Nhật Ký Mang Thai Khi 17 - Chương 22

Ngày 24 tháng 02. Thử yêu thương nhau xem nào.

Sáng vừa mở mắt, tôi đã nghe âm thanh ồn ào. Không phải trong nhà, giống bên hàng xóm. Tung chăn. Tôi lờ đờ đi xuống dưới nhà. Chị Hồng Anh đang chuẩn bị bữa sáng. Cha mẹ chồng tôi lưng còn đau nên chưa rời giường được, nhờ thế mà hôm nay thoát khỏi màn “chào cờ”. Tính ra thì cả nhà phải cám ơn tôi về vụ con cá trưa hôm qua mới phải, đằng này mắng đến kinh. Vừa trông thấy tôi thì chị Hồng Anh mỉm cười hỏi:

“Sao dậy sớm thế? Hôm nay được nghỉ mà.”

“Dạ ồn quá. Có chuyện gì hay sao vậy chị?”

“Là nhà dì Mập hàng xóm. Cậu con trai với vợ lại cãi nhau, bị dì ấy quát kinh thiên.”

“Em nghe Chan Chan bảo, nhà bên ấy hay cãi lộn lắm. Tại sao nhỉ?”

“Chủ yếu là cặp vợ chồng trẻ Trang và Thông. Cả hai lấy nhau sớm quá, lại có con. Thông thì sinh viên năm cuối, còn Trang nghe đâu mới học mười hai. Kết hôn ở lứa tuổi này thì khó tránh khỏi cãi vã, sinh lắm thứ phiền phức. Cả hai còn đang đi học, tiền nong là vấn đề rất lớn.”

“Mà lý gì lại lấy sớm như thế?”

“Cũng giống như em với Chan Chan, do Trang mang thai ngoài ý muốn nên đành cho cưới sớm. Mỗi ngày Trang với Thông cãi nhau mấy chập. Chủ yếu vì Thông đi chơi với bạn bè, không ở nhà đỡ đần vợ. Trang sinh con xong thì xuống sức, lại phải lo đủ chuyện chưa kể dì Mập vốn khó tính nên con bé khổ đủ thứ. Mấy lần em nó tâm sự với chị, thấy tội.”

Tôi đưa mắt ra ngoài sân, nhìn sang ngôi nhà một tầng của bà hàng xóm đáng ghét. Thì ra, thằng cu nhà bả làm người ta mang thai. Ấy vậy mà hôm trước bả mắng tôi toàn mấy câu khinh nhờn. Con trai bả cũng có tốt lành gì. Thảo nảo, mặt bà ta cứ hầm hầm khó chịu hệt như tất cả mọi người đều mắc nợ bả. Không rõ cái chị Trang gì đó khổ vì chồng như thế nào nhưng tôi chắc chắn một điều rằng: chị ấy làm dâu bà già mập này thì đúng là số tận đến nơi. Hệt kiểu ngày tận thế 2012. Tôi gặp bà ta có một lần mà còn chẳng chịu nổi huống chi sống với bả mỗi ngày, lúc nào cũng thấy mặt. Bả nhất định là một bà già chồng lựu đạn!

Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi đem rác đi đổ. Bên nhà hàng xóm cũng im rồi. Ừ thì cứ cãi nhau cho đã đến khi mệt sẽ tự khắc nghỉ thôi. Vừa bước ra cổng, tôi chợt thấy một chị đang lom khom đổ rác. Chị ấy gặp khó khăn với cái bịch rác to quá khổ. Mau chóng, tôi bước đến rồi mở giúp nắp thùng rác ra. Có người giúp đỡ, chị liền quay qua xuýt xoa: “Cám ơn em.”

Chị này trông còn rất trẻ. Gương mặt bầu bầu non chẹt giống hệt đứa con nít. Nhìn cách ăn mặc thì tôi nghĩ chị ấy là con nhà khó khăn. Sau khi dồn hết đống rác to tổ bố vô thùng, chị dừng lại thở mệt nhọc, đưa tay quẹt liên tục mồ hôi trên trán rồi nhìn tôi:

“A, em là cô con dâu 17 tuổi mới về nhà cô giáo Trúc Hà phải không? Hôm bữa, em bị mẹ chồng chị lỡ tạt nước lau nhà ướt hết người.”

“Chị là...”

“Chị tên Trang, con dâu dì Mập ở sát ngay bên nhà chồng em đó.”

“Dạ, ra vậy. Em có nghe chị Hồng Anh kể về chị với anh Thông. Hai người cãi ghê thật.”

“Hà, chuyện thường ở huyện đó mà. Sáng nào chị với ảnh cũng cãi hết. Đủ thứ chuyện mệt mỏi em ạ. Mà mấy ngày trước nghe chị Hồng Anh kể Chan Chan có vợ tên Min Min, lại đang mang thai hơn một tháng. Chị muốn gặp gặp em nói chuyện lắm vì cùng cảnh ngộ.”

Tôi không nghĩ mình sẽ gặp chị con dâu bà hàng xóm đáng ghét đó. Nhưng xem ra, chị Trang này có vẻ hiền và tốt, chứ không “hà bá” như bà già chồng hầm hổ. Chuyện đời thật kỳ lạ! Những cô con dâu ngoan ngoãn thì dính ngay mẹ chồng khó tính hoặc ngược lại. Chắc do ăn ở, số phải trả. Cỡ bà dì Mập thì phải gặp ngay em nào “ngư lôi” mới vừa.

“Em nè, hôm nào rảnh chị em mình nói chuyện xíu nha. Chị rất mong gặp người cùng cảnh ngộ với mình để tâm sự. Mang thai sớm, khổ đủ thứ điều.”

Tôi còn chưa kịp đáp lời chị Trang thì đúng lúc giọng bà dì Mập từ trong nhà vọng ra:

“Mày đổ rác gì lâu vậy Trang? Bộ thấy trai ngoài đó rồi mê tít thò lò hả?”

Chị Trang nói vâng thật to xong nhìn trở lại tôi, nói nhanh: “Thế nhé. Hẹn em lúc khác.”

Dõi theo bóng dáng ốm nhom nhỏ xíu của chị Trang đi vội vã hối hả vào trong nhà, tôi thở dài lắc đầu. Nghĩ đâu có sai, bà dì Mập quả nhiên là bà già chồng lựu đạn. Tôi thà lao đầu vô xe lửa còn hơn làm dâu bả. Vừa đổ rác, tôi vừa tặc lưỡi... Trở vào nhà, tôi gặp ngay tên Chan Chan. Có cả chị Hoà Trâm đứng kế bên, cất tiếng: “Sáng sớm em đi đâu vậy?”

“Em đi đổ rác.”

“Đằng ấy đổ rác mà tưởng bị lạc mất đường về. Hơn mười phút mới xong.”

Tức cái mình! Bộ sáng bị ai chọc tiết hay sao mà tên Chan Chan lại kiếm cớ gây sự với tôi.

“Nói hay quá, đằng đó thử đổ rác đi.”

“Sáng nào đây chả đổ. Ba phút là xong ngay. Muốn thử thì mai làm cho.”

Tôi toan cãi lại thì đột ngột chị Hoà Trâm mau chóng cắt ngang bằng một tiếng tặc lưỡi.

“Hai cái đứa này sao lúc nào cũng cãi nhau thế hả? Mai mốt cưới nhau rồi làm sao sống?”

Tôi liền bảo: “Có phải em muốn lấy Chan Chan đâu.”

Còn Chan Chan thì phán một câu xanh rờn: “Bất quá thì ly hôn chị ạ.”

Chị Hoà Trâm trợn mắt cắn môi đồng thời đưa tay lên doạ đánh thằng em trai khùng điên.

“Chị đập chết mày bây giờ! Nói linh tinh! Hôn nhân là trò đùa à?”

“Nhưng không hợp thì biết làm sao?” – Chan Chan hơi nghiêng người ra sau tránh đòn.

“Vậy thì bây giờ, chị bắt cả hai phải tập yêu thương nhau. Nói trước, chị mà thấy hai đứa tranh cãi đấu đá nhau nữa là cho ra khỏi nhà.”

Tôi và Chan Chan nhìn nhau trước lời đe doạ từ chị Hoà Trâm. Gì chứ? Bắt tôi tập yêu thương cái tên ba trợn này sao? Chị ấy có nhầm không vậy? Tôi phát điên mất. Trong khi hai đứa tôi gặp phải vấn đề nguy nan thì chị Hồng Anh đứng gần đó cười khúc khích. Vẻ như chỉ rất thích cái việc mà chị Hoà Trâm vừa đề ra.

Nói là làm, tính chị Hoà Trâm vốn thế. Chính vì vậy, nguyên ngày hôm nay chị bắt đầu chiến dịch “bắt ép” em trai cùng em dâu tập yêu thương nhau. Cứ hễ ở đâu hay làm gì, chị Hoà Trâm cũng đều bắt tôi và Chan Chan đi cùng nhau. Chẳng những thế, đôi khi chị ấy còn bắt chúng tôi làm những hành động “thân mật” hệt như người yêu. Nếu tôi với Chan Chan bắt đầu có dấu hiệu tranh cãi là y như rằng chị Hoà Trâm luôn xuất hiện kịp lúc rồi giả vờ ho như nhắc nhở hay lắm khi chị ấy nhìn cả hai bằng đôi mắt kinh dị thứ thiệt. Đúng thật chẳng khác nào cực hình. Mà thiết nghĩ, chị Hoà Trâm có làm vậy cũng vô ích thôi, tôi – Chan Chan như mặt trăng mặt trời, như nước với lửa, như sao mai sao hôm, thấy mặt là chỉ cãi. Chính xác thì mỗi đứa đều vô cùng háo thắng, luôn muốn tỏ ra ta đây hơn đối phương. Ngay từ lần đầu gặp, tôi và cậu ta được định là có số khắc khẩu. Bắt hai kẻ không đội trời chung mà yêu thương nhau thì quả là khó còn hơn lên trời.

... Chiều, tôi được chị Hồng Anh nhờ đi mua bột về làm bánh. Tất nhiên, theo yêu cầu từ chị Hoà Trâm, tên Chan Chan bắt-buộc-phải-đi-cùng tôi. Trước khi đi, cả hai nghe chị ấy doạ đủ điều. May là chuyến đi không xảy ra chuyện gì dẫn đến xích mích nên chẳng có cuộc cãi lộn nào. Lúc đón xe buýt về nhà, vì mãi nhìn một thứ mà tôi suýt làm Chan Chan bỏ lỡ chuyến xe ấy. Khi đã ổn định chỗ ngồi, bấy giờ Chan Chan mới hỏi vẻ hơi cáu:

“Đằng ấy ngó cái gì mà đằng này gọi sùi bọt mép vẫn không nghe vậy?”

“Thì vì thấy có kẹo tắc bên kia đường nên nhìn.”

“Kẹo tắc bộ lạ lắm hay sao mà nhìn ghê thế?”

“Tại thèm.”

“Thèm là sao?”

“Thèm là thèm ăn chớ cái gì. Từ lúc có nó thì tớ cứ thèm ăn chua.”

“Nó là ai?”

“Thì cái đứa trong bụng nè.” – Tôi ngó xuống cái bụng xẹp lép của mình.

Bên cạnh, Chan Chan cũng nhìn theo. Rất nhanh, tên cool boy này tự dưng thở hắt. Rồi tiếp đến tôi và cậu ta đều im lặng, chẳng ai nói với ai điều gì. Ngoài cửa xe, nắng tắt dần.

Vừa bước vào nhà, tôi với Chan Chan đã nghe chị Hoà Trâm cất tiếng hỏi ngay hệt chất vấn: “Sao? Hai đứa có hoà thuận không?”

“Bọn em có nói chuyện đâu mà cãi.” – Dứt lời, Chan Chan đi về phòng.

Tôi lè lưỡi xong mang bột vào phòng bếp cho chị Hồng Anh. Còn chị Hoà Trâm hình như hơi khó hiểu trước thái độ của hai đứa em nhưng chị cũng chẳng hỏi gì thêm. Sau đó, ba chị em loay hoay trong bếp cùng làm bánh. Có điều tôi phải công nhận là phục chị Hồng Anh sát đất. Chị ấy cái gì cũng biết làm, biết nấu không những thế còn ngon nữa chứ. Nhìn cách chị ấy nhào nặn bột, cán bột, đắp vào khuôn một cách thành thạo y như thợ làm bánh thật, tôi mê mẩn. Vài tiếng đồng hồ sau là đã cho ra lò mấy chiếc bánh nhân táo thơm lừng. Tiếp, chị Hồng Anh cho vài vệt kem cùng trái nho khô là xong. Đến ngay cả chị Hoà Trâm cũng phải nể. Trông chiếc bánh nhỏ nhắn xinh xinh và bắt mắt, tôi thèm rỏ dãi. Nuốt nước bọt.

“Nếu thích, chị sẽ chỉ em cách làm bánh.” – Thấy tôi gật đầu hớn hở, chị ấy tiếp – “Rồi mốt chị chỉ cho làm rau câu, bánh flan.”

Trời ơi thế thì còn gì bằng! Tôi reo thầm trong bụng và thấy yêu yêu chị Hồng Anh quá đi.

“Nhà mà có Hồng Anh thì giống như tiệm ăn cao cấp.” – Chị Hoà Trâm đùa.

Đúng lúc, anh Dũng Văn xuất hiện. Ảnh mới đi làm về và nghe trong đây ồn ào náo nhiệt quá nên mới mò vô hỏi: “Ba chị em đang làm gì vui thế?”

“Em, chị Hoà Trâm với Min Min làm bánh. Anh rửa tay rồi ra ăn.”

“Thôi khỏi, giờ ăn luôn.” – Anh Dũng Văn vừa nói vừa nhìn mấy chiếc bánh, hứng chí.

Tức thì, tôi cầm một cái bánh nhân táo lên đưa cho anh Dũng Văn. Ảnh ngó hồi lâu rồi hỏi: “Rửa tay chưa cô nương?”

Tôi lắc đầu. Thế là ảnh đẩy nhẹ tay tôi sang một bên đồng thời tặc lưỡi:

“Vậy thì miễn! Anh đây chúa ghét tay bẩn mà cầm thức ăn. Để tự anh lấy.”

Khỏi nói, tôi tự ái ghê gớm! Đã có lòng tốt lấy bánh cho mà còn... Thế thì tự hầu đi, đồ ông anh chồng đáng ghét mắc bệnh kỹ quá mức! Đang tức thì tôi nghe giọng tên Chan Chan: “Bánh xong chưa ạ, em đói rã ruột.”

“Cậu sướng hen! Đi chơi bời ở đâu rồi về la um sùm hỏi bánh xong chưa à?”

“Đằng này ra ngoài có chút việc không được hả? Bắt bẻ như bà cụ non.”

Nếu không vì có chị Hoà Trâm đứng lù lù ngay bên cạnh thì tôi đã cho tên láo lếu này méo mặt. Cười cười, chị Hồng Anh đặt tay lên vai tôi và Chan Chan rồi đẩy đến bên bàn với cả đống bánh nhân táo. Tiếp theo thì năm người chúng tôi đã có một bữa ăn bánh no bụng... Trước khi sắp lên phòng ngủ, tên Chan Chan tự dưng nắm tay tôi kéo ra sau vườn. Trông cái dáng vẻ nhìn trước ngó sau của cậu ta thì tôi hồ nghi hỏi: “Có gì mà lấm lét vậy?”

“Lấm lét gì đâu, chỉ là muốn cho đằng ấy điều bất ngờ.”

Dứt lời, Chan Chan đưa tay vào túi quần lấy ra một bịch kẹo tắc. Đối diện, tôi ngạc nhiên.

“Cho đằng ấy đó. Mau ăn đi để baby trong bụng còn được ăn chứ.”

Tôi chậm rãi đón lấy bịch kẹo tắc đầy hấp dẫn. Tôi không ngờ Chan Chan lại mua nó cho mình. Vậy ra ban nãy cậu ta ra ngoài là vì để mua quà vặt cho tôi ư? Nghĩ thế tự dưng lòng tôi thấy vui lắm. Tên Chan Chan này cũng galăng gớm! Biết nghĩ cho tôi với baby trong bụng. Thấy tôi lấy kẹo tắc bỏ vào mồm thì Chan Chan liền sốt ruột hỏi: “Ngon không?” Tôi gật đầu liên tục. Tức thì cậu ta cười tươi, hai lúm đồng tiền xuất hiện. Lúc đó, sự thật tôi không thấy ghét Chan Chan nữa mà lại bắt đầu thấy thinh thích cậu ta sao ấy. Bỗng dưng lòng chợt nghĩ: Liệu tôi và tên đáng ghét này có thể yêu thương nhau không nhỉ? Lạ thay, chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi là tim tôi đã đập mạnh. Tâm trạng vô cùng hồi hộp.

“Khoé miệng đằng ấy dính kẹo kìa.”

Giọng Chan Chan cất lên làm tôi sực tỉnh. Mau chóng, tôi quay qua. Thật bất ngờ khi cậu ta đưa tay lên, giống cái lần văng nước milo, nhẹ nhàng chùi vết kẹo ngay khoé miệng tôi. Lần thứ hai trong đời (nếu tính từ lúc tôi mới sinh cho đến năm 17 tuổi này) tôi lại được ngắm gương mặt cực duyên của cậu ta ở cự ly rất gần. Chan Chan cũng nhìn tôi không chớp mắt. Đáng lý sẽ có một điều gì đấy hay ho diễn ra giữa hai đứa thế nhưng ông trời thích trêu ngươi nên thình lình để tôi thấy trên má Chan Chan có một cái chấm đen đen. Quen lắm. Mau chóng, tôi giơ tay tát mạnh vô gương mặt đang-tạo-dáng-kiểu-ngây-ngất-giống-Kim-Bum của cậu ta. BỐP! Âm thanh chát chúa vang lên giữa khu vườn chấm dứt mọi thứ, kể cả cái màn lãng mạn sắp diễn ra. Sau hồi trấn tỉnh, Chan Chan quay phắt qua tôi, mắt toé lửa:

“Cái con ranh này!”

“Ai là con ranh hả?”

“Đằng ấy chứ ai! Khi không vả đằng này muốn lệch mặt là sao?”

“Thì tại thấy con muỗi đậu trên mặt cậu nên tớ tiện tay đập nó thôi.”

“Con gái con đứa gì dữ còn hơn chằn! Đây đã có lòng mua kẹo tắc cho mà còn làm thế... Thù này không trả đằng này thề không làm cool boy!”

Tôi bỏ chạy. Chan Chan nổi điên rượt theo. Sau cái đêm đó thì tôi đã nghĩ lại: Chắc tôi với tên Chan Chan khó lòng mà yêu thương nhau được. E là, chị Hoà Trâm sẽ phải thất vọng rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3