Mộng Hoa Xuân, chương 15 p2
May sao Thanh Yến đứng bên cạnh nghĩ cách ngăn lại, đợi đến khi đọc xong nội dung bức thư mà Mộ Dung Cảnh Hòa ném cho, hắn cũng bất giác ngẩn người, đầu trống rỗng, không nghĩ được gì khác. Hắn nghĩ chuyện này có vẻ hoang đường, hoang đường đến nực cười.
“Việt Tần đâu? Sao không thấy cậu ta đến?” cố gắng rũ bỏ cảm giác ngỡ ngàng, Thanh Yến hỏi người đưa thư đang sợ sệt quỳ dưới đất.
“Mục Dã Tướng quân niệm tình Mi Lâm cô nương từng cứu mạng Tướng quân, cho phép Việt Tần làm theo di nguyện đưa Mi Lâm cô nương về Kinh Bắc an táng.” Người đưa thư toát mồ hôi hột lắp bắp.
Thanh Yến nhìn nét mặt không chút biểu tình của Mộ Dung Cảnh Hòa, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho người kia lui xuống.
Hai người trong trướng người ngồi người đứng, không ai lên tiếng. Mãi hồi lâu, Thanh Yến mới ngập ngừng: “Vương gia có lên đường về kinh?”
Mộ Dung Cảnh Hòa xoa trán, ánh mắt nhìn xuống bản đồ bố trí phòng thủ của quân địch, lạnh lùng nói: “Nhữnglời đó ngươi cũng tin? Ngươi có bao giờ thấy nữ nhân đó chủ động gây sự chưa?” Nói xong lại tập trung nhìn tấm bản đồ, đồng thời cũng ngầm ám chỉ chuyện này không cần bàn đến nữa.
Thanh Yến nhìn bóng hắn ngày càng lạnh lùng in dưới ánh đèn, trong lòng tự dưng cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Dự cảm của Thanh Yến đã được chứng thực.
Vào hôm sau, Mộ Dung Cảnh Hòa kiên quyết tấn công bằng được thành trì biên quan kiên cố của Tây Yến.
Nhìn nam nhân thần sắc lạnh lùng đứng trên tường thành chăm chú nhìn xuống, Thanh Yến hiểu rõ cần phải nhanh chóng đưa hắn về Chiêu Kinh, nếu không Tây Yến chắc chắn sẽ biến thành một vùng bình địa.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng không thể không cầu cứu Mục Dã Lạc Mai đang dưỡng thương ở kinh thành. Mục Dã Lạc Mai lấy lý do là tình trạng thương tích ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng thành công khuyên Mộ Dung Cảnh Hòa tạm thời rời chiến trường.
Thế nhưng, không ai có thể ngờ được rằng, Mộ Dung Cảnh Hòa trên đường hồi kinh lại đột nhiên thay đổi phương hướng, dẫn hộ vệ chạy về phía Kinh Bắc. Cuối cùng hắn vẫn tin.
Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.
Kinh Bắc tháng Hai, hoa nở khắp nơi.
Hai người một ngựa lững thững sải bước trên những cánh rừng hoa xuân nở rộ, ung dung tự tại như ở chốn thế ngoại bồng lai, có những lúc hai người cùng cưỡi ngựa, có lúc nam nhân dắt ngựa để cho cô gái nằm trên yên, có khi nam nhân cõng cô gái thả bộ, lững thững dắt ngựa theo sau...
Nàng nói nàng thích hoa xuân, hắn liền đưa nàng đi xem hoa xuân khắp thiên hạ.
Khi gặp dòng nước suối trong lành, hắn bế cô gái xuống ngồi bên cạnh, sau đó lấy ra khăn tay nhúng nước lau sạch những vết bẩn vương trên khuôn mặt nàng rồi choàng thêm cho nàng một tấm áo choàng màu trắng bạc.
“Nàng thế nào ngay một bộ y phục hẳn hoi cũng không có. Đợi vào thành ta sẽ đặt may cho nàng vài bộ.” Hắn chải tóc cho nàng rồi hái một cành hoa nhỏ màu vàng cài lên mái tóc đen dài, dịu dàng nói.
Rồi hắn cõng nàng lên, chầm chậm dạo từng bước trên cánh rừng đầy hoa đồng nội, nắng xuân lấp lánh một màurực rỡ lộng lẫy giao hòa giữa trời và đất.
“Nàng còn nhớ không, trước đây nàng từng cõng ta, bây giờ đổi thành ta cõng nàng...” Dừng lại đôi chút, hắn hoài niệm nhìn xa xăm, mỉm cười, “Nàng thấp nhỏ, vừa kéo vừa lôi, quả thật khó chịu lắm. Đâu có được vững chắc như ta.” Nói xong, hắn nâng nàng lên, cố gắng để nàng nằm thoải mái hơn, sợ làm nàng khó chịu.
Vượt qua núi, đến một thước ruộng bát ngát những mầm xanh mượt mà, xa xa lác đác mấy căn nhà lấp ló sau cánh rừng bạt ngàn bất tận.
Hắn chỉ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một lát, sau đó đi dọc men theo sườn núi.
“Thật ra ta cũng biết hát.” Hắn đột nhiên lên tiếng: “Có ý nghĩa hơn bài đào gì đó mận gì đó mà lúc trước nàng hát nhiều. Để ta hát cho nàng nghe..
Hắn đứng im một chỗ chuấn bị giây lát, sau đó ngước đầu hướng lên từng làn mây trắng lơ lửng trong không trung, cất lời.
“Rời sông chuyển núi khí phách hiển hách thiên hạ, thời thế bất lợi ngựa chiến không chùn bước. Ngựa không chùn bước nhưng cũng đâu còn cách nào khác, Ngu Cơ... À phủi phui cái miệng, bài hát linh tinh gì vậy!” Chưa hát hết bài, tự hắn cũng thấy bực mình.
Hắn xoa đầu cô gái, cười nói: “Yên tâm, ta không phải Bá Vương, nàng cũng không phải Ngu Cơ. Mồi lần đều là nàng bỏ ta mà đi, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng cả.” Câu nói này dường như hắn tự nói cho bản thân mình vậy.
Sau đó, hắn trở nên trầm lặng.
Hắn đi tìm những miền đất hoa nở ngát hương để đưa nàng đến, bất kể ngày đêm, cưỡi ngựa rồi lại đi bộ, một khắc một giây cũng chưa từng nghỉ ngơi. Một ngày, hai người họ trên đường đi tìm ngắm hoa đào ngũ sắc thì đến một trấn nhỏ. Hắn cõng nàng vào một tiệm ăn. Những người ngăn cản đều bị đánh cho tím tái mặt mày, sứt đầu mẻ trán.
Hắn gọi thức ăn, bón cho nàng nhưng không xong đành gọi thêm một bát cháo.
“Nàng ăn một chút...” Động tác bón cháo của hắn rất gượng gạo, nhưng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức những người vừa nãy bị hắn đánh vẫn hoài nghi không biết có phải họ vừa bị người này đánh không.
Cháo được bón lên miệng cô gái nhưng lại chảy dọc theo khóe môi có phần lở loét đó, rơi xuống vạt áo trước ngực. Hắn vội vàng lấy khăn tay ra lau sạch, sắc mặt cóchút bi thương.
“Không ăn thì thôi vậy, ta cũng không ăn nữa. Nơi này cũng chẳng có gì ngon, đợi về đến kinh ta sẽ phái người làm những món ngon hơn cho nàng.” Hắn vuốt mái tóc cô gái, ánh mắt chan chứa sự nuông chiều, sau đó lại cúi xuống cõng nàng lên lưng. “Ta đưa nàng đi mua quần áo..Nói xong đồng thời lấy ngân lượng quăng lên bàn.
Dọc đường đi, bất kể thấy đồ gì đẹp được bày bán hắn lại mua đưa cho cô gái trên lưng. Tuy rằng cô gái chưa một lần nhận lấy nhưng hắn vẫn kiên trì không chút mệt mỏi.
“Hình như ta chưa từng tặng nàng thứ gì.” Hắn nghiêng đầu nói, trong lòng canh cánh. Lật tung ký ức kiếm tìm, cuối cùng cũng nghĩ ra được một món đồ nào hắn từng tặng nàng, ngay cả đến sự dịu dàng cũng không có.
Sau này, tất cả mọi thứ trong thiên hạ, chỉ cần có thể tìm thấy, nàng muốn cái gì hắn sẽ cho nàng cái đấy.
Người đi đường ai ai cũng lánh xa, ngay cả đến người bán hàng cũng bỏ chạy, không ai thối lại ngân lượng hắn cũng không thèm để tâm, vừa thủ thỉ với cô gái trên lưng vừa chăm chú nhìn ngắm các cửa tiệm bên đường xem có món đồ nào mà nàng thích hay không. Thế nhưng đúng lúc sắp đến tiệm y phục thì có một nhóm người hùng hổ tay cầm gậy gộc liềm dao, hung dừ lao đến, nhốn nháo những tiếng mắng chửi kêu khóc.
“Mau mau, chính là hắn, mau bắt lấy hắn..
“Đánh chết hắn đi... bà con cùng đánh chết tên điên khùng lấy trộm xác chết này đi....”
“Ôi ông trời ơi... con gái đáng thương của ta... khuê nữ tội nghiệp của ta à..
Mãi sau khi đánh bật mấy người, hắn mới nghe rõ những lời mà họ nói, bất giác sững sờ, đột nhiên quay người lại đặt cô gái trên lưng xuống, đưa tay vén mái tóc che trên trán nàng ra. Chăm chú một hồi, rồi không yên tâm hắn lại vạch ra ngó nhìn bên trán còn lại.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngẩn người đứng đó, sững sờ hồi lâu mới bất ngờ phá lên cười, nhìn có vẻ rất vui, nhưng chẳng mấy chốc lại u sầu rầu rĩ, khóc lóc thảm thiết khiến cho đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, sợ hãi nghi ngờ, không ai dám đến gần, ngay cả tiếng khóc lóc quát tháo ban nãy cũng không còn nữa.
Người thị vệ áo xanh luôn thầm lặng đi theo sau hắn lặng lẽ len qua đám đông tiến lên phía trước, khoác lên mình hắn một tấm áo choàng.