Người Tình Bá Đạo _ chương 94 - 95 - 96
Chương 94: Những lỗ kim
Khi tỉnh lại, đầu rất nặng, cố hết sức mới mở mắt ra được.
Sau khi mở mắt, lại phát hiện ra mình không ở trong căn biệt thự kia, bốn phía tất cả đều một màu trắng bao phủ. Tuy rằng đều là một màu trắng sang trọng, nhưng ống truyền trên mu bàn tay khiến tôi hiểu được mình đang nằm trong bệnh viện. Có lẽ y tá ở bệnh viện này quá tệ, trên mu bàn tay tôi có đến vài lỗ kim, miệng vết kim châm cũng không khép lại.
Một cô gái trẻ đội chiếc mũ y tá khẽ cười hỏi tôi:”Chị tỉnh rồi, có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Lần đầu tiên cảm thấy y tá giống như một vị thiên thần áo trắng, trước kia tôi cho rằng đây chỉ là chức trách của họ. Bây giờ xem ra không hoàn toàn như vậy, thấy cô y tá cười ngọt ngào như vậy, phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất không còn sót lại tí gì.
Cô giúp tôi lót gối sau đầu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại:”Chị đang tìm chồng chị sao? Anh ấy nói buổi chiều sẽ tới.”
Nhắm mắt lại, quay đầu đi:” Anh ấy đưa tôi tới bệnh viện từ lúc nào?”
Anh chẳng phải đã đi rồi sao? Lẽ nào sáng nay lại đến?
Nếu Hạ Mộc Lạo quay trở lại, còn có thể nói được. Nhưng dựa vào tính cách của Hoa Thần dường như không thể quay lại, chỉ một câu giải thích với Tô Ngưng-người yêu anh nhiều năm, anh cũng không muốn cho, huống chi tôi chỉ một cô nhân tình, anh sao có thể trở về vì tôi được.
“Hai rưỡi sáng, nhiệt độ cơ thể khi chị vừa tới bệnh viện là 39,5 độ, bây giờ nhiệt độ đã hạ rồi.”
Thì ra là bị sốt, thảo nào khi mở mắt phải cố sức như vậy.
“Khi nào anh ấy đi?” Hơn hai giờ sáng đưa tôi tới bệnh viện. Chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm anh sao? Nếu không xăng dầu bị cháy đã chẳng phải là tai họa.
Ánh mắt cô hộ sĩ kia sáng lên, che miệng cười khẽ:”Lúc tới chưa được nửa giờ, chị vẫn nắm chặt quần áo của anh ấy, luôn nói: Đừng đi, đừng đi, điện thoại anh ấy luôn bị gọi tới, hơn nửa giờ sau, chị buông tay ra, anh ấy mới rời đi.”
Trong lòng giật mình, lúc tôi đang trong trạng thái hôn mê đã xin anh đừng đi sao?
Hồi trước sao không phát hiện ra mình yếu đuối như vậy nhỉ? Trong bóng tối, cuộn tròn thân mình nằm khóc. Ở trong sợ hãi, cả người đều phát run. Ở trong cô đơn, luôn hy vọng sẽ có người tới. Có lẽ là trong nội tâm của tôi khuyết thiếu rất nhiều cảm giác an toàn, nên mới muốn tìm một người nào đó làm chỗ dựa. Chỉ là người có thể để tôi dựa vào không phải Hoa Thần, sẽ không phải anh, anh vĩnh viễn đều ngồi tít trên cao, sao để tôi dựa vào được?
“Em ra ngoài một chút đi, tôi muốn ngủ một lúc.”
Cô mỉm cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Buổi chiều, vì đã nằm quá lâu, cả người vừa ê ẩm vừa đau, tôi chân trần xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời phía ngoài u ám xuyên qua lớp kính thủy tinh, tâm trạng cũng trở nên u sầu.
Trong lòng khẽ động, đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn xuống những người dưới tầng, có lẽ phòng tôi ở rất cao, bọn họ trong mắt trông rất nhỏ rất nhỏ, tôi vươn cánh tay phải ra, cảm giác Ngũ Hành Sơn đè nặng Tôn Ngộ Không chắc là như thế này.
Tầm mắt dừng lại trên mấy cái lỗ châm kim trên mu bàn tay, vừa vặn bảy cái, cũng may lúc ấy tôi không ở trong trạng thái tỉnh táo, tránh được sự đau đớn đó. Cũng may mà mẹ tôi không biết, nếu không bà sẽ đau lòng biết bao. Nếu người đưa tôi tới bệnh viện là mẹ, thấy y tá châm sai cho tôi nhiều như vậy, chắc chắn sẽ yêu cầu thay người. Nhưng Hoa Thần không như thế, tôi chỉ là một người không chút liên quan, anh sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi, đưa tôi đến bệnh viện đã là hết lòng giúp đỡ rồi.
“Bị sốt vui nhỉ?” Vừa quay đầu lại, đã thấy Hoa Thần lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt dừng lại trên chân tôi.
Chương 94: Hoa Thần biết yêu
“Em…em không cố ý đâu..” Tôi cúi đầu không biết làm thế nào, bị sốt tôi cũng rất khó chịu, mắng tôi có tác dụng sao? Tôi cũng không ngờ chỉ bị gió hôm qua thổi một tí liền bị sốt a, tôi không cố ý.
Anh bước đến, ôm lấy thắt lưng của tôi, vẫn không quên buông lời trách mắng:”Thật đúng là không yên, giày đâu?”
Anh đưa tôi đến bệnh viện mà không mang giày theo, tôi hợp tình hợp lý nói:”Anh chỉ mang em tới bệnh viện thôi, còn giày vẫn ở trong căn phòng lớn trống rỗng kia.”
Hai mắt anh nhíu lại:”Ý của em đó là lỗi của tôi sao? “căn phòng lớn trống rỗng kia”? Cho em ở nơi đó mà em vẫn không thích à?”
Mất hứng, tôi chính là không thích cái nơi ấy đấy, yên ắng âm u không có lấy một tí hơi người, phải sống ở đó tám hay mười ngày tôi sẽ điên luôn cho anh xem.” Nó vốn một căn phòng lớn trống tuếch trống toác còn gì, đến một người cũng không có.”
“Có thể gây lộn như vậy chứng tỏ em khỏe rồi, bây giờ đi về, những chuyện khác nói sau.” Nói xong, anh ôm tôi rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi hai người hầu như không nói gì, về đến biệt thự, anh kẹp tôi ở khuỷu tay rồi mở cửa xe, tôi không dám giãy dụa, nắm chặt lấy quần áo của anh, chỉ sợ anh thả lỏng tay thì tôi sẽ bị toạch cái rầm xuống đất.
Tới phòng ngủ, anh đặt tôi trên giường, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, cau mày:”Đi tắm nhanh lên.”
Lập tức nhảy xuống giường, lại chọc giận anh:”Đi giày vào.”
Ngoan ngoãn xỏ giày rồi đi vào phòng tắm, lần này tôi không dám kì cọ lâu, thừa dịp hãy còn sớm, nếu Hoa thần đi rồi tôi có thể gọi Già Minh tới đón tôi, nếu quá muộn tôi rất sợ, bởi vì Già Minh đến được chỗ này phải mất hơn nửa tiếng, với lại tôi cũng không muốn để anh ta phải lo lắng.
Tắm xong, quay lại phòng ngủ, thấy Hoa Thần đang cầm điện thoại nhìn cái gì đấy, khóe môi anh nở ra một nu cười vô cùng dịu dàng, hòa với ánh mắt yêu thương.
Tim đột nhiên cứng lại, tuy tôi không biết trên màn hình điện thoại có cái gì, nhưng tôi tin anh cũng là một người bình thường, anh cũng biết yêu, cũng có tình cảm. Chỉ là lớp ngụy trang của anh quá hoàn hảo, không ai có thể nhận ra tình yêu của anh, cũng không có người nào biết người anh yêu rốt cuộc là ai, chỉ có thể nói Tô Ngưng trong mắt anh cũng tầm thường như thế.
Tô Ngưng cho rằng Hoa Thần không biết yêu, cũng không nghĩ rằng anh biết yêu, đơn giản chỉ là người anh yêu không phải cô ấy.
Tự nhiên cảm thấy Tô Ngưng thực thất bại, yêu anh nhiều năm như thế, mà cũng không biết trong lòng anh có người khác, hơn nữa lại còn rất yêu người đó.
Đến bây giờ tôi mới hiểu được tại sao Hoa Thần lại coi trọng sự nghiệp như vậy, anh muốn tự gây tê chính mình. Có lẽ anh không có được người anh yêu, nên mới có thể kết giao với Tô Ngưng, mới bao dưỡng tôi. Dù như thế nào, trong mắt anh tôi cũng không thể nào thoát được kết cục: Không là cái gì.
Tuy nói tôi không yêu anh, nhưng trái tim vẫn đau rất đau.
Hoa Thần, nếu yêu, anh đừng giả bộ trầm mặc nữa, để tránh làm tổn thương người khác cũng như làm tổn thương chính bản thân mình, Tô Ngưng cũng không nợ anh cái gì, chỉ quá yêu anh mà quên bản thân mình, xin anh đừng khiến cô ấy bị tổn thương quá sâu, ở trong lòng tôi cô ấy vẫn là một người chị ấm áp.
Khóe miệng phiếm ra một tia chua xót, chỉ là tình nhân thôi mà, tôi cần gì phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi hết.
Buồn bã xoay người, đi đến phòng khách, cuộn mình lại trong góc sofa.
Có lẽ là bởi vì có Hoa Thần ở đây, tôi một mình ở trong phòng khách cũng không cảm thấy sợ hãi.
Không gian thực yên tĩnh, khiến tôi muốn ở lại đây thêm một lúc. Không nghĩ gì khác, vì vậy cứ lặng lẽ nằm ở đó cho đến cuối giờ.
Ngày kia, Thiển Thiển sẽ chống lại Hoa Thần, sự ấm áp của Hoa Thần sẽ không khiến Thiển Thiển bị lạc lối, cái gì nên phản kháng, cô ấy sẽ phản kháng, không yếu đuối như thế này nữa…
Chương 96: Nên kết thúc thôi
Ánh mắt tràn đầy yêu thương kia của anh bỗng hiện lên, trong lòng đau xót, mở cửa đi ra ngoài.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt của mặt trăng tôi mới nhận ra mình chỉ mặc áo ngủ ra khỏi nhà, quay đầu lại, căn biệt thự kia dưới sự bao phủ ánh trăng càng trở nên quỷ dị.
Hạ quyết tâm tiếp tục đi, ngoài trời rất lạnh, tôi ôm chặt đôi tay càng đi càng nhanh.
Qua hơn mười phút, phía sau truyền đến
một luồng sáng, càng ngày càng sáng rõ. Sau đó giọng nói của Hoa Thần
vang lên:”Tô Thiển Thiển, em còn muốn đi bao xa nữa?”
Dừng bước chân lại, hít vào một hơi thật sâu.
Nghe thấy tiếng mở cửa xe:”Em mặc thế này để chuẩn bị đi đâu?”
Tôi không quay đầu lại, bình tĩnh đứng ở
chỗ cũ, nếu anh đã đuổi theo, cho dù tôi không quay đầu lại, anh cũng sẽ
tới, tôi cần gì phải làm việc thừa:”Hoa Thần, đã hơn nửa năm, chắc anh
cũng chán tôi rồi, với lại tôi cũng không muốn bị đùa bỡn ở trong lòng
bàn tay anh nữa, kết thúc đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là Hoa Thần, tôi cũng biết tại sao mình lại có được dũng khí như vậy, trước kia nhìn thấy anh tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà đêm nay tôi lại phát hiện ra anh cũng chỉ là một con người bình thường, không cao quý hơn bất cứ ai.
Anh nắm chặt cổ tay tôi:”Đừng giống một con nhím thế, tôi thích dạng phụ nữ ngoan hiền, giống như Tiểu Nặc vậy.”
Anh thích phụ nữ ngoan hiền, nhưng tôi lại không phải là một người phụ nữ ngoan hiền, thì ra anh vẫn luôn coi tôi thành người khác.
Nghe thấy đáp án như vậy, nói không khó chịu là giả, ở chung nửa năm, nói đi nói lại vẫn là một câu, tuy rằng tôi không yêu anh, nhưng cũng không muốn phải làm thế thân của một người khác.
“Thật xin lỗi, Tô Thiển Thiển ngoan hiền trước kia chỉ là giả vờ, tôi vẫn luôn giống một con nhím, nếu anh bao dưỡng tôi, chỉ vì muốn biến tôi thành một người khác, kết quả chắc sẽ khiến anh phải thất vọng rồi. Bởi vì Tô Thiển Thiển vĩnh viễn vẫn là Tô Thiển Thiển, vĩnh viễn không thể trở thành một người khác.”
Tuy rằng tôi chưa từng thấy Tiểu Nặc trong lời anh, nhưng tôi dám khẳng định Tiểu Nặc này chính là người trong điện thoại của anh, tôi vùng tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh.
Ở dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn xe, tôi rõ ràng nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, còn tàn nhẫn hơn nụ cười lạnh của Hạ Mộc Lạo:”Em quả thật không thể trở thành người khác, nhưng trước mắt tôi không ghét em, hợp đồng cũng chưa hết hạn, em không có tư cách nói kết thúc. Ngoan ngoãn trở về với tôi, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.”
Cái này, lại là của bố thí cho tôi sao? Đúng là một câu buồn cười, chỉ cần tôi ngoan ngoãn trở về, anh sẽ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu là hôm qua, hoặc là lúc nãy, có lẽ tôi sẽ sợ hãi, ngoan ngoãn về cùng anh, nhưng bây giờ tôi không muốn phải đeo gánh nặng tâm hồn trên lưng nữa, không muốn tiếp tục một cuộc sống không có tự trọng như thế này.
“Thực xin lỗi, tôi không cần đồ bố thí của anh.”
Ánh mắt anh biến lạnh, lại nắm chặt lấy cổ tay tôi:”Tô thiển Thiển, đừng khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của tôi.”
Ngẩng cao đầu, chống lại ánh mắt của anh, cười nhạo ra tiếng:”Đem đồ bố thí của anh cho người nào cần anh ấy, Tô Thiển Thiển tôi không cần.”
Có lẽ anh cảm thấy mình đã tốt bụng lắm rồi, nhưng tôi thực sự không cần. Trước kia ở với anh là vì tiền phẫu thuật cho mẹ, bây giờ tôi không cần tiền, việc gì phải miễn cưỡng cười mua vui cho anh.
Muốn tránh khỏi bàn tay anh, tay anh lại nắm càng chặt:”Buông ra, anh không có tư cách hạn chế sự tự do của tôi.”
Lửa cháy hừng hực trong mắt anh, tay kia nâng cằm của tôi lên:”Bây giờ không cần tôi nữa, muốn chạy trốn rồi đúng không? Rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”