Vân hải ngọc cung duyên - Hồi 30 - Phần 03


Tán Mật đại sư chắp tay trước ngực, thi lễ nói: "Được nữ hiệp chỉ giáo, tiểu tăng vinh hạnh vô cùng. Tỉ thí như thế nào mong nữ hiệp nói rõ." Phùng Lâm nghĩ ngợi rồi cười rằng: "Đa tạ đại sư đã nhường cho tôi ra đề, nhưng tôi cũng không muốn chiếm phần tiện nghi của ông, cứ chọn một tuyệt kỹ của ông để tỉ thí vậy. Pháp sư, ông là đệ tử cửa Phật, đã quen ngồi bồ đoàn, tôi xin thỉnh giáo công phu ngồi thiền của ông." 

Mọi người đều ngạc nhiên: "Ngồi thiền làm sao có thể biết được võ công của ai cao thấp?" Chỉ thấy Phùng Lâm ngó nghiêng rồi chỉ hai cây đại thụ ở phía đối diện nói: 

"Ngồi thiền trên bồ đoàn chẳng thử được công phu, chúng ta ngồi thiền trên cây, ai rơi xuống trước thì người đó thua. Còn dùng phương pháp nào buộc đối phương rơi xuống thì cứ tùy nghi." Mọi người nghe xong thì mới biết Phùng Lâm mượn danh tỉ thí tọa thiền nhưng thực ra là tỉ thí võ học thượng thừa. Nhưng hai cây đại thụ ấy cách nhau đến hơn mười trượng, Phách không chưởng lực mạnh đến bao nhiêu cũng không đánh được xa đến thế, trừ phi là dùng ám khí, nhưng mọi người đều biết nội công của Tán Mật pháp sư và Phùng Lâm đã đến cảnh giới đệ nhất lưu, chưa bao giờ dùng ám khí. Tán Mật pháp sư điềm nhiên nói: "Nữ hiệp ban dạy, nào dám không nghe theo, xin mời!" Phùng Lâm cũng không khách sáo, bà ta điểm mũi chân phóng vọt lên cây đại thụ ở phía đông rồi hạ xuống một cành cây chỉ nhỏ bằng ngón chân cái, bà ta ngồi xếp bằng xuống mà cành cây chỉ hơi rung rinh một chút, tựa như con chuồn chuồn đậu trên cây chứ không phải một con người, khinh công tuyệt diệu ấy khiến cho người của Mạnh Thần Thông cũng không khỏi reo lên, đệ tử các phái thì càng không cần phải nói. Trong tiếng reo hò, Tán Mật pháp sư cũng phóng người lên, ông ta không xoay người trên không trung như Phùng Lâm mà cứ phóng thẳng người lên rồi hạ thẳng xuống, ngồi xếp bằng trên một cành cây to, cành cây trầm xuống dưới rồi bật lên trở lại, Tán Mật pháp sư hình như ngồi không vững nhưng cuối cùng cũng ổn. Xem ra tư thế của ông ta không đẹp đẽ bằng Phùng Lâm, cũng không nhẹ nhàng bằng bà ta, nhưng những cao thủ đều hiểu rằng, phóng thẳng người lên rồi hạ thẳng người xuống, cành cây sẽ chịu nhiều áp lực, dù không thể bảo khinh công của y hơn Phùng Lâm, ít nhất cũng chẳng kém Phùng Lâm. 

Phùng Lâm ngồi trên một cây trà, thấy Tán Mật pháp sư ngồi vững thì mới cười rằng: "Pháp sư, tôi mượn hoa dâng Phật, mong pháp sư nhận lấy!" Rồi phóng một đóa hoa trà màu đỏ về phía Tán Mật pháp sư, Tán Mật pháp sư chắp tay rồi chợt ngửa đầu nói: "Đa tạ!" thật kỳ lạ, đóa hoa ấy phóng tới rất nhanh, nhưng khi đến đỉnh đầu ông ta thì hình như dừng lại ở một khoảng sát na rồi mới chậm rãi rơi xuống, tiếp theo đóa thứ hai cũng thế, đóa thử ba cũng vậy. Bọn đệ tử các phái đều không hiểu sự ảo diệu trong đó, nhưng những bậc trưởng bốn thì đều động dung, Phùng Lâm đã sử dụng công phu Trích diệp phi hoa, nhưng Tán Mật pháp sư thì chỉ cần thổi ra một hơi chân khí thì đã hóa giải nội kình hàm chứa trong đóa hoa trà khiến nó phải bay chậm lại rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Đường Kinh Thiên thầm lo, quay sang Băng Xuyên thiên nữ khẽ nói: "Võ học của Mật Tông Hồng giáo quả nhiên danh đồn không ngoa, dù cho dì không bại, muốn thắng được y e rằng cũng rất khó!" Phùng Lâm cười nói: "Hoa đỏ thì phải có lá xanh!" rồi hái một nắm lá cây, thuận tay vãi ra, chỉ thấy từng phiến lá xanh nương theo gió bay về phía Tán Mật đại sư, đó chính là thủ pháp ném ám khí Thiên nữ tán hoa, nhưng Phùng Lâm đã phát ra bằng công lực nội gia mấy mươi năm, mỗi phiến lá đều lợi hại hơn ám khí bình thường nhiều. Nếu ở đất bằng có lẽ có thể né tránh được, nhưng Tán Mật pháp sư ngồi trên cành cây, không thể nào xoay chuyển được, dù nội công của y cao cường hơn nữa cũng không thể thổi một hơi bay hết tất cả những phiến lá, ai nấy đều mở to mắt xem ông ta ứng phó thế nào? Chỉ thấy Tán Mật pháp sư hơi lắc người, cành cây trầm xuống, ông ta vẫn chắp tay trước ngực, trồi lên sụp xuống theo cành cây không hề ra tay phòng ngự, chỉ trong chớp mắt trên cành cây ông ta ngồi dính đầy lá, chiếc áo cà sa vốn màu đỏ đột nhiên cũng nhuộm đầy sắc xanh. 

Thống Thiền thượng nhân nói: "Tiên sư từng nói võ công của Hồng giáo Mật Tông cũng xuất phát từ Thiên Trúc, luyện đến cảnh giới thâm sâu nhất có lẽ cũng có nhiều chỗ giống với bổn phái, quả nhiên không sai." Té ra Tán Mật pháp sư đã dùng một toạ công phu tên gọi Tu di giới tử công, loại công phu này tương tự như Kim cương bất hoại thân pháp của phái Thiếu Lâm, tên gọi của môn công phu này có nghĩa, nếu luyện đến cảnh giới cuối cùng, dù có dời một quả núi lớn như núi Tu di đè lên đầu ông ta, chẳng qua cũng giống như đặt một hạt cải. 

Bản Không thượng nhân nói: "Đáng tiếc vẫn chưa đến mức lư hỏa thuần thanh, nhưng có thể chống đỡ nổi công phu Trích diệp phi hoa của Phùng nữ hiệp coi như cũng hiếm có." Bản Không thượng nhân đã luyện Kim cương bất hoại thân pháp đến bảy phần hỏa hầu, tự tin rằng mình có thể tương đương với Tán Mật pháp sư. Nếu gặp phải Thống Thiền thượng nhân, những chiếc lá của Phùng Lâm khi chạm vào người ông ta sẽ hóa thành bột. Giờ đây lá của Phùng Lâm vãi ra tuy chưa thể đả thương được Tán Mật pháp sư nhưng cũng khiến cho ông ta cảm thấy có áp lực đè vào người. 

Hễ cành cây trầm xuống thì thân người cứ lắc lư không ngừng, cho nên chỉ có thể nói là tương đương chứ chưa phân thắng bại. 

Lại nói Phùng Lâm thấy không làm gì được đối thủ thì nhíu mày, chợt nảy ra một kế cười hì hì rằng: "Thiền công của pháp sư thâm sâu, quả nhiên không hổ là một bậc cao tăng hữu đạo, nhưng không biết đã luyện được đến mức nhìn không thấy, nghe không thấy, ngửi không thấy hay không." Trong thành ngữ chỉ có câu "nhìn không thấy, nghe không thấy", còn "Ngửi không thấy" là Phùng Lâm nói càn, song cũng không thể bảo là hoàn toàn nói bừa được, bà ta đang muốn thử công phu của Tán Mật pháp sư, chỉ thấy bà ta đang cười thì tay phải ngắt một nắm lá, tay trái ngắt hai đóa hoa vò nát thành bột, bày trên lòng bàn tay, trước tiên bà ta phóng nắm lá, sau đó vận khí thổi bột hoa bay ra, bột hoa cuộn lại thành hình viên trụ bắn thắng tới trước mặt Tán Mật pháp sư. 

Lá cây rơi xuống lả tả, nhưng bột hoa không hề chịu lực, bột hoa không thể nào thổi hết, cho nên có một ít đã bay vào mũi ông ta, niêm mạc trong lỗ mũi là nơi nhạy cảm nhất, bột hoa đương nhiên không thế đả thương được ông ta, nhưng đã dính vào niêm mạc thì sẽ gây ra cảm giác ngứa ngáy, đó là cảm giác khó chịu nhất, dù Tán Mật pháp sư võ công có cao hơn nữa cũng không khỏi hắt hơi hai tiếng. 

Tán Mật pháp sư chắp tay ngồi xếp bằng tọa thiền, vốn là "Pháp tướng trang nghiêm", đột nhiên lại hắt hơi thì trông buồn cười vô cùng, Giang Nam nhịn không được bật tiếng cười, tiếp theo bọn đệ tử tiểu bối cũng cười hi hi ha ha, tôn sư các phái thì nhăn mặt, cố nén cười, Kim Quang đại sư lắc đầu: "Phùng nữ hiệp thật nhiều trò!" 

Tán Mật pháp sư sầm mặt, nói: "Có đi thì phải có lại, tiểu tăng xin trả!" Rồi tay trái ngắt một nắm lá cây, tay phải bẻ một bó cành cây nhỏ như chiếc đũa, trước tiên phóng lá cây ra, Phùng Lâm hơn Tán Mật pháp sư công phu Trích diệp phi hoa nhưng thần công hộ thể thì không bằng, thấy đối phương phóng lá cây tới thì bà ta cũng vãi ra một nắm lá, lá cây bay mù trời rồi rơi cả xuống đất. Khi lá cây đang bay lả tả trên không trung thì chợt nghe một tiếng hú dài, té ra Tán Mật pháp sư đã phóng bó cành cây như liên châu tiễn, nhưng không phải phóng về phía Phùng Lâm mà là phóng vào cành cây Phùng Lâm đang ngồi, cành cây ấy chỉ nhỏ bằng ngón chân cái chìa ngang ra dài khoảng hai trượng. Phùng Lâm ngồi ở đầu mút, Tán Mật pháp sư chính là phóng vào đầu mút này. 

Với bản lĩnh của Phùng Lâm, những cành cây ấy đương nhiên không thể đả thương được bà, nhưng thủ pháp phóng cành cây của Tán Mật pháp sư khiến bà không thể đề phòng nổi, dù tay bà ta có dài đến mức nào, nếu bay người lên phất ống tay áo ra thì lại không phù hợp với quy tắc của cuộc thi tọa thiền, chỉ đành mở mắt trân trân nhìn ám khí của đối phương cắm vào cành cây mình đang ngồi. 

Ai cũng biết bắn người trước hết phải bắn ngựa, nhưng không ai làm được điều đó. Công lực của Tán Mật pháp sư quả thật kinh người, hai cây đại thụ cách nhau hơn mười trượng, nhưng ông ta đã vận nội lực phát ra một cành cây bé nhỏ còn hơn cả bắn cung. Chỉ nghe tiếng cành cây gãy kêu lên răng rắc, hình như đã có mấy nhành cây xuyên vào cành cây Phùng Lâm đang ngồi, nếu ngồi trên lưng ngựa thì có thể né tránh, hoặc có thể thúc ngựa chạy, nhưng ngồi trên cành cây thì chẳng còn cách nào. 

Phùng Lâm nhíu mày, thầm nhủ: "Lão lừa trọc này thật đáng ghét, đã nghĩ ra cách âm hiểm này, mình phải đùng gậy ông dập lưng ông mới được." Thực ra dù cho Phùng Lâm cùng dùng nhành cây bắn về phía cành cây của đối phương thì Phùng Lâm cũng thua thiệt, một là vì cành cây mà Tán Mật pháp sư đang ngồi to hơn, hai là nội lực của Phùng Lâm hơi kém hơn Tán Mật pháp sư, nếu phóng ra cùng một lúc thì chắc chắn cành cây của Phùng Lâm sẽ gãy trước. 

Bọn Trần Thiên Vũ và Giang Nam đứng sau lưng vợ chồng Đường Kinh Thiên, Giang Nam thè lưỡi kêu lên: "Hỏng bét, trận này chắc thua. Ôi, thắng rồi, thắng rồi!" 

Trong khoảnh khắc Giang Nam đang kêu hoảng, cành cây mà Phùng Lâm đang ngồi đã gãy, thế nhưng trong khoảng sát na điện chớp lửa xẹt, Phùng Lâm bốc người lên phóng ra công phu Trích diệp phi hoa cuối cùng, hai đóa hoa đỏ bắn ra, cành cây của Tán Mật pháp sư đang ngồi không có gió mà đung đưa, oằn xuống thành hình bán nguyệt, hai đóa hoa của Phùng Lâm trúng vào gần huyệt vĩ lư ở dưới mông của y, Tán Mật pháp sư lộn trút đầu xuống, cành cây của Phùng Lâm tuy đã gãy trước nhưng bà ta phóng vọt người lên bởi vậy còn cao hơn y ba thước. 

Nhưng biến hóa không ngờ đã xảy ra, Giang Nam cười chưa dứt thì chỉ thấy Tán Mật pháp sư lộn một vòng trong không trung, rồi bật thẳng người ra, hạ từ trên cao xuống giống như lúc mới phóng lên cành cây, nhưng tốc độ hạ xuống cực kỳ chậm rãi còn Phùng Lâm thì nhanh hơn y nhiều, chỉ trong chớp mắt Phùng Lâm đã rơi xuống trước y. Giang Nam trợn mắt há thồm, không biết sự ảo diệu trong đó các bậc cao thủ đều nhận ra, Tán Mật pháp sư dùng nội công thâm hậu thi triển công phu cộng thân pháp để giữ vững thân hình, giảm tốc độ rơi xuống! Trong chớp mắt Phùng Lâm đã rơi xuống cách mặt đất còn ba thước, Giang Nam thở dài: "Chao ôi, lại thua nữa rồi!" chàng vừa nói ra chữ "thua", chợt thấy Phùng Lâm chân trái đạp mặt chân phải, đột nhiên lại phóng vút lên không ba trượng nữa, cứ ba lần trồi sụp như thế thì cuối cùng Tán Mật pháp sư đã rơi xuống trước, Phùng Lâm mới chạm chân xuống đất, nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm. 

Khi họ tỉ thí, đã sớm nói rõ ai rơi xuống trước thì coi như thua, dù cành cây của Phùng Lâm bị gãy trước, nhưng Tán Mật pháp sư đã rơi xuống đất trước, bên thua vẫn là Tán Mật pháp sư. Nhưng thật kỳ lạ, Phùng Lâm thắng được một trận mà chẳng thấy vui tí nào. 

Té ra lúc này Phùng Lâm đang nghi hoặc, tuy cành cây của bà bị gãy, lúc bốc người lên đã phát ra một đòn Phách không chưởng về phía Tán Mật pháp sư đồng thời lại phóng ra hai đóa hoa màu đỏ, lúc đó khoảng cách giữa hai bên là bảy tám trượng, bà tự thấy công lực của mình chỉ đủ làm cho cành cây của Tán Mật pháp sư lắc lư nhưng kết quả cành cây đã oằn xuống thành hình bán nguyệt, uy lực của chưởng kình hơn hẳn điều bà ta đã tính toán song Tán Mật pháp sư rơi xuống quả thật là do Phùng Lâm phóng hai đóa hoa. Số là khi còn trẻ Phùng Lâm đã ở vài năm trong phủ của hoàng tử thứ tư là Dận Trinh, trong Phủ tứ hoàng tử có nhiều dị nhân, bà ta cũng học được rất nhiều võ công kỳ lạ, trong đó có một môn là Điểm ẩn huyệt pháp của Hồng giáo, có thê phá khí công hộ thể của Mật Tông, nhưng cần phải điểm vào hai huyệt li thủy, khảm hỏa ở xương cùng mới có hiệu quả, hai người ngồi tọa thiền cách nhau hơn mười trượng, đừng nói là Phùng Lâm không đủ sức làm, dù có đủ sức, hai người đối diện với nhau bà ta cũng không có cách nào đánh trúng huyệt đạo phía sau lưng đối phương. Bởi vậy cho đến khi cành cây của Tán Mật pháp sư oằn xuống thành hình vòng cung, lưng của ông ta hướng về phía bà, bà mới nắm cơ hội trong chớp mắt ấy xử ra công phu Trích diệp phi hoa, dùng phương pháp đả huyệt của Hồng giáo đánh trúng vào huyệt đạo ở xương cùng của Tán Mật pháp sư. Cho nên trong trận đấu này khinh công và công phu Trích diệp phi hoa của Phùng Lâm hơn hẳn đối phương; còn công lực và Tu di giới tử công của Tán Mật pháp sư hơn được Phùng Lâm. Mỗi bên đều có sở trường, nếu không phải trong khoảnh khắc quan trọng, cành cây của Tán Mật pháp sư bị oằn xuống thì Phùng Lâm dù có võ công cao hơn cũng không thể nào đánh trúng vào hai huyệt li khảm của đối phương, lúc đó người rơi xuống trước chính là Phùng Lâm. Phùng Lâm thầm nghi ngờ trong lòng, Tán Mật pháp sư thì tưởng rằng chính bà ta đã dùng Phách không chưởng đánh oằn cành cây của mình khi đang lơ lửng ở trên không trung, tuy chẳng làm gì được y nhưng Tán Mật pháp sư cũng thầm khâm phục, cam tâm tình nguyện chịu thua, chắp tay nói: "Phùng nữ hiệp đúng là hiểu biết rộng rãi, cả kỳ công điểm huyệt của tệ giáo mà nữ hiệp cũng biết, thật khiến cho tiểu tăng bội phục." Lời ấy đương nhiên là nhận thua, nhưng mặt khác cũng nói rằng Phùng Lâm dùng công phu Hồng giáo đánh ngã y, tuy có thất bại nhưng cũng không đến nỗi mất mặt. 

Phùng Lâm nghiêm mặt đáp: "Pháp sư thần công thâm hậu, tôi quả thật may mắn mới thắng được, không dám nhận lời khen. Trước đây đã đắc tội với pháp sư ở Băng cung, mong pháp sư đừng để trong lòng." Bà ta khen ngợi thần công của Tán Mật pháp sư quả thực cũng rất khâm phục cho nên mới tạ lỗi chuyện mình coi thường ông ta. 

Đó chính là: Dù thắng cũng có ba phần hiểm, bên trong chắc chắn có nội tình. 

Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 31 sẽ rõ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3