39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 16
CHƯƠNG 16
Với Amy, chuyện này giống như tất cả những kẻ phản diện trong các vở kịch yêu thích của Shakepeare hiện diện ngoài đời thực. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối, Mary-Todd, Reagan, và Madison Holt làm con bé nhớ tới ba mụ phù thủy trong vở Macbeth. Alistair giống như gã điên Vua Lear (Vua Lia) ,kẻ đã trừng phạt đứa con yêu mình nhất. Hamilton giống như Brutus từ vở Julius Caesar, kẻ vờ làm bạn để rồi tham gia trong vụ đồng mưu sát. Jonah thì giống như kẻ hai mặt Richard III, kẻ đã vờ làm người tốt nhưng lại giết chết một người, rồi lại một người họ hàng của mình. Sinead thì giống như…
Amy nhớ ra đây không phải là giờ học Anh Văn. Con bé không có thời giờ để tìm ra những điều tương tự cho từng người.
Liệu con bé và Dan có thời gian để tự cứu sống mình không?
Amy ném ngọn đèn pin lên sàn nhà, ánh sáng hắt thẳng tới những đội kia. Con bé và Dan hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Amy, Dan – chúng ta không muốn hại các con,”Alistair kêu lên.
“Dĩ nhiên không rồi,” Amy hét lại. “Vậy mấy người có muốn hại ba mẹ bọn tôi bảy năm trước chăng?”
Hét lớn làm giọng con bé run rẩy. Và điều đó làm tai nó cũng rung rinh, nên nó không nghe được điều gì, nếu có, mà Alistair đáp lại.
Không có thời gian để nghĩ về điều đó, Amy tự nhủ bản thân. Không có thời gian để cảm nhận, chỉ có cho việc… lên kế hoạch.
Amy quỳ xuống và nhặt lấy sợi ruy băng tinh tế từ trên sàn nhà. Khúc cuối của đoạn ruy băng đã bong ra.
“Dan!” con bé thì thầm. “Em có thể nhìn rõ cái này không? Đủ để nhớ hết mấy từ trên đó?”
“Em nghĩ vậy,” nó thì thầm lại. “Em chắc chắn đó.”
“Chắc chắn luôn nếu chị hủy cái này chứ?” Amy hỏi.
Dan liếc nhìn sợi ruy băng thật nhanh. “Làm đi,” nó thì thào.
Amy để một đầu sợi ruy băng xuống dưới chiếc lọ cắm bó hoa. Con bé chộp lấy cây cột kim loại ở trên đầu quan tài và trao cho Dan.
“Quăng cái này tới họ nếu em phải làm vậy,” con bé nói một cách mạnh mẽ ác liệt.
Rồi con bé nhặt đèn pin lên và chĩa thẳng tia sáng về phía đầu sợi ruy băng mà nó đang nắm trong tay.
“Đây là chỉ dẫn kế tiếp,” con bé la lên với đám họ hàng. “Nếu mấy người đến kịp, mấy người có thể cản tôi giải mã đó!”
Con bé kéo đầu ruy băng đang nắm. Nó rách ra thành những mảnh sợi rời. Con bé giữ phần ruy băng chưa bị xé chắc chắn trong tay mình. Rồi nó buông tay khỏi đèn pin và nắm lấy tay Dan. “Chạy thôi!” con bé hét lên với nó.
***
Chạy tới nửa hành lang của nhà thờ thì Dan mới hiểu ra Amy đang cố làm gì. Nó biết con bé đang xé sợi ruy băng, tạo thành một sợi dây dài phía sau con đường mà tụi nó bỏ chạy. Nhưng tại sao?
Ồ phải rồi, nó nghĩ. Chị ấy đang cố khiến cho mọi người chạy tới phía trước nhà thờ để cứu lấy phần còn lại của dải ruy băng, thay vì đuổi theo tụi mình. Chị ấy đang tranh thủ thời gian để tụi mình trốn thoát. Hiệu quả không nhỉ?
Dan và Amy chạy tới cửa mà Dan không cần phải quăng quật cây trụ kim loại dù chỉ một lần.
Được rồi, Amy! Dan nghĩ. Nó gần như hối hận vì đã gọi con bé là đồ vô tim vô phổi.
“Mình trốn trong nghĩa trang đi,” Dan lào xào nói với con bé.
“Không – tiếp tục chạy,” Amy thì thào. “Tụi mình phải chạy về chỗ Nellie. Tụi mình phải đi khỏi Stratford.”
Dan không biết vụ này hiệu quả ra sao. Chắc chắn là, mấy đối thủ săn tìm Manh Mối khác chưa bắt kịp tụi nó. Nhưng nếu ai đó ở nhà Holt có thể chạy nhanh hơn Dan và Amy. Có lẽ Ian và Honah và đám nhà Starling nữa chứ.
Nếu vụ này thành một đường đua phẳng, Dan và Amy sẽ thua mất.
Tụi nó chạy xuyên qua nghĩa trang và nhào tới cổng ra bên ngoài. Dan đã có thể nghe thấy tiếng nhiều bước chân phía sau tụi nó, càng lúc càng gần hơn.
“Rẽ trái!” Dan thì thầm với Amy. “Mọi người đều hy vọng rằng mình sẽ rẽ phải, nên tụi mình phải lừa họ thôi!”
Amy liếc nhìn thật nhanh qua vai.
“Nhưng nếu có ai đó đủ gần và có thể thấy – ”
Một chiếc xe ở cuối đường bất ngờ bật đèn pha, chiếu thẳng luồng sáng về phía Amy và Dan.
“Ôi, không – né ánh sáng ra!” Amy hét lớn.
Ai đó bước ra khỏi xe.
“Amy! Dan! Bên này nè!”
Đó là Nellie.
***
Người đàn ông lớn tuổi ngồi bên cạnh mộ phần để mở, vùi mặt trong đôi tay mình. Mười lăm thế hệ.
Đó chính là quãng thời gian mà gia đình ông đã làm việc ở Nhà Thờ Chúa Ba Ngôi. Cha ông, bà ông, bà cố của ông, ông cố-cố của ông… ngược lại đến tận những năm 1600. Tất cả bọn họ đều trông giữ mộ phần của Shakespeare và giữ gìn bí mật của nhà Madrigal.
Những thành tựu mà nhà Madrigal đạt được thì không nhiều. Những chi bé nhỏ của nhà Madrigal không tạo ra được Shakespeare nào nữa. Nhưng gia đình của ông, thế hệ nối tiếp thế hệ, đã trung thành và chăm chỉ và thành thực. Họ giữ vững niềm tự hào về việc đó.
Cứ mỗi năm năm họ sẽ thay thế dải ruy băng bị hư hỏng bằng một sợi mới hơn, sau khi sao chép một cách tỉ mỉ dải chữ. Một hoặc hai lần họ đã có quyết định chiến lược để hiện đại hóa, cập nhật ngay cả những gì được in lên trên sợi ruy băng.
Nhưng phần lớn, trong suốt mười lăm thế hệ, họ đã chờ đợi.
Người đàn ông đã tin chắc rằng đây chính là đêm mà mọi người đều mong đợi.
Ông nhặt lấy nắm sợi còn vương trên mộ.
Hủy hoại, ông nghĩ. Tất cả hy vọng của chúng ta đã bị hủy hoại.
Nhưng gia đình ông đã có dự phòng cho hy vọng của mình rồi. Họ đã có được những bài học về giá trị của kế hoạch dự phòng. Ông đi tới cửa hàng quà tặng của nhà thờ và lục dưới bàn kéo ra một đoạn ruy băng sa tanh tỉ mỉ. Rồi ông tới chỗ cất giấu bí mật của mình và khởi động một đĩa vi tính chỉ chứa một tập tin duy nhất: Hình ảnh của dải ruy băng cũ, dải đã bị phá hủy. Ông có một công việc tẻ nhạt chờ mình, nhưng vào sáng mai, mộ phần của Shakespeare sẽ lại chứa một phần chỉ dẫn tới điều quan trọng nhất trong 39 Manh Mối. Việc sửa chữa hoặc làm lại thanh kim loại sẽ tốn thời gian hơn một chút.
Một bóng đen đổ lên vai người đàn ông già nua.
“Ta sẽ lấy nó,” một giọng nói vang lên phía sau ông.
Và rồi một bàn tay chìa ra chộp lấy chiếc đĩa vi tính.