Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 14.4

Phong trở lại phòng tiệc, vẻ mặt vô cùng thảm, tại sao
đã đến đây rồi còn không cho anh thấy mặt, tại sao lại bắt anh phải đi
tìm em trong khi anh đã đợi em suốt bốn năm trời không có lấy một tia
hy vọng? Anh cũng đã tìm em trong suốt thời gian qua, nhưng, biển
người như vậy, anh thật sự không thể tìm ra em được.
- Nói đi, tại sao cô lại lừa chúng tôi hả?- An gào lên.
- Khiết An, em bình tĩnh đi nào.- Nam cố gắng xoa dịu cơn điên nổi lên
trong người An.
- Anh tránh ra, hôm nay em phải xử con nhỏ này, nó dám lừa chúng ta
trong suốt thời gian qua. Làm em tin nó mà không lo tìm hiểu về Tinh
Á.- An hất tay Nam ra.
- Tại bà Đình, bà ấy nói nếu tôi chịu làm theo yêu cầu của bà ấy thì
bà ấy sẽ chu cấp tiền viện phí cho mẹ tôi chữa bệnh tim. Ban đầu tôi
không hiểu nên cũng từ chối, sau đó thì thấy bệnh tình mẹ càng ngày
càng nguy kịch cho nên tôi đã nhận lời. Thực ra bà ấy cũng chẳng nói
rõ đầu đuôi câu chuyện với tôi, bà ấy chỉ đưa tấm hình của Triệu thiếu
gia, Khương tiểu thư, Mạnh thiếu gia, Bảo thiếu gia và Đàm tiểu thư
cho tôi xem rồi dặn tôi những thứ cơ bản để trở thành Âu Tinh Á. Lúc
đó tôi chỉ biết vâng lời rồi tôi nhớ là bà ấy còn nói nếu Bảo Ngọc ra
tay không thành công thì sẽ đến lượt tôi diễn kế hoạch B. Tôi không
hiểu gì cả nên chỉ biết làm theo những gì bà ấy nói.- Băng Hạ nói.
- Cái gì? Bà lão đó có còn là người không vậy? Hại ngay cả cháu mình
sao?- Bảo phu nhân kêu lên.
- Cháu? Bà lão đó có đời nào coi Tinh Á là cháu đâu, bà ta nuôi nấng
Tinh Á rồi gieo rắc vào tâm trí Tinh Á những chuyện không có thật để
cô ấy căm ghét Mạnh phu nhân. Bà ta còn tham vọng cả tập đoàn Triệu
Lâm nữa, bà ta muốn Tinh Á và anh Phong kết hôn sớm để Tinh Á có thể
thâu tóm quyền lực của tập đoàn Triệu Lâm nhưng kế hoạch bất thành,
bởi vì Tinh Á cho dù có kết hôn với anh Phong thì cô ấy cũng sẽ không
tham gia vào công việc của Triệu Lâm.- Đan nói.
- Quân, thì ra ngay từ đầu cậu đã đúng.- Phong nói.
- Tuy mình không hiểu Tinh Á lắm nhưng với cái vẻ tự tin đến ngạo mạn
đó thì không phải ai cũng có. Có bản lĩnh thì mới có thể ngạo mạn được
huống hồ Tinh Á đã quen kiểu làm chủ thì sao mà có chuyện chấp nhận
làm một người quản lý kém cỏi thế được.- Quân giải thích.
- Thôi dù gì mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc đi, Phong, em nên đi
tìm Tinh Á càng sớm càng tốt thì hơn là ngồi đây đó.- Anh Tân khuyên
nhủ.
Buổi lễ đính hôn hôm đó coi như hủy bỏ hết, Băng Hạ đã phẫu
thuật lại gương mặt thật sự của mình và trở về nước. Vài ngày sau đó
Quân và Nam cũng quyết định tổ chức đám cưới. Tin này đã gây shock đối
với giới kinh doanh. Ai cũng biết Kelly và Andy là hai trợ thủ đác lực
dưới quyền của Jydemi, nếu họ kết hôn với David và Dyan của DK thì
chẳng phải tạo điều kiện tốt để JK và DK bắt tay hợp tác hay sao? Lúc
đó thì tập đoàn nào đánh đổ được hai tập đoàn đó? Mà sao trong vụ này
Jydemi chẳng có phản ứng gì? Chẳng lẽ cô ta kiêu ngạo đến mức không lo
bị hai trợ thủ đắc lực quay ra phản bội sao?
- Lễ cưới chuẩn bị đến đâu rồi?- Jy hỏi.
- Thì cũng ổn nhưng mà đồ cưới thì chưa có thời gian để đi thử.- Đan
và An cùng nói.
- Tối nay hai người ở nhà chứ?
- Ừ, sao? Cậu đến chơi hả? Hay đến thăm nhà?- Đan và An vui sướng thay
nhau hỏi dồn dập.
- Không, ở nhà thì tốt, bây giờ đưa hồ sơ đây.
- Này, cậu đúng là không còn là Âu Tinh Á nữa.
- Mình có nói mình là Âu Tinh Á với các cậu sao? Bây giờ mình là Jy.
- Thôi đi, Jy Jy gì ở đây, cậu cũng đã thừa nhận rồi còn gì?
- Hỏi lần cuối có đưa hồ sơ đây không?
- Okay, đưa thì đưa làm gì căng thẳng vậy?
Tối hôm đó, trang phục cưới của cô dâu, chú rể đều được gửi
đến cả nhà Nam và nhà Quân. Thì ra đây là món quà cưới mà Jydemi
Kastle tặng. Người thiết kế là Lozey Della với thương hiệu thời trang
LD nổi tiếng. Từng chi tiết cũng nói lên sự sắc sảo, vừa vặn với vóc
dáng người mặc, kiểu dáng mới lạ, tinh tế. Quả là chủ nhân JK thật
chơi sang nha!
- Phong, cậu chưa tìm ra cô ấy à?- Quân hỏi.
- Cậu bảo mình phải tìm ở đâu đây?- Phong hỏi ngược lại.
- Mà thôi, cậu cũng sắp gặp cô ấy rồi, không cần phải phí sức mà tìm
đâu. Lúc gặp thì ra sức tóm lấy đem về nhà cậu rồi nhốt cô ấy trong
phòng, lúc đó cô ấy có mọc cánh cũng không thoát ra được.- Nam nói.
- Sao?- Phong nhíu mày.
- Đám cưới của hai cô bạn thân, cô ấy không đến có mà được à?- Nam hỏi lại.
Cuối tuần, tại nhà hàng cao cấp nhất của NewYork, nghe đồn
nhà hàng này toàn đón chào những quan chức cấp cao và nghị sĩ cấp cao,
giới thượng lưu đâu phải ai cũng có điều kiện đặt chân vào đây, đã
diễn ra lễ cưới linh đình của hai cặp là Kelly-David Kevin và
Andy-Dyan Kyd. Chủ nhân DK cũng đến chúc mừng nhưng lại không thấy chủ
nhân của JK đến. Tuy nhiên lý do thì chỉ có Kelly và Andy biết, ngay
tối hôm qua Jy đã có chuyến bay đi Los Angeles có việc cần phải gải
quyết, đến tối thứ hai mới về được nên dĩ nhiên không thể có mặt tại
lễ cưới để chúc mừng. Nhưng họ không hề biết trên phía tầng trên, có
một người đã đứng xem lễ cưới từ nãy giờ.
“Cuối cùng các cậu cũng đã hạnh phúc, mình chúc các cậu luôn luôn hạnh
phúc bên phu quân của các cậu”.
Cô mỉm cười rồi quay lưng đi, cô đến trong âm thầm và ra đi trong lặng
lẽ, không ai biết được. Hôm nay dù là trong đám đông cô vẫn thấy anh
nổi bật, anh vẫn đeo chiếc đồng hồ cô tặng, chiếc đồng hồ vẫn sáng,
đẹp như chưa từng bị phai mờ theo thời gian, chiếc thắt lưng bằng có
đính kim cương cô tặng anh trong dịp sinh nhật anh, nó vẫn còn được
anh đeo bên người, anh vẫn còn nâng niu trân trọng những thứ cô tặng
anh, còn cô, cô có trân trọng tình yêu của anh không? Tại sao lúc nào
cô cũng kiêu ngạo, bắt anh phải nhượng bộ cô, phải đi tìm cô trong khi
cô là người bỏ rơi anh?
Triệu Thần Phong….
Anh hãy tìm đến em đi….
Cho dù có mất thêm bao nhiêu thời gian….
Thì em vẫn sẽ đợi anh…..
Đợi anh tìm đến em….
Hôm nay là ngày diễn ra hội nghị cấp cao các tỉ
phú giàu nhất thế giới, tổ chức tại New York. Các vị tỉ phú giàu đều
hồi hộp, đây là dịp họ có thể nhìn thấy tận mặt chủ nhân của các tập
đoàn lớn. Thường thì trước giờ toàn do phó chủ tịch thay mặt nhưng lần
này thì có cả các vị chủ tịch và phó chủ tịch đến dự nên ai cũng hào
hứng. Đặc biệt là họ rất chú ý đến chủ tịch của JK. Ngồi hai bên là
Kelly và Andy, còn người ngồi giữa là một cô gái trẻ nhưng lại chăm
chú vào tập hồ sơ nên không nhìn rõ mặt. Lãnh đạo của DK bước vào và
ngồi đối diện với JK, đúng lúc đó, Jydemi ngước mặt lên, ánh mắt cô vô
tình chạm phải ánh mắt Ken Doulyn, trong giây phút đó, trên mặt Ken
hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ rệt còn trong mắt cô vẫn chỉ là một núi băng
lạnh lùng, lạnh hơn cả trước đây. David và Dyan cũng ngạc nhiên tột
độ, quả là Kelly nói không sai mà. Các vị lãnh đạo khác cũng tò mò, JK
và DK đối diện nhau như thế, lại còn hai cặp mới kết hôn nữa, không
biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Xin hỏi cuộc họp khi nào bắt đầu?- Jydemi lạnh lùng hỏi người chủ
trì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vô chỉ thấy một núi băng.
- À, vâng, bắt đầu bây giờ,- Người chủ trì bị ánh mắt lạnh lẽo đó quét
ngang nên cũng hơi lúng túng. Khí chất toát ra từ người đó khiến mọi
người cảm thấy bất an. Quả nhiên là chủ nhân của JK, lạnh lùng, uy
quyền. Nhìn con người đó, ai cũng cảm thấy bản thân mình run lên, họa
là có những người điên mới liều lĩnh đối đầu với cô. Ken ngạc nhiên
đến nổi trong cuộc họp không câu nói nào lọt vào tai anh được, là cô
ấy, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo, thậm chí có phần vượt bậc hơn trước. Khí
chất và bản lĩnh này thật đúng như lời Quân nói, không phải ai cũng
có, cho nên, cô kiêu ngạo cũng là lẽ thường tình.
Cuộc họp kết thúc, cô đi ra thang máy vip ít người ra vào, vừa
đặt chân vào thì đã thấy Ken Doulyn đứng một mình trong đó, cô ngập
ngừng nhưng cũng quyết định bước vào, có gì phải trốn tránh chứ? Cô là
Jydemi Kastle chứ không phải là Âu Tinh Á ngày xưa của anh nữa. Cô
bước vào, đứng cách anh khoảng hai gang tay, không khí trong thang máy
lặng lẽ, không một tiếng động đến nổi có thể nghe được nhịp đập của
trái tim trong lồng ngực hai người và hơi thở nghe cũng rõ nữa. Ken
bước lên ấn vào nút đóng thang máy. Cô ngạc nhiên, nút đó chẳng phải
là nút đóng thang máy khiến thang máy không thể hoạt động sao? Anh ấn
vào nút đó để làm gì?
- Anh chịu thua rồi.- Anh nhìn cô nói.
-……….- Cô im lặng.
- Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không thể thắng em dù chỉ một lần.
-…….
- Tại sao em lại kiêu ngạo đến thế?
-…….
- Tại sao không trở về với anh mà lại bắt anh đi tìm em?
-…….
- Em luôn chuyển động không ngừng, không theo một quỹ đạo, trong khi
anh chỉ mãi đứng im một chỗ, chờ em, tại sao em không thể gạt bỏ tính
kiêu ngạo của mình qua một bên dù chỉ một lần thôi hả?
-……
- Em kiêu ngạo như vậy mà cũng biết chờ đợi anh đến tìm sao?- Anh cố
kìm nén cơn giận, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đó khiến anh bực
mình. Cô im lặng để mình anh độc thoại như thế mà coi được sao? Anh
đẩy cô sát vào tường, cúi xuống hôn cô mặc cho cô vùng vẫy, đánh đập
vào anh không chút thương tiếc. Bờ môi cô sau bốn năm vẫn luôn ngọt
như trước, mùi hương trên cơ thể vẫn không thay đổi. Môi anh bắt đầu
trượt xuống cái cổ thon dài trắng trẻo kia, anh chợt khựng lại khi
thấy chiếc nhẫn bạc anh tặng cô được lồng vào sợi dây chuyền đính kim
cương lấp lánh. Chiếc nhẫn đó cô vẫn luôn đem theo bên mình, trong
lòng cô vẫn còn có anh sao?
Anh lặng lẽ buông cô ra, đang định mở miệng nói lời xin lỗi thì
ăn trọn cái tát của cô kèm theo ánh mắt lạnh lùng tức giận.
- Sao? Sau khi thử xong anh đã hài lòng rồi chứ?- Cô hất hàm hỏi.
- Âu Tinh Á, em không thấy em đã quá nhẫn tâm với anh sao?- Anh đau khổ hỏi lại.
- Tôi không phải Âu Tinh Á của anh, anh nhầm người rồi.
Nghe cô nói vậy anh lại tức lên, kéo cô vào và cưỡng hôn một lần nữa,
lần này cô không vùng vẫy, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Dường như
nhận thấy vẻ thờ ơ của cô, anh lại cảm thấy tim mình nhói đau, chẳng
lẽ thời gian đã khiến cô trở nên thờ ơ như vậy? Con người của cô đâu
rồi?
- Tôi xin lỗi, tôi nhận nhầm người.- Anh tức giận, buông cô ra, đưa
tay ấn nút thang máy cho nó hoạt động bình thường.
Trở về văn phòng, khuôn mặt cô vẫn một phong thái lạnh lùng
không đổi còn anh thì vô cùng tức giận. Quân và Nam thấy rõ nhưng
không hỏi, trong lúc này mà hỏi thì thế nào cũng cãi nhau cho xem.
Tối hôm đó, cô kéo Lôi Vỹ đi quán bar uống rượu, Phong cũng bị
cô bạn tóc vàng Chương Diệu Vân kéo đến quán bar đó uống rượu giải
sầu.
- Chị Tinh Á, chị đừng uống nữa, chị uống nhiều rồi đó.- Lôi vỹ ngăn cản.
- Anh ấy đã hết yêu chị rồi, anh ấy nói chị nhẫn tâm, chị kiêu ngạo,
bắt anh ấy phải chờ đợi. Anh ấy cũng có biết chị đã đợi anh ấy cả bốn
năm trời đâu, chị đã từ chối biết bao nhiêu người đàn ông thành đạt để
chung tình với anh ấy vậy mà giờ đây anh ấy nghĩ chị như vậy. Em đừng
có cản chị nữa.- Cô vật cã trong cơn say.
- Chị say rồi, chúng ta về thôi.
- Chị chưa say, em muốn về thì về trước đi, cứ mặc kệ chị.- Cô say là
say vì tình chứ không phải vì rượu, bộ dạng này chỉ vì tình yêu mà ra.
- Chị điên à, sao em dám bỏ chị lại chứ?
- Anh ấy luôn nghĩ chị chỉ yêu anh ấy bằng trái tim, thực sự chị đã
yêu anh ấy bằng cả lý trí, chị đã công nhận sự nổ lực của anh ấy nên
mới cố tình để lộ thông tin cho Đan biết. Chị đã rất đau khi nhìn thấy
anh ấy làm lễ đính hôn với cô gái khác, dù cô ta mang ngoại hình của
chị, cảm giác đau đó trước giờ chưa tồn tại trong chị, chị đã quá yêu
anh ấy rồi.- Nước mắt cô trào ra. Cô đã khóc, chẳng nhẽ đó là vô tình,
nhẫn tâm, kiêu ngạo sao? Nước mắt cô rơi là vì ai hả? Vì anh. Là vì
anh đó. Anh có biết không?
Ngồi bên bàn bên cạnh, anh nghe rất rõ, cô yêu anh đến vậy sao còn bỏ
anh? Tại sao? Tại sao cô luôn làm theo ý mình để bây giờ cả hai cùng
đau thế này?
- Cậu thấy chưa? Cô ấy yêu cậu như thế mà.- Diệu Vân nói.
- Mình không nghĩ có lúc cô ấy cũng yếu đuối thế này?
- Hai người cũng nên chọn một kết thúc khác đi, cứ thế này không hay
chút nào cả.
- Mình đang nghĩ vậy đấy.-  Nói xong anh đến bên cô, cô đã say đến nổi
ngã gục luôn vào người Lôi Vỹ.
- Anh Phong????- Lôi Vỹ ngạc nhiên.
- Để anh.- Anh nói rồi bế cô lên, đưa ra xe ô tô của mình.
Có lẽ anh và cô sẽ chọn một kết thúc khác……….
Đêm nay….
Anh sẽ khiến cô thuộc về anh…..
Cô là của anh….
Nhất định….
Anh sẽ không để vuột mất cô…
Một lần nào nữa đâu….
Đặt Tinh Á nằm lên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve
gươgn mặt cô. Quả là có xinh đẹp hơn trước nhiều nhưng bù lại sự lạnh
lùng kiêu ngạo cũng tăng lên gấp đôi. Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào
mắt cô lúc đó là khuôn mặt đẹp trai, gần gũi của Phong. Đây là thực
hay mơ đây? Nếu là mơ thì hãy để cho cô có một giấc mơ hạnh phúc, ngọt
ngào bên anh. Còn nếu là thực thì anh đừng rời xa cô hãy ở bên cô cho
đến khi cô thức giấc.
- Tinh Á…
Tiếng anh gọi sao nghe quen quá, hình như không phải là cô đang mơ,
anh đang ở bên cô mà. Cô cố gắng mở mắt ra nhìn rõ hơn, quả là anh
đang nằm bên cạnh cô mà.
- Phong….- Cô bất giác gọi tên anh.
- Anh đang ở bên cạnh em đây này, em có nhìn thấy không?
- Là thật hay mơ đây?- Cô đưa tay lên vuốt má anh để xác định rằng anh
là có thật chứ không phải do cô mơ. Gương mặt đẹp trai sau bốn năm vẫn
không đổi.
Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn trong cơn say mang theo mùi vị
rượu và hương thơm ngọt ngào quyến rũ trên người cô. Bàn tay anh không
chịu yên phân một chỗ, liên tục chuyển động không ngừng. Bộ váy trên
người cô rơi nhẹ nhàng xuống sàn, đôi giày cao gót cũng được anh cởi
ra, đặt xuống sàn thật nhẹ. Thân thể cô vẫn quyến rũ anh, thật là muốn
dẫn dắt con người ta phạm tội mà! Ánh sáng trong phòng đã bị bóng tối
nuốt chửng. Nụ hôn nóng bỏng của anh rơi khắp thân thể cô để lại dấu
ấn trên từng vị trí mà môi tiếp xúc với da, cô vẫn mơ màng không biết
cái cảm giác kia có thực sự là do anh đem lại hay không? Nhưng cho dù
anh có làm gì, say đắm đến đâu thì giới hạn mà anh tự đặt ra cho mình
vẫn không thay đổi. Đến lãnh địa nhạy cảm là dừng lại. Bốn năm rồi, dù
xác định là thế nào thì cuối cùng cô cũng thuộc về anh nhưng anh thực
sự muốn dành cái quý giá đó cho đêm tân hôn của mình.
Tầm hai giờ sáng, anh tỉnh giấc sau một đêm say đắm bên cô, ánh
sáng màu vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ cũng tỏa khắp căn phòng
rộng rãi, anh đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, xung quanh giường rải rác
quần, áo, váy, giày,dép lộn xộn. Trong vòng tay anh, người đó đang say
giấc nồng, đôi môi, hàng mi, rồi từng đường nét cong cong quyến rũ, cô
ấy đã thuộc về anh rồi. Lần này nhất định anh sẽ không cho phép cô rời
xa anh nữa. Anh đi vào phòng tắm, tắm rửa, thay đồ rồi bưng một chậu
nước ấm có pha tinh dầu thơm, nhúng khăn, vắt khô rồi lau người cho
cô. Lau người xong xuôi, anh đi lại tủ đồ, lấy một chiếc áo sơ-mi rộng
ra mặc cho cô rồi thận trọng đặt cô lên ghế sofa, nhanh chóng thay ra
giường, áo gối và mền mới bù lại bộ ra giường nhăn nhúm, áo gối và mền
vương lại mùi mồ hôi. Đem tất cả bỏ xuống phòng tắm dưới nhà để sáng
người giúp việc đến giặt giũ, anh lại trở lên, bế cô đặt lên giường,
đắp mền và tiếp tục ôm cô ngủ tới khi trời sáng hẳn.
Ánh sáng của ngày mới chiếu qua khe cửa, xuyên qua tấm rèm đến
đánh thức anh và cô. Khẽ cựa mình, tỉnh giấc, cô phát hiện ra có một
vòng tay của ai đó đang ôm lấy mình. Quay sang nhìn, thì ra đó là anh,
cả đêm qau anh và cô ở bên nhau sao? Lại còn thế này nữa, cô đang mặc
trên người chiếc áo sơ-mi rộng, đầu tóc rối xù, toàn thân hơi nhức.
Hỏng rồi, hỏng rồi, hôm qua cô say nên không biết đã làm gì rồi.
- Em dậy rồi sao?- Anh cũng ngồi dậy, rót nước đưa cho cô uống.
- Anh….chuyện này là thế nào?
- Theo em nghĩ là thế nào? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hai người qua
đêm cùng nhau trên một chiếc giường. Thế thì chuyện gì sẽ xảy ra?- Anh
nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch.
- Anh….dám….
- Cả hai cùng say, dĩ nhiên không thể tự chủ được……nhưng mà em yên
tâm, tôi là người dám làm dám chịu, nếu có hậu quả thì tôi sẽ gánh
vác, tôi không phải loại sở khanh đâu mà lo.- Anh càng nói càng trêu
ngươi cô.
- Câm miệng đi.- Cô giận dữ ném chiếc gối vào mặt anh nhưng anh đã
nhanh chóng né được. Anh cười rồi kéo cô ngã xuống giường.
- Lần này cho dù em có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay anh đâu cho
nên, đừng có tức giận làm gì cho mệt thân.- Anh trêu ghẹo cô.
- Thả tôi ra.- Cô vùng vẫy.
- Tinh Á, anh nói anh thua rồi mà.
- Anh đi mà cưới cái cô Tinh Á gì đó của anh, tôi không phải là Tinh Á
của anh đâu.
- Tất nhiên anh biết em là Jydemi Kastle nhưng mà đêm hôm qua, cơ thể
em đã nói cho tôi biết, em chính là Âu Tinh Á.
Nghe anh nói, gương mặt cô thoáng ửng hồng lên, đêm qua chẳng
biết đã làm gì rồi? Phen này người chịu thua là cô chứ không phải anh.
- Về với anh đi, đừng rời xa anh nữa.- Anh tha thiết.
- ………..
- Thôi mà, em đừng kiêu ngạo nữa. Em mà còn kiêu ngạo, không chừng
chút nữa không có sức lết xuống giường đâu.
- Tại anh không đến tìm em mà.- Cô giận dỗi.
- Ai bảo em thích bỏ anh nên anh tức, không thèm tìm em nữa.
- Hôm qua anh còn nói em nhẫn tâm mà, anh hết yêu em rồi, em không cần
anh nữa.- Cô phụng phịu.
- Tại em lạnh lùng quá.
- Trước giờ vẫn vậy. Đó, trước đây anh đâu có nói vậy, anh không yêu
em nữa thì nói đại đi.
- ANH XIN CHỊU THUA EM ĐÓ.
- ……….
- Không có em anh đã không muốn sống nữa nhưng anh đã nghĩ lại, nếu em
bỏ anh thì anh phải hạnh phúc cho em hối hận vì đã bỏ anh.
- Anh dám đeo nhẫn cho người con gái khác, anh cũng từng ôm ấp cô ta
trên chiếc giường này chứ gì?
- Xin lỗi đi, em là người con gái đầu tiên anh ôm ấp trên chiếc giường
này đấy nha. Trước đây anh và cô ta ngủ riêng mà.
- Ai mà tin được…..
- Tinh Á, chúng ta kết hôn đi.
- Không có chuyện nhanh thế đâu, anh đừng có mà mơ.
- Thôi mà, kết hôn rồi em muốn xử sao cũng được.
- Không.
- Tinh Á…..anh năn nỉ đó. (ôi mọi người ơi có ai kết hôn mà phải năn
nỉ như anh Phong không vậy trời, chị Tinh Á ơi, chị kiêu ngạo quá rồi)
- Không, anh có năn nỉ cũng thế thôi.
- Nhẹ nhàng không muốn em lại thích bạo lực chứ gì? Sao? Bây giờ kết
hôn với anh hay là để mang tiếng không chồng mà có con đây?
- Anh làm thật à?
- Chứ em nghĩ anh giỡn chắc, đã bảo là hôm qua cả hai cùng say mà….
- Vậy thì phải kết hôn mau thôi.- Cô cuống lên.
- Ừ, phải kết hôn thật mau. – Anh cười vẻ đắc thắng. (chậc, anh Phong
biết dụ người zữ a)
Cô nhìn thấy vẻ mặt của anh chợt nghĩ lại, làm gì anh có gan to
đến thế. Chưa được sự đồng ý của cô, anh dám xông vào lãnh địa đó à?
- Kết hôn thật mau để anh được ăn thịt em sớm chứ gì? Khuya đi nha.- Cô cười.
- Tùy em thôi.- Anh nhún vai.
- Anh không dụ được em vào bẫy đâu.- Cô cười một cái thật mãn nguyện
rồi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tiện thể tắm luôn. Lúc sau cô
quấn khăn bông đi ra thì đã thấy anh để đồ sẵn trên giường. Cầm bộ đồ
lên mặc vào người, cô cũng phải gật gù trước con mắt thẩm mĩ của anh
nha. Biết chọ size vừa và kiểu dáng rất phù hợp với cô.
Ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô đến văn phòng JK, khẽ trao nhau
một nụ hôn phớt nhẹ rồi anh mới cho cô ra khỏi xe. Hanhh phúc sau bốn
năm cuối cùng cũng đã mỉm cười với anh và cô.
Nhưng họ đâu biết bên kia đường, một ánh mắt căm hận lóe lên,
quyết tâm phá hỏng cái hạnh phúc khó khắn lắm mới có được đó.
Có lẽ hạnh phúc, không dễ dàng đến với cô và anh như thế?
Một màu đen bao trùm lấy hạnh phúc màu hồng của cô và anh….
Liệu hạnh phúc đó cuối cùng có mỉm cười với cô và anh không???????

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3