39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 02
Chương 2
Dan nhặt đồng xu lên. Đó là một đồng xu kim loại dày, đóng dấu một chữ “K” viết hoa kiểu cách trên mỗi mặt.
Một chữ “K”. Dĩ nhiên rồi.
“Nhà Kabra,” Dan sầm mặt nói.
Nhà Kabra đã trở thành những kẻ thù kinh khủng nhất của Dan và Amy trong
cuộc truy tìm Manh Mối. Bọn nó giàu có bẩn thỉu – và cũng thật ác độc.
“Dĩ nhiên bọn chúng thậm chí còn có cả một con khỉ được huấn luyện riêng để sai khiến,” Amy ảm đạm nói.
“Có lẽ tụi nó còn có cả một sở thú riêng luôn á,” Dan làu bàu.
Nó bổ nhào tới cửa sổ, tới đó chỉ vài bước trước Amy. Con khỉ giờ đã ở
dưới chúng vài tầng. Nó ngậm cuộn giấy trong miệng và leo xuống theo một
sợi dây từ mái nhà. Trong khi Dan, Amy và Nellie theo dõi, con khỉ đã
xuống tới đất và lắc lư ngang qua vỉa hè. Rồi một đôi tay thò ra từ
chiếc limo đang đợi sẵn và túm lấy con khỉ. Cánh cửa đóng lại; chiếc
limo đen rồ máy chạy đi.
“Đó là tay của Isabel Kabra,” Amy nói. Con bé phát âm cái tên thật cẩn thận, như thể mỗi âm tiết đều gợi lên nỗi đau.
Đúng vậy, Dan nghĩ.
Nó không hỏi làm sao Amy nghĩ mình có thể nhận ra đôi tay của Isabel từ
cả mười hai lầu phía trên. Isabel đã sát hại bố mẹ Amy và Dan. Mụ đã cố
giết chết Amy và Dan hồi ở Indonesia, và đe dọa giết chết tụi nó ở Úc và
Nam Phi. Và còn cả những lần mụ sai những đứa con bẩn thỉu của mụ, Ian
và Natalie, tấn công tụi nó. Hồi ở Hàn Quốc, đám trẻ nhà Kabra đã cố bỏ
lại Amy và Dan cho tới chết trong một hang động bị sụp lún.
Khi một ai đó đã quá sức độc ác và tàn nhẫn đến mức không thể tin được
với bạn quá nhiều lần, bạn phát triển được giác quan thứ sáu về chúng.
Bạn biết được khi nào chúng ở quanh bạn.
Dan cũng chắc chắn như Amy rằng đó chính là đôi tay của Isabel.
Dan quay lưng lại Amy vì nó không thể đứng đó mà nhìn sự đau đớn hiện
diện trên khuôn mặt con bé. Nó ước mình có thể rượt theo Isabel, đánh
bại mụ, ném mụ vào nhà tù, lấy lại tất cả những gì mụ đã cướp khỏi tụi
nó. Nhưng nó chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi. Nó chẳng làm được gì
cả. Điều hay nhất nó có thể làm là khạc một bãi đờm to nhổ ra ngoài cửa
sổ. Nó nhắm chính xác vô chiếc limo đang tăng tốc.
“Dan!” Nellie kêu lên.
“Gì chớ?” Dan kêu lên vô tội. “Mụ ấy độc ác. Nhổ lên xe limo của mụ - đó là điều tối thiểu mụ phải nhận được.”
Dan có thể nói là Nellie đang ráng nín cười. Ưu điểm của việc có một cô
nàng au pair mới chỉ hai mươi tuổi là đôi khi cô nàng nghĩ và hành động
như một đứa trẻ. Nhưng sau đó cô nàng đeo lên một bộ mặt nghiêm túc.
“Chĩ không nghĩ là em nhắm tốt,” Nellie nói. “Không phải với khoảng cách này.”
“Vậy á?” Dan nói. Nó cảm thấy vui vì sự xao lãng. Nó thảy đồng xu có chữ “K” vào tay Nellie.
“Ném nó ra ngoài cửa sổ, bất cứ chỗ nào chị muốn. Em hứa, em sẽ phun trúng trong lần đầu tiên.”
Trước khi Dan có cơ hội thực sự chứng minh khả năng phun nước miếng của
mình, nó cảm thấy ai đó giựt mạnh mình. Gì nữa đây? Ai đó đang tính đánh
cắp cái ba lô của nó à? Ngay sau lưng nó?
Dan quay người lại. Đó là Amy.
“Chị làm gì vậy?” nó hỏi.
“Tụi mình cần kiểm tra mạng,” con bé nói. “Ngay lập tức.”
Mắt hai đứa chạm nhau. Đôi khi nó tự hỏi làm sao mà tụi nó có thể là
người nhà chứ. Con bé nhút nhát; nó nhiều chuyện. Con bé thích đọc sách
và thư viện yên tĩnh; nó thích trò chơi điện tử ồn ào và những trò đùa
bẩn bựa. Nhưng, có những lúc – đặc biệt trong cuộc truy tìm Manh Mối này
– Dan cảm thấy nó và Amy chính xác là cùng một mẫu người, nghĩ cùng một
điều tại chính cùng một thời điểm.
Lúc này chính là một trong những lúc đó.
“Đúng rồi,” Dan nói. Nó hạ ba lô xuống để Amy có thể lấy laptop ra nhanh
hơn. Con bé đưa phích cắm cho nó. Nó cắm vào ổ điện trong khi con bé
cắm đầu kia vào máy tính. Trong khi tụi nó chờ laptop khởi động, con bé
đưa cho nó một cây bút và một mẩu giấy từ trên bàn của khách sạn.
“Hai đứa làm gì vậy?” Nellie hỏi trong khi Dan bắt đầu viết lên giấy.
“Tụi em giải mã manh mối,” Amy nói. “Em có một linh tính, nhưng em muốn kiểm tra nó trên mạng.”
“Chị tưởng mấy đứa bỏ cuộc chớ,” Nellie nói. “Chị tưởng mấy đứa nói là không thể thắng cuộc.”
Dan nhìn Amy rồi tiếp tục viết. Nó để cho con bé giải thích.
“Em vẫn không nghĩ là tụi mình có thể thắng được,” Amy nói. “Không phải cái cách mà nhà Madrigal muốn.”
Đã có lúc con bé nói từ đó – Madrigal – với cùng nỗi sợ hãi và
kinh tởm như cách con bé nghĩ về Isabel Kabra. Nhưng khi ở Jamaica, Dan
và Amy đã khám phá ra rằng nhà Madrigal thực ra là người tốt.
Cái cách – mấy người quá – tốt, Dan nghĩ. Mấy người nghĩ là
chúng ta có thể kết thúc chuyện này và nắm tay nhau cùng hát “Kumbaya”
nhảy quanh lửa trại ở đâu đó. Thật điên rồ!
“Em đã đồng ý với mọi điều mà nhà Madrigal muốn lúc ở Jamaica,” Nellie nói. “Chị cũng vậy.”
“Ờ,”Amy nói. Giọng con bé có vẻ bị phân tâm. Máy tính đã khởi động xong,
và con bé đang truy cập internet. “Nó có vẻ bất khả thi. Nhưng nếu
chúng ta không thể chiến thắng theo cách của Madrigal, ít nhất chúng ta
sẽ đảm bảo nhà Kabra không chiến thắng.”
Dan ngó lên. “Chị có tưởng tượng được việc để cho Isabel Kabra thống trị thế giới không?” nó hỏi.
Câu hỏi lơ lửng trong căn phòng khách sạn yên tĩnh. Cái này, sau cùng, chính là chút gì Dan có thể làm.
Mọi thứ mà nhà Madrigal muốn đều quá lớn lao và khó nắm giữ: hòa bình,
tình yêu, sự tha thứ…. Dan chưa từng đặt mục tiêu cho những thứ đó trong
đầu nó trong suốt chuyến bay. Nó sẽ không bao giờ có thể nhìn
vào mắt Isabel Kabra má nói rằng, “Tôi tha thứ cho bà.” Nhưng ngăn không
cho mụ chiến thắng trong cuộc truy tìm Manh Mối, chặn mụ giành được
quyền lực tối thượng, mụ không gây ra những cái chết không thể tha thứ
khác… điều đó chắc đã gần đủ, phải không nào?
Ắt hẳn là vậy. Đó là điều tốt đẹp nhất mà Dan có thể hy vọng vào.
Mưa vẫn rơi ngoài kia, giờ càng lớn hơn. Căn phòng u ám. Nellie lắc lắc đầu, biểu cảm ảm đạm.
Sau đó Nellie, bất cần như mọi khi, nhoẻn cười. Cô nàng đưa đồng xu có chữ “K” mà Dan đưa cho vào miệng.
“Và giờ chúng ta có chăng trò chơi khác – đổi lượt chơi,” cô nàng
nói, như thể cô nàng đang tuyên bố trong một trò chơi thể thao và đồng
xu “K” như là micro của cô nàng. “Nếu các bạn ghi bàn trên sân nhà, đám
ác độc Kabra có thể nghĩ chúng vừa vượt lên trước, nhưng việc làm của
chú khỉ bé nhỏ đã phản tác dụng. Chúng dường như đã hoàn tất việc
tái tạo năng lượng cho lũ trẻ hiếu chiến nhà Cahill, những kẻ chỉ cần
vài giây nữa thôi là đã giải mã xong chỉ dẫn cuối cùng, cảm ơn trí nhớ
siêu phàm của Dan và kỹ năng tìm kiếm tuyệt vời của Amy.”
Dan đã hoàn tất việc chép lại chính xác mảnh giấy mà con khỉ đã đánh
cắp. (Chính xác, đó là, ngoại trừ việc Dan viết nhòe nhoẹt). Nó thực tế
là có một trí nhớ như in, việc này đã giúp tụi nó rất nhiều lần trong
cuộc truy tìm Manh mối. Nó chắc chắn là nó viết đúng hết mọi thứ, kể cả
phần gạch chân. Nó đưa tờ giấy cho Amy và quay sang Nellie.
“Nellie,” nó nói, gần như đang trách móc cô nàng, “đây không phải là trò chơi.”
***
Nellie nhìn Dan và Amy chụm đầu trước máy tính cùng nhau. Cô nàng không
nghi ngờ gì việc chút xíu nữa tụi nó sẽ quay lại với vài ý tưởng sáng
chói. Và rồi tụi nó tuyên bố rằng cả bọn cần lên đường ngay lập tức tới
một địa điểm ấn tượng nào đó.
Cá nhân Nellie đang hy vọng về Stonehenge. Cô nàng đã luôn muốn được tới
thăm chỗ đó. Có lẽ không phải trong chuyến đi này – cô nàng không muốn
phải giải thích cho nhà chức trách Anh Quốc lý do tại sao hai đứa trẻ
thuộc trách nhiệm trông coi của cô nàng lại làm hư hại một thắng cảnh
lớn như vậy. Đó là hậu quả thường xảy ra của mấy cuộc truy tìm Manh mối.
Nó thật tuyệt vời – với một chút đáng sợ – của việc nhìn thấy sự thay
đổi của Amy và Dan trong những tháng qua. Nellie cố nhớ lại mình như thế
nào khi mười một hoặc mười bốn tuổi. Hồi mười một tuồi cô nàng chắc
chẳng làm gì ngoài chuyện loanh quanh ngoài bể bơi thì phải? Và hồi mười
bốn tuổi cô nàng xỏ khuyên mũi.
Và … đó là năm mà bà ngoại của Dan và Amy bước vào cuộc đời của Nellie.
Không trực tiếp – Nellie đã không gặp bà cho tới sau này. Nhưng những cơ
hội bắt đầu tìm đến Nellie vào năm cô nàng bắt đầu vào trung học. Một
“học bổng” kungfu. Một khóa học bay. Nhiều lớp học nâng cao tiếp đó khi
cô nàng đăng ký học tại trường, với những giáo viên mới có vẻ quan tâm
nhiều hơn tới một cô gái bình thường với chiếc khuyên mũi cùng mái tóc
nhiều màu ngồi ở cuối lớp.
Mất khá lâu để Nellie nhận ra tất cả những cơ hội đó đến từ đâu. Nhưng
giờ đây Nellie đã thấy cách mà Grace thay đổi triệt để cuộc đời mình. Và Grace là một trong những người tốt của nhà Cahill, Nellie nghĩ. Sẽ ra sao nếu một người như Isabel Kabra đối xử với mình nếu mụ nắm quyền?
Nellie lật đồng xu chữ “K” mà Dan đã trao cho cô nàng giữa những ngón
tay. Dường như chỉ là việc tung đồng xu – may mắn ngẫu nhiên – khi
Grace chọn Nellie làm au pair của Amy và Dan. Nhưng lúc ở Jamaica,
Nellie đã khám phá ra việc gia đình cô nàng đã có liên hệ với nhà Cahill
qua nhiều thế hệ. Bằng cách của mình, Nellie đã tham gia vào cuộc truy
tìm Manh mối như Amy và Dan như đó là định mệnh của cuộc đời cô nàng.
Và, khi ở Jamaica, Nellie đã chấp nhận vận mệnh đó.
Nellie vẫn lật lật đồng xu chữ “K” giữa những ngón tay. Và cô nàng không
còn suy nghĩ về gia tộc hay vận mệnh. Cô nàng đang nghĩ về đồng xu, thứ
dường như không chính xác là một đồng xu tẹo nào. Nó có một đường kẻ
mỏng chạy dọc theo cạnh. Một vết nứt chăng?
Nellie nhấn móng tay cái vào vết nứt. Dưới áp lực. “Đồng xu” bật mở, lộ ra một bảng mạch điện nhỏ ở bên trong.
Ngay lúc đó Amy xoay vòng quanh trên ghế của mình.
“Em biết rồi!” con bé nói. “Câu trả lời là –”
Nellie phóng tới chỗ Amy. Cô nàng lấy tay bịt miệng Amy lại.
“Đừng nói ra!” Nellie ra lệnh. “Chúng ta bị” – dùng tay không bịt miệng
Amy, cô nàng kéo mạch điện thu nhỏ ra khỏi đồng xu giả - “nghe lén!”
***
Bên trong chiếc limo cách đó một dãy nhà, Isabel Kabra cúi người tới
trước, lắng nghe giọng nói từ tai nghe vang lên tiếng cô nàng hư hỏng:
“Chúng ta bị - ”. Yên lặng. Hoàn toàn yên lặng. Kết nối âm thanh bị
ngắt.
Vậy là tụi nó đã phát hiện ra thiết bị nghe trộm. Thì sao chứ? Nó
đã phát huy hết tác dụng. Isabel có chỉ dẫn của đám trẻ nhà Cahill, và
mụ có một nguồn thông tin lớn hơn tụi nó để khám phá ra. Mụ có nhiều thứ
có ý nghĩa hơn tụi nó từng có.
Nó chỉ là … khó chịu.
Isabel hơi cau mày – không, không được làm vậy. Nhớ không? Vết nhăn
chân mày ư? Chỉ có Botox mới giải quyết được vấn đề đó. Mấy đứa trẻ ranh
đó không đáng cho mấy nếp nhăn.
Tụi nó thật sự không đáng để bận tâm, nhưng nếu, mụ sắp xếp những thứ đã
nghe thấy trong đầu, kiểm tra lại từng ý nghĩa trong cuộc nói chuyện
thảm hại của đám trẻ thảm hại đó.
“Em đã đồng ý với mọi điều mà nhà Madrigal muốn lúc ở Jamaica” … “Nếu chúng ta không thể chiến thắng theo cách của Madrigal…” Điều
này có nghĩa là tụi nó đã gia nhập lực lượng nhà Madrigal, cái đám lười
biếng vô trách nhiệm đã thành mầm độc trong gia đình Isabel hàng trăm
năm. À, được rồi. Theo kinh nghiệm của Isabel, lòng trung thành không gì
hơn là cơ hội để phản bội.
Isabel tua nhanh lời thằng nhóc nói trong đầu: “Chị có tưởng tượng được việc để cho Isabel Kabra thống trị thế giới không?”
Isabel tự buông lỏng bản thân cười mỉm, mặc dù cười cũng có khả năng gây nên nếp nhăn như khi cau mày.
Phải. Mụ có thể tưởng tượng được. Mụ có thể hình dung một cách hoàn hảo: quyền lực, vinh quang, và sự đúng đắn của
nó. Isabel Kabra ở trên tất cả mọi người trên thế giới. Khi mụ chiến
thắng trong cuộc truy tìm Manh mối, mọi người sau cùng sẽ thấy được. Mụ
sẽ thống trị, mọi người trên hành tinh sẽ phải tuân theo. Họ sẽ tuân
theo – hoặc chết. Đúng như họ xứng đáng.
Amy và Dan dĩ nhiên đáng phải chết.
Nụ cười của Isabel lớn hơn. Mụ gần như biết ơn lũ trẻ ranh vì đã xoay xở sống sót thật lâu.
Theo hướng này, mụ có thể nghĩ ra những cách còn độc ác hơn để giết tụi nó.
“Mẹ ơi?” Đứa con gái mười một tuổi của Isabel, Natalie, rên rỉ từ ghế đối diện của chiếc limo. “Mẹ trông hơi đáng sợ đó.”
Isabel nhận ra mụ còn đang giữ con khỉ kinh tởm trong tay.
“Nè,” Isabel nói, ném con vật kinh tởm lên đùi con gái mụ. “Con với Ian
lấy tờ giấy ra khỏi mõm nó và tìm hiểu coi có ý nghĩa gì. Chứng tỏ khả
năng và sự giáo dục vượt trội của tụi con một lần coi.”
Isabel đã huấn luyện mấy đứa con của mụ tốt – con nhỏ né khỏi con khỉ,
bản năng của nó biết rằng lông khỉ trong sẽ kinh khủng khi dính trên bộ
váy đen đẳng cấp của nó. Và thằng Ian mười bốn tuổi nhìn có vẻ kinh tởm
với ý nghĩ về viễn cảnh phải khám phá gì đó dính nước miếng của con khỉ.
Chính bản năng này sẽ cứu Ian và Natalie vào một ngày nào đó, khi tụi
nó trở thành những người đứng đầu đế chế Kabra – sau nhiều thập kỷ dài
dưới sự thống trị của Isabel, dĩ nhiên là vậy. Nhưng ngay lúc này, lũ
trẻ của Isabel vẫn còn là kẻ bị trị, và mụ không cho phép tụi nó chống
lại mệnh lệnh trực tiếp.
“Dù cho chuyện gì xảy ra, ‘Vâng, thưa Mẹ. Mẹ nói gì ạ, thưa Mẹ’?” Isabel
yêu cầu. “Từ khi nào các con ngừng nghe lời mẹ ngay lập tức vậy?”
Ian lầm bầm gì đó mà Isabel không thể nghe kịp.
“Con nói gì vậy?” Isabel hỏi. “Nói to lên nào!”
“T-tụi con-” Ian đang nói lắp á? Ian, người mà mụ đã huấn luyện phải ngọt ngào và trơn tru ư, người mà biết cách mặc áo đuôi tôm đúng kiểu khi mới ba tuổi ư?
Thằng nhóc e hèm và sắp xếp từ ngữ: “Tụi không có ngừng nghe lời mẹ. Tụi con chỉ suy nghĩ trước thôi.” Isabel tát thằng bé.