Cánh Đồng Lưu Lạc - Đoạn 16.2

Chị Nga cười:

- Nhưng mà anh chưa “nắm tình hình” thì xác định sao được?
- Em vẫn nhớ nhỉ? Thành tật mất rồi, nhưng có lẽ cũng không phải là xấu. Phải không nào?
- Không! Chị Nga lắc đầu. Sao lại xấu? Anh tốt lắm! Tốt hơn cả em nghĩ.
Tàu dừng, chị Nga lay thằng Hận dậy. Đây là lúc phải chia tay với Tĩnh, nhưng sao chị không thấy buồn. Có lẽ chị nghĩ rằng, cuộc đời cho chị một người bạn thế là quá đủ. Thậm chí chị còn cảm thấy xấu hổ vì chị đã dám yêu anh, dù đó là tình yêu chân thật, đầu đời, và cũng có thể là duy nhất.
- Đưa tất cả đây cho anh, hai mẹ con cứ đi ra cửa toa đi. Vừa nói, Tĩnh vừa giành lấy cái tay nải của chị Nga. Chị không cưỡng lại, mà nghĩ, thôi cứ để anh làm gì anh muốn. Chỉ một phút nữa thôi, mọi chuyện sẽ mãi mãi đi vào kỷ niệm.
Chị Nga bình thản rời khỏi toa tàu, khi chị đưa tay ra định nhận lại cái tay nải, thì Tĩnh đã kéo thằng Hận về phía cửa ga:
- Thôi, ta ra đi. Để anh xem mấy giờ có tàu Thái?
- Anh Tĩnh! Anh đưa mẹ con em đến đây là được rồi. Anh trở lại toa của mình đi, kẻo nhỡ tàu.
- Không sao! Anh đã hứa với chính mình rồi, anh không thể bỏ em giữa đường như thế này một lần nữa. Tất cả hàng hóa, anh đã gửi bạn rồi. Cậu ta sẽ làm thay anh…
- Thế anh…
- Anh sẽ lên tàu ngược Thái cùng với em! Được không?
Chị Nga kêu lên kinh ngạc:
- Trời ơi! Không được đâu, anh! Em van anh, anh còn vợ con anh…
- Chuyện đó tính sau! Tĩnh tỉnh bơ, như không. Bây giờ cả nhà ta hãy vào cái cửa hàng ăn của ga, ăn cái gì đã. Anh đang đói đây. Tám giờ tối mới có tầu Quán Triều cơ…
Không để chị Nga kịp nghĩ ngợi, anh cứ kéo thằng Hận đi, làm chị phải chạy gằn mới kịp. Bây giờ người ta đã cải tiến, không còn phải xếp hàng nữa mà cứ ngồi một chỗ, sẽ có người đến hỏi xem anh muốn ăn gì. Họ ghi vào giấy rồi bưng ra tận bàn. Sướng thật! Tĩnh rung đùi. Trong lúc chờ người ta bưng cơm, phỏ ra, Tĩnh nhìn chị Nga cười cười, khiến chị đỏ mặt:
- Anh muốn đùa em một tí, nhưng bây giờ thôi, anh sẽ nói thật hoàn cảnh của anh. Anh lấy vợ được một năm thì sinh cháu gái. Nhưng thật đáng buồn cho số phận anh. Nghèo túng quá, hai vợ chồng cãi nhau suốt. Khi con gái anh được bốn tuổi, thì anh phải ký vào đơn để ra tòa. Cháu bây giờ ở với bà nội và đang học lớp Một.
Chị Nga thẫn thờ nhìn anh và hỏi một câu vô tình:
- Thế chị ấy bây giờ ở đâu?
- Lấy một anh lái xe khách, ở Quảng Ninh. Anh không gặp lại, nhưng nghe mẹ anh nói, họ cũng đã có một đứa con…
Chị Nga cúi nhìn xuống chân bàn, cố giấu nỗi nghẹn ngào:
- Thật tội nghiệp cho cháu bé, không được sống bên mẹ…
- Không có mẹ cũng khổ, mà không được sống với cha cũng là bất hạnh, khổ đau. Ước gì đừng có đứa trẻ nào phải thiếu văng cha mẹ…
Ăn xong, họ ra ngồi ở một cái ghế xi măng đợi tàu. Chị Nga thấy mình như bơi trong sự bất ngờ. Sau cùng, chị nói với Tĩnh:
- Anh ạ, em biết anh thương mẹ con em, mà em cũng rất quý trọng anh. Nhưng, anh chưa biết gì nhiều về em, dù chúng ta gặp nhau đã mười năm. Chị cười mỉm. Nói như kiểu của anh: anh chưa hề nắm được tình hình của mẹ con em, liệu khi biết rõ sự thật, anh sẽ nghĩ về em ra sao? Ngay bây giờ đây, em sẽ kể cho anh nghe về em. Để rồi, tùy anh suy nghĩ, quyết định …
Tĩnh nhìn chị Nga lộ rõ vẻ thông cảm, xen lẫn lo lắng:
- Em nói đi. Đến một lúc nào đó, anh cũng sẽ yêu cầu em nói hết, nhưng chưa phải bây giờ…
- Không! Em phải nói ngay bây giờ, ở đây, khi tàu chưa đến ga! Để châm một tí nữa thôi nữa sợ sẽ muộn!
Tĩnh mỉm cười, khuyến khích, và chị Nga cũng sợ rằng chị sẽ không thể nói hết, nên chị nói ngay:
- Thằng Hận không phải con của chồng em, mà nó là con của… bố chồng em. Nó được sinh ra khi chồng em đã có giấy báo tử được gần hai năm! Và, hình như có cái gì đó trái đạo, nên trời phạt, để thằng Hận là một đứa trẻ không bình thường…
Tĩnh sững sờ, nhưng anh không tỏ thái độ ngạc nhiên, khiến chị Nga nghĩ hay là anh ấy đã rõ mọi chuyện…? Chị kể lại tất cả, chậm chạp, rõ ràng và tỉnh táo. Tĩnh im lặng, dường như để tôn trọng nỗi đau mà chị Nga phải gánh, trong khi đó, thằng Hận gối đầu lên đùi anh, ngủ ngon lành.
Chị Nga ngừng kể đã lâu, nhưng Tĩnh vẫ không lên tiếng, anh nhìn xa xăm vào đâu đó. Chị Nga lại thấy hoang mang, nhưng không dám hỏi. Chị đang hình dung ra khi Tĩnh đặt trả thằng Hận lại cho chị, lặng lẽ cầm cái túi hành lý của mình, đi về phía con tàu xuôi…
Bất thần, có tiếng loa ọc ạch của nhà ga thông báo có chuyến tàu ngược, và tiếng bánh sắt nghiến rầm rầm trên đường ray, Tĩnh lay lay thằng Hận:
- Đồng chí! Dậy thôi nào! Dậy về thăm ông ngoại nào!
Nó vẫn say ngủ oặt ẹo, Tĩnh đưa cái túi cho chị Nga, nói nhỏ:
- Em cầm cho anh, để anh cõng thằng con trai lên tầu. Đánh thức bây giờ tội nghiệp nó.
Chị Nga lặng lẽ đi theo, như một đứa trẻ ngoan!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3