39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 18
CHƯƠNG 18 Meo_mup dịch và Purple Rain hiệu đính ^^ Cám ơn các bạn đã đọc ^^
Fiske bước đi trong khi Mr.McIntyre nói chuyện điện thoại.
"Amy và Dan biết tụi nó cần phải đi đâu", McIntyre báo cáo, ông khum tay trên điện thoại. "Tụi nhỏ đang vội. Tụi nhỏ muốn thuê một chiếc trực thăng."
"Nhưng chúng ta chưa nghe gì từ người của mình ở nhà thờ kể lại mọi chuyện ở đó ra sao nhỉ?" Fiske hỏi.
Mr McIntyre lắc đầu và quay lại nói chuyện điện thoại. "Các con có cảm thấy rằng mình và các đội khác đã đạt đến một đích đến, à, liên kết lại với nhau?" ông hỏi. "Các con tin rằng hành động của mình ở Stratford - và từ thời điểm này - sẽ dẫn đến việc đạt được tất cả các mục tiêu của chúng ta?"
Fiske luôn biết được khi nào Mr.McIntyre lo lắng. Giọng ông bắt đầu có vẻ càng lúc càng giống như một luật sư.
"Ừ," ông McIntyre nói tiếp. "Ta đang nói về việc thống nhất lại cả gia tộc Cahill, và kết thúc cuộc chiến suốt năm trăm năm đối chọi, thù hằn và tranh đấu với nhau .”
Fiske bước tới thật gần để có thể nghe được giọng Amy vọng qua điện thoại. Meo_mup dịch và Purple Rain hiệu đính ^^ Cám ơn các bạn đã đọc ^^
"Ông McIntyre, chúng tôi đang cố gắng hết sức," con bé nói. "Dan có một kế hoạch."
Grace đã nói với Fiske một lần rằng Amy làm bà nhớ tới ông. Chính vì vậy, Fiske đã giành thời gian theo dõi cuộc truy tìm Manh Mối để cố hình dung mình trong vai của Dan và Amy.
Tụi nhỏ dũng cảm hơn mình, ông cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy. Tụi nhỏ luôn luôn tự tin vào bản thân mình.
Nhưng bây giờ, nghe thấy sự lo lắng và sợ hãi trong giọng Amy, ông biết điều đó là không đúng. Amy đã rất sợ hãi.
Con bé không có gì chắc chắn về thành công. Nhưng con bé và Dan đã luôn cố gắng hết mình, làm hết sức, ngay từ những giây phút ban đầu.
Liệu Fiske có thể nói như vậy về chính mình không?
Ông hẳn phải phải cố hết sức từ đây.
Fiske cầm lấy điện thoại từ tay ông McIntyre.
Meo_mup dịch và Purple Rain hiệu đính ^^ Cám ơn các bạn đã đọc ^^
“Chúng ta tin con, Amy,” ông nói giọng khàn khàn. “Các con sẽ không thể liên lạc với chúng ta một khi tới đó, nhưng – chúng ta tin vào sự phán xét của các con. Mọi điều dựa trên mấy đứa.”
Ông McIntyre nhìn chằm chằm vào ông. McIntyre là một người đàn ông thận trọng. Ông không thích phải tin tưởng vào con người - đặc biệt là những đứa trẻ còn quá trẻ và thất thường khó có thể dự đoán được.
"Đừng lo lắng về chi phí," Fiske nhận thấy mình đang nói vào điện thoại. "Đừng lo lắng rằng bạn sẽ tặng cơ hội cho ai đó khi mấy đứa liên hệ với chúng ta. Đây là điểm trạm dừng sau cùng. Đã đến lúc mọi thứ phải được phơi bày.”
Ở đầu kia của điện thoại, Amy thở hổn hển.
Fiske muốn nói tiếp. Điều này thật kỳ lạ - ông thường không muốn giải thích, để làm hài lòng ai, hay khích lệ. Nhưng ông không thể nghĩ ra điều gì để làm dịu, hay khích lệ tụi nhỏ. Tất cả những điều ông có thể nghĩ ra là sự cảnh báo.
Nhanh chóng, ông ngắt điện thoại và đặt lên mặt bàn. Ông McIntyre nhìn ông.
“Chúng ta cần phải sắp xếp cho việc di chuyển của riêng mình thôi.” Ông McIntyre nói. Fiske chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng tối bao bọc sông Avon.
Điện thoại lại reo lên, rung lên trên mặt bàn. Ông McIntyre nhận điện thoại.
Ông im lặng trong chốc lát, rồi ông la lớn, “Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã đánh cắp chỉ dẫn?”
Điện thoại trượt khỏi tay ông và rơi xuống sàn nhà.
Fiske chụp lấy. Meo_mup dịch và Purple Rain hiệu đính ^^ Cám ơn các bạn đã đọc ^^
"Điều này quá nguy hiểm!" ông nói. "Chúng ta phải ngăn lại -"
Ông McIntyre nói: "Chúng ta không thể ngăn cản được bất cứ điều gì. Lúc này ông nhìn chằm chằm vào bóng tối. "Mọi thứ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta."