Biệt thự Vân Phi - Chương 02
Chương 2
Đêm,
ánh trăng soi vằng vặc. Từ Chấn Á thong dong đạp bước trên sườn núi,
chung quanh một màu xanh rì trải rộng, cỏ tươi mơn mởn và không khí của
sơn dã vây quanh lấy chàng. Trên nền trời, sao lạnh nhấp nháy, trăng
trong lơ lửng, lơ thơ một vài áng mây nhè nhẹ trôi không biết về đâu.
Gió lướt thướt khẽ lướt trên khuôn mặt, thoảng hương vị pha trộn mùi sơn
dã và hoa cúc. Chàng hơi ngây ngây, đã bao năm bị dí ở trong sự ồn ào
phiền toái của đô thị, cơ hồ chàng đã quên đi thế giới tự nhiên. Bây
giờ, nghe chim vẳng tiếng kêu xa xa, nhìn đom đóm lập lòe trong bụi cỏ,
chàng đắm chìm vào một thứ tình vấn vương man mác.
Một chuỗi tiếng bước chân gấp rút đưa tới, một tiếng gọi cộc lốc cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.
- Ơ kìa! Tôi đi tìm anh khắp nơi!
Chàng xoay đầu lại, dưới ánh trăng, đôi mắt Vân Phi rực sáng.
Chàng cười.
- Cứ gọi thẳng tên tôi, đừng ngại.
- Kêu gọi gì cũng thế, đằng này tôi đang gọi anh.
Nàng sải bước đi tới. Chàng hỏi:
- Có chuyện chi không?
- Anh sẽ còn ở nhà tôi lâu dài, cho nên, trong
khi anh chân ướt chân ráo tới đây, trước hết tôi muốn cùng anh bàn cho
rõ chuyện để tránh điều phiền phức sau này.
- Sao? Chàng dán mắt nhìn nàng.
- Là thế này, nàng đưa tay chỉ về phía ngôi nhà
phía sau lưng. Anh có biết, trước khi anh tới, ngôi nhà kia đã tiến hành
một âm mưu chăng?
- Âm mưu gì? Chàng nhíu mày.
- Đây này, mẹ và mấy chị tôi, họ đang khổ công
chuẩn bị một âm mưu. Nàng ngó tận mặt chàng, tiếp, họ tự nhiên muốn đem
tôi gả cho anh!
- A?
Từ Chấn Á ngẩn ngơ, theo đó, bên khóe miệng nổi
lên một nụ cuời khó hiểu, trong mắt kia lóe ra tia sáng mơ hồ, hình như
có vẻ thích thú, chàng đăm đăm nhìn nàng.
- Tôi cần nói cho anh biết, - nàng tiếp tục nói,
giọng cương quyết, chắc nịch và tự tin. - Tôi vốn không muốn lấy anh,
dứt khoát là vậy.
- Thiệt hôn? - Chàng nhếch mép cười. - Vì sao?
- Là thế này, nàng có hơi lúng túng nói, trước
hết anh nên biết, tôi không phải là thứ chịu giam mình trong phòng chiếu
chăn. Há phải có người đàn ông mà người đàn bà mới sống được ư, với lại
tôi không thể rời bỏ được biệt thự Vân Phi của tôi.
- Biệt thự Vân Phi? Biệt thự ấy ở đâu?
Nàng đường hoàng nói:
- Hiện giờ anh đang ở trong biệt thự Vân Phi đấy.
- À!
Niềm thích thú trong mắt chàng càng lộ ra.
- Tiếp đi.
- Thứ nữa là tôi không biết yêu đương mà cũng
không yêu gì anh, nhân tố của hôn nhân trọng yếu là ái tình, cho nên tôi
không thể lấy anh.
- Vì sao cô không yêu tôi?
- Anh không đẹp!
- Ồ!
- Vì không có gì đẹp bằng sao trời, mây trôi,
gió thổi, cỏ cây, đồng nội, nước chảy, nham thạch…, anh bất tất phải tức
giận, thực ra không có một người nào đáng gọi là đẹp.
- À, chàng ngạc nhiên ngó nàng. Còn gì nữa?
- Thêm vào đó là anh cũng chẳng yêu gì tôi.
- Chắc không?
- Tôi cảnh cáo anh, tôi có trăm ngàn chứng bệnh kỳ cục.
Chàng gục gặc đầu, ngó vào cặp mắt nàng, thấy càng sáng rỡ hơn. Chàng hỏi:
- Cô nói hết chưa?
- Tạm đủ.
- Ấy vậy, nghe tôi nói mấy câu đây! Chàng dừng
bước, mỉm cười. Thứ nhất, tôi tuyệt không có ý muốn lấy cô. Thứ hai, tôi
cũng không yêu cô. Thứ ba, tôi vốn chưa muốn kết hôn. Thứ tư, ở bên Mỹ
tôi đã có bạn gái. Thứ năm, tôi cảnh cáo cô chớ nên yêu tôi, tôi có
thiên vạn chứng bệnh quái gở.
Vân Phi run người, tiếp đó lại dằn không nổi phải bật cười.
- Cứ thế mà nói, giữa chúng ta không có chi dằng co hết phải không?
- Hoàn toàn không có.
Nàng lại hỏi:
- Kể như đã hiểu biết nhau hết rồi phải không?
- Tôi tin vậy!
- Tốt!
Nàng bắt tay chàng tỏ ra khẳng khái và nghiêm túc.
- Tôi chấp nhận cho anh làm khách tham quan của biệt thự Vân Phi!
Chàng nắm hai bàn tay nàng, nắm thật chặt. Đom đóm lập lòe đưa thoi chung quanh họ.
- Khách của cô thực không ít.
Chàng ngó nhìn mấy con đom đóm.
- Vừa rồi tôi còn nghe được tiếng chim khách gọi cửa!
Hàng mi nàng giương cao.
- Anh thực hiểu.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Anh là người thứ nhất biết được biệt thự Vân
Phi. Ngày mai, tôi sẽ đưa anh một vòng đi tham quan hết biệt thự một
chuyến, anh còn được thấy mái nhà xanh, phòng thủy tinh, quán tử linh và
lầu yên hà nữa kia.
o O o
Một tuần đã trôi qua.
Chiều nay, ánh dương chan hòa tuyệt đẹp, cảnh
vật êm đềm. Vân Phi đi vào quán Tử Linh, nàng vừa bước vừa lanh lảnh cất
cao tiếng hát:
Mây phơn phớt nước mênh mang,
Chim vang tiếng hót ngày tràn ánh dương.
Như tranh núi biết xây tường,
Như mi liễu thắm bên đường ngát xanh.
Xuân quang tưới rắc cây cành,
Chập chờn ong bướm bên hàng cỏ hoa.
Tiếc xuân những luống thiết tha,
E hoa nở sớm xuân qua mất rồi.
Yên Hà sớm tối không ngơi,
Tử Linh quán ấy nào rời được đâu.
Hoa tươi cỏ lạ khoe màu,
Vương theo gió thoảng nơi nào cũng hương.
Lòng lâng lâng hát xướng,
Dạ thoải mái tiêu dao.
Lả ngọn bên bờ suối,
Cỏ thơm vẫn độ nào.”
Hát ca, ca hát trong niềm say sưa, trong ánh
dương hòa, trong mùi hương của thảo nguyên và hoa dại, cả đến trong gió
nhẹ vi vu của tiết đầu xuân; bất giác tay khiêu chân vũ, nàng hát vang,
nàng xoay vòng nhún nhảy… Nàng đem cả thanh xuân và nhựa sống tràn trề
diễn ra trong hang không một bóng người, tợ một con chim nhỏ không bị
câu thúc ràng buộc, tợ một áng mây nhởn nhơ bồng bềnh, tợ một ngọn gió
nhè nhẹ mơn man lướt qua…
Trong lúc nàng mải mê nhảy múa, bất chợt một người từ khóm hoa tím tiến ra.
- Ồ!
Vân Phi giật mình, trố mắt nhìn chàng ta, thì ra là Từ Chấn Á!
- Anh ở đây làm gì nhỉ?
Nàng hơi bực dọc và khó chịu có người đường đột
xâm nhập vùng trời đất nhỏ của nàng lại phá vỡ niềm say sưa và vui thú
yên tĩnh của nàng.
- “Lả ngọn bên bờ suối, cỏ thơm vẫn độ nào!” Từ
Chấn Á chậm rãi hồi đáp và ngó nàng. Xin thứ lỗi, tôi đường đột xâm nhập
vào quán Tử Linh của cô, có biết cho, ở đây quá thơ mộng. “Hoa tươi cỏ
lạ khoe màu, vương theo gió thoảng nơi nào cũng hương.” Tôi chỉ muốn
thưởng thức một lát thôi, nào dè ngủ miết mà không hay.
Vân Phi nhìn chàng và ngồi xuống bãi cỏ cạnh chàng. Nàng hỏi:
- Vì đâu mà anh thích chốn này?
- Nhiều lắm! Từ Chấn Á bất giác thở ra một hơi
dài. Tôi ở đây những mấy tiếng đồng hồ rồi, ngắm những chiếc hoa tím
rung rinh dưới làn gió, với lại bãi cỏ đuôi chồn mịn màng hình như nó
đang ngúc ngoắc… còn có con rắn mối từ trong kẹt đá bò ra, có con chim
thằng chài xớt cá lướt nhanh trên mặt nước, với lại có nàng tiên nhỏ mặc
áo trắng cỡi mây giá lâm, trên bãi cỏ bên bờ nước cất cao tiếng hát
ngày xuân…
- Nàng tiên ư? Vân Phi đăm đăm ngó chàng. Tôi không tin.
- Tôi xin thề đấy! Chàng nói rất tự nhiên. Đúng
là có nàng tiên nhỏ, nàng hát một khúc tuyệt vời, tôi còn nhớ ở phần
trước mấy câu.
- Đâu nào?
- “Mây phơn phớt nước mênh mang, chim vang tiếng
hót ngày tràn ánh dương. Như tranh núi biếc xây tường, như mi liễu
thắm, bên đường ngút xanh. Xuân quang tươi rắc cây cành…”
Vân Phi trừng mắt giận, nguýt chàng. Nàng không vui, nói:
- Thì ra là anh đang đùa cợt!
- Cô nói sai rồi, tôi nào có đùa cợt chi đâu. -
Từ Chấn Á đăm đăm nhìn nàng, giọng nói có hơi đặc biệt. - Tôi chẳng hề
có ý đùa cợt chi cả. Trông kìa, Vân Phi, một áng mây, một cọng cỏ, một
đoá hoa dại, một tảng nham thạch cả đến một hạt nước bên dòng suối, một
bọt nước, một con cá bạc, hoặc, một con chim, một làn gió mát, một tia
mặt trời, một cọng rêu xanh, một nhành cây biếc… thảy thảy đều đẹp
tuyệt. Sự sinh động thế này là sự sống tự nhiên, thêm vào đó, lại còn có
cô nữa, đã trở thành một sự thực hoàn mỹ. Cô phiêu dật, thoát tục thế
ấy… cô chẳng là nàng tiên nhỏ thì lại là gì bây giờ?
Vân Phi ngồi ra đấy, đặt cằm trên gối, nàng thẩn
thờ nhìn Từ Chấn Á. Trong cặp mắt hoang dã ngờ nghệch kia có một cái gì
lôi cuốn.
- Anh biết… anh biết… hẳn anh biết những cái đẹp này. Nàng lẩm bẩm nói.
- Tôi biết. Từ Chấn Á chừng như bị xem thường.
Cô nghĩ rằng tôi không thể thưởng thức được gì hết ư? Này, Vân Phi, cô
cho tôi là gì?
- Là chiếc răng bánh xe nhỏ của guồng máy lớn.
Từ Chấn Á ngây người một lát, đoạn chàng bắt đầu
ngẫm nghĩ lời nói này, và càng ngẫm nghĩ thì càng cảm thấy thấm thía
hơn. Há chẳng phải ư! Mấy năm nay, học hành, phấn đấu, cạnh tranh, làm
việc, quần quật, bôn ba… đối mặt toàn là máy lớn, máy nhỏ; nhìn thấy
toàn là chữ số, biểu đồ, máy tính, điện thoại… đúng vậy, chàng chỉ là
chiếc răng bánh xe nhỏ của guồng máy lớn, làm việc không ngừng không
nghỉ, làm đến quay mòng, váng đầu váng não… Mấy năm nay chàng chưa hề
nhận chân ra mình, giờ trong một thoáng, nàng thốt lên mấy lời, thật quá
rõ ràng; mình là chiếc răng bánh xe nhỏ của guồng máy lớn!
- Ồ! - Sau một hồi thật lâu chàng mới buột miệng thốt ra một tiếng. Đăm đăm nhìn Vân Phi chàng huyển hoặc nói:
- Vậy thời, giúp tôi đi, nàng tiên nhỏ, dùng chiếc gậy trong tay nàng đó mà điểm dùm tôi!
Trong tay nàng đang hí hoáy cọng cỏ đuôi chồn
dài, nghe nói vậy, nàng không suy nghĩ gì, liền quất cọng cỏ vào người
chàng. Chàng lại chẳng khỏi rùng mình, dường thể đó là cây ma bổn của
tiên nữ thực, đã thay gân đổi cốt, đã đánh đuổi cái thai phàm xác tục
của chàng.
- Bây giờ, chàng trầm ngâm nói, tôi có đẹp ra được tí nào chưa?
- Nói sao?
- Nhớ buổi chiều đầu tiên nói chuyện ấy không?
Chàng chăm chú nhìn nàng. Giờ thì cô thử so sánh giữa tôi và cọng cỏ
đuôi chồn trong tay cô, xem cái nào đẹp hơn?
Nàng so sánh thiệt, hết nhìn cỏ đuôi chồn lại
nhìn Từ Chấn Á, rồi lại nhìn cỏ đuôi chồn và rồi lại nhìn Từ Chấn Á, rồi
lại nhìn cỏ đuôi chồn và rồi lại nhìn Từ Chấn Á nữa. Sau đó, nàng phá
lên cười giòn, vứt cọng cỏ đi, nhảy cẫng lên, nói:
- Tôi thấy ra rồi, anh bị lây trăm ngàn chứng bệnh kỳ cục của tôi mau quá!
- Hẳn vậy.
- Đi! Nàng nắm cánh tay chàng. Chúng ta đến lầu Yên Hà, tôi có nhiều thứ để anh ngắm!
- Chắc là cô cho tôi xem vũ hội thần tiên!
Chàng lẩm bẩm nói và bước theo nàng đi về phía quần sơn mút ngàn.
- Má ơi! Má, má phải buộc Vân Phi trang điểm cho
đẹp hơn tí nữa chớ, người chị hai Vân Nghê lại òn ỷ xúi giục người mẹ.
Từ khi Từ Chấn Á về đây ở tới giờ sao con thấy em con chẳng có gì thay
đổi cho ra dáng. Đằng này lại càng khùng nặng!
- Còn nói gì bây giờ, bà mẹ thở ra. Khi Chấn Á
mới tới, đã ra trò gì nữa đâu, mà cũng lạ, mấy tháng nay cậu ta lại học
đòi theo Vân Phi, chẳng chưng diện sửa soạn, ngoại trừ đi làm việc thì
thôi, còn cứ mãi lẽo đẽo theo Vân Phi ra ngoài núi suốt ngày.
- Ấy vậy, chẳng là… Vân Nghê hàm ý ngó nhìn mẹ. Cũng không sai gì!
- Con không biết, chúng nó… chúng nó vốn như hai
trẻ nít, ngày ngày toàn nói cây to cây nhỏ, hoa kèn, cá bạc, cá vàng,
cỏ đuôi chồn… Ối thôi, Vân Nghê, má nói cho con rõ, chẳng những Vân Phi
nhà ta là một con khùng, đằng này má thấy… má thấy… cái cậu Từ Chấn Á
cũng là một thằng khùng nốt!
Vân Phi đứng ngoài cửa sổ, sau khi nghe, lọt hết
câu chuyện của mẹ và chị, nàng nguýt dài, hít mũi, quày quả hướng phía
sau sườn núi bỏ đi một nước.
Băng qua mái nhà xanh, tới phòng thủy tinh, nàng
ngồi trên phiến nham thạch to, lại lột hết giày vớ, nhúng chân xuống
dòng sông, gót chân khuấy khuấy bì bõm chẳng ngừng. Bây giờ trời đã xế
chiều, mặt trời đang rụng dần về phía quán Tử Linh, ráng chiều trải đầy
trời, nhiều áng mây sáng rực, màu sắc lạ lùng, ánh xuống nhuộm hồng cả
dòng sông. Nàng đưa tay chống cằm, đăm đắm chìm trong sự nghĩ ngợi miên
man, bỗng dưng cảm thấy nỗi tịch mịch đâu đâu, lạ kỳ, bốn bề đều vắng
vẻ.
Tiếng rong róc của dòng nước, tiếng ríu rít của
chim về tổ, tiếng khẽ ngâm của cơn gió nhẹ, tiếng sáo của tự nhiên không
ngừng đưa đến bên tai… dù bao thứ dồn dập đưa tới mà vẫn thấy vắng vẻ.
Vì sao? Nàng lắng tai để ý, trong tiềm thức hồ như thoáng có một sự đợi
chờ tiếng gì nữa.
- Vân Phi! Vân Phi! Cô ở đâu?
Tiếng kêu gọi của chàng trai phá bầu không khí
vọng lại. Vân Phi cảm thấy rộn rã, lòng dấy lên một thứ gì lâng lâng khó
tả, khóe miệng nổi lên một nụ cười tươi; anh chàng khùng lại tới.
- Vân Phi! Vân Phi! Vân Phi!
Theo tiếng gọi, Từ Chấn Á đã xuất hiện nhìn Vân Phi ngồi trên tảng nham thạch, chàng trách móc:
- Hay thiệt, cô ngồi đây mà biệt lên tiếng, để
tôi phải tìm cô khắp biệt thự Vân Phi, mệt đà hết hơi hết sức, sao cô
chẳng ý gì tới tôi?
- Tôi đang nghĩ…
- Nghĩ gì?
Nàng lắc đầu mỉm cười mơ hồ.
- Tôi cũng không biết, nàng khe khẽ đáp.
Từ Chấn Á ngó nàng, những tia sáng nhạt của mặt
trời sắp lặn phơn phớt trên người, trên mái tóc, trên khuôn mặt nàng,
đôi nhãn châu đen lay láy, ánh lên một vẻ gì ấy mà chàng chưa từng thấy,
ôn nhu như mộng, long lanh chẳng khác hai vì sao, cái hoang dã trên
người nàng chẳng biết đã mất đi tự lúc nào, bây giờ, thấy ra nàng có vẻ
trầm tĩnh lạ.
- Này. - Chàng khẽ lên tiếng và rảo bước tới tảng nham thạch nhô khỏi mặt nước bên cạnh nàng. - Có chỗ nào cho tôi ngồi chăng?
Người nàng nhích qua, chừa ra một chỗ trống kế bên.
- Hình như Phi có hơi buồn thì phải? Chàng nói và ngồi xuống cạnh nàng.
- Má với chị hai vừa trách mắng chúng mình!
- Thiệt hôn?
- Người nói tôi là một con khùng, và anh cũng là một tên ngốc!
Chàng bặm chiếc môi, muốn bật cười. Một cảm giác
mới là lạ len trong người. Chàng ngó thẳng nàng, nụ cười tản mát qua
đầu mày khóe mắt.
- Anh cười gì nào?
- Lời nói của mẹ Phi vậy mà có lý.
- Hứ! Nàng nhún vai. Tôi chẳng thấy có lý chút nào!
- Trông kìa! - Chàng chỉ tay nói. - Một con chim thúy!
Nàng ngó theo, quả nhiên, một con chim thúy rất
đẹp, toàn thân màu lam , ánh về phía mặt trời phát ra những tia lóng
lánh như kim cương. Nó đang chấp chới lượn vòng trên mặt nước, cánh chao
chao dường thể đang đùa bỡn, sau đó nó đậu lại trên một chóp nham thạch
và lộ ra nét kiêu ngạo, đưa chiếc mỏ dài xinh xắn rỉa rỉa lông; vừa
rỉa, nó vừa nghiêng nghiêng đầu, láo liêng đôi tròng mắt tợ hồ đang nghe
ngóng gì. Thế rồi, lại một con chim thúy khác lướt gió bay tới, sà
thẳng trong sáng nước trước mặt con chim thúy kia.
- Á, lại thêm một con nữa kia! Vân Phi khẽ reo lên.
- Phải, con chim trống đấy, con trên chóp đá kia
à con mái. Từ Chấn Á nói, cánh tay chàng đã choàng qua lưng Vân Phi tự
lúc nào mà không hay biiết.
Con chim thúy trống sà nước, bắt đầu nho nhỏ líu
lo, là là đánh một vòng để triển lãm bộ lông mượt đẹp, đoạn, nó đậu
trên một tảng đá đối diện con kia, đôi chân xinh xinh tung tăng nhun
nhún, cánh xòe rộng, rồi nghểnh đầu cất tiếng hót thảnh thót…
- Ồ, tuyệt đẹp! - Vân Phi thẫn thờ buột miệng khen. - Mà kìa, nó đang làm gì nhỉ?
Từ Chấn Á nhìn Vân Phi. Em! Nàng tiên nhỏ chốn sơn lâm, em đã dạy anh bao nhiêu thứ, giờ tới phiên anh dạy lại em đây.
- Nó đang tỏ tình. - Chàng thấp giọng, nói trìu
mến. Đấy là tự nhiên, em hiểu chăng? Trời đất sinh ra muôn vật, có núi
có nước, có cây có hoa, có âm có dương, có chim thúy trống cũng phải có
chim thúy mái chớ.
- Ờ há!
Nàng ngó chàng, mắt mở to ngời sáng.
- Hiện giờ, con trống đang ve vãn xin tình yêu
với con mái, cô nàng làm dáng ngồi trên cao chờ đợi anh chàng, anh chàng
cũng hết sức tỏ ra anh phong để mua chuộc cảm tình với cô nàng.
- Ờ há!
- Em thích tự nhiên, em yêu cái đẹp, em nên
biết, tình yêu cũng là tự nhiên, với lại, tình yêu là đẹp nhất. Em trông
chúng nó kìa!
Nàng nhình chúng, con chim thúy trống đã nhảy
tới tảng nham thạch của bạn gái nó, mường tượng đang ghẹo nguyệt trêu
hoa, chúng nó có vẻ thẹn thùng bẽn lẽn, một con thì muốn lân la, một con
thì khép nép làm duyên nửa xô nửa né, con này ngó nhìn con kia, cất
tiếng hót, nhảy tung tăng, xòe cánh, rồi xán lại, kề bên rỉa lông rỉa
cánh cho nhau… bộ lông cánh lam ánh kia rực ra vô số tia óng ánh, loá
mắt.
- Một sự tự nhiên tuyệt mỹ, - chàng tiếp tục
nói. - Đấy là cuộc đời, là nguồn gốc của thiên địa vạn vật tồn tại…,
trời đất tạo ra chúng vì muốn để chúng yêu đương, cho nên, có cô nàng
khùng, tất phải có anh chàng ngốc!
Đầu chàng cúi xuống, trong khi nàng còn chìm vào
phút giây mê mẩn, chiếc môi chàng đã áp lên chiếc môi nàng, cánh tay
chàng choàng qua ôm chặt người nàng. Giòng nước bập bồng, gió nhẹ khẽ
ngâm, chim thúy đang chiêm chiếp thỏ thẻ yêu đương… tiếng sáo của vạn
vật đều im bặt, trời đất hỗn độn…, nàng từ trong vòng tay chàng ngước
đầu lên, mắt say sưa nhìn chàng không chớp động. Đôi nhãn châu đen láy
long lanh kia bây giờ thấy ra vẻ thẫn thờ, yếu mềm và rất đáng thương.
- Tôi… tôi… tôi đã nói kia mà, tôi… không là thứ người con gái phải có người thanh niên mới sống được.
Nàng nói một cách đáng thương làm sao.
- Có điều, em vì anh mà sống, chàng đắm đuối nhìn nàng.
- Tôi … tôi… tôi không thể rời biệt thự Vân Phi được, nàng ngập ngừng.
- Ai muốn em rời bỏ đâu, chỉ là em nên chịu tìm
thêm một nam chủ nhân cho biệt thự Vân Phi, mình em mà chiếu cố một biệt
thự lớn thế này há chẳng cô độc lắm sao? Anh sẽ là nam chủ nhân tốt
nhất!
- Vả lại…. vả lại… Cái vẻ nàng càng thêm đáng thương. Em… em… em còn có trăm ngàn chứng bệnh kỳ cục kia!
- Anh còn có ngàn vạn chứng bệnh quái gở đây!
- Với lại… với lại, em đã nói… em không ưng lấy chồng!
- Thứ chuyện ngô nghê ngốc nghếch ấy mình đã
nói, xong, đấy chẳng qua là vì mình chưa kinh nghiệm, cũng chưa hiểu
biết được cuộc đời này!
- Hơn nữa… hơn nữa, anh chẳng bảo là anh đã có bạn gái ở bên nước Mỹ đó ư?
- Chẳng qua là anh phụ họa chuyện cho vui đó thôi, vì em làm dáng quá đi!
- Ồ! Nàng trố to đôi mắt. Có điều… có điều…
- Nè, nghỉ đi! Chàng nói. Anh có phương thuốc để trị mấy chứng bệnh: “với lại, hơn nữa, vả lại, có điều” của em rồi!
Mau lẹ, chiếc môi chàng lại áp chặt trên chiếc
môi nhỏ mim mím, ngập ngừng, đáng thương kia. Nàng khe khẽ rên, nàng thở
dồn, và rồi cánh tay nàng quàng qua cổ chàng ghì chặt.
Trời đất yên lặng, chỉ có tiếng nước vỗ bập bồng
và gió nhẹ thổi vi vu. Đôi chim thúy kia bây giờ đã không còn kêu chim
chiếp và nhảy múa nữa, chúng đứng trang nghiêm trên tảng nham thạch, hai
chiếc đầu chụm lại chăm chăm nhìn họ, hồ như cũng hiểu ra mình đã hoàn
thành nhiệm vụ thần thánh thế nào. Vốn, trong truyện thần thoại Hy Lạp
chim thúy chính là do đôi bạn thần tiên yêu nhau biến ảo thành. Chúng
dụm đầu kề tai một hồi, đoạn xoè cánh song bay vút mất dạng.
Mặt trời đã khuất sau dãy núi xa, bóng tối âm
thầm buông xuống. Góc trời đã nhấp nháy một vì sao đầu tiên của đêm hè.
Những con đom đóm từ trong bụi cỏ bay ra, lập lòe vây quanh họ như đưa
thoi, một con ếch xanh trong hốc nham thạch ló đầu nghe ngóng, trên cây
đa có con ve sầu đang hát… Đám khách của biệt thự Vân Phi đều lặng lẽ tề
tựu, trong bóng đêm, đôi nam nữ chủ nhân bảo hộ chúng.
Thế giới này là của những người yêu nhau. Phải chăng?