Osin của anh - Chương 01
Chương 1
Vừa bước vào phòng làm việc, Tư Đồ Trác cởi ngay áo bành tô ra khỏi người.
“Cà phê.”
“Đã pha xong, tôi sẽ mang vào ngay.” Cô thư ký vội cầm áo bành tô móc vào móc sau đó treo vào tủ quần áo.
“Bản hợp đồng hợp tác với ông chủ Hoàng.” Tư Đồ Trác luôn nói thẳng vào vấn đề chính vì anh không muốn mất thời gian, sau đó lật nhanh bản hợp đồng xem lướt qua hơn 10 trang giấy, cầm bút ký roẹt.
“Em đã sắp xếp lại thời gian, sau cuộc họp tổng giám đốc có hai tiếng để nghỉ.” Trợ lý Quan Lĩnh cầm lấy bản hợp đồng tổng giám đốc vừa phê duyệt.
Anh là người xuất sắc vượt qua kỳ huấn luyện trợ lý gắt gao, dù là nam nhưng anh cẩn thận và chỉn chu không thua gì phụ nữ.
“Mọi người đã đến đủ chưa?”
Tư Đồ Trác mở laptop nhìn vào màn hình xem sàn giao dịch chứng khoáng điện tử.
“Trưởng phòng Tài chính và Kinh tế xin phép đến muộn vì kẹt xe.”
“Thật sao? Anh gọi điện nói anh ta không cần đến nữa, hợp đồng đã được giao cho phó phòng Vương, anh ta có thể nghỉ ngơi được rồi.” Tư Đồ Trác lạnh lùng nói.
“Vâng, em sẽ gọi điện cho trưởng phòng Trần.”
Trưởng phòng Trần và phó phòng Vương luôn đối đầu với nhau, mặc dù hai người làm việc cùng văn phòng và là cấp trên cấp dưới nhưng hai người bằng mặt mà không bằng lòng, lần này họ cùng cạnh tranh ai sẽ là người phụ trách hợp đồng hợp tác kinh doanh với công ty Á Đông.
Cuộc họp hôm nay cũng là để quyết định hợp đồng đó sẽ vào tay ai, tiếc là trưởng phòng Trần vì kẹt xe mà bỏ lỡ cơ hội.
Tư Đồ Trác tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop theo dõi giá cổ phiếu. Điện thoại chợt đổ chuông. Anh cầm lên nghe, mày cau lại ngay sau đó.
Tắt máy, anh nói: “Cuộc họp thường niên phải kết thúc trong vòng 1 tiếng rưỡi, những cuộc hẹn sao 3 giờ dời lại hết cho tôi.”
“Nhưng…”
“Có vấn đề gì không?” Tư Đồ Trác lạnh lùng quét mắt nhìn trợ lý riêng của mình.
Quan Lĩnh vội nói: “Không có việc gì, thưa tổng giám đốc.”
“Tốt!”
Nói xong, Tư Đồ Trác đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Anh cao 1m85, một bước của anh bằng ba bước của phụ nữ, hơn nữa tốc độ cũng vô cùng nhanh, rất ít người có thể đuổi kịp được anh. Quan Lĩnh cũng là một người cao lớn nên anh có thể theo chân sếp của mình.
Tư Đồ Trác, người đứng đầu trong ngành công nghiệp bán dẫn, sau khi thừa kế sự nghiệp, anh đã tiến hành một loạt cải cách trong bộ máy nhân sự.
Anh sa thải hàng loạt nhân viên, tuyển những người tài năng, chỉ trong vòng một năm đã đưa doanh thu của tập đoàn tăng vượt bậc, đứng đầu trong ngành công nghiệp bán dẫn nhiều năm liền.
Với tầm nhìn rộng, anh luôn đi trước người khác một bước. Là một người đàn ông đẹp trai thành đạt, nhiều tạp chí đã bình chọn anh là người đàn ông độc thân được nhiều người phụ nữ mến mộ nhất. Tuy nhiên, chuyện đời tư của anh luôn là một dấu chấm hỏi.
Với những doanh nhân nổi tiếng như anh, giới truyền thông luôn ráo riết săn lùng scandal.
***
Chiếc xe Seden màu đen dừng xịch trước căn biệt thự. Tư Đồ Trác đẩy cửa xuống xe đi nhanh đến cửa.
Vào trong biệt thự, Tư Đồ Trác đứng dưới chân cầu thang quát to.
“Tư Đồ Việt, mày xuống ngay cho anh!”
Không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Tư Đồ Việt, anh biết mày có ở trên đó, cho mày một phút để xuống, nếu không…”
Anh chưa nói hết câu đã thấy một người xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Tức thật! Đang ngủ tự nhiên có người phá đám!” Tư Đồ Việt, em trai của Tư Đồ Trác ngái ngủ bước xuống cầu thang.
“Mày đổi giờ bay sao không nói?” Tư Đồ Trác quát.
Vì muốn ra sân bay đón thằng em mớ ngủ này mà anh đã phải ký nhanh hợp đồng với ông chủ Hoàng, khi cuộc họp thường niên chưa diễn ra, thằng nhóc gọi điện nói đã xuống đến sân bay làm anh phải rút cuộc họp xuống nửa tiếng, các cuộc hẹn sau ba giờ đều phải dời lại, có trời mới biết công ty đã bị tổn thất những gì.
Nó là em trai anh nhưng hành vi cố tình đi chệch đường ray của nó khiến anh phát bực.
“Hi, anh Hai, lâu quá không gặp.” Tư Đồ Việt nheo mắt nhìn anh trai nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
“Mày đổi giờ bay sao không nói?” Không quan tâm đến nụ cười sáng chói của em trai, Tư Đồ Việt tức giận hỏi.
“Em nói rồi mà, em có gọi điện cho anh đó thôi? Hay em mớ ngủ? Chết toi.” Ngủ nhiều đôi khi cũng khiến người ta nhầm lẫn giữa thực và mơ.
Tư Đồ Trác lạnh lùng buông từng chữ.
“Đúng là mày có gọi điện nhưng xuống máy bay mày mới gọi.”
“Thật hả?” Tư Đồ Việt ngáp một cái, thấy mình cũng là một thằng có kỷ luật.
“Hai việc đó khác nhau.”
“Khác chỗ nào được mà khác?” Anh cũng muốn nói chuyện với anh trai nhưng bởi vì buồn ngủ quá nên anh lảo đảo đi xuống cầu thang ngồi phịch trên sofa.
“Dĩ nhiên là khác. Nếu lúc mày lên máy bay mày gọi cho anh thì anh đã cử người đi đón mày không để mày đi taxi về nhà một mình. Mày có biết an ninh bây giờ loạn như thế nào không? Lỡ mày lại bị bắt cóc nữa thì sao?”
Năm Tư Đồ Việt bốn tuổi từng bị một nhóm người bắt cóc, lúc đó cả nhà anh như có bóng đen u ám bao quanh, mặc dù nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát cứu được nó ra nhưng chuyện đó đã khiến ai nấy trong nhà đều sợ hãi.
A Việt lúc đó còn nhỏ, có lẽ không nhớ những gì đã xảy ra nhưng anh lớn hơn nó 3 tuổi, anh không thể nào quên được những vết thương mà bọn bắt cóc đánh đập nó. Từ đó trở đi, anh luôn phải chú ý đến em trai mình.
“Có ai bắt cóc em đâu vì em đã về nhà an toàn đó thôi.” Tư Đồ Việt ngồi thẳng lưng, rất muốn nói chuyện với anh trai nhưng hai mắt anh cứ ríp cả lại.
“Mày còn ngồi đó mà lý sự cùn. Từ giờ mày đừng xuất hiện ở chỗ đông người nguy hiểm nữa nghe rõ chưa?”
“Em biết rồi, biết rồi”. Gục gặc đầu.
“Tư Đồ Việt!”
Tư Đồ Trác quát lớn làm Tư Đồ Việt đang ngủ gục giật mình.
“Anh Hai, anh Hai làm cái gì nói to dữ vậy. Giật cả mình!”
“Tư Đồ Việt, rốt cục mày có nghe anh nói không hả?” Thằng nhóc chết tiệt, nó làm như anh đang tụng kinh không bằng?
“Có mà!” Nói dối sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề. “Anh Hai, mấy giờ rồi?”
“11h28.” Tư Đồ Trác giơ tay nhìn đồng hồ.
Tư Đồ Việt liền nhảy dựng khỏi ghế sofa.
“Chết rồi, sao thời gian trôi nhanh quá!”.
Tư Đồ Trác nhíu mày, “Có chuyện gì làm mày kích động dữ vậy?”
“Phỏng vấn.”
Tư Đồ Trác nheo mắt, “Mày muốn đi phỏng vấn?” Công ty đang thiếu người quản lý nó còn định đi phỏng vấn ở đâu?
“Làm gì có? Em muốn phỏng vấn người khác.” Tư Đồ Việt bay lên cầu thang để thay bộ đồ ngủ trong 2 phút.
“Ở đâu? Chừng nào? Phỏng vấn công việc gì?” Tư Đồ Trác hỏi vọng lên.
“Ở đây. Hai phút nữa. Người giúp việc.” Tư Đồ Việt nói to.
“Mày đăng tin lúc nào?” Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn cánh cửa đóng im ỉm.
“Sau khi em vừa về nước em lên báo mạng đăng, có rất nhiều người đăng ký phỏng vấn.” Anh rất thích náo nhiệt.
“Sao mày không nói với anh?”
“Thì giờ em nói rồi đó.”
Tư Đồ Việt đi ra cửa cười toe toét… rất đáng đập.
“Mày tuyển người giúp việc làm gì?”
“Vì… từ nhỏ em đã quen được chăm sóc rồi”. Tư Đồ Việt nhìn tập danh sách những người đăng ký phỏng vấn, nuốt ực một cái.
***
“Cửa ở sau lưng, xin mời.” Tư Đồ Trác vứt tờ lý lịch vào sọt rác.
“Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?” Vẫn câu hỏi đó với người ứng tuyển thứ 57.
“Bởi vì từ nhỏ tôi đã có mong muốn được bảo vệ chủ nhà cho nên tôi muốn làm người giúp việc.”
Không muốn giẫm lên vết xe đổ của người trước đó, người ứng tuyển thứ 57 hào hứng ngẩng cao đầu ưỡn ngực hùng dũng hiên ngang nói ra quyết tâm của mình.
“Cô nên đi làm quân nhân. Cửa ở sau lưng, xin mời.” Tờ lý lịch được vứt vào sọt rác.
“Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?”
“Bởi vì tôi cần tiền, ba mẹ tôi đều thất nghiệp, các em tôi đều đang đi học, gánh nặng kinh tế đè lên vai tôi.” Người ứng tuyển thứ 58 buồn bã kể lể lý do thiếu tiền, nhà nghèo, áp lực kinh tế. Phải chăng hoàn cảnh như vậy ông chủ sẽ cảm động?
“Tiền lương chúng tôi trả không đủ để trang trải chi tiêu cho cả gia đình, mời về!” Lý lịch lại bị vứt vào sọt rác.
“Không! Tôi rất cần tiền. Làm ơn hãy thuê tôi ~~~”. Hết cách, cô gái đành giở chiêu năn nỉ.
“Làm việc ở hộp đêm nhanh có tiền hơn. Cửa ở sau lưng, xin mời!”
Tư Đồ Trác lạnh lùng nói, dù trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, có thân hình bốc lửa.
“Hộp… hộp đêm.” Cô gái nghĩ rằng mình nghe nhầm.
“Với nhan sắc của cô, chỉ cần cô cố gắng là có thể cải thiện được kinh tế của gia đình cô.” Tư Đồ Trác ra hiệu cho quản gia đưa cô gái ra ngoài cửa.
Thấy người thứ 58 cũng bị mời về, Tư Đồ Việt buột miệng.
“Anh Hai tuyển người kiểu gì vậy, sao không tuyển được ai hết.”
“Ở nhà có đủ người giúp việc rồi sao mày còn muốn tuyển thêm?” Tư Đồ Trác không đồng tình với ý muốn của em trai.
“Vì mấy người đó nói chuyện không hợp với em, em cần người trẻ tuổi.” Please ~~ Tuổi trung bình của những người giúp việc trong nhà là 46 tuổi, orz nói gì cũng không hiểu.
“Người giúp việc chỉ cần làm được việc.”
“Em đồng ý với anh điều này nhưng năng lực làm việc là một chuyện còn hiểu những gì mình nói hay không mới là vấn đề. Em nói “shit”, thím Thẩm liền lấy cho em một ly kem tươi.” Thực sự không thể nào có thể chịu đựng được.
“Họ không hiểu tiếng Anh.”
“Vì họ không hiểu tiến Anh nên em mới nói không hợp, em cần một người có thể hiểu được những gì em nói.”
“Đợi 3 ngày nữa anh sẽ kiếm cho mày một người giúp việc chuyên nghiệp và có thể đảm bảo an toàn cho mày, trong vòng 3 phút sẽ giải quyết được yêu cầu của mày.”
Tư Đồ Việt mở to mắt nhìn anh trai, không thể nào hiểu nổi, lần nào mở miệng ra cũng nói hai chữ “an toàn”.
“Anh Hai, em cần một cô bé giúp việc thông minh hoạt bát, anh làm ơn đừng đưa tới một người gây phiền phức cho em nữa đi.”
“Anh đang muốn tốt cho mày. Làm sao biết được trong số những người đến phỏng vấn hôm nay ai là sói đội lốt cừu.” Sói ở đây ám chỉ những kẻ độc ác và lừa đảo, tiếp cận với mục đích trục lợi.
“Làm gì có? Mà người thứ 59 đâu rồi nhỉ?”Tư Đồ Việt thích thú nhìn ra cửa chỗ người thứ 59 đang gặm bánh mỳ.
Tư Đồ Trác cũng nhìn theo ánh mắt của em trai. Và anh nhìn thấy một cô gái giống hệt con sóc nhỏ.
Đôi mắt to đen láy, hai chiếc răng cửa lộ ra, do đang gặm đồ ăn nên hai má phồng lên, cô có thân hình nhỏ bé ngồi xổm trong góc như con sóc nhỏ đang vui vẻ ăn đồ ăn mình kiếm được.
Đang ăn hăng say, bỗng có cảm giác như có ai đó nhìn mình, Tiêu Tung Thục ngừng ăn.
Ngước mắt lên quả nhiên nhìn thấy có ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, một của ông quản gia và hai của hai người đàn ông ngồi trên sofa.
Chết tiêu! Đến lượt mình rồi sao.
Mỉm cười, làm bộ thản nhiên, cô bỏ nửa cái bánh mì ăn dở vào trong bì ni long lấy dây thun buộc lại, kéo khóa ba lô bỏ vào trong sau đó đeo ba lô lên vai, động tác rất nhanh chóng và linh hoạt.
Nhảy một cái, cô đến trước mặt cả ba cúi đầu.
“Xin lỗi ạ, vì thấy ba người nói chuyện vui vẻ nên tôi tranh thủ, mong rằng ba người không để ý.”
“Không sao.” Tư Đồ Việt lên tiếng trước, anh cảm thấy từ nét mặt cho đến mọi hành động của cô gái này đều rất thú vị.
“Đến lượt tôi phỏng vấn rồi sao?” Ủa! Hình như có mùi thức ăn! Tiêu Tung Thục liếc mắt qua lại phát hiện ra miệng mình dính mẩu bánh mỳ liền lè lưỡi ra liếm sạch.
“Phụt!” Tư Đồ Việt không nhịn được liền cười phụt. Người mà làm như động vật. Cái lưỡi cũng dài thật, như lưỡi của ếch truyền nhân.
Không thấy buồn cười như em trai, Tư Đồ Trác trừng mắt nhìn cô nữ sinh nhỏ bé đeo ba lô.
Cô gái này có lẽ còn rất nhỏ, tuổi đời anh đoán không đến hai mươi. Ban đầu nhìn cô rất giống một con sóc nhỏ nhưng giờ khi đã nhìn kỹ anh thấy giống người mới từ trên núi xuống.
Bộ dạng lôi thôi nhếch nhác quẩy thêm cái ba lô to đùng đi phỏng vấn, đây là lần đầu tiên anh gặp một người bất lịch sự như cô. Tư Đồ Việt khoanh tròn vào tờ lý lịch.
“Mời ngồi.” Dù xác định không tuyển cô nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội. Nếu cô thực sự muốn làm công việc này, cô cần phải thay đổi ấn tượng ban đầu với anh.
“Vâng, cám ơn.” Cô đi đến sofa ngồi xuống.
Cầm tờ lý lịch, Tư Đồ Trác không ngẩng đầu lên hỏi. “Tại sao cô lại đến đây phỏng vấn công việc này?”
“Vì tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, không biết sử dụng máy vi tính, không có bằng lái xe, cho nên nghề giúp việc thích hợp nhất với tôi.”
Khi nói ra bằng cấp của mình, gương mặt Tiêu Tung Thục tràn đầy tự tin, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, từ đầu đến cuối đều mỉm cười.
Nhưng Tư Đồ Trác thì há cả miệng ra, đây là lần đầu tiên anh gặp một người tự tin với tấm bằng trung học. Làm như là có rất ít người lấy được tấm bằng đó?
Là người đứng đầu tập đoàn có hàng trăm nhân viên, tất cả đều có bằng đỏ, cho nên anh thấy cô gái này rất kỳ quặc, tự hào với việc mình chỉ có bằng trung học và còn cảm thấy tự tin khi không biết sử dụng máy vi tính.”
Vì cô kỳ quặc nên Tư Đồ Trác chưa muốn mời cô về.
“Vậy sở trường của cô là gì?”
“Làm việc nhà, giặt quần áo, thông bồn cầu, việc gì tôi cũng làm được”.
“Phì!” Tư Đồ Việt lại cười phì. Trời! Buồn cười quá. Thông bồn cầu mà cũng được gọi là sở trường sao? Đây là lần đầu tiên anh nghe một người nói như vậy. Ha ha ha~
Mặt đen thui, Tư Đồ Trác vẫn muốn cho cô một cơ hội. “Còn gì nữa?”
“Tôi còn có thể quét sân, hốt rác, lau cửa sổ, thay tã với tốc độ cực nhanh.”
Nói đến tốc độ làm việc, cô rất tự tin.
“Phì!” Tư Đồ Việt ôm bụng cười.
Tư Đồ Trác hít sâu, rất muốn vứt lý lịch vào sọt rác.
“Cô nghe cho rõ đây, ở đây không có trẻ sơ sinh.”
“Thật hả?” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó nở nụ cười. “Không sao, tôi có thể thay tã cho người già.”
“Ha ha ha.” Tư Đồ Việt ngả người ra ghế sofa cười to, còn Trư Đồ Trác vẫn làm mặt lạnh khiến người khác không thể biết được anh đang nghĩ gì nhưng sau 5 phút phỏng vấn thì trán anh đã nổi đầy gân xanh.
“Ở đây cũng không có người già.” Anh trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc – người ứng tuyển thứ 59. Anh không thể giải thích được tâm trạng của mình lúc này.
Anh chưa từng gặp người nào coi việc thông bồn cầu và thay tã là sở trường.
“Cũng không có người già sao?” Tiêu Tung Thục nghiêng đầu suy nghĩ rồi nở nụ cười tươi như hoa. “Không sao, chừng nào anh già tôi sẽ chăm sóc cho anh, tin tôi đi, tốc độ làm việc của tôi cực nhanh, tôi sẽ không để anh bị ốm.” Cô tự tin nói.
“Ha ha ha. Hài hết sức. Tôi thích cô rồi đó.”
Tư Đồ Việt ôm bụng cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt.
“Tư Đồ Việt, trật tự đi!”. Mặt Tư Đồ Trác không cảm xúc, anh nhíu mày trừng mắt nhìn Tư Đồ Việt.
Nhưng Tư Đồ Việt không sợ anh trai, càng cười to hơn và còn nói:
“Anh Hai! Cô này được đó, nhận cô ấy vào làm. Vừa có thể thông bồn cầu lại có thể thay tã, già trẻ gì cô ấy cũng làm được. Chừng anh cũng già mà, đằng nào trong tương lai anh cũng phải có em bé, sướng quá rồi còn gì.” Nói xong, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh trai, Tư Đồ Việt tưởng tượng ra cảnh anh trai mình đóng bỉm cười đau cả bụng.
“Mày mới là người sướng nhất. Mày đừng quên anh đang tuyển người giúp việc cho mày, người cô ấy chăm sóc sẽ là mày đó.” Dứt lời, Tư Đồ Trác nhìn xuống quần của em trai, cười khẩy một cái.
“Ặc…” Bị phủ đầu, Tư Đồ Việt lúng túng sờ mũi, không dám cười nữa.
“Tên cô là gì?” Tờ lý lịch bị nhòe nước nên anh không thể nhìn rõ.
“Tiêu Tung Thục.” Cô nói to.
“Tên gì?” Tư Đồ Trác nghe không rõ.
“Tiêu Tung Thục!” Cô nói to hơn. “Tiêu trong ‘tiêu tường’, tung âm đồng âm với ‘tùng thụ’, thục trong ‘thục nữ’, phát âm giống con sóc nhỏ nên biệt danh của tôi là ‘Sóc Nhỏ’”. Khi cô nói, hai chiếc răng cửa lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời trông rất giống một con sóc nhỏ.
“Phì!” Tư Đồ Việt lại phì cười nhưng khi Tư Đồ Trác liếc mắt qua anh liền im bặt.
Dù rằng bình thường lời nói của anh cũng rất có sức nặng nhưng nếu chọc tức anh Hai, anh Hai sẽ có những cách trả thù rất tàn nhẫn, cho nên tốt hơn hết không nên để cái miệng hại cái thân.
Tư Đồ Trác đưa mắt nhìn người ứng tuyển thứ 59, dù cho cô có là con thỏ nhỏ hay con sóc nhỏ, anh chỉ cần quan tâm đến tác phong chuyên nghiệp và an toàn.
Anh đã quá quen với những người thủ đoạn. Để tạo ấn tượng tốt với ông chủ họ sẽ nói quá lên về năng lực của mình. Khoác lác, nịnh bợ tạo ấn tượng tốt với ông chủ để có được việc làm.
Nhưng với người thứ 59 này thì lại khác, cô không khoác lác về bản thân ngược lại còn rất ngốc nghếch. Nếu một ông chủ bình thường có lẽ sẽ không tuyển cô nhưng anh thì nghĩ rằng mình sẽ nhận cô vào làm việc, dù sao một người ngốc nghếch không phải là người nguy hiểm.
“Cô nói sở trường của cô là nấu ăn, bây giờ tôi muốn kiểm tra, nếu cô qua cô sẽ được nhận vào làm việc ở đây.”
“Thật ạ?” Hai mắt cô sáng rực.
“Hãy làm các món Trung, hai người ăn, 5 món mặn và 1 món canh, khẩu vị nhẹ nhàng đừng cho quá nhiều dầu mỡ, nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, tôi cho cô một tiếng đồng hồ.” Anh muốn biết sở trường của cô có thể đạt đến trình độ nào.
“Ô kê, tôi sẽ làm ngay bây giờ.” Gỡ ba lô, cô chạy ngay đến cánh cửa phòng gần nhất nhưng sau đó chạy ra ngay. “Cho hỏi, phòng bếp ở đâu?”
Tư Đồ Trác biết ngay cô sẽ hỏi câu đó, đúng là ngốc quá, anh giơ ngón tay chỉ về phía phòng bếp.
“À, cám ơn.”
Cô nhanh chân chạy đi nhưng chạy được nửa đường thì quay đầu lại hỏi. “Căn phòng vừa nãy có phải toilet không ạ?”
“Ừm!”
“Whao! Toilet của các anh rộng thật đấy, rộng hơn phòng của tôi. Có bồn tắm, có ti vi, có cả phòng tắm hơi, rất sang trọng, có khi còn hơn cả khách sạn.”
“Rốt cục cô có định đi nấu cơm không?” Tư Đồ Trác quát.
“Dạ dạ, tôi quên mất.” Tiêu Tung Thục giật mình nhớ ra công việc chính của mình, cười lúng túng chạy nhanh đến phòng bếp.
Cô phải đi nấu cơm!