Bạch Hổ Khiêu Tình - chương 02 part 2
“Cha….”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm y y trắng xanh, kéo tay cha nàng, hốc mắt rưng rưng, lắc lắc đầu, không thể tin được cha lại tính đối đãi nàng như vậy, nàng là nữ nhi duy nhất của ông ấy a!
“Ngươi không thể làm như vậy! Trừ phi ngươi là thiệt tình thích vị cô nương này, nếu không đó là phá hư nàng”Bùi Lưu Ly bay tới trước mặt Mạnh Ứng Hổ hô nhỏ.
Mạnh Ứng Hổ con ngươi đen lạnh thấu xương nhìn chằm chằm người trước mặt dám thuyết giáo hắn. Nàng đem hắn trở thành cái dạng người gì? Thật nghĩ hắn là đồ háo sắc sao?
“Hảo. Nếu Lâm lão gia không cần nữ nhi của mình, chính là cho ta thị thiếp làm ấm giường, cố ý tặng nữ nhi cho ta, ta đây cũng không cự tuyệt. Ta muốn nhìn Lâm gia đại tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng cùng hoa khôi Hái Hoa Lâu Mẫu Đơn cô nương trên giường có cái gì bất đồng. Ta sẽ tùy ý phái người đi đón lệnh thiên kim, thỉnh Lâm lão gia tùy thời sẵn sàng”
Mạnh Ứng Hổ một đôi lãnh mâu thẳng nhìn chăm chú Bùi Lưu Ly, gằn từng tiếng, tinh tường thấy vẻ không dám tin trong mắt nàng.
Người bên ngoài lại nghĩ đến hắn là đối với Lâm Y Y nói chuyện. Hắn nói vừa xong, Lâm Y Y lập tức té xỉu, nha hoàn một bên mau chóng ôm lấy thân mình yếu đuối của nàng.
“Đa tạ Hổ gia để mắt tiểu nữ, ta đây sẽ chờ Hổ gia phái người tới đón tiểu nữ”Lâm Đại Phú không nhìn nữ nhi té xỉu, nét mặt già nua cười đến thập phần thoải mái.
“Năm ngàn lượng còn lại không cần, coi như là bạc ông bán nữ nhân đi”Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút trào phúng, giương y bào lên, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Đa tạ Hổ gia! Đa tạ Hổ gia!”Lâm lão gia nghe xong tâm hoa nộ phóng, càng thêm tin tưởng vững chắc mình tính toán đúng, hoàn toàn không để ý ánh mắt khinh thường của mọi người chung quanh đối với ông.
Bùi Lưu Ly không tự chủ được đi theo phía sau thân ảnh cao lớn, nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn, thầm nghĩ hay là nàng thật sự nhìn lầm người rồi sao?
Một góc nhà lớn Mạnh gia, hơn mười cây đại thụ làm thành một khối, bốn nha hoàn tụ tập một chỗ vụng trộm đàm luận đại sự phát sinh trong phủ.
“Các ngươi nghe chưa? Đại thiếu gia quyết định nạp Lâm gia thiên kim bố trang thành Đông làm thị thiếp”
“Đúng vậy! Hơn nữa nghe nói đại thiếu gia đã làm rõ sẽ không cho nàng danh phận gì”
“Ta còn nghe nói là Lâm lão gia chính mình bán nữ cầu vinh, muốn đem nữ nhi đưa cho đại thiếu gia, chuyện này lúc ấy ở hiệu cầm đồ rất nhiều người đều thấy được”
“Nhưng là đại thiếu gia vì sao chấp nhận? Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lâm gia thiên kim?”
“Lâm gia thiên kim tướng mạo thật ra không kém, cũng xứng đôi đại thiếu gia. Nhưng là nghe nói nàng sau khi nghe được quyết định của cha, ở hiệu cầm đồ té xỉu, mấy ngày nay đều lấy lệ rửa mặt, chờ đại thiếu gia phái người đi tiếp nàng”nha đầu nói xong lời cuối cùng, càng nói càng nhỏ giọng.
“Nha hoàn các ngươi ở trong này lắm mồm cái gì? “
Một tiếng nói trầm giận vang lên, bốn nha hoàn bị âm thanh bất thình lình dọa đến, bốn người vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai người ở ngoài cây đại thụ, tất cả đều sợ tới mức thân mình run rẩy như lá mùa thu rụng, ngay cả nói đều không thành câu.
“…… Đại, đại phu nhân……”
“…… Nhị, nhị thiếu gia……”
“Bốn người các ngươi ăn no rãnh rỗi sao? Dám trốn ở chỗ này nói xấu chủ tử! Nếu lần sau để ta phát hiện, cẩn thận ta đem các ngươi đuổi ra khỏi phủ, còn không mau đi làm việc!”Đại phu nhân tức giận trừng mắt, giận bốn con nha hoàn không biết sống chết.
“Vâng…… Chúng tỳ cũng không dám nữa”Bốn nha hoàn sợ tới mức như chim bay tứ tán, trong chớp mắt biến mất vô tung.
Đại phu nhân sau khi thấy bọn nha hoàn rời đi, bực mình thở dài :”Nghĩa Bằng, con nói đại ca con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một Mẫu Đơn còn chưa đủ sao? Vì sao lại muốn nạp thị thiếp? Nó rõ ràng không phải người háo sắc a!”Rõ ràng là con mình sinh ra, cho nên hành vi của đứa con lớn nhất này, làm cho bà là nương thập phần khó hiểu .
“Nương, ta cũng không biết tại sao đại ca lại quyết định như vậy, nhưng kỳ quái là đã qua ba ngày, huynh ấy lại chậm chạp không phái người đi mang Lâm gia thiên kim trở về, ta cũng không biết ý đại ca ra sao”Đây cũng là điểm làm Mạnh Nghĩa Bằng khó hiểu.
“Chuyện đại ca con quyết định không ai có thể can thiệp được, trừ phi chính nó thay đổi chủ ý. Tóm lại, ta không tán thành cho Lâm gia thiên kim tiến vào đại môn Mạnh phủ chúng ta”
Đại phu nhân biểu lộ lập trường chính mình. Hiện tại chuyện này đang làm cho dân chúng Bạch Hổ thành thảo luận, Lâm đại phú vọng tưởng đặt chân vào Mạnh gia, không tiếc bán nữ cầu vinh, bà thân là mẹ ruột, tuyệt không đồng ý chuyện này.
“Ta sẽ tìm cơ hội cùng đại ca nói chuyện”Mạnh Nghĩa Bằng cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Hắn cũng rất muốn biết ý tưởng chân chính của đại ca.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh.
Ở góc khác, thân ảnh cao lớn từ sau núi giả đi ra, khi mẫu thân quở trách bốn nha hoàn Mạnh Ứng Hổ đã đi đến nơi này, chẳng qua cố ý che dấu hành tung, không muốn đối mặt mẫu thân vì chuyện của hắn mà tức giận.
“Ta cũng rất muốn biết ngươi rốt cuộc tính làm cái gì?”Bùi Lưu Ly bay tới trước mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn.
“Đây là chuyện cá nhân của ta, không liên quan đến cô”Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng nhìn nàng.
Nếu không bởi vì câu nói kia của nàng, hắn sao lại căm tức cố ý nói như vậy! Hắn không nghĩ tới chính mình lại để ý tới câu nói của nàng, mà nàng nay lại còn đối với hắn khẩu binh vấn tội.
“Ngươi không cần danh dự, nhưng thanh danh Lâm cô nương hiện tại là do ngươi tự tay làm hỏng, ngươi như vậy sẽ hại Lâm cô nương cả đời”
Bùi Lưu Ly bị lời nói của hắn làm tức giận. Ngày đó ở hiệu cầm đồ hắn trước mặt mọi người nói như vậy, tạo thành ảnh hưởng dữ dội, mọi người truyền tai nhau, thanh danh Lâm cô nương xem như bị hủy.
Nếu hắn thực sự muốn thu Lâm cô nương làm thị thiếp, chính là chà đạp người ta, nàng tuyệt không cho phép loại sự tình này phát sinh trước mắt.
“Cô tốt nhất là làm cho rõ ràng, không phải ta hủy thanh danh của nàng, mà là cha nàng hoàn toàn không để ý danh dự của nữ nhi, thầm nghĩ giữ chân Hổ gia ta, dám đem nữ nhi đưa cho ta. Hôm nay nếu không phải ta, cũng sẽ là người khác”Khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, cắn răng nói.
Nếu hắn có thể đụng vào được nàng, hắn tuyệt đối bóp chết nàng!
“Nhưng ngươi có thể cự tuyệt a!”
Nàng cũng không tin Hổ gia to lớn có thể khống chế người, hay là hắn thật sự thích Lâm cô nương?
Nhưng mấy ngày nay nàng quan sát lại thấy không giống, nếu không vì sao hắn lại chậm chạp không phái người đi đón?
Nói đi cũng phải nói lại, nếu là thật tình thích cô nương nhà người ta, vì sao lại ở trước mặt mọi người nói như vậy, chà đạp cô nương nhà người ta? Nàng thật sự muốn hồ đồ.
“Ta vì sao phải cự tuyệt, Lâm lão gia tuyệt tình, Lâm cô nương cũng coi như là mỹ nhân, ta cũng không chịu thiệt. Huống chi cô cũng cho rằng ta là đồ háo sắc không phải sao? “Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng liếc nàng một cái, không muốn lại thảo luận cái đề tài này, phất tay áo nhanh rời đi.
Hắn nói lời này là có ý tứ gì?
Bùi Lưu Ly nghẹn họng nhìn trân trối. Chẳng lẽ là vì lời nói lúc ấy của nàng? Đầu óc luôn luôn minh mẫn, giờ lại loạn thành một đoàn.
Nếu Bùi Lưu Ly ban đầu không biết chính mình vì sao không tự chủ được theo ở phía sau Mạnh Ứng Hổ, hiện tại nàng rốt cục hiểu được.
Nhìn túi hương bị hắn giữ ở một bên, đó là hắn cố ý lưu lại, thực rõ thấy nam nhân này mấy ngày nay coi nàng là không khí, cố ý giống như những người khác không thấy nàng. Một cỗ cảm xúc phức tạp khác thường không nên tồn tại hiện lên từ đáy lòng nàng.
Cho nên…… Hắn là đang giận nàng.
Không muốn nàng xen vào việc của người khác, không chấp nhận chính mình là một du hồn, còn vọng tưởng can thiệp vào chuyện Hổ gia hắn sao? Cho nên mới cố ý bỏ qua tồn tại của nàng, cố tình làm cho nàng không thể rời đi.
Ngay tại lúc nàng nhìn chăm chú vào túi hương con bướm, lâm vào suy nghĩ chính mình…….
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đi vào, hai người bốn mắt đối nhau, lãnh mâu lập tức ngừng mở, Mạnh Nghĩa Bằng đi theo phía sau vào trong phòng.
“Đại ca, Vĩnh Phương thuốc phô chúng ta tiếp nhận, giao cho lão ngũ quản lí được không? Lão ngũ đối với dược liệu tương đối hứng thú, hiện tại cùng Chương lão học y, giao cho hắn phụ trách là hợp lí nhất”Cũng không thể để cho tiểu tử kia không lo chuyện gia đình, chỉ lo hứng thú học y, mệt chết huynh trưởng bọn họ đi.
‘ Cũng tốt, giao cho lão ngũ quản lí, thuận tiện cảnh cáo hắn, việc buôn bán Mạnh gia chúng ta chưa từng phải bù tiền, nếu hắn dám làm cho hiệu thuốc phải bù tiền, ta sẽ mỗi ngày đi hiệu thuốc đốc thúc hắn.”Mạnh Ứng Hổ liêu bào ngồi xuống, tiếp nhận chén trà trên tay đại đệ.
Oa! Đại ca chiêu này đủ ngoan.
Có những lời này, tin tưởng lão ngũ tuyệt không dám để cho hiệu thuốc bắc bù tiền.
Tất cả đệ muội đều cực kỳ sợ đại ca làm mặt lạnh, chỉ trừ bỏ hắn còn có thể ngăn cản chút – đương nhiên là xem tình huống, nếu đại ca cảm xúc không tốt, trước nên lưu đã.
“Đệ sẽ chuyển cho lão ngũ không thiếu một chữ”Mạnh Nghĩa Bằng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, thay chính mình châm một ly trà, nhìn mặt đại ca lạnh lùng, thật cẩn thận nói,”Đại ca, nương muốn đệ tới hỏi huynh, thực tính nạp Lâm gia thiên kim làm thị thiếp sao?”
Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, bắt tay vào thưởng thức chén trà , “Đệ khi nào thấy ta nói chuyện không giữ lời?”
Mạnh Nghĩa Bằng nghe vậy, nuốt nước miếng. Là là là! Lời nói Hổ gia là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng một bên là mẫu thân, một bên là đại ca, hai người này hắn đắc tội không nổi. Nương thật sự là sẽ tìm hắn phiền toái, chính mình không dám tới hỏi đại ca, lại buộc hắn đến.
“Đại ca, huynh nếu là thiệt tình thích Lâm cô nương,có thể thu nàng làm vợ hoặc làm thiếp, thị thiếp thật sự là…..”Tốt xấu cô nương người ta coi như là danh môn thiên kim đại tiểu thư, này thật sự làm nhục danh tiết người ta.
“Chuyện này cũng đừng nhắc lại. Đệ đi theo ta vào phòng, vì chuyện này sao?”Lãnh mâu nguy hiểm mị khởi, ngữ khí lại ôn hòa làm cho người ta sợ hãi.
“Khụ! Đại ca, đệ đi trước tìm lão ngũ, sẽ không quấy rầy huynh”Mạnh Nghĩa Bằng biết làm ơn không đúng lúc, chân lo chạy trước
Sau khi Mạnh Nghĩa Bằng rời đi, thân hình cao lớn vén màn trúc đi vào phòng trong, cởi ngoại bào màu lam, từ tủ quần áo lấy ra một kiện y bào màu xanh thay.
Bùi Lưu Ly thấy hắn tính tiếp tục coi thường tồn tại của nàng, cũng liền bất chấp xấu hổ, thân mình bay vào phòng trong, “Ngươi thật sự tính không nhìn sự tồn tại của ta sao?”Nam nhân này cũng không khỏi quá hẹp hòi đi!
Mạnh Ứng Hổ dường như vẫn coi nàng không tồn tại, làm như không có nghe thấy nàng nói chuyện, đổi xiêm y xong, liền tính đi ra. Bùi Lưu Ly thân hình bay tới trước mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, từng bước mở miệng:
“Giúp ta đem túi hương thiêu hủy”
Nghe vậy, Mạnh Ứng Hổ không thể không thấy nàng, lãnh mâu trừng thẳng mắt nàng, “Cô nói cái gì?”
“Giúp ta đem túi hương thiêu hủy. Ta đoán nguyên nhân ta không thể rời đi, là vì túi hương kia. Tuy rằng ta không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng một khi đã như vậy, xin ngươi giúp ta thiêu hủy nó. Là ngươi nói nhân quỷ thù đồ, ta hẳn là nên đi đầu thai, không nên tiếp tục ở trong này lưu luyến”Bùi Lưu Ly trịnh trọng nói lại lần nữa, nàng cũng không muốn tiếp tục đảo quanh bên người hắn.
Đúng vậy! Nhân quỷ thù đồ, nhân quỷ thù đồ, nhưng nàng rõ ràng……
Mạnh Ứng Hổ xoay người đi trở về giường, cầm lấy túi hương nắm chặt trong tay, lãnh mâu vi liễm, trầm ngâm không nói.
“Còn có một việc, ta muốn ngươi giúp”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn biết sau khi ta chết, tình huống trong phủ như thế nào?”Đây là vướng bận duy nhất trong lòng nàng.
“Hảo.”Hắn một ngụm đáp ứng
“Đại thiếu gia”Giang Uy xuất hiện ở cửa phòng, hai mắt cổ quái quét nhìn dưới nhà.
“Có việc?”Mạnh Ứng Hổ bỏ túi hương trên tay vào trong lòng, hướng hắn nhanh đi đến.
“Đây là thứ ngài muốn”Giang Uy cung kính hướng hắn đệ ra một phong thư.
Mạnh Ứng Hổ cũng không thèm nhìn tới, liếc mắt một cái, trực tiếp để vào trong lòng, thấy hắn còn không lui ra.
“Còn có việc sao?”
“Đại phu nhân nói nếu ngài có rảnh, muốn mời ngài đi một chuyến đến Áng Vân phường, giúp ngài làm vài món áo quần mùa đông”Giang Uy ánh mắt dạo qua trong phòng một vòng, nhìn thấy lãnh mâu chủ tử, cảm thấy rùng mình, cuống quít đáp lời
“Đã biết, ta sẽ đi”
Xiêm y của hắn kỳ thực quá nhiều, hàng năm vẫn có bộ mới tự tay mẫu thân làm. Mẫu thân nói Hổ gia hắn đại biểu cho mặt mũi toàn Mạnh gia, quyết không thể mặc đồ cũ, tránh mất thể diện.
Mạnh Ứng Hổ bước đi ra khỏi phòng, Giang Uy nhịn không được lại nhìn trong phòng không có một bóng người, thế mới theo sát phía sau chủ tử.
Bùi Lưu Ly thở dài, bất đắc dĩ theo ở phía sau hai người