Lâu Chủ Vô Tình - chương 09
Chương 9: Một tiếng thở dài, đời cô
quạnh
Cách đại hội thường niên của Yến lâu năm ngày, Lãnh Phi Nhan đã tới Nam Sơn
thành. Sớm tinh mơ, Lãnh Phi Nhan dẫn vài người lên núi, nghe nói mồi năm lâu
chủ Yến lâu đều đích thân bắt một con ngựa tặng các sát thủ cấp kim cương trong
năm.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên làn da như ngọc, cao quý
tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Chàng vẫn luôn
thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười tỏ ý không sao.
Một đoàn người canh chừng ở Nam Sơn, Thần Phù cũng ra vào vài lần để thăm dò.
Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn, lại có những bầy ngựa hoang xuống uống
nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích những việc này. Không gì có thể khiến người ta
cảm thấy tự hào hơn việc thuần phục được một con ngựa hoang kiêu ngạo. Thần Phù
hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân giậm giậm chân trước, nó không
thấy hổ thẹn chút nào khi bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan vỗ nhẹ nhắc nó im lặng, nó liền thân thiết dùng mũi cọ vào má
nàng.
Cảnh tượng nghìn con tuấn mã phi nước đại hùng tráng khó tưởng tượng. Giữa
nghìn con tuấn mã, Tàng Ca vừa nhìn đã biết con đầu đàn chính là Mương. Khắp
người nó được phủ một lớp lông đen như nhung, bờm dài mượt, bắt mắt nhất trong
bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung thòng lọng trong tay lên: “Chính nó!”
Hai người như có thần giao cách cảm, Lãnh Phi Nhan nhanh như chớp, Tàng Ca lập
tức theo sau cắt đứt đường lui của con ngựa. Cả nghìn con ngựa phi qua, vang
rộn như sấm rền.
Thần Phù nhanh như chớp, vừa ra khỏi đàn, dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi
Nhan đã đến, vòng quanh cổ con ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen
ngợi.
Con ngựa kia sức cũng không vừa, buộc Thần Phù phải tiến thêm hai bước mới đứng
vững vàng được. Lãnh Phi Nhan kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con
ngựa đen lập tức lồng lộn điên cuồng.
Không có yên ngựa, Lãnh Phi Nhan thành thục cúi thấp người, hai tay ôm chắc lấy
bờm nó. Tàng Ca lo lắng không yên, nhảy lên lưng Thần Phù đuổi theo. Thật ra,
Thần Phù cũng đang có ý đó, để chứng tỏ sự vượt trội của hãn huyết bảo mã, nó
phóng hết tốc lực đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phi người ngồi sau lưng Lãnh Phi Nhan, thấy trên cổ nàng mồ hôi đầm
đìa, vòng tay ôm eo nàng, mới phát hiện áo nàng đã ướt một mảng, vì vậy chàng
liền hiểu tại sao nàng chọn bộ trang phục này. Bởi dù máu thấm ướt cũng không
người nhận ra.
Tự nhiên chàng cảm thấy nhói đau, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa. Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, nam nhân
như chàng cũng đổ mồ hôi đầy người. Lãnh Phi Nhan dùng khăn lụa trắng lau mồ
hôi cho chàng, Tàng Ca ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng,
không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng, đặt một nụ hôn lên trán.
Do chàng chạm vào vết thương, nàng hơi chau mày, nhưng lại lưu luyến giây phút
ấm áp, nên cứ để chàng hôn. Đại hội thường niên của Yến lâu được tổ chức ở
quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc mắc tại sao một
đám sát thủ tập hợp mà quan phủ không đến “hỏi thăm”. Bây giờ chàng mới biết,
chỉ riêng sát thủ kim bài của Yến Lâu thôi đã gần vạn tên, huống hồ ai nấy võ
công cao cường, nếu thật sự muốn quản, e rằng điều người của cả kinh thành đến
cũng không đủ.
Nam nam nữ nữ chật kín quảng trường. Trên mặt mỗi người đều rất thành kính nhìn
chiếc ghế ngọc để trống phía trên.
Lúc Lãnh Phi Nhan đi ra, dường như tất cả mọi người đều nhốn nháo hẳn lên, hô
to Lâu chủ! Lâu chủ! Vạn người tung hô, tiếng vang r trời.
Hôm nay Lãnh Phi Nhan mặc bộ trường bào màu đỏ, bên ngoài khoác áo choàng đen
thêu kim tuyến. Mái tóc xám bạc được buộc gọn, tóc mai trước trán nghiêng
nghiêng, mỗi hành vi cử chỉ đều toát lên vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ngọc lộng lẫy, giống như vua chúa nhìn xuống
thần dân của mình, mọi ánh mắt đều trở nên kính cẩn. Tàng Ca cũng không nén
được tán thưởng. Nàng nói không sai, Lãnh Phi Nhan chính là thần thánh ở Yến
lâu. Có điều... không ai biết vị thần này tối qua mang theo vết thương tái phát
nằm trong lòng chàng mất ngủ cả đêm.
Nàng điềm tĩnh, cao ngạo ngồi trên vạn người, phía dưới là một đám lang sói.
Thậm chí Tàng Ca không thể tính nổi nếu bắt hết tất cả những kẻ ở đây về quy án
thì được bao nhiêu tiền.
Bốn sứ giả của Yến Lâu đứng thẳng tắp phía trước nàng. Nàng khẽ liếc nhìn toàn
cảnh, phàm là người chạm phải ánh mắt nàng đều cúi đầu chứ không dám đối mặt.
Đó là sự thấp kém cùng sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
“Ngồi cả đi!” Giọng nàng không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng vang vọng vào tai
mồi người. Tàng Ca được nàng ra hiệu, ngồi bên cạnh nàng.
Trước đây Tàng Ca chưa từng nghĩ đến sát thủ cũng cần biết nhiều tài nghệ như
vậy. Chàng dám bảo đảm ca múa nơi này sẽ không thua bất cứ cuộc biểu diễn của
hoa khôi thanh lâu nào.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa đang rực cháy. Thanh Phong sứ cẩn thận kiểm
tra từng vò rượu, từng món ăn. Thật ra mọi người đều là những người cẩn thận,
không ai ngốc đến mức đi hạ độc trước mặt một đám sát thủ thế này. Không ai nói
chuyện, trên đài là màn độc vũ của một cô gái. Vu Chung cố chen đến bên cạnh
Tàng Ca, đưa chàng một vò rượu rồi cùng chàng chạm cốc: “Lâu chủ hỉ nộ vô
thường, mọi người đều cảnh giác, nghĩ cách khiến người vui một chút!”
Tàng Ca biết vết thương của nàng tái phát, khi đau sẽ không vui. Thật ra Tàng
đại hiệp của chúng ta vô cùng lãng mạn nhé.
Lãnh Phi Nhan giơ một vò Cao Lương Hồng uống với mọi người, Vu Chung bên cạnh
ra hiệu cho Tàng Ca, chàng khẽ ngăn nàng lại, nhỏ giọng: “Uống ít thôi.”
Nàng ngoan ngoãn buông xuống, xua tay bảo mọi người cứ tiếp tục. Mọi người bên
dưới đều cảnh giác, không dám lơ là.
Điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ ngồi im trên
nghế, có chút cô độc giữa vạn người. Người như nàng, sao không cô độc cho
Bồng nghe thấy tiếng quần áo chạm vào nhau, Tàng Ca đã bay lên đài, mọi người
đều tĩnh lặng.
Trong đám đông, có kẻ nhận ra Tàng Ca, trước kia từng nếm mùi đau khổ dưới tay
chàng. Có điều không có xung đột lợi ích, không có thù lớn, bây giờ nghe đồn,
lại thấy chàng ngồi cạnh Lãnh Phi Nhan, mọi người đều là những kẻ lanh lợi,
cũng hiểu được tám chín phần, cho nên vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.
Trước giờ Lãnh Phi Nhan chỉ thấy Tàng Ca vẽ tranh, không ngờ chàng cũng là kẻ
kiệt xuất, đối với âm luật cũng am hiểu khá sâu. Tàng Ca không có đàn, nhưng
chàng có kiếm.
Màu áo lam của chàng càng làm tôn lên vẻ phiêu diêu tuấn dật. Ngón tay khẽ gõ
lên bao kiếm, phát ra tiếng leng keng vui tai. Lúc này, gần như tất cả mọi người
đều bị thu hút.
Tàng Ca nhìn vào mắt Lãnh Phi Nhan, đàn nhịp nhàng: “Nàng là tiên nữ giáng trần
Rơi xuống lưng ngựa của ta...
Dáng vóc như ngọc, ánh mắt tựa nước Một nụ cười nhẹ khiến tim ta thẫn thờ...
Nàng không quay đầu lại Dang rộng đôi cánh Kiếm tìm phương trời Phương trời ở
phía trước Một tiếng thở dài, đời ta cô quạnh...
Nàng ở giữa biển người
Cảm nhận vinh quang vạn trượng
Không thấy đôi mắt nàng
Có chăng giấu lệ quang
Ta không có năng lực ấy
Muốn quên chẳng thể quên
Chỉ đợi đêm tối mịt mù
Mơ về cô gái ta từng yêu thương..
Không có những tiết tấu hoa lệ, cũng không có vũ đạo đẹp mắt, chàng đứng trên
đài ca vang, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lách
tách. Khi ca khúc đã hết, mọi người thậm chí còn quên cả vỗ tay.
Chàng trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan, nàng nhoẻn miệng cười: “Được rồi được rồi,
mọi người thoải mái đi, đừng làm bổn tọa mất hứng!”
Có câu này của lâu chủ, không khí dần nóng lên. Những người đã lâu không gặp ôn
lại chuyện xưa, cũng có người năm nào cũng tỉ thí với nhau, không khí nhộn nhị.
Trên đài lại đổi tiết mục mới, có tấu hài, có diễn xiếc, còn tiểu phẩm cải biên
từ “Đúng tiền”.
Tàng Ca nhìn tặng phẩm cho mồi tiết mục nhiều đến kinh người, không khỏi hoảng
hồn. Chàng hỏi Lãnh Phi Nhan một lần như vậy tiêu tốn bao nhiêu tiền?
Nàng nhấc vò rượu lên, vừa uống vừa cười, giơ ba ngón tay.
Cuối cùng đến màn bắn pháo hoa. Ánh pháo nổ bừng sáng cả quảng trường. Nam Sơn
thay áo mới. Tàng Ca cũng nhận được rất nhiều đồ. Lãnh Phi Nhan chỉ khoanh tay
đứng cười, y phục đen đỏ đan xen, tóc dài búi cao, dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ, dưới
ánh sáng mờ ảo càng tăng thêm sự tôn quý.
Có lẽ vì ánh sáng ấy quá đẹp, quá êm dịu, Tàng Ca bỗng đưa tay ôm nàng. Phút
giây đó, tự nhiên chàng hy vọng có thể bên nhau trọn đời, đầu bạc răng long.
Họ ở lại trấn Nam Sơn suốt ba ngày, Lãnh Phi Nhan nghiêm cấm người của Yến lâu
quấy nhiễu dân lành. Huống chi về bản chất, sát thủ khác với cướp bóc, ít nhất
họ cũng biết muốn mua thì phải trả tiền, muốn tìm gái đẹp phải đến lầu xanh,
cho nên không có xung đột gì xảy ra.
Đường về ngang qua Tàng Kiếm sơn trang, Tàng Ca đương nhiên không thể không ghé
thăm nhà. Lãnh Phi Nhan tính tình phóng khoáng, cũng đồng ý đi cùng chàng. Tàng
lão gia và phu nhân sớm tối bên nhau, đã lâu không quan tâm đến chuyện giang
hồ, những ngày này chỉ biết Tàng Ca du ngoạn bên ngoài, bây giờ thấy chàng dẫn
một cô nương về nhà không khỏi nhìn nhau.
Tàng phu nhân không quá hài lòng về Lãnh Phi Nhan. Có lẽ do cách ăn mặc của
nàng, trong mắt bà không có vẻ của một cô gái nhà lành. Còn Tàng lão gia trái
lại, rất vừa ý, cảm thấy cô nương này có khí phách, rất xứng đôi với con trai
mình.
Nhưng... không ai biết nàng là Lãnh Phi Nhan.
Bữa cơm, mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau. Lãnh Phi Nhan vốn quen tự do
phóng túng, nào chịu được điều này, sau bữa trưa liền lập tức rời đi. Đương
nhiên Tàng Ca cũng không giữ nàng, nên nàng về Yến lâu, cho Tàng Ca ở lại ba
ngày.
Vu Chung xin ý kiến Lãnh Phi Nhan về chuyện hôn sự giữa hắn và m Tâm Nhị, Lãnh
Phi Nhan cười nói: “Ngươi vẫn nên qua hỏi ý m Thiên Hành đi!”
Ẩm Thiên Hành thật sự bị chọc tức đến sôi máu.
Hôn lễ của Vu Chung và m Tâm Nhị cử hành đúng thời gian đã định, Tàng Ca và
Lãnh Phi Nhan cũng đến dự. Hôn lễ không quá lo trọng nhưng rất ấm áp. Đối với
những kẻ đao gươm nhuốm máu, không gì ngưỡng mộ hơn việc được ôm mỹ nhân trong
lòng.
Khi đó, hầu như tất cả mọi người trong Yến lâu đều tham dự hôn lễ, không ngờ
song song với nó lại có một chuyện khác đồng thời xảy ra.
Mấy ngày này, Lãnh Phi Nhan và Tàng Ca không có việc gì làm, thường xuyên tản
bộ trong vườn. Hoa mai sắp tàn hết, Lãnh Phi Nhan ép Tàng Ca vài lần, bảo chàng
nhất định phải vẽ cho nàng một bức tranh.
Tàng Ca vẽ thử vài lần, cuối cùng vẫn phải vò nát tác phẩm còn dang dở. Chàng
không vẽ nổi hình bóng đó.
Lúc người của Tàng Kiếm sơn trang đến tìm Tàng Ca, chàng đang ngơ ngẩn ngắm hoa
mai. Người hầu chỉ cung kính nói lão gia mời thiếu trang chủ về nhà một chuyến.
Khi ấy Lãnh Phi Nhan không ở đó. Lúc Tàng Ca về tới Tàng Kiếm sơn trang, Tàng
lão gia và phu nhân mặt lạnh như tiền, dẫn chàng vào một mật thất.
Tàng Ca lòng đầy nghi hoặc, khi bước vào phát hiện bên trong có mấy tấm bài vị.
Tàng lão gia lạnh lùng quát: “Quỳ xuống lạy đi!”
Nhìn Tàng Ca ngoan ngoãn quỳ xuống, mơ hồ lạy mấy cái, ông mới nghiêm túc nói:
“Tàng Ca, con biết họ là ai không?”
Tàng Ca ngẩng đầu, nhìn thấy cái tên Thu Vô Ý thấp thoáng, nên biết đó đều là
những người một thời nổi tiếng chốn giang hồ.
“Tàng Ca, mỗi bài vị ở đây khắc tên những vị anh hùng trong giang hồ, cũng là
bằng hữu thâm giao của cha ngày trước.” Ánh mắt ông xa xăm, dường như nhớ lại
chuyện năm xưa: “Thế nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những linh vị lạnh ngắt.”
Đương nhiên Tàng Ca đã nghe qua tên Thu Vô Ý, dường như đoán được chuyện gì.
Quả nhiên câu tiếp theo của Tàng lão gia đã chứng minh suy đoán của chàng: “Họ
đều chết trong tay Yến Lâu. Chúng là một đám động vật máu lạnh, chỉ biết nhận
tiền giết người!”
“Sao cha biết?” Tàng Ca cảm thấy có gì đó vụt qua trong đầu, nhưng chỉ là
thoáng qua, không giữ lại được.
“Con còn muốn giấu cha sao?” Tàng lão gia thở phì phò, Tàng phu nhân vừa vuốt
ngực giúp ông vừa nói: “Con à, từ nhỏ cha mẹ đã dạy con làm người phải chính
trực, con cũng luôn lấy việc hành hiệp trượng nghĩa làm lẽ sống, sao bây giờ
lại quan hệ với loại người như thế, còn dẫn ả về sơn trang..Đột nhiên bà nghĩ
ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Có phải do ả ép buộc
Tàng lão gia cũng cả kinh: “Tàng Ca, có phải ả dùng thứ gì uy hiếp con không?”
Tàng Ca chau mày. Nếu là trước đây, có lẽ chàng sẽ không chút do dự gật đầu khẳng
định. Nhưng hiện tại chàng bắt đầu không hiểu nổi chính mình. Nếu do nàng uy
hiếp chàng, sao chàng còn để lộ sự cam tâm tình nguyện? Mùi đàn hương thoang
thoảng, khuôn mặt luôn mỉm cười cô độc ấy, cảm giác ôm nàng trong tay, rồi từng
chút, từng chút đau lòng, sao chàng có thể đánh lừa chính bản thân mình?
Thế nhưng trong mắt phu phụ Tàng lão gia, biểu cảm của Tàng Ca lại gợi một suy
nghĩ khác: “Con trai, sao cha lại không biết thủ đoạn của ma nữ này cơ chứ,
nhưng ta tuyệt đối không cho phép ả hủy hoại con trai mình!”
“Không, cha!” Tàng Ca ngẩng đầu lên, lòng đầy mâu thuẫn. Sự căm ghét khi xưa
đâu? Sự hiệp nghĩa căm thù cái ác khi xưa đâu? Đôi mắt vẫn luôn phân rõ trắng
đen phải trái rạch ròi kia cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Không sao, con của ta!” Tàng lão gia bồng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần con
chính thức bái đường thành thân, Lãnh Phi Nhan kia đường đường là lâu chủ Yến
lâu, làm sao còn muốn gả cho con làm vợ bé?” Lúc này, rốt cuộc Tàng Ca đã hiểu
chỗ nào khác lạ: “Cha, cha nói thật cho con, làm sao cha biết con... và nàng ở
bên nhau? Là ai chỉ cho cha cách này, bảo con thành thân?”
Tàng lão gia khựng lại, nhưng chỉ nói: “Việc này con không cần phải biết, cứ
làm theo những gì chúng ta nói là được.”
“Nhưng... cha...”
“Tàng Ca! Con nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh rồi nên không cần nghe lời cha mẹ
nữa phải không? Hay là con thực sự muốn ở cạnh ả ma nữ đó suốt đời, chịu sự
khống chế của ả?”
Tàng Ca cảm thấy hồn loạn. Chàng phát hiện không biết từ bao giờ, mọi hành vi
của mình đã hoàn toàn ngược lại so với lúc đầu.