Bắt Cá Hai Tay Trên Thiên Đường - phần V - Chương 13 - 14
PHẦN 5
CHƯƠNG 13: ĐỐI MẶT
CHƯƠNG 13: ĐỐI MẶT
Đã đến lúc tôi phải rời văn phòng của Đấng tạo hóa toàn năng. Tôi có thể hỏi Ngài hàng lố những câu hỏi này nọ kia khác nữa, nhưng tôi hiểu rằng chúng cũng chẳng có ích gì cả. Tôi vẫn sẽ phải đối mặt với những hai người đàn ông trong đời mình.
Khi ra đến nơi, tôi thấy mình đang đứng gần với Đài quan sát Địa cầu. Tôi cứ đứng đó một lúc lâu, chẳng biết mình sẽ phải đi đâu nữa.
“Kaylin!” Tôi quay lại để nhìn thấy HwanHee đang cuống cuồng vẫy gọi tôi. Anh chạy tới chỗ tôi, cười rạng rỡ. “Cuối cùng thì cũng xong. Anh cứ tự hỏi chẳng biết bao giờ cuộc gặp gỡ của em với Thượng Đế mới kết thúc nữa.”
Tôi lập tức bối rối. “Anh biết em đi gặp Người sao?”
Anh gật đầu. “Đương nhiên. Anh nhìn thấy em đi vào văn phòng quản lí mà. Anh cũng định đi vào theo em nhưng chỉ những người có việc muốn gặp Ngài mới được vào thôi. Đó là luật. Anh nghĩ người ta qui định như vậy vì cái sảnh đó lúc nào cũng chật kín người là người.”
Vậy là HwanHee đã nhìn thấy tôi chạy vào tòa nhà đó. Vậy có phải anh cũng nhìn thấy tôi đứng nói chuyện với Brian không nhỉ?
“Hay là đến thăm bố mẹ em đi.” HwanHee gợi ý. “Trầm mình trong dòng suối nước nóng cũng là một ý kiến không tệ đấy chứ?”
“Tốt thôi.” Tôi đồng ý ngay lập tức. Đằng nào cũng chẳng có việc gì khả dĩ hơn để làm lúc này. Cả hai nhắm mắt lại, tay nắm chặt tay và vẽ lại hình ảnh của cha mẹ tôi trong đầu.
“Chào cả hai đứa.” Mẹ là người đầu tiên chào đón chúng tôi. “HwanHee, uống gì chứ?” Bố tiến lại vỗ vai HwanHee.
“Có chứ ạ.” HwanHee không phản đối.
Chẳng mấy chốc, cả bốn người chúng tôi đã quây quần bên chiếc bàn gỗ, thưởng thức đồ uống và những cái kẹo éclairs ngọt ngào. Chẳng khác gì những ngày cũ. Giá mà… giá mà cả bốn chúng tôi được sống lâu hơn nữa trên Trái Đất. Mặc kệ Thượng Đế đã nói đi nói lại với tôi, cái câu “Nếu mà…” vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi chẳng thôi.
“Sao hôm nay con lại không ăn kẹo éclairs nhỉ?” Mẹ hỏi, tay đẩy đĩa kẹo ngon lành tới trước mặt tôi.
“Có chứ mẹ.” Tôi trấn an bà, nhón lấy một cái kẹo và hồn nhiên thả tọt vào miệng. Chính xác vào thời điểm đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua và tôi nghe thấy giọng nói mà tôi không hề muốn được nghe trong tình huống này một chút nào.
“Kaylin, em đây rồi!” Brian hớn hở xuất hiện ngay cạnh tôi.
Mọi thứ như trong một cảnh quay chậm. HwanHee ngồi bên phải tôi, Brian đứng ngay bên trái tôi và bố mẹ tôi thì cứ nhìn từ chàng trai này sang chàng trai kia. Thời gian như ngưng đọng.
Rắc rối to rồi. Ngốc quá, sao tôi có thể chểnh mảng thế được cơ chứ. Rõ ràng tôi không muốn cho hai người gặp nhau. Nhưng giờ đây thì, tôi đây, kẹt cứng với cả hai người bên cạnh. Và tôi cũng chẳng thể làm gì vì bố mẹ đang chứng kiến tất cả.
“Kaylin.” Mọi người đều kêu tên tôi. Cảnh quay chậm kết thúc, mọi người lại hoạt động như bình thường.
“Kaylin, con không định giới thiệu bạn con với chúng ta sao?” Bố tôi nói. Nhưng lưỡi tôi đã đông cứng trong miệng và các cơ bắp cũng đã xụi đơ hết ráo. Thế là xong, chỉ một vài giây nữa, HwanHee và Brian sẽ được biết về nhau, và thế là hết phim. Ngay cả trên thiên đường, tôi cũng đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Brian vừa định mở miệng ra tự giới thiệu thì HwanHee đã tranh lời. “Cô chú à, đây là Brian, bạn trai thứ hai của Kaylin đấy.”
Shock.
Kinh ngạc.
Tóc gáy dựng hết cả lên.
Và rối beng vào nhau, như chính cảm nghĩ của tôi lúc này.
HwanHee đã biết hết? Và Brian trông cũng chả có vẻ gì là bất ngờ cả.
Cuối cùng thì trí óc, cơ bắp và cổ họng của tôi cũng hoạt động trở lại.
“Hai người biết nhau à?”
Chính HwanHee cũng ngạc nhiên. “Tất nhiên là biết rồi. Sao em lại ngạc nhiên như vậy chứ?”
Brian nói tiếp. “HwanHee là người đầu tiên tìm đến anh khi anh vừa chân ướt chân ráo tới thiên đường. Và anh cũng nhận ra anh ấy qua những bức vẽ của em.”
“Và anh thì biết Brian là bởi vì anh rất hay dõi theo hai người ở Đài quan sát Địa cầu.” HwanHee bổ sung. “Và bọn anh nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết.” “Còn hơn ấy chứ. Như anh em vậy đó.”
Cả hai chàng trai tôi yêu lại thân như anh em với nhau sao?
Sau hàng tuần liền lo lắng không đâu, tự hỏi không biết tôi nên giới thiệu cho hai người biết nhau không, rồi lại cố giữ cho họ không gặp nhau, để rồi cuối cùng đây là tất cả những gì tôi nhận được sao?
Sự thật phũ phàng. Cuối cùng tôi là người duy nhất lo chuyện hão. Cả Brian và HwanHee đều biết rất rõ về nhau và có vẻ họ chẳng quan tâm chuyện cả hai người cùng yêu một người con gái.
Tất cả chỉ là tôi mà thôi.
Ngay lúc đó, lại là một cơn gió cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Hai cô gái cùng xuất hiện một lúc.
“Brian!” Một người gọi.
“HwanHee!” Đến lượt người còn lại.
Việc duy nhất tôi có thể làm là ngồi đó với cái miệng há hốc. Và mẹ đã giúp tôi việc phải làm.
“Vậy những cô gái trẻ xinh xắn này là ai đây?”
Brian nói trước. “Kaylin, hai bác, đây là mối tình đầu của con, Becca.” Mối tình đầu tiên của Brian?
Và HwanHee. “Còn đây là May, cũng là mối tình đầu của con.”
Mối tình đầu của HwanHee? Tôi không nhịn được nữa. “Nhưng em tưởng em mới là mối tình đầu của anh chứ?” Tôi phản ứng HwanHee. “Chúng ta gặp nhau hồi mới có bảy tuổi cơ mà.”
May trả lời thay cho HwanHee. “HwanHee và mình đã gặp nhau từ hồi mới hai tuổi cơ. Và bọn mình đã là hàng xóm của nhau cho đến tận khi anh ấy chuyển đi năm bảy tuổi.”
Tôi hoàn toàn không nghĩ ra rằng nếu tôi có một mối tình đầu và một mối tình cuối thì đương nhiên Brian và HwanHee cũng sẽ như vậy? Sao tôi lại mấy đến mấy tuần lo lắng, căng thẳng về một mối tình tay ba chỉ tồn tại duy nhất trong đầu tôi mà thôi?
HwanHee và Brian cùng chăm chú nhìn tôi. Tôi chưa từng bao giờ trông nhợt nhạt tệ hại đến vậy, cái phút giây tôi nhận ra mình chính xác, không gì hơn một con ngốc thảm hại.
“Kaylin, em không sao chứ hả?”
“Chúng tôi hi vọng tất cả chúng ta có thể là bạn của nhau.”
Là bạn hết. Sao đơn giản quá.
Vậy mà sao tôi không nhận ra điều đó sớm hơn? Sao tôi lại là người duy nhất bị ám ảnh bởi chuyện yêu đương?
Thiên đường đúng là nơi không có chỗ cho những cảm giác sợ hãi hay buồn tủi. Nhưng nếu có ai đó nói bạn rằng bạn sẽ không cảm thấy ngu ngốc trên thiên đường thì tôi dám chắc người đó đang nói dối bạn tệ hại.
CHƯƠNG 14: TÌNH ĐẦU, TÌNH CUỐI, NHỮNG MỐI TÌNH
Những đám mây quả là chiếc ghế sofa lý tưởng, nơi bạn có thể ngồi xuống và nghĩ ngợi cả ngày.
Giống như tôi đây, đang ngồi bên rìa mép của một đám mây dưới bầu trời đêm được soi sáng bằng cả ngàn vì sao.
Có tiếng bước chân lại gần tôi. Tôi ngước nhìn lên và ngạc nhiên bởi đó chẳng phải HwanHee cũng không phải Brian, càng không phải những cô bạn mới May hay Becca đang tiến lại phía tôi.
Đó là một chàng trẻ tuổi trông quen ơi là quen đang sải những bước tự tin lại bên tôi.
“Chỗ này đã có ai ngồi chưa bạn?” Anh ta hỏi, tay chỉ vào chỗ ngồi trên đám mây bên cạnh tôi.
Tôi lắc đầu, vắt óc nhớ xem mình đã gặp anh chàng này ở đâu trong quá khứ rồi.
Anh chàng ngồi xuống, chân cũng đung đưa bắt chước tôi.
“Trông cậu vẫn như thế nhỉ.” Anh chợt lên tiếng.
Vậy ra là một người bạn trong quá khứ. Nhưng tôi không thể nào nhớ ra.
“Cậu không nhớ mình thì phải?” Tôi lắc đầu đầy ăn năn. Anh ta đẹp trai quá trời quá đất. Anh ta chìa một bàn tay về phía tôi.
"Chúng mình là bạn lớp 2 của nhau."
Lớp 2. Park Joong Jae. Vậy là tôi bắt đầu nhớ ra rồi. Một cu cậu bầu bĩnh với mái tóc “cái bát úp ngược”. Hồi đó thì trông yêu yêu, còn bây giờ đẹp trai đến ngạt thở.
“Mình nghĩ là mình nhớ ra rồi.” Anh mỉm cười, ánh mắt anh như nhảy múa. “Làm mình vui quá. Hồi đó lúc nào cậu cũng đi với HwanHee nên mình nghĩ cậu sẽ chẳng nhớ mình là ai hết cả.”
Tôi lại lắc đầu.
“Sao lại không? Chúng ta đã từng cùng đóng trong vở kịch của trường đúng không? Một vở kịch Giáng Sinh. Cậu đóng con cừu, còn mình đóng cái cây.”
“Vậy là cậu có nhớ thật rồi.” Anh gật đầu muốn sái cả đầu. Tôi cũng chìa tay ra để bắt tay anh.
“Rất vui gặp lại cậu.” Anh bắt tay tôi. “Mình cũng vui lắm.”
Chúng tôi nhìn nhau cười mỉm. Trong một thoáng, tôi ngất ngây trước nụ cười hoàn mỹ của anh. Và còn cái gương mặt cương nghị kia, cái mũi thật thẳng và đôi mắt tối sẫm kia nữa chứ…
Đột nhiên anh cụp mắt xuống như ngại ngùng một điều gì.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Mình chưa từng dám nói với cậu.” Anh rụt rè trả lời. “Mình đã từng rất thích cậu đấy.”
Thú vị đến khó tin. Làm tôi cười. “Thật vậy sao?” Anh ngượng ngùng gật đầu.
Và những lời tiếp sau của anh suýt làm trái tim tôi ngừng đập (nếu mà tôi vẫn còn một trái tim bằng thịt để có thể thực sự ngừng đập) và lắp cho nó đôi cánh để nó bay vút lên bầu trời sao luôn vì quá hạnh phúc.
“Em là mối tình đầu của tôi đó.”
Vậy cuối cùng tôi cũng là mối tình đầu của một ai đó. Và vòng quay của tôi không chỉ có HwanHee và Brian. Tôi mỉm cười với anh nụ cười rạng rỡ nhất tôi có thể.
o0o HẾT RÙI =^,^= o0o