Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 19 - Phần 3
A Hành xua xua tay với Xi Vưu, ý bảo hắn đừng lại gần, cổ họng phát ra tiếng gào ú ớ, nhưng không sao thốt nổi thành lời.
Xi Vưu rảo bước tiến về phía nàng, chợt A Hành quay ngoắt người, chạy vụt đi.
“A Hành!” Xi Vưu đuổi theo.
Hai bóng người một trước một sau, một nóng nảy, một lạnh buốt lướt ngang đồng hoang như gió, thoắt đã biến mất.
A Hành chạy xa dần, không khí cũng dần dần dịu đi, không còn nóng nực nữa, tướng sĩ hai bên đều thở dài nhẹ nhõm.
Phong Bá và Vũ Sư ra lệnh rút lui, Ứng Long trông thấy cũng không hề có ý tấn công. Vừa trải qua kiếp nạn hủy thiên diệt địa, quân sĩ đều kinh hồn bạt vía, đại tướng toàn bộ trọng thương, chẳng còn năng lực truy kích Thần Nông nữa.
Đột nhiên, tiếng kèn xung trận hào hùng lại nổi lên. Hiên Viên và Thần Nông đều kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía tiếng kèn.
Bụi hồng cuồn cuộn, vó ngựa rầm rập, hơn một vạn quân sĩ đột nhiên xuất hiện đằng xa, người cầm đầu cưỡi Trùng Minh điểu ngũ sắc, mình vận giáp vàng, tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Vũ Sư kinh hãi thốt: “Chẳng phải Hoàng Đế trọng thương rồi ư? Sao ông ta lại ra trận được? chẳng phải vẫn nói bảo vệ đất nước nên đã giao toàn bộ quân lực Hiên Viên cho Hiên Viên vương cơ rồi đấy sao? Sao lại còn một cánh quân?”
Bóng giáp vàng dẫn thiên quân vạn mã xông lên, hào quang chói lóa xói vào đáy mắt tất cả mọi người.
Tướng sĩ Hiên Viên tộc phấn khởi reo vang: “Hiên Viên Hoàng Đế!”
Tướng sĩ Thần Nông tộc kinh hoàng rú lên: “Hiên Viên Hoàng Đế!”
Giọng nói của Hoàng Đế cất lên, uy nghiêm mà ôn hòa, vang vọng khắp đất trời: “Các tướng sĩ Hiên Viên, đây là trận chiến cuối cùng, sau trận này, các ngươi có thể về nhà!”
Về nhà! Về nhà! Về nhà…
Giọng nói sang sảng đầy linh lực không ngừng văng vẳng giữa đồng hoang, có tác dụng cổ vũ nhân tâm hơn bất cứ hồi kèn nào, khích lệ sĩ khí hơn mọi lời đao to búa lớn.
Tướng sĩ Hiên Viên đang mệt mỏi rã rời lại được khích lệ đấu chí, vì mẹ, vì vợ, vì con gái, vì sắp được về nhà… Ai nấy đều dốc hết toàn bộ sức lực, theo Hoàng Đế xông thẳng về phía Thần Nông. Hùng phong của đội quân thiết kỵ Hiên Viên kiêu dũng thiện chiến nổi tiếng khắp đại hoang một lần nữa lại tái hiện.
Quân Thần Nông đã tổn thất quá nửa, Phong Bá, Vũ Sư, Si, Mỵ, Võng, Lượng dù bị trọng thương, khó mà chống đỡ nổi đòn phục kích được Hoàng Đế hoạch định từ lâu, tất cả đều biết trận này Thần Nông thua chắc.
Phong Bá cởi phăng áo áo choàng ra, quay sang chửi Vũ Sư: “Đồ gián điệp Cao Tân nhà ngươi, còn chưa mau cút về Cao Tân tìm Thiếu Hạo đi.”
Vũ Sư bước lên sánh vai cùng Phong Bá đối kháng Hoàng Đế, không quên quát trả: “Đợi đánh thắng trận này, ngươi có quỳ xuống cầu xin ông đây cũng không ở đâu.”
Cặp mắt Phong Bá lấp loáng ánh lệ, Si Mỵ Võng Lượng cũng phá lên cười hùa theo: “Đánh thắng trận này, chúng ta phải tới thăm phủ đệ trang nhã hào hoa của phong lưu công tử Nặc Nại mới được, nghe nói con gái Cao Tân yểu điệu lắm nha!”
“Giết!”
“Giết!”
Trong tiếng hò hét vang trời quân đội hai bên bắt đầu lao vào nhau.
Bóng đao ánh kiếm loang loáng, máu thịt tung tóe, nói là chiến đấu, chi bằng bảo là đồ sát còn đúng hơn.
Tướng sĩ Thần Nông tộc rừng người ngã xuống, từng người hi sinh.
Si, Mỵ, Võng, Lượng gục trong vũng máu.
Phong Bá bị ngọn thương vàng của Hoàng Đế đâm trúng, cả người đầy máu, ngã nhào từ trên không xuống, như một phiến lá úa mùa thu, bồng bềnh rơi xuống đất, gương mặt vẫn nguyên nét cười. Đó là điệu múa cuối cùng trong gió của gã, đến tận lúc lìa đời, gã vẫn như một cơn gió, không hề úy kỵ.
Vũ Sư bị cả trăm cây đũa của Tượng Võng bắn trúng, máu tươi phun ra, thân mình lảo đảo, nhưng mãi không chịu ngã xuống, cánh tay còn run rẩy đưa lên khiến Tượng Võng kinh hoàng lùi lại, đoạn rút thêm một chiếc đũa, bắn vào yết hầu Vũ Sư.
Thân hình Thiếu Hạo chợt nhoáng lên, đánh văng cây đũa của Tượng Võng ra, cứu lấy Nặc Nại, bế xốc y rời khỏi chiến trường.
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng đã cho phép ngươi rút khỏi đó, tại sao không đi? Để ta đưa ngươi về Cao Tân.”
Nặc Nại tựa hồ không nghe thấy gì, chỉ run rẩy với tay ra, như muốn làm gì đó.
Thiếu Hạo kiểm tra thương thế cho y, phát hiện kinh mạch toàn thân y đều đã đứt đoạn, không thể cứu chữa, đành đau xót hỏi: “Nặc Nại, ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cần ta giúp không?”
Nặc Nại nghe mà như không thấy, chỉ trân trân nhìn lên trời. Vòm không trên đầu y mênh mông bát ngát, xanh biếc một màu, dăm ba cánh bướm sặc sỡ chẳng biết từ đâu bay lại, lướt ngang bầu trời, như từng đóa hoa tươi nở rộ, phiêu phất giữa không trung.
Y giơ tay lên, gắng gượng mấy lần, cuối cùng cũng run rẩy gỡ được chiếc mặt nạ trên mặt xuống, ném qua một bên, gương mặt méo mó khủng khiếp phơi ra dưới ánh mặt trời.
Mười mấy năm nay, đã bao lâu Vân Tang đi lướt qua y, cặp mắt dán chặt vào y không chớp, bi ai phẫn nộ đan xen, như đang chất vấn: “Ngươi là ai? Là Nặc Nại từng thề bảo vệ ta, hay là Vũ Sư Xích Tùng Tử họa loạn Thần Nông?”
Y cũng chẳng rõ mình là ai, chỉ biết nấp bên dưới chiếc mặt tăm tối, né tránh ánh mắt của nàng, nhưng hiện giờ, y có thể đường đường chính chính tuyên bố với nàng, trái tim của y chưa hề thay đổi! Y muốn đối diện với nàng bằng gương mặt thật của mình!
Cánh tay Nạc Nại run rẩy với lên trời cao, từng cánh bướm lần lượt tụ lại, càng tụ càng đông, muôn màu muôn vẻ, nào trắng, nào hồng, nào lam, nào vàng… hệt như mùa xuân đã về, muôn hoa khoe sắc quanh mình y. mấy cánh bướm rực rỡ còn đậu lên cả ngón tay y. Nặc Nại đắm đuối nhìn đàn bướm, ôn nhu vô hạn, quyến luyến vô chừng.
Còn nhớ mấy trăm năm trước, lần đầu gặp gỡ bên Ao Tinh trì, nàng hồn nhiên tươi cười khuấy động mặt hồ, cũng khuấy động cả cõi lòng y; trên Đột Bích sơn, nàng phong tư phơi phới, thông tuệ tài hoa, khiến y hết lòng ngưỡng mộ, đồng thời âm thầm chua xót, tri âm khó gặp, vậy mà nàng lại là vị hôn thê của Thiếu Hạo.
Người đời nguyền rủa, máu nhuộm sa trường, bao đêm dài quạnh quẽ đau đớn, điểm tựa duy nhất của y chính là tiếng cười trong trẻo của Vân Tang bên Ao Tinh trì, là dáng nàng tha thướt trên Đột Bích sơn.
Y muốn gặp nàng xiết bao, muốn trông thấy nàng tươi cười xiết bao, nhưng hai mươi năm nay, suốt hai mươi năm nay, y luôn nấp sau mặt nạ, chẳng dám nhìn nàng lấy một lần.
Vân Tang, hiện giờ ta có thể nhìn thẳng vào nàng rồi, ta chỉ muốn nhìn nàng một lần mà thôi! Một lần cuối cùng thôi!
Có điều, ta biết chẳng thể được nữa rồi, hiện giờ nhất định nàng còn đang ở Hiên Viên sơn, Hiên Viên Thanh Dương vang danh thiên hạ là hảo nam tử, chỉ hi vọng sau này y đối xử tốt với nàng.
Vân Tang, ta không thể dựng cho nàng một căn nhà có hồ sâu núi cao, lại thất hứa với nàng rồi. Ta hứa với nàng bao nhiêu điều, dường như ta chưa làm được điều gì cả, nhưng nam tử mà nàng gặp bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn, xưa nay chưa hề phụ nàng.
Từng cánh bướm bay về phía Nặc Nại, đậu lên tay y, ngực y, má y, đập cánh liên tục, như muốn truyền đạt điều gì đó, nhưng Nạc Nại không hiểu, y chỉ tha thiết nhìn bầy bướm, ôn nhu vô hạn, lưu luyến vô chừng.
Cuối cùng, y ôm đầy tiếc nuối, thở hắt ra một hơi, cánh tay thõng xuống, cặp mắt đã lạc thần vẫn trân trân dán chặt vào những cánh bướm dập dờn bên cạnh.
Ngàn vạn cánh bướm mỹ lệ lượn vòng quanh Nặc Nại rồi phấp phới bay lên, tựa như chua xuân rời gót, hoa rụng ngợp trời.
Trên đỉnh Tuyên sơn.
Từ lúc cuộc chiến mở màn, Vân Tang đã gắng gượng leo lên cành dâu, ngóng về phía Đông. Quanh nàng là những cánh bướm đủ màu, tầng tầng lớp lớp, đàn đàn lũ lũ như gấm như lụa, ngập trời rợp đất.
Nàng đang đợi.
Đợi khả năng thắng lợi của cuộc chiến, và cái chết của Nặc Nại. Nếu Thần Nông thắng, thân là mật thám của Cao Tân, y nhất định sẽ dấy loạn. nàng đã hạ lệnh cho Xi Vưu phải giết y.
Đợi khả năng thất bại của của cuộc chiến, và tin Nặc Nại còn sống. Nếu Thần Nông thất bại, nhiệm vụ của y cũng hoàn thành, chắc chắn sẽ rời khỏi.
Bất kể kết quả ra sao, nàng cũng tự quyết định vận mệnh cho mình. Nếu thất bại, Thần Nông quốc diệt vong, thân là Trưởng vương cơ, nàng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp, đành lấy thân tuẫn quốc; nếu thắng lợi, Nặc Nại bị giết, thân là kẻ đích thân hạ lệnh giết y, nàng cũng không thể sống một mình, nàng phải đi theo y.
Nhưng, nàng đâu có ngờ, tin tức nàng đợi được lại là: Thần Nông thất bại, Nặc Nại tử vong.
Nặc Nại, sao chàng không rời khỏi đó? Chẳng phải nhiệm vụ của chàng đã hoàn thành rồi ư? Sao không quay về Cao Tân?
Cách xa ngàn dặm, khi đối diện với ánh mắt ôn nhu lưu luyến của Nạc Nại đắm đuối nhìn những cánh bướm rợp trời, Vân Tang đã hiểu mọi điều y muốn nói với nàng, nhưng Nạc Nại không sao nghe được những điều nàng muốn tỏ cùng y.
Không sao, chúng ta sắp đoàn tụ rồi, thiếp sẽ thổ lộ hết với chàng bấy nhiêu tương tư trong từng ấy năm đằng đẵng.
Khi trái tim Nặc Nại ngừng đập, cánh tay thõng xuống, từng cánh bướm lũ lượt bay lên, lượn vòng quanh Nặc Nại, như những cánh hoa chất chứa bi ai bay lả tả ngập trời, đàn bướm vây quanh Vân Tang cũng chấp chới bay cả lên, như mây màu tản mác, gấm đoạn rách tan.
Vân Tang chan hòa nước mắt, nhưng khóe môi lại he hé một nụ cười kiều diễm ôn nhu vô hạn.
Nặc Nại, thiếp đến đây, thiếp sẽ đến ngay đây, đợi thiếp với!
Vân Tang dồn chút linh lực cuối cùng hóa thành hỏa cầu, ngọn lửa bùng lên từ gốc dâu, rồi lan dần lên trên, bốc cháy rừng rực, chẳng mấy chốc, cả gốc dâu đại thụ đã biến thành bó đuốc khổng lồ hình cây nấm.
Vân Tang áo trắng như tuyết, đứng giữa ngọn lửa, dáng người tha thướt, không vướng bụi trần.
Ngọn lửa ngùn ngụt mang theo linh khí từ sinh mạng của Thần Nông vương tộc, bốc cao ngút trời, dù cách ngoài ngàn dặm cũng có thể trông thấy.
Trên thế gian này, còn ai sở hữu linh khí tinh thuần nhường ấy của Thần Nông vương tộc?
Thì ra, đây chính là nguyên nhân Nặc Nại thà tử chiến sa trường chứ không chịu quay về Cao Tân.
Thiếu Hạo đỡ Nặc Nại, nâng đầu y lên, để đôi mắt mở trừng trừng của y trông về phía ngọn lửa rực rỡ cuối trời, từng cuộn khói trôi ngang trời ấy, là vì y mà nhen lên.
“Nặc Nại, ngươi thấy không? Vân Tang sợ ngươi cô đơn, tới tìm ngươi này.”
Trên Tuyên sơn, thế lửa càng lúc càng mạnh, ánh đỏ ngút trời, lung linh rực rỡ, như một tràng thịnh thế yên hỏa. Cả người Vân Tang đã bén lửa, tỏa bạch quang chói ngời tựa đóa sơn trà trắng tinh khôi.
Ngọn lửa thiêu đốt ruột gan, khiến nàng đau đớn khôn xiết.
Giữa vầng bạch quang lóa mắt, Vân Tang trông thấy Nặc Nại mình vận cẩm y, khoan thai tiến lại phía nàng, dáng dấp phong lưu, hòa hoa nho nhã, hệt như lần đầu gặp gỡ trên Ngọc sơn, bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn.
Vân Tang mơ màng hoảng hốt, quên khuấy cả nỗi đau bị lửa thiêu đốt, chỉ thấy ánh sánh lung linh rợp trời, ngọn lửa rực rỡ ngút mắt, như dành riêng cho hôn lễ của họ. Cả đất trời chói lọi vàng son, đẹp đẽ vô chừng, hân hoan rộ rã, tựa hồ toàn thiên hạ đều đang chúc phúc cho họ. Nàng vừa mừng vừa giận, khẽ hỏi: “Sao giờ chàng mới tới? Thiếp đợi chàng mấy ngày mấy đêm rồi, chàng có biết thiếp lo lắng chừng nào không? Mọi người đều nói chàng sẽ không đến rước dâu, bảo thiếp đừng chờ đợi nữa, nhưng thiếp không tin!”
Nặc Nại chỉ cười không đáp, hai tay dang ra, dịu dàng ôm chặt lấy nàng.
Vân Tang tựa vào người Nặc Nại, thì thầm: “Chàng đã hứa xây cho thiếp một Ao Tinh trì, một Đột Bích sơn còn đẹp đẽ tinh xảo hơn cả trên Ngọc sơn nữa mà…”
Bóng dáng yêu kiều của Vân Tang chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, ráng tím ngợp trời, lung linh rực rỡ, từng cụm lửa đỏ tan tác như hoa rơi, diễm lệ mà thê lương khôn tả.
Chút linh khí cuối cùng từ sinh mệnh Vân Tang cũng tan biến.
Tiếng chém giết vẫn vang lại từng chập, mặt đất la liệt thi thể, lênh láng máu tươi.
Thiếu Hạo nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho Nặc Nại, cách ly y khỏi tất cả những máu me chém giết này.
Trong thế giới của họ, không nên tồn tại những thứ đó, chỉ mình Thiếu Hạo y vẫn phải dấn bước giữa bể máu tanh mà thôi.
Bằng hữu cuối cùng của y từ thời niên thiếu đã đi rồi, còn do y đích thân đưa tiễn. A Hành nói đúng, y chính là kẻ vô tình nhất thế gian này. Năm ấy, y hiểu tình cảm sâu nặng cùng nỗi hổ thẹn của Nặc Nại đối với Vân Tang, nên mới lấy cớ giúp đỡ Thần Nông, phái y tới Thần Nông làm gián điệp, há không phải là lợi dụng ư? Khi Thiếu Hạo y đang vắt óc nghĩ cách qua mặt Xi Vưu, Nặc Nại lại chủ động đề nghị hạ độc hủy dung, tự tàn hủy thân thể, y có từng phản đối chưa? Cái chết của Nặc Nại, lẽ nào không có phần của y ư? Chẳng lẽ chỉ mình Hoàng Đế vì tranh đoạt thiên hạ mà bất chấp thủ đoạn thôi ư? Chẳng phải y từng bước sắp đặt để Hoàng Đế quyết đấu với Xi Vưu thế nên Xi Vưu và A Hành rơi vào tình cảnh hôm nay, chẳng phải là do y và Hoàng Đế chung tay tạo nên ư?
A Hành chạy như bay, chẳng phân biệt phương hướng xa gần, chỉ biết dựa vào bản năng, guồng chân mà chạy.
Xi Vưu đuổi riết đằng sau.
A Hành chạy đến đâu, tức thì sông suối cạn kiệt, đất đai nứt nẻ, cây cỏ héo úa, muông thú rít gào đến đó, cả thiên địa dường như đều biến thành một lò lửa khổng lồ, ngàn dặm khô hạn, vạn dặm héo hắt.
Dân chúng dọc đường kinh hoàng la hét chửi rủa nàng, “Ác ma đến kìa, mau giết ác ma, giết ác ma!” Nói đoạn lũ lượt lấy tên bắn nàng, vung dao chém nàng, dùng kiếm đâm nàng, chỉ muốn đuổi nàng đi.
A Hành co rúm người lại, ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, tránh trái né phải, rõ ràng thừa sức giết tất cả bọn họ, nhưng nhất quyết không chịu trả đòn, chỉ vừa kêu la vừa bỏ chạy.
Xi Vưu lòng đau như cắt, ầng ậng nước mắt, để chấm dứt chiến tranh, để dân chúng được an cư lạc nghiệp, nàng chẳng tiếc từ bỏ cả tự do trong tầm tay với, hóa thân thành ma, vậy mà bọn họ nào có hiểu, còn hò nhau định giết nàng. Hắn vừa gạt những kẻ tấn công nàng ra, vừa tha thiết gọi: “A Hành.”
Nghe tiếng Xi Vưu gọi, A Hành chợt thấy tim nhói lên, ngơ ngác đứng sững lại, ngoảnh đầu nhìn hắn, như muốn chạy lại phía hắn. Nhưng hắn vừa đến gần, nàng liền xua tay lia lịa, vừa ngăn hắn tiến lại, vừa khóc lóc giật lùi quay người bỏ chạy.
A Hành càng chạy càng nhanh, càng chạy nhiệt độ càng tăng lên, mãi tới khi đến một vùng núi non trùng điệp, bị chấn động bởi phong cảnh trước mắt, nàng mới chậm lại.
Tế đài trắng toát, nhà sàn xanh ngắt, hoa đào đỏ thắm… Cảnh trí xung quanh toát lên cảm giác vô cùng thân thuộc, khiến nàng không sao chạy tiếp nữa, chỉ muốn dừng chân ngơi nghỉ tại đây.
Nhưng hạn hán kéo đến, hết thảy đều bị chính nàng hủy diệt. Nàng chỉ biết ngẩng đầu gào khóc van xin, đừng, đừng mà, xin đừng! Nàng không nỡ rời khỏi, nhưng càng không nỡ hủy diệt tất cả nơi đây, đành đau đớn lùi lại, chạy ra xa.
“A Hành, không sao đâu, lại đây.” Xi Vưu rạch cổ tay, máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, thấm vào lòng đất, bảo vệ cho Cửu Lê.
Cả đất trời nhuốm màu đỏ rực, hạn hán hoành hành khắp nơi, vạn vật đều bị hủy diệt.
Chỉ riêng ngọn núi này vẫn nở rực hoa đào, thắm tươi như máu, cũng diễm lệ như máu.
Xi Vưu mỉm cười dỗ dành: “Nàng xem, hoa đào nở đẹp như vậy, nhà chúng ta vẫn yên ổn mà.”
A Hành đứng cuối rừng đào, đau đớn nghi hoặc nhìn Xi Vưu. Đào hoa nở tràn trước mắt, bóng người ngạo nghễ đứng dưới cả trời hương ngát, đều thân thuộc khôn xiết, như đang mời gọi nàng, nàng phải đến đó. Nhưng, trong đầu nàng lại vang lên một giọng nói khác, ngăn nàng bước tới.
A Hành vừa khao khát muốn bước lại, vừa sợ hãi giật lùi.
Xi Vưu đứng giữa rừng đào, bi ai chua xót nhìn A Hành đau đớn hoang mang, chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng, nhưng chính hắn cũng biết, mình không cách nào có thể lại gần nàng, hễ hắn đến gần, nhất định sẽ tan thành tro bụi.
Đứng ngay dưới cội hoa đào mà chẳng thể gặp nhau, ở ngay trước cổng nhà mà không thể cùng nhau chung sống. Lẽ nào, giờ đây, ngay cả ôm lấy nàng cũng chỉ là vọng tưởng sao? Lẽ nào, dù chết đi cũng chẳng thể bên nhau ư?
A Hành đờ dẫn nhìn căn nhà thấp thoáng giữa rừng đào, chiếc giếng đá kia, giàn mướp lúc lỉu kia, bức rèm xanh ngắt kia, những đóa tường vi đẹp như ráng chiều kia, dường như đều thân thiết như máu thịt nàng.
Tinh tang, tinh tang…
Tinh tang, tinh tang…
Tiếng chuông vang vọng trong óc nàng, như có thứ gì đó bên trong đang khóc lóc cào xé nàng, A Hành đau đớn ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, rốt cuộc đó là thừ nào đây?
“A Hành, lại đây đi, chúng ta về đến nhà rồi!”
Nam tử đứng trước cửa căn nhà sàn giữa rừng đào đang cao giọng gọi tên nàng. A Hành nghe mà chẳng hiểu gì hết, nhưng không rõ tại sao lại bị mấy tiếng “chúng ta về đến nhà rồi” hấp dẫn, dè dặt tiến về phía Xi Vưu.
Đây, đây rốt cuộc là đâu? Vì sao nàng luôn khao khát muốn chạy đến, nhưng lại không ngừng ép bản thân lùi lại.
Vì sao tim nàng lại đau như muốn vỡ tung thế này? Nàng điên cuồng đấm ngực mình, gào lên thê thiết.
“A Hành!”
Tiếng gọi dịu dàng mà bi thương khôn xiết thốt ra từ miệng nam tử kia, lại tựa như vang lên tự sâu thẳm đáy lòng nàng. A Hành chăm chú nhìn nam tử đứng giữa rừng hoa, trước căn nhà sàn, không kiềm nổi lao đến, toan nhào vào lòng hắn. Nhưng đột nhiên, một giọng nói lại vang lên từ trong tiềm thức, cảnh cáo nàng không được tới gần! Nàng sẽ hủy diệt tất cả! A Hành khoảng hốt lùi lại, cứ thế ngập ngưng lưỡng lự hoài không sao quyết định được.
Sức mạnh của A Hành càng lúc càng bành trướng, ngay đến máu rút từ sinh mệnh Xi Vưu cũng không bảo hộ nổi Cửu Lê, cả rừng đào cứ từ từ khô héo. Nhìn những cách đào rụng rơi lả tả, A Hành không kìm được thét lên, đừng mà, đừng tàn úa! Đừng tan biến!
Khi gốc đào gần nàng nhất tan thành tro bụi, A Hành cũng hạ quyết tâm, buộc bản thân không được lưu luyến nữa, nàng đăm đăm nhìn Xi Vưu, giật lùi từng bước một.
“A Hành, đừng đi, nàng sẽ không hủy diệt nơi này đâu.” Xi Vưu bi thương chìa tay ra, máu tươi từ cổ tay bị hắn thúc động ròng ròng chảy xuống, nhưng còn chưa kịp thấm xuống đất đã hóa thành khói đỏ, tiêu tan giữa chừng không.
Thân hình A Hành dần dần mờ đi, mông lung như một cuộn khói xanh nhàn nhạt. Xi Vưu sực hiểu ra, sức nóng của mặt trời thiêu hủy vạn vật, đồng thời thiêu hủy luôn cả A Hành, trái tim nàng đang từ từ tiêu tan, chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ tan thành mây khói.
Lại thêm mấy gốc đào hóa thành tro bụi, giữa màn khói đen mịt mờ, A Hành nhếch miệng, như cười như khóc, rồi đột ngột quay phắt người chạy vụt đi như gió, nàng phải rời khỏi đây ngay, sau đó sẽ tan biến vĩnh viễn.
“A Hành, đừng rời bỏ ta!” Chợt một tiếng gọi vang động cả đất trời cất lên.
A Hành nghe mà không hiểu gì cả, nhưng lại bị chấn động bởi nỗi bi ai cùng thâm tình tha thiết trong tiếng gọi đó, nàng vô thức dừng lại, ngoái đầu nhìn.