Hạnh Phúc Diệu Kì - Chương 03

Quân tuy bực mình vì thật sự con nhỏ rất phiền phức nhưng dù sao thấy cũng hay hay, ít ra An cũng làm Quân buồn cười vì cái hành động trẻ con của nó, hắn tự hỏi nó đang nghĩ cái gì mà lại bẻ khúc cây bên đường che lên đầu thế kia rồi còn nhảy tưng tưng nữa chứ, đi đường núi mà cứ như trên vỉa hè ấy. Chỉ có một sự thay đổi là lần này Quân đi phía sau nó mà thôi.

Có vẻ như Thu và Duy khá suôn sẻ, nhưng hai người dường như rất căng thẳng.

 

- Xin lỗi cô vì chuyện lúc sáng, mong cô bỏ qua- Duy lên tiếng trước.

 

- Chẳng hiểu sao tôi lại dính vào chuyện này nhỉ, lại còn trở thành bạn gái của anh lúc nào không hay, mà thôi, tôi cũng chẳng nhỏ nhen gì để chắp nhặt mấy chuyện đó- có vẻ như Thu vẫn còn giận Duy và An lừa đưa nó vào tròng.

 

- Cô đừng trách An, mọi chuyện là do tôi bảo cô ấy làm cả thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể vì An mà đóng kịch lần này- Duy vừa đi vừa nói.

 

- Thật tình có một việc đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, tại sao anh lại tình nguyện giúp An? Hình như tôi nghĩ quan hệ hai người không thân thiết đến mức đó- Thu nhìn Duy với ánh mắt dò xét.

 

Cậu ta bật cười khanh khách: “An cũng từng hỏi tôi như vậy?”

 

- Thế thì lý do là gì?- Thu rất nôn nóng.

 

- Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết- giọng Duy có vẻ trêu đùa.

 

- Vậy hai người cứ tự nhiên ở lại diễn hết vở kịch, còn tôi thì về, tôi chẳng phải là một con rối để ai đặt đâu thì ngồi đấy- vừa nói xong Thu quay mặt bỏ đi.

 

- Đừng vậy chứ, hãy nghĩ tình bạn cô mất bao công sức mới có được cơ hội lần này, chẳng lẽ cô nỡ phá hoại hạnh phúc của An sao?- Duy như nắm được điểm yếu của Thu,cô nàng dừng lại.

 

- OK, được rồi để tôi nói, là vì đối với tôi An là một người “đặc biệt” tôi chỉ muốn cô ấy vui mà thôi- Duy có vẻ trầm tư.

 

- Có nghĩa là anh thích An, phải vậy không?- Thu hỏi một cách nghi ngờ.

 

- Điều đó thì không hẳn- Duy cười nửa miệng khiến Thu bất mãn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải làm theo những gì hắn nói, vì bạn mà thôi.

 

- Tôi không tin tưởng Quân, An tuy quen nhiều bạn trai nhưng nó vẫn rất ngây thơ, tôi không muốn nó bị tổn thương thêm nữa- Thu nói với vẻ mặt lo lắng.

 

Duy bật cười: “Ai chứ Quân thì cô cứ yên tâm, nếu mà thật sự Quân thích An, hắn sẽ bảo vệ nhỏ tốt hơn bất cứ ai, Quân là người sống nội tâm, tuy ít nói nhưng lại biết cách quan tâm người khác, sau này An thích Quân yêu nhau, giao cô ấy cho cậu ta tôi không có gì phải nghĩ ngợi cả, vì vậy tôi mới bỏ tâm sức lên kế hoạch này đấy chứ”

 

Thu chợt nhớ đến ánh mắt của Quân trong buổi lễ khai giảng, không hiểu sao Thu cảm thấy bình yên lạ lùng, tuy đôi mắt đó bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng sự cô đơn, tuy nghiêm nghị nhưng lại ấm áp, lại một

 

một lần nữa Thu cảm thấy bối rối, còn vì sao cả bản thân nó cũng chẳng trả lời được, có lẽ Duy nói đúng, Quân là người đáng tin cậy, Thu quyết định giúp An trong khả năng của nó còn mọi chuyện thành công hay không nó nghĩ tùy thuộc vào ông trời mà thôi.

 

Bất giác quay qua nhìn Duy: “Tôi thấy trong chuyện này anh mới chính là người không đơn giản”

 

- Tùy cô thôi, nghĩ tôi thế nào cũng được, nhưng cô cũng vậy mà, rất sắc sảo!- Duy vừa nói vừa ngước lên nhìn trời, cậu ấy đang cười.

 

Sau đó dường như hai người chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa, mạnh ai nấy đi, nhưng nhiệm vụ hôm nay của họ là “một cặp tình nhân”

Một lần bên em hỡi..nắng gió sân trường vui đùa..ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố..

Và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi..nụ cười e cho anh ngàn mơ ước..

Từng chiều nguyện mong ngóng..vẫn đó nơi hàng cây qià.. đợi nhau vu vơ anh mang tên em trong giấc mơ..

rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi..

Đợi chờ một chút mưa cho đôi mình..được đứng bên nhau thật lâu..

Tiếng hát họ giờ đây như hòa làm một…

 

Giờ trên từng bước chân cuộc đời anh đã có 1 người để ngóng trông..

 

Em đã nhìn thấy anh trong đời nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi..

 

Bài hát kết thúc trong sự lưu luyến của mọi người, Duy nhanh chóng đẩy cây đàn về phía Quân: “Giờ đến mày rồi đó”

 

- Duy, mày đúng là lắm trò thật- mặc dù nói vậy nhưng Quân vẫn cất tiếng hát, tuy không thật sự xuất sắc như một ca sĩ thực thụ nhưng lại rất tình cảm, mỗi giai điệu ngân lên đều làm mọi người phải chú ý lắng nghe, dường như từng câu, từng chữ đều in sâu trong tâm trí Thu và An.

 

Lần đầu tiên

biết yêu thương

biết quan tâm

biết hy vọng

biết rằng tuy có những muộn phiền vẫn không ngăn nổi những ước mơ

 

Và lần đầu tiên biết vu vơ

biết nhớ nhung đến một người.

lần đầu tiên tôi nhớ về một ánh mắt luôn dõi theo ngọt ngào.

(Ước mơ của thiên thần- Nam Cường)

Cứ như vậy, một buổi tối vui vẻ nhanh chóng trôi qua với những lời ca tiếng hát, nhưng điều bất ngờ nhất là khi Duy phân công: “Tôi và Thu một lều, cái còn lại là dành cho Quân và An.

 

Cả núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang vọng một chữ: “Trời”- Duy bị ba người còn lại mắng như tát nước vào mặt, Duy nói nhỏ với Thu: “Nghe tôi lần này đi mà, tôi dám đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu”

 

An chạy lại nắm chặt tay Thu: “Hai anh ngủ chung đi, em với nhỏ Thu qua lều kia”

 

Tuy có cảm giác không mấy an toàn, nhưng Thu tin tưởng Duy, chắc anh ta lại có kế hoạch gì đó, thôi thì cứ phối hợp cho xong: “Em nghe lời anh, quyết định vậy đi, Quân và An về lều của hai người đi”

 

An không tin vào tai mình nữa, nhỏ Thu bạn nó đó sao? Bình thường nó là người cẩn thận lắm mà, hôm nay sao lại, nhỏ An đứng như bất động.

 

- Muốn làm gì mặc kệ mấy người, tôi đi trước- Quân bỏ đi một nước mà chẳng thèm ngoảnh mặt lại.

 

- Thôi em về bên đó đi, anh và Thu vào đây- Duy nói xong thì nháy mắt với Thu, nó đi theo anh ta.

 

Chỉ còn một mình An đứng ngoài nó sợ lắm, nhưng chẳng lẽ vào lều của Quân thật, mặc dù… trong lòng nó cũng nghĩ tới mấy cái chuyện không nên nghĩ nhưng nó gạt phắt đi, Quân không phải người như vậy, nhưng mà nó vào thì liệu Quân có nghĩ nó là loại con gái dễ dãi hay không, mọi chuyện cũng tại nhỏ Thu hết, nó bực mình nhìn xung quanh, toàn là cây với cây, tối mù mịt, nó đành phải ép mình bước vào, đi rón rén, chầm chậm.

 

Cũng may Quân đã ngủ trước, An thở phào nhẹ nhõm.

 

 

 

- Anh tính làm gì vậy? Sao lại để họ chung một lều như vậy?- Thu thắc mắc.

 

- Cô cứ chờ xem đi, chúng ta sẽ có phim hay để xem đấy- vừa nói Duy rút từ ba lô của mình ra một chiếc lọ màu đen… cậu ta cười.

 

- Trong đó có gì vậy Duy, anh định làm gì với nó- nhỏ Thu chau mày nghĩ ngợi.

 

- Khẽ thôi, bây giờ thì đi theo tôi, thật nhẹ nhé, đừng làm hai người kia nghi ngờ- Duy có vẻ bí mật.

Chưa bao giờ An nghĩ nó có thể ngắm Quân ngủ như lúc này, nó sợ mọi việc xảy ra của ngày hôm nay chỉ là mơ, một giấc mơ đẹp, nếu thật sự như thế thì nó không muốn tỉnh dậy nữa, cho dù sống trong mơ cả đời nó cũng chấp nhận.

 

Có lẽ Quân đã ngủ thật rồi, đôi lúc chỉ khẽ cựa mình rất nhẹ. Nhỏ An ngồi đó đôi mắt cứ như dán chặt vào từng đường nét trên gương mặt chàng trai bên cạnh, từ mái tóc đen bồng bềnh pha chút nâu sẫm đến chiếc mũi cao cao thanh tú, tuy chẳng hoàn hảo và đẹp lộng lẫy như những ngôi sao hay ca sĩ mà nó thường thấy trên truyền hình, nhưng mọi thứ hội tụ trên khuôn mặt ấy cân xứng và hài hòa đến lạ kì, như tồn tại một ma lực vô hình nào đó có thể thu hút ánh nhìn của bất cứ ai bắt gặp.

 

Một tình cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng nó, An đưa tay sờ lên ngực mình, tim nó dường như đang nhảy múa, An cảm nhận rõ được điều đó, mặt nó nóng bừng lên, vội quay sang hướng khác, An sợ nếu Quân thức dậy mà nhìn thấy cảnh này chắc nó ngại đến chết mất thôi và chắc chắn cậu ấy sẽ xem thường nó.

 

Bất chợt, trong giây phút Ancảm thấy có một vật gì đó đang chuyển động dưới chân.

 

- “Á! Gián… gián kìa”- An hét lên rồi nhảy tưng tưng, nó chạy khắp cả lều.

 

Quân giật mình thức giấc: “Cô làm cái quái gì mà ồn ào thế hả? Chẳng để cho tôi ngủ yên một chút được à?” nhưng trông thấy nó thế kia thì cũng tức cười thật.

 

- Anh cứu em với, con gián nó bò lung tung hết trơn, không phải chỉ một con đâu, nhiều lắm, nó bò khắp lều rồi- An nói mà như hét lên vậy, nó chạy sang chỗ Quân cầu cứu, vì né một con gián mà An đã khiến Quân trở thành nạn nhân của một cuộc “đụng đầu” trực tiếp, hậu quả là cả hai người đều ngã sóng xoài trên sàn. Chưa kịp thu hồn về xác nhỏ An lại tiếp tục nhảy dựng lên khi một con nữa đang hiên ngang đi trước mặt nó.

 

Mặc dù cả người còn đang ê ẩm sau một tai nạn trời giáng mà An gây ra, chưa kịp đứng vững lại thấy cô ta đang lao về phía mình, Quân quát: “Đứng yên đó! Đừng nhúc nhích, không được đến gần tôi”

 

Nhưng lần này nhỏ An chẳng nghe theo: “Làm sao đứng yên được, một lũ nó đang bò lúc nhúc kia kìa”- nó vẫn chạy về phía Quân nhưng có vẻ thận trọng hơn lần trước.

 

Quân lục lọi cái ba lô của mình kiếm xem có vật nào sử dụng được hay không? Hết cách cậu ta lượm một hòn đá to, hì hục đập chết từng con, còn An thì co rúm người lại, chờ xem Quân trổ tài “dũng sĩ”.

 

Trông cậu ấy rượt theo lũ gián mà tội nghiệp, mồ hôi ướt đẫm cả áo và lấm tấm trên mặt.

 

Nhưng thật chẳng may, có một con chui vào ống quần của con nhỏ, phản xạ tự nhiên An lại nhảy lên, không chút phòng bị, nó ngã nhào và đè lên người Quân, rồi hai ánh mắt đột nhiên chạm phải nhau, ngượng ngùng, nhỏ bật dậy như chiếc lò xo, chỉ là Quân giờ đây như chẳng còn sức để đứng dậy nữa.

 

Dùng mọi cách, rốt cuộc con gián cũng chui ra khỏi người nó, thở phào nhẹ nhõm nhưng nó đưa ánh mắt ái ngại nhìn về phía Quân: “Em xin lỗi”

 

- Nhờ phước của cô mà giờ tôi thành thế này đây- vừa nói Quân vừa thả mình xuống cái túi ngủ: “Cô mà bớt gây chuyện một chút thì tôi đã cám ơn trời phật rồi, nhưng dù sao ngày hôm nay cũng rất thú vị, được một lần thành “dũng sĩ diệt gián” có lẽ sẽ nhớ suốt đời”- nói xong Quân phì cười: “Chắc cô cũng mệt rồi, ngủ sớm đi”- cậu ấy đắp chăn đến ngang người, ngủ một giấc ngon lành, An cũng thế, chắc nó đã mệt lắm rồi.

 

Chỉ còn lều bên kia, có hai người đang ôm bụng cười khúc khích.

 

- Anh đúng là lắm chiêu thật đấy- Thu vẫn chưa nhịn được, cô ấy cười to.

 

- Ở bên kia chẳng dám lớn tiếng, nhỡ mà lộ thì tiêu, bây giờ muốn cười thì cứ thoải mái đi- Duy cũng không kìm được.

 

- Cô quá khen rồi, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc sớm thế đâu! Ngủ đi, mai còn nhiều việc phải làm nữa- Duy nói với Thu.

 

- Làm gì cơ?

 

- Chẳng lẽ lên núi chỉ để ăn uống, ngắm cảnh hoàng hôn rồi về sao? Nếu vậy thì uổng công thật rồi, ít ra phải có một cái gì đó ý nghĩa hơn chứ- Duy như đang nghĩ một điều gì đó khiến Thu tò mò.

 

- Anh lại đã bày trò gì nữa rồi phải không?- dường như đã quen với tính cách của Duy, Thu phỏng đoán như thế.

 

- Mọi chuyện cứ từ từ bé à, gấp quá hỏng việc đấy.

 

Mặc dù vui vẻ, hòa đồng nhưng Duy lại là một con người khó đoán, Thu nghĩ vậy. không ai có thể biết được anh ấy nghĩ gì và làm gì, con người này thật chẳng đơn giản chút nào.

Sáng hôm sau

 

- Ủa sao hai người mặc đồ giống nhau thế?- Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy An và Thu.

 

- Vì hai đứa em mua chung một tiệm mà nhưng chưa có dịp mặc cùng nhau lần nào, bây giờ có cơ hội làm vậy nhìn cho nó tình cảm- An nhanh nhảu nói, còn Thu chỉ cười.

 

Trông hai nhỏ lúc này cứ như chị em sinh đôi, ngoại trừ khuôn mặt thì vóc dáng của chúng nó cũng tương đương nhau, nếu nhìn phía sau thôi chưa chắc đã phân biệt được ai với ai, nhưng Duy vốn chẳng đ

để tâm đến chuyện đó, Quân thì càng không.

 

- Tôi đã chuẩn bị sẵn cho mọi người cả rồi này, mỗi người một thứ gồm có: thức ăn nhanh, nước uống, đèn pin, la bàn…

 

Chưa kịp để Duy nói hết Quân đã lên tiếng: “Hôm nay mày lại bày trò gì thế?”

 

- Nghe nói trên núi này có một con suối rất đẹp, nước trong vắt mát rượi như sương mai, hai bên còn có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đã đến đây rồi mà không tham quan một lần thì đúng là uổng phí công sức- Duy cười tươi, đôi mắt ánh lên niềm hân hoan.

 

- Tại sao anh lại biết rõ vậy?- An cũng háo hức không kém.

 

- Đến điều này mà cũng không biết thì đâu phải là Duy- cậu ấy tự tin khẳng định.

 

- Thôi đi thằng quỷ, mày nói đủ chưa, chừng nào xuất phát đây?- Quân nói mà như ra lệnh.

 

- Được rồi, mày đừng nóng thế chứ? Làm tao mất mặt trước bạn gái bây giờ- Duy nhìn Thu khiến nhỏ khẽ cười.

 

Duy đưa cho mỗi người một con dao bản to.

 

- Cái con dao này để làm gì đây? Anh lấy nó ở đâu ra thế? Mang theo người nặng lắm đó- An phàn nàn.

 

- Đề phòng thú dữ- Duy bình tĩnh nói trong khi Thu và An hét lên: “Cái gì!”

 

Quân phì cười: “Hắn trêu đấy, tôi nói rồi mà ở đây làm gì có thú dữ”

 

- Chỉ là dùng để chặt mấy cái dây leo trong rừng cho dễ đi mà thôi, chứ gặp thú dữ thật thì mấy con dao này đáng gì- Duy phá lên cười to: “Không ngờ hai tiểu thư của tôi lại dễ bị gạt đến vậy!”

 

- Xuất phát thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi về hướng tây, mọi người thẳng tiến nào- tiếng Duy hồ hởi, nhỏ An cũng rất háo hức.

 

Nhỏ Thu đang suy tư không biết sắp tới Duy lại bày thêm trò gì nữa, chỉ có Quân hình như chẳng có chút cảm xúc nào mà thôi.

Sau một lúc ca hát vui vẻ, dường như ai cũng đã thấm mệt, đội hình bắt đầu dãn ra hơn.

 

Bất ngờ Duy đi lên trước nhỏ nắm tay nó rồi rẽ sang hướng khác: “Anh biết có lối này dẫn đến suối nhanh lắm, đi theo anh. Khẽ thôi, đừng để hai người họ phát hiện”

 

Nó lấy làm lạ, sao Duy lại dẫn mình đi, sao lại không cho họ biết, chưa kịp mở miệng hỏi thì Duy nói rất nhỏ: “Anh biết em nghĩ gì nhưng hãy yên lặng chút nữa thôi, rời khỏi đây một lát anh sẽ nói sau”- cứ thế Duy dắt nó đi, cứ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần. mặc dù trong lòng rất bối rối, nhưng ở bên Duy nó cảm thấy an tâm, mặc dù không biết là mìnhđang đi đâu.

 

Bất giác, nó chợt nhận ra hơi ấm từ bàn tay Duy truyền qua, một chút ngại ngùng nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, nó không hề muốn Duy buông tay ra.

 

- Chắc em mệt lắm rồi hả Thu, chắc cũng xa hai người đó lắm rồi, anh em mình nghỉ tạm ở đây đi- Duy rút tay lại, mở ba lô ra lấy chai nước đưa trước mặt nó, gương mặt cậu ấy bỗng nhiên biến sắc.

 

- Anh gọi em là Thu à?- An chỉ vào mặt mình, ngơ ngác hỏi: “Nhưng sao lại…”

 

Duy ngồi phịch xuống tảng đá bên cạnh, chẳng lẽ nhầm thật rồi sao?

 

Duy tự trách mình: “Thật ra anh dự định đưa Thu đi trước để em và Quân có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, nhưng không hiểu sao hai người nhìn từ phía sau giống hệt nhau, anh cứ tưởng người đi gần Quân là em… hóa ra không phải. … nên mọi chuyện thành ra thế này đấy- Duy thở dài.

 

- Không sao, đi chung với anh em cũng rất vui mà, hơn nữa em cũng muốn hiểu rõ về anh hơn- nhìn An không có vẻ gì là thất vọng cả, ngược lại nó còn cười rất tươi, kể cả bản thân nhỏ cũng không hề nhận ra điều đó.

 

- Em từng nghe nói ba mẹ anh làm bác sĩ phải không? Ba em cũng thế, nên từ nhỏ em chỉ mơ ước được một lần khoác chiếc áo blouse trắng trên người, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt- An đang chìm đắm trong giấc mơ: “Vậy anh có dự định thi vào ngành y hay không? Anh giỏi thế thì có gì làm khó được”

 

- Mặc dù cũng rất thích, nhưng đời mà em, mình không thể nói trước được điều gì cả, có khi đến cả tương lai của bản thân mà mình còn chẳng có quyền quyết định- Duy nói rồi thở dài.

 

- Chỉ cần đó là điều em thích, em muốn làm thì không ai có thể cản được- An cương quyết.

 

Duy lại xoa đầu nó: “Em còn nhỏ lắm, có nhiều chuyện không phải bản thân muốn là được, cũng có lúc anh muốn mình có thể thoát ra khỏi cuộc sống phức tạp đó, nhưng thôi… anh nói nữa em cũng chẳng hiểu đâu”

 

- Anh cũng hơn em một tuổi chứ mấy, vậy mà chê em con nít cơ đấy- An trề môi.

 

- Anh cũng chỉ ước mình có thể vô tư như em đấy thôi, nhưng… điều đó vốn không thể- Duy cũng chẳng hiểu bản thân mình nữa, có bao giờ cậu ta luôn là người sôi nổi, là trung tâm của sự chú ý bởi sự khéo léo và dí dỏm của mình nhưng chưa bao giờ Duy nhắc đến bất cứ điều gì về bản thân, hôm nay là ngoại lệ.

 

Đi được một đoạn bỗng dưng An đứng khựng lại, mắt nó nhìn dưới đất, mặt thì xanh như tàu lá chuối, Duy chưa kịp hỏi gì thì một tiếng nói rất khẽ thốt lên: “Con rắn…”- rồi nó ngất xỉu.

 

Tâm trạng Duy lúc này đã thực sự hỗn loạn, cố gắng để bình tĩnh cậu ta xăm xoi vết thương ở chân một cách kĩ càng rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là rắn độc, cũng may là mình có chuẩn bị đầy đủ thuốc”

 

Cầm chai nước suối cho An uống hết số thuốc trong tay, sau đó Duy xoa một thứ “thảo dược” nào đó lên vết thương: “Chắc cô ấy chỉ ngất do quá sợ hãi mà thôi”- nhưng điều đó cũng đủ khiến tim Duy thắt lại.

 

Cõng An trên lưng, Duy lại bắt đầu hành trình của mình: “Có lẽ nên để cho em nghỉ thêm một lát nữa, em đã mệt lắm rồi, phải không?”- Duy âu yếm hỏi trong khi nhỏ An đang ngủ ngon lành.

 

Giật mình thức giấc vì vết thương ở chân đang đau nhói, An mở mắt ra.

 

Duy đang cõng nó thật sao? Nó dụi mắt thêm lần nữa để xác định nó không hề mơ.

 

- Em thức rồi đó hả?- Duy nhẹ nhàng hỏi.

- Em có bị sao không? Có chết không anh- mắt An ươn ướt, nó đang rất sợ.

 

- Cô bé ngốc ơi! Con rắn đó không có độc đâu, anh cho em uống thuốc rồi, sẽ nhanh chóng hết đau thôi- lúc nào Duy cũng rất dịu dàng, ít ra là trong mắt của nó.

 

- Em ngất lâu lắm rồi phải không? Anh vẫn cõng em đi thế này sao?- nó nhẹ cả người khi nghe lời Duy nói.

 

- Chân em đang đau mà, không cần lo cho anh đâu, nếu em mà anh cõng không nổi thì đâu đáng mặt nam nhi nữa chứ?- Duy phá lên cười, mặc dù nó cảm nhận được sự mệt nhọc trong tiếng cười ấy, nhưng điều đó nhanh chóng được lấp đầy bằng một cảm giác khác.

 

Cả bản thân An cũng không hình dung được thứ cảm giác ấy là gì, có một chút quen thuộc, nhưng lại quá mơ hồ, dường như từng trải qua mà không tài nào nhớ nổi, chỉ có sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nó lúc này là thứ nó có thể sờ thấy mà thôi.

 

Vai Duy rộng quá, nhưng hai gang rưỡi tay nó cơ đấy.

 

- Sao em không nói gì thế? Hay là chân vẫn còn đau- Duy nói bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của An.

 

- Dạ không! Tại em đang suy nghĩ…- nó ngại ngùng.

 

- Về Quân sao?- Duy nói với vẻ trêu đùa.

 

- À không…- nó định nói là không phải, mà chẳng lẽ lại nói nó đang nghĩ về Duy sao? Bối rối, thà nhận cho xong: “Chắc là vậy đó anh”- An nhanh miệng.

 

- Chắc là vậy à, em nghĩ gì cả em cũng không biết sao? Nhưng anh thấy quan hệ hai người có vẻ tốt hơn rồi đúng không?

 

- Dạ! em cũng thấy vậy- nó ngượng ngùng nói: “Anh ấy có vẻ không còn ghét em như trước nữa, cám ơn anh nhiều lắm”

 

- Sao lại cám ơn anh, tất cả do sự nỗ lực của em đấy thôi!

 

- Em sẽ cố gắng đến cùng, em cũng hy vọng Quân chính là “half-apple” của mình.

 

- “Half-apple” à? Nghe lạ nhỉ?- Duy cảm thấy tò mò.

 

- “Half-apple” chính là “nửa trái táo” em từng nghe có một truyền thuyết, khi Adam và Êva bị đuổi khỏi vườn địa đàng, thượng đế đã biến tình yêu của họ thành một trái táo, ông ấy đem trái táo đó cắt ra làm đôi và ném xuống hạ giới. Nên chẳng ai biết được một nửa trái táo kia ở đâu, nên suốt đời người ta phải đi tìm, giống như tìm một nửa của mình vậy, chỉ khi đó hai nửa của nhau mới có thể tạo thành một trái táo hoàn hảo mà thôi.

 

Duy bật cười: “Con gái vẫn thường hay mơ mộng vậy sao?”

 

- Anh đang cười em đó hả?- An thẹn thùng.

 

- Không! Chỉ là anh ước mình cũng có thể vô tư như em- Duy như trầm lại.

 

- Chắc chắn được mà anh- An nói rồi họ cứ như thế đi trên đoạn đường của mình, mặc dù không biết phía trước còn xảy ra chuyện gì nữa hay không? Nhưng có một điều chắc chắn, trên lưng Duy, An chẳng còn sợ gì nữa.

(k ênh truyện chấm p rồ)

Quay trở lại với Thu và Quân.

 

- An và Duy đâu?- Thu lên tiếng hỏi làm Quân giật mình, cậu ấy không hề chú ý đến điều đó.

 

- Để điện thoại cho thằng Duy xem sao đã, chẳng biết nó lại bàytrò gì nữa đây?- Quân lấy điện thoại ra định gọi thì: “Chán thật, ở đây không có sóng”

 

- Vậy bây giờ làm sao? Hay là đi tìm họ- Thu sốt ruột, nó đang lo lắng cho nhỏ An.

 

- Yên tâm đi, kiểu này chắc hai người đó đi chung rồi, thằng Duy này cứ thích chơi trò đánh lẻ, thôi mình đi tiếp- Q

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3