Hủ nữ Gaga – Chương 28 - 29

Chương 28

Ép hôn là cách thức quen dùng nhất mà Quỳnh Dao đã sử dụng trong tiểu thuyết của bà, cũng là cách mà trai trẻ gái trinh để mắt tới nhất. Khi vai nam chính và vai nữ chính thích nhau, nữ chính vì lý do gia đình phải làm vợ người khác hoặc phải gán mình làm thê thiếp người ta, do dự không quyết, vai nam chính sẽ hùng hổ hôn, không chỉ có thể chiếm trọn trái tim người nữ mà còn thu hút được sự đồng cảm của rất nhiều bạn đọc.

Tự bao giờ, hồi tôi còn chưa trở thành thiếu nữ, mỗi khi xem trên phim truyền hình thấy vai nam chính tuấn tú ung dung ôm vai nữ chính mà hôn, tôi đều không nén được ngẩn ngơ, ham muốn vô hạn. Sau đó buổi tối tôi lên giường nằm, ôm chặt lấy cái gối của mình mà hôn một trận điên cuồng. Thế mà khi việc đó xảy ra thực sự trên cơ thể mình, tôi lại…. ngây ra.

Đối phương không phải ai khác, mà là Nhậm Hàn. Là Nhậm Hàn công tử hào hoa mà công sở không ai không biết, là Nhậm Băng Sơn thanh cao diệu vợi, là nhân vật chịu bị đày đọa người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở trong tiểu thuyết của tôi. Quan trọng hơn nữa là, anh hiện tại là kẻ đê tiện giàu có xa hoa, trong nhà nuôi gái trẻ đẹp.

Như vậy bảo tôi chịu sao nổi?

Việc bị ép hôn, ai tôi cũng không dám nói, chỉ kể cho Trùng Tử đang cách xa mấy bờ đại dương. Trùng Tử biết tin của tôi, trầm tư hồi lâu trên màn hình, cuối cùng gõ một hàng chữ: Con nhỏ, một chàng trai tốt đã bị cậu hại đời rồi!

Tôi trợn hai con mắt, đọc đi đọc lại từng chữ không dưới mười lượt, rồi lại nhớ đi nhớ lại câu mà cô giáo ngữ văn tiểu học đã dạy chúng tôi, khi xác định câu nói này của Trùng Tử là nói về Nhậm Hàn chứ không phải nói cho tôi, tôi mới nổi khùng lên.

Nhấc điện thoại, cũng chẳng thèm biết cước phí sẽ là mấy tệ hay mấy chục tệ một phút, sau khi nghe tiếng Trùng Tử nũng nịu, tôi bắt đầu chửi ngay:

- Trùng Tử cậu là đồ sùng ngoại, ăn bơ sữa tây cho lắm vào, đồ Trùng Tử vong ân phụ nghĩa. Cái gì mà bảo tớ hại đời chàng trai tốt? A! Nói như thế khác gì bảo tớ phạm tội cưỡng hiếp? A! Rõ ràng là anh ta ép tớ, tớ biết làm sao, hả!

Đợi tôi mắng đến nỗi nhọn cả lưỡi rồi, môi khô rộp lên rồi, Trùng Tử mới từ đầu dây bên kia nũng nịu cất giọng:

- Bạch Ngưng, cậu lâu nay chưa kích động như thế này bao giờ.

- Làm sao mà tớ không kích động được? Đến cậu cũng bênh đồ Nhậm thối mà không bênh tớ cơ mà! Hừ!

Trùng Tử ngừng một lát, rồi lại nói:

- Bạch Ngưng, ý tớ là, đối với đặc điểm là gen di truyền ngoan cường và thô phác như họ Bạch nhà cậu thì phản ứng của cậu với một cái hôn là rất đáng kinh ngạc.

Trùng Tử điểm đúng huyệt, tôi ớ ra không nói được tiếng nào.

- Tớ rất đáng kinh ngạc?

- Phải, có thể vì cái hôn ấy mà không tiếc tiền gọi điện thoại ra nước ngoài, vậy là không mấy bình thường đâu.

- Tớ…..

- Cậu không cần giải thích - Trùng Tử cắt lời, nhấn mạnh từng tiếng - Xét cậu không bình thường như thế, tớ sẽ hỏi cậu trước mấy câu.

- Một, từ sau khi bị ép hôn, cậu có phản ứng khi thấy Nhậm Hàn không?

Tôi chép miệng:

- Vẫn có phản ứng, mấy ngày nay ở công ty cứ lánh mặt được là lánh, ồ, nói đúng thì là mấy ngày nay tớ ở trong Phòng Biên tập suốt không ra ngoài.

- Hai, vì sao phải trốn?

- Vì cảm thấy rất lúng túng, lại rất uất ức, một người như anh ta sao có thể như thế?

Trùng Tử chặn lời tôi, nói:

- Nói rõ ràng, rốt cuộc là lúng túng hay uất ức?

Tôi ngước lên do dự, nghiến răng nói:

- Là uất ức, rất uất ức, đến phát cuồng được! Đồ xấu xa Nhậm Hàn, rõ ràng trong nhà anh ta có một cô gái trẻ đẹp, anh ta không đi mà giở trò, lại lôi tớ đòi thử giường cái gì, đến nỗi bị bắt quả tang tại hiện trường, khác gì bị bắt gian phụ dâm phụ tại chỗ? Làm tớ tức chết được!

- Ồ, cô gái đẹp ấy, cậu rất ghét à?

- Không phải vậy! Chẳng qua là nghĩ đến việc đó thì thấy không vui. Nhậm Hàn hiển nhiên là để nịnh cô ấy nên mới thiết kế phòng khách và phòng ngủ của cô ấy cùng một phong cách cởi mở, nhưng phòng riêng của Nhậm Hàn thì lại theo lối cấm dục, cho nên tớ cực kỳ nghi ngờ Nhậm Hàn cố ý kéo tớ vào làm mồi nhử, khích cho cô gái trẻ đẹp kia nổi giận, tớ, tớ…. tức chết đi được! Đáng ghét quá!

Nói xong, tôi càng nghĩ càng giận, trong điện thoại còn nghiến răng ken két, hận không được lập tức dẫm chết tươi Nhậm Hàn. Trùng Tử trầm mặc một lát, rồi rút ra kết luận:

- Bạch Ngưng, cậu không ghen đấy chứ?

- Cái gì?

Tôi đang ghen? Ha, chuyện cười bậc nhất.

Trùng Tử thở dài:

- Bạch Ngưng, cậu không phải không thừa nhận, khi nói đến Nhậm Hàn có người đẹp trong nhà, tuy chúng mình cách nhau cả đại dương, tớ vẫn nghe có mùi ghen trong gió. Theo phán đoán của tớ đây, kỳ thực cậu không bị ép hôn mà là có khả năng Nhậm Hàn ép hôn cậu để diễn màn kịch cho cô gái kia thấy. Cậu vì yêu sinh ghen, không dám đối mặt với bản thân mình, không dám đối mặt với sự thực và với Nhậm Hàn, cho nên, đã chọn cách náu mình cho lành.

……………………..

Giữ chặt điện thoại, tôi cứng lưỡi. Ghen? Tôi ghen vì Nhậm Hàn, có ý gì vậy? Tôi còn chưa kịp cân nhắc, Trùng Tử đã phân tích cặn kẽ:

- Tiểu Ngưng Tử, tuy là cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng tớ không thể không đau buồn mà nói cho cậu biết, cậu đã yêu Nhậm Hàn mất rồi.

Đang rối bời lúng túng bòng bong một mớ, vì sao lại là anh ta? Chẳng lẽ, trong cơ thể tôi, ngoài cái chất cứng mà không giòn ra, tôi lại còn cả cái chất thích bị đè nén?

  1. Nếu đối phương không dùng bạo lực hoặc cưỡng chế bạn, bạn rất khó đạt tới hưng phấn tính dục?
  2. Khi xem phim hoặc tiểu thuyết, thấy A dùng bạo lực với B, bạn có tự cảm thấy mình là vai B không?
  3. Nhìn thấy cái roi hoặc ngọn nến, có phải bạn rất hưng phấn và hy vọng lập tức được bị đánh bởi cái roi đó?

Buổi trưa, Phòng Biên tập.

Tôi ngồi trước màn hình máy tính, nhìn các câu hỏi, nước mắt ràn rụa.

Người đưa ra các câu hỏi này không phải là bậc thầy mà là siêu thầy. Tôi ngâm nga mãi rồi mới chọn đáp án Bạn là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi, đùa giỡn. Đúng lúc tôi đang nắm chặt tay rì rầm thì một đống tài liệu từ trên trời giáng xuống, làm tôi sợ đến nỗi tim đập bồm bộp, ngẩng lên nhìn, là Xán Xán mặt mày hoang mang.

Xán Xán ánh mắt phân tán:

- Sếp bảo cậu xếp toàn bộ chỗ này, chiều giao nộp cho sếp.

- Cái gì? - Tôi chớp mắt - Sao lại xếp?

- Cậu là biên tập mỹ thuật, sao cậu nói xếp thế nào?

Tôi ngạc nhiên, dẩu mỏ nói:

- Tớ là biên tập văn học, không phải biên tập mỹ thuật.

Dứt lời, Xán Xán vẻ mặt vẫn ngây ngô như cũ, tôi nhận ra bèn lấy tay khua khua trước mặt cô ấy, làm gì vậy? Gần đây cậu cũng bị ép hôn à?

- Xán Xán, cậu không hoa mắt đấy chứ? Biên tập mỹ thuật ở phòng bên cạnh, tớ là Tiểu Ngưng đây.

Xán Xán ngây đơ người, nhạt nhẽo một tiếng, rồi đem đống tài liệu đặt lên bàn Tiêu Phù, mắt lơ đễnh nhắc lại câu lúc nãy:

- Sếp bảo chị xếp toàn bộ chỗ này, chiều giao nộp xếp.

Nói rồi, đi thẳng ra khỏi Phòng Biên tập, khiến cho không khí cả phòng tụt hẳn.

Tiểu Duy thở dài, nhổm dậy đỡ lấy đống tài liệu, nói:

- Em, em… đi giao chỗ tư liệu…. cho biên tập mỹ thuật nhé.

Nhìn theo hướng Xán Xán đi, tôi rất lo lắng:

- Có cần đuổi theo cô ấy không?

Chị Tiêu Phù lắc đầu, nhún vai:

- Không cần, đuổi được người về thì cũng chẳng đuổi được trái tim cô ấy quay lại.

Tôi quay đầu:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Vừa dứt lời, Tiểu Chí thoắt cái đã đến trước mặt tôi và chị Tiêu Phù, nói:

- Việc của hội buôn dưa này tất nhiên phải hỏi tớ.

Tiêu Phù cố rặn cười:

- Tiểu Chí, Phòng Hành Chính các cô thật nhàn nhỉ, vừa nghe đến buôn dưa chuồn ngay khỏi phòng làm việc.

Tiểu Chí bị chế giễu không hề xấu hổ, vẫn ngẩng cao đầu nghiêm nghị nói:

- Sếp Lưu đã bảo, việc của Phòng Hành chính là lo tốt việc hậu cần, phải quan tâm nhiều đến nhân viên công ty, cho nên việc của Xán Xán, tất nhiên là tớ hiểu rõ. Đây không phải rỗi hơi nhé, mà là công việc!

Thấy Tiểu Chí nhấn mạnh từng từ, tôi thoắt cái quên biến chuyện Nhậm Hàn, chuyện ép hôn, thần kinh thô phác của người họ Bạch lại phát huy tác dụng tối đa, nhất thời, tôi cũng biết nịnh:

- Chị Tiểu Chí, rốt cuộc chuyện thế nào, nói cho em đi! Nói cho em đi mà!

Tiểu Chí hắng giọng một tiếng, rành rọt kể lại.

Vốn thì, hội buôn dưa lần này có chuyện trăng gió. Nghe nói ở tầng thứ hai mươi ba khu thương vụ, có một công ty trách nhiệm hữu hạn về kỹ thuật, chủ công ty là một tinh hoa IT trẻ tuổi. Vị tinh hoa này tên là Tiêu Du, tuổi trẻ tài cao, lập nghiệp thành công, có lẽ chúng tôi cũng đã nghe tiếng.

Tuần trước, Tiêu Du nhân lúc mọi người nghỉ trưa, lấy hết dũng khí chặn đường Xán Xán ở cửa khu thương vụ, nói mấy câu ngắn bày tỏ tình mến mộ của mình, nhưng mà bày tỏ chưa xong, Xán Xán đã phát huy công phu gào thét, nói đúng một câu cút đi, hoàn toàn khiến trái tim của chàng trai trẻ Tiêu Du thương tổn.

Nếu chuyện chỉ có vậy cũng không có gì lạ, rốt cuộc Xán Xán được coi là hoa khôi khu thương vụ Lập Đỉnh quốc tế, từng làm thất bại vô số công tử hào hoa, những kẻ bị cự tuyệt dễ có đến hàng sọt. Nhưng oan nghiệt thay, Tiêu Du này so với những kẻ đeo đuổi khác lại thông minh hơn một chút, biết Xán Xán có trái tim cứng cỏi, không dễ nắm bắt nên trước khi bày tỏ đã chuẩn bị kỹ càng.

Tiêu Du trước hết hối lộ Tiểu Duy Phòng Biên tập chúng tôi, biết tin Xán Xán dạo này đang chơi trên mạng Khẩu đạ tây du thì lập tức lên mạng, tham dự trò chơi, chinh phục được Xán Xán. Tháng trước, hai người vừa chơi trò kết hôn, tuy chưa hề gặp mặt ngoài đời, nhưng sau khi thổ lộ tâm sự qua mạng, Xán Xán trong đáy lòng đã vô cùng hâm mộ kiến thức và sự hào hoa của anh chồng ảo.

Tiểu Duy thấy thời cơ đã chín bèn bật đèn xanh cho Tiêu Du tiến thêm một bước, trong đời thực bước ra tỏ tình, kết quả là nói chưa hết lời, đã bị Xán Xán văng ra một câu cút đi, cắt đứt tình duyên hai người. Xán Xán hôm đó lên mạng chơi tiếp, phát hiện ông xã đã kiên quyết ly hôn, hỏi lại thì mới biết đó là Tiêu Du.

Ặc ặc, thử nghĩ mà xem, ông xã hào hoa phong nhã trên mạng trong đời thực là một nhân tài IT điển trai, lại thêm nữa là Tiêu Du này tuy không tuyệt mỹ bằng Nhậm Hàn và sếp Tử Nho nhưng cũng coi là một gương mặt tuấn tú mới lớn, lại lập nên một công ty vững vàng như thế, danh giá càng gấp bội. Là phụ nữ, ai mà từ chối được điều này.

Chỉ đáng tiếc, Xán Xán đã từ chối rồi.

Đáng tiếc hơn nữa là, sau khi từ chối, biết rõ chân tướng, cảm giác sẽ hoàn toàn đau lòng và tuyệt vọng.

Tiểu Chí lắc đầu thở hắt ra:

- Tiểu Duy đã đi giải thích rồi, nhưng mà Tiêu Du bên đó… ôi da, Tiểu Ngưng Tử, cậu nghĩ xem, nếu cậu là thiếu gia giàu có, cậu muốn tìm người như thế nào?

Tôi ngóc đầu:

- Ồ, không biết.

- Ngốc! - Chị Tiêu Phù lườm tôi vẻ rất coi thường, miễn cưỡng tham dự vào cuộc buôn dưa - Đương nhiên là muốn tìm một người không thích tiền của mình. Tiêu Du hoàn toàn có thể nói rõ thân phận của mình cho Xán Xán biết trước khi bày tỏ tình cảm, nhưng cậu ta không làm thế, mà lại lo lắng đi tìm Tiểu Duy, lại tham gia trò chơi để câu kéo Xán Xán, cô ấy cho rằng những ông chủ thế hệ thứ hai muốn làm gì? Muốn thử cảm giác tình yêu thôi!

Tiểu Chí gật đầu đồng tình:

- Nói cho cùng, Tiêu Du muốn Xán Xán yêu bản thân con người đã, sau đó mới bộc lộ thân phận là nhà giàu thế hệ thứ hai. Nhưng bây giờ trong tình cảnh Xán Xán đã cự tuyệt rồi, mới biết cậu ấy là nhân tài IT ở lầu hai mươi ba khu thương vụ, nếu là tôi, tôi cũng không muốn chấp nhận Xán Xán.

Tôi im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, Xán Xán tuy là thường xuyên được người ta bày tỏ sự đeo đuổi, nhưng lần nào cũng làm bộ thục nữ thuần khiết tế nhị từ chối, có khi lại giở bài dẫn tôi đi cùng, kiếm bữa cơm cho hai đứa rồi mới làm bộ chần chờ từ chối đối phương. Còn lần này sao lại quyết đoán tuyệt tình thế? Sao lại thô bạo quát nạt để đối phương cút đi luôn?

Để bảo toàn hình tượng hoa khôi khu thương vụ, Xán Xán từ lâu đã không thể hiện bản lĩnh đàn bà giỏi mắng người, lần này thì lại…..

Trong óc tôi lóe lên một ý tưởng, vội kêu to:

- Hôm mà Tiêu Du tỏ tình, có phải là thứ tư không?

Tiểu Chí và chị Tiêu Phù nhìn nhau, cùng im lặng gật đầu.

Tôi vỗ trán, quả là thiên cổ đệ nhất oan án, Xán Xán ơi! Cô thật còn oan hơn oan Thị Kính!

Chương 29

Thứ tư tuần trước, chính xác đã xảy ra một số việc.

Lại nói, trưa đó, tôi với Xán Xán ăn xong bữa trưa, chả có việc gì thế mà rủ nhau đi dạo ở gần đó. Vừa mới dạo được vài bước, Xán Xán mặt trắng bệch, môi thâm xì khiến tôi sợ hãi cuống quýt chân tay, cứ ôm lấy cô ấy mà hỏi làm sao. Xán Xán đờ đẫn một hồi rồi mới kéo tôi ra một góc, hổn hển:

- Tớ muốn…. chúng mình hãy quay lại công ty.

Tôi ngớ ngẩn chẳng hiểu mô tê gì, vẫn cứ ôm lấy cô ấy hỏi:

- Rốt cuộc là làm sao? Có phải đau bụng không? Có cần đi bệnh viện không? Sắc mặt cậu ghê quá.

Trong lúc tôi rì rầm hỏi chưa xong, Xán Xán đã tỏ ra hung hãn:

- Tớ không sao! Tớ chỉ buồn…. đi ị thôi.

Tôi choáng hết cả người, đường đường là một mỹ nhân, một đại mỹ nhân mà cái câu đi ị cũng có thể thốt ra mà không kiêng kỵ gì từ cái miệng xinh như hoa của Xán Xán, có thể tưởng tượng tôi đau khổ thế nào rồi đấy.

Tôi đang định bảo cho Xán Xán biết, cái việc đi ị này có thể diễn đạt bằng những từ vào toilet, muốn vào nhà vệ sinh, cần đi gấp, thì Xán Xán đã kéo tôi đi như lửa đốt đít, xông thẳng về phía phòng làm việc.

Khi đến tòa nhà quốc tế Lập Đỉnh, Xán Xán lại khoe ra vẻ cười tươi hơn hoa đào. Tôi vỗ vai Xán Xán, hào khí ngút trời hỏi:

- Đi nào, cô bé, về mặt tinh thần, tớ ủng hộ cậu hết mình.

Xán Xán nở một nụ cười tươi với tôi, đang chuẩn bị rảo bước về phía ngày mai tươi sáng thì phía trước đột nhiên lù lù hiện ra một bức tường lớn, người này cao lớn sừng sững, chân như hơi run. Xán Xán không có để ý, chỉ một lòng muốn làm chiến sĩ cảm tử nên có ý nhường đường, ai ngờ cái bức tường này không có mắt, Xán Xán rẽ trái thì nó sang trái, Xán Xán rẽ phải thì nó sang phải.

Mẹ ơi, nhìn thấy vậy, tôi chỉ biết giật mình. Chỉ tội cho Xán Xán để gìn giữ hình tượng hoa khôi khu thương vụ, trên lối đi phải chịu bao nhiêu ngáng trở, thở hổn hển mà không dễ dàng gì trở lại phòng làm việc.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Xán Xán không nhẫn nhịn được nữa, nghiến răng nói:

- Tránh ra!

Cái bức tường thịt kia dường như không nghe thấy, lại còn đỏ mặt nhọn lưỡi nói:

- Xán Xán, tôi là, tôi là….

Chưa dứt lời, sắc mặt Xán Xán có phần trắng bệch hơn nữa, hình như đau khổ tăng thêm, trong lúc gấp gáp kiên quyết đẩy kẻ chắn trước mặt ra để xông về phía nhà vệ sinh, nhưng cái bức tường thịt kia hiển nhiên không thấu hiểu, cứ giang tay níu giữ Xán Xán mà thao thao bất tuyệt:

- Xán Xán, tôi ở lầu hai mươi ba, cái trò Khẩu đại tây du tôi là…..

Lần này, Xán Xán vẫn không để bức tường thịt kia có cơ hội nói hết, toàn thân run lên, cô ngoái đầu siết chặt nắm tay, sau cùng giữa hai hàm răng nghiến chặt phát ra hai chữ:

- Cút đi!

Cái bức tường thịt đối diện sững sờ, đứng cứng đơ tại chỗ không chút phản ứng, Xán Xán nhân cơ hội đó mau chóng rảo chân chạy vụt qua, tôi ngóng cổ chứng kiến. Thoắt cái, nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngẩng đầu lên, Xán Xán đã biến mất không tăm tích.

Việc sau đó cả thế giới đều biết rồi.

Đôi chân dài của Xán Xán đã tự mình dẫm đứt mối nhân duyên tốt đẹp của đời mình, chả trách mọi người cứ mơ mơ hồ hồ, còn Xán Xán cũng không đích thân đi giải thích với Tiêu Du về việc hôm đó được. Một cô gái như cô ấy biết nói làm sao? Nói thực ra hôm đó vì em buồn ị quá, anh lại không hiểu nguyên nhân cứ kéo em ở lại mãi, trong lúc gấp gáp, để tránh vãi ra quần, em phải dẫm chân anh, lại còn quát anh “cút đi” nữa?

Ôi, Xán Xán đáng thương của tôi!

Nghĩ đến cái chuyện đã qua này, tôi lập tức vỗ bàn đứng dậy, khiến cho Tiểu Chí và chị Tiêu Phù vốn vẫn buôn dưa cũng phải nhìn nhau:

- Làm gì vậy? Tiểu Ngưng Tử?

- Sự việc không như các chị tưởng tượng đâu, thực ra… hôm đó, ôi giời!

Tôi bực hết cả mình, đang không biết làm sao nói rõ cho mọi người hiểu thì nghe thấy tiếng sư tử gầm quanh phòng Biên tập:

- Tống Xán Xán, đến ngay đây cho tôi!

Dựa vào bàn nhìn vào cốc nước sóng sánh, chúng tôi đều cảm thấy như có cơn động đất lớn. Tiểu Chí linh cảm không hay, cười rất gian chuồn về phòng mình, còn tôi lệ chan chứa mắt. Người có thể gầm lên tiếng sư tử ấy, trong Phòng Biên tập tuyệt đối không thể tìm thấy người thứ hai…

Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt sếp Tử Nho ôm đống tài liệu trong cơn thịnh nộ. Sếp hùng hổ vứt đống tài liệu lên bàn, tiếp tục phun lửa:

- Đây là cái gì? Bảo cô ta tìm tài liệu khách hàng cho tôi, tại sao tất cả lại là bản thảo của số trước? Dạo này hồn phách cô ta ở đâu thế? Không muốn lãnh lương nữa phải không?

Chị Tiêu Phù mặt lạnh như băng, kết luận:

- Làm Trưởng phòng, anh cũng nên quan tâm tới vấn đề riêng tư của nhân viên chứ? Theo thống kê của chuyên gia, trường kỳ bất ổn về hôn nhân tình yêu sẽ tạo nên thái độ thất thường trong công việc của nhân viên, đối với phụ nữ, hấp tấp, thất thường là điều hiển nhiên. Phòng Biên tập thêm anh nữa là năm người, trong đó tỷ lệ nữ chiếm ba trên hai, tức là chiếm ưu thế. Nếu không kịp thời giải quyết vấn đề của Xán Xán, tôi đoán rằng Phòng Biên tập chưa đầy mấy tháng tới sẽ càng loạn hơn thôi.

Vừa dứt lời, tim tôi bỗng dưng đập bùm một tiếng, sao lại có cảm giác câu nói này hình như có ám chỉ vào tôi? Tôi ngẩng lên, quả nhiên thấy vẻ mặt sếp nhìn chăm chăm vào tôi, chốc lát, mới mím môi đẩy đẩy gọng kính, nói rành mạch:

- Triệu tập họp gấp, ngay lập tức!

Mười phút sau, cuộc họp khẩn diễn ra tại phòng sếp Tử Nho. Vì việc liên quan đến Xán Xán, thế mà đương sự không tham dự. Tuy lý do rất quỷnh, nhưng vì can hệ tới hạnh phúc tương lai của Xán Xán, nên tôi vẫn trình bày ngọn ngành nguyên nhân. Tiểu Duy nghe xong, vừa nhịn cười vừa nói:

- Chỉ là… chỉ… là vì thế thôi á? Hả?

Tôi lẳng lặng gật đầu, hướng về phía sếp:

- Vậy nên sếp nhất định phải ủng hộ Xán Xán, nghĩ ra một lý do hay ho để tìm…..

Sếp ôm trán thở dài:

- Từ khi nào tôi trở thành chủ tịch câu lạc bộ kết bạn trăm năm đấy hả?

Chị Tiêu Phù cười lạnh lùng:

- Trên thực tế, anh đã là chủ tịch rồi, chỉ có điều kinh nguyệt không đều thôi.

Ối, tôi và Tiểu Duy nhất thời ngồi không vững, phá ra cười, người không giữ thể diện một chút nào cho sếp chúng tôi cũng chỉ có thể là người cùng vào công ty với sếp một lượt, đó là chị Tiêu Phù. Sếp thì không giận mà còn cười, đang định nói gì đó bỗng mắt mở trừng trừng, xoa tay lên cằm kinh ngạc:

- Tiêu Du? Đợi chút.

Ba người chúng tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn sếp, trong chốc lát thấy sếp móc điện thoại từ trong túi ra, bấm loạn một hồi rồi đưa ra trước mặt tôi:

- Nhìn xem, có phải người này không?

Tôi đỡ lấy điện thoại, cúi đầu nhìn ảnh trong máy, hai chàng trai khôi ngô tuấn tú đang vây quanh lưới bóng rổ, cười rất phóng khoáng mê hồn, bên trái chính là Tiêu Du, còn bên phải, hóa ra là Nhậm Hàn. Nhất thời, tay cầm điện thoại run rẩy, Nhậm Hàn như vậy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, trẻ trung biết bao, chắc là chụp từ hồi còn đi học, nét trẻ thơ trên gương mặt Nhậm Hàn còn in đậm, nhưng cũng đã có những nét góc cạnh của ngày hôm nay.

Nhìn trân trân vào ảnh, tôi thấy lòng nôn nao đến lạ.

Tiểu Duy cũng nghiêng đầu nhìn, chợt thấy phản ứng của tôi, gật đầu:

- Đúng rồi.

Chị Tiêu Phù hỏi:

- Anh quen à?

Sếp tiếp tục xoa cằm, lắc đầu:

- Tấm ảnh này là của Tiểu Hàn hồi còn du học gửi cho tôi, cho nên người thân quen với Tiêu Du là Nhậm Hàn.

Nghe vậy, tim tôi nảy lên lộp chộp, linh cảm không hay, lẳng lặng buông điện thoại. Tại sao nghe nhắc đến tên Nhậm Hàn mà lại thấy lạnh sống lưng như thế?

Tiểu Duy vỗ tay, mắt sáng rực:

- Vậy, vậy là có cách rồi! Tôi, chúng ta nhờ sếp Nhậm giúp Xán Xán, đi, đi nói rõ tình hình là, là được mà.

Sếp gật đầu:

- Anh ấy với Tiêu Du là bạn nối khố suốt từ nhỏ đến lớn, sau này du học lại chọn cùng trường, đúng là Nhậm Hàn nói thì hiệu quả hơn chúng ta.

Nói rồi, không biết vì sao, sáu con mắt đều dồn vào tôi, tôi làm bộ cười ngơ ngác:

- A a, nhìn em làm gì vậy?

Sếp ngầm đưa mắt cho Tiêu Phù, chị Tiêu Phù im lặng ba giây, trầm trầm nói:

- Đương nhiên là nhìn cô, Phòng Biên tập chẳng phải có cô là quen với Nhậm Hàn nhất sao?

Tôi im bặt, uất ức hướng về sếp:

- Sếp với sếp Nhậm cũng rất quen thuộc, toàn gọi Tiểu Hàn Tiểu Hàn….

Tôi còn đang nghĩ, sếp lại nhún vai, thản nhiên:

- Nhưng tôi với anh ấy không quen thuộc đến mức có thể tùy tiện đến nhà anh ấy, càng không thể ở nhà anh ấy qua đêm, vì vậy, - Sếp tôi ngừng một lát, lộ ra nụ cười gian giảo - Bạch Ngưng, tôi cảm thấy việc này chỉ có cô đi nói là thích hợp hơn cả.

Tôi nghẹn họng, sếp đúng là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Cũng không ngờ rằng cái đêm tôi say rượu, ai là người đã vứt tôi cho Nhậm Hàn, nếu không vứt tôi cho Nhậm Hàn, sẽ chẳng bao giờ có sự việc về sau.

- Việc đó…. - tôi mở miệng mà còn chưa kịp cãi, chị Tiêu Phù đã đằng hắng một tiếng, nói rất nghiêm túc:

- Bạch Ngưng, tôi hỏi cô mấy câu.

- Dạ?

- Trưa hôm đó, ai rủ đi dạo?

- Em ạ.

- Trưa hôm đó, ai đề nghị ăn món vịt sốt hành ở nhà ăn?

- Cũng là em ạ.

Chị Tiêu Phù vỗ tay, vẻ mặt giác ngộ hoàn toàn:

- À, nói vậy, là do cô hại Xán Xán ăn uống phàm tục, sau đó lại kéo cô ấy đi dạo, kết quả là vận động sau khi ăn ảnh hưởng đến nhu động ruột, muốn đi toilet, cuối cùng mới gây ra sự việc sau đó…

Nói như thế thì tôi trở thành tên tội phạm hàng đầu à? Là do tôi gây ra việc nhu động ruột gấp gáp ở Xán Xán à? Mẹ kiếp!

Sếp và chị Tiêu Phù hùng hổ khoanh tay trước ngực, hai người không để cho ai được nói lời nào, tương trợ nhau bằng ánh mắt, sếp bèn ra mệnh lệnh:

- Bạch Ngưng, cho cô thời gian một tuần để Nhậm Hàn đi giải thích rõ ràng với Tiêu Du, để Xán Xán trở lại bình thường cho tôi. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng tháng này của cô với Xán Xán đừng có mơ.

- Cái gì? - Tôi gào lên, sếp vẫn không hề lọt tai, dắt Tiêu Phù ra khỏi phòng làm việc. Tôi ngây ra, chan chứa lệ, đang do dự không biết đối mặt với Nhậm Hàn thế nào thì nghe thấy Tiểu Duy đằng sau thở dài.

Tôi quay lại, Tiểu Duy lắp bắp:

- Xin, xin lỗi chị.

- Có ý gì vậy?

Tiểu Duy nghiến răng, biết mình lỡ lời, băm bổ gõ bàn phím:

- Tiểu Ngưng Tử, chị không hiểu hay sao? Sếp và chị Tiêu Phù đào hố cố tình đẩy chị xuống đấy.

Tôi ngước nhìn trời:

- Đang có linh cảm chẳng lành, nhưng mà…..

Tiểu Duy dậm chân, vội vã gõ phím:

- Chị đúng là ngốc, còn chưa nhìn ra à? Thực ra sếp và chị Tiêu Phù đã biết từ trước là Xán Xán vì sao gần đây lơ đễnh, cũng đã sớm nghĩ đến việc tìm Nhậm Hàn đứng ra giải quyết. Rõ ràng là sếp chỉ cần tìm Nhậm Hàn nói một câu là được, nhưng họ lại vòng vèo, ép em diễn kịch để giăng bẫy đẩy chị đi cầu cứu Nhậm Hàn, chị còn không hiểu vì sao ư?

Tôi tặc lưỡi, đầu tóc rối bù lắc quầy quậy:

- Không hiểu.

- Đại - ngốc - nghếch! Chị có biết, gần đây ngoài Xán Xán quả thực như dở người, chị cũng liên tiếp có vấn đề, hôm qua đánh vỡ cốc thủy tinh của em, sớm nay quên gửi tài liệu cho Phòng Phát hành, khi ăn trưa thì rót đồ uống lên máy in!

Tôi ngây người, thoắt cái tỉnh ngộ.

Chả trách, khi chị Tiêu Phù nói sếp quan tâm đến đời tư của nhân viên, tôi đã có cảm giác giật mình, dường như ý chị Tiêu Phù là một mũi tên bắn hai đích. Đẩy tôi đi lén lút với Nhậm Hàn, để Nhậm Hàn xơi tái tôi, sau đó Nhậm Hàn lại tìm Tiêu Du để xơi tái Xán Xán?

Tôi cho rằng tôi náu mình rất giỏi,

Tôi cho rằng, việc ép hôn sẽ không có di chứng gì.

Kết quả, cả thế giới đều nhận thấy tôi bất bình thường, tự bản thân tôi thì lại không hề biết.