Mị Tình - Chương 37

Cái gọi là chân tướng

Thế nào là nhà? Nhà ở chốn nào?

Kể cả có quay lại Lâm gia, đó cũng chỉ khiến cô liên tưởng đến một cái nhà giam thôi. Tất cả những thứ nhận được chỉ có bi thương, khó chịu , đó là những dòng kí ức mà cô không muốn nhớ đến. Dù có trở về đó thì cũng chỉ là tự tra tấn bản thân mà thôi.

"Ngài đã nói, Lâm gia không dạy dỗ nổi một đứa con gái như tôi mà." Lời nói của cô rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hốc mắt lại khô lợi hại. Trái tim hoảng loạn, cô hiểu để nói ra được những lời như vậy, cô đang phải tự lừa gạt bản thân rất nhiều điều, đã có rất nhiều thứ thay đổi rồi...

Quả nhiên, Lâm Chấn nghe thấy vậy, cơ thể bỗng giật lên một cái, dường như bị cái gì đó kích động nặng, Phương Tâm nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy ông, tiếp đó ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn cô, "Cẩm Sắt, mặc dù cô thật sự không có dòng máu của Lâm gia, nhưng cha cô vẫn là người nuôi dưỡng cô từ khi cô ra đời , tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy?"

Lâm Cẩm Sắt trầm mặc không nói gì, cô gắt gao nhìn thẳng vào Phương Tâm, thần sắc của bà, ánh mắt của bà, yêu thương, thống khổ, hàm chứa cả sự trách cứ trong đó ...không giấu vào đâu được.

Dường như khiến cô không nhìn thấy chút gì gọi là sơ hở khi diễn kịch.

Từ rất lâu trước kia Lâm Cẩm Sắt đã cảm thấy, vì người đàn bà này có thể cố ý tàn nhẫn nói ra câu chuyện tàn nhẫn ấy bằng một ngữ khí thiện lương vô tội đến mức đó?

Ví như năm đó, bà ta cũng chỉ dùng biểu tình như vậy nhìn cô giống như vô tình nói với cô rằng "Mẹ cô là tự sát, trước khi chết bà ta đã bị điên rồi" ... Mười bảy tuổi, cô quả nhiên quá ngây thơ, cô sợ hãi chính bản thân mình sau này cũng sẽ có kết cục như mẹ, cho nên vội vàng thu xếp tất cả để trốn đi.

Ánh mắt cô dần dần chuyển sang vẻ hứng thú, mỉm cười, nói, "Dì Phương, bà còn lời gì muốn nói nữa? Bà nói đi, tôi đang chăm chú lắng nghe." Ngữ khí của cô dường như mang vẻ dụ dỗ.

Đã trải qua nhiều chuyện như thế, cho dù rất khó, nhưng cô cũng đã bắt buộc chính bản thân mình thật kiên cường.

"Đủ rồi!" Cây quải trượng của Lâm Chấn tạo thành một tiếng vang trên nền đá cẩm thạch, đánh gãy lời định nói lại thôi của Phương Tâm.

Vẻ mặt của ông rất mệt mỏi, lời nói tiếp theo của ông ta khiến Lâm Cẩm Sắt cả đời khó quên.

Ông nói, Cẩm Sắt, nhiều năm như vậy rồi, mặc kệ là con có tin hay không nhưng ta vẫn thủy chung coi con là con của Lâm gia...là đứa con gái mà Lâm Chấn ta yêu thương nhất. Con suy nghĩ lại cho kĩ, Lâm gia... mãi mãi luôn mở rộng cửa chào đón con.

Dứt lời, ông quay đầu, thấp giọng nói với Đường Lưu Nhan đứng ở bên cạnh, "Đường tiên sinh, cảm ơn cậu đã báo cho tôi biết Cẩm Sắt ở đâu, tôi đã gặp nó rồi, không cần thiết phải nói chuyện riêng gì với nó cả ..." Cúi người ho khan vài tiếng, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt trong sự xa lạ còn mang theo cả chút khẩn cầu, "Xin cậu thay tôi khuyên nhủ nó, đứa bé này từ nhỏ đã làm cho người khác lo lắng, bị tôi làm hư, rất bướng."

Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng cười, chỉ có bàn tay là nắm lấy tay của Lâm Chấn, "Tôi sẽ cố."

Lâm Chấn cứ như vậy đi mất.

Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc đứng yên ở một chỗ, nhìn bóng dáng ông chống quải trượng hơi tập tễnh, mặt không chút thay đổi.

Nhíu mày, cô đang tự hỏi.

Cẩm Sắt, nhiều năm như vậy rồi, mặc kệ con có tin hay không, cha vẫn thủy chung coi con là con của Lâm gia.

Những lời này... Là gián tiếp nói cho cô biết, cô thật sự không phải là người của Lâm gia sao?

Là ý đó sao?

Đầu óc vẫn rất loạn , trong hoảng hốt cô bị một người kéo vào trong lòng, mùi nước hoa CD quen thuộc, là Ngô Ưu. Chỉ nghe thấy cô ấy thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói, "Đường Lưu Nhan, tôi thật muốn đnáh chết anh, đồ vô lại!"

Đường Lưu Nhan không tức giận, cười khẽ một tiếng, đồng tử thâm sâu không dấu vết đảo qua cô gái ở trong lòng cô, chậm rãi nói "Ngô tiểu thư có lẽ vẫn còn rất nhiều sức lực, chăm sóc cô ấy nhé."

Ngô Ưu nghe xong ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, không trách nào lúc trước hắn nói cô phải chăm sóc thật tốt cho Cẩm Sắt, thì ra...

"Cẩm Sắt, tạm biệt." Hắn nhẹ giọng nói, Lâm Cẩm Sắt ngẩng đầu, nhìn hắn, mờ mịt.

Đường Lưu Nhan thật sâu nhìn cô, cuối cùng không kiềm chế được, vươn tay vuốt lên tóc cô, từng sợi tóc đều rất mềm mại, hắn dừng lại một chút rồi mới bỏ tay ra.

Sau đó cong môi nói vứi Ngô Ưu, "Ngô tiểu thư, phiền cô, tạm biệt."

Dứt lời, hắn xoay chuyển bước chân . Áo khoác hắn vẫn vắt lên cánh tay, bước chân không nhanh không chậm, tư thái thanh tao lịch sự chỉ có ở quý công tử.

Mang tớ đi đi

Trong lúc đó, đoạn đối thoại giữa hai anh em nhà họ Trình vẫn cứ tiếp tục...

"Thật không?" Trình Mị khẽ nhíu mày, nói, "Anh còn tưởng rằng, trình độ học vấn quốc gia của anh phải hơn Nhan một chút chứ ."

"Nhìn vào cái gì mà nói vậy?"

"Nhan là bang chủ hắc bang giết người không chớp mắt " Bác sĩ Trình mỉm cười, dõng dạc nói, "Còn anh lại là bác sĩ cứu người, điều đó hoàn toàn phù hợp với chữ "Nhân" trong hệ tư tưởng Nho gia truyền thống của Trung Quốc..."

Trình Mi trừng mắt. Há miệng thở dốc, còn định nói gì đó nữa nhưng ánh mắt lại vô tình chạm vào một nơi, kinh ngạc nhướn mi, nửa trêu chọc nửa thật tình mở miệng trêu chọc, "A, Nhan công tử sao lại ra ngoài nhanh như vậy ? Chẳng lẽ bã xã bị mụ đàn ông kia cướp đi rồi?"

Trình Mị nhíu mày, "Mụ đàn ông?"

"Hừ, chính là Ngô Ưu đó."

"Tiểu Mi, lạ thật, " Bác sĩ Trình vuốt cằm, giống đang suy ngẫm điều gì đó, trầm ngâm nói, "Anh cảm thấy vị Ngô tiểu thư kia so với em còn có mùi vị con gái hơn..."

Trình Mi: "..." T_T. (cái này nguyên gốc là của tác giả)

Lúc này Đường đại công tử đã thản nhiên bước đều đều đi tới. Hắn tất nhiên là nghe thấy lời châm chọc của Trình Mi, nhưng tiếng nói biếng nhác cũng chỉ theo bước chân bình thản mà bay tới, "Là của anh, thì ai cũng không thể cướp đi được."

"Cuồng kiêu ngạo." Trình Mi xì một tiếng, tà nghễ nhìn hắn, "Trở lại chuyện chính, Nhan, để con cừu nhỏ của anh một mình đối diện với lang sói hổ báo, anh thật sự không lo lắng chứ?"

Đường Lưu Nhan mở cửa xe vị trí ghế điều khiển, ngồi xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Không phải có Ngô Ưu sao? Lên xe." Rõ ràng là ý cười, nhưng khi Trình Mi nghe vào trong tai thì lại có chút hoảng sợ không được tự nhiên lắm, nhưng rốt cuộc là hoảng sợ ở chỗ nào thì cô lại không thể miêu tả được. Mà hai chữ cuối cùng cảu hắn lại dời đi sự chú ý của cô, "Haiz, anh là chim gáy chiếm tổ chim khách sao!" Chỗ ngồi của hắn tốt đẹp như vậy thì hắn không ngồi, sao lại muốn tới chiếm chỗ của cô?

Chỉ thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Đường Lưu Nhan tà tà bay tới, hàng lông mày dày chứa đựng vẻ tức giận khiến người ta nổi cả da gà, "A May, nếu em không lên xe, anh sẽ gọi Hàn Húc lái xe tới đón em đi."

Người đàn ông này! Quá âm hiểm !

Khóe mắt Trình Mi run rẩy. Hàn Húc... Chỉ cần nhìn vào con người đó một lần cũn có thể khiến cô cảm thấy trong tháng sáu rồi mà còn có bông tuyết phiêu diêu trong không khí...

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, nói cười không tùy tiện của Hàn Húc, Trình Mi sẽ như phản xạ không điều kiện mà rùng mình một cái, không lên tiếng chạy thật nhanh, thành thành thật thật chui vào ghế sau xe ngoan ngoãn ngồi lên.

Còn chưa được vào giây Trình Mi đã vô cùng hối hận .

Cô còn chưa kịp thắt dây an toàn cho cẩn thận, xe đã như mũi tên bị cung bắn phóng vọt đi!

A! A! A!

Khuôn mặt đang tươi cười của Trình Mi trong thời khắc lưng đập vào thành ghế đã biến thành cái bánh bao ỉu rơi lệ .

Ai tới trừng trị kẻ điên này đi!

... vẫn là vẻ mặt nhìn qua cực kì bình thường đến mức có thể mê hoặc cả người bị mắc chứng bệnh thần kinh JP!
Trình Mị ngồi ở ghế phó, nghiêng mặt đưa cho em gái mình một ánh mắt đồng cảm, rất lâu sau mới vuốt mũi cười cười, thầm thở dài một tiếng.

Rõ ràng trong lòng đang rất khổ sở, còn muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra...

Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn sót lại duy nhất hai người -Lâm Cẩm Sắt và Ngô Ưu.

"Họ Đường ! Cứ biến mất vậy thôi à?" Ngô Ưu trừng mắt nhìn về phía Đường Lưu Nhan rời đi, dường như khó tin mà thì thầm độc thoại "Bỏ trốn sao?"

Nói xong một lúc rất lâu, những người bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào. Giây phút quay đầu lại đó, cô không khỏi giật mình.

Một lúc lâu sau, than nhẹ một hơi, cúi xuống, đem cô gái ngồi trên mặt đất trầm mặc không hé răng nói một tiếng ôm vào lòng.

Lâm Cẩm Sắt run lên ở trong lòng cô, "Tiểu Ưu..." Tiếng nói xào xạc .

"Cẩm Sắt..." Bình tĩnh sắc bén như Ngô Ưu mà lúc này cũng không biết phải nói gì để an ủi cô ấy.

"Mang tớ đi đi..." Lâm Cẩm Sắt bắt đầu rơi lệ.

Cô gái ngốc. Ngô Ưu trong lòng đau xót, lại ôm chặt cô hơn, sau đó yêu chiều, nhẹ giọng nói, "Được, cậu muốn đi đâu?" Miệng thì đồng ý rồi, khả Ngô Ưu trong lòng rất muộn phiền, Cẩm Sắt có lẽ chưa thể đi được. Đường Lưu Nhan tuyệt đối sẽ không để cô ấy đi mất. Cũng không biết là đúng hay không, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như vậy.

...nhưng, cô yêu cô gái đau khổ này...

Ban đầu trong lòng chỉ có oán hận tích tụ nhưng chân tướng mọi chuyện lại là như vậy sao?

Sự thực tàn khốc như thế, có bao nhiêu người có thể chân chính lạnh nhạt mà đối mặt với nó?

Đường Lưu Nhan chết tiệt! Hắn không biết nước mắt của cô gái này, so với vàng còn trân quý hơn sao? ! Vậy mà hắn lại để cô ấy khóc!

Kiềm chế căm giận rong lòng xuống, Ngô Ưu hạ quyết tâm, mặc kệ là thế nào, nếu Cẩm Sắt muốn rời đi... cô sẽ dùng hết toàn bộ sức lực của mình, giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng.

... "Hứa Thuyền, tớ muốn gặp anh ấy."

"Cái gì? !" Trong chiếc xe Maybach một đường phóng đến sân bay có một tiếng thét kinh hãi vang lên.

"Anh cố ý để cho Cẩm Sắt đi gặp Hứa Thuyền? !" Trình Mi cảm thấy bản thân cô căn bản không thể nào đuổi kịp tư duy hỏa tinh của Đường Lưu Nhan, "Đầu óc anh biến thành bắp cải trắng rồi sao? Cửu thiếu gia đâu phải là một nhân vật đơn giản, huống chi..." Người đàn ông đó yêu Cẩm Sắt.

Hắn mạo hiểm như vậy, lẽ nào không sợ Cẩm Sắt thật sự bị cướp mất?

Việc này ngay cả đến Trình Mị cũng nhịn không được mà kinh ngạc nhíu mày.

Người nào đó đầu như chứa một quả bom nguyên tử, một tay cầm vô lăng, một tay chống cằm, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, tiếng nói của Trình Mi vừa dứt, hắn tranh thủ thời gian liếc cô nàng một cái, vô cùng phong tình.

"Sao? Đầu óc anh là bắp cải trắng sao?"

Người đón chuyến bay

Đời người có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự tính, đôi khi một lúc nào đó đã rõ ràng biết là sẽ như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra rằng, cái gọi là kết quả cũng không phải giống như trong suy nghĩ lúc ban đầu.

Ví dụ như Ngô Ưu lúc trước kia vẫn tin tưởng vững chắc từ trong tiềm thức rằng Đường Lưu Nhan kia tất nhiên sẽ cản trở việc Cẩm Sắt về nước . Nhưng trên thực tế là...

Từ lúc mua vé máy bay, đi ra sảnh sân bay, kiểm tra vé, lên máy bay, cho đến khi máy bay an toàn tiếp đất, cả quá trình đều là thuận lợi đến khó tin.

Hay là, họ Đường kia, không yêu thương Cẩm Sắt bằng tưởng tượng trong đầu cô?

Vừa nghĩ đến đó, lông mày Ngô Ưu không khỏi thật sâu nhíu lại.

Người đi trước kéo hành lí thật lâu vẫn chưa thấy cô đuổi kịp, lập tức dừng bước, quay đầu gọi một tiếng, "Tiểu Ưu?"

Rất nhanh lấy lại tinh thần, cô mặc kệ câu trả lời là thế nào, không để ý tới nó nữa, bước nhanh đi lên, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn cứ vướng víu mãi, thủy chung không bay đi.

Ánh mắt trời chiếu vào sân bay rất mạnh, từng tia nắng xuyên qua cửa kính thật lớn trên nóc nhà, tao nhã chiếu xuống mặt đá cẩm thạch dưới nền, cộng với cả có vài chiếc điều hòa nhiệt độ không ngừng tỏa ra khí ấm, cho nên khi vừa xuống máy bay , mặc áo lông, đi giày tuyết thật dày lại còn quấn khăng quàng cổ bằng nhung khiến Lâm Cẩm Sắt lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Giống như người Eskimo bất ngờ đi qua đường xích đạo, vô cùng đột ngột... rất thu hút.

Nhưng Lâm Cẩm Sắt không hề có chút nhận thức nào với việc này. Chỉ có vô số cảm xúc phức tạp đang cuộn lên trong lồng ngực... Nhẹ nhàng gọi, mắt cô lại trùng xuống, có lóe ra một thứ ánh sáng, khóe môi cũng không cong lên như trước nữa.

Cuối cùng cũng về nước .

Không ngờ rằng chỉ vài năm sau, cuối cùng cô cũng đặt chân lên quê hương của mình. Nếu không phải mấy ngày trước cô mới biết được rằng từ sau khi cô rời khỏi Viêm bang, Hứa Thuyền đã rút "Tập đàon kiến trúc Đông Hải" ra khỏi thị trường Italia, cũng dời cả tổng bộ đến đại lục... Thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không đặt chân lên chốn này.

Nơi này có nhiều kí ức khiến cô không muốn nhớ lại, nhưng cô không có cách nào ngăn cả cả, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

"Đi cùng với cậu, khả năng hối hận thật là cao" Ngô Ưu tà nghễ nhìn cô lạnh nhạt nói

Lâm Cẩm Sắt yên lặng quét mắt nhìn cô ấy một cái, chiếc kính râm màu đỏ cơ hồ đã che đi một nửa gương mặt, áo khoác ngoài lông thú màu đỏ, quần da màu đỏ, ôm lấy chiếc chân thẳng dài mị hoặc, cộng thêm một đôi giày cao cổ màu đen 10 phân...

Cô sáng suốt lựa chọn gián đoạn chủ đề và khôn ngoan chuyển snag một vấn đề khác: "Người tới đón chúng ta đâu?" Cô còn nhớ rất rõ mà, vị đại tiểu thư trước mắt này từng tuyên bố cho dù là con đường chỉ dài 100 thước, cũng phải dùng xe chứ không thể đi bộ.

Đôi môi đỏ mọng của Ngô Ưu cong lên, trong mắt phảng phất như có gì đó lóe lên, chỉ thấy cô nàng hướng ra cánh cửa ngoài đại sảnh sân bay, hất cằm, khẽ phiên diêu nói, "Đến sớm quá."

Lâm Cẩm Sắt tự nhiên cũng theo động tác của cô ấy mà nhìn qua đó, chỉ vài giây sau, cũng ngẩn người ra, chỉ trong khoảnh khắc đó đầu óc trở nên trống rỗng.

Ngoài cửa đại sảnh sân bay, một người đàn ông khẽ dựa vào Lamborghini, mặc áo khoác màu xám ánh mắt tao nhã trầm tĩnh xuyên qua dòng người đang qua lại, lẳng lặng nhìn cô, giống như cách cả nghìn núi vạn sông, nhìn lâu đến mức dường như cả một thế kỉ đã trôi qua.

Bỗng nhiên rất thản nhiên nở nụ cười, đứng thẳng lên, bước chân chuyển động, chậm rãi đi về phía hai cô.

Hứa Thuyền đang đứng ở trước mặt cô, dáng người cao ngất, khuôn mặt góc cạnh có vẻ hơi lạnh lùng nhưng trong mắt Lâm Cẩm Sắt thì lại trở thành nhu hòa kì diệu, dung mạo anh tuấn giống như một ngọn núi hoang dã, thăm thẳm .

Anh thấp giọng nói, "Cẩm Sắt." Một tiếng gọi khẽ khàng như thế, vốn là không có ý gì, nhưng lại khiến người đứng bên cạnh kia thở dài một hơi, cảm thấy thật nặng nề .

Lâm Cẩm Sắt cảm giác yết hầu của mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, cả buổi mới "ừ" được một tiếng, không có cách nào nói thêm bất cứ điều gì cả.

Ngô Ưu ở bên cạnh nhìn hai người này đã đứng tới nửa ngày, không ngờ Lâm Cẩm Sắt lại giống như đứa trẻ con bị nghẹn cả ngày không nói được câu gì, không khỏi nóng vội, "Nhìn cậu chả có chút tiền đồ nào ...thật con mẹ nó mất mặt lão nương tớ quá..." Chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, chỉ kém mức giơ chân lên nữa thôi .

Nhưng lại nhìn thấy Hứa Thuyền không có một tia vội vàng, vẫn cứ kiên nhẫn nhìn Cẩm Sắt, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt đó...

Chậc chậc.

Không muốn thấy loại ánh mắt đó, Ngô Ưu vẻ mặt chán ghét, sau đó mặc kệ hai người này, đi ra ngoài sân bay, chặn một chiếc taxi đi luôn.

Theo tình hình thế này, tên họ Đường kia gặp nguy hiểm rồi đây ...

Ngồi trong xe taxi, Ngô Ưu ngoái lại phía sau rồi suy nghĩ một chút, rất vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3