Thượng Cung - chương 29 part 2

Chương 29.2:Lao ngục lạnh lẽo, thân nhân lại mang đến sự ấm áp.

Edit&Beta:Myumyu.


 

Đúng lúc này, ngoài cửa lao có người hô: “Lý đại nhân đến.”

Ta lập tức đứng lên, lẩm bẩm nói: “Có tin tức?”

Nữ quan coi ngục thấy bộ dáng vừa vui mừng vừa sầu lo của
ta, liền nói: “Nương nương, Lý đại nhân nhất định sẽ mang tới tin tức tốt,
nương nương có thể yên tâm rồi.”

Ta cảm kích mà nói: “Phiền ngươi ở cạnh ta cả đêm, bản phi
thật sự không biết lấy gì để báo đáp.”

Nghe ta nói như thế, nữ quan coi ngục có chút luống cuống,
tay chân không biết để vào đâu, nửa buổi mới nói: “Nô tỳ đâu đáng để nương
nương nói như thế. Nương nương là quý nhân trên trời, nô tỳ hầu hạ nương nương
vốn là việc phải làm.”

Ta nắm tay nàng, chỉ thấy tay nàng thô ráp nhiều nếp nhăn,
chắc hẳn thường ngày đã quen lao động chân tay. Ta nói: “Từ khi bản phi vào ngục
tới nay, nhiều lần được ngươi chiếu cố. Bản phi ở trong cung đã quen với tình
người ấm lạnh, không ngờ rơi xuống bước đường này, lại có được một tỷ muội tốt
như ngươi ..”

Mấy lời này khiến hốc mắt quan coi ngục đỏ hồng, ta cũng bùi
ngùi. Lúc này, liền nghe có tiếng người ồn ào từ ngoài cửa sắt vang lên, Lý Sĩ
Nguyên vội vã đi vào, còn muốn hành lễ theo lệ, ta vội vàng nói: “Lý đại nhân
không cần đa lễ, tìm ra mẫu thân chưa?”

Lúc này Lý Sĩ Nguyên mới nói: “Nương nương, đại sự không ổn.
Theo tin tức nô tài tra được,  sau khi lệnh
tôn ra khỏi Tông Nhân phủ, liền bị người trong cung đón đi, hiện đang ở trong
cung…”

Ta vội la lên: ” Tội danh của bản phi chưa định, vì sao lại
liên lụy đến người nhà ta? Không được, ta phải thỉnh cầu hoàng thượng, thả mẫu
thân ta ra mới được.”

Lý Sĩ Nguyên lắc lắc đầu nói: “Nương nương không biết chứ,
vì thái hậu mới hoăng, Tín vương mượn cơ hội này đã đến kinh thành vào mười
ngày trước, tỏ vẻ nhất định phải nghiêm trị hung thủ đầu độc thái hậu, hiện
đang ở trong cung. Nghe nói mẫu thân ngài không phải bị giam ở đâu khác, mà là
đang ở chỗ hắn…”

Hắn quan sát sắc mặt ta một chút, “Nương nương cũng đừng quá
tuyệt vọng, sự tình chưa chắc đã không thể chuyển biến. Chỉ cần nương nương chịu
nói thật với vi thần, rốt cuộc ngài và lệnh đường đã nói chuyện gì?”

Ta lẩm bẩm nói: “Là bản phi liên luỵ mẫu thân, bản phi đúng
là đã hại người còn hại mình…”

Hắn tùy mặt gửi lời, “Nương nương, nếu như lệnh đường thực sự
đã nói ra cái gì, ngài cũng phải kể lại cho vi thần biết, vi thần mới an bài tốt
được.”

Ta lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ tuyệt vọng, “Lý đại nhân, đa tạ ý
tốt của ngài, nếu như mẫu thân không thể thoát khỏi khốn cảnh, ta có chết không
đáng tiếc…”

Lý Sĩ Nguyên khuyên giải nửa ngày, ta vẫn trầm mặc không
nói, chỉ cầu xin hắn cứu mẫu thân ta ra. Hắn cũng hết cách, lại nhớ có tin tức
mới truyền tới, khuyên giải an ủi vài câu, liền vội vàng rời đi.

Kể từ đó, liên tiếp mấy ngày, ta càng thêm ăn không ngon, ngủ
không yên, từ từ gầy rộc đi.

Nữ quan coi ngục kêu người làm nhiều món ăn vặt cho ta, ta
cũng ăn không được mấy miếng, nàng gấp đến độ nói thẳng: “Nương nương, ngài cứ
như vậy cũng không giải quyết được gì. Lệnh đường còn chưa cứu ra, ngài đã ngã
xuống trước rồi.”

Ta nói: “Cũng không biết bọn họ sẽ làm gì mẫu thân ta. Tính
khí mẫu thân luôn luôn cường ngạnh, nếu như bị đối xử không tốt…”

Cảm giác trong mắt có nước mắt trợt xuống, nhỏ giọt trên áo
bông trắng thuần, đảo mắt đã bị vải bố rất dễ hút nước hút sạch sẽ bóng loáng,
chỉ lưu lại một mảng nước mắt lớn.

Nữ quan coi ngục cảm thấy đồng tình sâu sắc, chỉ biết cùng
ta rơi lệ.

Hai ba ngày không thể an giấc, khiến ta mỏi mệt không chịu nổi,
buổi tối rốt cuộc nằm ngủ. Vừa mới nhắm mắt, lại bị người đẩy tỉnh, mở mắt ra
nhìn, trời đã sáng trưng, giương mắt nhìn lên, là nữ quan coi ngục đang đứng
trước giường ta. Ta lập tức ngồi dậy, đầy hi vọng mà nói: “Có tin tức sao?”

Nàng lắc lắc đầu, nói với ta: “Nương nương, muội muội ngài
nhờ người mang vài thứ đến cho ngài…”

 ”Nàng không tới?”

“Không có, chỉ bảo một gã sai vặt đưa tới, là một ít đồ ăn,
mời nương nương xem…”

Trong giỏ trúc là hai cái bánh mè lớn(1), mấy đĩa thức ăn,
vô cùng đơn giản, vừa nhìn đã thấy hết. Ta biết phàm những thứ mang đến chỗ ta,
đều đã trải qua sự kiểm soát của quan coi ngục, liền lật tới lật lui cho nàng
xem.

Nàng lại cười nói: “Nương nương yên tâm, những thứ này nô tỳ
đã xem qua. Muội muội của ngài cũng thật kỳ quái, nương nương vào tù nhiều ngày
như vậy không thấy nàng tới thăm ngài, hiện giờ lại sai ngừơi đưa tới những thứ
thô thiển này …”

Ta khẽ mỉm cười, đưa tay từ trong giỏ xách cầm bánh ra,
“Ngươi đã ăn quen những thứ này nên không có cảm giác gì, nhưng ta lại cảm thấy
ngạc nhiên. Ta đã nhiều năm không nếm qua những thứ này,  gia muội đúng là hiểu lòng ta.”

Nữ quan coi ngục thấy ta tươi cười, liền ngẩn ra. Ta mỉm cười
nhìn nàng, chậm rãi tách cái bánh mè bị nướng đến vàng óng rực rỡ, mùi thơm
xông vào mũi, đưa thứ nằm trong bánh mè ra, nhẹ nhàng quơ quơ. Chỉ nghe tiếng
chuông vàng thanh thúy rung động, truyền ra thật xa trong phòng giam yên tĩnh.
Ta nhìn thấy sắc mặt nàng phút chốc trắng bệch, liền nhẹ nhàng vuốt ve khóa trường
mệnh(2) có năm cái chuông nhỏ kia, nhẹ giọng mà nói: “Túc nương, nghe mọi người
xưng ngươi một tiếng Túc nương, ta cũng theo các nàng xưng ngươi một tiếng Túc
nương vậy. Món đồ này, chắc là từ khi bé vừa ra đời trước giờ vẫn chưa hề lấy
xuống. Căn cứ theo tập tục của dân gian, cho đến khi bé trưởng thành, món đồ
này sẽ phù hộ bé sống lâu trăm tuổi, không thể lấy xuống. Món đồ này chế tạo
tinh tế, hoa văn điêu khắc sinh động, do Tư chế phòng trong cung làm ra, chắc hẳn
ngươi đã phí không ít tâm huyết mới nhờ được người tạo ra nó?”

Thân thể nữ quan coi ngục lung lay sắp đổ, dùng ánh mắt
không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, giống như nhìn thấy một con rắn độc. Ta than
nhẹ một tiếng: “Túc nương, bản phi cũng có chỗ bất đắc dĩ. Ai bảo ngươi có quan
hệ tốt với Lý đại nhân. Ta biết, là hắn kêu ngươi trông chừng ta. Mấy ngày nay
khiến ngươi khổ cực suốt đêm ngày, bản phi thật xin lỗi ngươi.”

Nàng cười khổ: “Hóa ra ngài sốt ruột lo âu, mất ngủ cả đêm,
toàn là diễn cho ta xem, để tatruyền tin tức này lại cho Lý đại nhân, để hắn
buông lỏng phòng bị. Ta nghĩ, ngài đã bố trí ổn thỏa tất cả rồi.”

Ta cười cười, nhẹ nhàng phe phẩy chuông vàng, tiếng kêu
thanh thúy dễ nghe như thế, nếu như để cho em bé mập mạp mang, thì đáng yêu biết
nhường nào.

Ta nói: “Ngươi đã mấy ngày chưa được về nhà rồi? Hai đứa trẻ
đáng thương này. Bản phi nghe người ta nói, một mẫu thân vì cứu con mình, chuyện
gì cũng có thể làm được, cũng không biết ngươi có như thế hay không?”

Sắc mặt nàng xám như tro tàn lộ vẻ sầu thảm, chỉ nói: “Lý đại
nhân nhìn nhầm rồi. Lý đại nhân nói muốn nô tỳ bảo về ngài, đừng để người ta
làm hại. Theo nô tỳ thấy, người nên bảo vệ không phải là ngài. Bất cứ lúc nào
chỗ nào, ngài đều có biện pháp tự bảo vệ mình.”

Thần sắc ta buồn bã, “Túc nương, những nơi ta từng ở, đã ép
ta không thể không như thế, cũng giống như ngươi vậy thôi. Chém giết trong yên lặng
kỳ thật càng đáng sợ hơn tranh đấu quang minh chính đại. Vết sẹo trên tay
ngươi, có lẽ là do luyện công mà để lại phải không? Ngươi chẳng phải là một
quan coi ngục bình thường.” Ta nhẹ nhàng lắc lắc cái chuông trong tay, “Ta và bọn
họ phải nghĩ rất nhiều phương pháp, mới tìm đến ngôi nhà chân chính của ngươi.”

“Nương nương nói đúng, mẫu thân vì bảo vệ con mình, đúng là
việc gì cũng làm được. Nương nương muốn nô tỳ làm cái gì?”

Ở trong cung nhiều năm, ta luôn biết tùy mặt gửi lời, bình
luận tính cách một người. Ta biết, chỉ có bắt được điểm yếu của bọn họ, mới có
thể khiến họ trung thành, tùy ta sử dụng. Quan sát Túc nương trong thời gian mười
ngày. Ta dùng hết tất cả thủ đoạn, tranh thủ sự đồng tình của nàng, mới khiến
cho nàng bất giác thả lỏng phòng bị, lộ ra điểm yếu. Loại người như nàng rất đặc
biệt, giống như Khang Đại Vi, hành động không hề sơ hở, dùng tiền bạc dụ dỗ bọn
họ, chỉ tổ uổng công . Nhưng loại người này cũng có tình cảm, nên ta mới đánh bạc
một phen. Bởi vì theo sự quan sát của ta, quyền lực của vị Túc nương này có vẻ
còn lớn hơn những gì nàng biểu hiện ra ngoài.

Ta nói: “Kỳ thật bản phi chẳng hề muốn làm khó ngươi, nhưng
bản phi không có biện pháp nào khác. Bản phi sẽ không bắt ngươi làm cái gì khó
khăn, chỉ cần ngày mai khi có người cưỡng ép thẩm vấn ta, ngươi đi báo cáo muộn
nửa canh giờ là được.”

Túc nương không nghĩ đến ta bỏ ra nhiều tinh lực như thế,
cũng chỉ có một cái yêu cầu đơn giản này, trong mắt có sự hoài nghi, nói: “Thật
sự chỉ là như thế?”

Ta trả khóa trường mệnh lại cho nàng, thấy nàng vuốt ve, cực
kỳ quý trọng cất vào trong lòng, mới nói: “Chỉ là như thế thôi. Bằng không bản
phi còn muốn ngươi làm cái gì? Lấy chức quyền của ngươi, tin rằng ngươi có thể
làm được.” Ta lại chậm rãi nói”Lấy chức quyền của ngươi, cũng chỉ có thể làm được
như thế.”

Nàng chắp tay hành lễ với ta, “Được, chuyện này nô tỳ làm được.”
Nàng dừng một chút, “Nô tỳ không hiểu, Lý đại nhân phụng chỉ hoàng thượng tra
xét vụ án này, ngài cần gì phải làm như vậy?”

Ta nói: “Túc nương, nếu như vụ án này thực sự có quan hệ đến
ta, ngươi nói ta sẽ ra sao?”

Túc nương cả kinh, ánh mắt như tia chớp quét một vòng trên
người ta, “Đây không phải là chuyện nô tỳ có thể bình luận. Chỉ là hoàng thượng
và nương nương lưu luyến tình thâm, nô tỳ tin tưởng hoàng thượng sẽ mắt nhắm mắt
mở cho nương nương.”

“Ngài ấy là hoàng thượng, có rất nhiều chuyện ngài ấy không
làm không được, cần gì phải để chuyện của ta phiền nhiễu đến ngài ấy?” Ta ngước
mắt nhìn nàng, “Ngươi yên tâm, ngày mai việc muốn ngươi làm, chỉ có như thế mà
thôi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi rước họa vào thân.”

Ta ngồi xuống giường, mỉm cười, “Bản phi còn muốn ngủ một giấc,
ngươi giúp ta coi chừng, đừng để người khác đến quấy rầy. Vào giờ này ngày mai,
ngươi cứ làm như bản phi căn dặn, hai đứa con trai đáng yêu của ngươi sẽ ngoan
ngoãn ở nhà chờ ngươi.”

Lần này ta vừa nhắm mắt liền ngủ mất, trong mơ hồ nghe được
nàng nói: ” Nữ nhân này thật là…”

Ta không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ cảm thấy giấc ngủ này
thật say, thật ngọt ngào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần ta càng sảng khoái. Hóa ra
cảm giác vừa tỉnh ngủ là như thế, thực không biết mấy ngày mấy đêm không ngủ
không nghỉ này, ta làm sao có thể gắng gượng chịu nổi. Có lẽ là biết sắp ra khỏi
nhà giam này, cho nên mới ráng chịu đến giờ.

Ngày hôm sau vừa qua khỏi giờ mão, ta liền rửa mặt chải đầu
hoàn tất, dùng xong đồ ăn sáng. Lúc này trời vừa mới sáng, từ cửa sổ nhỏ hẹp
trong ngục nhìn ra ngoài, chỉ thấy mưa tuyết đã ngưng, có một mấy khối tuyết bị
ánh mặt trời chiếu rọi, tan ra rơi xuống,ta mơ hồ nghe thấy tiếng xào xạc khi
tuyết rơi xuống đất.

Ta ngủ rất ngon, nhưng Túc nương nhìn có vẻ ngủ không an giấc,
lo lắng cho con mình, lại lo lắng chuyện hôm nay, khiến thân thể nàng vốn cường
tráng dung nhan cũng tiều tụy đi. Ta giả bộ không biết. Có lẽ trong lòng nàng sớm
đã coi ta thành loại nữ tử ác độc đến cực điểm, từ khi vào ngục tới nay, những
thật tình thật ý quan tâm đến ta đều uổng phí.

Ta vốn không có bạn bè, về sau cũng sẽ không có bạn bè. Nàng
đánh giá ta thế nào, ta cũng không có chút nuối tiếc. Cái gọi là tình cảm, ngoại
trừ liên luỵ ta ra, cũng không còn công dụng gì khác.

Giờ Mão canh ba, mơ hồ truyền đến tiếng cửa sắt bị mở ra.
Túc nương khẩn trương nhìn ta, ta bưng chén trà đặt ở bàn nhỏ trên đầu giường
lên uống một hớp, lập tức nghe đến tiếng khôi giáp vì người mặc đi lại mà va chạm
vào nhau, tiếng vỏ kiếm và thiết giáp gõ lên nhau, còn có tiếng bước chân ồn
ào.

Không có ai cản lại, lại có người nói: “Phụng ý chỉ của
hoàng hậu nương nương, Tín vương thẩm vấn phi tử phạm tội Ninh Vũ Nhu, bất kỳ
ai cũng không được ngăn cản.”

Đám người này đi rất gấp, thiết giáp đụng vào song sắt, tiếng
động phát ra khiến hàm răng người nghe phát nhức. Trong nhà tù trống trải quanh
quẩn tiếng bước chân của bọn họ, tầng tầng bóng bị ánh nến một ngày một đêm
không tắt trong phòng giam chiếu rọi, ánh lên bức tường loang lổ, giống như những
hàm răng chó đan xen, khiến người ta e sợ.

Túc nương muốn hỏi ta rốt cuộc sự việc thế nào, lại nhớ đến
lời hứa hẹn của mình, đành phải ngậm miệng không nói.

Một đám người nhanh chóng đi đến chỗ ta ngồi. Cửa nhà tù vốn
đã mở sẵn, không cần phải mở nữa. Ta nhìn thấy chính giữa có một người thân mặc
giáp nhẹ màu bạc, eo đeo bảo kiếm, đầu đội khôi bạc, chính là trang phục của
phiên vương. Mà mấy vị khác, chắc hẳn là thủ hạ của hắn.

Tay hắn nâng một phong giấy ngọc đơn giản, chính là loại giấy
hoàng hậu dùng để hạ ý chỉ thường ngày. Hắn đi vào lao, vài người chung quanh
gác cửa lao, tự nhiên mà bức Túc nương ra khỏi nhà tù.

“Hoàng hậu có ý chỉ, tuyên Ninh chiêu hoa vào cung…”

Ta quỳ xuống nghe hắn tuyên chỉ, chờ hắn cất ý chỉ đi, đứng
dậy hỏi: “Mẫu thân bản phi, có ở chỗ các người hay không?”

Tay trái Tín vương đặt trên vỏ đao bên hông, nhìn ta cười lạnh,
“Ninh chiêu hoa phạm tội lớn này, còn muốn đào thoát? Lệnh đường sớm đã nói ra
hết thảy, chỉ cần áp  giải ngươi đến đối
chất trước mặt hoàng thượng, dù hoàng thượng có muốn thiên vị, chỉ sợ cũng
không giữ được tánh mạng của ngươi.”

Ta lui về phía sau vài bước, thân thể lay nhẹ, nói: “Không
thể. Nhất định là các ngươi vu oan giá hoạ, mới khiến cho mẫu thân ta nói lung
tung.”

Tín vương ở lâu tại biên cương, một thân đầy khí chất quân
nhân, tương đối không kiên nhẫn, “Ngươi tự nhiên sẽ không nói cho lệnh đường.
Ngươi lợi dụng lệnh đường thêu túi hương cho ngươi làm cái gì? Lệnh đường không
biết chuyện, đã khai hết rồi.  Bà ấy còn
cho rằng có thể giúp ngươi thoát khỏi tai ương này. Nhưng mai năm màu tuy có
tác dụng đuổi côn trùng, nhưng cũng có độc, nghe nói còn có công hiệu khiến người
ta đi tả. Bổn vương nói như vậy, ngươi đã rõ chưa?”

Sắc mặt ta xám như tro tàn, nhìn Tín vương, “Nghe nói vương
gia ở biên cảnh Đông Nam trị quân nghiêm mật, được quân dân kính yêu, chắc là sẽ
không làm khó một lão phụ không biết gì chứ?”

Tín vương lạnh lùng mà nói: “Ngươi nghĩ bổn vương là loại
người gì? Lệnh đường đang an ổn ở trong cung, có lệnh muội chăm sóc, ngươi còn
không yên tâm sao?”

Ta khẽ gật đầu, hắn phất tay muốn phái người tiến lên bắt
ta, ta nói: “Vương gia làm gì kinh hoảng vậy? Bản phi tay trói gà không chặt, tự
đi cùng các người là được.”

Tín vương hơi chần chờ, liền ngừng lại.

Ta bước đến bên giường, làm như muốn lấy áo bông trên giường,
lại đột nhiên rút ra một cây dao nhỏ sáng loáng bị áo bông che lại, để ngang
trên cổ. Quay lại, ta nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tín vương, nói: “Vương gia,
thần thiếp đã phạm sai lầm lớn này, không còn mặt mũi nào gặp lại hoàng thượng,
ngài chuyển lời cho hoàng thượng, thần thiếp đa tạ hoàng thượng đã ưu ái.”

Trong lao ngục ồn ã tiếng kinh hô, còn có tiếng thở mạnh hết
đợt này đến đợt khác, ta nhìn thấy Túc nương gấp gáp dạo bước bên ngoài, vài lần
muốn đẩy thủ vệ ra vọt vào cửa, nhưng không thể chen lọt.

Tín vương ở lâu trong quân ngũ, nhất thời cũng không biết phải
làm sao cho tốt, liên tục khuyên nhủ: “Nương nương, sự tình chưa điều tra rõ, cần
gì phải làm như thế?”

Ta nói với Tín vương: “Tín vương, chứng cớ đã vô cùng xác thực,
thần thiếp không còn lời nào để nói.”

Dao nhỏ nằm bên trong bánh bí mật tiến vào. Lúc ấy Túc nương
bị khóa trường mệnh kia hấp dẫn toàn bộ tinh thần, tự nhiên sẽ không đi tra xét
cái bánh mè kia.

Dao nhỏ không cần lớn, chỉ cần sắc bén là được.

Ta vung dao nhỏ lên, chỉ thấy phần cổ có chất lỏng chảy xuống,
chắc hẳn chất lỏng màu hồng tươi sẽ thấm đầy xiêm y trắng thuần. Nóc nhà dần dần
mơ hồ ở trước mắt ta, ta nghe Túc nương lớn tiếng mà nói: “Mau gọi ngự y, nương
nương, ngài không thể chết! Nguy rồi, không có mạch đập…”

Ý niệm cuối cùng lưu lại trong lòng ta là, hi vọng tất cả đều
thuận lợi.

(1) Bánh mè:↑

(2) Khóa Trường mệnh: Thường làm bằng vàng, bạc đeo lên cổ
trẻ nhỏ để tránh tà, phù hộ bé lớn lên khỏe mạnh bình an.↑

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3