Thượng Cung - chương 40 part 2
Dung nhan hoàng hậu mỏi mệt, nói: “Nếu không có muội muội
giúp đỡ, bản cung không biết phải làm sao mới ổn thỏa. Bản cung thật sự không nỡ
thấy nàng như thế…”
Ta thầm cười lạnh, lại nói: “Hoàng hậu nương nương từ bi,
ngài đã không đi, để thần thiếp đi thay ngài cũng vậy thôi.”
Thế là ta sai thái giám tổng quản của hoàng hậu dẫn đường,
xuyên qua hoa viên một đường đi vào tẩm cung của Lâm thục nghi. Có kinh nghiệm
lần trước, Tố Tú và Túc nương cũng một đường đi theo ta. Hoa viên chỉ phái hai
người coi chừng, cả cung điện lạnh lùng yên ắng, ngẫu nhiên có cung nữ hầu hạ
Lâm thục nghi vội vàng đi qua, gương mặt đều mang thần sắc tuyệt vọng. Ta biết
những người đó đều không được ra vào Bách hoa các, trong lòng ảm đạm. Khó trách
Lâm thục nghi không muốn rời khỏi hoàng cung đến núi Thiên Thọ , người bệnh phải
xuất cung, thì cả đời không còn cơ hội hồi cung. Vừa đến núi Thiên Thọ, trừ phi
hoàng đế đến săn bắn, nếu vô duyên không thể nhìn thấy thiên nhan, tương đương
rơi vào cái kết cục giam lỏng cả đời. Làm sao nàng lại nguyện ý?
Thái giám tổng quản đưa ta đến gần cửa, liền không muốn vào
nữa, chỉ ở ngoài cửa truyền lời,“Hoa phu nhân nương nương tới thăm Lâm thục
nghi nương nương.”
Hắn thấy ta muốn vén rèm đi vào, vội vàng ngăn cản, “Nương
nương, ngài thân mềm thịt quý, không nên vào…”
Ta thấy có ngự y đi lại phía sau rèm, liền cười nói: “Ngự y
chữa bệnh cho nàng, cũng không thấy có ai nhiễm bệnh, cho thấy bệnh này cũng
không đáng sợ. Để tránh làm hoàng thượng lo lắng, dù sao bản phi cũng phải tìm
một cái đáp án cho chuyện này mới được.”
Không quan tâm tới sự ngăn cản của hắn, ta vén rèm đi vào.
Xuyên qua hai sảnh nhỏ, đó là phòng ngủ của Lâm thục nghi.
Một tấm bình phong lớn ngăn cách giữa giường nàng và bên
ngoài, có hai ngự y ở bàn dài bên ngoài đang thảo luận phương pháp chẩn đoán
chính xác. Gương mặt bọn họ đều bịt một tấm khăn vải, thấy ta tiến vào, liền
hành lễ với ta sau đó mới nói: “Nương nương, mau dùng khăn thuốc che miệng mũi
lại…”
Tố Tú liền lĩnh ba tấm khăn thuốc từ tay ngự y, để ba người
chúng ta che đậy miệng mũi. Ta ngửi được trong tấm khăn thuốc này có mùi có
hùng hoàng, hồng căn, liền biết khăn đã được tẩm nước thuốc phòng bệnh dịch. Lại
nhìn chung quanh, thấy những góc trong phòng đều có lư hương thiêu đốt, trong
không khí phiêu tán mùi thuốc phòng bệnh dịch, thầm nghĩ trong cung thuốc thang
sung túc thế này, vậy mà nàng vẫn bị bệnh, bệnh này thật kỳ dị.
Ta hỏi bọn hắn: “Bệnh tình của Lâm thục nghi ra sao rồi?”
Một người trong đó nói: “Bẩm nương nương, thân thể Lâm thục
nghi lúc lạnh lúc nóng, trán nóng không có mồ hôi, đầu thân đều đau, đây đích
xác là điềm báo trước của bệnh dịch. Thần xin nương nương lập tức đưa Lâm thục
nghi nương nương ra khỏi cung tránh bệnh. Để tránh truyền nhiễm. đám người liên
can bên cạnh nàng, cũng phải đưa đi một lượt mới được! “
Một người khác lại nói: “Bệnh chưa rõ ràng, sao có thể tùy
tiện phán đoán? Thần thấy chứng này không giống bệnh dịch, lại giống…”
Ta liền hỏi hắn: “Giống cái gì?”
Nhưng hắn chần chờ do dự, không nói ra vế sau.
Đúng lúc này, lại nghe bên trong truyền tới tiếng quát to
kinh sợ của nhóm cung tỳ: “Nương nương, nương nương, ngài nghỉ ngơi đi! Ngự y
bên ngoài đang sắc thuốc cho ngài, uống thuốc sẽ khỏe lại…”
Ta vừa quay đầu lại, thấy Lâm thục nghi không biết từ lúc
nào đã từ phòng trong đi ra, tựa trên cửa ngăn, nhìn chúng ta. Chỉ thấy tóc tai
nàng rối tung thả bên eo, hai mắt vô thần, trong mắt hình như có tia máu, sắc mặt
tái nhợt lại mang theo màu đỏ đậm. Nàng xoay người ho hai tiếng, ngẩng đầu lên
nhìn thấy là ta, liền muốn đến gần, nhưng lại bị người ngăn cản. Nàng nói:
“Hoàng hậu nương nương đâu? Thần thiếp muốn gặp hoàng hậu nương nương, thần thiếp
không muốn đi Thiên Thọ sơn!” Lại chỉ vào ta, “Ngươi muốn đưa ta đi Thiên Thọ
sơn phải không? Ngươi nghĩ hoàng hậu nương nương một cây chẳng chống vững nhà
sao? Ngươi đừng mơ, nếu ngươi bức ta, ta sẽ chết ở chỗ này cho ngươi xem!”
Nàng đưa tay lên cổ, lúc này ta mới nhìn rõ trong tay nàng
đang cầm một cây trâm cài, đầu nhọn nhắm ngay cổ họng.
Ta không khỏi cười khổ, thầm nghĩ nàng một lòng nghĩ tới
hoàng hậu nương nương, hoàng hậu lại không thèm tới thăm nàng, ngược lại là ta
tới. Ở trong mắt nàng, bất cứ lúc nào ta cũng tính kế hãm hại nàng, làm sao có
thể xem như người tốt?
Cung tỳ bên cạnh nàng mỗi người đều dùng khăn bit miệng mũi,
dùng tay kéo nàng để nàng không nhào tới, trong mắt lại có thần sắc e ngại, giống
như đang lôi kéo một bà hủi.
Tố Tú cùng Túc nương thấy tình hình này, liền ngăn ở phía
trước ta.
Lâm thục nghi thấy vậy, liền kêu lên: “Các ngươi đều sợ ta,
đúng không? Bản phi bị bệnh này, các ngươi đều sợ ta? Ngay cả hoàng hậu cũng
không tới thăm ta. Không, ta muốn gặp hoàng hậu, chẳng qua là ho hai tiếng mà
thôi, các ngươi đã muốn mang ta đến núi Thiên Thọ chờ chết…”
Nàng nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu này, tuy bị người giữ
chặt, nhưng cây trâm trong tay lại không rời cổ, ánh mắt như điên cuồng, khiến
người ta sợ hãi.
Túc nương liền che chở ta lui về hướng cửa, nói khẽ với ta:
“Nương nương, chúng ta vẫn nên đi trước đi. Nơi này có ngự y trông chừng, chúng
ta cũng không giúp đỡ được gì.”
Ta nói: “Lâm thục nghi, muội nhiễm bệnh, đưa muội đi núi
Thiên Thọ, cũng là vì tốt muốn cho muội. Hết bệnh rồi, còn có thể đón muội trở
về. Chẳng lẽ muội muốn người trong hậu cung vì muội mà hoảng loạn sao?”
Lâm thục nghi cười lạnh một tiếng, “Nói thì nghe hay lắm,
đón ta trở về. Nếu ta đi rồi, còn có cơ hội quay đầu sao? Ngươi đừng lừa ta,
Hoa phu nhân được hoàng thượng sủng ái, nếu ngài bị bệnh này, dù thế nào hoàng
thượng cũng sẽ nhớ đến ngài, đi tiếp ngài trở về.
Nhưng ta thì khác, hoàng thượng sẽ không nhớ tới ta, bộ dạng
ta ra sao, hiện giờ trong đầu hoàng thượng còn không có chút ấn tượng nữa là!”
Thần tình nàng vừa kích động vừa buồn thương, nước mắt từng
giọt từ giọt từ trong hốc mắt lăn xuống. Túc nương che chắn cho ta, lại lui về
sau mấy bước, ai ngờ nàng ta xoay mình phát điên, đột ngột giãy thoát khỏi tay
hai cung tỳ, lao vài bước liền dồn đến trước mặt chúng ta. Trong nguy cấp, Tố
Tú vội vươn hai cánh tay ra, chắn ở trước mặt ta, Túc nương càng như lâm đại địch.
Nàng tới gần, ta càng thấy rõ ràng, màu đỏ đậm trong mắt khiến
nàng càng thêm rực rỡ, dung nhan tái nhợt lại mang theo một loại xinh đẹp yếu ớt.
Nàng bắt được cánh tay Tố Tú, Tố Tú bị dọa đến cổ tay run run, lại không dám
tránh đi, thấy mặt nàng sát lại, kinh hoảng thất thố nghiêng đầu đi. Ta vội
vàng kêu cung tỳ phía sau nàng: “Còn không nhanh kéo nương nương các ngươi ra?”
Lúc này các nàng mới hoàn hồn một người nâng đỡ, một người cầm
tay, kéo nàng ra khỏi người Tố Tú, vừa lôi vừa đẩy vào tẩm cung. Một ngự y bắt
được thời cơ, lập tức đoạt lấy trâm cài trong tay Lâm thục nghi.
Tố Tú mới vừa thoát thân, còn ngơ ngác đứng ở trong sảnh,
thân thể còn đang run lên. Có ngự y vội vàng cầm một viên thuốc cho nàng uống
vào, nói: “Thuốc này có tác dụng phòng ngừa bệnh dịch, mau mau uống một viên,
có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn. Bệnh lần này tính truyền nhiễm không cao, bất
quá mọi người trong cung đều cảm thấy bất an, nghe nhầm đồn bậy, nên càng truyền
càng ghê rợn thôi.”
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nói: “Tố Tú, ngươi quay về
chỗ ở trước, dùng ngải diệp cho vào nước tắm rửa, thiêu hủy tất cả quần áo đang
mặc, thì không cần sợ nữa.”
Một lão ngự y liền chắp tay nói: “Nương nương, như thế sợ rằng
không ổn. Nàng ta đã tiếp xúc với Lâm thục nghi nương nương, lẽ ra phải lưu lại
trong Bách hoa các cách ly, cùng mang đến núi Thiên Thọ mới được! “
Tố Tú nghe được lời này, lập tức hoảng hồn quỳ xuống, dập đầu
lạy không ngừng: “Nương nương, nô tỳ không muốn lưu lại chỗ này. Nô tỳ không muốn
đi núi Thiên Thọ.”
Ta cau mày nói: “Nàng còn chưa xảy ra chuyện, ầm ĩ lên làm
gì? Lâm thục nghi bị bệnh nhiều ngày, cũng không thấy người hầu hạ bên cạnh
nàng có chuyện, Tố Tú chẳng qua chỉ lôi kéo một chút, làm sao lại có chuyện?
Ngươi yên tâm, nếu như có chuyện gì, hậu quả đều do một mình bản phi gánh chịu,
tất sẽ không liên luỵ đến các ngươi.”
Lão ngự y đang định nói thêm, một người tuổi còn trẻ khác đã
khuyên nhủ: “Triệu ngự y, ngài cũng quá cẩn thận rồi, hiện giờ bệnh của Lâm thục
nghi cũng chưa chẩn đoán chính xác được, ngài lại liên lụy đến một vị cung tỳ
chưa hề mắc bệnh. Đã có nương nương một mình gánh chịu, Triệu ngự y, ngài cần gì phải lo lắng?”
Lão ngự y đành phải ngậm miệng không khuyên nửa, lại viết
hai phương thuốc, tử tế dặn dò chúng ta nhất định phải uống thật sớm, phòng ngừa
bệnh dịch.
Lúc chúng ta đi ra khỏi chỗ ở của Lâm thục nghi, trở lại
thiên sảnh, thân thể hoàng hậu không thoải mái, sớm đã đi về, chỉ kêu thái giám
tổng quản của nàng lưu lại ý chỉ cho ta, để ta toàn quyền phụ trách chuyện này.
Xem ra hoàng hậu không hổ là hoàng hậu, vừa có nguy hiểm, liền chạy nhanh hơn bất
kỳ ai.
Trở lại Chiêu Tường các, ta kêu người chuẩn bị hương nhang,
ba người xông hương một lần, lại dùng nước có thêm ngải diệp tắm gội súc miệng,
thay toàn bộ xiêm ra, đem đi thiêu hủy, lúc này mới thở ra một hơi, buông lỏng
tinh thần.
Đến buổi chiều, Hạ Hầu Thần tới. Hiển nhiên hắn sớm đã biết
tình huống phát sinh trong cung, trách cứ ta tự tiện chủ trương đến thăm hỏi.
Trong lòng ta thầm cười hắn khẩn trương quá độ, vốn không có chuyện gì, bị hắn
nói lại khẩn trương lên.
Sắc mặt hắn hơi mỏi mệt, ta liền để hắn nằm ngủ trên giường,
lấy tay ngón tay xoa bóp cho hắn. Bên trong đốt hương nhang thư thần định khí,
cảm giác thoải mái khiến hắn dần dần nhắm hai mắt lại. Ta cùng hắn trò chuyện
câu được câu chăng.
Không khí ấm áp tràn ngập giữa chúng ta, ta bỗng nhiên thấy
giữa chúng ta thực sự có cảm giác như là người thân. Hương từ trong lò lản tản
bay ra, ánh nến trong phòng phủ lên mặt hắn một tầng vàng nhạt, cả người hắn được
ngọn đèn dịu dàng vây quanh, ngón tay thon dài đan chéo để trước ngực, trong suốt
như ngọc, lông mi phủ bóng dưới mí mắt, dù đang ngủ, cũng có một tầng khí chất
phú quý tôn nghiêm. Ngón tay ta không tự chủ được giơ lên, muốn đi vuốt ve lông
mi như cánh bướm của hắn, lại bị hắn dùng một tay bắt lấy, đặt lên môi hôn, mơ
hồ cười nói: “Ái phi làm sao vậy, sao động một tí là sờ tới sờ lui trên người
trẫm vậy?”
Ta bị hắn nói đến dở khóc dở cười, muốn dùng lực rút tay ra,
lại bị hắn chặt chẽ cầm lấy. Hắn cắn cắn ngón tay ta, giống như là đang ăn một
loại kẹo cực kỳ thơm ngon. Ta chỉ cảm thấy một trận tê ngứa từ ngón tay truyền
thẳng vào trong lòng, muốn rụt trở về, lại bị hắn lôi lại, cả người liền ngã
nhào trên người hắn. Ta chỉ cảm thấy ngực mình đánh lên lồng ngực hắn, va vào
khiến ta hơi đau đớn, nhưng lại có một loại cảm giác kỳ dị khác tràn ngập trong
thân thể.
Cả người hắn liền nóng lên, ngồi dậy, kéo ta lên trên giường
ngủ. Ta nhìn thấy đôi mắt hắn biến sâu, liền thấp giọng nói: “Hoàng thượng,
không phải ngài mệt mỏi sao? Nên nghỉ ngơi một chút mới tốt?”
Hắn liền cười nói: “Ái phi thật săn sóc, tình huống như thế
này còn bảo trẫm nghỉ ngơi?”
Ta bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, chỉ cúi đầu mặc hắn trêu
ghẹo.
Hắn liền đưa tay tới cởi vạt áo ta, nhẹ giọng cười nói:
“Nàng cũng đừng ra vấn đề khó khăn cho trẫm nữa, cột nút thắt khó mở như vậy.”
Ngay lúc này, lại nghe cửa phòng bị người ta gõ vang, có người
ở ngoài cửa lớn tiếng nói:“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện cần bẩm báo, xin
hoàng thượng tiếp kiến thần thiếp…”
Ta nghe ra là giọng hoàng hậu, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Nàng tự xưng là đoan trang hiền thục, sẽ không quấy rầy người
khác vào loại khắc thời này, nàng dùng loại thủ pháp này lôi hoàng thượng từ
bên cạnh phi tần khác đi, trừ phi thật sự có chuyện gì rất trọng đại.
Trong giọng nói của nàng mang theo sự hoảng loạn, hơi run rẩy,
hiển nhiên là vội vàng chạy tới. Hạ Hầu Thần cũng ngẩn ra, đứng dậy, giúp ta chỉnh
sửa xiêm y cùng tóc tai lộn xộn, xong rồi mới nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị người ta mở ra, hoàng hậu vào phòng, lại không
vòng qua bình phong đi tới, mà chỉ đứng ngoài bình phong nói: “Hoàng thượng, thần
thiếp thực sự bất đắc dĩ mới tới quấy rầy, xin hoàng thượng thứ tội. Sự tình
liên quan đến long thể của hoàng thượng, thần thiếp mới chẳng quan tâm, tự tiện
xông vào.”
Ta mơ hồ thấy điềm báo trước khi mưa gió nổi lên, ngày thường
nếu nàng gặp ta, chung quy luôn muội muội trước, muội muội sau, nhưng ngày hôm
nay lại chỉ nói đến hoàng thượng, không để ý đến ta. Xem ra, nàng là vì ta mà tới.
Hạ Hầu Thần cũng cảm giác được, cau chặt lông mày nói:
“Hoàng hậu có chuyện gì, lại cầu kiến vào lúc này?”
Bình phong là loại hoa văn chạm rỗng, ta nhìn thấy hoàng hậu
quỳ xuống sau tấm bình phong, dập đầu nói: “Thần thiếp biết hoàng thượng mệt mỏi,
chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng thần thiếp vừa nghe thấy tin tức này, liền lập tức đuổi
tới đây, không thể không quấy nhiễu hoàng thượng…”
Ta nói: “Hoàng hậu nương nương phát hiện cái gì, đừng ngại
nói thẳng…”
Lúc này, nàng mới nói: “Chẳng lẽ muội muội còn không biết
sao? Trong cung muội muội xảy ra chuyện, vậy mà cũng không quan tâm?”
Trong lòng ta trầm xuống, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Nàng nói: “Thần thiếp vừa mới dùng xong bữa tối, liền có người
tới báo, nói Tố Tú ở Chiêu Tường các sốt cao không ngừng, xin bản cung cho biết
nên xử trí như thế nào. Bản cung nghĩ Chiêu Tường các vốn là chỗ ở của Hoa phu
nhân, cung nữ của mình xảy ra chuyện tự nhiên phải do chính nàng xử lý. Nhưng Tố
Linh kia lại nói, nương nương và hoàng thượng đã nghỉ ngơi, dặn dò không thể quấy
rầy, nên mới đến báo cho ta biết. Vừa vặn Triệu ngự y đang ở trong cung bản
cung chuẩn bị thuốc chống bệnh dịch, vừa nghe liền nóng nảy, vội la lên, cung tỳ
đã có bệnh, có khi sẽ truyền cho Hoa phu nhân, sau đó Hoa phu nhân truyền cho
hoàng thượng, sẽ thành đại họa. Bản cung vừa nghe sự việc nghiêm trọng như thế,
liền gấp gáp vô cùng, vội vàng chạy tới, tùy tiện cầu kiến…”
Phút chốc ta đã hiểu ra tất cả kế sách của nàng, càng hối hận
lưu lại mầm tai hoạ Tố Linh này. Ta cho rằng mình có thể khống chế Tố Linh, sử
dụng kế phản gián, ai ngờ cuối cùng đi sai một nước cờ, để nàng thừa cơ lợi dụng.
Hạ Hầu Thần liền cau mày nói: ” Tố Tú sinh bệnh, thì liên
quan gì đến Hoa phu nhân, mà nàng phải tới đây ồn ào, quấy rầy?”
Ai ngờ hắn vừa nói như thế, hoàng hậu liền quỳ rạp sát đất
không chịu đứng lên, dập đầu liên tiếp mấy cái, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng,
ngài đang trách cứ thần thiếp sao? Trước đó vài ngày Tào tiệp dư sinh bệnh,
hoàng thượng liền ra lệnh cho toàn bộ người trong cung nàng dọn đi núi Thiên Thọ
nghỉ ngơi, để tránh truyền nhiễm cho những người khác, mà Lâm thục nghi sinh bệnh,
không phải cũng đều do Hoa phu nhân làm chủ, toàn bộ nô tỳ không được xuất nhập,
cùng dọn đi núi Thiên Thọ đấy sao? Thần thiếp biết hoàng thượng sủng ái Hoa phu
nhân, tự nhiên không so được với hai phi tần bậc thấp, nhưng hoàng thượng cũng
nên thương tiếc thân thể của mình. Thần thiếp và hoàng thượng là vợ chồng, chẳng
lẽ thần thiếp làm sai sao?”
Nàng nói đạo lý một phen, lời nói vô cùng trung thành và tận
tâm. Ta và Hạ Hầu Thần liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sự
hối hận vô bờ, liền biết ta và hắn có cùng suy nghĩ. Ta liền nói: “Hoàng thượng,
đã như thế, ngài mau mau ra khỏi phòng, đừng ở gần thần thiếp. Không sợ nhất vạn,
chỉ sợ vạn nhất*. Xin ngài kêu ngự y tới đây, khám bệnh cho Tố Tú, đừng để thần
thiếp trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu như Tố Tú thực sự mắc bệnh dịch, thần
thiếp nguyện ý đi núi Thiên Thọ nghỉ ngơi.”
(*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” [Bất úy nhất vạn, duy
úy vạn nhất] là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là
không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối
chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn [10.000] và vạn nhất [1/10.000]nói theo người
Việt ta là muôn một-ít có).
Hạ Hầu Thần liền lạnh lùng mà nói:“Một cung tỳ nho nhỏ sinh
bệnh, thì chủ tử cũng phải theo đến núi Thiên Thọ, đây là đạo lý ở đâu ra?”
Hoàng hậu ở cạnh bình phong cũng nói: “Muội muội chưa nhiễm
bệnh, không cần như thế? Chỉ cần đưa Tố Tú ra khỏi cung. Sau đó, cần phải làm
khó muội muội một chút, tạm thời giữ một khoảng cách với hoàng thượng. Dù sao
cũng phải gần mười ngày, để ngự y chẩn đoán chính xác trong cung muội muội
không có ai nhiễm bệnh, hẵng gần gũi với hoàng thượng.”
Nàng khẩn khoản nói, ngữ khí nhu hòa mà thân thiết, trong giọng
nói bao hàm tình cảm, suy nghĩ cho người khác, khiến ta không còn lời nào để
nói, cũng khiến Hạ Hầu Thần không còn lời nào để nói.
Vì ngăn cản ta liên hệ với bên ngoài mà nàng hao hết tâm tư.
Có thể tưởng tượng được, nàng nói như vậy, tương đương với hạ chỉ, trước khi ngự
y chưa “Chẩn đoán chính xác”, ta sẽ bị nhốt trong Chiêu Tường các. Tuy ta không
hiểu vì sao nàng lại đi nước cờ này, nhưng ta dám chắc, nàng làm việc gì cũng đều
có thâm ý.
Bất kể bệnh của Lâm thục nghi có thực sự là bệnh dịch hay
không, chỉ cần ta vừa đi vào chỗ nàng ở, bất luận ta có đi thăm nàng hay không,
bên cạnh ta cũng sẽ có một người nhiễm bệnh, chuyện này đã không tới phiên ta
làm chủ.
Ta lấy lui làm tiến yêu cầu dọn đi núi Thiên Thọ, nàng ta liền
ra vẻ thấu tình đạt lý phản đối, khiến người ta không tìm ra chút sai lầm nào,
cũng khiến Hạ Hầu Thần không ra tìm ra chút lý do nào để phản đối.
Những điều nàng đề nghị, toàn là suy nghĩ thay người khác,
xuất phát từ “lòng tốt”, hơn nữa yêu cầu cũng không quá đáng. Hơn mười ngày mà
thôi, với ta mà nói, sẽ qua rất nhanh.