Quay ngược về tuổi 17 - Chương 03 part 2
Khang Đóa Hinh không thích thái độ của hắn,
nhưng vẫn đáp, “Đào viên.”
“Như vậy à, vậy cũng hơi xa .”
Cô không muốn tiếp chuyện hắn, bởi vậy chỉ nói:
“Ngày hôm qua tôi có bài kiểm tra toán học, tôi làm sai bốn câu, muốn hỏi anh
giải như thế nào.”
“Ai, làm gì gấp vậy?” một bàn tay Tiết Vũ Địch đặt
lên vai cô, lại lập tức bị Khang Đóa Hinh giãy.
“Anh Tiết, tôi nghĩ chúng ta hình như không thân
quen như vậy.” Ngữ khí của cô rất lạnh đạm.
Sắc mặt Tiết Vũ Địch hơi đổi, nhịn nhẫn, mới
nói: “Sao khách khí như vậy? Em còn không nhìn ra ba mẹ em mời anh đến, chính
là muốn cho chúng ta bồi dưỡng cảm tình sao?”
“Thực xin lỗi, tôi thực nhìn không ra.” Cô rất
rõ ý của cha mẹ, bọn họ cũng không hy vọng con gái mình có bạn trai sớm như vậy.
“Cô —” Bị cô cứng mềm không ăn, mặt mũi hắn có
chút không nhịn được, “Đó là do em quá trì độn.”
Cô thật sâu hít vào một hơi, không muốn tiếp tục
dây dưa đề tài này với hắn, “Không quan trọng, tôi chỉ hy vọng lần sau kiểm
tra toán học có thể cao lên một, hai điểm.”
“Làm gì tốn công như vậy? Em nếu cùng anh cùng một
chỗ, chẳng lẽ tương lai anh tốt nghiệp khoa điện cơ đại học z, còn không nuôi nổi
em?” Nếu không có người lớn ở nhà, Tiết Vũ Địch lá gan cũng lớn hơn.
Khang Đóa Hinh lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu anh
không thích công việc này, bây giờ là có thể đi rồi.”
Cô không muốn dây dưa không rõ cùng hắn, hôm nay
vừa vặn có cơ hội này nói rõ ràng với hắn.
“Em đang nói đùa? Anh sao có thể không thích
công việc này?” Hắn tiến lên, bắt được tay cô, “Anh chờ cơ hội này, chờ thật
lâu đâu!”
Thái độ cô lạnh lùng kích thích hắn, Tiết Vũ Địch
lười ngụy trang nhẫn nại, thầm nghĩ chiếm cô gái từ lần đầu tiên nhìn thấy đã bị
hấp dẫn này thành của mình.
“Anh buông tay!” Cô giãy dụa, không ngờ hắn
nhưng lại liều lĩnh động thủ, “Nếu ba mẹ tôi trở về, anh xong đời.”
“Không phải ba em ở đào viên sao?” Hắn cười khẽ,
“Chờ bọn họ trở về, em đã sớm là của anh.”
Cô bị dọa, mặt trắng bệch, “Nếu anh dám làm, sẽ
phải ngồi tù.”
Hắn nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, “Đến lúc
đó hẵng nói!”
Nói xong, hắn ôm cô vào trong lòng, cúi mặt xuống
muốn hôn cô.
“Tên khốn này, buông!” Khang Đóa Hinh nghiêng đầu
tránh đi, không khách khí đưa tay tát hắn một cái.
“Shit!” Tiết Vũ Địch giận, trên mặt nóng rát,
bàn tay kia đánh ra cơn tức của hắn.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ khác xa, Khang Đóa
Hinh căn bản không phải đối thủ của hắn, dù không ngừng giãy dụa, đồng phục
trên người vẫn không đến hai lượt đã bị xé rách.
Dưới tình thế cấp bách, cô hung hăng cắn cánh
tay đang muốn xé rách quần áo trên người cô, phát cắn kia dùng hết khí lực toàn
thân, hắn đau đến không thể không buông ra cô.
“A –” Tiết Vũ Địch bị đau hét to một tiếng.
Cô thừa cơ chạy thoát, không chút do dự cầm di động
để trên bàn, vừa chạy ra cửa, vừa không quên nút gọi tắt.
Cô mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài, lúc này di động
vừa vặn kết nối, không đợi đối phương mở miệng, cô liền vội vàng hô to, “Cứu mạng,
mau tới cứu tôi –”
『 Bốp』 một tiếng, di động bị
người đàn ông phía sau cô cướp lấy, ném trên mặt đất vỡ làm ba bốn mảnh, khiến
cô thở gấp một hơi.
“Còn muốn cầu cứu?” Hắn dùng lực túm tóc cô kéo
cô vào bên trong, “Xem ra không cho cô một chút giáo huấn là không được !”
“Buông!” Khang Đóa Hinh thét chói tai, chỉ cảm
thấy da đầu đau nhức, lảo đảo bị ném tới trên sô pha.
Nhưng cô cũng không ngồi chờ chết, lập tức từ
trên sô pha đứng bật dậy muốn chạy. Khi hắn từ sau chặn ngang ôm lấy cô, cô lấy
khuỷu tay dùng sức đụng thụi vào bụng đối phương, thừa dịp đối phương lơi lỏng
dùng hết sức giãy, lap vào phòng gần nhất, nhanh chóng đóng cửa khóa lại.
“Mở cửa!” Bị dục vọng che hết lý trí, Tiết Vũ Địch
ở ngoài cửa dùng sức đạp cửa gào thét, nhưng Khang Đóa Hinh đâu có thể ngoan
ngoãn mở cửa?
Cô sợ sợ hãi, vẫn ý đồ ở trong phòng tìm kiếm có
vật gì có thể dùng.
Đáng tiếc cô hoảng không nhìn đường, phòng khác
không chọn, nhưng lại chọn nhà kho bình thường chồng đồ linh tinh, bên trong chỉ
có vài cái hộp giấy cùng báo chí cũ, ngay cả điện thoại cũng không có.
Vừa rồi tuy rằng gọi điện cầu cứu, nhưng không
biết đối phương có nghe được cầu cứu của cô không, thứ hai cho dù đối phương
nghe được, cũng không biết cô ở đâu, cô cực kỳ hối hận.
“Con mẹ nó mau mở cửa cho tao!”
Ngoài cửa Tiết Vũ Địch dùng sức đá, chỉ có một
cái khóa cửa đơn giản, giờ đã có chút lỏng ra.
Trừng mắt nhìn cửa bị đá mấy đá sắp hỏng, Khang
Đóa Hinh càng ngày càng sợ hãi –
『 Rầm 』 đột nhiên vang mạnh
từ ngoài cửa truyền đến, cô nhắm mắt, vốn nghĩ rằng cửa bị đá văng, không ngờ lại
nghe thấy Tiết Vũ Địch khóc thét.
Khang Đóa Hinh ngẩn ngơ, lại nghe được một âm
thanh khác, lần này cô nghe rõ, đó là tiếng người ngã trên mặt đất.
“Ai a ~” Giọng Tiết Vũ Địch nghe qua thực thảm
thiết, “Anh là ai ? A…… Đau đau đau, đừng đánh, đừng đánh……”
Hử, tình huống này là gì? Khang Đóa Hinh ngẩn
người. Đầu tiên cô nghĩ là Tiết Vũ Địch cố ý giả vờ bị đánh, muốn dụ cô ra
ngoài.
Nhưng khi khóc thét từ thê lương chuyển thành mỏng
manh, cô bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Cho dù giả bộ, cũng không phải quá đạt
rồi sao?
Cô do dự vài giây, rốt cục cố lấy dũng khí mở cửa.
“Đông Luân?!” Cô mở to mắt, nhìn đàn ông trước mắt,
đầu còn không có phản ứng, thân thể cũng đã chạy đến bên anh, cũng không quản
anh còn đang đánh tên kia thành đầu heo, trực tiếp ôm chặt anh, “Đông Luân —
anh đến rồi!”
Không đợi anh phản ứng, sợ hãi tích lũy trong
lòng đã bộc phát ra trước, cô nhịn không được 『 oa 』 lên khóc lớn, thút
thít nghẹn nói: “Anh thật sự đến rồi, em còn tưởng, còn tưởng rằng……”
Còn tưởng rằng anh căn bản không biết cô ở đâu,
còn tưởng rằng cuộc điện thoại thông không đầu không đuôi kia, không có khả
năng làm cho anh cứu cô được.
Không ngờ, anh xuất hiện quá nhanh.
“Ngoan, không có việc gì, không có việc gì.” Sắc
mặt Nguyễn Đông Luân thay đổi thực nhanh chóng, một giây trước còn đằng đằng
sát khí, bộ dáng muốn đẩy người vào chỗ chết, lúc này vẻ mặt dịu dàng, ngốc nghếch
trấn an cô gái trong lòng.
“Ô ô ô, hắn muốn bắt nạt em……” Gặp người có thể ỷ
lại, cô nhịn không được khóc kể lể sợ hãi lúc trước.
“Anh biết, đừng lo, hắn không làm gì được em nữa.”
Anh an ủi, còn không quên hung tợn cho kẻ đang nằm trên mặt đất khóc thét thêm
một cước, “Em có bị thương hay không?”
Anh đau lòng vạn phần nhìn cô bộ dáng chật vật,
khi phát hiện trên cô áo rách quần manh, một cước trực tiếp đá vào ót đối
phương, khiến hắn hôn mê.
“Đông Luân…… Như vậy được không?” Khang Đóa Hinh
rụt lui, nghe thấy âm thanh đã cảm thấy đau.
“Phòng vệ chính đáng.” Anh nói hợp lý hợp tình.
“Em cảm thấy…… Có vẻ không giống phòng vệ.” Cô vẫn
khóc thút thít, lại vẫn nhịn không được nói thầm.
“Đừng để ý đến hắn.” Tên kia không quan trọng,
“Em có ổn không ?”
“À, không sao.” Cô đột nhiên cảm thấy ngại
ngùng, không được tự nhiên kéo đồng phục bị rách, “Chỉ sợ phải thay quần áo.”
Thật đáng ghét, bộ dáng chật vật này lại bị anh
thấy được.
Nếu nói kiếp trước cô từng nghĩ cùng đàn ông
khác ở trước mặt anh kích thích anh, làm cho anh nếm thử ý niệm ghen tị, bây giờ
cũng không dám.
Người đàn ông này vì cô, sợ là có thể liều lĩnh.
“Trước đừng đổi.” Anh cởi áo khoác trên người
ra, khoác trên người cô, “Lúc vừa tới anh đã thuận tiện báo cảnh sát, trước khi
họ đến, cố gắng giữ lại chứng cớ, trước hết như vậy đi.”
“Được.” Cô gật gật đầu, trải chuyện qua đáng sợ
như vậy, cô bất chấp đáy lòng rối rắm giãy dụa, thầm nghĩ ỷ lại anh.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, Nguyễn Đông Luân vẫn
cầm chặt tay cô.
Khang Đóa Hinh cảm thấy như vậy dường như không
tốt lắm, dù sao bọn họ bây giờ cũng không là cái gì, không lý nào còn thân mật
như vậy, nhưng tay anh mang theo độ ấm quen thuộc mà ấm áp, cô do dự một chút,
cũng không muốn rút ra, tùy ý anh nắm.
Ai, thói quen thật sự là đáng sợ, muốn bỏ cũng
không bỏ được.
“Đúng rồi, sao anh có thể tới nhanh như vậy?” Cô
bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Từ lúc cô gọi cho anh, đến khi anh xuất hiện, hẳn
là không đến 10 phút? Anh ở chỗ nào, mà có thể liền nhanh như vậy?
Nguyễn Đông Luân do dự, mới nói: “Anh dạy gia sư
ở gần đây.”
“A?” Cô giật nảy, “Anh chạy tới tìm em như vậy,
công việc thì sao?”
“Không có việc gì, đã dạy xong.” Anh nhanh chóng
nói: “Anh dạy học sinh tiểu học, đến 6 giờ rưỡi mà thôi, bây giờ là bảy giờ
hơn.”
Nhận được cuộc điện thoại không đầu không đuôi
kia, kỳ thật anh đã đi khỏi khu này, lại sợ tới mức vọt trở về, nghĩ cũng không
nghĩ nhắm thẳng nhà cô chạy.
Lúc anh nhìn thấy cửa nhà cô mở, lại lo lắng đến
nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn, cuối cùng anh đến kịp.
Khang Đóa Hinh ngẩn ra, “Sao anh có thể dạy tiểu
học?”
Dạy tiểu học kiếm tiền không nhiều lắm, lương đại
khái chỉ có ba trăm tới ba trăm rưỡi, trong khi đó, anh đường đường sinh viên hệ
điện cơ đại học z, thành tích lại tốt, hẳn là rất nhiều nhà có con học trung học
muốn mời, căn bản không cần lãng phí thời gian dạy tiểu học.
“Không có cách nào, khu này chỉ tìm được học
sinh tiểu học.” Anh thản nhiên nói.
Cô trừng mắt nhìn, cuối cùng phản ứng lại đây,
“Anh…… Là vì em, mới tại đây dạy ?”
“Bằng không em cho là vì sao?” Anh liếc cô một
cái.
Kỳ thật anh vốn cũng không có tính toán gì đặc
biệt, chính là muốn tìm nơi gần nhà cô, muốn thử thời vận, xem có cơ hội cùng
cô 『 ngẫu nhiên 』gặp mặt hay không,
không ngờ lại xảy ra loại sự tình này.
May mắn cô cầu cứu anh, may mắn còn kịp……
Anh trong lòng lần thứ n cảm tạ trời, may mắn
quyết định lúc trước của mình.
“Nguyễn Đông Luân.” Cô chần chờ mở miệng.
“Anh thật sự để ý em như vậy?” Để ý đến mức yên
lặng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, làm cho cô hoàn toàn không thể bỏ qua.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, cười khổ, “Chẳng lẽ
anh thật sự rất thất bại, mới có thể khiến cho em luôn hoài nghi tâm ý của anh
như vậy?”
“Kỳ thật, em vẫn luôn hiểu, anh yêu em rất nhiều,
tựa như em vẫn luôn yêu anh……” Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, dừng một chút,
“Nhưng Đông Luân, anh biết không? Tình yêu cũng không phải yếu tố duy nhất gắn
bó hôn nhân.”
“Anh biết trước kia anh làm không tốt……”
“Không, anh làm rất tốt, ít nhất tốt hơn em, anh
cố gắng công tác, không muốn cho em chịu khổ. Vì em, anh có thể hy sinh chính
mình, thậm chí ngay cả tính mạng đều không cần……” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng
anh vĩnh viễn không rõ, cho tới bây giờ những điều đó không phải là những thứ
em muốn.”
Cô không muốn ở nhà làm một cô vợ bình hoa,
không thể giúp anh bất cứ việc gì; Không muốn anh ở bên ngoài bán mạng công
tác, kiếm về một đống tiền cho cô tiêu, cũng không có hứng thú tiêu tiền, sau
đó một tháng gặp chồng không được vài lần.
Cô lại càng không muốn anh vì cô mà chết — nếu
khi vụ tai nạn xe cộ kia anh đã chết, cô lại một mình sống sót, Khang Đóa Hinh
hoàn toàn không dám tưởng tượng, cuộc sống của mình sẽ giống như địa ngục
“Như vậy …Đóa Hinh, không thể nói cho anh biết,
điều em thực sự muốn đến tột cùng là cái gì?” Bàn tay cầm chặt bàn tay cô, tiếng
nói của anh dịu dàng lại mang theo một chút mệt mỏi, “Anh biết em không thích
anh đi công tác, biết em không thích thư ký của anh, nhưng em còn chưa nói cho
anh biết nguyên nhân. Anh có trách nhiệm của anh, với công ty của anh, khách
hàng của anh anh phải phụ trách, dù là đi công tác, hay là thư ký Vương, đều là
yếu tố rất quan trọng trong đó. Đương nhiên, nếu là vì em, không có gì là không
thể bỏ qua, nhưng em ít nhất cho anh một lý do, mà không phải chỉ nói cho anh,
em không thích, em không cần anh làm, như vậy anh sẽ thực khó xử.”
Nếu công ty chỉ có một mình anh, anh có thể theo
ý mình tùy thích đi làm, nhưng dưới anh còn có rất nhiều nhân viên, anh phải lo
lắng đến bọn họ.
Khang Đóa Hinh nhìn anh, đáy lòng thực khiếp sợ.
Thật là như vậy? Trước kia hay là bây giờ, cô
chưa từng nói với anh vì không muốn lâu ngày không thấy được anh, cho nên
không thích anh đi công tác sao?
Cô cũng không nói với anh, thư ký Vương đáng giận
kia, sau lưng anh châm chọc khiêu khích cô, muốn『 gà mái không sinh được
trứng 』này, đừng sống chết
chiếm vị trí Nguyễn phu nhân không đi, hại Nguyễn gia tuyệt hậu?
Cho nên, không phải anh yêu tiền yêu sự nghiệp
hơn yêu cô, nên mới bôn ba bên ngoài cả ngày không về, cũng không phải bởi vì
yêu Vương Yên Hoa yêu đến không muốn chia lìa với cô ta.
Anh chỉ không biết mà thôi, anh không biết
nguyên nhân cô bài xích mọi việc, bởi vậy không rõ vì sao vợ yêu của anh, trong
một số việc luôn cố tình gây sự.
Vốn nghĩ trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cô rất
tham lam, muốn một phần tình cảm đầy đủ. Cho tới bây giờ cô mới đột nhiên hiểu
được, thì ra căn bản cô chưa bao giờ thử trao đổi với anh.
Hôn nhân của bọn họ liếp trước đi tới bước đường
cùng như vậy, cô cũng phải phụ trách một phần trách nhiệm rất lớn, bởi vì cô
chưa bao giờ nói cho anh, cô muốn gì.
Cô bỗng nhiên cảm thấy…… thực sự có lỗi với
anh, thực có lỗi.
“Đông Luân,” Cô cầm tay anh, nghẹn ngào mở miệng,
“Em…… Em có rất nhiều việc muốn nói cho anh……”
Cô không muốn tiếp tục giấu giếm anh bất cứ điều
gì, cô muốn đem hết thảy hết thảy, bao gồm cô yêu say đắm, bất mãn, đố kỵ, ủy
khuất, tịch mịch, hết thảy nói cho anh.
Sau đó tại kiếp này đây cùng anh bắt đầu một lần
nữa.
“Được, em nói, anh nghe.” Anh nói, dịu dàng như
trước.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, một chiếc xe cảnh
sát đã tới cửa nhà cô, hai viên cảnh sát vội vàng xuống xe, đi vào phòng.
Anh vỗ vỗ tay cô muốn cô yên tâm, sau đó mới đứng
dậy đi đến cửa trước, chuẩn bị ứng phó với cảnh sát.