Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 15.2
Một tháng sau đó, chị Lozey gọi điện mời Tinh Á
và Phong đến thử đồ cưới. Hôm đó lẽ ra là cả hai người đều rảnh nhưng
có một chút vấn đề trục trặc ở hội đồng các cổ đông của DK nên anh
phải ở lại giải quyết, cô ngồi giải quyết luôn công việc của ngày hôm
sau thế nhưng anh vẫn chưa đến.
- Chậc, Tinh Á mà cũng có lúc ngồi đợi người khác sao?- Đan hỏi khéo.
- Sao? Xong việc thì về lo cho chồng đi, ngồi đó mà hỏi vớ vẩn.
- Chồng giờ đang bận ở đó giải quyết tình hình, có về cũng chắc biết
lo cho ai.- Đan đáp lại, khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao thiu.
- Các cậu, có ai có ý định sinh con sớm không?- An từ phòng làm việc,
cầm hồ sơ lên rồi nhập hội bà tám.
- SINH CON Á?- Cả Đan và Tinh Á đều trố mắt hỏi lại.
- Ừ, mình cũng không có ý định sinh con sớm đâu, nhưng mà cha mẹ của
lão Nam nhà mình đang muốn có cháu bế. Haiz! Sinh con khổ lắm, lúc đó
nhan sắc xuống cấp trầm trọng….mà cái lão Nam nhà mình không đời nào
lại thích ngồi nhà nhìn con vợ già xấu xí như mình đâu.- An khổ não
nói.
- Đằng nào chẳng phải sinh, trước sau gì cũng phải khổ thôi à.- Cô nói.
- Thì vẫn biết là như thế nhưng mà……- An thở dài.
- Cái lão Nam nhà cậu dạo này thế nào? Có còn trăng hoa nữa không?- Đan hỏi.
- Hết rồi, dạo này ngày nào về nhà mình cũng bắt lão phải dọn dẹp nhà
cửa, nấu nướng thời gian đâu mà trăng hoa?- An nói.
- Hưm, công nhận cậu nhàn rỗi thật, mình về là vắt chân lên cổ mà nấu
nướng, dọn dẹp đã vậy còn không được khen lấy một tiếng nữa.- Đan than
thở.
Đấy, ai lấy chồng rồi cũng bắt đầu cái màn than thở quen thuộc, nào là
sinh con đẻ cái, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng….rồi thì là
không có thời gian chăm sóc bản thân…..và kết thúc là sau này nhan
sắc sẽ không còn trẻ mãi với thời gian…và bây giờ điển hình là có
hai người đang ngồi đây than thở.
- Vậy thì thuê osin đi.- Cô lên tiếng cắt ngang cái màn than thở của hai cô bạn.
- Thôi đi.- Cả hai đồng thanh đáp lại.
- Sao?
- Cậu làm như lão Nam nhà mình ngoan hiền như anh Phong của cậu chắc,
cái lão ấy giờ mà rảnh rang ra là bắt đầu nhâm nhi uống coffee rồi
khen con nhỏ này con nhỏ khác rồi lại trăng hoa, ngoại tình, mình
quyết phải cho ổng thấy công việc nhà vất vả thế nào, và thôi luôn cái
vụ nhàn rỗi ngồi uống coffee đi.- An nói.
- Còn mình thì anh Quân nhất quyết không cho tuyển osin, anh ấy nói là
vợ thì phải đảm đang việc nhà, giỏi việc nước, bá đạo thế đấy.
- Thật là làm phụ nữ….vô cùng vất vả…- An kết lại một câu như thế
kèm theo khuôn mặt chán nản…..
Giải quyết xong công việc ở DK, Phong vội vã phóng xe đến JK
đón Tinh Á, dạo này anh thường xuyên trễ hẹn với cô, may là cô cũng
thông cảm, không giận chứ không thì anh chết chắc. Đúng là lãnh đạo
một tập đoàn lớn không dễ chút nào, bận tối tăm mặt mũi, quay như
chong chóng với mớ công việc dày đặc, áp lực công việc nặng nề, khối
lương công việc phát sinh ngày càng tăng lên. Đôi lúc anh cảm thấy mệt
mỏi nhưng những lúc đó, cô thường đến bên cạnh, giải quyết giúp anh
một số vấn đề, thỉnh thoảng còn làm vài động tác mát-xa khiến anh vô
cùng thoải mái. Một cô vợ tài sắc vẹn toàn như thế, trên đời mấy ai
được như cô, điều này khiến anh hạnh phúc, tuy cô cũng bận rộn nhưng
lúc nào cũng vậy, chỉ cần anh gọi một tiếng cô sẽ có mặt ngay bên cạnh
để giúp đỡ mà không một chút than thở.
Hôm nay có hẹn đi thử đồ cưới với cô mà hội đồng các cổ đông lại
phát sinh vấn đề khiến anh lại trễ hẹn với cô lần nữa. Thật là khổ đủ
đường mà. Anh khẽ kiếc nhìn hộp đựng nhẫn cưới anh mới đặt làm để bên
ghế phụ, cặp nhẫn lấp lánh ánh kim cương, đơn giản nhưng tinh tế và
sắc sảo. Anh sẽ khiến cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới
này, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô như lời anh đã hứa…. Anh tăng
tốc cố gắng nhanh hết sức có thể nhưng tín hiệu màu đỏ trên cột đèn
giao thông đã hiện lên, anh cũng vừa kịp phóng qua thì một xe ô tô màu
đen khác cũng lao qua ngã tư, cố tình tông thẳng vào xe anh, anh né
không được mà nếu có né cũng sẽ tông vào đoàn người đang đi bộ băng
qua đường, tình cảnh lúc này có thể gọi tính nạng anh giống mành treo
chuông, anh thắng kít lại nhưng xem ra có vẻ cũng không được an toàn
lắm. Hai đầu xe tông vào nhau, anh đập đầu vào vô lăng, kính chắn xe
vỡ, máu tuôn ra, chủ nhân chiếc xe màu đen kia quay đầu bỏ chạy, đến
một khúc cua hắn cho xe dừng lại và tháo biển số giả ra vứt vào sọt
rác rồi tiếp tục phóng đi. Người qua đường vội vã lôi anh ra khỏi xe
rồi đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Đang ký nốt hồ sơ cuối cùng, bỗng nhiên cây bút máy trên tay cô
bị tòe ngòi bắn mực ra ngoài, trong tim cô khẽ nhói lên một cái thật
đau báo hiệu một điềm không lành. Cùng lúc đó điện thoại di dộng của
cô reo lên, nó được gọi đến từ bệnh viện. Nghe xong, khuôn mặt hồng
hào của cô dần biến sắc, chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
- Sao vậy Tinh Á?- Đan và An ngạc nhiên hỏi.
- Anh ấy…anh ấy….đang…ở…trong….b…ệ…n…h…v…i…ệ…n……-
Cô khó khăn lắm mới nói hết được một câu.
- Cái gì? Chúng ta mau đến đó….- An nhảy dựng lên.
Không cần nói cũng biết người đang ở trong bệnh viện là Phong rồi, Đan
lấy điện thoại gọi cho Quân và Nam, Anh nhanh chóng lái xe đến bệnh
viện.
- Có chuyện gì vậy?- Nam hỏi.
- Không biết nhưng mà anh Phong đang ở trong phòng cấp cứu đó.- An nói.
Họ nhìn cô, từ lúc nhận được tin đó đến giờ, cô im lặng như một cái
bóng, nước mắt khẽ tuôn trào nhưng không thể thốt lên dù chỉ là một
tiếng nấc khẽ. Những giọt lệ cứ thi nhau lăn dài trên má, thà rằng cô
cứ khóc to ra có khi còn nhẹ lòng hơn là khóc kiểu đó, người ngoài
nhìn vào rất đau lòng.
Quân đến ôm lấy cô vỗ về như đang dỗ dành cô em gái. Cô cũng
không thốt lên một tiếng nấc nào, nước mắt cứ thế thấm vào áo
Quân…..
Tại sao lại thế này?
Tại sao đến lúc chuẩn bị đi thử đồ cưới cô và anh cũng không được hạnh
phúc, mỉm cười cùng nhau?
Tại sao lại oan tái đến vậy?
Cô và anh đã làm gì sai mà phải nhận lấy đau khổ này đến đau khổ khác
như vậy chứ?
Chẳng lẽ ngay từ đầu cô không nên đến với anh sao?
Chẳng lẽ ngay từ đầu yêu nhau là sai sao?
Tại sao?
Tại sao hạnh phúc của cô và anh lại không thể toàn vẹn thế này?
Tại sao vậy hả?
Tinh Á ngồi lặng im, nước mắt cô cũng nhanh chóng
bốc hơi vào không khí, mọi người ai cũng cảm thấy đau lòng. Bốn năm xa
cách, vừa gặp lại nhau chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện buồn. Cứ cho
gặp lại rồi đau lòng thế này chi bằng khỏi gặp lại nhau luôn thì có lẽ
mọi chuyện đã không đến mức thương tâm.
- Đan, điều tra vụ này đi.- Cô lạnh lùng nói. Sắc mặt lạnh ngắt không
một chút cảm xúc, nhìn như một ác quỷ ẩn mình dưới lốt của một thiên
thần.
- Sao không để cảnh sát lo?- Nam hỏi một cách khó hiểu.
- Bọn cảnh sát đó làm ăn lâu la lề mề, thà rằng tự tay bọn em xử lý
còn nhanh gọn hơn, sau đó dùng tiền là ổn.- An nghiến răng nói.
Tuy cách này vốn chẳng xa lạ gì với Quân và Nam, bởi vì trong thế giới
ngầm, toàn xử lý nhanh gọn kiểu đó, nhờ cảnh sát vừa phiền vừa lâu mà
kết quả thì chẳng ra sao. Thế nên tự mình làm là nhanh nhất. Trước giờ
Tinh Á đã làm biết bao nhiêu kẻ vô viện mà không hề bị cảnh sát tìm
đến, thậm chí họ còn nghĩ cô là nạn nhân. Dưới vỏ bọc thiên thần yếu
đuối đó không kẻ nào có thể biết được ẩn sâu trong con người đó là
người như thế nào.
- Tinh Á, cậu định xử lý sao?- An hỏi.
- Còn tùy thuộc vào mức độ của anh Phong.
- Đính thân ra tay hay phone cho Vika?- Đan hỏi tiếp.
- Để Vika đi. Mình nhúng vào chỉ thêm bẩn tay.- Cô nói.
- Vika là ai?- Quân thắc mắc.
- Giống anh Tân trước đây. Anh ta kết bạn với em trong lúc em bỏ Tinh
Á qua Mĩ học tập và sẵn sàng hỗ trợ bọn em mọi lúc mọi nơi, những vệ
sĩ của Tinh Á cũng là do anh ta tuyển chọn ra. Tuy không đến mức thân
cận nhưng anh ta thuộc tuýp người có thể tin tưởng. Địa bàn ở New
York, Los Angeles là của anh ta nên bọn em cũng khá thuận lợi trong
mấy vụ này. Hỗ trợ cho mạng lưới thông tin của Đan một phần là nhờ anh
ta. Nếu khi dùng thông tin mà không đạt được mục đích, bọn em sẽ giao
cho Vika, chỉ cần anh ta ra tay thì okay thành công 100%.- An giải
thích.
Quân và Nam ngạc nhiên, Vika hình như cũng là bạn học của anh Tân thì
phải. Trước đây có nghe anh Tân nói qua mà không rõ lắm.
Một anh chàng trông rất lãng tử mặc quần jean và áo sơ-mi màu
xanh da trời tiến đến gần chỗ họ. Khuôn mặt nhìn khá hiền lành. (càng
hiền càng hiểm ấy nhỉ?).
- Baby, anh nghe nói đức quân vương của em bị thằng khốn nạn nào đấy
tông phải không?- Anh ta đến bên cạnh, nâng cằm Tinh Á lên, nở một nụ
cười nguy hiểm trên khuôn mặt hiền lành.
- Anh đến đúng lúc lắm, bọn em đang định phone cho anh đây.- Đan nói.
- Điều tra rồi xử lý giúp em trong thời gian sớm nhất, anh biết đấy,
tính em không thích phải đợi chờ lâu đâu. Có gì anh và Đan cứ hợp tác,
hậu quả để đó em xử lý cho.- Cô lạnh lùng gạt tay Vika ra.
- Vika, nếu bắt được thằng khốn đấy, anh để cho em ra tay với nhé?- An
bẻ tay rắc rắc.
- Thôi, mấy baby giờ đã có gia đình, nhúng tay vào làm gì cho bẩn tay,
cứ để anh đây làm sạch từ A đến Z cho.- Vika nói.
- Em không muốn cho hắn chết dễ dàng thế đâu.- Cô nói. Lúc này trông
cô thật độc ác.
- Anh biết sở thích của em mà. Yên tâm lo cho đức quân vương của em đi
nhé, baby, anh về đây.- Vika cười rồi quay lưng đi. Bây giờ Nam mới
nhìn ra, những kẻ thuộc dạng đẳng cấp cao trong thế giới ngầm toàn là
những kẻ có vẻ ngoài rất là thiên thần, hiền lành nhưng ẩn giấu trong
đáy mắt là nhưng kẻ sát nhân máu lạnh, lấy tính mạng con người ra đùa
giỡn là thú vui tiêu khiển của họ, rất tiếc Đan và An thuộc dạng đó
còn Tinh Á thì không ai hiểu được. Ở cô có cái gì đó bí ẩn, muốn khám
phá cũng không được.
Đèn trong phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra, bác sĩ đi ra và tháo
bỏ khẩu trang y tế, đưa mắt tìm người nhà bệnh nhân.
- Thưa bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ?- Cô lo lắng hỏi. Vẻ mặt lo lắng này
đúng là một bộ mặt khác của Tinh Á, vừa nãy là bộ mặt của ác ma, bây
giờ lại là bộ mặt của một cô gái tội nghiệp.
- Bệnh nhân đã qua được tình hình nguy kịch nhưng chúng tôi cũng không
nói trước được điều gì. Có thể tỉnh lại nhưng cũng có thể để lại di
chứng về sau.- Bác sĩ nói.
Phong được đưa về phòng hồi sức, anh nằm bất tỉnh trên chiếc
giường trải ga trắng. Toàn thân không có lấy một cử động nhẹ. Trước
đây, bao nhiêu lần cô nhập viện, bất tỉnh nhân sự, anh đã ngồi bên
cạnh cô, chìm trong nỗi tuyệt vọng và bây giờ cô cũng phải trải qua
cảm giác đó. Nhưng nhất định cô sẽ không tuyệt vọng, không rời xa anh.
Nếu nói cô cần anh cũng đúng, cô rất cần anh bên cạnh, dù sau này có
ra sao thì cô vẫn yêu anh, vẫn ở bên anh cho đến chết……
- Tinh Á, bên cảnh sát có đưa cho mình cái này.- Đan đưa cho cô một
cái hộp nhung hình trái tim nhỏ xíu màu trắng bạc. Cô mở ra xem, bên
trong là cặp nhẫn cưới. Nước mắt cô lại tuôn trào lần nữa. Anh đã đặt
làm nhẫn nhưng lại không thể đeo vào tay cô. Từng giọt lệ nóng hổi cứ
thế tuôn ra như sông suối, rớt rơi trên tay anh. Dường như cảm nhận
được điều gì đó, ngón tay anh khẽ cử động nhưng không ai nhìn thấy. Họ
chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thiên thần của cô.
Trông cô lúc này vô cùng yếu đuối. Càng nhìn cặp nhẫn càng đau lòng
thêm. Cô sai rồi, sai thật rồi, đáng lí ra cô nên gạt bỏ tính kiêu
ngạo của mình dù chỉ một lần thôi để trở về bên anh thì đã chẳng có
chuyện buồn như ngày hôm nay.
“Em luôn chuyển động không ngừng, không theo quỹ đạo, trong khi anh
chỉ mãi đứng im một chỗ, chờ em, tại sao em không thể gạt bỏ tính kiêu
ngạo của mình qua một bên dù chỉ một lần thôi hả?”- Anh đã trách cô
như vậy. Nhớ lại sao thấy đau lòng quá. Đúng là cô đã kiêu ngạo quá
rồi. Kiêu ngạo nên mới khiến anh thành ra như vậy.
- Tinh Á,….- Anh Quân đến ôm lấy cô.
- Em sai thật rồi.- Cô thổn thức.
- Không, em đừng tự trách mình như vậy. Nếu có thật là sai thì tất cả
chúng ta đã sai chứ không phải mình em đâu.- Quân nói.
Phong, anh mau tỉnh lại đi.
Lần này là em cầu xin anh đó.
Em sai và em cũng đã thua rồi, xin anh đó.
Em xin anh đó, làm ơn tỉnh lại đi, được không?
Phong….
Em…
Yêu…
Anh….
Những ngày sau, tình hình vẫn vậy, Phong vẫn bất
tỉnh trên giường bệnh, nước mắt của Tinh Á rơi từng đêm, nhoà vào
không khí. Ban ngày cô vẫn đi làm bình thường, chiều tan sở lại trở về
bệnh viện, ngồi bên cạnh Phong. Cô không muốn ai vào đây nên Quân,
Nam, An, Đan chỉ biết ngồi ở nhà trong tâm trạng thấp thỏm lo âu,
Phong nằm một chỗ nên công việc của DK đổ ập lên đầu Quân và Nam, làm
việc tối tăm cả mặt mũi, cũng may Tinh Á vẫn bình tĩnh đi làm bình
thường chứ không thì Đan và An cũng căng thẳng.
- Tại sao Phong nằm viện như vậy mà Tinh Á vẫn đi làm như thường vậy?
Nếu là bọn anh thì chắc đã gạt bỏ công việc qua một bên rồi.- Nam nói.
- Sai lầm, nếu chỉ vì chuyện đó mà các anh sẵn sàng gạt bỏ công việc
qua một bên thì đúng là sai lầm trầm trọng.- An lắc đầu.
- Tại sao lại là sai lầm?- Nam hỏi.
- Như vậy là tạo điểm yếu cho chính bản thân mình. Trong chốn làm ăn
đầy rẫy những mưu mô, thủ đoạn này mà để lộ điểm yếu của bản thân cho
đối thủ thấy không phải là sai lầm sao? Bọn họ dại gì bỏ qua cơ hội đó
chứ? Một khi nắm được điểm yếu của đối thủ, chẳng có ai mà không ra
tay. Nếu sau này anh cũng như Phong thì em cũng sẽ như Tinh Á, không
phải bọn em vô tình hay nhẫn tâm gì đâu nhưng trong thế giới này, bắt
buộc bọn em phải trở thành những con người như vậy. Để tồn tại thì
phải chấp nhận thôi.- An nhún vai giải thích.
Đúng, nếu bốn năm qua họ để tình cảm chi phối thì đã chẳng có JK của
ngày hôm nay và dĩ nhiên đã không có JK thì DK cũng không dễ dàng gì
mà leo lên vị trí này một cách nhanh chóng như thế được.
Điều tra từ bữa giờ nhưng Đan cũng không thu thập được gì về vụ tai
nạn của Phong. Vẫn biết đây là một âm mưu chứ không phải là vô tình mà
tông phải nhau nhưng không thể nào tìm ra thông tin được. Lần đầu tiên
trong đời Đan phải chịu bó tay thế này, nhờ đến cả Lôi Vỹ nhưng cậu
nhóc cũng bó tay chào thua, không có nhân chứng, bằng chứng nên việc
tìm ra thông tin không khác gì mò kim đáy bể.
Vika thì nhận lời xong cũng chẳng thấy liên lạc gì, thật là điên tiết mà.
- Không tìm được thông tin gì sao?- Quân vừa giải quyết công việc xong
cũng quay ra hỏi. Vụ này giấu bố mẹ ở Trung Quốc nếu để họ biết chắc
chắn tình hình càng rối hơn.
- Thật là điên tiết mà, lần đầu tiên em rơi vào tình huống này. Mấy
ngày rồi mà không có một chút thông tin gì không như trước đây, chỉ
cần một đêm thôi thì em muốn có bao nhiêu thông tin cũng luôn luôn
được đáp ứng nhanh chóng và đầy đủ. Đến cả Lôi Vỹ cũng chịu thua.- Đan
bức xúc nói. Vừa nói xong thì điện thoại reo vang, là Lôi Vỹ gọi.
Đan: Chị nghe đây.
Vỹ: Em đã tìm ra tên đó rồi, em sẽ gửi hình hắn qua cho chị, phần còn
lại chị nhờ anh Vika xử lý đi nhé?
Đan: Thật sao? Có chắc không đó?
Vỹ: Em chỉ tìm ra tên ra tay còn kẻ chủ mưu thì em chịu.
Đan: Không sao, chỉ cần moi được thông tin từ miệng tên đó thì kẻ chủ
mưu cũng khó lòng thoát khỏi bàn tay của Vika.
Vỹ: Nếu moi được thông tin từ miệng hắn thì em đã không nói chị nhờ
đến anh Vika, hắn bị câm, lại thuộc dạng mù chữ, chị có lấy xà beng
cạy miệng hắn cũng chẳng được kết quả gì đâu, thế nên em mới nói chị
giao cho anh Vika, mấy “món” của anh ấy em nghĩ cũng có hiệu quả đó.
Đan: Nhóc vất vả rồi, gửi hình hắn qua đây, chị sẽ có cách của chị,
nhóc nghỉ ngơi đi.
Vỹ: Tuân lệnh “sếp”.
Sau đó, một loại hình được gửi qua máy của Đan, Lôi Vỹ cũng thật là
thông minh, nhờ vào camera nhỏ mà phát hiện ra khuôn mặt của hắn. Tuy
không phải là toàn bộ khuôn mặt nhưng chỉ cần chừng này thôi thì Vika
cũng có thể tìm ra được. Cô nhanh chóng gửi hình cho Vika rồi lấy điện
thoại gọi cho anh ta.
Vika: Gì vậy baby?
Đan: Nhận được hình của em chưa?
Vika: Ừm rồi, baby đâu cần cất công gọi cho anh, gửi hình là anh đây
biết phải làm gì rồi. Mà anh công nhận baby giỏi thật nha, anh đây còn
chưa tìm ra mà baby đã tìm ra rồi à?
Đan: Em không có cái tài ấy, tất cả là nhờ Lôi Vỹ.
Vika: À cái cậu nhóc có vẻ mặt hiền lành giống anh đây á hả?
Đan: Ừm. Hiền giống anh đấy.
Vika: Hahahahahahahaha, hiền mới đáng sợ, em chưa nghe anh trai yêu
quý của em nói câu đó sao?
Đan: Em thuộc dạng đó mà, không cần nói cũng biết.
Vika: Hahahahahahahaha, mấy baby chỉ được cái vẻ ngoài đánh lừa con
mắt thiên hạ chứ hiền lành gì, toàn Evil, Demo, Lucifer đội lốt thiên
thần cả. (Evil, Demo, Lucifer là những từ chung chung chỉ về ác quỷ,
đại loại là nói về những kẻ độc ác)
Đan: Bọn em chưa đạt đến trình độ ấy. Bọn em là thiên thần đội lốt ác quỷ mà.
Vika: Tình hình của baby xinh đẹp (ý nói là Tinh Á) và đức quân vương sao rồi?
Đan: Vẫn chẳng có tiến triển gì.
Vika: Ừm, nghỉ ngơi đi, anh đi tìm thằng khốn gây họa đó đây. Bye baby nhé!
- Tìm ra rồi sao?- Quân hỏi
- Ừm.- Đan gật đầu mệt mỏi.
Tại bệnh viện, Tinh Á vẫn ngồi im ở đó, thì thầm những lời tha
thiết bên tai Phong.
- Phong à, anh có nghe em nói không? Tỉnh lại nhanh đi anh, anh cứ nằm
như vậy hoài, có biết làm em lo lắng lắm không hả? Anh mà không tỉnh
thì em bỏ anh đó nha. Phong à, đồ cưới của chúng ta làm xong rồi, tại
sao anh không cùng em đi thử đồ cưới mà lại nằm im như vậy hả?
Từng ngón tay Phong khẽ cử động chậm chạp, có phải anh đang cảm
nhận được điều gì đó không?
- Phong à, em mặc thử váy cưới rồi, đẹp lắm đó, anh mau tỉnh dậy đi,
anh cũng phải thử đồ cưới cho em nhìn đó. Anh mau tỉnh lại đi được
không Phong? Nếu anh tỉnh lại em sẽ không kiêu ngạo nữa, em biết sai
rồi mà sao anh không chịu tỉnh dậy vậy? Anh giận em nên phạt em vậy
sao? Anh nhẫn tâm quá đó. Anh tỉnh dậy đi rồi muốn phạt sao em cũng
chấp nhận hết mà. Phong, anh có nghe em nói không? Thật đáng ghét
nha.- Cô khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhưng anh không đáp lại nụ hôn
đó của cô………………..