Y nữ xuân thu - Chương 27-28
Chương 27: Sủng ái
Vén lên màn lụa mỏng, hắn ngồi ở mép giường nhìn tuyệt mỹ dung nhan khi ngủ của nàng. Nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẵn nhụi, xúc cảm mềm mại làm cho hắn không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng từ từ nhấm nháp tiểu mỹ nhân trên giường. Nàng trong lòng bàn tay hắn cọ cọ thật đáng yêu, thậm chí không cảm giác nguy cơ phủ xuống người còn vươn cổ tay phấn nộn ra.
Hắn giật mình dừng lại, bị phòng ngự không vững vàng của nàng hấp dẫn, nàng tựa như con mèo nhỏ lười biếng cam chịu nấp dưới cánh của hắn. Đáy mắt hắn bỗng nhiên cháy lên hai ngọn lửa, híp mắt lại nhìn nàng chăm chú. Tay nhẹ nhàng kéo chăn trên người nàng, la sam bằng tơ tằm lả lướt trên ngọc thể như ẩn như hiệ
Hầu kết hắn phát thanh, tức giận chính mình khi đối mặt nàng lại như mao đầu tiểu tử chưa biết gì. Dùng sức lắc đầu, đem ngân phát rủ xuống bên sườn mặt, đồng thời cũng b
qua sự khẩn trương rối rắm trong lòng. Nhẹ nhàng cởi bỏ la sam, da thịt hồng nhạt một chút một chút hiện ra trước mắt hắn, cho đến khi quần áo toàn bộ cởi bỏ.
Đồng tử hắn co rút lại, gắt gao nín thở nhìn chăm chú nàng, đôi vai non mềm, hai vòng tròn xinh đẹp rắn chắc mà càng co dãn, kia hai nụ hoa phấn hồng diễm lệ mê người. Bởi vì thân thể tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, nên nụ hoa kia nháy mắt co rút lại, toả ra sự hấp dẫn trí mạng, phút chốc đoạt đi tâm hồn hắn…
Hạ phúc một trận nóng rực, hắn lập tức đã có phản ứng, điều này làm hắn ngạc nhiên. Kinh qua vô số nữ nhân hắn luôn luôn kiêu ngạo về tự chủ của mình, thường nữ nhân luôn không chống đỡ được sự hấp dẫn, rên rỉ phóng đãng, thấp khóc cầu xin khi đó hắn vẫn có thể thu phóng tự nhiên, mà nay lại hoàn toàn chưa tiến nhập nội dung chính lại cảm thấy hạ thể trướng đau đến khó chịu. Hắn không thể lý giải biến hoá của thân thể mình, cũng không cách gì khống chế nhu cầu mãnh liệt của cơ thể.
Gầm nhẹ một tiếng, để dục vọng bừng bừng phấn chấn hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí, hắn cúi người hàm lấy nụ hoa đỏ tươi muốn làm hắn biến thành cuồng, dùng sức mút vào, gắn bó mật thiết với hơi thở mê người của nàng, liếm, cắn mút mạnh mẽ, dùng miệng tra tấn nụ hoa mỏng manh đang càng thêm đỏ tươi kiều diễm.
“n…..” Liên Kiều bị một trận dục vọng nhiễu tỉnh, mở đôi mắt buồn ngủ còn mù sương, chỉ thấy trên ngực Mục Sa Tu Hạ đang gặm nhấm nhũ tiêm bên trái nàng, một tay dùng lực vuốt ve bầu ngực tròn bên phải.
“Ngươi…..” Nàng kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới hắn chưa được cho phép liền xâm nhập tẩm cung của mình.
Mục Sa Tu Hạ miễn cưỡng rời khỏi nơi đã hồng thẫm, ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt hừng hực dục hoả quả thực doạ nàng sợ đến nơi.
“Ngươi làm gì?” Vốn là lời chất vấn, nói ra lại doạ chính mình ngây người.
Hắn gợi lên khoé miệng, đôi mắt màu lam đang bao phủ một tầng đen thâm thuý, dụ dỗ nàng: “Liên Kiều, nàng cũng muốn phải không.”
“Không…” Không đợi nàng mở miệng, hắn đã ngăn chặn môi nàng, cự tuyệt không muốn nghe đáp án, một tay ôm chặt eo nàng để cùng tiếp xúc càng chặt chẽ, một tay kia hướng về phấn mông nộn nộn. Bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, lúc lại dời về phía bụi hoa hắn khát vọng đã lâu, ngón trỏ ở hoa hạch vô tình đảo đảo khiêu khích khiến nàng không nhịn được mà run rẩy.
Nàng không kiềm được rên rỉ, lòng sợ hãi không thắng được dục vọng của thân thể, dần dần buông bỏ phòng ngự, đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hơn nữa cũng nhiệt tình quay lại hôn hắn.
Hắn cuồng dã bá đạo hấp thu tất cả ngọt ngào từ môi nàng nhưng vẫn có cảm giác không đủ, ngược lại còn dời môi về mi nàng, mắt của nàng, vành tai của nàng, cằm, cổ, ngực… Hắn nghĩ trên mỗi tấc da thịt của nàng đều phải lưu lại dấu vết của hắn.
Quần áo không biết khi nào đã cởi bỏ hết, thân hình ngập tràn lửa nóng triền miên một chỗ cùng nàng, thu hồi ngón tay đang quấn quanh trong bụi hoa, đầu gối bắt đầu tách hai chân như ngọc của nàng ra, dùng phân thân của mình để ở hoa tâm của nàng.
Nàng không khỏi vặn vẹo thân mình, làm hắn càng thở dốc nặng nề, hoa tâm truyền đến độ trơn bóng làm cho dục vọng kiềm chế của hắn hỏng mất.
“Đừng nhúc nhích, tiểu yêu nữ.” Hắn quát khẽ, không muốn lại thương tổn nàng, hắn hy vọng lần này có thể cho nàng thể nghiệm sự hoàn mỹ của khoái hoạt.
Nàng quả nhiên ngoan ngoãn nằm yên, mặc hắn lấy thứ cực đại kia không ngừng dò xét mà tiến vào phạm vi thừa nhận hắn. Khi hắn cảm thấy được nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, thì hắn cũng không thể khống chế được nữa, mãnh liệt động thân tiến vào, nàng cũng thật nhanh mà hút chặt lấy.
Nhanh bao vây gắt gao kín kẽ lấy thứ cực đại của hắn, mãnh liệt mà đánh vào cảm quan của hắn, nàng đem hắn bó chặt đến trướng đau, nàng cũng bị hắn chống đỡ không được mà sinh đau. Liên Kiều vất vả mở miệng hít vào, tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
“Đáng chết, nhanh như vậy.” Hắn đã không phân rõ đâu là thống khổ đâu là khoái hoạt, chỉ biết cái loại cảm giác này tra tấn hắn đến nổi điên, Dù vậy, hắn vẫn bận tâm đến cảm thụ của nàng, không dám tuỳ tiện hăm hở tiến lên.
Cho đến khi cảm nhận được cơ thể của nàng mềm mại đi, hắn mới bắt đầu chậm rãi luật động.
“Đau không?” Hắn một bên chậm rãi trừu đưa, một bên lo lắng hỏi.
Nàng khó chịu lắc đầu, sau khi đau đớn đi qua, nàng muốn được càng nhiều, hy vọng hắn xâm nhập càng sâu một chút. Haing không quên quấn lên người hắn. Mục Sa Tu Hạ mừng như điên, biết nàng đã hoàn toàn tiếp nhận hắn, vì thế dần dần bắt đầu trừu sáp với tần suất nhanh hơn.
Liên Kiều khoái hoạt ngâm nga ra tiếng, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác đến quá nhanh như vậy, hắn cuồng dã mà mãnh liệt đong đưa cùng nàng va chạm làm cho nàng giống như đang bay trên mây, cái loại cảm giác khoái hoạt này không kiêng nể gì mà tự trong lòng nàng theo những nụ hôn mà phóng thích ra ngoài. Hắn đưa nàng lên đỉnh khoái hoạt, đến tận khi kiệt sức mới thôi, nàng nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho nàng, không ngờ hắn lại mạnh tay đem nàng xoay người, giữ chặt mông, từ phía sau xâm nhập càng sâu…
Nhìn nàng vẻ mặt mệt mỏi, mi mắt vô lực mà híp lại, hắn biết hắn đã làm nàng mệt chết. Chính là mới nghỉ ngơi không đến một khắc, hắn cảm giác được hạ thân lại cứng rắn lên, thiên, hắn còn muốn nàng.
Cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn biết nàng đang ngủ, nhưng hắn thì vẫn như cũ hưng phấn dạt dào, ích kỷ cướp đoạt giấc ngủ của nàng, mạnh mẽ duyện hôn nàng, thậm chí gặm nhấm đôi môi kiều diễm của nàng. Đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh trong nháy mắt, lại nhìn thấy đáy mắt hắn chỉ có dục hoả thiêu đốt, nàng thật sự sợ hãi.
Hai tay vô lực buông xuôi, thậm chí nhấc chân cũng không nhấc nổi, hắn dùng đầu gối để đứng vững rồi ép nàng vào trong ngực, như vậy thôi lại khiêu khích hắn huyết mạch sôi sục, liền ôm lấy hai chân nàng đặt lên vai, hắn mãnh mẽ tiến thẳng vào cơ thể nàng, điên cuồng luật động. Hắn trừu đưa vừa nhanh vừa kéo dài làm cho Liên Kiều hoàn toàn không thể thừa nhận nổi nữa, cuối cùng, sau vài lần mãnh liệt va chạm nữa hắn mới như ý mà phun trào tất cả lửa nóng, mà dưới thân hắn, nàng dĩ nhiên mệt đến chết ngất như cũ đi.
Chưa từng trải qua lần nào bừng bừng phấn chấn như thế, cũng chưa bao giờ có một cơ thể nào có thể làm cho hắn phải dùng toàn lực ứng phó như vậy, nhìn Liên Kiều xinh đẹp ở dưới thân đáp lại hắn, hắn lại nhịn không được từ đáy lòng tràn ra khoái hoạt. Khoái hoạt như vậy hắn hai mươi tám năm qua cũng chưa lần nào trải qua. Sự xinh đẹp của nàng châm ngòi cho nhiệt tình của hắn, một lần lại một lần điên cuồng giữ lấy nàng, biết rõ nàng đã không chịu nổi nữa nhưng lại vẫn không chịu khống chế phải có được nàng, một lần nữa cuồng tính, mang nàng tiến đến cảnh sắc mơ hồ mê muội, cho đến khi trong lòng càng ngày càng đậm chất không đành lòng buông tha mới ngăn lại suy nghĩ lại một lần nữa nghĩ muốn để dục vọng xâm chiếm.
Bầu trời bên ngoài đã hơi ửng sáng, rốt cục hắn cũng có chút mệt mỏi, buông tha ý niệm tiếp tục tra tấn nàng trong đầu, ôn nhu ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng ngực, bình yên đi vào giấc mộng.
Chương 28: Công chúa [1]
Mệt mỏi không có chút sức lực, lông mi thoáng rung rung chậm rãi mở ra, lọt vào tầm mắt là màu đỏ của sa trướng, tuy rằng đã tỉnh nhưng hai mắt là toan sáp khiến nàng không có cách nào đem mắt mở to ra được, chỉ có thể hí mắt nhìn xung quanh. Lưng nóng quá, giống như có một ngọn lửa nóng đang dán dính vào trên người nàng, nàng mệt mỏi định di chuyển một chút, không ngờ cảm giác đau nhức cả người lập tức như thuỷ triều vọt tới, ách..Thực hận loại cảm giác vô lực này, có phải nàng bị cảm mạo phát sốt rồi nên mới có thể khó chịu như vậy?
Trước ngực có cảm giác nóng bỏng hấp dẫn sự chú ý của nàng, đưa cái nhìn yếu ớt xuống, nhưng lại khiếp sợ phát hiện một bàn tay to lớn đang ôm lấy bầu ngực nàng, nhìn xuống dưới lại là cái chân to lớn cứng như thép quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi đặt giữa hai chân nàng, ngang ngược đem nàng ôm chặt cứng trong lòng.
Nàng kinh hoảng hô nhỏ một tiếng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, tên sắc ma này lại thừa dịp nàng ngủ…trí nhớ về đêm kích cuồng hôm qua ầm ầm nảy lên trong lòng. A! Thật mất mặt!
Từ lúc Liên Kiều mở mắt ra, Mục Sa Tu Hạ liền tỉnh, chỉ là tham luyến sự ôn nhuyễn của nàng nên không muốn buông tay. Nghe được nàng kinh hô hắn mới xoay người nàng lại, đối mặt với mình.
Chống đỡ thân dậy một cách tao nhã, sợi tóc màu bạc lòa xòa quanh thân, hắn giống như Ma quân nơi u giới, tà mị nhìn nữ nhân dưới thân. Cơ thể nàng tựa hồ không có chổ nào còn hoàn hảo, da thịt trắng nõn phủ đầy hôn ngân xanh tím, nơi cánh tay, đầu vai, vùng cổ thậm chí còn có dấu răng rõ ràng, tất cả đều lên án tối hôm qua hắn đã cuồng dã thô bạo như thế nào, mà giờ nhìn dấu vết này hắn lại không biết thần hồn điên đảo khi nào thì lưu lại.
Khoé môi đẹp nhẹ nhàng gợi lên, gợi cảm mê ly, tiếng nói mang theo tia tình dục ám muội, khàn khàn mở miệng: “Tỉnh?”
Liên Kiều thật sự không biết đối mặt hắn như thế nào, là nên răn dạy lại gương mặt tuấn mỹ như thiên thần mà tâm hồn sắc ma này hay vẫn là nỗi trận lôi đình mà đem hắn thoá mạ một chút, thậm chí có thể cho hắn một cước đá xuống dưới, nhưng nàng quyết định coi thường hắn.
Không để ý tới hắn? Mục Sa Tu Hạ tâm tình tốt đẹp nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Trải qua đêm qua, hắn tựa như muốn nghiện, sao có thể cho phép nàng lơ hắn đi như vậy, không để nàng cự tuyệt mà hung hăn hôn đôi môi mặt ngọt của nàng, dùng sức hút, thấp hoạt đầu lưỡi nàng, quyến rũ khát vọng sâu trong nội tâm của nàng. Đáng chết, hắn lại muốn ăn luôn nàng.
Liên Kiều bị khiêu khích cả người run rẩy không thôi, vô lực nằm trong vòng ngực trần trụi cường tráng của hắn, tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao. Chẳng lẽ hắn còn muốn? Ý niệm trong đầu này doạ nàng choáng váng, không biết lấy khí lực từ đâu tới, nàng ra sức đẩy hắn ra, xoay người muốn trốn khỏi sự giam cầm của hắn, lại bị hắn chặn ngang kéo nàng quay về vòng ôm kiên cố.
“Còn có khí lực đẩy ta ra? Hửm?” Hắn một ngụm hàm trụ lấy vành tai đáng yêu của nàng, lười biếng nói: “Thể lực khôi phục không tồi.” Hắn cười mơ hồ, từng đợt từng đợt khí phun vào tay nàng, làm toàn thân nàng run rẩy.
Liên Kiều rốt cục thấy rõ đây là một nam nhân thể lực cùng tinh lực tràn đầy đến vô cùng khủng bố, nàng chỉ có thể yếu ớt để mặc cho hắn làm gì thì làm.
“Ngươi không phải còn có rất nhiều công vụ phải làm vội sao? Mặt trời đã lên cao ngươi còn không xuất hiện, không sợ các tướng sĩ cười nhạo ngươi tham ngủ sao?”
Ngón tay mơn trớn cổ che kín xanh tím của nàng, cuối cùng dừng lại ở trên điểm tròn kia mà chậm rãi xoa nắn: “Ái phi, chúng ta chính là mới tân hôn đó. Tin rằng các tướng sĩ nhất định sẽ thông cảm cho chủ soái bọn họ đang không thể kiềm chế tình cảm.”
Ách. Đồ vô sỉ này lại nói được đúng lý hợp tình như vậy. Nhưng ngọn lửa quanh thân đã bị hắn tà ác dẫn lên, nàng vừa thở hào hển vừa giãy dụa: “Ngươi đừng quên chúng ta còn có ba điều kiện trước đây đi.”
Hắn cúi người hàm trụ nụ hoa đỏ tươi của nàng, gặm cắn kéo, Liên Kiều càng thêm muốn ngừng mà ngừng không được chỉ to miệng thở dốc, lại kiên quyết không để cho bản thân ngâm ra tiếng.
“Trải qua đêm qua, ái phi nghĩ đến ba điều kiện kia còn có thể ước định được cái gì đây?” Một tay bắt được hai cổ tay nàng, cố định lên đỉnh đầu, đáy mắt hắn hiện lên tia hung ác nham hiểm mà càng thêm là dục vọng mạnh mẽ, như là đang trừng phạt. Cắn da thịt mềm mại vốn đã là xanh tím của nàng, làm thêm một vòng hôn ngân mới bao phủ lên những vết cũ, hắn muốn nàng, không để ý chuyện nàng phản đối, kháng nghị, trong tiếng kinh hô của nàng, chưa vào thân thể nàng nhưng đã mang theo dục vọng cuồn cuộn ngập trời…
Aiz, nàng quả thực không có cách nào khác để làm người a, phục sức Cách Tát quốc tất cả đều là thiển khẩu viên lĩnh* (*: miệng nông cổ tròn), mặc cho nàng lôi kéo như thế nào cũng không che lấp những vết xanh tím đáng giận này, cái tên Mục Sa Tu Hạ trời đánh, định vây nàng ở trong cung không ra được luôn mà.
Nhìn vào gương thấy đôi môi anh đào căng mọng tới bây giờ cũng chưa hết sưng, lại không khỏi đỏ mắt nhớ lại một trận lửa nóng triền miên, trời ạ, hắn quả thực là siêu nhân, bị hắn sạch sành sanh, vô lực cử động, hắn lại còn có thể một thân thoải mái mà đi quân doanh an bài điều phối quân lính xung quanh.
“Tiểu thư, thái tử gia nói đêm nay không trở lại dùng bửa, kêu người ăn xong cũng nghĩ sớm một chút đi.” Y Mã so với vừa mới thấy Liên Kiều thì hoảng sợ đã dần dần thối lui, nhưng là chủ tử nói bị trượt té thật có thể ngã đến toàn thân đều là màu xanh sao? Nàng thực sự rất là buồn bực nha, mắt to trừng trừng ngắm chủ tử đi.
Không trở lại? Hô, trái tim treo trên cao rốt cục cũng rơi xuống. Nhưng mà có một điều hơi kì quái, hắn có trở về hay không có cần phải báo với nàng sao? Bệnh chắc rồi!
Nằm ngủ trên giường đến thời gian đốt đèn Liên Kiều mới thoáng cảm thấy khôi phục chút thể lực, trên người vẫn còn có chút toan đau, nhưng so với trước tốt hơn chút.
Dùng xong cơm chiều, Liên Kiều đinh ra bên ngoài một chút, Y Mã cầm kiện áo choàng khoác cho nàng, bây giờ đã là cuối mùa thu, tiếp qua vài ngày sẽ bắt
Cuối mùa thu đêm rất lạnh, trong không khí có mùi lá khô cùng cỏ khô. Đi bên trong tường đỏ ngói vàng, lại tịch mịch giống như một linh hồn. Trong đêm tối, khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Sa Tu Hạ, thân ảnh vĩ ngạn của hắn cứ lơ đãng xâm nhập vào trong tâm trí nàng. Ngoài việc hắn lãnh khốc vô tình thì nam tử như hắn cũng coi như là vĩ đại đi, mà hắn là trượng phu của nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý dung nhập vào thời không kỳ dị này không, nàng đều không thể phủ nhận điểm này.
Thở dài, nàng có chút cười tự giễu, có lẽ là đánh giá cao năng lực của mình, có lẽ là rất chắc chắn định lực của mình, nơi đây là xã hội nam quyền, nàng không có tư cách để nhìn xuống nam nhân, coi rẻ quyền lực. Người hiện đại thì như thế nào, tư tưởng tiên tiến chính là chướng ngại vật, quan điểm bất đồng đưa tới mối hoạ vô cùng, ý chí một người cũng không thể xoay chuyển càn khôn, một người có sức mạnh ít đến đáng thương, ở nơi này, nàng chỉ có thể dựa vào hắn, vì hắn là chồng nàng, đây không phải nhận mệnh mà là thức thời.
Trời đêm rét lạnh, tiếng côn trùng kêu vang đều nghe được rất rõ. Nhưng mà bầu trời đêm yên tĩnh lại giống như truyền đến một chút âm thanh huyên náo, đây là…
Y Mã nhu thuận giải đáp: “Nghe nói bởi vì thành chủ Trát Tạp Vương gia quy hàng nên thái tử điện hả thiết yến khoản đãi.”
Gật gật đầu vẻ hiểu rõ, ra là chiêu hàng a.
“Nghe nói Trát Tạp vương gia này rất không đơn giản, chẳng những tay cầm trọng binh, còn nắm giữ nhiều trọng thành Phiên quốc thật là tốt, nếu thái tử có thể đem hắn chiêu an, Phiên quốc liền ngập nguy cơ.”
Ai thèm lo chuyện hắn chiêu an hay là chiêu hàng, đơn giản là vì tranh đoạt địa bàn thôi, nàng không lòng dạ nào nghĩ đến. Khi trở về, bỗng nhiên từ đâu bay tới tiếng ca, chầm chậm mà kéo dài, réo rắt ly hợp, tiếng ca quá đẹp khiến Liên Kiều không khỏi hướng về.
“Đó là…”
Y Mã đúng lúc mà giải thích nghi hoặc của nàng: “A, đó là tiếng hát tiểu công chúa của Trát Tạp vương gia, nghe đồn là tiếng ca của nàng có thể làm cho chim nhạn thu cánh không bay về phía nam mà ở bên người nàng nghe nàng hát, cuối cùng bị đông chết ở trong băng tuyết bao trùm thảo nguyên.”
Quả nhiên giống như tiếng trời, chân không tự chủ được đi về hướng phát ra âm thanh, đến khi đứng trước lầu đài.
Đó là ban công của cung điện cao nhất bên trong thành, có bảy tầng, bốn phía đều không có tường, mỗi một tầng đều có sáu trụ thô to chống đỡ. Cùng loại như kiến trúc bảo tháp, trục tầng từ từ thu nhỏ lại, đứng ở tầng cao nhất đối mặt với tinh nguyệt đầy trời mà cất tiếng hát vang chắc là công chúa. Bởi vì đứng quá xa nên diện mạo công chúa nhìn mơ mơ hồ hồ, không biết dáng vẻ như thế nào, nhưng loại khí chất phiêu dật như gió này có thể cảm thụ được rõ ràng.
“Nương nương, thỉnh quay về.” Vừa muốn bước lên bậc thang, hai gã binh lính ở cửa liền ngăn cản nàng, “Điện hạ phân phó, thị nữ chờ ở đây không được đi vào.”
A? Từ khi nào mà nàng lại biến thành thị nữ vậy? Thôi cũng được, chỉ là tò mò muốn gặp nữ tử có tiếng ca duyên dáng kia thôi, chưa từng nghĩ tới phải tham dự vào trong đó. Nếu không cho nàng đi lên, nàng cũng lười đi cao như vậy.
Xoay người rời đi, phía sau có người gọi nàng lại.
“Nương nương, xin dừng bước.” Quay đầu lại thấy Mạc Cổ Nhĩ đang từ trên lầu xuống, đi đến trước mặt nàng, khom người nói: “Điện hạ thỉnh nương nương lên lầu cùng dùng bữa tối.”
Nàng cười nhạt, lúc thì nói nàng là thị nữ, lúc lại muốn nàng đi lên cùng nhau ăn cơm chiều, người này quả nhiên thay đổi thất thường, lạnh nhạt cúi mặt, Liên Kiều không để cho hắn có được vẻ mặt hoà nhã: “Ta đã ăn cơm rồi.”
Mạc Cổ Nhĩ vẫn không đổi sắc mắt, ôm quyền khom người: “Nương nương.”
Lạnh lùng nhìn động tác Mạc Cổ Nhĩ, Liên Kiều có chút buồn bực, mình cần gì mà cùng một thị vệ tranh chấp, bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Thở dài, hướng chân đi lên lầu.