Thượng Cung - chương 39 part 1
Chương 39: Gặp từ mẫu trong cung, dụ người sập bẫy.
Edit&Beta:Myumyu
Qua mấy ngày, quả nhiên mẫu thân nhận được thánh chỉ triệu
vào cung, bà mặc triều phục nhị phẩm cáo mệnh phu nhân(1) bái kiến Hạ Hầu Thần,
lại được ta mang đi Chiêu Thuần cung bái kiến hoàng hậu. Mẫu thân nghe nói Ninh
Tích Văn sắp sinh, liền muốn đi thăm, lại bị ta ngăn cản, nói: “Mẫu thân, hiện
tại thân thể muội ấy từ từ mập lên, có lẽ cũng sắp sinh rồi, lúc này không thể
gây ra sai lầm gì. Mẫu thân nghĩ xem, đợi muội ấy sinh rồi hẵng tới thăm đi.”
Mẫu thân rất nhạy cảm, liền hỏi ta: “Có phải con có khúc mắc
gì với Tích Văn không?”
Ta không muốn bà lo lắng, liền nói: “Trong cung là như thế,
dù là tỷ muội thân sinh cũng phải tránh hiềm nghi, huống hồ con và muội ấy lại
là tỷ muội khác mẹ, dễ bị người ta lợi dụng.”
Mẫu thân và đại nương cùng gả một chồng, luôn phải tranh đấu
phức tạp, sớm đã tràn đầy đồng cảm với ta, liền không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò
ta: “Nói thế nào, Tích Văn cũng là cốt nhục của phụ thân con, có tranh chấp gì,
nhường cho nó một chút cũng được. Trong cung, hai con càng phải hỗ trợ cho nhau.”
Ta gật đầu ứng, sau khi cho người lui ra, liền đưa cái nhẫn
ra dặn mẫu thân cất kỹ. Mẫu thân cũng ngơ ngác khó hiểu như ta, hỏi: ” Hoàng
thượng đã đưa cho con, vì sao lại chuyển giao cho nương?”
Nói thật, ta cũng không hiểu tất cả nội tình, đành phải nói
với mẫu thân: “Nhẫn này quan hệ trọng đại, nương phải cẩn thận cất kỹ, không thể
để người ta nhìn thấy, cũng đừng nhắc tới lai lịch vật ấy trước bất kỳ ai, để
tránh gặp đại họa.”
Tuy tính cách mẫu thân mạnh mẽ, nhưng thấy ta nói rất nghiêm
túc, hơn nữa vật này là của hoàng thượng, biểu tình trên gương mặt cũng nghiêm
trọng lên, cẩn thận để nhẫn vào túi vải nhỏ, lại cất trong người, trả lời ta:
“Yên tâm đi dù là ai cũng trộm không được.”
Nhà ngoại vào cung thăm viếng, là quang vinh vô thượng đối với
nhóm phi tần. Liên tiếp mấy ngày, ta dẫn mẫu thân đi lang thang tham quan hậu
cung, đi ngự hoa viên phong cảnh ưu mỹ, lại ngồi xe ngựa đi Thiên Thọ sơn.
Trong cung tráng lệ khiến mẫu thân khen không dứt miệng. Nếu gặp phi tần, ta phẩm
cấp cao, các nàng đều phải hành lễ với ta, đồng thời cũng vấn an mẫu thân, khiến
cho nét mặt mẫu thân phấn chấn, cũng cảm thấy vinh hiển vài phần.
Thời gian thăm viếng chỉ ba ngày, đến chạng vạng ngày thứ
ba, liền có ý chỉ của hoàng hậu, mời mẫu thân cùng ta đến Chiêu Thuần cung dự
tiệc. Chúng ta tự nhiên trang phục chỉnh tề, trang điểm lộng lẫy đi tới Chiêu
Thuần cung. Đã là gia yến, nhóm phi tần có phẩm cấp trong cung cũng đều đến.
Hoàng hậu đặc biệt kêu người sắp xếp một vị trí bên cạnh ta, để mẫu thân ngồi cạnh.
Sau khi hành lễ theo thông lệ, là tiếng nói cười rộn rã, mẫu thân liền khen:
“Lão phụ ở dân gian nghe được hoàng hậu nương nương đoan chính hiền hoà, hôm
nay được thấy, quả là nghe danh không bằng gặp mặt, dân gian nào biết hoàng hậu
nương nương có phong tư trác tuyệt đến thế, nữ nhi của lão phụ đúng là thua
xa.”
Tuy lời nói của mẫu thân có chút thô tục nhưng vẫn khiến
hoàng hậu mở miệng cười, nói: “Cáo mệnh phu nhân đúng là khéo ăn nói.” Lại quay
đầu nói với ta, “Không thua kém gì muội muội.”
Mẫu thân liền nói: “Lão phụ không biết nói dối. Làn da hoàng
hậu nương nương bóng loáng như sứ, nữ nhi của lão phụ đúng là thua kém quá xa.”
Mẫu thân lại nói đúng ngay trọng điểm. Mùa hè, ánh sáng mặt
trời gay gắt, tuy cung phi chúng ta cũng không phải ra ngoài thường xuyên,
nhưng chung quy vẫn có ánh mặt trời chiếu trên mặt, khiến làn da chúng ta bắt đầu
sạm đi. Nhưng hoàng hậu lại càng thêm trắng nõn, da thịt tựa như trẻ con đầy
tháng, khiến người ta vừa thấy liền muốn đưa tay sờ.
Thấy Hạ Hầu Thần càng ngày càng lưu lại Chiêu Thuần cung thường
xuyên hơn, mỗi phi tần đều ngứa ngáy trong lòng, nhưng chỉ có hoàng hậu mới có
được loại son phấn kỳ dị do Cao Xương quốc tiến cống, các nàng có thể làm thế
nào?
Hoàng hậu vốn đã có chút tự tin đối với việc này, thấy mẫu
thân nói đúng chỗ ngứa, mặt càng lộ vẻ tự mãn. Ta cố ý để nàng đắc ý, lời nói
càng khiêm nhường kính cẩn hơn.
Trong bữa tiệc, bỗng nhiên mẫu thân nói muốn đi thay quần
áo, ta liền cùng bà đi. Đi vào một gian quan phòng *, sau khi xử lý chỉnh tề,
ta thấy khi bà chỉnh lý xiêm y để lộ ra túi thêu cất nhẫn, vội vàng kêu bà cẩn
thận cất kỹ, lại giúp bà sửa sang lại y quan mới đi ra. Trở ra cửa, lại gặp Lâm
thục nghi, có lẽ là bởi vì mấy ngày gần đây mưa quá nhiều, tràng vị hơi khó chịu,
cho nên phải vào quan phòng nhiều lần.
(* Quan phòng tức là nhà vệ sinh.)
Trở lại bữa tiệc, hoàng hậu quan tâm hỏi thăm thân thể mẫu
thân, nhắc tới mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, lớn tuổi, càng phải chú ý
thân thể một chút. Mẫu thân đáp lời, tạ ơn không thôi.
Mẫu thân ở trong cung ba ngày, cũng đến lúc phải rời cung hồi
phủ. Ta tất nhiên là lưu luyến không rời, không biết đến lúc nào mới lại có thể
xin được thánh chỉ gặp mặt mẫu thân.
Điều an ủi duy nhất là, phủ đệ mẫu thân ở ngay trong kinh
thành, thư nhà chỉ một ngày là đến, cách mấy ngày ta lại nhận được thư nhà, coi
như cũng giải được nỗi nhung nhớ trong lòng ta.
Mẫu thân xuất cung đến ngày thứ ba, ta liền nhận được thư
nhà. Trong thư không có gì khác, chỉ nói cho ta biết mẫu thân đã tới nơi bình
an, bên hàng xóm xuất hiện thêm nhiều gương mặt mới: trong nhà lại tới hai hộ
bà con xa, từ lúc phụ thân bị hoạch tội đã đứt liên lạc, chẳng hề lui tới nữa,
hiện tại thấy gia thế chúng ta đại thịnh, lại tìm tới cửa. Đã là cốt nhục của
Ninh gia, cũng không nên để lưu lạc bên ngoài, mẫu thân thu xếp ổn thỏa cho bọn
họ đi. Cuối thư, nhắc tới một việc nhỏ, nói là món đồ quan trọng ta đưa cho bà,
lại có một đêm biến mất, làm hại bà tìm mãi không ra, nhưng sáng sớm ngày hôm
sau, nó lại êm đẹp xuất hiện. Trong thư mẫu thân liên tục than phiền, cho là
mình đã già, trí nhớ thoái hóa.
Ngoài ra, thật sự không còn nói việc gì khác. Qua mấy ngày,
chuyện ta nhờ mẫu thân xử lý bà đã làm tốt, nhờ người từ ngoài cung mang một
cái hộp gỗ dài tới cho ta. Hộp này dùng khóa uyên ương khóa(2) hai đầu lại, lai
dùng giấy niêm phong kỹ, lúc đưa đến trên tay ta, việc đầu tiên ta làm là kiểm
soát giấy niêm phong có hoàn hảo hay không, khóa có bị người ta động tay động
chân hay không, thấy tất cả đều hoàn hảo không tỳ vết, mới dùng hai chiếc chìa
khóa uyên ương mở khóa ra.
Bên trong, đó là ngân lượng mẫu thân gom góp cho ta.
Ta tính toán đợi sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hạ Hầu Thần vào
triều sớm, kêu thái giám đưa hòm này lên. Số tiền ta quyên đủ để khiến quan
viên trên triều đình phải chấn động.
Nghĩ đến việc sắp làm, ta liền hưng phấn không thôi, canh bốn
chưa tới, đã dậy kêu Tố Linh trang điểm. Ta là cung phi, trong hậu cung dù có
vinh sủng tới cực điểm, nhưng trong triều đình cũng không được ai biết đến. Nếu
như có thể nhờ việc này thắng một giải thưởng thật lớn, để ta nở mặt nở mày,
cũng có thế áp chế uy phong của hoàng hậu, càng có thể khiến Hạ Hầu Thần phải
nhìn ta với cặp mắt khác.
Tố Linh thấy ta cao hứng, liền lấy y phục màu sắc tươi sáng
tới. Ta lại kêu nàng chải búi tóc của phu nhân chỉ búi vào các lễ tế lớn. Trang
điểm lộng lẫy xong xuôi, Tố Linh liền nói: “Nương nương, ngài xem, trong cung
ai có phong tư sánh bằng ngài.”
Ta liền cười nhẹ, nuối tiếc thở dài: “Nhưng chỉ có thể ở
trong cung cho nhóm phi tần và hoàng thượng ngắm…”
Tố Linh cả kinh, ánh mắt lóe lên, liếc mắt nhìn ta một cái,
ta làm bộ như không biết.
Triều đại có lệnh, phi tần không được thượng triều nghị sự.
Ngoại trừ hoàng hậu lúc tế tổ hàng năm có thể cách bức rèm che ngồi trên triều
đình, cùng hoàng thượng nhận tham bái của triều thần một lần ra, những người
khác không có tư cách này.
Tố Linh thấy ta coi như không có việc gì, nghĩ rằng ta chỉ
thuận miệng nói chơi, sắc mặt liền khôi phục bình thường.
Ta dặn Tố Linh, ” Hôm nay bản phi đến thiên điện Triều Dương
điện thật sớm, nghe thái giám tuyên đọc số tiền quyên tặng của ta, lại nghe
hoàng thượng hạ chỉ cho quan chép sử ghi chép lại. Tuy ta không nhìn thấy tình
hình lúc đó, nhưng ở thiên điện nghe một chút cũng được rồi.”
Tố Linh cũng phấn chấn theo, đi tạp phòng đánh thức nội thị
nâng kiệu, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, khi có yêu cầu thì lập tức xuất phát.
Hôm nay Hạ Hầu Thần nghỉ ở chỗ Dương thục nghi, ta hành động
cũng thoải mái hơn một chút. Ta đánh giá y phục dung nhan lại một lần nữa, lúc
này mới ngồi kiệu nhỏ đi tới Triều Dương điện. Lúc này, vầng thái dương chưa mọc
lên, xung quanh là một mảnh tối đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy chân trời xa xa có một
vệt đỏ sậm đang lên dần. Kiệu của ta di chuyển trên sàn đá xanh, im hơi lặng tiếng,
sau khi rẽ mấy lượt, liền đến Triều Dương điện. Từ xa trông qua, có thể nhìn thấy
những quan viên vào triều sớm đang chờ trước cửa Triều Dương điện.
Kiệu của ta đương nhiên là tránh bọn họ đi, từ cửa sau đi
vào thiên điện.
Lúc này mặt trời chậm rãi dâng lên, trời đã dần dần sáng rồi.
Có người đi vào từng phòng thổi tắt đèn, lại có cung nữ thêm nước trà điểm tâm
cho ta.
Ta hỏi Tố Linh: “Đã lâm triều chưa?”
Tố Linh liền xoay người ra thiên điện nghe ngóng, trở về báo
với ta: “Nương nương, quan viên bắt đầu đi vào, chắc là đã đến giờ.”
Đúng lúc này, ta nghe được Khang Đại Vi đứng bên cạnh cửa
báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Hầu Thần thần thái sáng láng đi đến.
Ta vui rạo rực hành lễ với hắn, sau đó nói: “Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp sẽ
tặng ngài một phần đại lễ, ngài nên cất kỹ.”
Hạ Hầu Thần liền cười nói: “Trước nay chỉ có trẫm thưởng cho
người ta, ngày hôm nay lại khác. Trẫm cũng muốn xem nàng có cái gì có thể lọt
vào mắt xanh của trẫm?”
Ta tươi cười mỹ miều mà nói: “Hoàng thượng chờ coi.”
Chợt nghe có người ở ngoài cửa tiếp lời: “Ninh muội muội muốn
hoàng thượng chờ coi cái gì vậy?”
Ta quay đầu lại nhìn, thì ra là hoàng hậu. Nàng mặc triều phục
đỏ rực tay áo rộng, đầu cắm phượng thoa vàng khảm ngọc tím, chuỗi ngọc châu dài
theo tiết tấu giã lên tóc mai của nàng, tăng thêm vài phần khí thế.
Ta thấy là nàng, hơi bất ngờ, sau khi hành lễ với nàng, liền
nói: ” Hôm nay Hoàng hậu nương nương đến thật đúng lúc.”
Nàng cười, “Không tới sớm bằng muội muội, cũng hơi vội
vàng.”
Hành lễ với Hạ Hầu Thần xong, nàng mới nói: “Muội muội có
cái gì tặng hoàng thượng sao, thần thiếp cũng có món quà tặng hoàng thượng
đây…”
Hạ Hầu Thần cau mày nói: ” Hai người các nàng ngày hôm nay
làm sao vậy? Tại sao không hẹn mà cùng tới chỗ trẫm làm việc công thế?”
Lúc này có tiểu thái giám tới đưa tin, “Khởi bẩm hoàng thượng,
chúng đại thần đều đã tề tựu.”
Hạ Hầu Thần liền nói: “Trẫm lâm triều đây, nếu các nàng
không có việc gì, thì tan đi.”
Thấy Hạ Hầu Thần đi, ta liền cười hỏi hoàng hậu: “Hay là
hoàng hậu nương nương cũng tới quyên tiền? Gia cảnh thần thiếp không tài cao thế
lớn bằng hoàng hậu, cũng đừng khiến thần thiếp quá mất mặt nhé.”
Hoàng hậu liền đáp: “Bản cung cũng không ngờ, muội muội
không những ở trong cung như cá gặp nước, ở ngoài cung cũng…” Nàng khẽ mỉm cười,
thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn lên uống một hớp.
Ta hơi khẩn trương, hỏi nàng: “Hoàng hậu nghe nói cái gì?”
Nàng lại không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói: ” Phẩm cấp của
bản cung cao hơn muội muội, đành phải xin lỗi muội muội, ta đi trước một bước để
Khang tổng quản nhận phần quyên tặng của bản cung vậy.”
Ta đành miễn cưỡng mà nói: “Xin ngài cứ tự nhiên.”
Nàng kêu người đưa ra một cái hộp gỗ phủ lụa đỏ, đưa cho tiểu
thái giám bên cạnh.
Thiên điện cách vách chính sảnh, ta tự nhiên nghe được rõ
ràng tiếng động mơ hồ từ cách vách truyền tới. Một lát sau, tiếng ồn ào nổi
lên, xôn xao bàn tán, nói cái gì mà“Hoàng hậu nương nương từ bi ban ân trạch khắp
thiên hạ” linh tinh.
Tố Linh vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, kề bên tai ta lén
lút nói vài câu. Ta nhìn hộp gỗ của mình, bất giác biến thành củ khoai lang
nóng phỏng tay. Ta đang chần chờ không biết có nên sai người đưa qua không, lại
nghe hoàng hậu nói: “Nghe nói hôm nay muội muội tới, là muốn tặng hoàng thượng
một phần đại lễ, tại sao gần đến giờ rồi, bộ dáng muội muội lại giống như không
muốn tặng thế? Hoàng thượng không thích tiểu nhân nói lời không giữ lời đâu.”
Ta đành cắn răng nói: “Tố Linh, giao cho Khang Đại Vi đi!”
Tố Linh liếc mắt nhìn ta một cái, liền cầm cái hộp kia đi
qua, giao cho Khang công công đứng ngoài điện.