Bắt Cá Hai Tay Trên Thiên Đường - Phần I - Chương 01- 03
CHƯƠNG 1:
TÔI ĐƯỢC DỰ ĐÁM TANG CỦA CHÍNH MÌNH
Ba người, chỉ có đúng ba người khóc thương cho linh hồn bé bỏng của tôi, cầu cho con đường ánh sáng dẫn đến các vì sao sẽ rộng mở để linh hồn tôi tìm được đường về nhà. Là người hàng xóm ở sát vách nhà tôi, cô bạn thân nhất và ông sếp của tôi.
Tôi ngồi trên phần đuôi của chiếc quan tài, đung đưa chân. Nói thật nhé, tôi chẳng hề cảm thấy mình đã chết. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn cái cơ thể đã chết đi của mình, với cái mặt được trét cả đống phấn son - cái thứ đáng kinh tởm mà khi còn sống còn lâu tôi mới đụng vào. Tôi tự hỏi "Phải chăng tất cả mọi người đều ra đi nhẹ nhàng và thanh thản như tôi?".
Hầu hết mọi người đều cho rằng, vĩnh biệt cuộc đời ở cái tuổi 24 thì đúng là thê thảm. Tôi thì đến chết vẫn mỉm cười. Tôi đã quá cô đơn. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rằng, suy nghĩ sau chót lướt qua tâm trí trước khi tôi trút hơi thở cuối cùng là cuối cùng thì tôi cũng được đoàn tụ với những người tôi yêu mến nơi thiên đường.
Và thiên đường thì có thật.
Ở phía bên kia giáo đường, Gabriel* vẫn kiên nhẫn chờ tôi.
Tôi trượt khỏi cái quan tài, nhìn lại thân xác mình lần cuối. "Tạm biệt cưng nha", tôi khẽ nói. "Cưng thì sắp chui xuống ngắm củ cải từ dưới đất, còn tớ đây lại được lên chín tầng mây cơ". Gabriel nhẫn nại chờ tôi thủng thỉnh bước dọc giáo đường.
"Anh thấy không, tôi nói chuyện với cái xác không hồn của chính mình".
Anh chàng mỉm cười.
"Thì đó là phần thưởng dành cho tất cả những người được lên thiên đường mà. Được tham dự đám tang của chình mình."
Tôi lập tức xịt xuống như quả bóng xì hơi. Hóa ra những việc mình vừa làm chẳng có gì là ghê gớm cả, thậm chí rất bình thường là khác.
"Ý anh là ai cũng có thể làm được như vậy sao?"
"Đương nhiên, nếu họ muốn."
Thọc tay vào túi quần, tôi càu nhàu. "Thế mà suýt nữa mình đã định khoe với tất cả mọi người trên thiên đường chứ."
Gabriel búng ngón tay đánh tách một cái, và hình ảnh của hai chúng tôi nhòa dần đi. "Đề tài nóng hổi đấy. Trên thiên đường ai mà chẳng thích buôn dưa lê về việc họ đã chết như thế nào, những người thân đã tổ chức đám tang cho họ cầu kì ra sao, rồi có bao nhiêu người dự lễ nữa chứ, vân vân và vân vân ..."
Một tia hy vọng. "Biết đâu tôi chẳng là người có ít người dự đám tang nhất nhỉ. Mỗi ba người, nếu không kể ông cha cố."
Tôi là thế đấy, kiêu hãnh ngay cả khi sự thật có cay đắng đến đâu. Nhưng Gabriel chẳng mất tí ti công sức nào để chọc cho cái bong bóng hy vọng của tôi nổ tung.
"Vẫn tệ. Timothy McVeigh còn chỉ có đúng một người cơ."
"Đáng ghét."
Và cứ thế, chúng tôi dần biến mất.
------
Chú thích:
- Gabriel là tên một vị thánh trong Kinh thánh, một trong những vị thánh chính cùng với thánh Michael.
- Tác giả Aramis tên thật là Jean Kim.
Nhà thờ đã dạy tất cả các con chiên rằng, thiên đường có cánh cổng được nạm toàn ngọc quý sáng lấp lánh, những con đường dát vàng, cả những thiên thần có cánh bay đi bay lại. Nhưng phải đặt chân đến cổng thiên đường bạn mới biết thực ra thiên đường như thế nào.
Thiên đường chính là bất kì và tất cả những gì mỗi con người khao khát có được.
Nếu bạn thích cổng ngọc và đường vàng, bạn có cổng ngọc và đường vàng. Nếu bạn lại muốn thiên đường của mình là một trang trại có khung cảnh chẳng khác gì Texas, bạn có nông trại Texas. Tóm lại, mỗi người sẽ được có một thiên đường riêng theo sở thích của chính mình. Quả là sung sướng vô bờ bến.
Và thế là thiên đường của riêng tôi mang hình ảnh của ngọn đồi xanh tươi trong bộ phim "The Sound Of Music". Bộ phim yêu thích nhất của tôi kể từ khi biết đi.
Gabriel nhìn quanh và chợt nhoẻn cười.
"The Sound Of Music. Có gu đấy chứ. Một trong những khung cảnh đắt hàng nhất trên này đấy."
"Cái gì ?". Tôi gào lên giận dữ. "Đáng ghét! Vậy mà tôi cứ tưởng tôi là người duy nhất chọn nó chứ ?!"
Gabriel trợn tròn mắt nhìn tôi như thể sinh vật lạ.
"Đó là bộ phim ca nhạc được yêu thích nhất trong lịch sử điện ảnh mà. Làm sao cô lại hy vọng mình là người duy nhất khi đi lấy ý tưởng từ bộ phim đó?"
Đúng là dở khóc dở cười. Tôi ngúng ngẩy, than vãn một hồi.
Nhưng Gabriel vừa rời khỏi thì tôi cũng đã quên phéng mất cái sự "thiếu độc đáo" của bản thân, thơ thẩn dạo bước trên bãi cỏ xanh mướt mình hằng ao ước được chạm vào.
Bỗng có một tiếng ré lên thất thanh khiến tôi liên tưởng ngay đến tiếng báo động cứu hỏa. Và hiện lên trên nền trời là những chữ to màu đỏ. "Hiện đang đi vào là anh Han Chan Min, 27 tuổi. Linh hồn của anh được giải thoát vào hồi..." và thế là cả cái bảng thông tin cá nhân của anh chàng lần lượt hiện ra.
Tôi ngơ ngẩn đọc những dòng chữ hiện ra mà chẳng hiểu chuyện quái quỉ gì đang xảy ra cả. Có vẻ như họ đang thông báo cho bàn dân thiên hạ trên này biết về một kẻ mới theo chân họ lên đây thì phải.
Thông báo về cái chết...? Khoan đã, thế thì cái chết của tôi có được thông báo lúc tôi lên đây không nhỉ? Và nếu có, vậy thì những người thân của tôi đã biết rằng tôi lên đây rồi còn đâu?
Đột nhiên...
"Shih Kaylin!"
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có một vòng tay ấm áp ôm ghì lấy tôi từ đằng sau.
"Ôi chúa ơi, Kaylin. đúng là Kaylin rồi!"
Chẳng nghi ngờ gì nữa.
"Brian Joo, anh chẳng thay đổi tẹo nào trong suốt mấy tháng em không gặp anh."
Anh nới lỏng vòng tay để xoay tôi lại và nhìn vào mắt tôi. "Chuyện gì đã xảy ra với em thế? Sao em lại ở đây?"
Tôi với tay lên búng mũi anh, cái cách mà tôi vẫn thường trêu anh trước đây. "Thế anh mong em xuống địa ngục chắc?"
"Không đời nào." Anh lắc đầu quầy quậy và lại ôm chặt lấy tôi. "Làm sao thế được cơ chứ. Gặp em anh mừng quá trời. Anh không vui vì em đã chết đâu, nhưng , mà việc quái gì anh phải nói dối nữa chứ. Anh mừng quá vì em đã chết và đến đây bên anh. Mừng lắm lắm!"
Brian Joo đúng là týp đàn ông tôi chưa bao giờ muốn gặp gỡ. Lúc nào cũng vui vẻ quá mức. Thì đấy, người ta chết mà mừng rỡ như thể song hỷ lâm môn không bằng. Còn tôi, Shih Kaylin, lại là kiểu con gái thích cười vào những thằng con trai như Brian. Họ lúc nào cũng nhí nhảnh quá mức, trong khi với tôi, thế giới này chỉ toàn là nỗi đau khổ và tất cả mọi người trên thế giới này đều là kẻ thù tôi hết thảy.
Nhưng cũng có thể chính vì vậy mà tôi và anh hợp nhau. Tôi đã từng nghe nói rằng, nếu một chàng trai và một cô gái muốn thuộc về nhau, họ phải khớp với nhau đến bao giờ đủ một trăm phần trăm thì thôi. Brian chiếm 50, tôi 50, và thế là cùng với nhau, hai chúng tôi làm nên một trăm phần trăm tròn vành vạnh.
Tôi đã như người chết rồi cái ngày Brian vĩnh viễn bỏ tôi lại một mình trên Trái Đất. Một tai nạn đáng nguyền rủa, một vụ đâm xe rồi bỏ chạy trên đường làng vắng vẻ. Trái tim tôi vốn mềm yếu vì một chuyện buồn trong quá khứ. Tôi đã phải nằm hàng tuần trong bệnh viện để có thể gột bỏ được nỗi đau mất đi Brian.
Và cũng giống với những người khác khi gặp phải chuyện đau đớn đến mức tuyệt vọng, tôi tìm đến Thượng Đế. Nói đúng hơn là tôi quay lại với Thượng Đế. Bởi trước đây, một lần trong quá khứ, đã rất lâu rồi, tôi đã tin vào Thượng Đế, nhưng Ngài lại làm tôi thất vọng. Ngài đã làm mất đi trong tôi niềm tin.
Cái chết của Brian đã đưa tôi trở lại nhà thờ, bởi cầu nguyện dường như là phương thuốc duy nhất cho nỗi đau của tôi. Brian vẫn đang ôm chặt tôi khi tâm trí tôi quay về với thực tại.
"Anh làm em ngạt thở rồi đó."
Tôi cười nhẹ. Anh thả tôi ra, miệng vẫn cứ mỉm cười mãi thôi. "Anh biết, nhưng nhớ em quá trời. Ngắm nhìn em từ nơi xa tít thế này chẳng bao giờ là đủ cả."
Tôi trố cả mắt. "Mọi người ở trên này làm vậy thật á? Ý em là, họ thực sự quan sát những người còn sống à?"
Brian gật đầu. "Sao lại không?"
Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi phải hỏi câu hỏi tiếp theo. "Ngay cả - anh biết đấy - những lúc - à - những phút riêng tư ý mà?"
Anh ngó tôi tủm tỉm cười đầy ngụ ý. "Phút riêng tư...?"
"Thì anh biết đấy, đi tắm này, thay đồ này...?" dù tôi biết thừa là anh đã hiểu tôi định nói gì.
Không thể giả vờ thêm nữa, Brian cười phá lên. "Em sợ anh nhìn trộm em mỗi khi em vào nhà tắm sao?"
"BRIAN!"
Brian mở một nụ cười trấn an.
"Em chưa gặp Thượng Đế nhỉ. Ông ta cổ lỗ sỉ lắm. Mỗi khi đến những "phút riêng tư" là hình ảnh trước mắt bọn anh lại tự động nhòe đi. Thế nên anh chẳng nhìn thấy gì đâu."
Tôi thở ra một hơi nhẹ cả người. Kiểu này không khéo Thượng Đế lại chính là mẫu người lý tưởng dành cho tôi ý chứ.
"Nhưng em lo cái gì nhỉ?" Brian cố bám lấy cái chủ đề chẳng lấy gì làm hay ho này. Tôi đổi luôn chủ đề.
"Thế làm thế nào mà anh tìm được người thân của mình trên này? Em muốn tìm bao nhiêu người. Bố mẹ này, cô em, rồi ông bà em..."
"Dễ ẹc, em chỉ cần tập trung nghĩ về người đó, và thế là em sẽ tự động đến được bên người đó thôi. Em nhắm mắt lại..."
Tôi nhắm mắt lại. Trong vô thức tôi bắt đầu nghĩ đến một cái tên, một cái tên mà tôi đã không được gọi từ rất lâu rồi. Chẳng phải bố mẹ, cũng không phải là thành viên gia đình nào cả...
Và như có một cơn gió cuốn qua, một cảm giác ấm áp bao bọc lấy tôi từ đầu đến chân, thoảng đâu đó là tiếng Brian hốt hoảng gọi tên tôi. Tôi như trượt trong một không gian bất định...
Cơn gió đã qua đi, tôi mở mắt ra. Trước mặt tôi là một chàng trai trẻ, tuy trông rõ ràng là có già dặn hơn lần cuối cùng tôi gặp anh nhưng lại giống hệt với tưởng tượng của tôi về hình ảnh của anh nếu anh đã sống qua tuổi 16.
Anh trợn tròn mắt nhìn tôi, và run run khi bước lại gần tôi.
"Phải em không vậy?" Anh thì thầm, một tay đưa ra chạm nhẹ vào mặt tôi. "Đúng là em rồi."
Nước mắt tôi chẳng hiểu ở đâu bỗng trào ra.
"Em nhớ anh lắm, HwanHee."
Mối tình đầu của tôi.
Năm tôi bảy tuổi, gia đình HwanHee chuyển đến sống ở nhà bên.
"Mẹ ơi," tôi, một con bé 7 tuổi, thì thầm với mẹ - người bạn duy nhất lúc đó, "con ước gì có một người bạn đến cùng với cái xe chuyển đồ kia. Con muốn có một người bạn."
Và tôi đã có, thậm chí còn hơn cả những gì tôi ao ước. HwanHee là "thằng đàn ông" duy nhất được nhìn thấy cái quần lót Thủy Thủ Mặt Trăng màu hồng của tôi. Cả hai đứa vẫn thường ngủ trưa với nhau trên sàn phòng khách. Năm tháng qua đi, những buổi ngủ trưa đó dần được chuyển vào phòng riêng của tôi. Tôi thì gối đầu lên cái gối bông mềm mại của mình, còn HwanHee dùng bụng của tôi vào mục đích tương tự.
Chẳng có gì là bất bình thường về việc tôi và HwanHee ngủ chung, tay trong tay như ngày xưa cả, bởi hai đứa đối với nhau, không chỉ đơn thuần là một chàng trai và một cô gái ngủ chung trên một chiếc giường. Mỗi người trong hai chúng tôi mang cùng một ý nghĩa đối với người còn lại: sự thoải mái và dễ chịu vô thời hạn.
Và bởi vì HwanHee là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi ngoài cha mẹ, tôi sẽ còn nhớ như in cái ngày tôi biết được anh sắp ra đi. Tôi đang nằm vắt ngang trên giường, dán mắt vào cái màn hình TV 19 inches đang treo lộn ngược với tôi. HwanHee ngồi bên bàn học, anh cũng đang xem TV, thỉnh thoảng lại phải xì mũi vì cái bệnh cúm kinh niên đáng ghét.
"HwanHee," tôi gọi anh, mắt thì vẫn dính vào cái màn hình. "Mặt cái thằng cha kia là màu xanh hay màu tím vậy ta?".
Ba cái vụ màu mè lởm khởm này là tại vì cái TV hàng rởm của tôi đấy mà, chỉnh ăng ten mãi rồi không được.
"Tím em à," giọng anh có chút gì khác lạ nhưng tôi không để ý lắm.
"Em nghĩ là máu đang dồn lên não em nhiều quá, em cứ tưởng nó là màu xanh chứ." Tôi ngồi thẳng dậy, hơi choáng váng vì máu đột ngột dồn ra khỏi não để dàn đều lại cơ thể.
HwanHee thôi không còn nhìn vào màn hình nữa. Anh quay lại nhìn tôi, cái kiểu nhìn hóm hỉnh đúng kiểu HwanHee.
"Kaylin này, khi anh chết, anh muốn em giữ bộ sưu tập thẻ bóng chày của anh nhé."
"Được thôi," tôi thậm chí cũng chẳng để ý lắm những lời anh nói. Hình như HwanHee có sở thích di chúc bằng miệng các đồ vật của anh lại cho tôi hay sao. Đây đã là lần thứ ba anh muốn tôi nhận bộ sưu tập thẻ bóng chày của anh rồi.
"Và khi anh chết," HwanHee tiếp tục, "anh muốn em giữ tất cả những bộ phim của anh."
HwanHee là một con nghiện phim ảnh, cũng có nghĩa là, về sau, mãi về sau trong tương lai xa lắm, khi nào anh ra đi, tôi sẽ được thừa hưởng hàng nghìn bộ phim luôn. Và thế là tôi gật đầu. Dĩ nhiên, có sao đâu, khi nào anh chết, à, chắc chắn phải là một ông già móm mém rồi ý chứ.
"Và khi anh chết, anh muốn em giữ giùm tất cả những thứ trên bàn học của anh."
Di chúc lần này của anh có vẻ dài hơn mọi khi thì phải. Nhưng rồi tôi vẫn nghĩ nó chỉ là một trò đùa. Và thế là tôi lại gật đầu nhận lời.
"Tất cả đồ trên bàn chứ gì, okie luôn."
Một phút im lặng, còn HwanHee thì cứ nhìn đau đáu vào mắt tôi. Và tôi sẽ không bao giờ quên được những lời anh nói tiếp sau đó.
"Vậy thì đến tuần sau vẫn phải nhớ tất cả những gì anh nói đấy nhé, bởi vì anh sắp chết rồi."
Miệng tôi đang chuẩn bị nói ra câu "đương nhiên" tại vì tôi cứ tưởng anh vẫn đang di chúc cho tôi. Nhưng tôi kịp kìm lại, và chợt cảm thấy nặng nề sao đó, như Trái Đất ngừng quay hay sao...
"Anh vừa nói gì cơ?"
Một cơn giận bất chợt ào ào len lỏi vào từng mạch máu của tôi. Tôi lườm anh, người bạn thân nhất của tôi, và sẽ sớm trở thành "cố bạn thân nhất" nếu anh không chấm dứt ngay cái trò đùa ngu ngốc của mình đi.
"Anh là đồ con lừa, HwanHee", tôi nhảy xổ vào anh. "Anh nghĩ rằng trò đùa của anh buồn cười lắm sao?"
Lại một phút im lặng. Và vẫn những lời nói đó.
"Anh sắp chết, Kaylin à."
Tôi cầm lấy cái gối - vật gần tay tôi nhất , và ném vào anh mạnh nhất có thể.
"Anh ngậm cái miệng anh lại! Đồ ngốc! Anh nghĩ rằng như vậy là buồn cười lắm hả? Sao anh lại có thể đùa độc ác đến thế được chứ?"
Anh không tránh cái gối tôi ném, anh cứ để cho nó đập vào đầu mình rồi rơi xuống sàn. Và đó là khi tôi nhìn thấy trong mắt anh long lanh giọt nước mắt.
"Anh sắp chết, Kaylin."
Như có ai đang bóp nghẹt lấy cổ tôi, một người vô hình có sức mạnh không thể cưỡng lại được. "Ôi Chúa ơi," tôi nghẹn lời và trượt ngã xuống bên anh. Tôi vùi mặt vào đùi anh, "nói đi, hãy nói với em rằng anh chỉ đang đùa mà thôi."
Anh nâng cằm tôi và vuốt nhẹ mái tóc.
"Khi anh đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?" Tôi chẳng thể nói lên lời nữa, cổ họng tôi như bị thắt chặt lại. Tôi òa khóc, úp mặt lên đùi anh mà khóc, tự hỏi anh có biết rằng trái tim tôi đang vỡ tan ra từng mảnh? Anh thì vẫn im lặng, vuốt ve mái tóc tôi, âu yếm vỗ về tôi như thể tôi mới chính là kẻ vừa bị tuyên án tử hình vậy.
HwanHee không ra đi vào tuần sau đó. Thật ra anh chết sau ba tháng vật lộn với những phẫu thuật và thuốc thang, với niềm vô vọng và nước mắt. Và tôi mất đi người bạn mà tôi thương yêu nhất. Hằng đêm, tôi vẫn quỳ bên giường và cầu nguyện. "Chúa ơi, xin đừng bắt con phải xa rời anh ấy."
Nhưng HwanHee vẫn ra đi vào một buổi sáng Chúa Nhật tươi đẹp. Sáng hôm đó, tôi thức dậy, mở mắt ra và cảm thấy rằng HwanHee đã bỏ tôi ra đi mãi mãi. Và thay vì ra khỏi giường, tôi cứ nằm đó, qua cả 9 giờ, lúc bố mẹ gọi tôi để chuẩn bị đi nhà thờ, qua cả 10 giờ khi buổi cầu nguyện ở nhà thờ bắt đầu, và qua cả 12 giờ, khi những sợi dây gắn liền tôi với đạo và niềm tin nơi Chúa đã đứt cả, chẳng còn lại gì.
Và vậy đấy, giờ thì tôi đang đứng trước mặt HwanHee, vẫn với cái vẻ đẹp rạng rỡ ngày nào, trong một thế giới được coi là hoàn hảo - thiên đường. Nhưng khi tôi nhìn ra cái thiên đường của riêng anh...
"Ôi HwanHee..." là những từ duy nhất tôi có thể thốt lên khi tôi nhận ra căn nhà sau lưng anh. Đó chính là căn nhà sinh đôi mà gia đình tôi và gia đình HwanHee đã sinh sống trước đây. Vẫn là hai căn nhà sát vách, chỉ cách nhau có một bờ dậu thấp tè. Trước khi tôi kịp lấy lại nhận thức, tôi đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh.
"Không một giây phút nào," anh thì thầm vào tai tôi, "anh không nhớ tới em, Kaylin yêu quí."
Tôi đã định mở miệng ra nói với anh một câu tương tự, nhưng rồi đã nín lại. Tội lỗi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy điều này ở một nơi chốn hoàn mỹ như thiên đường. Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, hai bàn tay ấm áp đặt lên hai vai tôi, đôi mắt như mỉm cười.
"Để anh nhìn kĩ lại em xem nào, xem em thay đổi nhiều đến thế nào." Đội mắt anh tỏ vẻ hiểu biết khi ngắm nhìn gương mặt tôi. "Em hay khóc hơn thì phải."
"Anh đã bỏ em đi quá sớm."
Trông anh bối rối mất một lúc, nhưng rồi anh lại mỉm cười rạng rỡ.
"Nhưng giờ thì em đã ở đây và chúng ta lại bên nhau. Thiên đường không có nước mắt. Chúng ta sẽ hạnh phúc lắm mà."
Và anh kéo sát tôi lại bên anh, gần hơn với trái tim của anh. HwanHee vẫn là anh như ngày xưa.