Ta là Asisu - Chương 22
Nguyên bản thầm nghĩ bắt cô gái sông Nile, hiện tại bắt một tặng một, được “tặng” thêm Asisu. Khiến Izumin bó tay bó chân chính là hắn không biết xung quanh có bao nhiêu binh lính Ai Cập. Lần này cùng Atsiria bí mật liên minh lại bị Asisu xông vào, thật sự là sai lầm. Izumin trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, trên mặt vẫn là vẻ tao nhã thanh lãnh
Ta ý bảo hoàng tử Izumin ra ngoài, nói cho hắn ta muốn xem miệng vết thương của Carol. Izumin sắc mặt không thay đổi, thuận theo đi ra ngoài, còn cẩn thận thả xuống rèm cửa. Ta đã sớm biết ngươi muốn đi kiểm tra xem có lính Ai Cập nên tốt bụng cho ngươi cái cớ. Ta mới không quan tâm chuyện ngươi liên minh cùng Atsiria đâu. Lọai công minh thư này sẽ không có hiệu quả, nó sẽ bị lộ ngay khi thành trì Atsiria biến thành bùn
Một phen kéo Carol lại, không để ý sự phản đối của nàng, trực tiếp cởi bỏ băng vải. Carol đỏ mặt không thôi, giãy giụa kích động mà ngất đi. Ta sờ sờ cái mũi, thật xin lỗi a, ta cũng không phải OOOXXX ngươi, kỳ thực không cần sợ hãi như vậy. Băng vải tháo xong, ta đem Carol trở mình úp xuống, cẩn thận xem. Nga nga nga, thế kỷ 20 kẻ có tiền quả nhiên lợi hại, vai trước kia bị sư tử cắn giờ hoàn toàn mịn màng, không để lại sẹo. Cẩn thận nhìn, trên làn da còn có một điểm đỏ nhạt, qua một thời gian sẽ mất đi. Không biết nàng dùng phương pháp gì để cấy da nha, ta rất tò mò a tò mò.Chuyện này mà cho mọi người biết thì chắc chắn sẽ bị cho là thần tích. Có thể tự do xuyên qua thật tốt
Izumin khẩn cấp an bày binh lính tìm kiếm bốn phía, nhất định phải tránh đi tai mắt của Atsiria. Đối với Asisu, hắn thủy chung có chút ngoan không dưới tâm. Sau vầng quang chói mắt của cô gái sông Nile, Asisu tựa hồ một điểm cũng chưa bị che khuất. Lúc đầu bất giác, ở chung càng lâu, càng cảm nhận rõ được mị lực của nàng. Tựa như hương thơm thuần rượu ngon, nàng chẳng những mang lại cảm giác thơm ngọt, còn khiến cho người ta say khuynh đảo. Izumin sinh ra đã là một chính trị gia, lo lắng đầu tiên là lợi ích của quốc gia. Trước mắt xem ra, so với người có được một nửa quyền thừa kế là cô gái sông Nile thì người trân quý hơn lại là người thất thế Asisu. Tuy hắn không rõ vì sao nữ nhân thông minh này lại tùy ý để cho sự tình phát triển như vậy. Bất quá, nhìn Asisu cảm tình vẫn là trống rỗng, hắn lại phi thường cao hứng
Hoàng đế Angon không ngủ được nên ra ngoài đi bộ, đúng lúc đó binh lính báo lại, nói Hạ Ai Cập đã phát hiện ra hành tung của cô gái sông Nile. Izumin giả vờ cảm tạ nữ thần Ituntê. Nghe thấy thanh âm của Angon, Carol từ từ tỉnh dậy. Khi nhìn thấy tên hoàng đế tàn bạo háo sắc Angon kia, Carol mặt càng thêm trắng bệch. Ta kéo nàng lại, giúp nàng mặc lại áo, Carol vẫn chưa hoàn hồn. Cũng không thể trách nàng, tiểu thư này từ khi xuyên không đến Ai Cập gặp hết nạn này đến nạn khác, căn bản không được thả lỏng chút nào. Nhìn khuôn mặt thanh tú thường xuyên bị dọa cho trắng bệch, ta không khỏi than nhẹ.
Izumin đứng ngoài cửa ho nhẹ thanh rồi tiến vào. Ta hì hì cười, nguyên lai hắn cũng biết chào hỏi nha. Ta còn cho rằng hắn là loại nam nhân tự cho mình là trung tâm nữa chứ. Không hiểubận tâm lòng phụ nữ, đôi khi lại ôn nhu vô cùng. Thế mới nói, trong tiểu thuyết ngôn tình, nam số 2 thường được chào đón nhất. Đôi khi nam chính có đủ loạt khuyết điểm, khả nam số 2 thường lại biểu hiện đủ loại ưu điểm. Tình yêu là mù quáng, phim truyền hình cùng tiểu thuyết cũng mù quáng. Tựa như ta cũng không rõ vì sao Carol lại động tâm với Menfuisu tàn bạo, lại sợ hãi Izumin thâm tình ôn nhu. Chẳng lẽ nàng lại giống như tiểu động vật, hễ mở mắt nhìn thấy ai trước tiên liền coi là mẹ, tình yêu đầu tiên vĩnh viễn là trân quý nhất? Ngô, thật sự, hiện tại cũng không suy nghĩ cẩn thận
“Tình huống hiện tai hẳn là các ngươi đã rõ, tên hoàng đế dâm bạo kia đang ở phụ cận. Hy vọng các ngươi cẩn trọng nột chút, nếu bị hắn bắt đi, ta cũng khó mà cứu được các ngươi” Hắn nhìn về phía Carol. “Nếu ngươi không hy vọng có kết quả như vậy” Cắn một lọn tóc, ta có chút kỳ quái, câu cuối cùng kia hẳn là nên nói với hai người chúng ta chứ, sao hắn lại chỉ nhìn một mình Carol? Ai, nam nhân tâm như kim đáy biển. Không rõ nha không rõ
Carol lo lắng. Đáy lòng mong mỏi muốn gặp Menfuisu luôn dày vò nàng. Khi nàng biết tin tức Hitaito liên minh với Atsiria, cuộc sống hàng ngày càng gian nan. Nàng vò đầu suy nghĩ rốt cuộc cũng nghĩ ra phương pháp. Ví dụ như, tìm hai cái thảm làm thế thân, tìm cái khăn chùm kín làm giả thị nữ. Ta cũng gải vờ hưng trí bừng bừng theo nàng hành động. Sau khi ra khỏi lều, chúng ta bị thị nữ khác đưa cho 2 bình rượu, thành công trà trôn vào đám người.
Ta mắt sắc phát hiện ra bóng dáng Angon, linh mẫn vọt đến phía sau một gốc cây. Carol chuyển đầu, phát hiện không thấy Asisu, kỳ quái tìm hết đông tây. Đang ca ngợi sự tuyệt sắc của cô gái sông Nie, Angon phát hiện ra Carol, nữ nhân kia bóng dáng nhỏ gầy rất giống nữ hài quật cường kia. Hắn gọi trụ Carol, lệnh cho nàng xoay người lại.
“Đợi chút, hoàng đế Angon” Phát giác ra chúng ta trốn đi, Izumin đúng lúc ngăn trở Angon. Hắn thần sắc thản nhiên đi tới “Hoàng đế Angon, nữ nhân này là người đã khiến ta hao phí bao tâm huyết mới lấy được về tay, ta quyết định cưới nàng làm vợ”
“Nga, thì ra là ý trung nhân của hoàng tử Izumin a” Mới vừa cùng Hitaito liên minh, không nên vì loại chuyện nhỏ này mà gây mâu thuẫn. Hoàng đế Angon trên mặt tươi cười buông đôi mắt sắc kia xuống. Hừ, như vậy cũng tốt, nói vậy hắn đối cô gái sông Nile không còn dã tâm
“Vì sao thừa dịp ta không có mặt mà trốn khỏi lều?” Izumin thanh âm ở trên đỉnh đầu Carol vang lên. Carol không dám nói gì, mắt cũng không dám mở.
“Không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài” Nhẹ nhàng mà bắt lây tay Carol, Izumin vẻ mặt ôn hòa phân phó. Hoàng đế Angon sờ sờ cằm, xem ra, hoàng tử hứng thú với bộ dáng nữ nhân như vậy
“Hừ, sao không lên tiếng, cô gái sông Nile? Không lẽ ngươi không muốn hoàng đế Angon cứu ngươi sao?” Izumin thanh âm vang lên bên tai Carol, hung hăng đem nàng ôm vào lòng
“Ha ha ha, nguyên lai hoàng tử Izumin rất nhu tình a” Angon ha ha cười to. Nam nhân này, vĩnh viễn không biết che dấu cảm xúc
“Bệ hạ, đã chuẩn bị xuất phát” Cách đó không sa binh lính hướng Angon chờ lệnh. Hắn quay đầu trả lời, vẻ mặt tươi cười hướng Izumin nói lời từ biệt. “Hoàng tử Izumin, thỉnh thay ta gửi lời thăm hỏi tới quốc vương Hitaito. Còn ngươi hãy hảo hảo yêu quý tân nương của ngươi đi”
Mắt thấy Angon đi đã xa, toàn bộ nhu tình trên mặt Izumin lập tức biến mất không thấy. Hắn một tay kéo mạnh Carol ra khỏi lòng mình “Thật là khiến người khác thấy phiền phức. Asisu đâu? Nàng đi nơi nào?”
Ta ôm bình rượu đi ra khỏi lều rượu. “Hoàng tử Izumin, ta ở đây” Đột nhiên gian, ta cảm thấy có chút nản lòng khoái chí. Kaputa chết vốn làm ta cảm thấy vận mệnh đang dần thay đổi, khả tâm Izumin tựa hồ vẫn ở trên người Carol. Nhìn Carol bị Izumin ôm vào lòng, trong lòng ta bỗng chua chát. Thần tượng quả nhiên chỉ có thể dùng để sùng bái thôi sao?
“Thủ hạ của ngươi đâu?” Izumin nhìn thấy ta xuất hiện, sắc mặt liền dãn ra
“Ngựa nổi chứng, tất cả đều chạy tan tác” Ta lạnh nhạt trả lời “Hoàng tử Izumin, nếu không, ngươi để lại chúng ta đi, nếu không, ngươi bắt chúng ta đi”
Cảm giác rõ được Asisu xa cách, Izumin vung tay lên, bọn lính liền tập hợp lại, chuẩn bị rời khỏi sa mạc Arab, vòng qua Biển Chết, cuối cùng đến Hitaito. Ta lạnh lùng nhìn hắn, tùy tiện tìm một binh lính to lớn nào đó có bả vai dày rộng có thể dựa vào để thoải mái một chút, chuẩn bị ngồi ngựa cùng hắn. Izumin nhướng mày, đẩy Carol sang một ngựa khác, kéo ta nhập vào lòng hắn. Một trận thiên huyễn chuyển, ta kinh ngạc phát hiện, Izumin lại muốn cùng ta ngồi cùng một con ngựa.
“Cô gái sông Nile tuy rằng trí tuệ, lại rất xúc động. Khả cho tới bây giờ, ta còn chưa rõ ngươi muốn làm cái gì. Ngươi so với cô gái sông Nile còn giảo hoạt hơn. Mặc kệ ngươi có chủ ý gì, ngươi đã không còn binh lính của mình, vậy thì ngoan ngoãn theo ta về Hitaito” Thanh âm dễ nghe của Izumin bên tai ta vang lên. Ta không dám quay đầu lại, trừ bỏ Menfuisu, ta chưa từng nam nhân gần như vậy. Trên người hắn có nhàn nhạt hơi thở nam tính khiến ta đỏ mặt không thôi. Ta lại thấy may mắn, may mắn vì có mang theo khăn chùm kín mặt
—————————————-
Menfuisu đã nhận được tin tức mà Unasu báo về, biết được Carol bị một đám người không rõ lai lich đánh lén, rồi cùng Ruka mất tích ở sa mạc Arab. Thật vất vả mới nghe được tin tức tốt, không ngờ tin xấu lại theo sát. Biết được Carol bị bắt cóc ngay chính lãnh thổ của mình, tôn nghiêm của Menfuisu bị khiêu khích. Đột nhiên nhớ tới sa mạc Arab ngay gần Atsiria, Menfuisu càng lo lắng. Hắn lệnh cho Imhotep xuất binh giám thị Nubia, truyền lệnh tất cả lính biên phòng bắt tất cả những ai khả nghi. Rồi Menfuisu lập tức xuất binh chạy tới Atsiria.
Carol đang tức giận. Hành quân gấp gáp đã tiêu hao khá lớn thể lực của nàng, nàng lại sống chết không chịu ăn những thứ Izumin mang đến. Bụng “thì thầm” đã lâu, ngủ cũng không được. Ta khuyên nàng vài câu cũng vô dụng, cũng lười nhiều lời. Izumin lại cảm thấy thú vị. Hắn cầm lấy một chùm nho, hái xuống rồi đưa vào miệng “Ngày mai sẽ tiến vào lãnh thổ của ta, ngươi có muốn đi thăm thú không?”
“Hừ, không cần xem ta cũng biết, ta đã từng đi tham quan cổ thành Hatosha rất nhiều lần với anh Raian rồi. Kinh thành của ngươi được xây cất trên lưng chừng núi, xấu òm chứ đẹp đẽ gì!” Tính không chịu thua của Carol lại phát tác. Nhìn vẻ mặt như bắt được bảo của Iuzmin, ta vỗ vỗ cái trán. Lại tới nữa
Nhìn ra Izumin kích động vô cùng, chỉ hận không thể tiến lên ôm Carol. Ta lẳng lặng ngồi một bên ăn tối, không thèm để ý tới họ. Izumin vừa vươn tay lại rụt trở về. Trên mặt hắn giãy giụa do dự chốc lát, lại khôi phục bình tĩnh. “Năng lực tiên đoán của ngươi rất quý giá. Ta tuyệt không sẽ để ngươi trở lại bên người Menfuisu”
Xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo. Bọn lính phát hiện có tặc. Ở sa mạc rất hay xuất hiện đạo tặc. Nhìn thấy ở đây có nhiều lều trại dừng chân chắc là chúng tưởng thương đội bình thường, liền nhân cơ hội cướp, nào biết đâu rằng đã cắn nhầm tảng đá, Izuminđi ra ngoài chỉ huy, Carol nhân cơ hội kéo ta chạy. Nàng thừa dịp hỗn loạn, thả hết lạc đà, làm xôn xao lớn hơn, đánh lạc hướng Izumin cho rằng chúng ta cưỡi lạc đà đào tẩu, trên thực tế thì che kín người lén lút đi ngược lại, nghĩ cách về Ai Cập
Biết lần này cũng thất bại, ta cũng không nói gì, hành động cùng nàng. Chưa đi được xa, Carol vì không ăn không ngủ nên thể lực không đủ, bước chân của nàng chậm hẳn lại. Ta dìu nàng đi tiếp. Thật vất vẻ mới tìm được một góc an toàn. Không đợi ta kiểm tra xem xung quanh có ổn không, Carol đã ngủ mất. Nga, phải nói là hôn mê
Ốc đảo sa mạc rất đáng sợ, ốc đảo không người càng đáng sợ. Tiếng dã thú hú dài, tiếng gió gào thét. Liền ngay cả bóng cây đều có thể khiến người ta dựng tóc gáy. Ta đắp kín chăn cho Carol, dấu đi màu tóc của nàng, rồi dựa vào tảng đá mà ngẩn người. Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ chỉ cần là thời điểm Izumin xuất hiện, ta luôn bị thu hút. Trừ bỏ hắn là thần tượng của ta ra, có phải hay không còn có nguyên nhân khác? Tựa như buổi sáng hôm nay hắn ôm ta vào lòng rong ruổi trên sa mạc, ta kìm chế không được nỗi vui mừng trong lòng. Chẳng lẽ ta thích Izumin? Không phải kiểu yêu thích điên cuồng thần tượng mà là yêu thương chân thật một nam nhân?
Hasan, ta là tới tìm ngươi. Ngươi hãy nhanh xuất hiện đi. Chờ ngươi xuất hiện, ta nhất định sẽ về Ai Cập, sau đó, sẽ không bao giờ nữa gặp Izumin. Nếu, nếu ta thật sự yêu Izumin, mà hắn vẫn như cũ yêu Carol. Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?