Hàng xóm bá đạo - Chương 06.1
RENG!
CỘP!
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi thúc giục người nào đó
mau mau dậy đi học. Theo lẽ thường thì còn phải kêu them bét nhất là nửa
tiếng đồng hồ nữa bởi chủ nhân của nó thường xuyên đặt lại báo thức
thêm mười lăm phút nữa =.=!
Nhưng lần này khác, chưa kịp kêu hết quãng còn lại thì đã bị đập cho nuốt hết những âm thanh hỗn độn vào kia vào trong.
Thư ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi vươn vai và đồng thời mở to miệng ngáp dài một cách thô thiển.
Sáu giờ kém hai mươi. Đây là lần đầu tiên nó biết được thế nào là dậy sớm, nhất là đêm trằn trọc mãi không ngủ được.
Tối hôm qua Thư và Phong sau khi ra khỏi phòng thì không có nói với
nhau câu nào. Cả hai giống như người giấy Danbo cứ đờ đẫn ra, ai bảo gì
thì làm nấy. Sau đó, nó theo ba mẹ về nhà còn Phong thì ở lại nhà ông
nội gã.
Sở dĩ hôm nay Thư dậy sớm cũng là vì tránh mặt Phong, nó cũng không
biết gã có tiếp tục đến nhà nó như ngày thường không nhưng vẫn phòng
trường hợp xấu nhất xảy ra. Phong có thể coi chuyện xảy ra hôm qua chẳng
là gì, nhưng Thư thì không làm được điều đó. Nó sợ mình sẽ đễ lộ sự bối
rối của bản thân, sợ rằng nếu như Phong biết nó thích Phong thì tình
bạn giữa hai người sẽ hình thành một rào cản lớn ngăn cách. Nó vẫn không
quên Phong thích một chị lớp trên, Phong coi nó như một thằng con trai
nên có thể rất tự nhiên mà ôm vai bá cổ. Còn hành động hôm qua…thú thực
là khoa học cũng thật khó lý giải. Gã luôn có hành động đi trước suy
nghĩ và làm cho nó không cách nào đoán nổi chủ ý của gã. Thật – rối –
ren!
Thư uể oải rời giường đi đánh răng rửa mặt. Ba mẹ giờ này thì vẫn ngủ
nên chỉ có nó một mình lọ mà lọ mọ. Mọi việc nó đều làm rất lề mề bởi
vốn thường ngày Phong luôn chuẩn bị cho từng thứ một, thậm chí còn thúc
giục nó hay trực tiếp phụ một tay.
Thư vẫn thường hay học bài xong lười để luôn sách vở trên bàn để sáng
hôm sau soạn lại, và vẫn là Phong phải chịu khó sắp xếp rồi bỏ vào cặp
cho nó.
Mẹ Thư từng trêu Phong: ” Phong nhà ta đảm đang quá, hay sau anh gả
cho con gái bác luôn đi!”. Lần đó nó ăn bát mì tôm nghe vậy mà suýt nữa
tay lạc phương hướng mà đưa thẳng lên mũi. Nó thật khâm phục mẹ mình bởi
bà không biết nghĩ gì mà tuyên bố hùng hồn như vậy, hơn nữa lại còn chủ
ngữ vị ngữ có thể không chớp mắt lấy một cái liền đảo hết lên.
Dã man hơn là Phong còn cười toe toét toẹt tòe loe mà dùng ngôn ngữ
của ‘văn minh nhân loại’ đáp: ” Các nhà khoa học ở viện nghiên cứu NASA
đã dự đoán rằng, trong tương lai gần, con gái cưng của bác có hiện tượng
đã, đang và sẽ bị ế. Sau khi cập nhật được bản tin này, con đã đưa đến
một quyết định lớn lao là hy sinh bản thân để thế giới ngày một tốt đẹp,
quyết định xí chỗ rước nợ về nhà. Đã có con ở đây, bác không phải lo
Thư sẽ ế!”. Vừa vặn Thư đang tu ly sữa, nghe được phát ngôn kinh điển
này thì sặc sụa ôm cổ ho khan không ngừng.
Tóm lại một câu, lúc ấy nó rút ra được một bài học kinh nghiệm để đời
là tốt nhất lúc hai người này nói chuyện thì không ăn uống gì sất! Và
tóm thêm một câu thứ hai, từ bây giờ có lẽ nó phải tự lập thôi, bấy lâu
nay ỷ lại vào Phong nhiều quá rồi!
*
* *
Thư lững thững bước vào trong căng tin với bộ dạng còn ngái ngủ, nó
lừ đừ hướng về phía quầy bán đồ ăn sáng mà đi. Nhưng đi được vài bước
thì vấp phải cái gì đó cả người liền lảo đảo, có nguy cơ lao về phía
trước.
Theo bản năng, nó quơ quơ tay bám bừa để không phải hôn mặt đất.
Một bàn tay vội vàng vòng qua bám lấy vai nó, cùng với đó là một âm thanh bất mãn gắt lên:
- Đi kiểu khỉ gì vậy? Có nhìn đường không đó? Đui mắt thì ngã việc chi kéo tôi xuống cùng? Suýt nữa đi tong cốc mì của tôi rồi!
Thư nheo mắt ngước lên coi tên nào cẳng dài thích phơi ra ngoài lại còn to mồm gắt gỏng người khác.
Nào ngờ…thực phải nói là trái đất này thật tròn! Oan gia ngõ hẹp chỗ nào cũng gặp nhau!
Thiên sứ phía đối diện nhìn thấy nó thì không hề có vẻ gì là ngạc
nhiên mà là thản nhiên. Đúng, thản nhiên thả cho nó ngã nốt xuống!
Thư cáu tiết đứng dậy phủi phủi quần áo, trợn mắt túm lấy cổ áo hắn:
- Là chân ai vô duyên vô dáng phơi bày ra ngáng đường? Còn lớn giọng
**** bới đàn áp người khác sao tên đạo trích khốn khiếp kia?!
Người đối diện không mảy may thay đổi sắc mặt chút nào, ung dung đưa
ngón trỏ lên ngoáy lỗ tai, tiếp tục giữ nguyên tư thế đó mà cặm cụi ăn
mì.
Nó lại một lần nữa nheo mắt nhìn vào dòng chữ đề trên chiếc huy hiệu trên áo hắn ta:
- Phạm Công Huy lớp 10C8. Khốn, ra đàn em mình!
Thư buông tay đang túm áo nó ra, giơ chân giậm mạnh lên bàn, điệu bộ ra vẻ bề trên nói:
- Thằng oắt, cũng học trường này sao?
- Chư không mặc đồng phục trường này làm gì? Nghĩ cosplay chắc?!
Nó cốc mạnh vào đầu Huy thiên sứ siêu trộm đang thảnh thơi kia:
- Dám nói với đàn chị thế sao thằng nhóc này?!
Công Huy mặt không biểu hiện nhìn cả căng tin vắng tanh không một học
sinh nào rồi lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói một câu không chủ đề:
- Oh, tiến bộ đột phá! Tôi không ngờ cô lại đi sớm vậy, cứ nghĩ phải ngủ trương phềnh bụng ra cơ. Thật là kì tích!
- Ý gì?
Thư khó hiểu hỏi lại, kiểu nói này nghe giống như hắn ta thân thiết với nó lắm ấy!
- Càng nhìn càng cảm thấy mặt cô ngu thí mồ!
Nó đen mặt lại giơ tay đập thẳng vào đầu Huy:
- Hỗn nào! Bé tí ranh con đã làm mấy trò phạm pháp mà nghĩ mình oai lắm sao? Nói nhăng nói cuội gì hả?!!
Hắn bĩu môi, cúi xuống hút sùn sụt nốt chỗ mì còn lại rồi dùng thần công quăng chúng vào sọt rác, nhìn thẳng vào mắt nó khẽ nói:
- Vậy thì sao? Tính đòi nợ? Rất tiếc là tiền thì tôi không thiếu
nhưng nhiều thì không có, tiền đã rơi vào túi tôi như rơi xuống hố sâu
không đáy. Muốn lấy lại, khó lắm! Còn nữa, tôi lớn hơn cô đấy! Tôi ăn no
rồi, kiếm chỗ đi ngủ đã, đừng làm phiền!
Thư ngây người nhìn Huy theo lối lên sân thượng mà đi. Nó tự hỏi sao
xung quanh nó toàn người khó hiểu vậy trời? Nhưng mà Einstein đã từng
nói như thế này: “Việc khó hiểu nhất là hiểu được thế giới này”. Đúng
vậy, hiểu chi cho hại não?!
- Này, Thư, lại bác bảo!
Bác Vân – người bán hàng đứng ở quầy đồ ăn sáng khe khẽ gọi nó.
Nó tròn mắt tiến về phía bác, bác cúi xuống bí mật thì thầm to nhỏ:
- Con biết thằng nhóc đó sao?
Thư tò mò hỏi:
- Thế…thì sao hở bác?
- Thằng đấy nó kì kì lắm, lúc nào cũng lúi húi một mình. Nó suốt ngày
đến sớm nhất trường, ăn sáng xong lại trèo lên sân thượng ngủ, giống
như bị tự kỉ ấy!
Cười thầm trong lòng, nó xoa xoa cằm nói:
- À, cái này bác không cần phải nói, con biết mà con biết mà!
Bác len lén nhìn xung quanh như thể sợ ai nghe thấy, xong vỗ nhẹ lên vai nó:
- Con nghe gì về nó chưa?
- Nghe gì ạ?
Bản năng buôn dưa của bác Vân như gặp thời trỗi dậy, bác nói liên tù tì không vấp từ nào:
- Nghe mấy thầy cô bảo, ba nó mất vì nghiện hút, mẹ nó giờ bệnh nặng
nằm nhà, giờ nó vừa đi học vừa nuôi thằng em trai. Nhưng vấn đề không
phải ở đó, vấn đề là không hiểu nó lấy tiền đâu ra mà vẫn đóng học đầy
đủ. Nó lớp mưới hai rồi đấy, nhưng bị thụt hai năm vì nghỉ học nhiều.
Nhà trường cũng nghi nghi việc này liền mời nó lên phòng hiệu trưởng
nhưng cũng không điều tra được gì đành ỉm đi.
Thư nghe vậy cả người thoáng chấn động, nó ngây ra như phỗng:
- Vậy…vậy sao bác…
Nhìn về phía cầu thang đã vắng bóng người kia, mày nó không hiểu sao hơi cau lại.
Ra là vậy, ra đó là lý do biến anh ta trở nên tha hóa nhân cách như vậy.
Năm nào cũng vậy, sẽ có ba ngày liên tiếp, trường Thư diễn ra cuộc
thi làm bánh kem do câu lạc bộ Ẩm thực tổ chức, năm nay hợp tác với câu
lạc bộ cắm hoa và câu lạc bộ bóng rổ, cùng với một số thành viên được cử
đi làm đại diện từ các lớp chọn trở thành một nhóm chính. Tuy nói là tổ
chức trong ba ngày nhưng đến ngày thứ tư mới tính là chính thức.
Trong ba ngày này, theo quy định là mỗi ngày ba tiếng, ngày thứ nhất
là dạy và tập làm bánh kem dành cho tất cả các học sinh có nhu cầu, ngày
thứ hai là mỗi người trong hội và những người được dạy ai muốn thì tự
làm cho mình một chiếc bánh duy nhất để tặng cho người mình quý mến dù
được hay hỏng, ngày thứ ba cả nhóm chính bắt đầu chia ra làm ba nhóm lớp
mười, lớp mười một, lớp muời hai tiến hành tổng duyệt. Mỗi đội có thời
gian hai giờ để chuẩn bị và một giờ cuối cùng chính thức cả ca tập chung
lại làm ba chiếc bánh thật lớn rồi chờ sang hôm sau sẽ chính thức trưng
bày và hội đồng ban giám khảo sẽ là tất cả các thầy cô. Điều đặc biệt ở
đây, cuộc thi quy định mỗi đội sẽ cử ra một người đứng lên trình bày,
giới thiệu về sản phẩm của mình.
Sở dĩ đến ngày thứ tư mới tiến hàng trưng bày và đánh giá, trao giải
là vì ngày đó chính là ngày diễn ra kỉ niệm thành lập trường. Buổi sáng
sẽ là thời điểm lộng hành của các câu lạc bộ với đủ các tiết mục, các
trò chơi. Buổi chiều diễn ra hội chợ ngay tại trường, mỗi lớp phải tự
nghĩ ra những hình thức gian hàng buôn bán hoặc những khu giải trí phải
mua vé vào cửa.
Trong ngày đầu tiên của cuộc thi làm bánh kem, mỗi lớp cử ra bốn
người hai nam hai nữ đứng ra làm đại diện. Ngay khi lớp trưởng vừa thông
báo tin này, ngay lập tức ánh mắt của cả lớp đều dồn về phía bốn nhân
vật đình đám làm mưa làm gió đối với lớp nói riêng và đối với toàn
trường nói chung.
Thư vừa vặn nằm trong tốp bốn đó. Những người còn lại, không cần nói
ai cũng biết, siêu nhân gió Phong giật, thiên thần Duy và Thu Minh bila
đen. Khổ nỗi cái, học giỏi hay nổi tiếng đâu có nghĩa là biết làm bánh
kem nha?!
Phong cùng Duy phụ trách nướng bánh, Thư và Minh thì đánh kem. Hai
tên kia lúng túng như thợ vụng mất kim, ba lần nướng bánh thì hai lần
cháy và lần cuối cùng cũng ra hình thù. Còn nó với nhỏ Minh cũng kẻ tám
lạng người nửa cân đánh kem, không phải nói quá mà chính xác cứ như đống
phân hóa học.
Thời điểm mà hội trưởng câu lạc bộ ẩm thực nhìn thấy chiếc bánh đã
hoàn chỉnh sau hơn hai tiếng rưỡi ấy thì không khỏi khiếp đảm ngây người
hỏi:
- Đây là bùn?
Một chiếc bánh méo mó với lớp kem nhão nhoẹt cùng tổng hợp đủ các thứ
hỗn độn lại thêm sôcôla, sữa bị ngoáy loạn và trộn bừa ra như đống bùi
nhùi. Nếu ai mà không biết bánh kem tròn méo ra sao nhìn vào đây khéo
khi lại tưởng xi măng chát trên tường.
Thu Minh nghe câu phán giết người không đền mạng của hội trưởng Ẩm
thực thì mặt đen lại, Thư không biết làm sao nên chỉ đành cười trừ, Còn
Duy thừa nước đục thả câu đế thêm một câu đầy tính thách thức:
- Chẹp! Nham nhở như đống bùn sinh học vậy.
Kết quả ra sao thì không tốn tí chất xám nào cũng đoán được, nhỏ mặt
lạnh giơ chân như vũ bão sút thẳng vào mặt Duy, in nguyên một dấu chân
trên mặt.
Khoảnh khắc đó nó đã nghĩ: may mà nhỏ không đi guốc =A=!
Trong mấy ngày này kể từ sau hôm đó, Thư thỉnh thoảng vẫn thường len
lén nhìn Phong, nhưng thái độ của gã vẫn hoàn toàn bình thường, gã vẫn
đến rủ nó đi học, vẫn thường có những hành động quá thái như trước, vẫn
trêu đùa nó. Thư cảm thấy nhẹ nhõm khi Phong không trở nên xa cách, họ
vẫn là bạn bè. Tuy nhiên, nó lại hụt hẫng vì điều đó.
. . .
Ngày thứ hai của cuộc thi làm bánh kem – ngày mà ai có nhu cầu thì có
thể thử sức làm một cái để tặng người mình quý mến, có thể là cha mẹ
anh chị em, có thể là bạn bè, có thể là thầy cô. Ngoài mặt thì nói như
vậy cho oai chứ thực chất hầu như là đem tặng cho người yêu, ngườii mình
hâm mộ,…
Thư thì không có nhu cầu đó, mà kể cả có nhu cầu nhưng cũng chẳng có thực lực.
Bực cái là lang thang trên hành lang dự định đến sân bóng rổ thì liên
tục cứ vài bước lại có người gọi nó và nó quay người lại thì chỉ nói
một nội dung y chang nhau:
- Tớ (mình, em, chị) ngại quá, phiền Thư có thể chuyển giùm bánh kem
mà tớ làm bằng cả trái tim giùm cho Phong (Duy) không? Nói với cậu ấy
giùm tớ là sẽ luôn có người dõi theo từng bước đi của cậu ấy.
Thư cầm một đống những chiếc bánh được gói cẩn thận trong những chiếc
túi xinh xắn mà không khỏi nổi hết cả da gà. Hai tên này so với siêu
sao thần tượng thật không kém cạnh chút nào!
Đi đến cuối hành lang, lại một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
- Bạn ơi!
Thư quay phắt người lại, nhắm mắt nói liến thoáng:
- Bạn muốn tặng cho Duy hay cho Phong?
Nữ sinh kia vò vò vạt áo, ngượng nghịu đáp:
- Không, tớ từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, đã bị dáng vẻ đẹp trai hoạt bát của bạn hấp dẫn. Cho nên…
Nó ngây người:
- Cho nên?
- Cho nên… – Cố giương túi đựng bánh màu hồng xinh xắn lên trước mặt
nó, nữ sinh kia đỏ mặt nói – …bạn hãy nhận chút lòng thành này của tớ!
VÙ VÙ!
Thư cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua, nó run run người úp mặt vào tường tự kỉ.
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình.
Rất tiếc đối tượng là con gái!