Kỵ sỹ không đầu - Chương 69

Chương 69: BÍ MẬT VÀ TANG TÓC

Ngự trị trong dinh cơ Kaxa đel Korvô là sự buồn rầu và tang tóc. Giữa những thành viên trong gia đình là những mối quan hệ rất khó hiểu.
Họ chỉ còn lại ba người. Họ gặp nhau ít hơn trước đây nhiều. Những khi gặp, họ giữ kẽ, và tỏ ra rất lạnh nhạt với nhau. Họ chỉ thấy nhau ở bữa ăn và nói với nhau những gì cần thiết nhất.
Nguyên nhân của sự buồn bã thật dễ hiểu, sự im lặng của họ cũng không khó giải thích.
Cái chết, mà không ai còn nghi ngờ nữa, cái chết của đứa con trai duy nhất, của người em duy nhất, bất ngờ và khó hiểu, là một đòn đau đớn đối với người cha và người chị gái.
Cũng có thể giải thích được sự buồn nản u ám của Kacxi Kolhaun, anh họ của người bị giết.
Nhưng không chỉ thế. Họ giữ kẽ với nhau thậm chí trong những trường hợp hiếm hoi, khi họ buộc phải nói về tấn thảm kịch của gia đình.
Bên cạnh nỗi đau khổ chung, mỗi người đều có nỗi buồn riêng bí mật của mình, nỗi buồn không được chia sẻ và không thể chia sẻ được.
Ngài chủ đồn điền kiêu hãnh một thời nào đó giờ đây không ra khỏi nhà. Ông đi lại hàng giờ trong phòng và trong hành lang. Gánh nặng đau thương bẻ gãy niềm kiêu hãnh của ônt và đe dọa làm vỡ nát tim ông. Song ông già không chỉ bị hành hạ bởi cái chết của con trai. Những lời nguyền rủa đôi khi buột ra khỏi miệng ông cho thấy ở ông còn có những tình cảm khác nữa.
Kolhaun đi suốt ngày như trước, hắn chỉ xuất hiện khi cần ngồi vào bàn hay đi ngủ, nhưng cũng không phải là thường xuyên. Có những lần hắn vắng mặt cả ngày và hầu như suốt đêm. Không ai biết hắn đã ở đâu, chẳng ai có quyền hỏi hắn về điều này.
Luiza suốt ngày ở lỳ trong phòng mình. Thật ra thỉnh thoảng nàng có leo lên sân thượng và đứng đó một mình suy nghĩ một điều gì đó.
ở đó, dưới vòm trời xanh, nàng dễ dàng chịu đựng nỗi đau khổ của mình hơn - nỗi buồn vì em trai bị giết, nỗi sợ hãi mất người yêu và có thể cả những ý nghĩ về sự om sòm có dính dáng đến tên tuổi của nàng.
Điều cuối cùng ít làm nànglo lắng hơn cả. Nàng lo sợ cho số phận của Moric, nỗi buồn về cái chết của em trai lúc đầu đau đớn như vậy, giờ đây đã hơi dịu lại. Nhưng sự lo sợ cho người yêu cứ mỗi giờ lại mạnh thêm.
Luiza biết rằng Moric bị giam trong những bức tường vững chắc của nhà giam quân sự.
Nhưng những bức tường kiên cố không làm nàng bớt lo lắng, ngược lại nàng sợ chúng không đủ vững chắc. Đối với điều này Luiza có cơ sở. Nhiều tin đồn đáng sợ đã đến tai nàng.
Người ta bắt đầu nói đến một tòa án Linsơ mới. Lần này chánh án không phải là Xem Menli và người của ông, mà là những người tàn bạo hơn, đơn giản là những tên lưu manh, mà chúng không thiếu gì trong các khu cư dân vùng biên giới, đặc biệt là ở đồn biên.
ở nhiều người, những lời bàn tán này gây nên sự kinh ngạc. Thật khó hiểu, tại sao lại xét xử người bị giam lần nữa không theo pháp luật.
Những sự kiện được biết thêm trong thời gian gần đây không thay đổi, ít nhất cũng không có thêm chứng cớ nào về tội trạng của Moric.
Mặc dầu bốn kỵ sĩ không phải là người Inđi, điều này được chứng minh bởi những thứ tìm được trong bọng cây, nhưng cũng không hoàn toàn khẳng định cái chết của Henri Pôinđekter là tội lỗi của chúng. Ngoài ra không có mối liên quan nào giữa chúng và chàng Muxtanger ngay cả nếu chúng là những người Komantri chính cống.
Vậy tại sao lại bùng lên sự hằn học với người bị giam?
Tất cả những điều này lỳ lạ đến nỗi nhiều người đâm bí.
Chỉ một vài người biết hay hơi đoán ra bí mật lạ lùng này, và đây, họ có tất cả ba người: Zep Xtump và Luiza Pôinđekter, người thứ ba là Kacxi Kolhaun.
Người thợ săn già quan sát thấy có cái gì đó đáng ngờ trong hành động của Miguel Điac và đồng bọn của hắn, bọn chúng bỗng nhiên kết bè với cả chục tên vô lại bất hảo như vậy, Zep Xtump cũng thấy rằng kẻ xúi giục bọn chúng là viên đại úy tình nguyện giải ngũ Kacxi Kolhaun.
Zep Xtump chia sẽ phát hiện của mình với nàng krêôl trẻ tuổi, người hiểu được tất cả tầm quan trọng của nó, điều này gây cho nàng một nỗi lo lắng khổ sở.
Nàng hau háu đón lấy những tin đồn mới, căng thẳng nhìn lên con đường dẫn tới đồn biên, y như chờ đợi người đưa tin mang cho nàng từ đó hoặc bản án chết người hoặc niềm hy vọng vào cuộc sống.
Nàng không dám xuất hiện gần nhà giam. Lối vào có những người lính gác, còn xung quanh là những đám người gồm những kẻ vô công rồi nghề, thường có trong mọi đất nước. Họ tìm thấy sự thỏa mãn đen tối nào đó khi đứng gần những kẻ thực hiện tội ác.
Mà người bị xử án này lại gợi lên mối quan tâm đặc biệt, bởi hắn đang điên hay tạm thời bị mất trí.
Cửa nhà giam, mặc dầu có mặt của những người gác, nhưng lúc nào cũng bị vây quanh bởi những kẻ vô công rồi nghề lắng nghe những lời mê sảng của người ốm. Xuyên qua đám đông, dưới những cái nhìn tò mò - đối với Luiza Pôinđekter là mạo hiểm uy tín của mình.
Nếu như Luiza được toàn quyền hành động, thì sự tưởng tượng này cũng không giữ được nàng, nhưng còn người cha nhìn theo nàng, cha nàng đã nghi ngờ. Và ngoài ra còn một người thân nữa cũng không kém phần sốt sắng gìn giữ danh dự của nàng trong xã hội.
Nàng chỉ còn cách ngồi nhà, hoặc là nàng ở lỳ trong phòng tìm sự an ủi trong việc hồi tưởng lại những lời lẽ mà nàng nghe được ở Alamô, bên giường người bệnh, hoặc là lên sân thượng âm thầm nhớ lại những phút giây hạnh phúc, diễn ra giữa những cành xiêm gai, hoặc cay đặng nghĩ rằngng đã chinh phục trái tim kiêu hãnh của nàng giờ đây bị hạ thấp, bị nhục nhã, bị tống vào tù, và có thể ra khỏi đó chỉ để chết.
Luiza cảm thấy hạnh phúc làm sao vào sáng thư tư khi Zep Xtump xuất hiện ở Kacxi Kolhaun mang đến một tin mới: “Đội quân của ngài thiếu tá đã trở về đồn biên!”
Điều này nói lên rất nhiều. Giờ đây nàng không còn phải lo sợ những ý định độc ác có thể lôi người tù ra khỏi nhà giam, không phải để cứu chàng mà là để giết chàng.
- Tiểu thư có thể không lo ngại nữa – Zep nói với sự tin tưởng – Bây giờ mối nguy đó đã qua, tiểu thư Luiza ạ, tôi đã thi hành các biện pháp.
- Các biện pháp ư? Nhưng đó là những biện pháp nào hở bác Zep?
- Đầu tiên là tôi lập tức gặp ngài thiếu tá, ngay sau khi ông ta quay về và chúng tôi đã nói chuyện thành thực với nhau. Tôi đã kể cho ông ta nghe tất cả những gì tôi biết được. May thay ông ta không ác cảm với ngài Moric mà còn hứa với tôi trước hết sẽ đối xử tốt với chàng. Sau đó tôi kể về những hành động lưu manh của bọn người Mỹ, người Mếchxich và bè lũ. Tôi không quên nói về tên vô lại Điac, mà phải nói nó là tên nguy hiểm nhất trong số đó. Ngài thiếu tá đã ra lệnh tăng gấp đôi số lính gác.
- Cháu mừng làm sao! Thế bác nghĩ là bây giờ có thể không sợ chúng nữa ạ?
- Nếu tiểu thư nói về bè lũ Miguel Điac, thì tôi có thể thề rằng không. Bởi đầu tiên hắn phải trốn ra khỏi cái nhà tù cái đã.
- Cái gì cơ ạ? Điac bị vào tù ư? Sao vậy? Khi nào? ở đâu?
- Tểiu thư đặt cho tôi một lúc những ba câu hỏi, thưa tiểu thư l. Nhưng không sao! Để cho tiện ta bắt đầu từ câu hỏi cuối. Có nghĩa là tiểu thư hỏi - ở đâu? ở nơi đấy chỉ có một nhà. Tôi muốn nói đó là nhà lao đồn biên. Hắn ở đó.
- Cùng với…
- Tôi biết tiểu thư muốn nói với ai. VÂng, tiểu thư đã đoán ra. Họ ở trong cùng một ngôi nhà. Giữa họ có vách ngăn, qua vách có thể nghe được tất cả, có thể nói chuyện với nhau nếu họ muốn. Cùng với tên người Mếchxich này còn có ba tên đồng bọn. Với bọn này, chắc người ta sẽ khai thác được điều gì đó.
- Đây là một tin tốt lành, bác Zep ạ. Hôm qua bác đã nói với cháu rằng Điac cố gắng hết sức…
- … để lọt vào nhà giam. Hắn đã đạt được điều này mỹ mãn. Hay là có ai đó giúp hắn.
- Bác hãy nói đi: làm thế nào, bao giờ?
- ồ, sao mà tiểu thư nôn nóng thế, tiểu thư Luiza! Hãy để cho tôi thở đã chứ. Câu hỏi thứ hai của tiểu thư – Khi nào? Câu hỏi này cũng không khó trả lời. Người ta đã tìm thấy và hạ ngục tên vô lại này cách đây một giờ. Tôi đã nhìn thấy cánh cửa nhà tù đóng lại sau lưng hắn như thế nào. Sau đó tôi đi thẳng tới đây.
- Nhưng bác còn chưa nói, vì sao người ta bỏ tù hắn.
- Còn chưa kịp, tiểu thư ạ. Đây là một câu chuyện dài. Không thể kể ngay một lúc được đâu. Tiểu thư muốn nghe ngay bây giờ hay sau…
- Sau cái gì, bác Xtump?
- Nói với tiểu thư sao nhỉ… tiểu thư Luiza, tôi nghĩ, sau khi tôi dắt con ngựa già của tôi vào chuồng, rõ ràng là nó đang muốn nhai một cái gì đó giống như bắp và uống nước. Tôi với nó đã phải đi rất nhiều và chỉ về tới đồn biên cách đây một tiếng.
- Tha lỗi cho cháu, bác Xtump thân mến! Cháu đã quên nghĩ tới điều này… Plutôn, dắt con ngựa của ngài Xtump vào chuồng và chăm sóc sao cho nó được ăn uống thật tốt. Florinđa! Florinđa!... Ngài đặt món gì đây, thưa ngài Xtump?
- Đừng lo cho tôi, tiểu thư Luiza, cảm ơn tiểu thư rất nhiều. Tôi chỉ nghĩ về con ngựa già. Còn về phần tôi, tôi có thể nhịn ăn cả hai tiếng đồng hồ nữa. Nhưng nếu ở trong nhà tiểu thư có cái gì đó tương tự như uýtki nguyên chất, thì thứ này đối với tôi, một ông già, rất có lợi cho việc nâng cao tinh thần.
- Uýtki nguyên chất ư? Bao nhiêu tùy thích. Nhưng có thể đãi bác cái gì đó khá hơn chăng?
- Khá hơn uýtki nguyên chất ư?
- Vâng, bác không thích Herec, Sâmbanh, hay cônhắc ư? Nếu bác muốn…
- Không, tôi không cần những thứ rượu Pháp, cứ để cho ai thích thì uống. Có thể người Pháp có rượu ngon, và tôi tin rằng sẽ tìm được thứ rượu ấy trong hầm nhà Pôinđekter, tôi đã thử uống chúng ở chỗ mấy lão nhà buôn quân đội. Không, cái thứ nước ốc của Pháp ấy, tôi không thiết! Cái gì có thể hơn thứ nước ngô nguyên chất được chở từ Pixburga tới sông Mônôgranil chứ!
- Florinđa! Florinđa!
Có thể không cần giải thích với cô hầu rằng cô ta cần phải làm gì. Sự có mặt của Zep Xtump đủ chỉ ra cho cô ta một cách hùng hồn việc cần phải làm. Không chờ ra lệnh, cô gái da đen đã bước ra với chiếc bình đựng đầy thứ nước mà người thợ săn già gọi là “nước ngô nguyên chất” nhưng thực ra đó là sản phẩm được gia công từ lúa mạch.
Zep không hề khách khí. Một lúc sau chất lỏng trong bình đã giảm đi một phần ba. Hai phần ba ông dành lại cho sự sảng khoái trong thời gian kể chuyện