Kiều thê của tôi- Chương 8 part 1
CHƯƠNG VIII
Giang Chấn ngồi ở trên bàn cơm, đồ ăn đã được sắp sẵn.
Vậy mà nàng vẫn chưa vào, phòng khách im lìm không một tiếng động. Lo lắng trong lòng như một con sâu từ từ bò lên lưng của hắn.
Không ứng phó được với nước mắt của nàng, hắn buộc mình ăn một chén cơm, cố gắng không ra ngoài nhìn nàng, hắn chỉ đơn giản nghĩ nàng khóc xong rồi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn vào nhà. Nhưng cho tận đến khi hắn nuốt hết một chén cơm, thậm chí còn uống thêm một chén canh, mà thân hình nhỏ bé đó vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Giang Chấn ném bát vào bồn nước, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Nàng muốn hỏi, hắn hiểu được, nhưng hắn tuyệt không muốn trái lại với lương tâm. Hồi đó, bất quá hắn mới chỉ gặp qua nàng có vài lần, làm sao có thể muốn lấy nàng về nhà ngay được?
Không trả lời thế thì hắn nên trả lời như thế nào? Nói dối sao?
m thầm mắng một tiếng, hắn xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị đối mặt với cô vợ hay khóc, hay làm nũng kia. Nhưng ai biết được trong phòng khách lại trống rỗng, không có đến nửa nhân ảnh. Hắn nhíu mày, lên tầng vào phòng ngủ coi, phát hiện bên trong cũng không có nàng.
Hơn nữa, túi hành lý màu hồng lần trước nàng mang theo để trốn khỏi nhà cũng không thấy đâu nữa.
‘Shit!’
Hắn mắng ra tiếng, sắc mặt u ám cầm lấy điện thoại, gọi cho Lệ Đại Công.
‘Alô?’
‘ Tôi, Giang Chấn đây, Tĩnh Vân ra ngoài, tôi nghĩ có thể là cô ấy tới chỗ anh.’
‘Tôi biết, cô ấy vừa đến.’
‘Cô ấy có khỏe không?’ Giang Chấn cứng nhắc hỏi.
‘Khỏe, Phượng Đình đang nói chuyện với cô ấy.’ Lệ Đại Công có chút bất đắc dĩ trả lời.
Nghe được nàng không có việc gì, hắn thoáng thở nhẹ ra, dựa vào bên cạnh bàn, nhức đau, nhẹ nhàng bóp thái dương, giọng có chút mệt mỏi nói: ‘Thật có lỗi.’
‘Không sao.’ Lệ Đại Công nhếch miệng. ‘Thế anh không muốn tới đón cô ấy sao?’
‘Không được, hôm nay tôi không có cách nào để đi khám thai cùng cô ấy, có lẽ giờ cô ấy nhìn thấy tôi vẫn rất tức giận, thôi thì chờ cho cô ấy hết giận sẽ tự trở về.’ (Cam: Vào rừng mơ bắt con tưởng bở à anh?)
‘Cũng được.’
‘Có việc gì thì gọi điện lại cho tôi.’
‘Ok.’
Xác định được Tĩnh Vân bình yên vô sự, Giang Chấn gác điện thoại, xoay người đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa rồi sớm nằm yên trên giường, trong bóng đêm yên tĩnh, đôi mắt vẫn mở to, kiên nhẫn chờ.
Nhưng lần này dù hắn đã đợi cho tới hừng đông rồi nhưng Tĩnh Vân vẫn không trở về.
Bình minh tới, hắn trong lòng tràn đầy khó chịu xuống giường, mặc đồng phục, đang chuẩn bị đi làm thì không ngờ phát hiện ra, đôi búp bê chú rể cô dâu trên tủ giầy bị thiếu mất một con.
Là con búp bê nữ.
Con búp bê nữ trong trang phục cô dâu đã biến mất giờ chỉ còn lại con búp bê nam trong bộ quần áo chú rể.
Hắn cứng người đứng yên một chỗ, nhìn vào chỗ trống rỗng bên cạnh búp bê chú rể.
Sau khi Tĩnh Vân làm xong hai con búp bê thì đó vẫn mãi là chỗ của nó, không chỗ nào khác, hai con chưa từng bị tách riêng khỏi nhau. Cho dù nàng có đặt nó chúng trên bàn, đầu giường, hay tủ tivi thì búp bê cô dâu chú rể vẫn mãi đi có đôi có cặp.
Hắn nhìn chằm chằm vào búp bê nam cô đơn chiếc bóng. Vài giây sau đó, hắn trở về phòng khách, phòng ngủ tìm con búp bê nữ. Nhưng kể cả phòng tắm, phòng bếp, nhà ăn hắn đều đã xem qua, thậm chí còn quỳ rạp trên mặt đất xem nó có rơi xuống gầm bàn hay gầm giường không.
Thì vẫn không thấy con búp bê nữ!
Tĩnh Vân đã mang nó theo, con búp bê có nụ cười đến đáng yêu, đến đáng yêu.
Sao nàng có thể nhẫn tâm mang nó đi?
Để búp bê chú rể cô đơn ngồi trên tủ giầy, vẻ mặt bi thương nhìn hắn.
Sao nàng lại để lại một mình nó!
Giang Chấn mím môi, nhìn búp bê nam cô linh đơn độc, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn duỗi tay ra, cầm búp bê lên, vạn phần khó chịu mang nó theo mình lên xe lái ra ngoài.
Lệ Đại Công vừa mới ngồi vào ghế làm việc, mông còn nóng đã thấy bạn tốt của mình, vẻ mặt lạnh băng tiêu sái tiến vào.
‘Cô ấy không về.’
‘Tôi biết rồi.’ Lệ Đại Công cười khổ. Sáng nay vừa mới bước ra khỏi cửa, Phượng Đình đã nói chuyện với hắn.
Giang Chấn trừng hắn, một lúc lâu sau mới ném lại một câu.
‘Hôm nay tôi với cậu cùng về.’ Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài.
Lệ Đại Công âm thầm thở dài.
Cho dù Giang Chấn muốn cùng hắn về đón Tĩnh Vân thì cũng phải để Phượng Đình thả người mới đón được a!
Đêm hôm qua, chị em họ thức trắng đêm để nói chuyện, đến lúc hắn ngủ rồi mà các nàng vẫn còn tán gẫu không dứt. Hai phụ nữ nằm lẩm bẩm oán giận, tự nhiên không cẩn thận để hắn nghe được, nhưng phần lớn họ nói về Giang Chấn.
Sáng hôm nay ngồi nói chuyện cùng nhau, hắn để ý sắc mặt Phượng Đình, nghe ý tứ trong lời nói liền hiểu được sự tình lần này thực không đơn giản như vậy.
Lệ Đại Công âm thầm lắc đầu, đoán người anh em tốt của hắn lần này nhất định sẽ dính phải đau khổ. Hắn lại thở dài một hơi, nhìn cái điện thoại đang kêu lên trên bàn, lấy lại tinh thần nghe điện, bắt đầu làm việc.
Ngày hôm nay, thời gian đặc biệt trôi qua mau.
Cả ngày hôm nay Giang Chấn đều bày ra vẻ mặt sinh khí, cả người toát ra mùi nguy hiểm làm các anh em trong đội chạy xa khỏi hắn. Tội phạm bị hắn hỏi thì chỉ trong vòng thời gian kỉ lục đã khóc rống lên, nước mắt giàn dụa khai hết hành vi phạm tội ra. (Cam *dựng tóc gáy* =))
5 giờ rưỡi, bọn họ khó về được đúng giờ.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Hai người đều tự lên xe của mình, từng người một trở lại Lệ gia.
Quả nhiên như Lệ Đại Công dự liệu, bọn họ vừa mới ngừng xe thì Phượng Đình đã chờ ở cửa.
‘Anh ta tới làm gì?’ nàng chớp mắt, chất vấn chồng.
‘Tôi tới đón Tĩnh Vân.’ Giang Chấn nghiêm túc nói.
‘ Tĩnh Vân không có ở đây.’ nàng khoanh hai tay trước ngực, hếch cái mũi, liếc mắt với chồng một cái, nhìn xem hắn có dám vạch trần nàng hay không.
Biết tính tình vợ, cũng hiểu được lần này là Giang Chấn làm sai, Lệ Đại Công đành phải hy sinh người anh em, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thối lui sang một bên.
‘Cô ấy là vợ tôi.’ Giang Chấn kiềm chế mình, nói ra một câu lạnh lẽo, sắc nhọn như dao. ‘Cô ấy không thể mỗi lần tức giận lại trốn sang nhà người khác được –’
‘Tôi là chị của cô ấy, không phải người khác! Anh tức cái gì mà tức? Dù sao, anh cũng chỉ xem nó như món đồ trang bị đa năng thôi mà –’
‘Cho dù là trang bị đa năng thì đấy cũng là trang bị đa năng của nhà tôi!’ Giang Chấn nổi trận lôi đình cắt ngang lời nàng.
‘Đấy nhá đấy nhá, chỉ là đồ đa năng thôi, làm mất cũng chả sao, đúng không? Vậy anh đi mua một cái khác đi, hay theo như anh nói ý, nha, đúng rồi đúng rồi, đi xin một cái khác là được, đúng chứ? Hừ!’
‘ Tránh ra!’
Cơn tức dâng lên, hắn không muốn lại cùng nàng tranh cãi. Hắn bước lên phía trước như muốn bức người đàn bà chanh chua này tránh ra, trực tiếp đi vào tìm Tĩnh Vân.
‘A a, giờ thì sao?’ Phượng Đình thấy thế, cũng không lui, chỉ chớp mắt, chu cái mỏ nhọn lợi hại ra nói. ‘Thế nào, chẳng lẽ đường đường là đội phó đội Phi ưng đặc vụ mà muốn trái pháp luật xông vào nhà dân sao?’
Giang Chấn tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn nắm chặt quyền, thấp giọng nói.
‘Tránh ra!’
‘Còn lâu tôi mới tránh!’ Phượng Đình cứng rắn ôm lấy cánh tay chồng, tiếp tục lớn tiếng ồn ào. ‘Anh có giỏi thì đẩy tôi ra ngay trước mặt đội trưởng của anh đi!’
Biết rõ Giang Chấn sẽ không đánh phụ nữ, nhưng là nhìn thấy tình hình căng go, Lệ Đại Công khó xử, chỉ có thể một bên bảo vệ vợ, một bên mở miệng khuyên can người anh em thân thiết.
‘ Giang Chấn, tôi xem hôm nay cho dù –’
‘Cái gì mà hôm nay cho dù?’ Phượng Đình càng thêm to giọng. ‘Tôi nói cho anh biết, em gái tôi không muốn gặp anh, hôm nay anh đừng nghĩ sẽ được gặp, ngày mai cũng không , sau này lại càng không! Đừng nói tôi chưa cho anh cơ hội, mấy tháng qua, chính là anh không biết đường mà giữ lấy cơ hội, không biết đường mà quý trọng thôi, tôi khổ khổ sở sở mới nuôi lớn được em gái, nó được như vậy không phải để đến nhà người ta làm đồ trang bị đa năng!’
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Giang Chấn tức giận đến mức muốn động thủ bóp chết một người đàn bà.
‘ Cô –’
‘ Thế nào? Tôi có nói sai sao?’
Mắt thấy sắc mặt bạn tốt xấu đi, Lệ Đại Công vội vàng đem vợ kéo ra sau, còn dùng thân thủ ép bạn tốt ở trong ngực.
‘A Chấn, cậu bình tĩnh một chút; Phượng Đình, em đừng nói nữa.’
‘ Em cứ muốn nói đấy, anh mà muốn giúp anh ta thì –’
Nàng nói còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy điện thoại di động để trên hông của hai người đàn ông cùng vang lên. Cùng một lúc, theo phản xạ bọn họ nghe điện thoại, nàng lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, cuộc gọi đó là do tổng bộ của tổ phi ưng gọi tới.
Hai nam nhân liếc nhau một cái, Giang Chấn cắn răng, biết nhiệm vụ lần này không thể bỏ, đành phải trừng Phượng Đình, cắn răng làm theo mệnh lệnh: ‘Tôi đi một lúc rồi sẽ về gặp cô ấy!’
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Lệ Đại Công bóp cái miệng nhỏ nhắn của vợ, không cho nàng lại nói nữa, rồi trấn an nàng. ‘Tốt lắm, đừng tức giận, có việc gấp, một tên tội phạm nguy hiểm vượt ngục, có khi bọn anh phải làm việc đến vài ngày, em biết cách liên lạc với anh rồi chứ, hử?’
Nàng bất mãn nhíu mày, rồi mới lại thả lỏng ra, gật gật đầu.
Lệ Đại Công thấy thế, mới nới lỏng tay.
Phượng Đình kéo cổ hắn xuống, theo lệ thường, ấn môi hôn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng. ‘Cẩn thận một chút, đừng để bị thương.’
‘Ừ.’ hắn lên tiếng, lại hôn nàng một cái rồi mới xoay người lên xe.
Phượng Đình vẫy vẫy tay với chồng, sắp chia tay lại thấy bóng dáng cái xe của Giang Chấn ở xa. Nhớ đến câu mệnh lệnh của hắn, nàng bỗng cảm thấy một trận hỏa đại.
‘Muốn gặp em gái tôi sao? Hừ, đừng mơ tưởng!’
Nàng xoay gót chân, bước vào cửa, lên tầng mở cửa phòng cho khách ra, quả nhiên thấy cô em gái của mình đang ngồi trước cửa sổ, si ngốc nhìn xe Giang Chấn đã đi xa.
‘Đừng nhìn nữa, sớm đi xa rồi.’ Nàng cầm cái túi hành lý màu hồng lên, nhét búp bê vải, kim khâu, quần áo vào. ‘Mau, cầm bàn chải đánh răng, khăn mặt của em trong phòng tắm lại đây.’
Tĩnh Vân ngoan ngoãn đi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt, trở về phòng cho khách thì phát hiện ra chị mình đã sắp xếp xong hành lí cho nàng.
‘Chị cả, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta phải về nhà à?’
‘Không, chỉ là chuyện công việc của bọn họ thôi, chúng ta cũng không phải về nhà.’
‘Thế, thế -- thế giờ......’
‘Em ở lại đây, hắn mà rảnh, nhất định sẽ đến làm loạn. Cái gì mà kêu ‘Tôi đi một lúc sẽ về gặp cô ấy’ chứ? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy đã được gặp em, hừ hừ, hắn nghĩ đến là đẹp a!’
Phượng Đình mười phần khí thế mắng, một tay cầm hành lý, một tay kéo em gái đi ra ngoài.
Tĩnh Vân không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý để chị cả cứng rắn kéo nàng đi. Trong lòng nàng hoảng loạn, đi được một đoạn đường, mới dám mở miệng, giọng nho nhỏ hỏi: ‘Chị, chị cả, chị -- chị muốn dẫn em đi đâu vậy?’
Hai tuần sau, án kiện trong tay Giang Chấn, tạm thời ngưng lại.
Nàng vẫn không trở về, không liên lạc với hắn, dù là cuộc nói chuyện điện thoại hay một cái tin ngắn ngủn cũng không hề có, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Hắn từng thử hỏi qua Lệ Đại Công.
‘ Cô ấy ở đâu vậy?’
‘Không biết.’ Sắc mặt Lệ Đại Công không thay đổi trả lời.
‘Không biết hay là không thể nói?’ hắn chớp mắt, nén giận hỏi lại.
Lệ Đại Công ngừng ba giây, mới cười khổ mở miệng: ‘Không thể nói.’
Từ đấy trở đi, Giang Chấn không hỏi lại người bạn tốt thêm nữa.
Sau hai tuần làm việc, hắn chỉ cảm thấy người vô cùng mệt mỏi lại cộng thêm cả phẫn nộ nữa nên cảm xúc sớm tích lũy đến mức sắp bùng nổ cả sang người bên cạnh.
Hắn không thể ở trong nhà, không thể nghỉ trong gian phòng đó. Từ trong ra ngoài, tất cả bài trí nơi nơi đều lưu lại dấu vết của Tĩnh Vân, nàng làm vải trùm cho sô pha, làm gối ôm, làm rế lót chén bằng đăng ten, còn có vô số búp bê vải nữa, nhưng trong đó lại thiếu duy nhất búp bê tiểu Tĩnh Vân trong trang phục cô dâu, trên tủ tivi chỉ trơ lại có tiểu Giang Chấn, cô đơn ngồi một chỗ.
Ngay cả ở trên bàn ăn, bình hoa vẫn còn lưu lại hoa nàng cắm.
Giờ thì hoa đã héo rũ mà vẫn không thấy bóng dáng Tĩnh Vân đâu.
Hắn không tới Lệ gia nữa vì hắn biết Phượng Đình chắc chắn sẽ không hé nửa miệng còn Lệ Đại Công thì lo với vợ nên cũng sẽ giữ bí mật với hắn.
Không có lựa chọn nào khác, hắn sử dụng mạng lưới của tổ tình báo đặc vụ trong thời gian ngắn nhất đã tra ra nơi ở của Tĩnh Vân --
Nàng dưới sự an bài của Phượng Đình, hai tuần đó đã rời tới Đài Bắc, tạm thời tránh trung tâm thành phố ra, đến một thị trấn nhỏ trồng hoa để ở.
Giang Chấn kiệt lực kiềm chế muốn vọt tới Lệ gia, bóp chết Phượng Đình vì xúc động. Nhưng hắn không làm thế, hắn khởi động xe, lái xe trong đêm rời khỏi nhà đi lòng vòng, vẫn đang nóng lòng vì đến giờ mà vẫn chưa tìm được cô vợ nhỏ.
Lái xe tới thị trấn nhỏ thì sắc trời đã sáng.
Đây một trấn nhỏ bình thường, nắng đẹp, là nơi trồng hoa cỏ, kinh doanh hoa là chính. Từ ngoài nhìn vào có thấy được một mảng lớn toàn hoa cúc, ngọn đèn trong đêm mãi không tắt, mọi người vận chuyển hoa cỏ, xe tải ngừng lại cho máy bơm tưới nước, không khí bên trong thoang thoảng hương hoa tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy tươi tỉnh, dễ chịu.
Đối với cảnh đẹp như vậy mà Giang Chấn lại coi không thấy.
Hắn lái xe thẳng tới cảnh cục phía trước, nhanh chóng xuống xe, bước vào cảnh cục.
Thị trấn nhỏ nên cửa của cảnh cục cũng không lớn, qua cửa đã nhìn thấy rõ nhân viên cảnh sát, vừa thấy đến hắn có huy hiệu cảnh sát, biết được đó là người có cấp cao, hắn lập tức đứng lên nhấc tay chào theo nghi lễ.
‘Cục trưởng của các anh ở đâu vậy?’
‘Trên tầng.’ Cảnh sát viên ngoan ngoãn trả lời, nhìn theo Giang Chấn đi lên tầng hai.
Kiến trúc ở tầng hai được làm để có thể hứng nắng, độ ấm bên trong cũng dần dần tăng lên. Nhưng nhiệt độ có cao thì không khí vẫn rất thoải mái, hai người đàn ông cao lớn dựa vào cái ghế cạnh bàn, một người uống trà, một người ăn hạt dưa nói chuyện phiếm.
‘ Ai là phân cục trưởng?’ Giang Chấn hỏi.
Một người đàn ông gò má cao, da sậm, chậm rãi nhấc tay, nhưng không quay đầu, miệng vẫn cắn hạt dưa.
‘Tôi muốn tìm người.’ Giang Chấn lãnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng trừng đối phương.
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người, vừa nhìn thấy hắn thì khuôn mặt ngăm đen chậm rãi nổi lên một nụ cười kì quặc.
‘ A, là Giang Chấn nha, hoan nghênh hoan nghênh a!’ miệng hắn nhếch lên cười. ‘Anh còn nhớ rõ tôi chứ? Tôi là Trần Chí Minh nè, cùng học với anh ở trường cảnh sát.’
Một người đàn ông khác, mặc đồng phục phòng chữa cháy, uống vơi chén trà trong tay xong mới xoay người theo, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười không có chút ý tốt nào, như là đã sớm dự đoán được Giang Chấn sẽ tìm tới cửa.
‘Ế, đây không phải là tiểu phó đội trưởng đội Phi Ưng đặc vụ lừng lẫy nổi danh đó sao?’ Thành Đại Nghiệp dựa lưng vào chiếc ghế, cắn hạt dưa cho vào miệng, xấu xa cười. ‘Xin hỏi, đội phó Giang đại giá quang lâm tới thị trấn nhỏ này của chúng tôi, muốn tìm người nào thế?’(Có một truyện kể về mấy anh này nha, Phản Nghịch thì phải, ai edit gọi Cam hóng nhé)