Thượng Cung - chương 19 part 2

Hô hấp của ta bị nghẹn lại, lại nghe hắn nói: “Hôm nay trẫm thực sự không rảnh rỗi, sẽ tới trong vòng hai ba ngày gần đây!”

Ta chậm rãi đi qua bình phong khắc hoa, thẳng đến khi hắn nhìn không thấy, mới âm thầm cắn răng. Hắn đang đày đoạ ta trá hình, để hai ba ngày này ta ăn không ngon, ngủ không yên, thời thời khắc khắc đều đợi chờ đề phòng. Hắn nói đúng, hắn ở trong cung lâu hơn ta, biết rõ lòng người, ngày chém đầu cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là những ngày chờ đợi, dài đằng đẵng mà dày vò.

Điều duy nhất làm ta vui mừng là, hắn không có chứng cớ nào có thể chứng minh chuyện này.

Đi ra ngoài cửa, gió lạnh thổi qua, niềm hưng phấn tranh đấu mới rồi cũng lụi tắt, trái tim ta lại tràn ngập nỗi lo sợ bất an chưa bao giờ có. Hắn cần công bố chân tướng chuyện này, đương nhiên muốn tìm một kẻ chết thay, mà ta, cũng là một trong những người thích hợp nhất, hơn nữa ta vừa mới biết bí mật của hắn, chẳng lẽ hắn không muồn diệt trừ người biết chuyện này đi?

Hiện giờ, ta đành phải gắt gao giữ chặt hoàng hậu, khiến nàng không thoát thân được, hi vọng Hạ Hầu Thần vì muốn giữ thể diện cho hoàng hậu, mà giơ cao đánh khẽ với ta.

Nhờ chuyện này, sự sợ hãi khi Hạ Hầu Thần nói muốn tới Lan Nhược hiên chậm rãi bị nhạt dần, ta chỉ cẩn thận hồi tưởng mỗi một tình tiết trong chuyện này, xem có lưu lại bất kỳ nhược điểm nào không.

Tố Khiết thấy ta trở về, sớm đã chuẩn bị bếp lò nước ấm, loại trừ khí lạnh trên người ta, nói: ” Bệnh phong thấp của nương nương hôm qua vừa mới đỡ, cũng không thể để tái phát. Lúc nương nương ra ngoài, sợ mùi thuốc mỡ trên người ảnh hưởng đến quý phi nương nương, rửa sạch thuốc mỡ mới đi. Nô tì đã xin thêm thuốc mỡ ở chỗ ngự y, nương nương mau bôi thêm.”

Ta than nhỏ trong lòng, có làm tốt tất cả biện pháp phòng bị thì sao, hắn đã nhận định là ta, thì đó là ta.

Lúc ta mới làm Tuyển thị, Sư Viện Viện nhờ một cái váy bách điểu mà được Hạ Hầu Thần coi trọng, tuy hoàng hậu có sai người âm thầm ngăn trở, nhưng nàng cũng đã giành hết danh tiếng, từ lúc đó ta đã biết, xung đột giữa hoàng hậu và Sư Viện Viện, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Ta vì thêu kiện váy bách điểu, ngồi ở thiên điện của Sư Viện Viện, chỉ cách phòng trong một bức vách, ngửi được từ trong phòng nàng truyền tới mùi tiên mao nhàn nhạt. Đây là một loại thuốc có độc tính thôi thúc tình dục, sau khi đốt lên, lại biến thành không độc, ngược lại có thể khiến người ta sung sướng. Loại thuốc này, trong cung chẳng hề cấm dùng, nhưng mà, tiên mao này cũng là thuốc dẫn của rất nhiều vị thuốc khác, có thể tăng cường dược tính của những loại thuốc khác.

Sinh hoạt nhiều năm trong cung, ta tự nhiên biết nên nắm chắc tất cả cơ hội. Nàng ta mâu thuẫn với hoàng hậu, đó là cơ hội của ta. Thế là ta kêu Khổng Văn Trân thường xuyên đưa đến cho Sư Viện Viện một ít đồ gia dụng mà Tư thiết phòng mới chế ra. Những đồ gia dụng này không có gì đặc biệt, chỗ đặc biệt duy nhất đó là, bộ phận kết nối các loại đồ gia dụng này được làm từ gỗ hồ đào đen mềm, mà loại gỗ mềm này có thể hấp thu rất tốt các loại hương thơm trong không khí, ví dụ như có một số chùa miếu, quanh năm hun hương, hương án liền hấp thu hương vị của đàn hương, nhiều năm không phai, loại gỗ mềm này, cũng như thế. Tuy rằng không phải mỗi lần Sư Viện Viện đợi hoàng thượng đến, đều đốt loại hương liệu này, nhưng đồ gia dụng mới Tư thiết phòng không ngừng đem đến đã dần dần thay thế hết các vật dụng cũ trong phòng nàng, mỗi một món đồ làm bằng gỗ hồ đào đen sẽ hút một chút tiên mao, mùi hương liền không dễ gì tan hết, dù cho mấy tháng gần đây, từ lúc nàng có thai, đã không đốt loại hương liệu này nữa.

Nhưng chừng đó cũng đã đủ.

Tiên mao chẳng qua là một loại thuốc dẫn mà thôi.

Nữ nhân trong cung, có ai không tranh không giành? Lấy tính cách của Sư Viện Viện, vào đêm nàng nhận hoàng ân, lại bị ta cắt ngang, trong lòng nàng làm sao không oán hận? Sao lại không chú ý đến đường đi nước bước của ta? Ta xin đồ của hoàng hậu, mà vừa khéo Nguyệt Dung Hoa lại đến thăm, với bản tính của Nguyệt Dung Hoa, đang kinh hoảng muốn tìm chỗ dựa vững chắc, làm sao lại không mang tin tức này tới chỗ Sư Viện Viện?

Kỳ thật, vào một đêm thêu váy bách điểu kia, lúc ta vội vàng đuổi kịp bước chân hoàng thượng, ngẫu nhiên quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy biểu tình khi nàng chậm rãi đóng cửa phòng, trong nháy mắt đó, ta lập tức hiểu rằng, ta phải bảo vệ mình.

Cho nên, ta kêu Khổng Văn Trân không ngừng đem những đồ gia dụng kiểu dáng mới mẻ này qua. Nếu như nàng không đụng đến ta, những đồ gia dụng này tự nhiên vô hại với nàng, nhưng một khi tình thế bức bách, những đồ vật đó sẽ giúp ta một tay.

Ta vốn là người như vậy, vì muốn sinh tồn, sẽ tính toán rõ ràng tất cả những kẻ có thể gây hại cho ta, tuyệt đối không bỏ sót. Bởi vì ta biết, ở trong cung, chỉ cần hơi vô ý, liền vạn kiếp bất phục***.

(***Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp cũng không thể quay lại)

Thân phận như ta, ở trong cung thật sự quá dễ dàng mất mạng, cho nên, ta đành phải ra tay trước.

Nàng không ra tay với ta, nhưng những cạm bẫy sớm mai phục này, lại thành lợi thế để ta bày tỏ lòng trung với hoàng hậu. Chuyện này cũng không oán ta được,  ta đã ngồi chung một chiếc thuyền với hoàng hậu, thì phải bảo vệ chiếc thuyền này không chìm.

Ghế tử đàn hoa lệ tươi đẹp, nhưng lúc chiếc ghế này tiến cống, chẳng hề đẹp đẽ như thế, chỉ mang màu gỗ thô, mộc mạc mà xám xịt. Đồ đạc trong hoàng thất, tự nhiên phải đẹp đẽ quý giá, nổi bật phù hợp với tất cả bài trí trong phòng mới được, Tư thiết phòng liền mời thợ có tay nghề sơn cao siêu sơn lên ghế một lớp sơn lót, sau đó dùng sơn thêm một lớp sơn bóng. Bởi vì ta xin hoàng hậu chiếc ghế dựa này, Khổng Văn Trân cũng biết tương lai cái cái ghế dựa này sẽ được mang đến chỗ ta, cho nên xin ta chút ý kiến, để nó càng thêm đặc biệt, vì vậy mà ta nói ra chút đề nghị, trong lớp sơn bỏ thêm một ít bạc để nó càng thêm sáng bóng, khiến mặt ngoài ghế tử đàn như được phủ thêm một tầng màu bạc nhàn nhạt, lại dùng cát vàng vẽ mấy hình vẽ may mắn trên chỗ tựa lưng, mà hệ thống suởi hơi dưới đùi, gỗ thô vốn đã trơn bóng, ta lại bảo Khổng Văn Trân yêu cầu thợ thủ công mài thêm một lần. Ta biết rõ trong cung dùng thứ gì để mài, than củi đã nung khô cùng với chút tóc tẩm dầu bóng. Để mài cái ghế được sáng hơn, ta kiến nghị dùng dầu mài chiết xuất từ một loại hạt cải dầu Tây Vực, những thứ này bỏ chung một chỗ cũng hoàn toàn không có chút độc tính nào, hơn nữa cái ghế mới chế tạo xong đã được phơi trong phòng thông gió một tuần lễ, cũng không còn chút nguy hại nào.

Nhưng đáng tiếc, chỉ vì ta muốn cái ghế dựa này, Sư Viện Viện lập tức chạy tới giành, cho nên, vội vàng bưng nó về Tê Hà các. Nói thật,  dù cái ghế dựa này không phơi gió, đối với người bình thường cũng không có hại gì, chỉ tiếc, nàng là một phụ nữ có thai.

Hơn nữa, đồ gia dụng trong phòng nàng hấp thu độc tiên mao.

Mặc dù như thế, nếu như nàng không ngày ngày châm bếp lò dưới chân, cũng sẽ không gây thương tổn gì cho nàng. Chỉ tiếc, vì muốn thị uy với hoàng hậu, thị uy với ta, hàng đêm nàng đều châm bếp lò dưới ghế đàn hương, tiên mao và bạc, cát vàng cùng với hạt cải dầu Tây Vực trộn lẫn vào nhau, bị bếp lò hun ấm, thông qua không khí hấp thu vào trong bụng, liền tạo nên một loại sức ép, một loại sức ép mãnh liệt mà người có thai không thể chịu đựng nổi, giống như xạ hương****.

Người trong cung nói đến tranh đấu giữa phi tần tiền triều, nói về mưu hại con nối dõi của người khác, sẽ đề cập đến xạ hương, nói bỏ nó vào trong son phấn, hoặc bỏ vào trong túi hương, liền có thể khiến người ta sẩy thai trong vô hình, ta thầm cười lạnh trong lòng. Thứ dễ thấy như thế, có ai không cẩn thận dè dặt đề phòng? Đừng nói hại người, chỉ sợ chưa hại được, đã lộ ra chân tướng.

Người trong cung, gia thế mỗi người đều hiển hách, có ai không nhận biết thứ này? Cho nên, người dùng thứ này, đó là kẻ ngu xuẩn nhất.

Mà mấy ngày đó, ta bị phong thấp đau đến cả đêm khó ngủ, chắc hẳn có người đem tình hình của Lan Nhược hiên đến nói cho nàng. Nàng chẳng phải càng thêm đắc ý, càng muốn hoàng thượng ở cùng nàng đến tối muộn, kêu người đem đủ loại tình hình ở Tê Hà điện truyền ra. Cho nên, mấy ngày đó ta không cần kêu người ra ngoài tìm hiểu, đã có người khác mang hết thảy những chuyện ở Tê Hà điện truyền vào tai ta, khiến ta bực bội khó chịu.

Hoàng thượng đã ở lại Tê Hà điện, ghế nằm tử đàn tự nhiên cũng đốt tới khuya. Loại thuốc mãnh liệt như thế đốt một hai canh giờ cũng không hại gì, nhưng chỗ đặc biệt của ghế tử đàn, đó là có thể giữ hơi ấm cả ngày không tan, hơn nữa cung nhân thường xuyên bỏ thêm than, tất nhiên là đem mấy thứ kia hết nướng lại nướng, càng lúc càng mãnh liệt, hấp thụ vào trong cơ thể, sẽ thành tai họa.

Kết cục của Sư Viện Viện, chẳng phải do ta mang đến cho nàng, là chính nàng tự chuốc lấy. Nàng có rất nhiều cơ hội bảo vệ đứa bé trong bụng: nếu như nàng không tranh giành với ta, nếu như nàng không yêu cầu hoàng thượng ở cùng nàng đến khuya, hoặc nếu như, một đêm ta thêu bách điểu kia, nàng không dùng ánh mắt oán hận như thế nhìn ta, dù cho ngăn cách bởi màn đêm dày đặc, ta vẫn nhìn rõ được ánh mắt nàng, như vậy, tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh.

Chỉ tiếc, đời nguời không có nếu như, nàng bay quá cao, đắc ý vênh váo thái quá, ở trong cung, chuyện này chẳng phải là tử huyệt sao?

Nàng xuất thân thế gia, thân ở địa vị cao, vốn không nên oán hận phi tần cấp thấp như ta, chỉ tiếc, một khi nàng chung tình với Hạ Hầu Thần, liền nhập ma chướng, rốt cuộc cũng không quay đầu lại được nữa.

Ở trong cung, nếu muốn hại người, với ta mà nói, kỳ thật dễ dàng hơn dân gian nhiều, chỉ cần đẩy nhẹ, liền có người khẩn cấp vội vã thực hiện.

Ta cẩn thận hồi tưởng hết thảy tình tiết, cho rằng chuyện lần này không hề có sơ hở, không có chút dấu vết nào, sự hoài nghi cua Hạ Hầu Thần chỉ là giả dối hư ảo. Huống chi ta cho rằng, Hạ Hầu Thần cũng rắp tâm giúp một tay đấy thôi. Hắn đã phát hiện từ sớm, vậy mấy ngày trước tại sao còn tùy ý để Sư Viện Viện càn rỡ, không đi ngăn cản. Tâm tư người này, càng lúc càng khiến ta đoán không ra.

Nghĩ tới Hạ Hầu Thần, ta liền không tự chủ được lo âu chuyện hắn nói muốn tới Lan Nhược hiên. Hắn quả nhiên biết cách đày đoạ người khác, ở trước mặt hắn, ta giống như con hát đối mặt với ngàn vạn người xem, nhất định phải diễn thật tốt, không được sơ hở. Hắn lại năm lần bảy lượt xé lớp da mặt của ta, lại làm cho ta càng nổi lòng háo thắng. Ta nhìn gương nghiền ngẫm, chỉ mong sẽ không bị hắn vạch trần gương mặt thật.

Hai ngày này, ta không nghe nội thị giám truyền tới tin tức muốn ta thị tẩm, nhưng tâm tư lại không được thả lỏng một ngày.

Hai ngày này trong cung gió giục mây vần, ta cũng thức thời không đi đến chỗ hoàng hậu, hoàng hậu cũng cẩn thận dè dặt chẳng sai người đến thông truyền tin tức, nhưng tin tức vẫn từ bốn phương tám hướng truyền tới chỗ ta. Nghe nói Nguyệt Dung Hoa đã bị bắt, trong nấm đầu khỉ nàng mang đến cho Sư Viện Viện có một chút độc tính, có thể khiến người ta triệt sản; nghe nói nấm đầu khỉ này chẳng hề sinh trưởng ở thiên nhiên hoang dại, mà do nhà nàng tự trồng; nấm đầu khỉ vốn sinh trưởng trên cành cây đại thụ đã mục nát, điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, không biết nhà nàng dùng cái phương pháp gì, lại khiến nấm đầu khỉ có thể sinh trưởng trên gỗ mục bình thường; nghe nói kết quả điều tra, bên trong gỗ mục nhà nàng lấy nước hoa hồng tưới vào, vì vậy mà sinh ra độc tính…

Tố Khiết vừa nghe đến tin tức này, liền vội vàng định vứt bỏ bao nấm đầu khỉ Nguyệt Dung Hoa đưa tới. Ta nghe cái tin tức này, lại cười nói: “Món nào ăn có thể chết người, ta lại phải thử một chút, kêu cục tư thiện đêm nay chưng mang tới đây.”

Tố Khiết nôn nóng khuyên: “Nương nương, vậy sao được? Nếu như thân thể ngài ăn vào bị hư hỏng gì đó, về sau cũng không có…”

Ta cười, ngắt lời nàng, “Lời đồn trong cung sao có thể tin, không cần lo nhiều!”

Hành vi của Hạ Hầu Thần, đã khiến ta thấy được rõ ràng, trừ phi hoàng hậu có thai, hắn tuyệt đối sẽ không để phi tần khác sinh ra con nối dõi trước, sao ta không sớm an bài, để tránh ngày sau chịu thêm một lần khổ? Không có người bảo vệ mình, chỉ có chính bản thân mình mới có thể bảo vệ mình.

Nếu như nấm đầu khỉ dùng phương pháp này sản xuất ra, ta tin rằng mối nguy hại không lớn, tối đa chỉ có hiệu quả tránh thai, hơn nữa thời gian có hạn định, tuyệt đối không thể khiến Sư Viện Viện sanh non. Nguyệt Dung Hoa chẳng qua là kẻ chết thay ta và hoàng hậu mà thôi.

Hạ Hầu Thần muốn cho Sư gia một cái công đạo, chắc hẳn đây chính là cách giải quyết của hắn. So sánh với Sư gia là danh môn mới nổi, Nguyệt Dung Hoa nữ nhi của thất phẩm Huyện lệnh nho nhỏ này quả thực có thể hy sinh.

Ban đêm, Khổng Văn Trân nấp trong màn đêm len lén tới tìm ta, khó hiểu hỏi chuyện cái ghế. Ta khẽ cười lạnh trong lòng, nếu như bố cục của ta có thể để ngươi nhận ra, như vậy chức thượng cung này ta làm cũng như không, trên mặt bày ra thái độ hờ hững giả vờ không hiểu lời nàng nói. Nàng đành phải phẫn nộ bỏ đi, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn chút.

Ta hiểu được, nếu ta bị tra ra cái gì, thì Khổng Văn Trân cũng không thoát thân được, moi móc một hồi sẽ lòi ra một mảng lớn, nàng tự nhiên sẽ đến thám thính tình hình. Nàng cũng như hoàng hậu, vì bảo vệ bản thân, đành phải bảo vệ ta, ta tin tưởng dù nội thị giám có tới cục Thượng Cung tra xét, phải trả lời thế nào, chắc hẳn nàng biết rất rõ.

Trước khi thành công, ta đã định liệu tất cả đường lui, phong kín tất cả khả năng có thể đẩy ta hãm sâu vào vũng bùn, làm sao ngu ngốc như Nguyệt Dung Hoa, dễ dàng bị người ta tra ra nhược điểm?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3