Từ khi có em - Chương 12
Như chàng đã hứa, Stephen lên trên gác để thăm nàng vào cuối buổi tối đó. Chàng đã khiến việc tới thăm nàng hai lần một ngày trở thành một thói quen, và mặc dù chàng đã giữ chúng rất ngắn ngủi và vô tư, chàng vẫn cảm thấy bản thân mình trông đợi chúng. Chàng gõ cánh cửa phòng nàng, và khi không có tiếng đáp trả, chàng lưỡng lự rồi gõ thêm lần nữa. Vẫn không có tiếng đáp lại. Hiển nhiên mệnh lệnh của chàng là một người hầu gái phải luôn ở cùng nàng mọi lúc đã không được tuân theo. Hoặc là như thế hoặc là người hầu đã ngủ gật trong lúc làm việc. Cả hai khả năng đó đều làm chàng tức giận, nhưng cảm giác đầu tiên của chàng là lo lắng cho vị khách của chàng. Nàng đã muốn rời khỏi giường. Nếu nàng quyết định thử làm điều đó, mặc kệ những chỉ thị của chàng, và rồi ngã quỵ ở đó mà không có ai giúp đỡ hoặc kêu cứu… Hoặc nếu nàng lại rơi vào sự bất tỉnh…
Chàng đẩy cánh cửa mở ra và bước vào phòng ngủ. Phòng ngủ trống trơn. Bị bực mình và tức giận, chàng nhìn vào cái giường đã gần như được dọn. Hiển nhiên là cái cô nàng bé nhỏ ngốc nghếch đó đã không bị giám sát để làm theo những mệnh lệnh của chàng, và cả người hầu gái cũng vậy!
Một âm thanh nhẹ làm chàng quay người lại. Và chết lặng.
“Em không nghe thấy chàng vào,” vị khách của chàng nói, bước ra khỏi phòng thay đồ. Mặc trên người một bộ váy màu trắng rộng quá khổ, một tay cầm lược còn trên đầu quấn hờ chiếc khăn tắm màu xanh dương, nàng đứng chân trần trước mặt chàng, không hề nao núng, và hoàn toàn không ăn năn vì đã lờ đi lời căn dặn của chàng.
Vừa phải trải qua vài phút lo sợ vô ích, phản ứng của Stephen đi từ bực tức, đến vui mừng, rồi đến sự vui thích không cưỡng lại được. Nàng đã mượn một cái dây màu vàng từ những cái màn treo cửa và buộc nó quanh eo để giữ cho chiếc áo choàng mặc trong nhà màu trắng kín lại, và với những ngón chân trần hở ra từ bên dưới cái áo dài và cái khăn tắm màu xanh lá cây quanh đầu nàng giống như một cái khăn trùm, nàng gợi cho chàng nhớ tới Đức mẹ chân trần. Tuy nhiên, thay vì nụ cười trầm lặng ngọt ngào của Đức mẹ thật, Đức mẹ này đang tỏ ra thái độ hoang mang, đầy vẻ cáo buộc và rõ ràng là không hạnh phúc. Nàng không làm chàng phải đợi lâu để tìm ra lí do.
“Hoặc là ngài cực kì không tinh ý, thưa ngài, hoặc là mắt ngài có vấn đề.”
Bị thu hút một cách hoàn toàn không phòng bị, Stephen nói một cách cẩn thận, “Ta không chắc ý của nàng là gì.”
“Tóc của em,” nàng đáp một cách kinh khủng, chỉ ngón tay đầy vẻ buộc tội vào chỗ được che phủ dưới cái khăn tắm. Chàng nhớ là mái tóc của nàng đã bị lẫn với máu, và cho rằng vết thương chỗ da đầu của nàng bị chảy máu thậm chí là sau khi Whitticomb khâu nó lại.
“Nó sẽ bay màu ngay thôi”, chàng quả quyết với nàng.
“Ồ, em không nghĩ vậy đâu,” nàng nói một cách đáng ngại. “Em vừa mới thử”.
“Ta không hiểu …” chàng bắt đầu.
“Tóc của em không phải màu nâu -“ nàng giải thích khi dỡ bỏ chiếc khăn tắm và cầm lên một lọn tóc gây thất vọng để minh họa cho vấn đề đó. “Nhìn nó này. Nó màu đỏ!”
Giọng nàng đầy chán ghét, nhưng Stephen lặng người, hoàn toàn sững sờ trước những lọn tóc dày, óng ả, rực rỡ đang gợn sóng và cuộn lại trên hai vai và cổ áo nàng và thả xuống lưng nàng. Nàng mở nắm tay giữ mớ tóc, và chúng luồn qua kẽ tay nàng như những dòng chảy của lửa. “Chúa ơi…” chàng hổn hển.
“Trông nó… trơ tráo quá!” nàng buồn bã nói.
Nhận ra một cách muộn màng là vị hôn phu thực sự của nàng sẽ không đứng ở đó, nhìn chằm chằm những thứ mà anh ta đã từng nhìn thấy, Stephen miễn cưỡng rút lại ánh mắt của chàng khỏi mái tóc lộng lẫy và hiếm có nhất mà chàng đã từng thấy. “Trơ tráo?” chàng đáp lại, muốn cười to.
Nàng gật đầu rồi sốt ruột vuốt một lọn tóc óng ả màu đồng đã trượt khỏi ngôi giữa của nàng, che khuất phần trán và mắt bên trái.
“Nàng không thích nó,” chàng kết luận.
“Tất nhiên là không. Đó có phải là lí do mà chàng đã không muốn nói cho em biết màu thật của nó?”
Stephen nắm lấy lý do mà nàng tình cờ đặt vào tay chàng và gật đầu, cái nhìn của chàng dịch trở lại mái tóc đẹp kì lạ đó. Nó là một cái cái khung hoàn hảo để làm nổi bật lên vóc dáng mềm mại và làn da như sứ của nàng.
Sheridan bắt đầu nhận ra biểu hiện trên mặt chàng chẳng có vẻ gì là bực dọc. Thực ra, chàng giống như … đang ngưỡng mộ nàng? “Chàng thích không?”
Stephen thích nó. Chàng thích kinh khủng mọi thứ về nàng. “Ta thích nó,” chàng nói một cách bất chợt. “Ta cho rằng một mái tóc đỏ là không thể chấp nhận được ở nước Mỹ?”
Sheridan mở miệng để trả lời, và nhận ra nàng không biết câu trả lời. “Em… không biết nó đã có thể như thế nào. Và em cũng không nghĩ nó hay gặp ở nước Anh này.”
“Điều gì khiến nàng nói như vậy?”
“Bởi vì em đã ép cô hầu chăm sóc em phải thú nhận, và cô ấy nói rằng chưa từng nhìn thấy màu tóc như thế này bao giờ trong cả cuộc đời cô ấy. Trông cô ấy cực kì kinh ngạc.”
“Vậy ý kiến của ai quan trọng hơn cả?” chàng phản công lại một cách trôi chảy.
“Ồ, khi chàng đặt nó theo cách đó…” Sheridan nói, cảm thấy ngượng nghịu và bị khuấy động dưới sự ấm áp của nụ cười của chàng. Chàng quá đẹp - một cách ngăm đen, đàn ông - đến nỗi quả là khó khăn để không nhìn chằm chằm vào chàng và thậm chí là khó khăn hơn để tin rằng chàng thực tế đã chọn nàng hơn tất thảy những người phụ nữ ở đất nước của chàng. Nàng yêu sự bầu bạn, sự hài hước của chàng và cái cách dịu dàng mà chàng đối xử với nàng. Nàng đếm những giờ đồng hồ giữa những lần tới thăm của chàng, trông đợi một cách tha thiết tới từng lần, nhưng những cuộc viếng thăm tất cả đều rất ngắn và hoàn toàn thiếu thông tin. Kết quả là nàng vẫn không biết một chút gì về bản thân mình, hay về chàng, hay về mối quan hệ trong quá khứ của họ. Nàng không muốn tiếp tục tồn tại lửng lơ, chờ đợi cho trí nhớ thất thường của nàng trở lại bất kì lúc nào và đưa ra câu trả lời nữa.
Nàng hiểu quan điểm của Bá tước Westmoreland, rằng nàng không nên liều với sức khỏe của mình bằng cách đòi hỏi quá nhiều đầu óc của nàng, nhưng bây giờ cơ thể nàng đã được lành lại. Nàng đã ra khỏi giường, tắm và gội đầu và rồi mặc cái áo choàng mặc trong nhà, để chứng tỏ cho chàng rằng nàng đã khỏe để đặt những câu hỏi và nghe những câu trả lời. Hai chân nàng lảo đảo, nhưng đó có thể chỉ là do cảm giác váng vất sau khi tắm nước nóng hoặc là, chắc là, đó chỉ là một triệu chứng khác của sự bối rối hồi hộp đôi khi nàng cảm thấy khi có mặt chàng.
Nàng hướng đầu về phía hai chiếc ghế sô fa được bọc bằng lụa vàng nằm ở gần lò sưởi. “Chàng có phiền nếu chúng ta ngồi xuống không? Em e là em đã nằm trên giường quá lâu đến nỗi hai chân em trở nên yếu ớt vì không được dùng đến”.
“Tại sao nàng lại không nói điều này trước đó?” Stephen nói, bước sang một bên để nàng có thể đi trước chàng.
“Em không chắc là có được phép.”
Nàng cuộn người trên chiếc sô fa, kéo hai bàn chân trần phía dưới nàng, và xếp cái áo choàng gọn gàng quanh nàng. Stephen nhận ra một trong những điều mà rõ ràng là nàng đã quên, đó là những tiểu thư được nuôi dạy cẩn thận không được tiếp đãi những người đàn ông không phải chồng mình trong khuê phòng. Mặt khác, Stephen cũng biết rõ điều này như chính sự buông thả của chàng vì đã ở đây. Chàng đã chọn cách lờ đi cả hai vấn đề vì những khao khát của chính mình. “Tại sao nàng nói nàng không chắc là có được phép ngồi xuống?”
Ánh mắt e thẹn của nàng quay sang phía lò sưởi, và Stephen cảm thấy thiếu thốn một cách vô lý hình ảnh của nàng, và hài lòng một cách vô lý khi nàng quay lại nhìn chàng. “Em được Constance – cô hầu gái ấy – nói cho biết chàng là một bá tước.”
Nàng nhìn chàng như thể nàng hầu như hi vọng chàng sẽ phủ nhận, điều này làm nàng trở thành người phụ nữ hiếm có nhất mà chàng đã từng gặp.
“Và?” chàng hỏi khi nàng không tiếp tục nữa.
“Và đáng lẽ em phải gọi chàng là ’Bá tước’.” Khi chàng chỉ nhướn mày, chờ đợi, nàng thú thật, “Trong số những việc có vẻ như em biết thì trước mặt một vị vua, người ta không được phép ngồi trừ khi được mời ngồi.”
Stephen kìm nén không cười phá lên. “Tuy nhiên ta không phải là một vị vua, chỉ là một Bá tước thôi.”
“Vâng, nhưng em không biết chắc nếu qui định tương tự như thế cũng phải được áp dụng.”
“Không có đâu, và nhân tiện nói đến cô hầu, cô ta ở chỗ quái quỉ nào thế? Ta đã đặc biệt căn dặn là nàng không được ở một mình bất kì lúc nào cơ mà.”
“Em đã bảo cô ấy ra ngoài.”
“Bởi vì phản ứng của cô ta với tóc của nàng,” chàng nhận định vẻ to tiếng. “Ta có thể thấy điều đó-“
“Không, bởi vì cô ấy đã ở với em từ lúc bình minh, và cô ấy trông kiệt sức. Cô ấy đã dọn sạch sẽ căn phòng, và em chắc chắn không muốn được tắm như là một đứa trẻ.”
Stephen ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, nhưng điều gì về nàng mà chẳng đáng ngạc nhiên, bao gồm cả tuyên bố tiếp theo của nàng nữa. Nàng nói tràn đầy quyết tâm và chỉ có một chút xíu không chắc chắn. “Hôm nay em đã quyết định một số việc.”
“Thế sao,” chàng nói, cười với khuôn mặt nghiêm nghị của nàng. Nàng không ở vào vị trí được đưa ra bất kì quyết định nào, nhưng chàng chẳng thấy có lí do gì phải nói với nàng điều đó.
“Vâng. Em đã quyết định là cách tốt nhất để đương đầu với việc mất trí nhớ của em là tin rằng đó chỉ là sự bất tiện thoáng qua, và chúng ta nên coi nó đúng như thế.”
“Ta nghĩ đó là một ý kiến hay tuyệt.”
“Tuy nhiên có một vài điều em muốn hỏi chàng.”
“Vậy nàng muốn biết điều gì?”
“Ồ, những chuyện thường thôi mà,” nàng nói, cố nến tiếng cười “Em bao nhiêu tuổi? Em có tên đệm không?“
Sự chống đỡ của Stephen sụp đổ, khiến cho chàng bị giằng xé giữa ý muốn phá ra cười trước khiếu hài hước và sự can đảm của nàng, và mong muốn lớn hơn nữa kéo nàng ra khỏi chiếc ghế bành, luồn tay vào mái tóc dày óng ả của nàng và chôn vùi môi chàng trong môi nàng. Nàng vừa hấp dẫn vừa ngọt ngào, và trong bộ váy ngủ với chiếc thắt lưng dây thừng, nàng khêu gợi hơn bất kì quí bà nào phục trang lộng lẫy – hay trần truồng – mà chàng đã từng được biết.
Chàng nghĩ Burleton chắc phải muốn đến chết được kéo nàng lên giường. Chẳng trách mà anh ta muốn làm đám cưới một ngày sau khi nàng đến nơi…
Tội lỗi đột ngột dập tắt suy nghĩ buông thả của chàng với sự hấp dẫn của nàng, và sự hổ thẹn ăn mòn chàng như axit. Burleton, chứ không phải chàng đáng lẽ đang ngồi đối diện với nàng. Chính Burleton mới là người nên được hưởng phút giây thư thái này với nàng, để nhìn thấy nàng cuộn tròn trên ghế bành, chân trần; chính Burleton mới có quyền lột trần nàng trong tư tưởng và nghĩ tới việc mang nàng lên giường. Chắc chắn anh ta đã chẳng nghĩ đến việc gì khác trong khi chờ con tàu của nàng cập bến.
Thay vì thế, người tình trẻ trung nồng nhiệt của nàng đang nằm trong quan tài, và kẻ đã giết anh ta đang tận hưởng tối nay với cô dâu của anh ta. Không, Stephen tự sửa mình một cách ghê tởm, chàng không chỉ đơn giản là tận hưởng một buổi tối vui vẻ với nàng, chàng đang thèm khát nàng.
Sự quan tâm của chàng dành cho nàng thật tục tĩu! Thật điên rồ! Nếu chàng muốn có bất kì sự tiêu khiển nào, chàng có thể chọn trong vô số những phụ nữ xinh đẹp nhất Châu u. Dù là trải đời hay thơ ngây, dí dỏm hay nghiêm túc, dễ dãi hay e thẹn, tóc vàng, tóc nâu, hay tóc đỏ - chỉ cần muốn là chàng đều có thể có. Chẳng có lí do gì trên đời này khiến chàng bị người phụ nữ này thu hút điên cuồng, chẳng có lí do gì khiến chàng phản ứng như một gã trai mới lớn bị kích thích hay một tên già dơ dâm đãng.
Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng kéo chàng khỏi cuộc tự sỉ vả giận dữ, nhưng những cảm xúc của chàng thì vẫn còn. “Cho dù nó là gì,” nàng nói nửa nghiêm nghị, “em cũng không nghĩ nó còn sống được bao lâu nữa.”
Ánh mắt của Stephen quay lại trên khuôn mặt nàng “Xin lỗi, nàng làm ơn nhắc lại.”
“Bất kể là chàng đang nhìn chằm chằm vào cái gì ở đằng sau vai trái của em trong mấy phút vừa rồi – Em hi vọng nó có chân và có thể chạy trốn rất nhanh.”
Chàng dành cho nàng một nụ cười thoáng qua, chẳng có chút hài hước nào. “Ta mải suy nghĩ vẩn vơ. Xin lỗi nàng.”
“Ồ, làm ơn đừng xin lỗi!” nàng nói với một nụ cười lo lắng. “Em cực kì vui mừng khi biết chàng đã nghĩ đến việc khác chứ không phải những câu hỏi của em trong bộ dạng khó chịu đến thế.”
“Ta e là ta đã quên hết các câu hỏi?”
“Tuổi của em?” nàng đề nghị một cách hữu ích, đôi lông mày thanh nhã của nàng nhướn lên. “ Em có tên đệm không?” Mặc cho âm điệu vui vẻ của nàng, Stephen nhận thấy nàng đang nhìn chàng rất, rất gần. Chàng bị mất tập trung bởi cái cách mà đôi mắt nàng đang thăm dò chàng, và chàng do dự trong một khoảnh khắc, vẫn cố gắng chuyển sự chú ý của chàng tới chủ đề sắp đến. Nàng phá vỡ sự im lặng trước khi chàng có thể, bằng việc thốt ra một tiếng thở dài lớn, kì cục mất hết tinh thần và cảnh báo chàng bằng một giọng cường điệu và kinh khủng, “Bác sĩ Whitticomb nói với em căn bệnh mà em mắc phải, được gọi là c-h-ứ-n-g q-u-ê-n và nó không lây. Do đó, em sẽ rất buồn phiền nếu chàng định giả vờ chàng cũng bị bệnh, nhằm khiến em có vẻ không quá bất thường. Bây giờ, liệu chúng ta có thể bắt đầu với với thứ dễ hơn một chút? Chàng có muốn nói cho em biết tên đầy đủ của chàng không? Tuổi của chàng? Hãy thong thả, suy nghĩ về những câu trả lời.”
Stephen đáng lẽ đã cười lớn nếu như chàng không ghét bản thân mình quá mức để làm điều đó. “Ta ba mươi ba tuổi,” chàng nói. “Tên ta là Stephen David Elliott Westmoreland.”
“Ồ, chẳng trách!” nàng đùa. “Với quá nhiều tên như thế, sẽ lấy làm ngạc nhiên khi chàng mất có một lúc để nhớ tất cả chúng!”
Một nụ cười toe toét nở trên môi chàng, và Stephen cố gắng phủ nhận nó bằng cách rầy la một cách nghiêm khắc như chàng có thể, “Nàng là cô bé con xấc xược, ta sẽ hài lòng nếu nàng tôn trọng ta nhiều hơn nữa.”
Lễ phép nhưng không hối lỗi, nàng nghiêng đầu về một bên và dò hỏi một cách hiếu kì, “Bởi vì chàng là một vị bá tước?”
“Không, bởi vì ta lớn hơn nàng.”
Tiếng cười của nàng du dương như tiếng chuông và có tính lan truyền mạnh đến nỗi khuôn mặt của Stephen bị đau vì sự cố gắng giữ ấn tượng vô cảm.
“Bây giờ chúng ta đã biết em là cô bé xấc xược và chàng lớn hơn em,” nàng nói, gửi cho chàng một cái nhìn tươi cười và ngây thơ từ phía dưới hàng mi, “chắc là em đúng khi nghĩ chàng cũng già hơn em nữa phải không?” Stephen gật đầu bởi chàng không thể tin vào giọng của mình.
Nàng tấn công ngay lập tức. “Hơn bao nhiêu tuổi?”
“Nàng đúng là một cô bé kiên trì, phải không?” chàng nói, mắc vào giữa sự vui thích và thán phục vì nàng đã khéo léo như thế nào để xoay vấn để trở lại với những câu hỏi của nàng.
Nàng trở nên nghiêm túc, đôi mắt xám của nàng vô cùng cầu khẩn. “Làm ơn nói cho em biết biết em bao nhiêu tuổi. Nói cho em biết tên đệm của em là gì. Hay là chàng cũng không biết?”
Chàng không biết. Mặt khác chàng không biết tuổi tác cũng như tên đệm của rất nhiều phụ nữ đã trải qua chuyện chăn gối với chàng. Vì nàng đã trải qua rất ít thời gian với vị hôn phu của mình, nên nói thật dường như là cách an toàn và hợp lí nhất. “Thực ra, chúng ta chưa bao giờ đề cập đến cả hai vấn đề đó.”
“Và gia đình của em - họ như thế nào?”
“Cha nàng là một người góa vợ,” Stephen nói, nhớ lại những gì mà chàng được biết từ quản gia của Burleton, và cảm thấy sau cùng thì chàng cũng có khả năng điều khiển cuộc thảo luận này. “Nàng là con duy nhất của ông ấy.”
Nàng gật đầu, chăm chú với điều đó, rồi nàng cười với chàng. “Chúng ta đã gặp nhau như thế nào?”
“Tôi tưởng tượng là mẹ nàng đã giới thiệu nàng cho ông ta không lâu sau khi nàng được sinh ra.”
Nàng cười bởi vì nàng nghĩ chàng đang đùa. Chàng nhăn mặt vì chàng không hề mong chờ những câu hỏi như vậy, không cảm thấy có khả năng trả lời cũng như lẩn tránh chúng, và mặc cho chàng nói hay làm gì thì chàng vẫn cứ trở thành một kẻ dối trá.
“Ý em là em và chàng đã gặp nhau như thế nào?”
“Một cách thông thường”, chàng nói cộc lốc.
“Cách gì?”
“Chúng ta được giới thiệu”. Chàng đứng dậy để tránh sự hoang mang và chăm chú trong đôi mắt to màu xám của nàng, và đi về phía cái tủ ly, chỗ mà chàng đã nhìn thấy cái bình thủy tinh đựng rượu trước đó.
“Thưa ngài?”
Chàng liếc qua vai khi chàng lôi cái nút đóng ra khỏi cái bình và nâng nó lên tới cái cốc. “Gì cơ?”
“Chúng ta có yêu nhau nhiều không?”
Một nửa chỗ rượu brandy văng tung tóe khỏi ngón tay cái của chàng và chảy xuống một bên của cái cốc xuống cái khay vàng. Thầm nguyền rủa, chàng nhận thấy rằng bất kể chàng nói gì với nàng bây giờ, nàng cũng sẽ cảm thấy bị lừa dối khi nàng khôi phục lại được trí nhớ. Giữa điều đó và sự thật là chàng cũng có lỗi với cái chết của người đàn ông mà nàng đã quan tâm, nàng sẽ hoàn toàn ghét bỏ chàng khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng cũng thể nào nhiều bằng chàng ghét bản thân mình vì tất cả, bao gồm cả những việc mà chàng chuẩn bị làm. Nâng cốc lên, chàng rót xuống một chút ít brandy chàng thực sự đã cố để đổ vào, rồi chàng quay lại và đối mặt với nàng. Không còn lựa chọn nào khác, chàng trả lời nàng dù biết như thế chàng sẽ hủy hoại bất kì ý kiến tốt đẹp nào của nàng cho chàng.
“Đây là nước Anh, chứ không phải nước Mỹ -“ chàng bắt đầu.
“Vâng em biết. Bác sĩ Whitticomb đã nói với em điều đó.”
Lòng chàng nhói lên khi một lần nữa khi được nhắc nhở rằng người ta phải nói cho nàng biết nàng sống ở đất nước nào, mà đó cũng là lỗi của chàng. “Đây là nước Anh”, chàng nhắc lại cộc lốc. “Ở nước Anh, trong tầng lớp thượng lưu, các cặp vợ chồng cưới nhau vì nhiều lí do, gần như tất cả chúng đều hoàn toàn thực tế. Không giống những người Mỹ, chúng ta không mong chờ hay hi vọng bộc lộ tình cảm của mình, cũng như lải nhải suốt ngày về cái cảm xúc hời hợt gọi là ‘tình yêu’. Chúng ta để cho bọn dân đen và các nhà thơ làm việc đó.”
Nàng nhìn như thể chàng vừa tát nàng, và Stephen đặt chiếc cốc xuống mạnh hơn là chàng dự định. “Ta hi vọng là ta đã không làm nàng khó chịu vì sự thẳng thừng của mình,” chàng nói, cảm thấy giống một kẻ hoàn toàn đáng khinh. “Muộn rồi đấy, và nàng cần nghỉ ngơi.”
Chàng khẽ cúi đầu để biểu thị là cuộc nói chuyện đã kết thúc, và rồi đợi nàng để đứng dậy, cẩn thận nhìn đi chỗ khác khi cái áo váy của nàng tách ra làm lộ thoáng qua cái bắp đùi cân đối. Chàng vừa đặt bàn tay lên nắm cửa khi nàng cuối cùng cũng nói.
“Thưa ngài?”
“Sao?” chàng nói mà không quay lại.
“Dù sao chàng vẫn có một mà, phải không?”
“Một cái gì?”
“Một trái tim.”
“Cô Lancaster,” chàng bắt đầu nói, tức giận với bản thân và với định mệnh bởi vì chàng đang ở trong một tình huống không chống đỡ được thế này. Chàng quay lại và nhìn thấy là nàng đang đứng ở chân giường, bàn tay khẽ nắm lấy cây cột giường đẹp đẽ.
“Tên em là-“ nàng ngập ngừng, và chàng cảm thấy một nhát đâm nữa vào tội lỗi không gì tả nổi của chàng khi nàng phải nghĩ mới nhớ ra chính tên của mình, “Charise. Em mong chàng hãy gọi em như thế.”
“Chắc chắn rồi” chàng nói, dự định sẽ không làm những việc tương tự. “Và bây giờ, xin nàng thứ lỗi, ta có việc phải làm”.
Sheridan đợi cho tới khi cách cửa đóng lại sau lưng chàng, rồi nàng dùng tay còn lại bám chặt lấy cây cột giường khi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Cẩn trọng, nàng từ từ ngồi xuống giường trải sa tanh, trái tim nàng đập liên hồi vì yếu đuối và sợ hãi.
Nàng là loại người gì, nàng tự hỏi, mà lại muốn cưới một người đàn ông suy nghĩ như chàng? Nàng là loại người như thế nào? Bụng dạ nàng nhộn nhạo khi nàng nhớ đến ánh mắt lạnh lùng mà chàng đã nhìn vào nàng và âm điệu tàn nhẫn khi chàng nói về tình yêu.
Nàng đã nghĩ gì mà lại tự trói buộc mình với một người như chàng? Tại sao nàng đã làm việc đó? Sheridan tự hỏi một cách cay đắng.
Nhưng nàng đã ngờ ngợ câu trả lời rồi: nó nằm trong cảm xúc kì lạ của nàng khi chàng cười với nàng.
Chỉ có điều chàng không cười lúc đi ra. Nàng đã khiến chàng chán ghét với câu chuyện tình yêu của nàng. Khi chàng đến thăm nàng vào buổi sáng, nàng sẽ xin lỗi. Hoặc chôn vùi chuyện đó hoàn toàn và chỉ đơn giản là cố gắng trở thành một người vui tươi và hóm hỉnh.
Với tay tới cái mép chăn, nàng trèo lên giường và kéo nó lên đến cằm. Tỉnh táo, cổ họng đau đớn với đầy nước mắt, nàng nhìn chằm chằm lên cái trần nhà bên trên. Nàng sẽ không khóc, nàng tự bảo mình. Nàng không được khóc, nàng tự nói với mình như thế. Chắc chắn là chẳng có tổn hại không thể sửa chữa nào xảy ra với mối quan hệ của họ đêm nay cả. Rút cuộc thì họ đã được đính hôn. Chăc chắn chàng sẽ bỏ qua lỗi lầm nhỏ trong quan điểm của nàng. Rồi nàng nhớ lại nàng đã hỏi liệu chàng có một trái tim hay chăng và cục uất nghẹn trong cổ họng nàng lại càng lớn hơn lên.
Ngày mai, mọi thứ sẽ tươi sáng hơn, nàng tự nhủ. Ngay lúc này nàng vẫn còn cảm thấy yếu và mệt mỏi do việc gắng sức tắm rửa, thay quần áo và gội đầu.
Ngày mai, chàng sẽ lại tới thăm nàng và mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.