Kiều thê của tôi- Chương 4 part 1

CHƯƠNG IV

Sau khi kiểm tra, biết mình mang thai, Tĩnh Vân lại càng đứng ngồi không yên.

Nàng nhặt que thử thai, bản hướng dẫn cùng với hộp giấy lại, mang tới gần phòng mình, giấu ở nơi kín đáo nhất, không dám lưu lại một chút dấu vết nào trong phòng tắm.

Trời ạ, mang thai! Nàng thế mà lại mang thai !

Hoá ra không muốn ăn, với thân thể không khoẻ không phải do suy nghĩ quá nhiều, mà là do trong thân thể nàng, đã xuất hiện thêm một sinh linh nhỏ nữa.

Nàng đương nhiên biết rõ, phụ nữ không phải dựa vào một cái dấu chân lớn để có tiểu bảo bảo mà là do không phòng tránh khi làm chuyện đó nên mới mang thai. Nhưng nàng không thể lường được là mình vừa mới nếm thử trái cấm một lần đã ‘trúng thưởng’ ngay.

Tay chân Tĩnh Vân hoàn toàn hoảng loạn.

Nàng không dám tưởng tượng, nếu để cho ba mẹ biết, cho em trai mình biết, cho chị cả biết thì......

Nhớ tới chị cả, Tĩnh Vân nhịn không được rùng mình một cái.

Mẹ thân thể gầy yếu, thường xuyên vào bệnh viện, mấy chục năm cũng chỉ như một ngày ba luôn cẩn thận che chở cho mẹ nên từ việc lớn tới việc nhỏ trong nhà, bao gồm cả việc quan tâm tới em trai em gái đều là một mình chị cả ôm lấy hết.

Từ nhỏ đến lớn, chị cả luôn chăm sóc tỉ mỉ cho nàng, chỉ cần có ai dám khi dễ nàng, chị cả sẽ vì nàng đi lấy lại công đạo, đánh cho kẻ đó đến mặt mũi bầm dập.

Lúc này mà chị ý biết, nàng sớm đã bị Giang Chấn ‘ ăn’ , khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, giận hắn mãi mất thôi.

Sau cả một đêm suy nghĩ, Tĩnh Vân quyết định, tạm thời bảo vệ bí mật này, đi tới bệnh viện phụ sản cẩn thận kiểm tra trước đã.

Sáng sớm mùa đông, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, phủ lên người cái áo khoác nhung dương, lại đeo thêm một cái khăn quàng cổ, từ đầu đến chân bao ấm áp nàng mới cầm túi vải lên, thay đôi giày vải đi cho thoải mái.

Trong phòng khách không có một bóng người, ba mẹ hẳn là còn trong phòng ngủ, nàng âm thầm thấy may mắn, bàn tay nhỏ bé cầm cái chốt cửa, đẩy cửa chính ra, nhanh chóng chuẩn bị rời đi --

Nhưng ngoài cửa lớn, lại gặp một người.

Một người đàn ông.

Người mà nàng luôn nhớ, luôn mong nhưng hiện tại lại không muốn gặp nhất, là người đàn ông này.

Giang Chấn!

Tĩnh Vân toàn thân cứng ngắc, hai mắt mở to ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã cắt không còn một giọt máu.

Vài giây tiếp theo, nàng kinh hoảng muốn thoái lui không thích chạm mặt Giang Chấn, đóng phịch một tiếng cái cửa lại.

Làm sao có thể là hắn được?

Hắn tới làm cái gì chứ?

Hắn tìm đến nàng sao?

Hay hắn biết nàng mang thai ? Không không không, hắn không có khả năng biết. Thế, hắn tới làm gì? Tới hỏi nàng có nhớ hắn không à, hay là đến hôn nàng?

Tĩnh Vân dựa lưng vào cửa, ôm chặt lấy cái túi vải, kinh hoảng không nghĩ được gì.

Cốc!

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, mạnh đến nỗi làm nàng sợ nhảy tưng lên, xoay người nhìn vào cái cửa.

Cốc, cốc!

Giang Chấn gõ cửa.

Nhà nàng rõ ràng có chuông mà hắn lại không ấn, cố ý muốn gõ cửa. Tiếng gõ cửa cực kì có quy luật, không nhanh cũng không chậm, lực gõ có nặng có nhẹ, một tiếng tiếp nối một tiếng, cứ như nếu nàng không chịu mở cửa thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn đứng đó mà gõ vậy.

Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc!

Tiếng đập cửa vang lên, gõ vào đầu nàng làm nàng run run, dạ dày siết chặt lại. Cái tiếng đó cứ quanh quẩn trong phòng khách, nếu nàng không mở cửa thì chỉ một lát sau, khẳng định ba mẹ đi ra xem mất.

Không thể làm gì được nữa, nàng đành vươn bàn tay nhỏ bé lạnh như băng ra nắm lấy chốt cửa, chậm rãi mở ra.

Giang Chấn vẫn đứng ở ngoài, cuối cùng cũng buông tay, không gõ cửa nữa. Cặp mắt đen nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có mấy phần giận dỗi.

“ Làm sao mà em vừa thấy tôi tới liền đóng cửa lại vậy?” hắn mở miệng trước, chất vấn nàng với vẻ bất mãn.

Sau khi bắt được Công tước, tổ đặc vụ lại mất một chút thời gian nữa để cùng FBI thảo luận, thẩm vấn quá trình đã xảy ra. Lần này cuối cùng FBI cũng nhận lỗi, không cam tâm tình nguyện giao lại quyền ưu tiên thẩm vấn.

Hắn cố gắng nhanh chóng xử lý xong công việc để đến tìm nàng. Ai ngờ, người phụ nữ nhỏ bé này vừa thấy hắn đến, cứ làm như nhìn thấy quỷ vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch ra còn đóng cửa mạnh vào, làm cho hắn cảm tưởng bị một cái bát úp chặt không nhấc ra được.

Tĩnh Vân thấp thỏm không yên, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, hai tay ôm chặt cái túi vải, mười ngón tay mềm mại bám vào lớp vải dệt. ‘Ách...... Ách...... Em......’ nàng ấp a ấp úng, vì chứng cứ rành rành ra đó nên nói không được nửa lời giải biện.

Giang Chấn nheo mắt lại, nhìn vào cái áo khoác ngoài cùng với cái túi vải trong tay nàng.

‘ Em muốn ra ngoài à?’ hắn hỏi.

Cái đầu nhỏ gật gật, rồi đột nhiên nàng tỉnh lại, mặt trắng bệch, lại bắt đầu ra sức lắc lắc. ‘Không có, không có, em không muốn đi ra ngoài!’ nàng vừa nói, vừa lui về một bên.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Lời nói dối tồi như vậy tất nhiên không thể gạt được Giang Chấn, đôi mày rậm của hắn chau lại, bàn tay to vươn ra, bá đạo cầm tay nàng, không phân trần thêm mà đi ra ngoài.

‘ Tôi đưa em đi.’

Sức lực người đàn ông bao lấy nàng, không những thế hắn còn là một người cường tráng nữa nên Tĩnh Vân căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể như một chú gà con đáng thương bị con diều hâu quắp một lèo ra phía trước nhà, ngồi trên xe hắn.

Một bước của Giang Chấn rất dài, hắn bước một bước thì nàng phải bước vài bước mới theo được. Hơn nữa hắn lại bá đạo quá mức, không cho nàng cơ hội bỏ chạy, đi nhanh hơn bình thường nên chỉ có đoạn đường ngắn ngủn tới xe mà nàng vấp ngã đến mấy lần.

Lên xe xong, nàng chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, không thoải mái. Một tay để trước ngực, nàng cố gắng hít sâu nhưng sắc mặt vẫn càng lúc càng tái nhợt.

Giang Chấn ngồi vào chỗ lái, theo thói quen lấy thuốc cùng với cái bật lửa ra. Mùi hương của thuốc tràn ngập trong xe, xộc vào mũi nàng.

‘ Muốn đi đâu?’ Hắn khởi động xe, thong dong hít một hơi vào rồi phun ra một đám khói thuốc.

Tĩnh Vân trả lời bằng một tiếng khó chịu buồn nôn.

Mùi hương của thuốc với tình trạng sức khoẻ của nàng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Dạ dày của nàng đột nhiên xoắn lại, bên trong như có cái gì trào dâng, lại giống như đang có người đào núi lấp biển, xao động mạnh làm nàng giữ lấy ngực, khó chịu không ngừng nôn oẹ ra.

Vài phút trôi qua, cơn nôn đã tạm ngưng, nàng xụi lơ trong chỗ ngồi. Mồ hôi lạnh ướt hết trán nàng, cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhưng vẫn chưa biến mất hẳn.

‘ Em khó chịu à?’

Giọng nói trầm đã gần hơn so với lúc trước, tờ khăn giấy cũng bị nhét vào trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại yếu ớt gật đầu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

Dưới ghế ngồi truyền đến chút rung động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại liên tục không ngừng. Nàng mơ hồ biết Giang Chấn bắt đầu cho xe chạy lại không biết hắn muốn đưa mình đi nơi nào.

Một lát sau, nàng cuối cùng cũng vượt qua được cơn cảm giác khó chịu kia, dạ dày cũng không quặn lại nữa, nàng mới mở hai mắt ra, phát hiện ở ngoài cửa sổ xe, nhà cao tầng cứ lui nhanh về phía sau, xe đã đi vào nội thành.

‘ Anh muốn dẫn em đi đâu?’ nàng đột nhiên cảnh giác đứng dựng lên.

‘ Bệnh viện.’

Bệnh viện?!

Đúng là hôm nay nàng ra ngoài để chuẩn bị tới nơi đó. Nhưng nàng không nghĩ sẽ đi cùng hắn a!

Tĩnh Vân khôi phục được một chút thể lực mới đứng lên lắc đầu, vội vàng nói: ‘Không cần không cần, không cần đi bệnh viện, em, em em em -- em muốn về nhà......’

Giang Chấn bất di bất dịch, đôi mắt đen liếc nàng một cái, nhìn vẻ mặt như có người âm theo đuổi của nàng, hắn vẫn cho xe đi như cũ, căn bản không có ý quay đầu.

Lòng nàng nóng như lửa đốt, hoảng không biết nên làm sao bây giờ, hơn nữa mùi thuốc vẫn chưa bay hết, điếu thuốc trên tay hắn còn chưa tắt làm nàng cảm thấy dạ dày co rút nhanh, cái cảm giác khó chịu đó tựa hồ lại rục rịch bên trong nàng.

Thật vất vả lắm đèn đỏ của ngã rẽ phía trước sáng lên, xe cuối cùng cũng ngừng lại.

Một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu Tĩnh Vân. Nàng chớp đôi mi dài, trộm ngắm Giang Chấn bên cạnh, bàn tay nhỏ bé đã đụng tới chốt cửa xe, thừa dịp đèn đỏ sáng muốn đẩy cửa xe ra.

Nàng sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn, nhưng -- nhưng -- nhưng mà hiện tại, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Chỉ có một kế sách duy nhất này thôi, thừa dịp đèn đỏ còn sáng phải mau mau xuống xe đào tẩu.

Nhưng mà nàng vừa mới có động tác thôi Giang Chấn đã mở miệng.

‘ Em dám.’

Hắn không hề cao giọng, nhưng cái giọng trầm thấp đó đã có thể làm cho người ta sợ hãi uy nghiêm. Hai tay của nàng, phục tùng còn nhanh hơn cả đầu óc, nhanh chóng rời khỏi cái chốt, bị giọng nói cảnh cáo của hắn doạ tới mức co rúm lại, ngồi yên, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ô ô, hắn đều dựa vào giọng nói đáng sợ vậy để dọa chết tội phạm, rồi mới bắt bọn họ sao?

‘ Em, em, em em không cần đi bệnh viện......’ mưu kế không thành Tĩnh Vân chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Nàng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, cắn cắn môi hồng, hai tay cứ xoắn lấy cái túi vải.

Đôi mắt đen liếc tới nàng, bên trong nó tiềm tàng một tia sáng khó có thể nhận ra đó là ý cười.

‘ Lớn như vậy mà còn sợ gặp bác sĩ.’

Đôi môi nhỏ bĩu lại, cảm thấy mình đang bị hắn vu oan. ‘Em không phải sợ nhìn thấy bác sĩ.’ nàng cường điệu.

‘ Thế vì sao không đi bệnh viện?’ hắn hỏi.

‘ Em biết chuyện gì đang xảy ra với mình.’

‘ Thật không?’

Hắn không đếm xỉa tới câu nói của nàng, rõ ràng không tin. Nàng nhất thời nhịn không được thốt ra.

‘ Em không ốm, chỉ là em nghi –’

Mới nói được một nửa lời vừa phát ra, còn chưa toát được hết ý, nàng đột nhiên tỉnh ngủ, kích động ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám mở miệng lên tiếng.

Xe đang lăn đều về phía trước, chợt đổi phương hướng, lái sang lối đi bộ bên đường, phía đằng sau lắc lư rồi đột nhiên ngừng lại.

Ngoài cửa sổ âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe đi phía sau mạo hiểm né tránh, đi qua còn hạ cửa kính xe xuống, bỏ lại vài câu mắng tức giận.

Giang Chấn mắt điếc tai ngơ dừng xe lại, quay đầu dùng đôi mắt đen sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng hỏi: ‘Em nói gì cơ?’

‘ Ách -- em nói, em nói -- em sợ gặp bác sĩ......’ nàng cúi tầm mắt xuống, vội vàng sửa lại lời đáp, trong lòng cầu nguyện hắn không nghe ra câu mình chưa nói hết và ý tứ che dấu đằng sau nó.

Chỉ tiếc, Giang Chấn là cảnh sát, trực giác vốn nhạy bén hơn người bình thường, hắn vừa mới chỉ nát nàng, nàng đã tự nhận tội, tuy lời không được nói hết nhưng hắn vẫn coi đó như là thừa nhận tám phần rồi, còn hai phần kia, khẳng định là hắn đoán ra được.

Ngồi trên xe chưa đến mười lăm phút, nàng đã ngoan ngoãn đem bí mật kia nói cho Giang Chấn. Nghĩ đến bản thân mình ngu xuẩn, bỗng dưng hốc mắt nàng đỏ lên, cảm xúc chuyển biến cực nhanh, ngay cả nàng cũng trở tay không kịp.

‘Em muốn trở về.’ Tĩnh Vân nhỏ giọng nói, trong mắt đã ngập nước.

‘ Không được.’

Hắn trả lời giọng như chém đinh chặt sắt.

Nước mắt lăn xuống má, như là những hạt trân châu rơi không ngớt, cứ một viên lại một viên. Nàng đau lòng khóc, ai oán nhìn hắn.

‘ Vì sao không được?’ nàng nức nở hỏi.

‘ Bởi vì đây là trách nhiệm của tôi.’ Giang Chấn nhướn mày rậm, dùng khẩu khí thô lỗ quá mức trả lời.

Hắn nhớ rõ tất cả trong đêm đó, nhớ rõ nàng thẹn thùng cùng với thiếu kinh nghiệm thế nào, trước khi hắn có nàng, nàng chưa từng có người đàn ông nào khác. Nàng là một xử nữ, mà hắn lại là người đã có kinh nghiệm thành thục, chuyện dự phòng đáng nhẽ phải là việc hắn làm.

Nhưng mà đêm đó là lần đầu tiên hắn mất đi lý trí, đánh mất tự chế vốn có của mình. Khi ôm nàng vào lòng, hắn cảm giác được ngọn lửa của khát vọng đang thiêu đốt, ngoại trừ muốn chôn sâu vào trong cơ thể nàng, cảm thụ sự mềm mại ngọt ngào của nàng ra thì trong đầu hắn rốt cuộc không thể nghĩ được gì khác......

Tiếng khóc nức nở uỷ khuất, thỉnh thoảng lại vang vào trong tai hắn.

Xem nàng khóc thật đáng thương, trên đôi má phấn tràn đầy nước mắt, dáng vẻ làm cho người khác phải đau lòng. Hắn âm thầm mắng một tiếng, đôi mày rậm không nhướn lên nữa, hắn nghiêng thân mình, dùng động tác nhẹ nhàng nhất, lau giọt lệ ở khóe mắt nàng.

Hàng mi đẫm lệ chớp chớp, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa cả mặt lên, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, hoang mang nhìn vào điều khó có thể tin được, khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú của hắn ở gần nàng, bàn tay to thô ráp đang vì nàng mà lau đi từng giọt nước mắt.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, thời gian hai người ở bên nhau ngắn ngủi, hắn lúc thì lạnh lùng, lúc thì bá đạo, nhưng hành động đơn giản chỉ là lau nước mắt cho nàng lần này đã lộ ra vẻ dịu hiền.

Kỳ thật, ở lòng sâu trong lòng, nàng lo lắng nhất là phản ứng của Giang Chấn. Ngay cả mộng đẹp xa xỉ nhất, nàng cũng không dám cầu xa, không nghĩ hắn sẽ ôn nhu như vậy, bưng lấy mặt của nàng, kiên nhẫn vì nàng lau nước mắt.

Sầu lo nhất của nàng cuối cùng vì hành động Giang Chấn mà tiêu tan hết, Tĩnh Vân thở dài nhẹ nhõm, ngừng khóc rồi nhưng không ngờ nó vẫn còn chảy ra nữa.

Giang Chấn rút ra mấy cái khăn giấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, rồi khởi động xe một lần nữa.

‘ Đừng khóc.’ hắn nói, hai mắt nhìn thẳng phía trước. ‘Tôi cùng em đi tới khoa phụ sản kiểm tra.’

Nàng không hề phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng mà nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn cũng không mở miệng nữa, chuyên tâm lái xe, trong xe lại rơi vào yên lặng.

Nước mắt trong suốt lặng lẽ thấm ướt mặt giấy. Tuy rằng nàng khóc không ngừng, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác ấm áp ngọt ngào, cảm thấy thật cao hứng, cao hứng......

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3