Boss và Thiên Thiên ai là người lưu manh- Chương 01
Chương 1
Ba giờ chiều nắng gắt như lửa nhiệt khí ngất trời đi trên ngã tư đường có cảm giác như bị thiêu đốt khoảng thời gian này là phần lớn đội ngũ tri thức thành phố A đang làm việc hưởng thụ điều hoà mát mẻ, nếu như lúc này còn có người phải bôn ba vậy chỉ có một nguyên nhân => người này bị lão bản làm khó dễ. Sở Thiên Thiên chính là nhân vật bi thống đó.
Mặc dù phái nàng đã là một chủ quản bất quá công ty cao thấp cũng biết nàng đắc tội với lão bản, hơn nữa đắc tội một cách phi thường đặc biệt và…đặc biệt.
Có một luồng tin nói rằng bởi vì Sở Thiên Thiên ngày đầu tiên tới công ty liền “lỡ tay” đem lão bản đánh một trận, nếu là lỡ tay thì không phải cố ý lão bản vì lòng của người lãnh đạo sẽ không so đo với một nhân viên nhỏ vì vậy không nên cùng nàng so đo cho nên âm thầm làm cho nàng biết khó mà lui và chính mình rời đi.
Có một luồng tin khác lại nói rằng bởi vì nàng lấy sắc dụ không thành nên thẹn quá hoá giận cuối cùng đem đồ uống giội lên người lão bản xả hận lão bản bao dung bởi vì đã nhớ đã từng cùng nàng có một đoạn tình cũ.
Kể từ một tháng trước sau khi Thiên Thiên làm việc công ty các lò bát quái đều hội tụ chỉ có không thể tưởng được, cũng không sai được . Bởi vì Thiên Thiên thân mình thực rất làm cho người ta “hoài nghi” .
Nàng là một số ít sinh viên thế mà thoáng cái thuận lợi tiến vào Lăng thị, ngoại trừ cùng lão bản có bí mật không thể cho ai biết thì chính là quan hệ rất lớn với dáng vẻ của nàng sau một hồi lí luận phân vân, vượt qua tổng kết bát quái hội liền chốt lại một cái : Sở Thiên Thiên có thể tới Lăng thị tuyệt không phải đi theo cách bình thường! Mặc dù là lời đồn rất không thể tin nhưng là ngoại hình của Thiên Thiên đích xác dáng bình hoa rất ngốc nghếch.
Tất cả mọi người nói con đường của mỹ nữ đi là bằng phẳng, Thiên Thiên vì thế đau lòng không thể lí giải cuộc đời của nàng đường vì sao vẫn khúc chiết như vậy…
Tất cả bát quái cùng mọi sự bi ai đều xuất xứ từ một tháng trước khi ngày đó Thiên Thiên đến Lăng thị phỏng vấn.
Ngày đó đúng lúc là sinh nhật của bạn thân Thiên Thiên Hách Sảng kết quả ngày đó Hách Sảng chịu khổ yêu một bạn trai mới yêu bảy ngày mà bắt cá hai tay nên thương tâm quá độ muốn tiêu phí cho hả giận, mãnh liệt ăn một bàn toàn hải sản, và còn có Thiên Thiên thèm thuồng tôm hùm to đã lâu… tóm lại vị cô bạn nhà giàu này chuyên chọn đồ đắt tiền, xong rồi tính tiền kéo Thiên Thiên rời đi.
Thiên Thiên cảm thấy như vậy quá lãng phí không đành lòng cứ như vậy rời khỏi, trấn an bạn thân một chút dự định ăn xong mới đi. Bạn nàng rất hào sảng ném cho nàng một tấm thẻ tín dụng: “Tùy tiện thanh toán!”
Thiên Thiên lau sạch khóe miệng muốn chảy nước miếng đem thẻ trả lại cho nàng:
“Được rồi được rồi, trở về ngủ một giấc ngày mai sẽ không sao, tuần sau nhất định mục tiêu mới so với hắn tốt hơn vài chục lần.”
Thiên Thiên hết sức an ủi bởi vì Hách Sảng 7 ngày đã thất tình lần này rõ ràng hơn mọi khi đến bảy ngày xem bộ dáng nàng thì nghiêm túc, mặc dù phú nhị xinh đẹp nhưng nàng tâm tình vĩnh viễn không hiểu nổi bạn mình sao lại thế…
Hách Sảng có nổ lên cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Thiên Thiên, nàng hiểu rất rõ tính tình nóng nảy của bạn, kiểu gì trở về sẽ lại vui tươi hớn hở rồi căn bản cũng sẽ không nhớ rõ sự việc thất tình này.
Đại khái là động tác và cử chỉ của Thiên Thiên do tại đây là nhà hàng cao cấp toát ra hơi hướng nghệ thuật có vẻ… Ách… phá lệ làm cho người khác chú ý, phi thường đặc biệt, cho nên sau khi ăn uống no đủ Thiên Thiên phát hiện cách vách có 1 đạo mục quang thỉnh thoảng nhìn nàng hướng tới.
Nhiều lần mấy lần sau Thiên Thiên nhịn không được cố gắng đem thân thể sắp chống không nhúc nhích được dạo qua một vòng, đặc biệt nhìn thẳng đối phương lộ ra lễ phép mặc dù gian nan mỉm cười:
“Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Là… Như vậy.” Đã quan sát Thiên Thiên hơn nửa canh giờ trợ lí Tổng kinh lý Lăng thị Tống Minh hiếm khi nói chuyện không lưu loát đứng lên bởi vì trước mắt cô gái trẻ này là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm thấy được một người dạ dày lớn đến như vậy.
Ngoài dự đoán mọi người chính là nàng tuyệt không mập, tư thái dấu hiệu mặt tiêu chuẩn bằng lương tâm nói đó là một mỹ nữ điển hình.
“Là như vậy, bằng hữu của tôi rất cần một tiểu thư có khí chất như cô giúp đỡ thay anh ta giải vây…” Nàng rõ ràng lại quay đầu lại bưng lên một ly đồ uống dự định tiếp tục uống…
“Hả?” Ngày ngày đã thành thói quen bị người ta dùng loại ánh mắt xem kỹ rồi nhìn qua nam nhân đối diện giày chờ đợi một đoạn sau.
Ý thức được của mình thất lễ, Tống Minh điều chỉnh một chút tư thế đứng thẳng đưa tay chỉ hướng một nam một nữ cách đó không xa Thiên Thiên nghiêng đầu đánh giá một chút, nam nhân đưa lưng về phía nàng trên người đồ mặc không biết của nhãn hiệu gì bất quá xem ra là giá trị xa xỉ, nữ đối diện trên mặt trang phục tinh xảo chỉ là chuỗi dây kim cương trên cổ kia lấp lánh kia cũng đem Thiên Thiên con mắt loé chói.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thiên Thiên khoát khoát tay: “Ách ~ loáng choáng 50 độ”
Vừa liếc nhìn đối diện nữ kim cương kia giống như cùng với người nam nhân kia gây gổ, hai mắt đỏ bừng tâm tình có điểm mất khống chế mắt thấy nàng sẽ phải chạy thì hơn Thiên Thiên theo bản năng nhanh chóng lễ phép đặt câu hỏi:
“Cái kia… Tiên sinh, ngài còn có cái gì cần tôi giúp sao?” Không có tốt nhất, chuồn là thượng sách.
“Có!” Tống Minh đang muốn móc túi tiền, pằng một tiếng ly thuỷ tinh giòn vang tan nát dưới đất, Thiên Thiên cũng bị sợ hết hồn.
Ở nhà hàng cao cấp này trừ Hách Sảng mỗi tuần lễ vì thất tình mà tiêu phí muốn thì nàng có thể tới địa phương này thêm một lần, lại có loại khách dã man như vậy. Đang muốn đẩy lấy cái bụng phình hoả tốc rời đi thì tay cùi chỏ đột nhiên bị người ta túm lên.
Thiên Thiên quay đầu lại nhận ra nam nhân vừa rồi đưa lưng về phía nàng rồi sau đó nàng còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, một màn cẩu huyết liền thuận lợi như vậy mà lại xảy ra một cách tự nhiên.
Cho đến khi nữ kim cương tuyệt vọng chạy đi, Tống Minh ngầm hiểu đuổi theo ra, Thiên Thiên mới từ giữa cẩu huyết hồn về xác, hành động nhanh hơn tư duy né tránh cái ôm của nam nhân vừa rồi liên tục không chịu buông ra, nàng ấp úng nói:
“Tiên sinh, ngài mới vừa nói diễn xong liền cho tôi tám trăm khối .” Ôm bụng no rất muốn kêu rên.
Lần sau tiến hành loại diễn xuất khiêu chiến độ khó cao này nhất định phải bụng rỗng…
Đối phương gật gật đầu, đưa tay ra móc túi Thiên Thiên theo dõi hắn đột nhiên nhớ tới cái gì dường như dừng lại tay nội tâm dâng lên mãnh liệt một dự cảm xấu, còn lưu lại một tia may mắn hỏi:
“Tiên sinh ngài… Chẳng lẽ ví tiền quên mang theo?” Tiếp thu được đối phương ánh mắt khẳng định chưa từ bỏ ý định:
“Có thể để quên ở trong xe hay không?” Ngươi có thể trở về đi lấy nha…
Có một ban gái trước kim cương, không có nói xe cao cấp mới xứng. Thiên Thiên phân tích.
Đối phương quả nhiên gật đầu, buông buông đồng hồ đeo tay bày tỏ hắn cũng rất bất đắc dĩ nhưng không có muốn đi lấy tiền số tiền đã trao đổi trước đó.
Thiên Thiên trầm mặc một hồi.
Mặc dù vậy nhưng người nam nhân này dáng vẻ rất đàn ông, rất khí chất…Được rồi, có điểm thành thực! Người nam nhân này khí độ bất phàm bộ dạng rất tuấn tú! Nhưng hắn thiếu người ta phí diễn xuất mà vẫn còn một bộ dạng cao cao tại thượng thậm chí ngay cả lời nói đều lười phải nói với nàng một câu đây cũng quá mù quáng chơi thanh cao sao?
Vì vậy tuần lễ này bởi vì tự thân cùng không phải là nhân tố làm cho phỏng vấn lần thứ ba thất bại Thiên Thiên phẫn nộ rồi:
“Tiên sinh có biết hay không tôi giúp anh diễn trò muộn thời gian chuẩn bị phỏng vấn, phỏng vấn của tôi thành thất bại tôi… thôi không nói cho anh những thứ này, tặng anh ba chữ…thật mất mặt!” Thuận tay bưng lên đồ uống trên bàn giội lên y phục đối phương, lại hướng ngực hắn bổ một quyền tiết hận xong việc liên đi.
Nhưng…khi buổi chiều phỏng vấn Thiên Thiên liền hối hận, ngay cả trực tràng đều tràn đầy oán khí lượn lờ.
Hắn buổi trưa dùng cơm bị giội làm cho một thân toàn đồ uống, nợ nàng phí diễn xuất giờ lại là – - ông chủ tương lai của nàng!
Thiên Thiên đầu có điểm ngất, ý nghĩ có chút bế tắc nàng thật đã quên là như thế nào được cho biết được mời tới, lại là như thế nào bị thư kí lão bản mời vào phòng khách .
“Sở tiểu thư, về sau hợp tác khoái trá.” Thư ký tiểu thư tươi cười rạng rỡ cùng nàng nắm tay, Thiên Thiên tự đáy lòng tán thưởng, không hổ là thư kí công ty lớn hình tượng khí chất tổng thể mà nói chính là tốt.
Thư ký nói tiếp: “Đây là áo khoác của Lăng tổng, Lăng tổng dặn dò Sở tiểu thư giúp giặt sạch xong sau lập tức đưa cho ngài ấy.”
Thiên Thiên hai tay run run tiếp nhận sự làm nhục buổi trưa, buổi chiều hận không thể đem nó cung phụng:
“Tốt… tốt.”
Thư ký cười cười đi trở về phục mệnh.
Thời gian còn lại thư ký an bài trợ lý mang Thiên Thiên đi làm quen một chút tòa nhà này, Thiên Thiên biết đại khái phòng làm việc lão bản ở tại lầu sáu, phòng làm việc của nàng tại lầu ba, lấy nàng nhân biết loại phương hướng này muốn quen thuộc chỗ ngồi ở cao ốc văn phòng này chỉ sợ còn phải mất thêm chút thời gian, dù sao tất cả Thiên Thiên cũng không giãy giụa, một buổi chiều cơ hồ là nhìn chằm chằm trên bàn làm việc áo khoác được gấp chỉnh tề nhìn nhìn.
Nàng đang suy tư nên như thế nào hướng lão bản giải thích chuyện buổi trưa nên như thế nào hóa giải mâu thuẫn tránh cho về sau cuộc sống đau khổ, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là “khó tránh khỏi một kiếp nạn” .
Một tháng này tới nay Thiên Thiên chịu nhiều đau khổ, mặc dù lão bản không thường đến, Thiên Thiên làm thời gian dài như vậy chỉ thấy qua hắn ba lần, ngay cả giọng nói của lão bản cũng chưa từng nghe qua, bất quá người nàng đã sắp bị giày vò đến hết tinh lực rồi .
Trở lại chuyện cùng Hách Sảng thuê chung nhà trọ, Thiên Thiên ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người kiêm suy tư.
Nhớ rõ lúc trước nàng đối mặt khoản tiền lớn giặt khô kia bút thời điểm đó nội tâm rối ren không gì so sánh nổi, nhưng là vì cái gì lão bản còn mang thù như vậy không buông tha nàng đây? Thiên Thiên rất ưu thương bởi vì tiền lương ở Lăng thị thật sự rất cao, cao đến mức nàng nghĩ cả đời muốn nằm tại đó.
“Sao… ngơ ngơ cả buổi.” Vừa hướng máy tính mãnh liệt gõ, thuận tiện khinh bỉ Thiên Thiên một cái, trong miệng còn nhai lấy đồ ăn vật Hách Sảng thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là người mới vừa:
“Không có chuyện gì thì lên trò chơi…mình dẫn cậu đi thăng cấp.”
Thiên Thiên “A” một tiếng:
“Cậu không phải là vừa thất tình sao còn có tâm tư chơi game ư?” Không quá tình nguyện mở ra máy tính của mình, vừa vào game, vừa nhắc nhở:
“Trong chốc lát mình có chết cậu cũng đừng đập con chuột, đập bể mình vẫn cứ vậy thôi.”
Từ khi Hách Sảng mang Thiên Thiên bắt đầu chơi cái Game Online thì con chuột chịu khổ đếm không xuể.
“Thất tình tính là gì, mình đã thành thói quen.” Hách Sảng nói nặng nề vỗ bàn phím:
“Mình nói Sở Thiên Thiên, cậu thì không thể mạnh mẽ một chút sao, đừng mỗi lần còn chưa thấy người đã liền té chết được không? “
Thiên Thiên có điểm ủy khuất, nếu không phải là Thiên Thiên cô gắng nhưng không có người chơi nào mà bị đàn áp như nàng…
Nhớ ngày đó Thiên Thiên lính mới ước chừng tốn ba ngày mới học được điều khiển nhân vật đi đường, lại tốn vài ngày mới học được như thế nào tìm nhiệm vụ, mấy ngày hôm nữa nàng mới ngộ ra phương pháp tra xét nhiệm vụ hoàn thành, đến nay cũng không còn học được như thế nào sử dụng kỹ năng bảo vệ tính mạng đánh quái thăng cấp.
Bỏ qua một bên những thứ này không đề cập tới, mà khi Hách Sảng mỗi lần mang nàng đi xoát phó bản thăng cấp nàng từ ven đường té xuống mình bị giết chết, điểm này cũng đủ để làm cho Hách Sảng sung huyết não thêm cơ tim tắc nghẽn .
Thiên Thiên chơi cái này game này hơn nửa tháng, hơn nữa có người ngẫu nhiên mang nàng xoát quái thăng cấp điều kiện tiên quyết họ luôn hơn nàng 30 đến 40 lv , thật sự là “cường nhân” không người nào có thể địch.
“Vẫn thế, không lên cấp sao? Như thế nào vẫn còn là lv 36?”
Bên kia tiếng đập con chuột đã nghe quen, bình tĩnh mà chân thành trả lời:
“Có thăng, mình mỗi ngày đều có tại bay lên.”
Thiên Thiên nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy cậu từ tuần trước đến bây giờ vì cái gì mới thăng một lv! Dựa theo tiến độ này khi nào thì mới có thể theo giúp mình đi đánh địch hoa đây! !”
Thiên Thiên vốn định thật tốt trấn an Hách Sảng cảm xúc kích động một chút thì lúc này hệ thống mật tán gẫu vang lên một tiếng là sư phụ của Thiên Thiên.
<sư đồ> [Lão nạp ăn không làm]: “Thiên Thiên, hôm qua sư phụ vội đánh địch hoa không rảnh dẫn đồ đệ, đừng nóng giận nha.”
Thiên Thiên đánh cho mặt tươi cười.
<sư đồ> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]: “Không có chuyện gì, đồ nhi thăng cấp là chuyện nhỏ sư phụ lúc này lấy trang bị mới quan trọng.”
<sư đồ> [Lão nạp ăn không làm]: “Đồ nhi ngoan ngoãn, vi sư vui mừng. Đúng rồi, Hách Sảng không mang đồ đệ đi thăng cấp sao?”
Thiên Thiên len lén xem xét liếc xéo Hách Sảng, làm bộ điềm nhiên như không trở lại đi:
<sư đồ> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]: “Nàng ấy mới vừa thất tình, không thích hợp dẫn người đi thăng cấp, gần đây nàng ấy thấy chuột tăng giá, đồ đệ sợ tháng này tiêu hao…”
<sư đồ> [Lão nạp ăn không làm]: “Vi sư đã hiểu. Được, ta gì cũng không nói, đồ nhi mau tới đây hướng toạn độ bốn mươi xuất phát!”
Sau đó hệ thống nhắc nhở ‘Lão nạp không ăn không làm lv 80 mời bạn vào cùng tổ đội đến Thuần Dương làm ‘ trận doanh chính khí minh’. Thiên Thiên lập tức lui đội với Hách Sảng:
“Là sư phụ gọi mình.”
Hệ thống nhắc nhở: “Sư phụ của bạn ‘Lão nạp ăn không làm’ sử dụng Thần chuyển ngàn dặm đến bên cạnh mình.”
Thiên Thiên tra nhìn một chút vị trí sư phụ đúng là chỗ nàng làm nhiệm vụ lập tức tìm được xác định.
Bay qua đã nhìn thấy chỉ sư phụ quen thuộc còn đám quái kiên cường bị sư phụ đánh chết, Thiên Thiên vội vàng qua đó:
<tổ đội> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]: “Sư phụ ngài thật lợi hại, đồ đệ hai ngày trước chính là bị quái này đánh chết đây.”
<tổ đội> [Lão nạp ăn không làm] phát cái biểu tượng “Tàn khốc”: “Vi sư chỉ dùng hai thành công lực.”
“…” Sư phụ cũng không khiêm tốn một chút nào.
Đánh xong một con kinh nghiệm phong phú nên Thiên Thiên thành công lên tới lv 30. Mỗi khi lv bay lên trên người lòe lòe chói mắt hào quang cũng đủ làm cho Thiên Thiên rất có cảm giác thành tựu. Quả là không dễ dàng a!
Bên cạnh Hách Sảng đứng dậy: “Sư phụ cậu đến đây rồi mình đỡ phải tự tìm đường chết, mình đi ra mua ít đồ.” Cảnh cáo: “Cậu đừng lại chết cả buổi không bò dậy nhặt không đến kinh nghiệm đó.”
Thăng lên 1 lv nữa Thiên Thiên vui tươi hớn hở: “Oh.” Đang chìm đắm trong cảm giác thăng cấp thành công tốt đẹp thì khung tán gẫu mật lộ ra một hàng chữ là đồ môn sự đệ của Thiên Thiên, ‘Hữu sự nhân thuyết sự nhân’ sớm lên tới lv tám mươi, trang bị khá ổn.
<Mật> [Hữu sự nhân thuyết sự nhân]: giết ta đi, hơn nửa tháng… Thiên Thiên làm sao sư tỉ còn lv 37 đây?”
Mới vừa rồi còn 36 đây…
Đối với vấn đề như vậy Thiên Thiên vốn đã chết lặng, cảm thấy sư đệ nói thế bất đắc dĩ cùng bi phẫn, Thiên Thiên cảm thấy không thể để cho hắn quá thương tâm nói như sau:
<Mật> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]: ”Này có thể là… biểu hiện là tỷ chơi trò chơi này là một sai lầm!”
Bên kia thời gian thật dài không có phản ứng, một lát sau Hữu sự nhân thuyết sự nhân nói chuyện:
<Mật> [Hữu sự nhân thuyết sự nhân]: “Đệ thấy người khác đều rất phù hợp sau tỷ lại… kỳ quái.”
<Mật> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]: “Đúng vậy đúng vậy, kỳ quái.” Thiên Thiên hàm hồ vài câu liền hấp tấp đi theo sau lưng sư phụ sau nhặt kinh nghiệm.
Sau một thời gian ở Lăng thị loại công ty lớn này trải qua tôi luyện, đem tất cả tiềm năng của Thiên Thiên đều phát ra đây, phảu ứng của Thiên Thiên so với bình thường nhanh nhẹn gấp ba, phá lệ chạy xong một vòng bí cảnh tổng cộng chỉ chết có ba lượt, trong đó ngã chết một lần, bị quái vật đánh chết hai lần vì thế sư phụ Thiên Thiên Lão nạp ăn không làm cảm động đến rơi nước mắt:
<tổ đội> [Lão nạp ăn không làm] :”Thiên Thiên, đồ đệ cuối cùng có tiến bộ, không để cho vi sư thất vọng!”
Thiên Thiên xin lỗi cười:
<tổ đội> [Thiên Thiên đánh Ba Tư]:”Đa tạ sư phụ khen ngợi, đồ nhi sẽ tiếp tục cố gắng !”
Liên tục đánh quái thăng cấp đến tám giờ rưỡi, Thiên Thiên thuận lợi lên tới lv 40, sau một hồi khúc chiết cùng đau xót Thiên Thiên không dám lên tiếng nữa tránh cho Hách Sảng nghe lại muốn đập con chuột.
Tại Lăng thị đi làm hơn một tháng từ thời gian thử việc chuyển thành viên chính thức mặc dù có làm hỏng vài đôi giày nhưng lương tiếp tục tăng lên là Thiên Thiên có động lực đi tiếp, có lực lượng này cổ vũ Thiên Thiên cảm giác mình chính là một con gián đánh không chết, không chỉ đem mình hết bổn phận hết sức công tác ngay ngắn rõ ràng, mỗi ngày còn có thời gian chơi game Thiên Thiên cảm thấy cuộc sống quá hoàn mỹ.
Hiển nhiên tại khi Thiên Thiên cảm thán cuộc sống hoàn mỹ đồng thời người bên cạnh nàng mỗi một người đều đã tới gần bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, liền vừa trong chốc lát công phu thăng cấp kia Thiên Thiên tán gẫu mật đã đầy.
Nhị sư đệ của Thiên Thiên nói
<Mật> [Thầy trò làm cho quái]: “Thiên Thiên, đem ID tỷ ra đây đệ giúp tỷ thăng cấp đừng hỏi vì cái gì, đệ thật sự là nhìn không được nữa!* vẻ mặt khóc lớn *”
Lưu sư muội của Thiên Thiên kêu
<Mật> [Đánh Đậu Đậu Đậu Đậu]: “Sư tỷ, muội cho tỷ tên một người thăng cấp siêu nhanh tỷ thêm hắn vào, nhớ rõ nhất định phải thêm nhất định phải thêm! *ngọn lửa cháy bừng bừng* “
Tam sư muội Thiên Thiên thì
<Mật> [Viên linh lợi]: “Sư tỷ, trên người của tỷ làm muội có cảm giác không thể hiểu được … khí chất quá đặc biệt. *vẻ mặt hung ác* Vì cái gì lúc trước ký túc xá lại tắt điện, vì cái gì muội không sớm nửa giờ bái sư….gào khóc gào khóc! !”
Thiên Thiên không có xem hết, quyết đoán từng cái trả lời: “Không phải là bản thân.” Bỏ qua một bên sư huynh sư muội vô danh phẫn nộ, Thiên Thiên rất thích không khí hoà ái của sư môn hữu này.
Khung tán gẫu mật đột nhiên bị người ta spam đầy, làm chuyện loại này ngoại trừ Hách Sảng không có người thứ hai.
<Mật> [Bố sảng khoái]: “Thiên Thiên mau tới, bạch y như phong đang đánh nhau! Hắn rõ ràng đã trở lại!”
Thiên Thiên nghiêng đầu, Hách Sảng không biết từ khi nào … đã trở lại, trong miệng ngâm 1 cái kem que nhìn chằm chằm hai mắt tỏa sáng, vừa thật nhanh viết chữ:
<Mật> [Bố sảng khoái]: ”Gào khóc rất đẹp trai, ni mã không chịu nổi!”
Thiên Thiên yếu ớt hỏi: “Bạch y như phong là ai?” Nhận được một cái khinh khỉnh thêm khinh bỉ.
“Bạch y như phong mà cậu cũng không biết?” Hách Sảng ném đi que kem:
“Phải! Cậu không biết là đương nhiên, dù sao cậu cũng sẽ không có cơ hội biết loại người cấp bậc đại thần này!”