39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 14
CHƯƠNG 14
Thiệt khủng khiếp chớ! Amy nghĩ, nhìn lom lom vô bản sao bia mộ Dan cầm. Tụi mình không thể đào mộ Shakespeare lên được! Không đời nào!
Không phải là cuộc truy tìm Manh Mối chưa từng khiến tụi nó phải đào mộ trước đây. Nhưng mà đây là William Shakespeare…
“Amy ơi,” Dan nói rất, rất nhỏ nhẹ, để không ai khác nghe được. “Nếu tụi mình không làm chuyện này, thì một trong mấy đội kia sẽ làm. Sau cùng, tụi nó sẽ tìm ra phần còn lại của bài thơ hoặc đơn giản nhào vô đào luôn vì tụi nó không còn nghĩ ra cái gì khác để làm.”
Amy ngó quanh. Ngay phía trước tụi nó, Jonah đang nói chuyện điện thoại, có lẽ với ba mẹ nó, “Ờ, thấy cái mộ rồi. Thậm chí có một bản vẽ từ Dan. Và con đã làm báo cáo gửi rồi đó.”
Nếu Jonah Wizard quyết định đào mộ Shakespeare, có lẽ hắn sẽ mua luôn cái nhà thờ trước, phá hủy nó, thuê một tá xe ủi đất và máy xúc để đào xới… rồi sau đó vứt luôn thi hài của Shakespeare ngay khi hắn vừa xong việc của mình.
Nếu nhà Holt đào mộ của Shakespeare, đám đó có lẽ sẽ xài đầu lâu của ông để chơi bóng mất. Ồ, không phải họ lên kế hoạch trước đâu. Nhưng với nhà Holt, mọi thứ đều kết thúc như một môn thể thao.
Nếu…
Amy không thể tiếp tục tưởng tượng các khả năng kinh khủng nữa.
“Tại sao có quá nhiều điều trong cuộc truy tìm manh mối lại dẫn dắt tới việc phải quyết định giữa những chọn lựa tồi tệ chứ?” con bé hỏi Dan.
“Em biết là chị sẽ đồng ý vụ này mà!” Dan nói, mặt hí hửng.
“Chúng ta sẽ thật tôn trọng đó,” Amy nói. “Chúng ta không đụng chạm gì tới những phần không cần thiết. Chúng ta sẽ để mọi thứ lại như cũ – “
“Trừ manh mối kế tiếp,” Dan nói.
*** *
Fiske Cahill và William McIntyre ngồi trong một căn phòng riêng trong một
nhà hàng bên bờ sông Avon. Quang cảnh rất đáng yêu - cây cối, bầu trời, những chiếc xuồng
bồng bềnh nhẹ nhàng trên mặt nước - nhưng không ai chú ý đến. Ông McIntyre đang
nói chuyện điện thoại di động. Fiske Cahill ước rằng người chị gái can đảm và quyết đoán Grace
của mình vẫn còn sống. Đây không phải là một ước muốn mới của Fiske - ông đã nhớ chị gái của mình một
cách tuyệt vọng kể từ khi bà qua đời. Nhưng cuộc săn tìm Manh Mối đã nghiêng về
những khoảnh khắc nguy hiểm nhất. Bản thân Fiske sẽ phải đưa ra những phán đoán
có thể giúp tiết kiệm hoặc hủy hoại mọi thứ.
“Chị luôn giỏi hơn em trong những việc như thế này, chị ơi,” ông thì thào. Ông tự nhắc bản thân rằng nhiều thứ đang phụ thuộc vào Dan và Amy hơn là ông. Nhưng làm sao mà công bằng được?
Ông McIntyre đáp, "Vâng, cảm ơn, tạm biệt," và cúp máy.
“Người bạn của chúng ta ở nhà thờ nói rằng mọi người đã rời khỏi rồi,” Ông McIntyre báo lại. “Ông ta tin rằng cậu chủ Dan là người duy nhất tìm thấy chỉ dẫn. Nhưng mỗi đội khác đều có người ở đó. Và không có đánh nhau chi cả.”
Fiske gật đầu, dứt khoát, chấp nhận điều này.
“Vì vậy không quá rủi ro khi tiết lộ cho mỗi đội về việc tới nhà thờ,” Ông McIntyre nói thêm, có chút hân hoan trong giọng nói.
Fiske đúng lên và bước tới đứng cạnh cửa sổ. Ông ước rằng ông có thể thấy Amy và Dan trông ra sao, khi rời khỏi nhà thờ. Bọn trẻ có vui không? Tự tin? Hứng khởi?
Hay cuộc truy tìm Manh Mối dày xéo bọn nhỏ? Liệu cuộc đời tươi trẻ của tụi nhỏ có bị hủy hoại như cha mẹ chúng đã từng bị không?
“Vòng này còn chưa kết thúc đâu,” Fiske nói. “Hãy xem điều gì đã xảy ra khi chúng ta đưa vé ở rạp Globe đó.”
“Ông biết là chúng ta chỉ cố gắng mang các chi lại gần nhau mà,” Ông McIntyre nói. “Chẳng còn cách nào khác. Câu trích dẫn của Shakespeare sao nhỉ? ‘Có một đợt thủy triều trong mỗi thương vụ/Ở đó, tạo nên lũ lụt, cũng dẫn tới vận may.’ Chúng ta phải ghi nhớ câu nói đó hồi đi học. Cuộc truy tìm manh mối này – nó giống như đợt thủy triều của nhà Madrigal. Đây là cú đánh đẹp nhất của chúng ta trong vòng năm trăm năm cố kết nối gia đình Cahill. Và, ông biết đó, điều đó quan trọng hơn bao giờ hết rằng chúng ta thành công.” Biểu hiện của ông ta lại u ám lại. “Đó là cơ hội cuối của chúng ta.”
Fiske chưa bao giờ ổn khi ở trường. Ông đã quá nhút nhát và vụng về để có thể cảm thấy thoải mái khi ngồi trong lớp, hoặc thậm chí với một gia sư.
Nhưng ông có thể chắc chắn rằng dòng kế tiếp sau ‘dẫn tới vận may’ và một thất bại khốn khổ.
“Ông có biết rằng đó là trích dẫn từ vở kịch – Julius Caesar – ông có biết rằng tất cả kết thúc trong bi kịch,” Fiske nói. “Phải không?”
***
“Chúng ta phải nói với Nellie,” Amy thì thầm.
“Và lấy thêm dụng cụ ở khách sạn,” Dan thì thầm lại.
“Và khi trời tối và chúng ta lén quay lại nhà thờ, Amy nói, hoàn tất kế họafch của tụi nó.
Tụi nó chờ cho mọi người đi xa phía trước và rồi tụi nó theo một lộ trình ngoằn ngoèo quay về khách sạn. Cả làng Stratford dường như đóng cửa vào buổi tối.
Còn cách khách sạn một dãy nhà, tụi nó vòng qua một góc – và thấy Nellie trên vỉa hè, nói chuyện với Alistair.
“À, ông thật tốt khi mời tụi tôi tham gia ăn uống và đập phá bữa tối nay,” Nellie đang nói dở.
Amy và Dan bắt đầu lắc đầu điên cuồng với Nellie, từ phía sau lưng của Alistair.
“Nhưng mà tụi tôi khá mệt mỏi,” Nellie nói, không hề biến sắc. “Tôi nghĩ là tụi tôi sẽ gọi đồ ăn lên phòng và đi ngủ sớm thôi.”
Amy và Dan gật đầu và lẩn vào góc khuất. Tụi nó đi bộ một vòng quanh dãy nhà để quay về khách sạn. Tới mỗi góc đường tụi nó đều nép sát người vào tường kiểm tra trước, chỉ phòng hờ.
Trong phòng, Saladin kêu lên những tiếng Mrpp tức giận! rõ ràng mang ý nghĩa là, Cái gì? Mấy người bỏ tui mình ên cả ngày và giờ tính bỏ rơi tui nữa hả?
Dan vớ lấy chiếc đèn pin. Amy vớ lấy dụng cụ tốt nhất mà con bé tìm thấy trong lúc quáng quàng: một đồ cậy móng tay bằng kim loại. Khi tụi nó bắt đầu rời khỏi khách sạn, con bé lôi điện thoại ra gọi cho Nellie.
“Chị không thấy ông Alistair đứng gần chị ấy cỡ nào à?” Dan hỏi.
“Ờ ha,” Amy nói không vui khi quăng điện thoại đi.
“Tụi mình sẽ quay lại trước khi chị ấy kịp nhớ tụi mình,” Dan nói.
Nhưng chuyến quay trở lại nhà thờ đã thật chậm. Tụi nó nhón gót và rón rén ở mỗi khúc quanh.
Mỗi khi đi ngang qua một khung cửa sổ, tụi nó đều dừng lại và ngó nghiêng để đảm bảo là không có ai từ những đội truy tìm Manh Mối khác đang theo dõi. Và khi trời ngày một tối dần, những hình bóng bắt đầu kéo dài ra, dường như che dấu những bóng hình đầy đe dọa.
Khi tụi nó đến nghĩa trang bao quanh nhà thờ, Dan bật đèn pin. Ánh sáng yếu ớt chỉ làm cho bóng tối xung quanh như dày đặc hơn, đe dọa hơn. Âm thanh kỳ lạ vang vọng trên những ngọn cây xung quanh bọn nó – từ lũ cú ư? Hay lũ dơi?
Chỉ là tưởng tượng của mày thôi, Amy tự nhủ chắc nịch với bản thân.
Tụi nó tới cửa hông của nhà thờ. Một bảng hiệu to đùng cảnh báo những kẻ đột nhập về hệ thống an ninh tuyệt hảo của nhà thờ. Amy nhìn chằm chằm đầy kinh hoàng vào những vòng xích kim loại nặng nề quanh tay nắm cửa.
“Dan – thậm chí nếu tụi mình vào được, cảnh sát sẽ tới đây trước khi tụi mình có cơ hội đào mộ lên đấy,” con bé nói.
“Tụi mình sẽ đào thật nhanh,” Dan cứng đầu nói.
Nó sờ vào một mối nối của sợi dây xích, và cả dây bắt đầu bung tuột ra. Sợi xích khổng lồ tạo nên một tiếng rền rĩ ầm ĩ khi va chạm vào nhau và rơi xuống.
Sau cùng, mọi thứ lại yên ắng. Cả sợi dây xích nằm một đống trên mặt đất.
“Sao người ta lại đặt một sợi xích trên cửa mà không thèm khóa đầu lại nhỉ?” Dan hỏi. “Tại sao chỉ làm trông giống như cánh cửa bị khóa chớ?”
“Có ai đó từ đội khác đã tới đây trước rồi,” Amy nói vô cảm.
Tụi nó thiệt khờ - ai đó có thể đã lái xe quay lại nhà thờ nhanh hơn là tụi nó đi bộ.
Hoặc Isabel hoặc Eisenhower đã rón rén ngay sau khi mọi người bỏ đi. Cảm giác sai lầm của tụi nó đang đè nát xuống Amy vậy.
“Ai đó đánh bại chúng ta,” con bé rên rỉ. “Họ hẳn đã có manh mối kế tiếp và đã bỏ đi.”
Dan đẩy cánh cửa.
“Không,” nó chỉnh lại con chị. “Nếu vậy họ đã khóa cửa lại. Che hết các dấu vết.”
Cánh cửa bật mở.
“Thấy không?” Dan nói. “Dù là ai đi nữa – họ vẫn đang ở đây.”