Thượng Cung - chương 28 part 2

Ta muốn truyền lại tin tức cho nàng, nhưng có thánh chỉ của
hoàng thượng, tuy nữ quan coi ngục cung kính với ta, nhưng chấp hành thánh chỉ
rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng sẽ không thay ta truyền tin tức ra ngoài. Ta nghĩ tới
nghĩ lui đúng là hết đường xoay sở.

Lại qua hai ngày, Lý Sĩ Nguyên lại mời ta ra khỏi nhà tù, nói
là còn nhiều nghi nan chưa giải, xin nương nương giúp một tay giải thích nghi
hoặc. Ta thầm nghĩ, giải thích nghi hoặc không phải sở trường của ông sao? Nếu
như ta có thể giúp ông giải thích nghi hoặc, sẽ không bị bỏ tù đến bây giờ!

Không ngờ một chút khó chịu rất nhỏ trong giọng nói của ta lại
bị hắn cảm giác được, lão cáo già nháy nháy mắt, đột nhiên hỏi: “Tại sao lão thần
lại có cảm giác nương nương ở trong ngục rất thoải mái, chẳng hề muốn đi ra?”

Ta sợ hãi cả kinh, vội vàng cười nói: “Lý đại phu*** nói
đùa. Trong lao có thoải mái, cũng không phồn hoa tựa gấm được như trong cung. Bản
phi đã quá quen với những ngày an nhàn, sao lại không muốn ra?”

 (***Đại phu: Chức
quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.)

Lý Sĩ Nguyên liền đoan đoan chính chính mỉm cười, không tiếp
tục đề tài này nữa, chỉ hỏi lại tình hình đêm đó, cau mày nói: “Nghiệm chứng của
ngự y, không khác những gì nương nương nói. Thái hậu thật sự là vì đi tả làm
cho thân thể không chịu nổi, bệnh tim đập nhanh đột phát mà chết. Về phần có
quan hệ đến canh thuốc nương nương mang đến không, cũng rất khó nói, nhưng dược
vật tương xung, cũng là sự thật.”

Hắn trách cứ nhìn ta, “Nương nương không nên tự tiện đưa thuốc.”

Được hắn nhắc nhở, ta nhớ lại vì cái gì mình lại tâm huyết
dâng trào đi thăm thái hậu. Lời Khổng Văn Trân nói là một nguyên nhân, mà Hạ Hầu
Thần lại là một nguyên nhân khác. Bởi vì trước đó vài ngày Hạ Hầu Thần dùng ngữ
khí khinh miệt ám hiệu, bảo rằng con người ta một khi lợi dụng người khác xong
liền vứt ra sau đầu, cho nên ta mới đi thăm thái hậu. Nghĩ đến đây, tất cả những
hành động mà Hạ Hầu Thần làm mang đến cho ta một chút ấm áp nháy mắt đều biến
thành băng, ta đột nhiên hiểu ra, mỗi một câu hỏi han thậm chí mỗi một biểu
tình miệt thị của hắn đều có mục đích. Lúc đó, quan hệ của ta và hắn bất giác ấm
áp hơn một chút, cho nên, ta mới để ý đến lời hắn nói, không nghĩ đến đổi lấy lại
là tình cảnh thế này!

Xem ra hắn đẩy ta xuống vũng bùn, lại sai người lôi ta ra khỏi
vũng bùn, quả thật là có mục đích khác

Lý Sĩ Nguyên thấy ta trầm tư, cho rằng ta nghĩ ra cái gì, liền
hỏi: “Nếu nương nương nghĩ ra cái gì, xin hãy nói với lão thần, lão thần có thể
tổng hợp phân tích.”

Suy nghĩ của ta hàng vạn hàng nghìn, nhưng cuối cùng chỉ có
một đáp án, vốn là như thế, Hạ Hầu Thần vốn là người như thế, đây mới là hoàng
thượng mà ta biết.

Không biết Lý Sĩ Nguyên đã nhận ra cái gì, nói: “Nương
nương, thời tiết tuy lạnh, nhưng vẫn còn hi vọng, nương nương không cần bi quan
như thế.”

Gương mặt ta lại hiện ra biểu tình bi quan sao? Không thể
như thế. Đây là chuyện hợp tình hợp lý, nên coi tất cả những gì Hạ Hầu Thần làm
đều là chuyện đương nhiên mới đúng! Không có kỳ vọng, ở đâu ra hi vọng! Ta đã
vô tình kỳ vọng Hạ Hầu Thần sao?

Ta thầm cười lạnh, lại nói với Lý Sĩ Nguyên: “Lý đại nhân, bản
phi thực sự nghĩ không ra đêm đó còn phát sinh cái gì. Tất cả những gì bản phi
hay biết đều nói cho đại nhân cả rồi, chỉ hi vọng Lý đại nhân có thể mau chóng
điều tra rõ chân tướng, trả lại thanh danh trong sạch cho bản phi.”

Cặp mắt Lý Sĩ Nguyên đảo qua mặt ta, bỗng nhiên cười nói:
“Lão thần đã lĩnh thánh chỉ, sẽ đem hết toàn lực điều tra rõ chân tướng vụ án
này. Kỳ thật án này nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng
không đơn giản, nói nương nương có tội cũng được, vô tội cũng được, còn phải
xem hành động của người nào đó, muốn tìm ra chứng cớ đích thực, cũng khó.”

Hắn nói một phen đã khiến ta hiểu ra chân tướng. Vụ án này,
kỳ thật luôn nằm trong bàn tay con người, nếu như hoàng hậu thẩm án, ta liền có
tội. Nhưng triều cục lấy lợi làm đầu, cứ nhập nhằng đẩy ta ra chịu trận, đó mới
quyết định có lợi nhất chăng?

Đôi mắt không lớn lắm của Lý Sĩ Nguyên ngẫu nhiên lướt qua
ta một chút, giống như có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của ta. Ta đột nhiên
nghĩ ra một kế, liền nói: “Lý đại nhân, giao tình giữa bản phi và hoàng hậu
luôn thâm hậu, từ khi xảy ra đại nạn này, lại do hoàng hậu thẩm án bản phi, bản
phi muốn hỏi hoàng hậu một chút, nàng lấy chứng cớ từ đâu mà đưa bản phi vào
Tông Nhân phủ? Bản phi gặp đại nạn lần này, đau lòng lắm, vẫn chưa có cơ hội hỏi
hoàng hậu. Lý đại nhân có thể thỉnh cầu hoàng thượng, để bản phi trông thấy
hoàng hậu, có lẽ sẽ có trợ giúp trong quá trình thẩm án?”

Nếu như dùng cách khác không thể gặp được hoàng hậu, ta liền
quang minh chính đại thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn để ta gặp mặt nàng. Hoàng
hậu cũng không phải là người có liên quan đến vụ án, chỉ là người thẩm án thôi,
có lẽ hắn sẽ chấp thuận?

Gương mặt Lý Sĩ Nguyên không có vẻ bất ngờ, giống như mong muốn
của ta là chuyện đương nhiên, chỉ bình thản nói: “Cũng được. Án này coi như bế
tắc rồi, lão thần cũng không có nhiều chứng cớ xác thực để giúp nương nương, có
lẽ nương nương có thể tự tìm đường ra.”

Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy khi hắn nói hai chữ “Đường
ra”, ý vị đặc biệt sâu xa, nhưng ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lại không
nhìn ra cái gì.

Xem ra trong cung chẳng những là một chỗ có thể khiến người
ta nhanh chóng trưởng thành, còn đào tạo con người trở thành một kẻ giỏi diễn kịch,
quan trường cũng vậy thôi.

Tuy chức quan của Lý Sĩ Nguyên không cao, nhưng sự lợi hại
và nhanh nhẹn của hắn lại không thua bất kỳ ai.

Quả nhiên, không biết Lý Sĩ Nguyên thương lượng với hoàng
thượng thế nào, hôm sau vừa mới rửa mặt chải đầu xong, ta đã nghe thấy nữ quan
coi ngục vội vàng chạy tới, nói với ta: “Nương nương, trong cung truyền lời,
phượng giá của hoàng hậu nương nương đang nhắm thẳng tới Tông Nhân phủ, nói là
phụng thánh chỉ tới thăm nương nương.”

Ta đáp lên tiếng, nói: “Trong phòng quá nhiều bếp lò, hiện tại
trời đã trong, cất bớt hai cái đi. Hoàng hậu nương nương váy dài phết đất,
không nên đốt than.”

Nữ quan coi ngục cảm thán, “Nương nương suy nghĩ thật chu
đáo chặt chẽ, việc lớn việc nhỏ gì cũng nghĩ cho người khác.

Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, thầm nghĩ nữ nhân thoạt nhìn
thô bỉ này kỳ thật lại rất cẩn trọng tinh tế.

Nàng kêu người bưng hai cái bếp lò ra, trong phòng liền trống
trải hơn rất nhiều, khôi phục lại tình trạng trước khi Hạ Hầu Thần đến.

Qua buổi trưa, ăn xong cơm trưa, Thời Phượng Cần mới tiền hô
hậu ủng mà tới. Bởi vì vẫn còn trong đại tang, toàn thân nàng trắng thuần như
hoàng thượng, trên đầu cũng không mang châu thoa, người hầu hạ bên cạnh cũng
như vậy, trắng bệch như mưa tuyết tung bay.

Khác với trước kia, nàng không thể nói chuyện một mình với
ta, xem ra nàng cũng không dám cho người bên cạnh lui xuống, luôn có người đi
theo. Thấy nàng như thế, ta không biết nàng e ngại Hạ Hầu Thần, hay là vì sợ
sinh chuyện mà không dám ngỗ ngược đây?

Ta hành lễ với nàng xong, nàng liền kêu người mở cửa, vào lồng
sắt của ta, biểu tình trên gương mặt rất thân thiết, vừa tiến vào liền nắm lấy
tay ta, “Muội muội khổ cực rồi, phòng này thật lạnh. Trong lao ẩm ướt, muội muội
phải bảo trọng thân thể mới được.”

Ta nghĩ, lần này nàng tới, thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Lần
trước, ngay căn phòng này nàng cũng không sẵn lòng tiến vào, chỉ chịu nói chuyện
với ta ở ngoài song sắt, bây giờ thì lại vào phòng, còn cầm tay, tất nhiên là
làm cho người bên ngoài xem.

Ta liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng,
cai ngục đối xử với thần thiếp rất tốt, ngày thường cũng có cung cấp bếp lò. Thần
thiếp da dày thịt béo, cũng không thấy khổ cực.”

Ta im hơi lặng tiếng nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay
nàng, nàng ngẩn ra, vội tiếp lấy, tay co rụt lại, để vào trong tay áo. Tất cả
chuyện này đều được tiến hành không một tiếng động, ngay cả nữ quan coi ngục
bên cạnh cũng không hề phát hiện. Ta nghĩ, đối với vụ án lần này, hoàng hậu và
hoàng thượng địa vị khác nhau, nhưng rốt cuộc nàng là cũng là mẫu nghĩ của một
nước, lúc đi ra, chắc không có ai dám soát người nàng.

Hoàng hậu tỏ ra rất hối hận, “Muội muội, chỉ trách bản cung
hồ đồ, mới nghe thấy việc của muội muội, vừa vội vừa đau, cho rằng muội muội phạm
phải tội lớn, dưới sự hoảng hốt rối loạn, đã phán đoán sai lầm. Có câu vì có
yêu nên mới có giận, bản cung luôn qua lại thân thiết với muội muội, cho nên mới
như thế. Muội muội sẽ không trách bản cung chứ?”

Ta nắm tay nàng, “Thần thiếp sao dám trách tỷ tỷ. Thần thiếp
đột nhiên bị tai vạ bất ngờ, chỉ hy vọng đừng liên luỵ đến tỷ tỷ, không dám cầu
mong gì hơn?”

Hoàng hậu liền đánh giá chỗ ta ở một chút, sờ sờ cái chăn
bông, cau mày nói: “Lần trước bản cung tới thăm muội muội, dặn dò Tư chế phòng
đưa tới chăn bông hai cân, tại sao chăn bông này lại mỏng như vậy?”

Chăn bông vốn không mỏng, nhưng hoàng hậu muốn diễn kịch ở
trước mặt mọi người, ta đành phải theo hầu nàng, liền khuyên nhủ: “Hoàng hậu
nương nương, thần thiếp được nương nương chiếu cố, ở trong ngục lại có mền tơ,
có áo bông để mặc, đã vinh hạnh lắm rồi. Tư chế phòng đưa đồ tới đây cũng chẳng
hề chậm trễ chút nào, thần thiếp cũng tự biết đủ.”

Lúc này hoàng hậu mới dừng tay, kêu nữ quan coi ngục quỳ xuống
thỉnh tội đứng dậy, lại cẩn thận dặn dò nàng phải chăm sóc ta chu đáo, không được
lơ là. Nữ quan coi ngục tất nhiên là hết sức lo sợ đáp ứng, lúc này nàng mới
thôi.

Ta nhìn lướt qua quan coi ngục và những người khác, gương mặt
ai cũng lộ vẻ khâm phục, liền biết mục đích của nàng ta hôm nay đã đạt được. Ở trước
mặt mọi người, nàng vẫn là một vị hoàng hậu tốt, đoan trang hòa ái, có thể tin
phục thiên hạ như trước, chỉ vì bị người nào đó che đậy, giận quá mất khôn, mới
đưa ta vào Tông Nhân phủ.

Đối với ta mà nói, tin tức muốn truyền đã thành công đưa cho
nàng, về phần nàng làm thế nào, đó là chuyện của nàng. Chỉ hy vọng nàng không
giống như Ninh Tích Văn, mới gặp gỡ Hạ Hầu Thần một lần, đã trở thành đống bùn
loãng không thể trát được tường.

Cơ hội tốt như thế, ta chưa hề buông tha hi vọng. Tuy rằng Hạ
Hầu Thần chặn ngang một cước, khiến kế hoạch của ta khó khăn trùng trùng, nhưng
chỉ cần có khả năng, ta vẫn muốn thử một lần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3