Quả cam luân hồi - Chương 06 - Phần 4

Hàn Tử Nghi nghe xong, toàn thân xúc động run lên bần bật, sau đó nói: “Anh cũng quên không để tâm giúp em việc này?”.

Ngải Giai liếc anh một cái, nói tiếp: “Giúp đỡ, giúp thế nào, anh đừng quên em thế nào đi nữa cũng đã là ma, không phải là người, em biết anh thích em, nhưng em nghĩ, em không tiêu tan như Đường Tiểu Uyển nhưng cũng sẽ phải đầu thai, không thể cả đời ở cùng anh”.

“Ngải Giai, em nói gì vậy? Sao có thể phũ phàng như vậy?”. Hàn Tử Nghi đã không vui, anh không thích nghe những lời đầy lý trí kiểu này. Con người ta nếu quá lý trí, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa, vậy có khác gì làm ma.

Hàn Tử Nghi cũng vì chuyện này mà đau đầu, mặc dù ngày xưa cũng có chuyện tình giữa một thư sinh với một cô ma xinh đẹp, cảm động đến tận trời xanh, nhưng, kết cục của mối tình âm dương vẫn là bi kịch, người ma khác đường, sao có thể thực sự chung sống lâu dài cùng nhau.

Nhìn Long Long và Phụng Phụng, lại nhìn cảnh giữa Chu Bảo Bảo và ông xã, Ngải Giai chỉ biết thở dài, lúc còn sống chưa từng gặp vấn đề tình cảm gì, không ngờ sau khi chết, lại muốn phát triển mối tình giữa người và ma với một anh chàng ngoài vẻ khá điển trai ra những điểm khác đều tồi tệ.

Hàn Tử Nghi nhìn xa xăm, mặt trời đang từ từ xuống núi, Mã gia tuy không nhiều tiền bằng Vương Bác Du, nhưng xem ra sự nghiệp của ông xã Chu Bảo Bảo cũng rất tốt, có thể xây một biệt thự thế này ở một chỗ đẹp như vậy, nuôi bao nhiêu người ăn không ngồi rồi, mà vẫn không thấy đau lòng, đúng là một gia đình giàu có.

Còn cảnh đẹp đối với anh mà nói chỉ là một gánh nặng, điều quan trọng nhất trong cuộc đời là được ở gần người mình yêu đến đầu bạc răng long, mà bây giờ anh gần như không có cơ hội này. Nếu hôm đó không phải mình xông bửa vào nhà Hạ Thi Đình, cuốn vào chuyện thi phi ân ân oán oán này. Nếu không phải là mình đã yêu Ngải Giai và trở thành bằng hữu sống chết có nhau với Vương Lôi, quen biết Đường Tiểu Uyển và Hạ Thi Đình thì có lẽ cuộc đời của mình có thể bình lặng hơn một chút, làm một kỹ sư phần mềm bình thường, sống một cuộc đời rất bình thường.

Hàn Tử Nghi chưa từng có thái độ nghiêm túc như vậy, Ngải Giai muốn đến an ủi, nhưng lại không biết nói gì, chỉ đứng dựa vào một gốc cây, nhìn ánh nắng vàng trải trên bãi cỏ xanh mướt.

“Quả cam có phải thực sự phục hồi được sự sống cho hồn ma?”. Hàn Tử Nghi giống như tự hỏi.

Ngải Giai không biết vì sao anh hỏi như vậy, đành trả lời: “Có lẽ là đúng, nếu không Vương Bác Du cũng sẽ không tốn nhiều tâm sức như vậy”.

“Nếu có thể phục hồi sự sống cho hoàng đế nhà Tống kia, có thể làm cho Hạ Thi Đình tỉnh lại, vậy thì cũng có nghĩa là có thể phục hồi sự sống của em đúng không?”

Ngải Giai giật mình, cô bay lên, trợn tròn mắt nhìn Hạ Thi Đình, cô cũng không biết nói gì, chuyện quan trọng nhất trong lòng Hàn Tử Nghi bây giờ có lẽ chính là được sống cùng với người con gái mình yêu thương, quả cam có thực sự có thể phục hồi sự sống cho cô không, còn cô có thể chết rồi mà sống lại, nói thật, cô chưa bao giờ suy xét đến, cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Bây giờ lại nghĩ đến điều này, nếu nói một chút lay động trong lòng cũng không có thì đó là điều không thể.

Nhưng, chỉ có một quả cam, cô chìm đắm trong im lặng, cứ coi như có thể cướp được bình luân hồi từ tay Vương Bác Du, cũng chỉ có một quả cam, nói không chừng quả cam đó còn có thể gọi lại đuợc hồn của Đường Tiểu Uyển.

Ngải Giai và Hàn Tử Nghi đều đang trầm ngâm, quả cam làm thuốc dẫn cải tử hoàn sinh này chỉ có một, mà cô, Hạ Thi Đình, Đường Tiểu Uyển lại là ba con ma, cơ hội sống này rốt cuộc nên phải dành cho ai?

Màn đêm buông xuống, đèn trong ngôi biệt thự đã bật lên, Vương Lôi và tiểu đội bắt ma Kha gia đang hát Karaoke trong phòng, nhà bếp đang chuẩn bị bữa tối, Hạ Thi Đình luyện thuật gọi hồn trên nóc nhà, gọi đến một đội linh hồn của mấy con vật nhỏ, trong thoáng chốc đã vây quanh cô làm ầm ĩ đến mức khiến cô tối mày tối mặt.

Không ai ngờ nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.

Trong lúc mọi người còn đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên ma nữ áo đỏ từ ngoài cửa xông vào, cô đã trở thành bạn tốt của đám nhân sĩ chính nghĩa bắt ma này, dẫn đầu một đội ma nhỏ thiện lương làm cơ sở ngầm, bố trí canh gác quanh ngôi nhà.

Lúc cô xông vào vô cùng hoảng hốt, chỉ nói một câu rồi chuồn đi.

“Kẻ xấu họ Vương kia lại đến, mọi người trốn đi!”.

Nói xong câu này, những người trong phòng tản đi rất nhanh, mọi người đều từng bị Vương Bác Du làm cho đau khổ, không có ai tình nguyện lộ diện đối đầu với ông ta. Xem ra ông ta vẫn thông qua Ngải Giai để tìm ra nơi náu mình của Hạ Thi Đình. Ông ta vẫn không biết Đường Tiểu Uyển đã xảy ra chuyện, quả cam đã ở trong tay Hạ Thi Đình, nên đã chờ lâu như vậy mới lại bắt đầu hùng dũng dẫn sát thủ tiến lên.

Hạ Thi Đình đang chơi với hồn ma của một con chó nhỏ trên nóc nhà, vừa nghe thấy tin này, nổi giận đùng đùng xoay người soạt một cái rồi bay xuống, còn thể hiện một tư thế rất giống một hiệp sĩ thời cổ, nói với Vương Lôi đã chạy ra đến: “Em đang định tìm ông ta tính sổ, ông ta lại tự dẫn xác mình tới cửa, em phải báo thù cho Tiểu Uyển”.

Ngải Giai chộp lấy cô lôi lại phía sau, lẩm bẩm trong mồm: “Sau khi làm ma đầu óc cô đã hỏng rồi! Với lực lượng bây giờ của chúng ta còn đòi báo thù? Vương bác Du lại không phải là một người bình thường, cô cho rằng chúng ta thực sự là đối thủ của ông ta sao, tốt nhất hãy chạy đi! Cô nhìn những người trước mặt đều đã chạy rất hăng hái”.

Theo hướng tay Ngải Giai chỉ, quả nhiên thấy cảnh lão quái Âu Dương rất nhanh đã dùng thuật che mắt người khác để tạo chướng ngại vật trên đường, sau đó chạy nhanh hơn cả thỏ thi chạy, Hạ Thi Đình lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.

“Tôi sẽ không khuất phục bọn tà ác”. Cô củng cố niềm tin của mình.

“Trời ơi! Cô tưởng bây giờ đang quay phim hoạt hình à! Nếu cô muốn chết một lần nữa, vậy thì thực sự không cứu được nữa rồi, hay là nghĩ cách lấy được bình luân hồi đi!”. Ngải Giai hung dữ nói.

Hàn Tử Nghi nghe được câu này, bất ngờ đứng lại, anh quay người nói với đám người đang vội vã tháo chạy thoát thân này: “Từ từ, chúng ta không cần chạy, trên tay ông ta có bình luân hồi mà chúng ta cần, trên tay chúng ta có quả cam mà ông ta cần, chi bằng mọi người cùng hợp tác, không ai nói là quả cam chỉ có thể làm một người sống lại, vậy thì mọi người đều có hi vọng, trốn chạy hết lần này đến lần khác như vậy cũng không phải cách hay”.

Vương Lôi xông đến, đập mạnh lên đầu anh ta, sau đó nói: “Anh ngốc thật! Một quả cam đương nhiên chỉ có thể làm một người sống lại, lẽ nào có thể ép thành nước cam, mọi người chia nhau mỗi người uống một ít, hơn nữa chúng ta có biết bao nhiêu người muốn sống lại?”.

Mặt Hàn Tử Nghi tái mét: “Anh không thử sao biết có được hay không?”

Hạ Thi Đình nhìn hai phần tử ngoan cố này đã bắt đầu cãi nhau, liền quát to: “Đùng cãi nhau nữa, tôi cũng cho rằng chúng ta không cần thiết phải trốn, dù sao ông ta luôn tìm thấy chúng ta, hơn nữa ông ta không đến tìm chúng ta, thì là chúng ta trộm của ông ta. Hừm, ông ta có thể thuê sát thủ giết chúng ta, chúng ta không thể mời ăn trộm trộm đồ của ông ta sao?”.

“Hay hay, em thông minh, em có thể nghĩ ra cách lấy ác trị ác, nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền để đi mời ăn trộm hả? Lẽ nào muốn chúng ta hóa trang thành ăn trộm sao?”. Vương Lôi bây giờ đã không còn là thái tử nữa.

Hạ Thi Đình lắc lắc đầu: “Bây giờ hóa trang cũng vô ích, mọi người thế kia cũng không có tài năng bẩm sinh làm ăn trộm, nhưng không sao, em có thể bảo các con ma nhỏ trong bãi tha ma quyên góp chút tài sản lúc còn sống, đoán chừng cũng không thể ít hơn Vương Bác Du, đi thôi, hôm nay chúng ta tạm lui, đợi mấy ngày nữa lấy được tiền, chúng ta sẽ từ từ đấu cùng ông ta”.

Nói xong câu này, cô biến mất đầu tiên, Ngải Giai nhìn Hàn Tử Nghi, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm chân tình, nhưng tấm chân tình trước sự nguy hiểm cũng bị bỏ qua, cô là người tiếp theo bỏ trốn, chỉ có Hàn Tử Nghi và Vương Lôi chui qua lùm cây gần đó, nấp vào đám cỏ, khó khăn lắm mới thoát được bàn tay quỷ dữ của bọn sát thủ, lần mò trong bóng đêm, sau đó được ma nữ áo đỏ tìm thấy, dẫn hai người đi tham gia đại hội quyên góp gì đó của thế giới ma.

Bước thấp bước cao bước đi trên con đường rừng tối om, không biết lại tìm ở đâu ra một bãi tha ma để ẩn nấp. Thời đại bây giờ bãi tha ma rất nhiều, ma nữ áo đỏ dẫn theo những con ma nhỏ, lúc nào cũng là vì bị ác quỷ hoặc Vương Bác Du truy đuổi, đã thuộc lòng bàn tay tất cả các bãi tha ma trong thành phố này, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra một bãi tha ma trong núi làm nơi tụ họp nghỉ ngơi.

Bãi tha ma rất dốc, nếu không phải vì bị Vương Bác Du bức bách thành ra thế này, cũng sẽ không chạy đến đây tụ họp. Hàn Tử Nghi chửi tổ tông nhà Vương Bác Du từ đời thứ hai đã chửi đến đời thứ mười tám, vẫn chuẩn bị chửi tiếp. Vương Lôi vẫn không biểu lộ gì, anh sốt ruột tìm Hạ Thi Đình, không biết ở bên đó cô có khỏe không.

Trong bãi tha ma lần này không có các nhân sĩ bắt ma chính nghĩa, có thể mọi người đều cho rằng ở cùng nhóm người Hạ Thi Đình này không được an toàn, lúc nào cũng có nguy cơ bị Vương Bác Du sai sát thủ giết chết, cho nên đều đi đường vòng để tránh họ. Nhưng những con ma nhỏ lương thiện kia trái lại đã tụ tập chật ních trong bãi tha ma, chỉ thấy Hạ Thi Đình ở đó phát biểu một bài diễn thuyết dài, muốn mọi người quyên góp của cải lúc còn sống, ví dụ như vàng bạc châu báu gì đó giấu ở xó xỉnh nào, hoặc là những của cải lớn gửi trong két sắt của ngân hàng, tốt nhất là có bảo bối đồ cổ gì đó chôn theo. Cô chuẩn bị đi đào mộ gom góp tiền.

Những con ma nhỏ tuy lương thiện, nhưng nghe thấy cô lại nghĩ cách kiếm tiền bằng việc muốn đào mộ này, cả đám đều giả vờ như không nghe thấy.

Ma nữ áo đỏ rất xấu hổ khi nhìn thấy cuộc họp trở nên tẻ ngắt, cô biết Hạ Thi Đình là thầy thuốc chữa bệnh cho ma cuối cùng của Đường môn, cô đã vì những con ma nhỏ này làm không biết bao nhiêu việc tốt, giảm bớt bao nhiêu là đau khổ cho họ, bây giờ muốn trá hình thu một chút tiền chữa bệnh cũng là phải. Nhưng thu phí chữa bệnh cũng không nên tìm cách đào mồ, đây dẫu sao cũng là một việc làm khó đối với ma.

Ma nữ áo đỏ khẽ húng hắng ho hai tiếng, sau đó bước đến trước mặt Hạ Thi Đình, khẽ khuyên một câu: “Bác sĩ, thế giới của ma có một câu tục ngữ khá hay, chuyện nhỏ thì đốt vàng mã, chuyện lớn thì đào mồ, chuyện này của cô dường như cũng không phải là chuyện lớn lắm, chỉ là cần một ít tiền phải không? Việc gì cứ phải đào mồ người khác vậy?”.

Hạ Thi Đình cũng nhận thấy làm như vậy hơi quá đáng, vội vỗ về những con ma nhỏ kia nói: “Cũng không nhất định phải đào mồ, nếu mọi người có một số bảo bối gia truyền gì đó chon dưới đất cũng có thể đem ra quyên góp, chẳng qua chỉ là tôi sẽ không tìm mọi người để thử nghiệm chữa bệnh cho ma nữa mà thôi, tôi sẽ đi tìm một đội ma nhỏ khác để cống hiến việc chữa bệnh cho ma bằng khoa học.

Bây giờ cô nhận thấy nếu không uy hiếp những con ma nhỏ này một chút, bọn họ nhất định sẽ không nộp tiền.

Quả nhiên mấy con ma nhỏ vừa nghe thấy không làm thí nghiệm chữa bệnh cho ma nữa, thái độ đã khác hoàn toàn, lập tức có ma xuất hiện bắt đầu khai báo tài sản lúc còn sống của mình, dù sao sau khi chết cũng không dùng đến nữa, nhưng lại có thể không phải chịu đau khổ bởi các cuộc thí nghiệm chữa bệnh cho ma, hà tất phải chịu tội này vì đống tiền tài vô dụng đó.

Hạ Thi Đình mặt mày rạng rỡ bay lên, chỉ huy Ngải Giai ghi sổ, Vương Lôi và Hàn Tử Nghi sững sờ đứng nhìn, cảm thấy hai người họ làm ma cũng rất thoải mái, chỉ hù dọa ma nhỏ một chút như vậy, đã có thể thu đuợc khoản tiền lớn, hiệu nghiệm hơn cả máy in tiền, ma quả thực cũng không để ý của cải, dù sao trong âm gian cũng không có chỗ tiêu tiền, đốt vàng mã để kỷ niệm người qua đời đã là một truyền thống lâu đời, giống như ăn bánh chưng ngày Tết, chỉ là truyền thống mà thôi, không có tác dụng thực sự.

Có rất nhiều ma nhỏ từng nếm mùi đau khổ bởi Hạ Thi Đình, vì lấy lòng Hạ Thi Đình để cô không đem mình ra làm thí nghiệm chữa bệnh, ngay cả đồ chôn theo cũng đã lấy ra, đào mồ thì đào mồ! Dù sao đào đống xương trắng lên cũng không thể đem ra nấu canh, mình giữ lại cũng không có chỗ dùng.

Đợi sau khi màn đại hội quyên góp này kết thúc, Ngải Giai và Hạ Thi Đình cùng nhau kiểm tra lại thu hoạch, cả hai đều bay lên ở đó rất lâu không có động đậy, Hàn Tử Nghi cũng ngó đầu nhìn con số tổng, bất ngờ há hốc mồm, chỉ có Vương Lôi đã từng gặp những pha lớn, anh dù sao cũng có phong độ của đại thiếu gia, mặc dù con số khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cũng còn có thể phản ứng.

Phản ứng của Vương Lôi là: “Sớm biết vậy tôi nên làm nghề buôn bán này, không ngờ những con ma nhỏ này có nhiều tiền như thế, ôi, lúc còn sống đã bưng bít tốt như thế, chết rồi vẫn còn bị con người bắt nạt, đúng là âm dương cách biệt!”.

Ngải Giai đã bình tĩnh trở lại: “Đây là nhẫn ngọc, trước đây Võ Tắc Thiên từng đeo, trời ơi, vô giá, là con ma nào góp vậy, tôi chuẩn bị đi tâm sự với họ”.

Hàn Tử Nghi trợn tròn mắt, anh ý thức được nếu không lập tức có phản ứng, người tình ma của mình sắp đắm chìm trong sự mê hoặc của tiền bạc.

“Đào trước đã, đào trước đã, đào lên xem là thật hay giả rồi tìm người ta tâm sự cũng không muộn, đừng động một tí là bị kích động, như vậy rất dễ bị lừa”. Hàn Tử Nghi bây giờ đã trở thành người hành động tích cực nhất.

Hạ Thi Đình chỉ mong sao hai anh chàng đẹp trai bằng lòng góp sức đi đào những kho báu này, lập tức bố trí nhiệm vụ để họ đi đào bảo bối ngay trong đêm. Vương Lôi không tình nguyện lắm, tuy bảo bối đều là vô giá, nhưng anh thích đi thẳng đến ngân hàng rút mấy tài khoản tiền lớn kia hơn, dù sao anh cũng quen có tiền, vì tiền mà đi đào mồ không phải là tính cách của kẻ phá gia chi tử này.

Vui vẻ chạy trước nhất là Hàn Tử Nghi, anh ta đang nghĩ cách vớ trộm một số bảo bối, mua một tòa nhà ở vị trí đẹp nhất trong thành phố, rồi một chiếc xe hơi ra dáng một chút, đẳng cấp chí ít không thấp hơn Mercedes, BMW, còn thừa ra chút tiền gửi tiết kiệm dưỡng già, lĩnh tiền lãi cũng có thể du lịch toàn thế giới, cuộc sống hạnh phúc đã rơi xuống đầu anh dễ dàng như thế, anh phấn chấn đến mức như sắp bay lên.

Ngoại trừ sự thật Ngải Giai không phải là người ra, anh gần như đã là người đàn ông đầy đủ nhất thế giới.

Ngải Giai cũng theo sau người tình, cô chỉ có cảm giác thích thú với vẻ đẹp của những bảo bối này, lại có cả thứ Võ Tắc Thiên từng dùng, đương nhiên cũng sẽ có những thứ Dương Quý Phi, Tây Thi, Vương Chiêu Quân từng dùng, chỉ cần đẹp là cô thích, bản tính thích đẹp sống chết không thay đổi, chịu bao nhiêu đả kích cũng không thay đổi.

Vương Lôi và Hạ Thi Đình vừa đi vừa nói chuyện, Vương Lôi không mê tiền bạc vì anh không ý thức được tính quan trọng của tiền bạc, còn Hạ Thi Đình dù sao cũng đã là ma. Cô đã tính sẵn, chỉ cần lấy được bình luân hồi, sẽ dùng quả cam gọi hồn Đường Tiểu Uyển, cô không thể vì hạnh phúc riêng tư mà hy sinh người bạn tốt nhất của mình như vậy, coi như mình tỉnh lại cũng không thể sống vui vẻ quãng đời còn lại, tiền không có ý nghĩa gì đối với cô, vì thế trông dáng vẻ đôi này rất thong dong bình tĩnh.

Của cải đào được, tiền lấy được trong ngân hàng, cơ hội này giúp Vương Lôi phát huy được tài năng kinh doanh thiên bẩm của mình. Anh xử lý sổ sách đâu ra đó, đồng thời tìm được những người mua báu vật với giá rất cao, chỉ nhìn thấy số không cứ tăng dần lên phía sau. Anh còn bắt đầu buôn bán bất động sản, làm ăn, mở rộng công ty, chỉ trong một thời gian ngắn ngành nghề kinh doanh được mở rộng trên nhiều lĩnh vực. Anh nẫng được phần lớn các cơ hội làm ăn của Vương Bác Du, đánh cho Vương Bác Du không còn sức mà đánh trả.

Mặc dù Vương Bác Du hao tâm tổn sức muốn bồi dưỡng Vương Lôi trở thành kẻ phá gia chi tử, nhưng có cái gọi là phẩm hạnh trời ban khó bỏ, người có được thiên phận này, làm thế nào cũng không thể cản trở, anh cũng biết tỏa sáng, trong một thời gian, một doanh nhân giỏi giang đã xuất hiện. Vương Lôi trở thành doanh nhân ưu tú sáng lạn nhất trong thành phố này, một đại gia nhận được vô số ánh mắt ái mộ của phái nữ.

Vương Lôi một lòng một dạ giữ gìn bảo vệ hồn ma của Hạ Thi Đình, vì những thứ không đạt được luôn là thứ quý nhất. Anh vì bảo vệ nhóm người Hạ Thi Đình và Hàn Tử Nghi này mà bỏ ra một khoản tiền lớn để họ được ở trong ngôi nhà tốt nhất, sử dụng vệ sĩ tốt nhất, bảo vệ được mời đều là những người bảo vệ tốt nhất, đã mấy lần Vương Bác Du sai người lẻn vào nhà Vương Lôi tiến hành ám sát, nhưng đều bị đội bảo vệ được tập hợp từ những người lính giải ngũ thuộc bộ đội đặc chủng đuổi cho lăn lê bò càng.

Vương Bác Du không ngờ kẻ phá gia chi tử mà mình nuôi dưỡng bấy lâu – Vương Lôi, có thể có tiềm lực lớn như vậy, đã trở thành đối thủ có thế lực mạnh nhất của mình, không chỉ về mặt của cải, đầu óc kinh doanh, thậm chí cả về vận may đều tốt hơn mình rất nhiều.

Vương Bác Du tức giận cầm lọ hoa ném xuống đất, còn tên quản gia đành đứng phía sau dè dặt nhắc nhở: “Lão gia, Vương Lôi kia vốn là người số mệnh đều tốt, đâu có dễ chết như thế, đương nhiên làm việc gì cũng đều đại phát”.

Lần này Vương Bác Du mới hiểu hết hàm ý thực sự của câu nói: “Người tính không bằng trời tính, đầu óc tốt không bằng số mệnh tốt”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3