Bạch Hổ Khiêu Tình - chương 10 part 2 - end

Mạnh Ứng Hổ mặc dù cảm thấy nghi hoặc khách quý là người nào, vẫn ôm thiên hạ trong lòng đi đến đại sảnh một chuyến, sau khi nhìn thấy người bên trong, lập tức nhíu mày. Mà Bùi Lưu Ly trong lòng lại vui vẻ kêu to:

“Cha, nương, đại ca! Sao mọi người lại đến đây?”

Bùi Lưu Ly giãy dụa muốn rời đi Mạnh Ứng Hổ ôm ấp, Mạnh Ứng Hổ đành phải buông nàng ra, hai tay vẫn giúp đỡ thân thể nàng , chỉ sợ chân bị thương sẽ làm nàng té ngã.

“Lưu Ly, chân của con bị sao vậy?”Bùi phu nhân quan tâm hỏi nữ nhi, cũng chú ý tới Mạnh Ứng Hổ một tay đỡ đầu vai nữ nhi, một tay nâng sau thắt lưng nàng, sự quan tâm ưu ái với nữ nhi vừa thấy biết liền.

“Không có gì, chỉ là không cẩn thận.”Bùi Lưu Ly không dám cho người nhà biết được mình từ trong chỗ chết tìm được sự sống. Vừa mới bị người phía sau mắng, nàng cũng không muốn lại bị người nhà mắng một lần nữa.

Mạnh Ứng Hổ thấy nàng bị thương, hơn nửa sức nặng thân mình đều dựa vào hắn, hắn không ngại, nhưng để tránh những người trong nhà cảm thấy khốn quẫn, lập tức lệnh hạ nhân chuyển một cái ghế đến, giúp nàng ngồi xuống.

Nhất cử nhất động của Mạnh Ứng Hổ, hoàn toàn ở trong mắt người Bùi gia,nguyên bản bất mãn đối với việc hắn cường bắt Lưu Ly lúc này biến mất chút.

“Bùi lão gia, Bùi phu nhân, hai người tới vừa vặn, ta đang muốn phái người đi mời hai người tới đây một chuyến thảo luận hôn sự giữa Ứng Hổ cùng Lưu Ly.”

Đại phu nhân muốn nhân cơ hội này bàn chuyện hôn sự, người Bùi gia lần này thực rõ ràng là muốn đem nữ nhi mang về, nếu không thừa dịp hiện tại, chỉ sợ sẽ có thay đổi.

“Hôn sự? Hôn sự nào? Ta chỉ biết nửa tháng trước nữ nhi của ta ban đêm bị người ta mang đi, nguyên muốn điều động thiết y vệ hỗ trợ tìm người, lại nhận được một phong thơ của nữ nhi, nói nàng hiên tại ở trong Mạnh phủ làm khách. Ngượng thật, quấy rầy mọi người hơn nửa tháng, cho nên tự mình tới đón về.”Bùi phu nhân ra vẻ kinh ngạc, không hiểu đại phu nhân đang nói cái gì, mắt trừng hướng nữ nhi đang cúi đầu.

“Cái này…………”Đại phu nhân xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Bùi phu nhân, Bùi lão gia, Mạnh mỗ lúc này lại hướng hai vị cầu hôn, khẩn cầu hai vị đem Lưu Ly gả cho ta làm vợ.”Mạnh Ứng Hổ hai tay ôm quyền, trịnh trọng tiến lên hướng hai người đưa ra hôn sự.

“Hổ gia, ngài thật sự là dễ quên. Không phải chúng ta không đem nữ nhi gả cho ngài, mà là Lưu Ly chính mồm cự tuyệt ngài cầu hôn, không phải sao?”Bùi phu nhân lạnh lạnh nói, tức giận trừng hướng nữ nhi không dám nhìn nàng

“Chỉ cần Lưu Ly đồng ý, Bùi phu nhân sẽ đồng ý hôn sự này?”Mạnh Ứng Hổ sớm nhìn ra bà cố ý làm khó.

“Đúng vậy. Nhưng Lưu Ly, con nên hiểu rõ mới được, dù sao lúc trước là con từ chối hôn sự này.”Bùi phu nhân bưng chén trà lên, uống một ngụm trà nóng, rõ ràng có ý cảnh cáo.

Nhất thời, ánh mắt mọi người trong đại sảnh hoàn toàn nhìn phía Bùi Lưu Ly, Bùi Lưu Ly ánh mắt cầu cứu hướng cha cùng đại ca, hai người đồng thời cúi đầu uống trà, cho nên không thấy được.

Bùi Lưu Ly nhìn ra được, nương là cố ý khó dễ. Biết mẫu chi bằng nữ*, nương nhất định là giận Mạnh Ứng Hổ làm nàng hôn mê rồi bắt đi. Nghĩ cũng biết cả nhà sau khi nàng mất tích có bao nhiêu lo lắng, khi nhận được thư biết nàng ở trong Mạnh phủ lại càng tức giận. Trong thư nàng thỉnh người nhà trước không cần ra mặt, để nàng tự giải quyết, đợi nửa tháng, đối với nương tính tình luôn nôn nóng mà nói, đã mừng không được.

“Nương, chuyện con cùng Mạnh Ứng Hổ, không phải đã ở trong thư nói rõ ràng với người rồi sao?”

“Có sao? Ta chỉ biết nữ nhi của ta trong một đêm đột nhiên mất tích, hảo hảo một cái khuê nữ, không hiểu bị thỉnh đi nhà người khác làm khách, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại Bùi gia chúng ta, cũng không đem Bùi gia chúng ta đặt vào mắt, hôn sự này làm sao có thể đồng ý?”Bùi phu nhân nặng nề buông chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, thoáng chốc người Mạnh gia đáy lòng thầm kêu không ổn.

Mạnh Ứng Hổ nhìn ánh mắt căm tức trước mặt mình, biết Bùi phu nhân nhằm vào chính mình, xem ra muốn thuận lợi thành thân, trước hết phải được Bùi phu nhân đồng ý.

“Chuyện này là Mạnh mỗ không đúng, không nên nhất thời tức giận Lưu Ly cố ý cự hôn bắt đi nàng. Mạnh mỗ lúc này lấy chén trà hướng Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân chịu tội.”Mạnh Ứng Hổ mang trà đến, cúi đầu hướng hai người trịnh trọng xin lỗi.

Thấy thế, lửa giận Bùi phu nhân tích lũy đã lâu mới biến mất, hỏi nữ nhi ngồi ở một bên, “Lưu Ly, con muốn thế nào?”

“Thỉnh cha mẹ thành toàn hôn sự của hai chúng con.”Bùi Lưu Ly hiểu được lúc này không nên lại dỗi, nếu không hôn sự của hai người sẽ thất bại.

Bùi phu nhân liếc ngang nữ nhi một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên những lời thầy tướng số từng nói khi Lưu Ly vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Lệnh ái kiếp này cùng Bạch Hổ hữu duyên, Bạch Hổ cũng chọn trúng nàng là quý nhân, mới có thể trợ nàng vượt qua một kiếp, hai người nhất định có nhân duyên.”

“Thôi. Bên ngài tùy ý mang sính lễ đến. Lưu Ly trước hết theo chúng ta trở về.”Bùi phu nhân cho dù không muốn, dù sao đây cũng là hạnh phúc cả đời nữ nhi, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Bùi phu nhân, chân Lưu Ly bị thương chưa để đại phu xem qua, có thể để ngày mai hãy đi hay không?”Mạnh Ứng Hổ không muốn giận Bùi Lưu Ly lâu như vậy, nhất thời có thể bỏ qua

“Đúng vậy, ba vị phong trần mệt mỏi đến đây, chúng ta chưa chiêu đãi tận tình, sao lại để ba vị trở về.”Đại phu nhân nhanh mở miệng an ủi

‘ Vậy làm phiền.”Lên tiếng lúc này là người từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng Bùi lão gia, ánh mắt nhìn phía Bùi phu nhân bên cạnh, ôm nhu mỉm cười.

Bùi phu nhân thở dài, cũng chỉ gật đầu đồng ý

Đại phu nhân nhanh chóng kêu hạ nhân chuẩn bị hai gian phòng, chỉ sợ ba người lại đổi ý, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.

“Bùi lão gia, Bùi phu nhân, ta mang Lưu Ly đi để đại phu xem, trước xin cáo lui.”Mạnh Ứng Hổ khom người ôm lấy Bùi Lưu Ly, muốn nhanh rời đi.

“Đợi chút! Hổ gia, phiền toái ngài đợi lát nữa được không, ta cũng có chút chuyện muốn cùng ngài tâm sự.”Bùi Hổ Phách vẻ mặt hiền lành tươi cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

Mạnh Ứng Hổ vuốt cằm, ôm Bùi Lưu Ly, đáy lòng thầm nghĩ là chính mình xem nhẹ người Bùi gia.

Nghênh Phong Các

Bùi Lưu Ly ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn chân trái được bao lại, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, con mắt sáng nhìn lão giả đang thu thập hòm thuốc.

“Chương lão, ta không nghĩ tới ông trước đây là ngự y nhưng giờ lại chạy tới Mạnh phủ này, trở thành sư phụ lão ngũ Mạnh gia.”

Bùi Lưu Ly nhìn thấy ông ấy không thể nào không kinh ngạc. Lần trước nàng bị hôn mê mang đến Mạnh phủ không để ý, cho tới bây giờ mới biết sư phụ trong miệng Mạnh Kế Duẩn ( em trai thứ năm của M.Ứng Hổ) đúng là hắn.

Chương lão vỗ về bộ râu trắng ha ha cười, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng.

“Ta cũng không nghĩ tới có thể làm Hổ gia luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc kê đơn để người hôn mê, cũng không phải là cô nương nào, lại là Lưu Ly con a.”

Bùi gia cùng hoàng thất quan hệ quá mức chặt chẽ, vài ngự y trong cung cơ hồ đều vì người Bùi gia xem qua, tất nhiên là thập phần quen biết.

Bùi Lưu Ly hai gò má đỏ lên, hờn dỗi thấp giọng,”Chương lão đừng giễu cợt ta nữa.”

Chương lão cười ha ha, trong ánh mắt có chút từ ái, ngữ khí chân thành mở miệng

“Hổ gia làm người không giống lời những người khác nói lãnh khốc vô tình, tin tưởng con đã biết. Thời điểm ta nghèo túng, là Hổ gia thu lưu ta, cùng Kế Duẫn trở thành thầy trò cũng là duyên phận.Cũng phải nói lại, ta chưa bao giờ thấy qua Hổ gia để ý cô nương nào như vậy, tâm ý Hổ gia đối với con mọi người đều biết, thật cao hứng có thể uống rượu mừng của hai người. Con nghỉ ngơi đi.”

Chương lão nói vừa xong, liền rời đi, vừa vặn cùng Mạnh Ứng Hổ vừa bước vào đối mặt, thuận tiện hướng hắn báo cáo tình hình cái chân bị thương của Bùi Lưu Ly.

“Chân còn đau không?”Mạnh Ứng Hổ đi đến bên giường ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm vào ngực từ phía sau.

“Không. Đúng rồi, chàng cùng đại ca nói những chuyện gì?”Bùi Lưu Ly thuận thế âu yếm tựa vào trong lòng hắn, tò mò hỏi

“Đại ca nàng tính ở Bạch Hổ thành mở một chi nhánh Châu Ngọc Các, để nàng phụ trách quản lí.”Mạnh Ứng Hổ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Chỉ đơn giản như vậy?”Bùi Lưu Ly ngửa đầu hồ nghi nhìn hắn, nếu đơn giản như vậy, đại ca làm gì tìm hắn lén nói chuyện?

“Bùi Hổ Phách muốn ta chiếu cố nàng, không thể phụ nàng, cũng trăm ngàn lần đừng xem nhẹ thế lực sau lưng Bùi gia.”Mạnh Ứng Hổ khóe môi cong lên, hừ lạnh

Khi Bùi Hổ Phách nói những lời này, từ đầu tới cuối đều cười, vẻ mặt như vô hại, từng câu chữ lại lộ ra cảnh cáo. Hắn thừa nhận là hắn xem nhẹ người Bùi gia, nhưng cũng không có nghĩa là Hổ gia hắn sợ hãi.

“Phải không?”gương mặt tuyệt mỹ cười đến không có chút hảo ý, nghĩ cũng biết hai người nói chuyện tuyệt không khoái trá. Xứng đáng, chuyện này cũng là do hắn tự tìm lấy, đáy lòng không một chút đồng tình.

“Nàng tựa hồ thấy ta bị làm khó thực vui vẻ?”

Lãnh mâu nguy hiểm quỷ dị, lực đạo hai tay ôm lại tăng thêm, đến khi nghe được tiếng nàng kêu đau, thế mới thả lỏng, lại vẫn ôm nàng trong ngực. Nếu đổi thành người khác, Hổ gia hắn làm sao có thể dung người đứng trước mặt hắn làm càn, tất cả những người này đều là người hắn không thể đắc tội.

“Ai kêu chàng trước đây làm sai.”Bùi Lưu Ly bất mãn hắn vừa rồi cố ý tăng thêm lực đạo, tức giận nói.

Mạnh Ứng Hổ thông minh không cùng nàng tranh cãi đề tài này, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, cùng chạm vào vành tai và tóc mai của nàng . Nghĩ đến ngày mai nàng trở về Bùi phủ, cho đến khi thành thân, hai người có một thời gian không gặp mặt, tâm tình trở nên buồn bực.

“Có chuyện, ta đã quên hỏi chàng.”Bùi Lưu Ly đẩy ra bàn tay đang chế trụ eo nhỏ của nàng

“Chuyện gì?”nhịn không được ở bả vai non mềm trộm hương, tiếng nói trầm thấp hỏi

“Chàng kỳ thật cũng không đến Châu Ngọc Các yêu cầu bồi thường số bạc ngoại công ta thay người bảo đảm, đúng không?”nàng vừa tỉnh lại cũng hỏi qua đại ca, cũng hỏi ngoại bà chuyện này, hai người đều tỏ vẻ không biết.

“Ông ấy là ngoại công của nàng, ta làm sao có thể làm lão nhân gia khó xử?”lại càng không cần đi Châu Ngọc Các đòi số bạc kia.

“Cám ơn chàng.”Bùi Lưu Ly nghĩ đến hai người sắp tách ra, trong lòng bỗng sinh một cỗ không buông tha, khó có khi chủ động hôn môi hắn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.

Mạnh Ứng Hổ con ngươi trở nên thâm trầm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tay nhẹ nâng khuôn mặt nàng lên, tiếng nói khàn khàn không rõ

“Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta. Còn có, hôn không phải như thế.”Theo lời nói, bạc môi nhanh chóng quặc trụ môi nàng, câu dẫn cái lưỡi của nàng, thân ảnh cao lớn đem thiên hạ trong lòng đè lên giường, mắt thấy một hồi kích tình sắp châm.

Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, đồng thời vang lên thanh âm của Bùi phu nhân

“Lưu Ly, nương có chuyện muốn nói với con, mở cửa nhanh.”

Mạnh Ứng Hổ thấp giọng rủa một tiếng, vội vàng kéo Bùi Lưu Ly dậy, thay nàng đem sợi tóc rối chải chuốt tốt, cũng kéo áo lại. Con ngươi đen vừa nhấc, nhìn thấy nàng hai gò má đỏ hồng, còn có một đôi mắt sáng, bộ dáng kiều mỵ kia làm hắn lại thấp giọng rủa, nhưng cũng chỉ có thể cực lực nhịn dục vọng xuống, nhanh rời giường, tiến ra mở cửa.

Ngoài cửa phòng, Bùi phu nhân vẻ mặt ra vẻ kinh ngạc, kinh hô ra tiếng:”Nguyên lai Hổ gia đã ở nơi này a!”

Mạnh Ứng Hổ mặt âm trầm, đồng thời hiểu được bà là cố ý, cũng biết một chút tức giận cũng không được. Hướng nàng nhẹ vuốt cằm, bước ra cửa phòng.

Giang Uy canh giữ ngoài cửa phòng khó thấy bộ dáng kinh ngạc của chủ tử, phì cười ra tiếng, đến khi vạt áo bị hung hăng kéo lại, chống lại một đôi mắt lạnh te, thế mới cảm thấy không ổn.

“Giang Uy, chúng ta đã lâu không có bàn luận một chút, giờ đi thôi.”Tiểu tử này đại khái là chán sống, da ngứa ngáy.

“Đại thiếu gia, ngài có muốn tìm nhị thiếu gia hay tam thiếu gia hay không a!”Giang Uy bị kéo chạy, vẫn càng không ngừng kêu rên.

Ngay khi Bùi Lưu Ly bị mang về chưa đến ba ngày, Mạnh Ứng Hổ lập tức mang sính lễ tiến đến Bùi phủ

Bùi phu nhân tuy rằng tiếp nhận sính lễ, nhưng lại có ý làm khó dễ, thủy chung không chịu gật đầu đồng ý hôn kỳ. Qua năm sau, Mạnh Ứng Hổ mắt thấy hôn kỳ xa xa không hẹn, mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị trở lên Bùi phủ một chuyến, lại truyền đến Bùi phủ thông tri tin hai người mau chóng làm lễ cưới.

Cho nên đội ngũ đón dâu lớn oanh động Bạch Hổ thành một hồi, chậm rãi tiến đến Thanh Long thành đón tân nương, mà Bùi Lưu Ly cũng được ngự ban cho không ít đồ cưới quý giá.

Đêm động phòng hoa chúc, Mạnh Ứng Hổ tay cầm hỉ xứng vạch khăn voan hồng của tân nương, con ngươi đen cực nóng nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, thay nàng cầm mũ phượng.

“Lưu Ly, muốn thuận lợi cưới nàng trở về, thật không phải là chuyện dễ dàng.”Mạnh Ứng Hổ nhịn không được ca thán nhạc mẫu quả thực khó chơi, thiếu chút nữa hắn muốn suốt đêm cướp cô câu.

Nghe vậy, Bùi Lưu Ly phốc xích cười ra tiếng, tiếp nhận chén rượu hắn đưa, hai người ân ái uống rượu giao bôi xong, thế mới thành thật nói:

“Kỳ thật, nương tính đem hôn kỳ để qua một năm sau, ý muốn chỉnh chàng.”

Mạnh Ứng Hổ sắc mặt xanh mét, thấp giọng rủa, hắn sớm đoán được là như vậy.

“Bất quá, cơ thể ta gặp một chút chuyện, nương rơi vào đường cùng đành phải thỏa hiệp, vội vàng đem ta gả cho chàng, ngược lại sợ chàng đổi ý.”Bùi Lưu Ly hai gò má đỏ bừng, cúi đầu xuống.

“Thân thể nàng xảy ra chuyện gì? Có thỉnh ngự y xem qua chưa?”Mạnh Ứng Hổ khẩn trương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sốt ruột hỏi.

“Là nơi này đã xảy ra chuyện.”Bùi Lưu Ly lôi kéo tay hắn, đặt lên bụng vẫn bằng phẳng, thẹn thùng cười nói.

Mạnh Ứng Hổ thân hình chấn động! Con ngươi đen kích động nhìn nàng, không dám tin vội hỏi : “Nàng…… Có thai sao?”

“Đã hai tháng. Bởi vì đứa nhỏ, cho nên nương mắng ta một chút, đành phải đồng ý nhanh đem ta gả đi.”Bùi Lưu Ly không nghĩ tới đêm đó say rượu, nhưng lại làm chính mình có đứa nhỏ. Bất quá, điều ngoài ý muốn này, nàng thích!

“Không nghĩ tới ta hôm nay song hỷ lâm môn.”Mạnh Ứng Hổ ôm trụ kiều thê, thỏa mãn thở dài.

Bùi Lưu Ly ở trong lòng hắn nhịn không được ngáp một cái, từ sau khi có bầu, nàng thường xuyên cảm thấy mệt.

“Mệt mỏi?”Mạnh Ứng Hổ nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, lại nghĩ tới tình trạng cơ thể nàng, vội vàng thay nàng cởi giá y trên người, giúp nàng cùng nằm lên hỉ giường.

Bùi Lưu Ly sau khi ở trong lòng hắn điểu chỉnh vị trí thoải mái, lập tức ngủ.

Mạnh Ứng Hổ trìu mến vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy bạch ngọc hình hổ ở ngoài vạt áo của nàng, khóe môi khẽ nhếch.

Nàng rốt cục là của hắn.

Đem thiên hạ trong lòng ôm vào ngực, hai người giao gáy tựa như uyên ương cùng ngủ.

Hôn kì: ngày cưới

[ hoàn]

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3