Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới - Chương 01 - Phần 09

Phần 09

Hôm sau, tôi về nhà trước buổi trưa rồi gọi điện hẹn gặp Aki. Em nói chiều nay có việc mất rồi, nhưng đến chiều tối thì không sao. Vậy là chúng tôi hẹn nhau lúc năm giờ để gặp nhau chừng một tiếng.

Có một ngôi đền Shinto nằm cách đều nhà tôi và nhà Aki. Từ nhà tôi, đi dọc theo con đường ven sông chừng năm trăm mét về phía Nam, qua cầu thì sẽ thấy một cổng vòm lớn dẫn vào khu vực đền thờ. Sau cổng là một bãi đất đỗ xe bụi bặm mờ mịt, qua bãi đỗ xe là những bậc thang đá trải dài dẫn lên lưng chừng ngọn núi nhỏ. Đi hết các bậc thang đá là tới ngôi đền, từ đây có thể nhìn thấy một con đường nhỏ ở phía Đông. Con đường này chạy qua khu nhà dân vươn tới đường lớn. Đi qua đèn tín hiệu trước đồn cảnh sát, rẽ vào sâu thêm chút nữa là tới nhà Aki. Tôi thích tới chỗ hẹn sớm hơn một chút, đứng trong sân đền ngắm em đi tới. Dù chỉ trông thấy em sớm hơn một chút thôi, tôi cũng vui lắm rồi.

Aki không biết tôi đang quan sát, người em hơi nghiêng về phía trước đạp xe. Sau khi xuống xe ở đường lên núi phía Đông, em từ từ chạy lên núi trên những bậc thang hẹp, khác với con đường tôi leo lên khi nãy.

“Xin lỗi, mình đến trễ,” em thở hổn hển nói.

“Việc gì phải chạy thế.”

“Chúng mình không có nhiều thời gian mà,” em thở dài nói.

“Aki có việc gì à?” tôi nhìn đồng hồ và hỏi.

“Không, chỉ đi tắm rồi ăn tối thôi.”

“Vậy bọn mình còn ối thời gian.”

“Nhưng trời sẽ tối mất.”

“Thế định sẽ làm gì nào?”

“Chịu.” Aki cười cười. “Saku-chan mới là người đòi gặp nhau cơ mà.”

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Vậy là mình không phải cuống lên đúng không?”

“Ừ, mình đã bảo rồi mà.”

“Thì cứ ngồi xuống đi đã.”

Chúng tôi ngồi xuống bậc đá trên cùng phía Aki leo lên. Phố xá trải rộng trước mắt hai đứa. Hương hoa quế không biết từ đâu phảng phất trong cơn gió nhẹ.

“Vậy có chuyện gì nào?”

“Trời đằng Đông đã tối rồi kìa.”

“Hả?”

“Tối nay chúng mình xem UFO nhé.”

“Có chuyện gì nào?”

“Đây.”

Tôi rút chiếc hộp nhỏ bằng gỗ khỏi túi áo khoác. Để nắp hộ khỏi bung ra, tôi buộc một sợi dây chun dày xung quanh. Dường như đoán được bên trong chứa thứ gì, Aki khẽ rụt người lại.

“Bạn lấy được rồi à?”

Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu.

“Khi nào?”

“Đêm qua.”

Tôi tháo dây chun ra, nhẹ hàng nhấc nắp hộp lên. Dưới đáy hộp có một dúm tro cốt màu trắng. Aki khẽ liếc mắt nhìn vào trong.

“Hơi ít nhỉ.”

“Ông mình tự dưng khách khí, chỉ lấy có chừng đó thôi. Chẳng hiểu do xấu hổ hay là sợ hãi nữa.”

Để ngoài tai những điều tôi nói, Aki hỏi, “Thứ quan trọng như vậy sao lại đưa cho bạn giữ?”

“Thì để bảo quản. Sau khi ông nội qua đời, tớ sẽ trộn tro cốt hai người họ lại với nhau rồi rải ở đâu đó.”

“Đó kiểu như một lời trăn trối đúng không?”

“Đại loại thế.”

Rồi tôi đọc cho Aki nghe bài thơ “Cát sinh” kia.

“Ý là sau khi chết muốn được đồng huyệt ấy.”

“Đồng huyệt?”

Chính là chết rồi được chôn chung một ngôi mộ ấy mà. Nếu không nghĩ rằng một ngày nào đó hai người sẽ lại được ở bên nhau thì ta sẽ không thể chịu đựng nổi khi mất người yêu. Ông nội nói, cảm xúc này có lẽ ngàn đời cũng không bao giờ thay đổi”.

“Nhưng ông bạn và người đó đâu có được chôn cùng nhau đâu?”

“À, chuyện đó không thể được là vì cả hai đều đã kết hôn với người khác mất rồi. Có lẽ vì thế ông nội mới nghĩ ra chuyện này. Phiền hà hết sức.”

“Cảm động đấy chứ.”

“Nếu muốn ở cạnh bà ấy đến thế, đáng ra ông chỉ cần nuốt đống tro ấy vào bụng là xong.”

“Ăn tro cốt á?”

“Ừ, nhiều canxi lắm.”

Aki khúc khích cười.

“Nếu mình chết thì Saku-chan có ăn tro cốt của mình không?”

“Mình cũng muốn lắm.”

“Không được!”

“Có phản đối cũng vậy thôi, người chết rồi thì làm được gì chứ. Mình sẽ đi trộm mộ như đêm hôm qua, đem tro cốt của Aki về rồi mỗi đêm ăn một chút. Nhiều dinh dưỡng lắm đấy.”

Aki cười phá lên. Một lúc sau em ngừng cười, “Mình cũng muốn tro cốt của mình được rải khắp nơi nào đó. Nơi nào đó vô cùng đẹp.” Em nói với ánh nhìn xa xăm. “Chôn trong mộ thì vừa tối lại ẩm ướt.”

“Đừng có nói cụ thể như vậy chứ.”

Thay vì cùng nhau cười, hai đứa chỉ im lặng. Chúng tôi ngẩn ra nhìn nhúm tro cốt trong hộp.

“Có thấy ghê không?”

“Không.” Em lắc đầu. “Chẳng ghê tí nào.”

“Ban đầu chẳng muốn giữ cái hộp này đâu, nhưng khi cùng Aki ngắm nó, mình lại thấy rất dễ chịu.”

“Mình cũng vậy.”

“Kỳ quặc nhỉ.”

Mặt trời khuất bóng, cảnh vật dần tối. Thấy một người đàn ông mặc bộ hakama trắng đang bước lên bậc thang, hình như là tu sĩ ở đền, hai đứa liền cất tiếng, “Chào thầy ạ.” Ông cũng cất giọng ồ ề đáp lại, “Chào các con.”

“Các con đang làm gì thế?” ông mỉm cười hỏi.

“Có gì đâu ạ,” tôi đáp.

“Đậy nắp hộp lại đi,” Aki nói sau khi tu sĩ vừa đi khuất.

Tôi đóng nắp, chằng dây cao su lại và nhét chiếc hộp vào túi áo khoác. Aki nhìn giây lát vào chỗ áo bị cái hộp làm phồng lên rồi lại ngước nhìn lên bầu trời.

“Sao lên rồi kìa,” em nói. “Bạn có nghĩ càng ngày trông chúng càng đẹp hơn không?”

“Tại khí CFC đấy. Tầng ô zôn đang bị tàn phá, tầng khí quyển trở nên mỏng hơn nên trông các ngôi sao cũng có vẻ sáng hơn.”

“Thật sao?”

Hai đứa lặng lẽ ngắm bầu trời sao một lúc.

“Hôm nay chẳng có UFO rồi,” tôi nói.

Aki cười bẽn lẽn.

“Muốn về nhà chưa?”

“Ừ,” em khẽ gật đầu.

Đúng vào khoảnh khắc tia sáng cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, hai đứa chúng tôi hôn nhau. Bốn mắt nhìn nhau, một thứ cảm xúc vô hình cùng dâng lên, trước khi kịp nhận ra, môi hai đứa đã chạm vào nhau rồi. Đôi môi của Aki mang mùi hương của lá rụng. Cũng có lẽ mùi hương ấy là do vị tu sĩ vừa đốt đám lá rụng ở sân đền. Aki đặt tay lên túi áo khoác nơi tôi đựng chiếc hộp gỗ và áp mạnh môi vào môi tôi. Mùi lá rụng mỗi lúc một nồng.