Cưới Ma - Chương 19-P2
Cô bước ra ngoài cổng chính. Một chiếc tắc-xi chạy đến, dừng lại, bên trong xe bật sáng, khách đang trả tiền. Lục Lục chú ý quan sát, cô gái để tóc ngắn, chưa nhìn rõ mặt. Lát sau cô gái xuống xe nhìn quanh bốn phía. Cô gái mặt áo Jacket màu tím, váy bò ngắn, bít tất dài liền quần màu tím. Rất mốt. Khuôn mặt trang điểm nhẹ. Có lẽ là Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục bước lại gần.
“ Thiêm Trúc phải không?”
“Lục Lục!”
Khúc Thiêm Trúc cười khanh khách bước đến, nhìn Lục Lục từ đầu đến chân: “Cô xinh quá!”
Lục Lục: “Cũng từng có anh chàng nói rằng tôi thuộc tốp đứng đầu, cảm ơn.”
Khúc Thiêm Trúc: “Cha mẹ cô đâu?”
Lục Lục hơi ngớ ra, rồi đáp: “Đây là nơi tôi và bạn trai sống chung, nhưng anh ấy đang đi công tác.”
Khúc Thiêm Trúc bỗng cười nói: “Cô sợ gì?”
Lục Lục hơi ngượng nghịu: “Tôi cũng không biết nữa…chỉ cảm thấy nhà quá trống trải.”
“Còn tôi từ bé đã rất gan dạ, hồi học cấp II đã từng đánh nhau. Tôi vốn là một con bé rất hung dữ.”
“Nhưng trông cô thì không có vẻ như thế.”
“Khi đi học đại học thì tôi lại trở thành thục nữ.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đã lên đến nhà Lục Lục.
Lục Lục vào bếp pha hai tách cà phê bưng ra, thấy Khúc Thiêm Trúc đang đứng ngắm bể cá.
“Cô thích cá cảnh à?”
“Đã từng nuôi, nhưng rồi nó chết . Tôi nuôi con gì cũng chết.”
Cả hai ngồi xuống đi-văng.
Lục Lục: “Buổi tối Thiêm Trúc thường đi ngủ mấy giờ?”
“Chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm. Tôi cầm tinh cú mèo, nửa đêm vẫn tỉnh như sáo, suy nghĩ rất mạch lạc, uống thuốc an thần cũng không ngủ được.”
“Tôi cũng thường đi ngủ muộn, hay chơi game.”
Khuya rồi, chẳng biết nhà nào bên ngoài kia lại đốt pháo nổ đùng đoàng một hồi lâu mới dứt. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh. Lục Lục tỉnh táo nhớ rằng cô gái trước mặt mình đã từng mất tích rồi lại trở về rất bí hiểm, các chuyên gia cũng không xác định được cô ta có mắc bệnh tâm thần gì không…
Vì thế Lục Lục rất chú ý ánh mắt của Khúc Thiêm Trúc. Cô hi vọng sẽ nắm bắt được nét gì đó không bình thường. Ví dụ thất thần, ngẩn ngơ, mất tập trung, hay hưng phấn khác thường…Đồng thời, Lục Lục cũng chú ý sàng lọc lời nói của cô ta xem có câu nào kỳ quặc lạc lõng không…
Lục Lục: “Thiêm Trúc sinh ngày nào?”
Khúc Thiêm Trúc: “Ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ. Tính cách cố chấp, còn cô?”
Lục Lục: “Tôi cung Ma Kết.”
Khúc Thiêm Trúc: “Ha ha...cung Ma Kết rất lý tính.”
Lục Lục: “Thiêm Trúc có vẻ thạo về các chòm sao nhỉ?”
Khúc Thiêm Trúc: “Tôi toàn đọc trên mạng. Đối chiếu với những người xung quanh, thấy rất đúng. Tôi thích cung Nhân Mã.”
Lục Lục: “Tại sao?”
Khúc Thiêm Trúc: “Vì họ lãng mạn”
Câu chuyện giữa hai người hoàn toàn không có gì bất thường.
Lục Lục: “Cô thử kể về hồi cấp II xem, tôi thấy rất thú vị.”
Khúc Thiêm Trúc: “Hồi đó cha mẹ tôi chưa ly hôn, ngày nào họ cũng cãi nhau ầm ĩ, chẳng khác gì hai con thú một đực một cái bị nhốt chung một chuồng, hễ nhìn thấy nhau là xông vào cắn xé. Lẽ ra, không thể sống chung thì giải tán cho xong, nhưng họ lại không giải tán, họ nhất định muốn giam hãm để làm khổ nhau, còn tôi thì quá chán ngán. Hồi đó thầy giáo chủ nhiệm lớp rất tốt với tôi. Với tôi, ký ức về thầy luôn là điều đẹp đẽ.”
Lục Lục: “Về sau thì sao”
Khúc Thiêm Trúc: “Về sau cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ.”
Lục Lục: “Ý tôi là thầy giáo chủ nhiệm...”
Khúc Thiêm Trúc: “Hì hì... cô quái thật ! Tôi biết thầy ấy thích tôi, tôi cũng thầm yêu thầy vì thầy tốt bụng, thế rồi dần dà tôi biến thành bạn gái của thầy, nhưng chúng tôi không công khai mối quan hệ. Khi tôi lên học cấp III, mẹ tôi thích một ông chủ kinh doanh, ông ta rất tốt, ông cũng biết tôi không muốn về nhà bèn thuê cho tôi một chỗ ở, hàng tháng còn cấp cho tôi kha khá tiền tiêu vặt. Thầy giáo chủ nhiệm cũ đã tìm đến tôi, cô biết tôi đã làm gì không? Khúc Thiêm Trúc tủm tỉm cười rất hóm hỉnh.”
Lục Lục: “Cô làm gì?”
Khúc Thiêm Trúc: “Tôi cho thầy mười ngàn đồng, nói rằng chúng ta chấm dứt quan hệ, đây là tiền em bồi thường tuổi thanh xuân cho thầy!”
Lục Lục phì cười.
Cuộc nói chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Nhưng cô cảm thấy nên chuyển đề tài, kẻo cứ đà này thì sẽ đụng đến vùng “cấm địa” của cô ta là tình yêu hiện nay.
Lục Lục: “Chắc hồi nhỏ cô rất nghịch ngợm?”
Khúc Thiêm Trúc: “Tôi hay làm đỏm. Hồi tám chín tuổi, một lần mẹ tôi đi uốn tóc về, tôi thấy rất đẹp nên cũng đòi uốn tóc, mẹ tôi mắng, không cho.” Nói đến đây Khúc Thiêm Trúc nhìn sang cái tủ nước nóng lạnh của nhà Lục Lục, đưa tay sờ quanh cái bình nước. Lục Lục chú ý đến điều này, tại sao cô ấy vừa nói vừa sờ mó như thế để làm gì ? Thiêm Trúc bỏ tay xuống tiếp tục nói: “Một hôm mẹ tôi đi vắng, tôi bèn nhét cái kìm gắp than vào lò than hồng, nung lên, sau đó gí tóc để uốn tóc, hậu quả là tóc cháy thành than, xấu ơi là xấu... Nhưng cô gái nào mà chẳng thích làm đỏm?”
Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường. Riêng việc đang nói chuyện, cô ta cứ đưa tay sờ mó chiếc bình nước, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Cứ thế cả hai nói chuyện đến nửa đêm, dường như thế giới đã đi ngủ, chỉ còn lại Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục và con cá vàng thức, cả chiếc đồng hồ treo tường cũng không đi ngủ.
Khúc Thiêm Trúc nói: ”Xin lỗi, tôi vào toilet một lát.”
Lục Lục chỉ về phía toilet: “Ở kia kìa, công tắc đèn ở phía trong.”
Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước đi, nói: ”Cảm ơn.”
Lục Lục nhìn theo Thiêm Trúc, thầm nghĩ: “Cô ta nói năng và hành động đều rất bình thường , không có điểm nào bất thường cả. Nhưng cô ta càng bình thường thì Lục Lục càng thấy sợ, liệu cô ta có bị tâm thần không ?”
Lục Lục rất hối hận vì đã gọi cô ta đến. Cả đêm phải ở bên một người không rõ cô ta có phải bệnh nhân tâm thần hay không, thật là đáng sợ.
Cô phỏng đoán Thiêm Trúc bị tâm thần nhưng ở dạng rất bí hiểm, khoa học chưa xác định được. Bí hiểm như con sâu xuất hiện trong toilet chăng ?
Từ toilet vọng ra tiếng xả nước, Lục Lục vội ngồi ngay ngắn. Thiêm Trúc trở vào, lần này cô ta ngồi gần Lục Lục hơn. Lục Lục thận trọng...chưa biết chừng lúc này mắt cô ta sẽ lóe lên những tia quái dị, rồi gào rú khóc lóc, cuối cùng chồm lên người cô dùng hai tay bóp cổ cô cũng nên...
Lục Lục ngồi nhích ra. Thiêm Trúc nhìn xuống đất, cười nói: “Sao cô lại né tránh tôi?”
Lục Lục: “Không... tôi thấy hơi mệt, nên muốn ngồi tựa một lát. Rồi Lục Lục ngả người sang tay vịn đi-văng.”
“Nếu cô mệt thì ta nên đi ngủ. ”
“Không sao, tôi không buồn ngủ, Thiêm Trúc buồn ngủ à?”
“Tôi cũng không buồn ngủ”
Khi chưa chắc cô ta có bị tâm thần không, thì Lục Lục không dám nằm chung giường với cô ta. Thà rằng thức qua đêm còn hơn.
“Mọi ngày cô rất ít khi trang điểm à ? Khúc Thiêm Trúc chủ động gợi mở đề tài.”
“Sao cô biết?”
“Tôi không thấy ở gian toilet có phấn sáp gì.”
Đề tài “trang điểm” khá gần với “tập thể hình”. Lục Lục thấy căng thẳng. Cô không muốn đụng đến “vùng cấm địa” nhưng rất sợ Khúc Thiêm Trúc lại ngẫu nhiên khơi ra.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: “Cô có nhan sắc trời cho, lại có làn da rất đẹp, khối người phải ghen tỵ.”
Lục Lục nói: “Ghen tỵ gì chứ ? Lâu nay soi gương tôi thấy mình đã bắt đầu có nếp nhăn rồi...”
Lục Lục nín lặng, vì cô thấy Khúc Thiêm Trúc chợt trở nên không bình thường. Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lục, hình như vừa nhớ ra một chuyện gì đó, hai tay đang đặt trên đùi bỗng động đậy rất kỳ quái. Sắc mặt cô ta rất nhanh chuyển sang tái nhợt. Cô ta sắp lên cơn ! Lục Lục ngớ ra, ngồi thẳng dậy chuẩn bị tháo chạy. Cô vừa nghĩ xem vừa nãy mình trót nói sai câu gì chăng, vừa khẽ nói: “Thiêm Trúc, sao thế?”
Cô ta không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Lục Lục. Rồi toàn thân cô ta run lên.
“Kìa, cô sao thế? Thấy khó chịu ở đâu?” Lục Lục nhớ ra vừa nãy mình nói là “soi gương”, khiến cô ta liên tưởng đến Triệu Tĩnh[1].
1. Hai từ “soi gương” và “Triệu Tĩnh” đồng âm.
“Ai khó chịu ? Nếu khó chịu thì bôi kem dưỡng da.” Khúc Thiêm Trúc buông ra một câu kỳ cục.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, cô nhìn thẳng vào Khúc Thiêm Trúc, và nói lảng sang chuyện khác: “Này, cô có thích âm nhạc không?”
Cô ta cố nghĩ ngợi, rồi nói:“ Ai cơ ?”
Lục Lục: “Tôi không nói người nào, tôi nói là âm nhạc.”
“À...có thích...tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rất thích nghe Từ Giai Oanh hát bài “Trên lưng bạch mã.”
Đúng. Người hát không phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu Tường, mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được “trở về quỹ đạo” thì Khúc Thiêm Trúc lại trở lại bình thường.
Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm đã qua đi. Nhưng lúc này cô lại sợ một điều khác: có thể khẳng định cô gái này thỉnh thoảng lên cơn. Trong nhà hiện giờ chỉ có Lục Lục và cô ta, cửa đã khóa, cửa sổ thì đóng im ỉm, đêm nay sẽ thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có một cái giường. Có lẽ đành chấp nhận tán gẫu qua đêm với cô ta vậy.
“Cô thích nghe bài hát gì?”
Lục Lục: “Tôi thích anh...”Cô định nói là thích nghe bạn trai tôi hát, nhưng lập tức dừng, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.
Khúc Thiêm Trúc: “Bài...anh...?”
Lục Lục: ”Đó là bài Anh khó mà xa em do Trần Tuệ Nhàn hát.”
Khúc Thiêm Trúc: ”Tôi chưa được nghe. Có đĩa không mở đi?”
Lục Lục: “Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để ngày mai.”
Khúc Thiêm Trúc:“ Được!”
Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa sẽ có chuyện. Chuyện gì ? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều không biết. Chỉ có con cá vàng trong bể cá biết. Nó đang lặng lẽ bơi và chờ đợi.
Khúc Thiêm Trúc:“ Tôi rất thích đoạn này trong bài Trên lưng bạch mã. Cô ta ê a hát luôn: Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến...”
Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười, nói: “Tôi nghe không hiểu.”
Khúc Thiệm Trúc nói: “Đó là ca sĩ Đài Loan hát, tôi phải tập mãi đấy ! Hí hí...”
Cả hai tiếp tục tán gẫu về ca hát. Lục Lục nói: “Tôi pha thêm hai cốc trà nữa nhé!”
Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục nói: “Cảm ơn.”
Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước đi. Cô vào bếp nhìn một lượt. Trên cái thớt có một con dao, phía trên có miếng thịt sống đang treo. Cô không chọn thứ này. Cô lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ. Trước đây, cô và Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới đi mua nó về, thực ra họ chưa cán lần nào, dùng nó làm vũ khí thì rất tốt. Nhưng cái của nợ này quá dài, giấu trong người sao được ? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê ra đặt trên bàn trà. Cô cố tình để nó rất gần mình. Cô dự định sẽ vừa pha cà phê vừa tán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào cô thì sẽ lập tức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu cô ta.
Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm, nói: “Nó rất nặng nhỉ?”
Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của cô ta, nói: “Trông có vẻ nặng, thực ra lại rất nhẹ.”
Đúng thế, cái máy pha cà phê trông to xác nhưng thực ra rất nhẹ. Lục Lục nói xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình không nên tiết lộ sự thật này mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười nói:“ Cô không quen thức đêm, mắt đỏ lên rồi kìa!”
“Thế à?”
“Ừ”
Lúc này là 1 giờ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa là xảy ra chuyện.
Khúc Thiêm Trúc: “Hay là ta đi ngủ đi?”
“Đừng ! Cứ nói chuyện một tý nữa.”
“Này, tôi đến nhà cô, cô không sợ nữa phải không?”
“Đúng thế.”
“Tôi dương khí nặng nên không sợ yêu ma, và càng không sợ yêu râu xanh.” Khúc Thiêm Trúc nói câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy như bị điện giật.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: « Thực ra trên thế giới này không có gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần.”
Lục Lục ngẩng đầu thật nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: “Tôi nói không đúng hay sao ? Ma quỷ thì có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh con người, cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng ngang, ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha...”
Lục Lục dường như không thở được nữa, cô như hóa dại nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: “Tất nhiên những ai mắc bệnh tâm thần thì lại càng khiếp, vì họ toàn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy...ôi chao, tôi không dám nghĩ nữa!”
Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.
Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma. Tuy không có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại ngờ rằng vụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.
Thế rồi cô nảy ra một ý nghĩ khiến cô phải hối hận đến chết: thử thăm dò cô ta xem sao...
Lục Lục bất chợt hỏi: “Thiêm Trúc đã nhìn thấy tấm ảnh cưới ma chưa?”
Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy:“ Cô...cô nói gì?”
“...tấm ảnh cưới ma.”
Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, cô nhìn chằm chằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như toàn thân có thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha cà phê, cô định lùi lại nhưng đôi chân cô lại không chịu nhúc nhích.
“Thiêm Trúc!”
Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào cô, tiếp tục run bắn.
“Này, cô có uống cà phê không?” Lục Lục định chuyển sang đề tài khác.
Dường như Khúc Thiêm Trúc không nghe thấy gì, thân thể cô như bị một sức mạnh nào đó khống chế, toàn thân không phải chính mình nữa. Lục Lục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa !
Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, không run rẩy nữa, sắc mặt xám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, ánh mắt dịu đi và từ từ nhìn xuống dưới, nhìn vào bàn chân mình. Cô ta đang đi đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên trên vẽ hình con mèo đen.
Lục Lục ngỡ cô ta đã trở lại bình thường, bèn thử thăm dò: “Thiêm Trúc có thấy lạnh không?”
Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, nói rất nhỏ nhẹ: “Một! Một! Một Hai Một!” Giữa đêm khuya, cô ta lại hô khẩu hiện bước đều với một giọng nói bí hiểm lạnh lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt vía !
Khúc Thiêm Trúc vừa lẩm bẩm vừa đưa mắt ra nhìn cửa sổ: “Một! Một! Một Hai Một! Một! Một! Một Hai Một!”
Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé nhỏ đi đủ các loại giày khác nhau đang lướt qua cửa sổ, nhưng cô không thấy mặt bất cứ ai, những đôi chân ấy nghe theo khẩu hiệu, nhịp nhàng bước đều tăm tắp đi qua màn đêm tối đen...
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, cô ta đứng dậy và lần lượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như một người lính, bước ra phía cửa sắt chống trộm:“ Một! Một! Một Hai Một!”
Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc đã dần dần hóa điên, cô đứng ngây người lúng túng không biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc tới tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên? Tấm ảnh ấy liên quan gì đến khẩu lệnh đi đều bước?