Giang Nam Hận, chương 24-25

Khổng Gia Chung và Trương Lập ở bên ngoài trông chừng, thấy sắc trời ngày càng tối mà trong phòng vẫn im bặt, biết Đại thiếu và thiếu phu nhân đã hòa thuận. Bọn họ theo Hách Liên Tĩnh Phong lâu nhất, cũng đều là người nhạy bén, sao không biết mấy ngày nay Đại thiếu xông pha chiến đấu, làm gương cho binh sĩ, dù đại thắng vẫn buồn bực kém vui, không sung sướng, chẳng phải vì thiếu phu nhân? Nay thiếu phu nhân nghe Đại thiếu bị thương, đang mang thai vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi từ phủ chạy tới, yêu thương tràn trên mặt, dẫu Đại thiếu còn tức giận cũng sớm tan thành mây khói. Hai người đưa mắt liếc nhau, Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu yêu thương thiếu phu nhân như thế, sợ việc sau này càng khó làm.”

Trương Lập đầy đồng cảm nhìn y, đáp: “Tôi nghe đồn các đại tướng và Đại thiếu thường xuyên họp bàn, chắc sẽ không đơn giản chỉ chiếm Tây bộ.”

Khổng Gia Chung im lặng, cười cười đánh trống lảng: “Tôi với anh ‘ăn lộc vua, gánh nổi lo của vua’. Hy vọng lần này Đại thiếu bị thương, có thể làm Tăng Thái Hiến ở Tây bộ trúng kế là tốt rồi.”

Đang nói chuyện thì người hầu đi tới, báo: “Tổng thư kí, tổng thị vệ, thuốc và bữa tối của Đại thiếu đã chuẩn bị xong.”

Khổng Gia Chung gật đầu, xoay người gõ cửa. Tiếng Hách Liên Tĩnh Phong vọng ra, hỏi: “Chuyện gì?”

Khổng Gia Chung đáp: “Đại thiếu, tới giờ dùng bữa.”

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Mang vào đi.” Khổng Gia Chung đẩy cửa, gọi người hầu đem thuốc và bữa tối vào. Vì ở tiền tuyến giản lược nhân công, nên y và Trương Lập phải phụ giúp.

Tịnh Vi mới tắm xong, tóc đã hong khô ngồi bên mép giường. Hách Liên Tĩnh Phong nằm dựa lưng vào thành giường, tay phải cầm chiếc lược ngà voi giúp nàng chải tóc. Thấy bọn họ tiến vào vẫn tỉnh bơ. Đám người Khổng Gia Chung nào dám quấy rầy, thúc giục người hầu nhanh chóng bày biện rồi cáo lui. Tịnh Vi chờ mọi người rút khỏi mới nâng gương mặt đỏ nhừ tận mang tai, cầm chiếc lược từ tay hắn, nói: “Thôi đừng, để em tự làm.”

Hách Liên Tĩnh Phong khẽ cười, nói: “Cánh tay này của anh không bị thương, bác sĩ bảo nên hoạt động một chút.” Bấy giờ nàng mới hết cựa quậy để mặc hắn nhẹ nhàng chải tóc cho mình, ồn tôn như thế, đắm say như thế. Giờ đây hai người tâm đầu ý hợp, quả nhiên là im lặng thắng tiếng động.

Trong phòng thắp ngọn đèn lưu ly, tỏa ánh sáng dìu dịu. Bên ngoài gió thổi vi vu, thỉnh thoảng quét qua hàng lá nghe xào xạc, dù là mùa đông nhưng sao sáng đầy trời.

Chương 24 – Mây tan ngọc sáng.

Nàng giúp hắn uống cạn chén thuốc, mới đem bát đi cất. Thấy hắn ngồi dậy, miệng vết thương đã ổn, cuối cùng tâm trạng cũng được thả lỏng, ít ra vẫn khá hơn so với tưởng tượng của nàng. Nàng đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho hắn. Hắn bị thương mất rất nhiều máu nhưng thấy nàng tới đây, hắn quá đỗi vui mừng và tràn đầy thư thái, thoáng chốc đã thiếp đi mà vẫn giữ chặt tay nàng không thả. 

Trái tim nàng tràn ngập yêu thương, cảnh tượng này rất đỗi thân quen. Lần đó hắn bệnh cũng nắm lấy tay nàng, như muốn giữ thật chặt, bất kể qua bao nhiêu bão táp mưa sa vẫn hiên ngang tiến bước. Nàng bỗng nhớ mấy câu thơ của cổ nhân: ‘Cầm tay nàng hẹn mấy lời; Sống bên nhau mãi đến hồi già nua’.[1] Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve bụng, cảm thấy thời khắc này nếu đem cả thế giới ra đổi, nàng cũng không đồng ý.

Hơn hai tháng qua Hách Liên Tĩnh Phong không được ngủ ngon như thế, chưa mở mắt đã ngửi được hương thơm thoang thoảng. Hắn tham lam ngắm nhìn nàng ngủ. Sau hai tháng cách biệt và nhớ nhung thì đây giờ vừa mở mắt đã có thể thấy dung nhan ngày đêm ấp ủ, hắn cứ ngỡ là ảo giác. Hắn cảm thấy quá đỗi tuyệt vời, tuyệt vời đến khôn tả. Nàng còn trong mộng đẹp, suốt mấy ngày kinh hoàng, cộng thêm thời gian dài tương tư, giờ được gặp hắn đều tan thành mây khói. Đang say giấc, nàng bỗng giật mình nghe có tiếng động, nhưng hai mắt nàng nhắm tịt, tiếp tục mè nheo, cổ họng phát ra những âm thanh như mèo con kêu. Có nơi thật ấm, nàng theo bản năng rúc vào ngực hắn để hút hơi ấm.

Bên ngoài tuyết phủ một màu trắng xóa, cây tơ liễu như hoa tuyết, bay lơ thơ rơi rụng. Hắn đã khỏe hơn hẳn, làm theo lời dặn của bác sĩ quân y, xuống giường vận động. Hai người mới dùng điểm tâm, Khổng Gia Chung đã gõ cửa bước vào cất tiếng: “Chào Đại thiếu, thiếu phu nhân.” Y ngập ngừng muốn nói tiếp, xem ra có chuyện cần bẩm báo.

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y, nói: “Anh cứ nói thẳng, đừng ngại.”

Tịnh Vi tế nhị, cười nhẹ nói: “Em ra ngoài đi dạo, sẵn tiện bẻ vài nhành mai.”

Hách Liên Tĩnh Phong vội kéo nàng lại: “Bên ngoài lạnh lắm, em đừng đi, cẩn thận sức khỏe.”

Lòng Tịnh Vi đầy ngọt ngào, đáp: “Không sao! Em mặc thêm áo ấm là được. Huống chi em cũng cần vận động một chút.”

Hách Liên Tĩnh Phong luôn biết nàng né tránh chuyện quân cơ, hắn cũng không ngăn cản, dặn dò: “Em kêu Hỉ Thước đi bẻ, em đứng trong hành lang được rồi.” Tịnh Vi mỉm cười gật đầu, bước ra.

Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, quả nhiên không ngoài dự đoán, Tăng Thái Hiến đã trúng kế. Ông ta cho rằng ngài bị trọng thương, đang tụ tập binh tướng chuẩn bị hành động.”

Hách Liên Tĩnh Phong lần này bị thương là thật nhưng vẫn tương kế tựu kế, phong tỏa tình hình thực tế, bí mật cho người thêm mắm dặm muối tung tin ra ngoài. Hách Liên Tĩnh Phong gật đầu, nói: “Rất hay! Sẵn đây dẹp luôn đội quân tinh nhuệ còn sót lại của ông ta.” Hắn đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng không khiến bản thân thất vọng, mới hai tháng ngắn ngủi đã thâu tóm bốn tỉnh Tây bộ. Tuy nhiên, thực ra thế lực Tây bộ tương đối yếu, đối thủ duy nhất của hắn chính là Nam bộ. Về phần Giang Nam, hắn biết sớm muộn gì cũng phải giải quyết nhưng chưa sẵn sàng để nghĩ tới.

Khổng Gia Chung nhìn sắc mặt hắn, thử thăm dò: “Đại thiếu, kế hoạch đề nghị của đám Triệu Bỉnh Khiêm, ngài sắp xếp…”

Mặt Hách Liên Tĩnh Phong lập tức chìm xuống, đáp: “Hôm nay miễn thảo luận vấn đề này.”

Khổng Gia Chung rùng mình, nhưng vẫn tận trung trên cương vị công việc, nói: “Đại thiếu, quả thật đề nghị của đám Triệu Bỉnh Khiêm rất khả thi. Hơn nữa… hơn nữa đã bắt đầu thu xếp phái binh lính tới Giang Nam lấy lương thực…” Hách Liên Tĩnh Phong im lặng không nói, từ từ đi đến bên song cửa.

Tịnh Vi mặc chiếc áo khoác lông chồn ngồi trên lan can, ngắm bông tuyết bay khắp bầu trời, nàng đưa hai tay hứng lấy, tuyết tan rất nhanh, thấm lạnh đến làn da và lao vào xương tủy. Đôi gò má nàng không biết vì cười hay vì lạnh mà hồng hây hây, khóe môi khẽ nhếch, hai mắt long lanh, sóng mũi thẳng tắp nhíu nhẹ, hóa ra là đang cười như hoa trong nắng xuân. Khu vườn có vài cây mai đang mùa nở rộ, trắng hồng xen kẽ như ráng màu ngũ sắc, khiến cả đất trời càng thêm rạng rỡ. Nàng đứng đó, đẹp tựa bức tranh.

Hắn cứ lẳng lặng đứng bên song cửa nhìn ra, cảnh tượng đẹp như thế nên hắn ngỡ là ảo giác, thậm chí dáng vẻ của nàng cũng bồng bềnh như mây. Hồi lâu sau hắn mới xoay người, lạnh lùng nói: “Việc này hãy chờ một thời gian nữa rồi bàn.” Khổng Gia Chung không dám nhiều lời, đành phải cáo lui.

Tịnh Vi vẫn tiếp tục lấy tay hứng tuyết, một bông, hai bông, ba bông, nắm được rồi tan, phần còn lại rơi trên mặt đất, trong bụi cỏ lùm cây, chẳng xoay tròn khiêu vũ trên không trung nữa.

“Cẩn thận kẻo cảm lạnh!” Một tiếng nói trầm thấp vang bên tai, hơi thở quen thuộc kia thổi nhẹ tóc mai của nàng. Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm lấy.

Trên lối vào, trên hành làng đầy người hầu, mặt nàng bỗng đỏ ửng, nàng vẫn chưa quen cử chỉ thân mật như thế ở bên ngoài, cảm thấy rất xấu hổ. Nàng giãy dụa: “Em muốn đi bẻ mai…”

Hắn cười, nói: “Không phải Hỉ Thước bẻ rồi hả? Em đi đã lâu, vận động đã đủ, nên về phòng thôi.” Làm sao hắn để nàng có cơ hội cự tuyệt, hắn nhanh chóng ôm nàng về phòng, để lại cả khu vườn ngan ngát hương thơm.

Hắn luôn được nuông chiều từ bé, vào quân đội rèn luyện kĩ tới nay nên thân thể rất cường tráng. Tuy vai trái bị thương nhưng viên đạn không găm trúng xương, vì vậy được bác sĩ thay vài lần thuốc đã gần như khỏi, nàng cũng an tâm. Sắp tới tết, trong phủ còn nhiều việc, nàng vốn phải trở về. Thế nhưng nàng tự dối lòng, vụng trộm tự nhủ chờ hắn khỏe hẳn mới có thể hoàn toàn yên tâm. Những ngày này đối với Hách Liên Tĩnh Phong quả thực vô cùng vui sướng. Dù biết Tịnh Vi về phủ Đốc quân an toàn hơn ở đây, nhưng hắn hiểu rất rõ nỗi nhớ tương tư, vì vậy làm sao kêu nàng quay về? Hắn muốn nàng bên cạnh hắn nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa.

Hôm đó Tứ di thái từ phủ gọi điện thoại tới, đúng lúc Hách Liên Tĩnh Phong với Tịnh Vi đang nghỉ, Khổng Gia Chung tiếp điện thoại. Tứ di thái hỏi thăm chút ít về thương thế của Hách Liên Tĩnh Phong, hỏi Tịnh Vi khi nào trở về. Đám Khổng Gia Chung chẳng biết phải trả lời làm sao, tới bữa cơm tối liền báo cáo chuyện Tứ di thái cho Đại thiếu và thiếu phu nhân. Hách Liên Tĩnh Phong trầm mặc, chờ bọn họ lui hết mới nhìn nàng hỏi ý kiến: “Ý của em thế nào?”

Nàng chỉ cười, dịu dàng đáp: “Em nghe theo anh tất cả.”

Hắn trừng mắt, hỏi lại: “Thật sao?” Dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu như một cậu nhóc. Hắn chụm đầu, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Vậy em đừng về, ở lại đón năm mới với anh, chỉ có hai chúng ta…”

Qủa nhiên nàng bị mê hoặc, đồng ý lưu lại đón năm mới cùng hắn. Dù ngoài tiền tuyến nhưng món ăn khá phong phú. Ai cũng vui cười rạng rỡ vây quanh, vô cùng náo nhiệt. Bàn bọn họ bao gồm Khổng Gia Chung, Trương Lập và vài viên tướng quân đội. Mấy viên tướng ấy đều rất trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi, trong đó có vài vị khí thế hiên ngang, vừa nhìn đã biết là anh tài hiếm gặp. Họ thấy Tịnh Vi đều cung kính chào hỏi, Tịnh Vi cũng mỉm cười đáp lễ.

Chén rượu xoay vòng, vô cùng sôi động. May mắn thương thế của Hách Liên Tĩnh Phong đã khỏi hẳn nhưng các tướng lĩnh chẳng dám quá đà. Tuy nhiên mời mời kính kính, cũng uống khá nhiều, hắn bắt đầu thấy ngà ngà say, đưa mắt ra hiệu cho Tịnh Vi rồi nói: “Mọi người cứ thong thả, tôi đưa thiếu phu nhân đi dạo.” Dĩ nhiên đâu ai dám ngăn cản, hắn liền kéo tay Tịnh Vi ra vườn.

Cả con đường khu vườn đều lát đá, hai bên toàn trồng cây cảnh xen kẽ vài khóm mai, gió lùa qua làm hương mai tỏa càng thêm ngào ngạt. Con đường xoay vòng qua các hàng cây, ánh trăng non và những ngôi sao lấp lánh trải dài như con sông uốn khúc, êm ả và yên tĩnh. Hách Liên Tĩnh Phong sợ nàng lạnh, liền ôm lấy cơ thể nàng, hai người im lặng bước chầm chậm bên nhau, thỉnh thoảng ngước lên nhìn bầu trời bao la, các ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương phát ra tia sáng rực rỡ.

Bất giác đã đi hết con đường đá đến sau hậu viện. Hắn ôm cơ thể mềm mại của nàng, đỡ đầu nàng dựa vào bờ vai mình, hít thật sâu hương thơm tự nhiên tỏa ra từ người nàng, dịu ngọt say lòng người. Không biết ánh trăng quá mức đẹp hay hắn đã ngà ngà say, hắn thì thầm như mê sảng: “Tịnh Vi, anh rất yêu em, rất yêu em. Em có yêu anh không?”

Từ ngày nghe lời thổ lộ mập mờ của nàng, vấn đề này đã quanh quẩn hắn thật lâu. Nàng dường như cũng say, say trong men tình, trong mật ngọt của hắn. Nàng không nghĩ xa xôi, bởi chuyện mai sau ai có thể dự đoán? Ít nhất phút giây này, khoảng khắc này, thời điểm này, hắn thực sự thuộc về nàng. Nàng không muốn trốn tránh, bây giờ nàng phải là chính mình, nàng từ từ ngước lên nhìn hắn chăm chú, tựa đời này kiếp này sẽ nhìn như thế: “Em cũng yêu anh!”

Tiếng nàng du dương mềm dịu lọt vào tai hắn, quyến rũ hơn cả trên thiên đàng. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, thẳng thắn nói với hắn, nàng yêu hắn như hắn yêu nàng. Thế gian còn gì đáng vui sướng ngất ngây hơn điều này? Đáy lòng hắn vỡ ào niềm hạnh phúc. Hắn ôm nàng thật chặt, giờ mới nhận ra bắt đầu từ lúc gặp nhau tại Giang Nam, cho tới đoạn đường này, tuy quá lâu nhưng cuối cùng hắn đã đợi được nàng. Dẫu vài lần chờ đợi khiến trái tim hắn đau đớn, nhưng vẫn chỉ muốn ngóng đợi nàng. Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nàng như ôm cả thế giới, vững chắc kiên định là thế, bởi vì rốt cuộc hắn đã xác định được nàng là của hắn, cả đời này là của hắn, mãi mãi vĩnh viễn là của hắn.

Nụ cười của nàng thật đẹp, con ngươi đen lay láy, chất chứa đầy hình bóng hắn. Hắn cuồng loạn hôn lên môi nàng, bừa bãi đắm mình nhấm nháp vị ngọt ngào của nàng, thì thầm như thề nguyền: “Tịnh Vi, em biết không? Em cho anh toàn bộ thế giới, cuộc đời anh sẽ đem mọi thứ tốt đẹp trên đời dâng tặng cho em và con chúng ta, tạo điều kiện cho bọn em lựa chọn.”

 

[1]Nguyên tác: “Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão” Đây là hai câu thơ trong bài Kích Cổ 4 của Khổng Tử. Hai câu trên mình trích của dịch giả Tạ Quang Phát trong diễn đàn thivien.net

Chương 25 – Khói che mây vùi.

Nàng cười ngọt ngào, hắn đâu biết rằng chỉ cần hắn với con thì đã đủ, nàng ham cả thế giới làm gì? Chuyện tốt đẹp nhất trên đời là hắn và đứa con khỏe mạnh bình an. Ký ức lần đần gặp nhau tại quán trà còn mới nguyên tựa hôm qua, lại như diễn ra từ rất lâu. Nàng cố gắng né, cố tình tránh vẫn không thể thoát khỏi duyên phận này.

Hách Liên Tĩnh Phong ôm nàng, sự ấm áp phù hợp như thể hai người sinh ra là để dành cho nhau. Mắt hắn nhìn nàng nhưng bỗng dừng tại một lùm cỏ mọc bên hòn non bộ. Hắn từ từ buông nàng, thì thầm: “Chờ anh một lát.” Rồi xoay gót chạy tới hòn non bộ, hái mớ cỏ đuôi chó sắp khô. Nàng khó hiểu đứng đó theo dõi hắn. Hồi sau hắn chạy về, cười nói: “Em nhắm mắt lại đi.”

Nàng cười duyên dáng, liếc xéo hắn một cái, nói: “Gì chứ? Tự dưng bảo em nhắm mắt.”

Hắn vẫn giữ nụ cười: “Nhắm chút xíu thôi.” Thấy hắn bí bí mật mật, nàng cũng rất tò mò, liền nghe theo lời hắn.

Hắn cúi đầu hát bài hát tiếng Anh bên tai nàng:

I take you to be my wife, my partner in life and my one true love/Anh sẽ nhận em làm vợ, một phần của đời anh và là tình yêu chân thành của anh.

I will cher­ish our friend­ship and love you to­day, to­mor­row, and forever/ Anh sẽ trân trọng tình bạn, tình yêu của chúng ta hôm nay, ngày mai và mãi mãi.

I will trust you and hon­or you/Anh sẽ tin tưởng và tôn trọng em.

I will laugh with you and cry with you/ Anh sẽ cười và sẽ khóc cùng em.

I will love you faith­ful­ly/ Anh sẽ chung thủy với em.

Through the best and the worst/ Dù tốt đẹp và khốn khó.

Through the dif­fi­cult and the easy/ Dù khó khăn và dễ dàng.

What may come I will al­ways be there/Bất kể xảy ra điều gì, anh cũng sẽ ở bên.

As I have giv­en you my hand to hold/ Anh đã đưa tay mình cho em nắm.

So I give you my life to keep/Anh gởi em cả cuộc đời anh.

So help me God/ Xin hãy giúp tôi, Đức chúa trời![1]

Giọng hắn ngọt ngào quyến rũ như thứ rượu ngon hảo hạng, nàng say theo lời ca của hắn. Nàng từ nhỏ đã học trường Dòng Maria, bài hắn hát nàng dĩ nhiên hiểu được, đó là lời thề hôn nhân của đạo Thiên chúa. Nàng sinh ra và lớn lên trong phủ tư lệnh Giang Nam, sớm quen với cảnh tình người ấm lạnh, sớm thuộc làu thói bạc bẽo của đàn ông. Cho tới giờ nàng chẳng trông mong điều gì từ hôn nhân của mình, cũng chưa từng chờ đợi thứ gì từ hắn. Nàng chỉ muốn bảo vệ bản thân thật tốt, nhưng cuộc sống sau kết hôn từng chút một như hạt giống nẩy mầm bám rể vào tim nàng. Nàng không thể ngoái đầu, rốt cuộc không bao giờ quay lại được nữa.

Hắn lặng lẽ cầm tay nàng, đem vật gì đó thô ráp đeo vào ngón tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Tịnh Vi, lấy anh đi! Làm theo trái tim mình, hãy quên chuyện Giang Nam – đất Bắc, đừng nghĩ gì cả. Hiện tại chỉ có anh và em. Hứa với anh, cả đời này chúng ta sẽ cùng sinh cùng tử, mãi mãi bên nhau.” Lòng nàng ngọt ngào cuộn sóng, nhưng ánh mắt, hốc mũi lại cay cay, hệt như quá đỗi hạnh phúc và khó tin. Trong sâu thẳm trái tim bùng lên niềm vui sướng khiến nàng mất tự chủ, nàng không muốn kìm hãm, nàng bất giác gật đầu.

Hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng hạnh phúc, dường như hắn kìm không được vội nói: “Bây giờ đến lượt em đeo nhẫn cho anh.”

Bấy giờ nàng mới mở lớn mắt, hóa ra hắn dùng cỏ đuôi chó bện thành hai chiếc nhẫn cỏ. Một chiếc đã đeo trên tay nàng, trông thật xấu xí khó coi, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại thấy rất đẹp, rất vui vẻ, thấy nó đáng quý hơn so với mọi thứ trước đây hắn từng tặng cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn cỏ trên tay hắn, kéo bàn tay to vững trải ấy từ từ đeo chiếc nhẫn vào. Cả đời cùng sinh cùng tử, mãi mãi bên nhau. Trên thế gian này, điều một người phụ nữ khấn nguyện và ngưỡng mộ, nàng đã có, nàng còn cầu gì?

Hắn chầm chậm ngắm chiếc nhẫn cỏ trên ngón tay mình, tựa như cả đời yên ổn và an tâm. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên nhìn đối diện, lẳng lặng nói: “Mãi mãi bên nhau.”

Về tới phủ vài hôm, nàng bắt đầu nhớ nhung hắn, nhưng phải đè nén đến ức chế. Vì chưa hết rằm tháng giêng, nên vợ của các tướng lĩnh trong quân đội tốp năm tốp ba tới chúc tết. Căn lầu của nàng liên tục đông nghịt. Như vậy cũng tốt, dù sao một mình cũng buồn bã, có vài người tới nói nói cười cười thì ngày trôi qua mau.

Tin chiến thắng từ tiền tuyến liên tục báo về, một lát có tin báo đội quân tinh nhuệ của Tăng Thái Hiến bị san bằng, lát nữa lại có tin mới chiếm thêm hai tỉnh. Từ đó trên cơ bản Tăng Thái Hiến chỉ còn thoi thóp, không đủ sức gây họa. Nhưng trong điện thoại hắn chẳng nói sẽ rút quân về An Dương, e rằng không đơn giản chỉ muốn thâu tóm Tây bộ. Hắn hỏi kĩ nàng chuyện trong phủ, điện thoại đã cúp mà nàng vẫn thất thần. Hiện giờ bất kể bận rộn ra sao, hắn cũng thu đầu này, xếp đầu kia gọi điện thoại cho nàng. Hắn nhớ nhung, vướng bận nàng như thế, nàng nên vui mừng mới phải, thế mà nàng luôn cảm thấy có điềm chẳng lành, lờ mờ nhưng luôn tồn tại. Nàng thực sự không muốn suy nghĩ sâu.

Trời dần dần ấm áp, bụng nàng đã to như quả bóng, mỗi ngày mỗi to thêm. Hôm đó nàng tùy tay lật một tờ báo, đọc tiêu đề bài viết, nàng bỗng cảm thấy lo lắng. Hắn mang chí lớn và đầy tham vọng, đem đa số quân lực miền Bắc tập trung bên ranh giới Nam bộ. Dù kẻ ngốc cũng biết, hắn sẽ khai chiến với miền Nam. Tuy Nam bộ còn đang khủng hoảng quyền lực, nhưng thực lực quân sự rất mạnh. Nếu thật sự phải đánh, chắc chắn sẽ khó khăn hơn so với thâu tóm Tây bộ. Huống chi vừa trải qua trận chiến với Tây bộ, binh lính miền Bắc thương vong không ít, e rằng tạm thời khó có kết quả. Nàng không cần giang sơn xã tắc, vinh hoa phú quý, nàng chỉ cần hắn bình an, ở bên nàng và con là đủ. Dù hắn hứa dẫu bận rộn cỡ nào chăng nữa, cũng quay về khi nàng sinh con, nhưng nàng luôn lo âu.

Những ngày kế kiếp, tâm trạng nàng vẫn bồn chồn hoang mang, có gì đó bất thường hệt ngày Hách Liên Tĩnh Phong bị thương. Suốt mấy hôm nay hắn không gọi điện thoại, đến ngày thứ tư, nàng hết nhịn nổi đành tự mình gọi điện tới hành dinh nơi hắn đóng quân. Người tiếp điện thoại là Trương Lập, rồi rất nhanh chuyển qua cho hắn. Hắn dường như bình thường, nghe giọng hơi mệt mỏi, khác với cách nói chuyện đều đều không muốn gác máy thường lệ. Nàng tưởng hắn phiền muộn việc quân cơ nên không tiện hỏi nhiều, lòng nàng cũng an tâm liền cúp máy.

Hỉ Thước cũng thấy nàng bất thường, từ khi nàng trở về, tâm trạng luôn rất tốt, bỗng dưng mấy ngày nay lại than ngắn thở dài, dường như có việc gì quấy nhiễu. Thấy nàng cúp điện thoại mà vẫn thất thần, Hỉ Thước liền hỏi: “Tiểu thư, chị làm sao vậy?”

Tịnh Vi khẽ cau mày, nói: “Mấy bữa nay chị luôn bất an, không tĩnh tâm nổi, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.”

Hỉ Thước vừa cười an ủi vừa trêu: “Tiểu thư, chị đấy, chắc nhớ Đại thiếu sắp chết rồi.”

Tịnh Vi đỏ mặt, vờ cả giận nói: “Cô nha đâu này, cô im chẳng ai bảo cô câm đâu.”

Hỉ Thước chẳng sợ, nói tiếp: “Chị còn chối?”

Mặt Tịnh Vi càng thêm đỏ ửng, gầm gừ: “Miễn đi… Chị làm ngơ em luôn!” Hỉ Thước cười toe toét không nói thêm gì. Bị cô nàng trêu chọc, nỗi nặng lòng của nàng cũng giảm. Vì nhiều ngày hoang mang nên ban đêm khó ngủ, cảm xúc vừa thoải mái, cơn mệt mỏi ập tới, nàng liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Khổng Gia Chung đạp mạnh bước tới lui trước cửa, vì chưa có lệnh của Hách Liên Tĩnh Phong, y không dám tùy tiện quấy rầy. Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết bầu trời chuyển xám xịt, khoảng nửa canh giờ nữa đã thành tối đen. Bấy giờ tiếng Hách Liên Tĩnh Phong truyền ra: “Người đâu?”

Khổng Gia Chung và Trương Lập liếc nhau, đẩy cửa nhưng không dám vào, đứng cách xa năm thước, nói: “Đại thiếu.” Trong phòng không bật đèn, mặt Hách Liên Tĩnh Phong ẩn trong màn đêm, trên mặt biểu hiện gì, bọn họ đều không rõ. Khổng Gia Chung thấy hắn im lặng, đành phải đứng yên. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng y càng dấy lên nỗi lo sợ. Từ khi y theo Hách Liên Tĩnh Phong tới nay, chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như thế, nếu có mặt bọn Triệu Bỉnh Khiêm ở đây… e rằng đã sai người kéo ra ngoài đánh chết. Thật lâu sau, như trải qua hàng thế kỷ, giọng Hách Liên Tĩnh Phong lạnh lùng vang lên: “Anh nói tiếp đi.”

Khổng Gia Chung đang suy nghĩ miên man, đột ngột nghe tiếng hắn, y cảm thấy như chậu nước đá dội xuống đầu, rùng mình một cái nhưng không dám chần chờ một giây, vội vàng nói ngay: “Tối qua Giang tư lệnh đã tự sát.”

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Hay cho một tên Triệu Bỉnh Khiêm! Phái người bắt về đây cho tôi.”

Khổng Gia Chung vội la lên: “Đại thiếu, tuyệt đối không thể!”

Hách Liên Tĩnh Phong đứng bật dậy, giận dữ quát: “Tuyệt đối không thể?”

Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, việc đã tới đây, dù bây giờ có bắt Triệu tướng quân về cũng vô dụng, không giải quyết được gì, điều này ngài biết rõ hơn tôi. Huống chi ở bên ngoài, quân lệnh khó đổi…” Y thấy Hách Liên Tĩnh Phong im lặng, liền đánh bạo nói tiếp: “Hơn nữa, lần này nhân cơ hội thâu tóm Giang Nam, công lao của Triệu tướng quân lớn nhất. Nếu Đại thiếu làm vậy… e rằng binh lính sẽ bất mãn. Huống hồ Giang tư lệnh tự sát, thật sự là chuyện ngoài ý muốn của Triệu tướng quân. Cho dù có ăn gam hùm mật gấu, cậu ta cũng không dám hạ thủ đối với Giang phủ.”

Hách Liên Tĩnh Phong hừ lạnh: “Cậu ta không có can đảm? Nếu không có can đảm, sao người đi Giang Nam lấy lương thực trên mấy chục chiếc xe đều là binh lính? Cậu ta không có can đảm, mà vừa vào Giang Nam đã phái binh lính đi đánh lén tư lệnh Giang Nam? Cậu ta không có lá gan hả?”

Khổng Gia Chung thấy ngữ khí của hắn vẫn lạnh băng, nhưng hạ bớt tức giận, bèn nói: “Đại thiếu, cho kẻ hèn này được nói! Chuyện giữa miền Bắc chúng ta và Giang Nam sớm muộn gì cũng phải giải quyết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Lần này chưa được sự đồng ý của ngài, Triệu tướng quân tận dụng thời cơ vận chuyển lương thực mà tự ý xuất binh, là lỗi của cậu ta. Sau khi cậu ta trở về, ngài có thể xử phạt thật nghiêm. Nhưng lần này cậu ta đánh cuộc, không trải qua chiến tranh vẫn thâu tóm được Giang Nam, là một công lớn.”

Hách Liên Tĩnh Phong im lặng. Thâm tâm Khổng Gia Chung hiểu tường tận, sở dĩ Đại thiếu tức giận, phân nửa nguyên nhân dính tới thiếu phu nhân. Dẫu có nói sao thì thiếu phu nhân cũng là con gái của Giang tư lệnh, việc đến mức này, thiếu phu nhân là trở ngại lớn nhất. Y nhớ mấy tháng trước, lúc Đại thiếu tiễn thiếu phu nhân về miền Bắc, nửa muốn đưa mà nửa lại không. Trong mắt thuộc hạ như y, sao có thể không rõ vị trí thiếu phu nhân trong tim Đại thiếu?