2. hạ
3.
Sự ghen ghét của Trần tiên sinh cũng là có nguyên do.
Nói tới quá trình theo đuổi Trình tiểu thư, Trần tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, kèm theo đó là rớt ra cả ca nước mắt xót xa. Lý do không phải vì ai, chỉ vì Trần tiền sinh nhỏ hơn Trình tiểu thư một tuổi, lúc học đại học, bọn họ học cùng trường, cùng một khoa, cùng một chuyên ngành, thứ duy nhất không giống đó là Trần tiên sinh học sau Trình tiểu thư một khóa.
Thật ra từ lúc nhập học, Trần Hựu Lâm đã thầm mến Trình Y Nhiên tiểu thư rồi, chỉ là lúc đó Trình tiểu thư đã là bạn gái của người khác rồi. Trần tiên sinh kể từ năm nhất đại học, mỗi đêm đã tự nhủ lòng rằng tơ tưởng đến vợ của người khác là việc đáng hổ thẹn, nhưng mà trái tim cứ càng bị đánh mắng nó lại càng cứng cáp lớn lên.
Cuối cùng, anh đen dần.
Dựa trên nguyên tắc vĩ đại là hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, phụ nữ là phải giành giật mới được, vào năm tư lúc Trình tiểu thư sắp tốt nghiệp, anh cũng nắm được cơ hội…
Khi đó Trình Y Nhiên hay cãi nhau với bạn trai là Dịch Nam, nguyên do chẳng bởi vì ai, chỉ vì mỗi người đều nóng lòng với con đường riêng sắp tới, không có mâu thuẫn cũng có thể ầm ĩ tạo ra những mâu thuẫn nhỏ. Đúng lúc đã qua ba năm kháng chiến, Trần tiên sinh đã có tương lai xán lạn trên danh nghĩa là “bạn tốt” của Trình tiểu thư.
Một ngày cuối tuần, Trần tiên sinh lấy lý do là đi thực tiễn, mời Trình tiểu thư ăn cơm, xong lại nhân tiện đi dạo trên con đường đèn chiếu tù mù ngoài trường học, thật không may, vừa vặn nhìn phải Dịch Nam tiên sinh đang ở cùng một cô nhân viên.
Khuôn mặt Trình tiểu thư nhất thời biến sắc, muốn xông ra để hỏi cho rõ ràng, Trần tiên sinh nhân cơ hội ngăn lại, ra vẻ thần bí nói: “Chị như thế này không hay đâu, dù sao đàn ông cũng cần chút thể diện.”
Trình tiểu thư ngẫm nghĩ cũng có lý, gọi một cú điện thoại để chất vấn: “Anh đang ở đâu?”
Dịch Nam ngẩn người: “À, ở bên ngoài.”
“Một mình?”
“Uhm”
“Dịch Nam, chúng ta chia tay đi.” Trình tiểu thư cúp điện thoại “oa” một tiếng khóc òa lên.
Trần tiên sinh nắm lấy cơ hội lúc Trình tiểu thư đang đau lòng kéo cô tới công viên, mua bia để bên cạnh, chìa vai ra cho Trình tiểu thư lau nước mắt.
Trình Y Nhiên vừa uống bia vừa khóc, cuối cùng cô nghĩ ra một điểm, chọc chọc đầu Trần Hựu Lâm nói: “Sao hôm nay cậu lại gọi tôi đi ăn, sao hôm nay lại để tôi đi dạo phố chứ, nếu tôi không thấy thì tốt rồi, không thấy thì tốt rồi!”
Trần Hựu Lâm thật thà đã bị đánh trúng mấy đấm: “Ừ, tôi thừa nhận thấy tình cảnh như vậy, tôi rất vui.”
“Cậu là biến thái à? Thích nhìn phụ nữ khóc?”
“Tôi thích thấy em thất tình.” Trần Hựu Lâm gãi gãi đầu nói: “Như vậy, tôi mới có cơ hội.”
Trình Y Nhiên ngạc nhiên một hồi, ngẩn người chán rồi mới phun nước bọt hỏi: “Cậu … cậu không phải là ý đấy … ý đấy chứ?”
Trần Hựu Lâm hít sâu một hơi, hét: “Trình Y Nhiên, tôi chính là thích em!”
Trình Y Nhiên trong nháy mắt choáng váng, nước mũi chảy xuống cũng quên cả chùi, vẫn là Trần Hựu Lâm nhìn không nổi, lấy tay áo mình lau đi cho cô, anh cúi đầu nói: “Tôi nhịn mấy năm nay rồi … hôm nay cuối cùng cũng có thể bày tỏ, em muốn đánh tôi, xin nhẹ tay một chút.”
Trình Y Nhiên đương nhiên không đánh anh nữa, cô chỉ lầm bầm mắng : “Đàn ông các người đều là lũ khốn kiếp, một tên hai tên đều khốn kiếp.”
Sau đó không lâu, Trình Y Nhiên biết được, Dịch Nam đã cho Trần Hựu Lâm một trận ra trò.
n oán giữa hai người đàn ông tranh giành phụ nữ chúng ta sẽ không kể nhiều cho mệt, chỉ là từ đó có thể thấy được, tình cảm của Trần tiên sinh dành cho Trình tiểu thư ngay từ đầu đã ý thức được gian nan cực khổ, chỉ cần phát hiện ra Trình tiểu thư có tí tẹo nào không vừa ý, anh sẽ lại làm nũng, lăn lộn ra vẻ đáng thương, quấn lấy Trình tiểu thư tới khi cô ngoan ngoãn đầu hàng mới thôi.
Chỉ là kết quả cuối cùng của lần tình cờ gặp lại mối tình đầu là —Trần tiên sinh ăn rất sung sướng, Trình tiểu thư ngủ rất thoải mái, Trần tiên sinh ốm rất nghiêm trọng.
Đúng vậy, kẻ giả bộ đáng thương này qua một đêm vận động quá tải … ốm rồi.
Theo cách nói của Trình tiểu thư thì: “Anh đúng là tên ngốc vô dụng!”
4.
Trình Y Nhiên đo nhiệt độ cho Trần Hựu Lâm, 38 độ 6. Trần tiên sinh cứ thế làm ầm ĩ: “Vợ, vợ ơi, đưa anh đi bệnh viện, anh sắp chết rồi, anh bị thiêu đốt đến choáng váng rồi, sau này không còn ai nấu cơm, quỳ bàn giặt cho vợ nữa rồi.”
Trình Y Nhiên hung hăng cấu một cái lên tay Trần tiên sinh : “Anh là bùn nặn lên sao? Mà có thể bị nung chảy?”
Trần tiên sinh hai mắt rơm rớm ngước nhìn Trình tiểu thư: “Anh là chocolate nặn lên đấy, dễ bị nóng chảy …”
Trình tiểu thư thở dài: “Anh là một Lâm Đại Ngọc a Lâm Đại Ngọc (*), nhà chúng ta cũng đâu phải cái Giả phủ vung tiền hoang phí kia, đi bệnh viện cái gì, bệnh viện bây giờ mà là nơi cho người đi sao? Em xuống dưới nhà mua cho anh hai viên hạ sốt, anh uống tạm đi, không thấy hạ sốt thì lại đi truyền dịch tiếp.”
(*) Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Trần tiên sinh túm lấy góc áo vợ nói: “Em về sớm chút nhé.”
Trình tiểu thư mạnh miệng nói không thương Trần tiên sinh, nhưng mà ra đến cửa liền vội vội vàng vàng chạy. Trần tiên sinh thấy Trình tiểu thư đi rồi, lập tức không rên rỉ nữa, nằm yên trên giường, lặng lẽ dưỡng bệnh.
Nằm một hồi, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, anh gọi điện thoại cho Trình tiểu thư, sau một cơn rên rỉ mới nói: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn hầm cà chua.”
Bên kia đồng ý rồi, Trần tiên sinh cũng cúp máy. Nhưng được vài phút, Trần tiên sinh ngứa tay lại gọi cho vợ lần thứ hai: “Vợ ơi, anh muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Bên kia cũng đồng ý rồi, Trần tiên sinh cảm thấy hả lòng hả dạ cúp máy. Lại qua vài phút nữa, Trần tiên sinh gọi điện lần thứ ba, còn chưa mở miệng đã bị mắng cho vuốt mặt không kịp, mắng xong rồi, Trình tiểu thư còn đang thở hổn hển lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“Anh … thấy túi của em còn đặt trên bàn ngoài phòng khách, trên người em có tiền chứ?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó Trần tiên sinh lại bị mắng một trận tơi tả nữa.
Trần tiên sinh cơ thể tốt, uống thuốc vào chẳng lâu sau là hạ sốt rồi, lúc chạng vạng, Trình tiểu thư sờ trán anh thấy đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, xoa tóc Trần tiên sinh nói: “Lần sau nếu em ốm, sẽ cật lực giày vò anh một trận , bắt anh trả nợ.”
Trần tiên sinh dụi dụi đầu vào tay vợ, cười tủm tỉm nói: “Được, em giày vò anh hết sức càng tốt, anh thích bị em giày vò, cả đời cứ quấn quýt triền miên trong giày vò.”
Mặc dù kết hôn cũng lâu rồi, nghe anh nói như vậy, Trình tiểu thư vẫn có thể lặng lẽ đỏ mặt , cô ho khan một tiếng, vòng vo lảng sang chuyện khác: “Trần Hựu Lâm, sau này anh liệu có bị hói đầu không a?” Trình tiểu thư chỉ chỉ lên đỉnh đầu Trần tiên sinh nói, “Bên trái tóc mọc rất dày, trơn bóng hơn hẳn bên phải.”
“Em sẽ ghét bỏ anh ư?”
Trình tiểu thư trầm tư một lúc: “Có lẽ sẽ không ghét bỏ, em lấy tóc của em cho anh làm tóc giả, chỉ cần em chưa bị hói, anh cũng không lo bị hói đâu.”
“Vợ ơi! Anh cảm động quá, hôn một cái, hôn một cái đi!”
“Tránh ra. Trong người anh còn mầm bệnh, đừng đụng vào em!”
Chương 3
1.
Trình tiểu thư mở giỏ hàng của mình ra, ngạc nhiên phát hiện tất cả đồ trong đó đều không thấy nữa, cô ngạc nhiên trong chốc lát, bỗng nhớ ra đã từng xem trên weibo có một ông chồng mua hết tất cả đồ ở trong giỏ hàng của vợ, coi đó là quà tặng vợ nhân ngày kỷ niệm kết hôn, Trình tiểu thư đỏ mặt … lẽ nào Trần Hựu Lâm rốt cuộc đầu óc được mở mang, đã muốn lãng mạn rồi?
Sina Weibo là một microblogging website của Trung Quốc, là một trong những trang mạng phổ biến nhất ở đất nước này, được sử dụng bởi hơn 30% số người dùng internet.
Nhưng cô chuyển mắt sang chỉ nhìn thấy một gã to xác đang nằm ngủ khò khò trên giường bày ra một chữ đại, lập tức cảm thấy cách nghĩ này không có khả năng thành hiện thực. Trình tiểu thư nheo mắt, nghĩ: “Lẽ nào là tên ngốc này tự mua cho mình nhiều đồ quá, nên phải xóa sạch?
Nghĩ như thế, Trình tiểu thư đứng ngồi không yên, cô nằm bò trên giường, ra sức nhéo mông Trần tiên sinh: “Trần Hựu Lâm! Anh có phải làm chuyện xấu gì rồi không?”
Cảm giác đau chậm chạp hơn là cơn buồn ngủ, Trần tiên sinh trở mình mơ mơ màng màng đáp một câu: “Anh là người tốt.”
Trình tiểu thư tiếp tục nhéo mông chồng: “Đồ trong xe hàng của em sao lại không thấy nữa, có phải anh xóa hết rồi không!”
“Ah …” Trần tiên sinh bực mình dụi dụi gối đầu, tránh khỏi tay vợ: “Anh mua rồi.”
Trình Y Nhiên ngẩn người: “Cái gì?”
“Anh mua rồi, ừ ừ …”
Trình Y Nhiên im lặng hồi lâu, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người Trần tiên sinh, dựa vào lưng chồng thương hại nói: “Trong đấy nhiều đồ em chỉ muốn nhìn một chút thôi a, anh mua làm gì, lãng phí tiền.” Qua một hồi, cô lại dụi dụi lên lưng Trần tiên sinh, cười ngọt chết người nói: “Hiếm khi anh có chút tế bào lãng mạn, em vẫn không thấy hối hận khi đó gả cho anh.”
Mấy ngày qua đi, chuyển phát nhanh đưa đồ tới, Trình tiểu thư vui mừng hớn hở mở ra, sau đó mặt sa sầm: “Những thứ này là cái gì?”
Ngồi trên sofa xem TV, Trần tiên sinh thản nhiên liếc qua một cái, trả lời: “Đồ trong giỏ hàng của em lúc trước a.”
Trình tiểu thư bỏ từng thứ từng thứ ra, cà vạt, comple, giày da, toàn bộ là đồ của đàn ông, Trình tiểu thư xoắn xuýt “ Nhưng mà sao toàn là đồ đàn ông vậy? Quần áo của em đâu ? giầy đâu?”
Trần tiên sinh nhấm thịt bò khô, nói qua quýt: “Anh biết phụ nữ các em đều thích xem một số thứ, bao nhiêu thứ chỉ xem chứ không nghĩ sẽ mua, trong xe hàng của em nhiều đồ như vậy, anh chỉ nhặt lấy mấy thứ hữu dụng để mua thôi, vẫn là vợ anh rất tốt với anh, bên trong nhiều đồ như thế đều là giúp anh chọn, thật tốt.”
Trình tiểu thư quay đầu lại mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Trần tiên sinh: “Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn là những thứ này nhất định có ích, không phải chỉ là em muốn xem thôi sao?”
“Bởi vì vợ anh yêu anh a!”
“Anh đi chết đi!” Trình Y Nhiên hung dữ ném quần áo lên người chồng, “Tối nay anh tự đi mà ngủ với Thịt Viên đi!”
“Aizz? Sao lại đã tức rồi, vợ ơi, anh lăn cho em xem được không? Anh diễn trò cho em!”
“A a, sao lúc đầu tôi lại lấy đồ vô lại như anh chứ!”
2.
Hôm nay Trình tiểu thư bị ức hiếp ở chỗ làm, ôm một bụng tức về nhà, Trần tiên sinh còn chưa về, cô liền bắt đầu thu dọn nhà cửa, làm cơm tối.
“Vợ à!” Trần tiên sinh mở cửa, giầy còn chưa cởi, đã đứng ngay ở cửa hò hét: “Có chuyện tốt!”
Trình tiểu thư buộc tạp dề, cầm muôi ra khỏi phòng bếp, dửng dưng nói: “Thế nào, nhặt được vàng hả?”
“Thô tục” Trần tiên sinh vui vẻ nhiệt tình mở ra tờ tranh tuyên truyền trong tay, “Hiệu ảnh ở tiểu khu bên cạnh có khuyến mãi đấy.”
Trình tiểu thư thờ ơ đáp lời: “Thế à, chụp ảnh nghệ thuật cho chó không lấy tiền hả? Đưa Thịt Viên nhà chúng ta đi kiếm hời.”
Trần tiên sinh bị tổn thương, tức giận quẳng cặp tài liệu lên sofa, dọa cho Thịt Viên đang nằm ngáy trên sofa sợ đến run cầm cập, nghi hoặc nhìn nam chủ nhân. Nam chủ nhân không nên nết của nó, tức giận thở hổn hển: “Trong mắt em cũng chỉ có Thịt Viên thôi!”
Trình tiểu thư nhíu mày: “Nếu không thì, anh cũng lăn lộn trên đất làm trò thử coi? À, anh có thể nhỉ, em suýt chút nữa thì quên” Nói xong, cô tự vào phòng bếp.
Trần tiên sinh tức đến xanh mặt, ngồi trên sofa hờn dỗi hồi lâu, không thấy ai đến dỗ, anh lại tự mình điều chỉnh tâm trạng, lắc mông chạy theo vào phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trình tiểu thư, Trần tiên sinh trách móc: “Em không yêu anh nữa, cũng không đến dỗ anh”
Trình tiểu thư không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói: “Em yêu anh, cầm bát đũa ra ngoài, sắp được ăn rồi.”
Thái độ của Trình tiểu thư khiến Trần tiên sinh tổn thương nghiêm trọng, tiến lại phía sau lưng Trình tiểu thư, bất mãn nói: “Em không yêu anh nữa! Cũng không thèm đối xử nghiêm túc với anh!”
“Anh ầm ĩ đủ chưa, không cầm bát đũa thì ra ngoài thu xếp bàn ghế đi.”
“Em khinh thường anh! Em lạnh nhạt với anh như vậy!” Môi run rẩy, Trần tiên sinh nói: “Trình Y Nhiên, em phụ anh.” =)) ông chồng này ko ngày nào ko diễn kịch
Trình tiểu thư bị ầm ĩ làm phiền, tắt bếp, quay người lại, mắt lạnh nhìn Trần tiên sinh: “Anh có tin là em sẽ đem tất cả thức ăn có thịt cho Thịt Viên liếm qua một lần rồi mới để anh ăn không.”
Trần Hựu Lâm lé mắt ngó nhìn món ớt xanh xào thịt đang bốc khói nghi ngút, hít một hơi ưỡn ngực, xoay người đi rút bát đũa mang ra, bước nhanh ra ngoài phòng bếp rồi mới ngoan ngoãn nói: “Vợ ơi, bàn dọn xong rồi, em mau lên chút, đói chết đến nơi rồi.”
Ăn cũng lưng lửng dạ rồi, Trần tiên sinh mới cầm thẻ khách hàng của tiệm chụp ảnh để lên bàn, chỉ vào một loại hình dịch vụ trong đó cho Trình tiểu thư xem.
“Cái gì? Tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiểu thư bĩu môi nói, “Kiếp trước chúng ta có quen sao, sao em không nhớ nhỉ.”
“Chính thế, chính vì thế nên em phải tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiên sinh hăng hái hớn hở nói, “ Bảo là trước khi chụp ảnh nghệ thuật, sẽ có biên kịch viết kịch bản đo ni đóng giày cho chúng ta, sau đó để hai người chúng ta diễn, có thể quay phim, có thể chụp hình, có phải trò này rất thú vị không?”
Trình tiểu thư vùi đầu ăn cơm. “Không đi, không rảnh.”
“Anh đặt trước mất rồi!”
“Được lắm! Trần Hựu Lâm anh lại lãng phí tiền!”
“…”
Trần tiên sinh im lặng một lúc, rất chi là ấm ức vò thẻ khách hàng lầu bà lầu bầu, “Sắp tới là kỷ niệm ngày cưới lần thứ hai rồi, dạo này công việc của em cũng bận rộn, anh cũng không dễ dàng gì mới thấy có chút thời gian, muốn để em nghỉ ngơi một chút, em không đi … em không đi thì thôi, tự anh đi tìm lại ký ức kiếp trước, 50 năm sau, khi em và anh cùng lục tìm ảnh cũ cũng chỉ thấy bóng anh một mình lẻ loi, đơn độc … chỉ có mình anh …”
Trình tiểu thư day day trán: “Được, được rồi, nghe lời anh, nghe lời anh.”
3.
Vào ngày chụp ảnh nghệ thuật, Trình tiểu thư ăn vận theo kiểu học sinh thập niên 80, có vẻ như không còn gì để nói: “Trần Hựu Lâm, anh có thể để em chỉ ra chỗ bất hợp lý của cái kiếp trước này không.”
Trần tiên sinh lại không đồng ý: “Bộ quần áo này hay đấy chứ, rất xứng với anh và em.”
“Mấu chốt không phải ở quần áo! Nếu như chúng ta là người của thập niên 80, cũng chính là nói chúng ta yêu nhau được có vài năm thì đã chết rồi. Hai chúng ta nên ở độ tuổi như bố mẹ chúng ta chứ, nếu chết yểu như thế, kiếp trước anh và em là chết vì tình hay là vì yêu nhau giết nhau mà đâm cho đối phương một nhát …”
Trần tiên sinh đưa mắt nhìn xa xa : “Hoặc là chúng ta có một câu chuyện cổ tích tình yêu thê lương mà đẹp đẽ.”
“… Thôi đi” Trình tiểu thư bất lực vùi đầu đọc kịch bản, lát sau lại thấy cơ mặt giật giật “ Cái này … là biên kịch đo ni đóng giày cho chúng ta sao?”
“Phải, phải!”
“Chuyện tình giữa phú nhị đại năm 80 và một tiểu thư khuê các phong kiến … Anh chắc chắn thời gian đó Trung Quốc vừa mới cải cách mở cửa? Anh chắc chắn thời gian đó vẫn còn tiểu thư khuê các gia đình phong kiến? Anh chắc chắn đầu óc vị biên kịch này …” Trình Y Nhiên ngừng lại một chút, dùng một cách nói uyển chuyển, nhẹ nhàng hơn “ Chưa từng bị cửa kẹp?”
Phú nhị đại: cậu ấm, cô chiêu thế hệ thứ hai trong những nhà giàu có.
Trần tiên sinh thuộc trường phái bình tĩnh: “So với phim truyền hình bây giờ hay hơn nhiều chứ gì, dù gì cũng chỉ quay phim vài phút thôi, còn lại đều là chụp ảnh, không sao, không sao.”
Trình tiểu thư thở dài một hơi, Trần tiên sinh nắm tay vợ, khe khẽ véo mặt vợ: “Cười một cái đi, những chuyện khác không quan trọng, điều quan trọng nhất hôm này là khiến em vui vẻ, nếu em không vui thì tất cả những thứ anh sắp đặt đều thành phí công rồi.”
Trình Y Nhiên im lặng một hồi, vẻ mặt dịu lại.
Quay phim chỉ có 3 phút để giải thích bối cảnh của câu chuyện, còn lại sau đó đều là chụp ảnh. Lúc bắt đầu ghi hình, Trần tiên sinh quay lưng về phía Trình tiểu thư bày ra tư thế ác nghiệt, vô tình: “Chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Lúc đó, Trình tiểu thư vẫn còn chưa nhập vai, cô nheo mắt lại : “Anh nói cái gì?”
Trần tiên sinh tiếp tục vô tình mà ác nghiệt. “Chúng ta chia tay đi.”
Trình tiểu thư khoanh tay: “Được, về nhà anh tự thu xếp quần áo mà biến đi.”
Trần tiên sinh ngạc nhiên: “Chờ chút, vợ à, tình tiết vở kịch không phải diễn như thế! Còn nữa, anh và em nói chia tay, sao em lại dễ dàng đồng ý thế, chả có chút lưu luyến gì cả, hợp lý sao!”
Trình tiểu thư giận dữ nói: “Anh cũng không nhìn xem kịch bản này viết cái gì! Hợp lý ư, Trần Hựu Lâm, hồi em và anh còn yêu nhau, anh dám nói hai chữ “chia tay” sao?”
“Đây là chuyện kiếp trước, nói không chừng kiếp trước anh dám thì sao!”
“Anh dám!” Trình tiểu thư trợn tròng mắt.
Trần tiên sinh cúi đầu: “… Không dám.”
Người của tiệm chụp ảnh thấy tình hình không ổn, nhao nhao tới thuyết phục, Trình tiểu thư gãi đầu nói muốn nghỉ ngơi một chút, một mình đi tới bãi cỏ dưới gốc đa, ngồi xuống nhìn mây trắng xa xa không biết đang nghĩ gì, Trần tiên sinh bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, nhìn bóng lưng Trần tiểu thư một hồi lâu rồi, anh cũng gãi đầu rón rén đi qua.
“Vợ ơi … em không muốn chụp thì chúng ta về nhé?” Anh nói xong câu này, ngồi xuống bên cạnh Trình tiểu thư. Nhưng nhìn lại thì thấy Trình tiểu thư đã nhắm mắt rồi, đầu gật gà gật gù hơi chúi về phía trước, đúng là chịu không nổi nữa ngủ gật rồi.
Trần tiên sinh thấy mắt vợ thâm quầng, lại đau lòng, mấy ngày này Trình tiểu thư làm việc bận rộn quá vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, anh nghĩ là tâm trạng cô không tốt mới đưa cô ra ngoài chơi một chút, nhưng lại quên mất là bây giờ điều cô cần nhất là một giấc ngủ ngon.
Trần Hựu Lâm lặng lẽ ngồi lại gần bên vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên vai mình, để cô dựa vào anh, ngủ cho ngon.
Cuối cùng, ảnh chụp chuyến tìm lại hồi ức kiếp trước của họ chỉ có hình ảnh Trình tiểu thư dựa vào vai Trần tiên sinh ngủ ngon lành, thế nhưng rất nhiều năm sau đó, Trần tiên sinh vẫn nhớ như in ngày đó ánh mặt trời xuyên qua tán cây rất ấm áp, bầu trời phía sau đám mây trắng rất xanh, cảm giác vai hơi trầm xuống khiến đáy lòng anh an ổn, hạnh phúc không gì sánh được.
Trần tiên sinh nghĩ, hạnh phúc của “trước đây” quá xa xôi, mặc kệ anh có đuổi theo cật lực thế nào cũng không kéo về lại được, nhưng hạnh phúc của “sau này” lại nằm trong tầm tay, bởi vì anh biết, chỉ cần nắm giữ hiện tại, những tháng ngày sau này sẽ luôn có hạnh phúc kề bên.
4.
Ngày tháng thấm thoắt, lại đã tới đêm 30, Trình tiểu thư và Trần tiên sinh đang đứng trước cửa nhà mình dán lên đôi câu đối chả ra đâu vào đâu do hai vợ chồng tự tay viết. Vế trên: toan điềm khổ lạt hỉ nộ ai . Vế dưới: thái mễ du diêm tương thố trà. Hoành phi: Vô nhất bất nhân sinh.
(Dịch
Trên: Chua, ngọt, đắng, cay, vui mừng, tức giận, đau thương
Dưới: Rau, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà
Hoành phi: Thiếu một thứ thì không còn là cuộc sống nữa.)
Hai người nhìn câu đối cười ngây ngô đến nửa ngày.
“Lại một năm tới nữa rồi.”
“Phải.”
Lại một năm, có em bên mình, vạn hạnh.
**Hoàn**