Les - Vòng Tay Không Đàn Ông - Chương 06-P2
Năm hai mươi ba tuổi - Kiều Thu kể- trước sức ép của gia đình, bạn bè… cuối cùng thì chị cũng lập gia đình. Anh ấy là một người đàn ông đàng hoàng , có học thức, tốt tính, nhìn chung là rất nhiều ưu điểm, khó có thể chê trách điều gì về người đàn ông này. Mọi người cứ ngỡ rằng chị sẽ rất hạnh phúc, mà thật chị cũng ngỡ rằng mình sẽ sống hạnh phúc vì có một người chồng có quá nhiều ưu điểm như vậy. Thế nhưng…, Kiều Thu thở dài, cuộc sống luôn có những ẩn số mà khó có ai có thể biết trước được. Từ nhỏ chị đã là một đứa con gái ương bướng, khó bảo, thích những trò chơi mạnh mẽ của đàn ông, còn những việc thêu thùa may vá và nữ công gia chánh gì đó thì chị rất ghét. Vì vậy mà dù cho ba má chị phí hoài công sức uốn nắn cho chị trở thành một yểu điệu thục nữ nhưng rồi họ đành đầu hàng chịu thua vì mọi người cứ hy vọng sau khi lớn lên, lấy chồng thì chị sẽ mềm mại trở lại trong vai trò của một người vợ, người mẹ, tất cả đều hy vọng và chính chị cũng nghĩ vậy, nhưng tất cả đều lầm lẫn. Từ rất lâu chị luôn cảm thấy bên trong bản thân chị có khuôn mẫu của một con người khác, một tiếng nói khác và một suy nghĩ khác, rất khác với những gì hình dáng bề ngoài của chị, nhiều năm chị sống với nó mà không hề hiểu nó là ai, là cái gì, những rõ ràng là những khát khao cháy bỏng nhưng lại không rõ là điều gì. Thật ra khi đi học cũng có dăm ba cái đuôi lẽo đẽo theo sau nhưng chẳng có gã đàn ông nào có thể làm cho chị rung động được cả trong khi chị lại rất thích biểu lộ sức mạnh để che chở bênh vực cho những cô bạn gái yếu đuối, thật lạ. Cho đến một ngày kia, khi bắt đầu vào những năm học cuối cấp 3 bắt đầu vào Đại học thì chị nhận thấy những ý thích khác thường trong bản thân mình. Chị rất ngượng ngùng vì sợ mọi người sẽ nhận ra, chê trách, xa lánh, khinh bỉ… Từ đó chị sống thu mình lại, tránh gặp gỡ những bạn gái cùng trang lứa bởi sợ sẽ có một ngày nào đó mình không kiềm được, bộc lộ sự thật về bản thân mình và khi ấy thật ra chị cũng đã dần dần lờ mờ cảm nhận được có những điều không bình thường trong bản thân mình. Thú thật là chị rất bối rối và hổ thẹn nhưng lại không biết chia sẽ cùng ai, đành một mình cam chịu, cố gắng đấu tranh với nó trong truyệt vọng. Lấy chồng là giải pháp tốt nhất mà chị nghĩ được trong lúc ấy, có chồng có con, cuộc sống bận bịu sẽ làm quên hết và chị sẽ mãi mãi là phụ nữ như biết bao phụ nữ khác. Chính vì vậy vừa ra trường, đi làm, sai vài lời thúc giục làm mai mối của gia đình là chị đã vội vã chấp nhận ngay. Sau hai năm sống bên chồng nhưng không hiểu sao chị vẫn không có được cảm giác hạnh phúc như bao nhiêu người đàn bà khác, trong chị luôn cảm thấy còn thiêu thiếu một điều gì đó, nó rất mơ hồ, ảo ảnh nhưng lại là những khao khát kỳ lạ mà chồng chị không thể nào đem đến cho chị được. Tình dục ư, không hẳn là như vậy, anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnh và rất nồng nàn trong chuyện chăn gối, nhưng nó chỉ thỏa mãn một phía ở anh ấy, còn chị thì hoàn toàn không. Với chồng, chị là chuyện chăn gối, là một người vợ đẹp, nuôi các con ngoan, là những bữa cơm quây quần bên nhau… còn riêng chị thì là gì, lúc đó chị chưa nhận ra nhưng rằng bên cạnh những điều mà chị đang có ấy, vẫn còn thiếu điều gì khác nữa. Càng về sau điều ấy càng thể hiện rõ ràng, chị rất hoang mang, dò hỏi qua những người phụ nữ có chồng khác thì đều nghe học kể lại những giây phút vợ chồng rất tuyệt vời. Thế mà chị lại không có, chị rất bối rối và quyết định đi tìm bác sỹ hầu mong có lời khuyên tốt. Chị làm theo mọi lời khuyên, thử một cách kiên nhẫn nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy. Chị cảm thấy tuyệt vọng, sự suy sụp của chị lộ rõ đến nỗi ai cũng thấy và rất ngạc nhiên, không hiểu lý do. Chồng chị cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết bằng cách nào bởi chính chị cũng bối rối không nhận ra mọi sự bắt đầu từ đâu và thật ra là cái gì… Từ đó càng về sau trong quan hệ vợ chồng thì chị càng trở nên miễn cưỡng, chịu đựng. Riết rồi chồng chị anh ấy cũng nhận ra, chán nản và cho rằng chị là một người đàn bà lãnh cảm.
Cho đến một lần, chị có việc phải đi Cần Thơ mấy ngày và ở nhờ nhà một người bạn. Đang thui thủi buồn chán vì xa gia đình thì người bạn chị rủ đi dự tiệc sinh nhật. Tiệc đông và khá vui, chị được sắp xếp ngồi gần một người phụ nữ lớn hơn chị mấy tuổi, nhìn rất duyên dáng và sang trọng. Người phụ nữ tỏ ra quan tâm tới chị, trong bàn tiệc liên tục gấp đồ ăn cho chị và hỏi thăm nhiều chuyện, chị rất vui. Sau bữa tiệc, người phụ nữ này rủ chị đi uống café, chị nhận lời nhưng chị ấy lại không đưa chị vào quán café mà dẫn chị đến một quán bar mời vài ly rượu. Uống và say, trong cơn say chị đã tâm sự với chị ấy những trục trặc chồng con, cả những cảm giác không ổn trong quan hệ vợ chồng… Chị ấy tỏ vẻ rất quan tâm, sau đó chị ấy đề nghị về nhà chị ấy ngủ cho vui, vì chị ấy ở nhà có một mình. Chị đã nhận lời.
Đêm ấy, Kiều Thu thừ người, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện cũ.- Cũng không biết phải nói thế nào cho em hiểu nữa, nhưng đêm ấy rtong giấc ngủ và trong cơn say, người phụ nữ kia đã chủ động dẫn chị đến một cơn men say tình ái khác hẳn những điều gì mà chị, một người đàn bà đã có chồng có thể tưởng tượng ra nổi. Thế nhưng chị lại đáp ứng lại một cách rất nhiệt tình, bởi có lẽ đấy là bản chất thật của con người chị. Sáng ra, khi tỉnh ngủ nhớ lại chuyện đêm qua, chị rất ngượng ngùng, định lặnglẽ bỏ ra về. Chị ấy đã giữ lại và hỏi chị có nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua không. Vì mắc cỡ nên chị đã từ chối trả lời và chỉ nói, có lẽ là say nên không nhớ chuyện gì. Khi chị ra đến cửa thì chị ấy đã ngăn chị lại, nhìn thẳng vào mắt chị và nói, nếu em cố tình từ chối sự thật về bản thân mình thì em sẽ suốt đời đau khổ bởi không biết mình là ai, mãi mãi sống trong lơ lửng thì còn khổ hơn nhiều, chị sẽ giúp em tìm về với bản chất con người thật của em, ngay bây giờ, ngay khi em đang đứng trước chị và hoàn toàn tỉnh táo. Biết nói gì nhỉ.
Từ đó chị đã nhận ra một sự thật rõ ràng rằng, mình là một người đàn bà có xu hướng thích quan hệ đồng tính nữ, một lesbian đúng nghĩa. Rất khó nói được tâm trạng của chị khi đó, vui buồn lẫn lộn, trước hết là những mặc cảm lo sợ sẽ bị gia đình, người thân, chồng con hay bạn bè phát hiện ra con người thật của chị. Họ sẽ nghĩ gì về chị, hét lên hay nhổ nước bọt, khinh bỉ xa lánh, còn cha mẹ chị nữa, những con người cả đời sống trong luân lý gia giáo dạy con cái này sẽ đau khổ biết chừng nào nếu có một đứa con gái bị les như chị. Rồi chồng chị nữa, anh ta yêu chị thật lòng và đâu có lỗi gì tron chuyện này, chính chị là người chủ động nhận lời cầu hôn của anh, đến với anh để nay lại phụ anh… Chị bị khủng hoảng, thế nhưng bên cạnh đó lại là những cảm giác nhẹ nhõm thanh thản lạ lùng trong lòng. Ừ thì cuối cùng mình cũng đã biết mình là ai, không còn bị đau khổ dằn vặt nữa bởi đã biết mình muốn gì, thích gì và sẽ đi về đâu.
Thế là từ đó chị bí mật tham gia một nhóm chị em les ở thành phố, và có một cuộc sống hai mặt bởi bề ngoài chị vẫn là người đàn bà bình thường sống có chồng con và thỉnh thoảng lại lén lút tìm đến những người như mình để chia sẻ. Tất cả kéo dài cho đến một ngày chị thấy mình không thể chịu nổi cuộc sống hai mặt như thế này, nó làm chị mệt mỏi và căng thẳng về mặt tâm lý, nhiều lúc muốn phát điên lên được. Ngoài ra chị không muốn lừa dối, làm khổ người chồng của mình bởi dù sau thì anh ấy cũng rất yêu chị và chẳng có lỗi gì. Chị muốn sống thật với bản thân, được quyền yêu và lựa chọn tình yêu của mình hơn là cứ sống lẩn lút, giả dối hai mặt như thế này. Cuối cùng chị đã chọn giải pháp nói thật, nói thẳng cho anh ấy biết. Dĩ nhiên ban đầu chồng chị bị sốc và nghi ngờ chị bị một chứng tâm thần nào đấy, hoặc chị cố tình làm vậy để bỏ anh ta đi theo tiếng gọi nào khác… Chị đã chứng minh và cuối cùng thì anh ấy cũng đành chấp nhận sự thật phũ phàng. Tất nhiên anh ta cũng nặng nề óan trách chị, cho rằng vì chị mà bây giờ anh ta trở thành trò cười cho thiên hạ nếu ai đó biết rằng anh ta có vợ là một người đàn bà les, rằng chị là một quái thai và đã phá vỡ công danh sự nghiệp của anh ta… Rất sỉ nhục vì bị xúc phạm nhưng chị vẫn cắn răng chấp nhận phần thua thiệt, phần lỗi về mình. Dù sao cũng là những tri thức và xét ra chẳng ai có lỗi trong chuyện này, có chăng là lỗi ở ông trời, hai vợ chồng chị đã thỏa thuận ly dị trong im lặng và không tiết lộ sự thật để bảo vệ uy tín cho nhau. Thật ra suy cho cùng đến nay thì chị vẫn biết ơn chồng chị, ít nhất thì anh cũng hiểu chị và chấp nhận tha thứ cho chị trong chuyện này, không làm toán lên hoặc rêu rao khắp nơi bêu xấu thì e rằng chị còn khổ hơn nhiều. Hơn nữa, trước cha mẹ chị, anh ta nhận lỗi về phần mình trong chuyện ta vỡ này. Cha mẹ chị là những người theo chủ nghĩa nho giáo sống mực thước, nghiêm cẩn và họ nuôi dạy con cái cũng theo tinh thần ấy. Thời điểm chị và chồng chia tay thì cả cha lẫn mẹ chị đều đang mang bệnh, nội chuyện hôn nhân của chị không hạnh phúc là đều cha mẹ đã có phần đau khổ vì cứ cho rằng mình dạy dỗ con cái không chu đáo cho nên lấy chồng, sống không hạnh phúc, chứ họ đâu có ngờ rằng chuyện hoàn toàn khác. Nếu lúc ấy mà họ lại biết con gái của họ là người đàn bà les thì… Chị không dám nghĩ tới bởi chị biết tính cha mẹ chị, và nếu vì chuyện này mà cha mẹ chị có bị gì thì có lẽ cả đời chị không thể tha thứ cho mình được em ạ. Chúng ta phải hiểu, dù là gay hay les thì cũng là chuyện riêng của chúng ta và không thể vì thế mà sống vô trách nhiệm với gia đình, người thân lẫn những bổn phận trong xã hội được. Gay hay les, một khi chúng ta muốn khẳng định vị trí, chỗ đứng và đòi hỏi có sự tôn trọng của xã hội cũng như mọi người đối với chúng ta, thì trước hết chúng ta phải chứng minh được bổn phận, trách nhiệm của mình đối với xã hội trước đã.
Kiều Thu im lặng một lúc rồi nói khẽ:
- Em là người đầu tiên chị kể chuyện này.
- Nhưng tại sao chị lại kể chuyện ấy với em, vì sự tin cậy của tình bạn hay vì lý do gì khác? Yên Thảo, đột ngột hỏi ngược lại.
- Chị không mong gì cả mà chỉ mong em hiểu chị thôi. Chị cần một người bạn đúng nghĩa, hiểu để chia sẽ với chị, - Kiều Thu thở dài.
Yên Thảo trầm ngâm nhìn ra ngoài đường. Đã có nhiều năm sống, làm việc ở Pháp nên nàng không lạ gì chuyện tự do lựa chọn sở thích tring quan hệ tình dục của người phương Tây. Theo nàng biết thì, quan niệm tình dục của bạn bè nàng bên ấy thường đánh giá theo 3 xu hướng, đó là xu hướng tình dục với người cùng giới (gồm gay, les), khác giới gồm người bình thường với người bình thường (straight) và cả hai giới tức tình dục lưỡng tính (bisexuality). Hành vị tính dục không là sự lựa chọn có ý thức mà con người có thể tùy ý thay đổi được, nó cũng không phải là một loại bệnh về tinh thần cũng như không thuộc những vấn đề về cảm xúc và xã hội. Do vậy không có lý do gì để biến một con người có xu hướng tình dục đồng giới (gay hay les kể cả bisexuality) trở thành một người có hành vi tình dục khác giới như mọi người vẫn tuyên truyền, mong đợi và, nhiều nhà tâm lý học hiện đại còn chứng minh rằng, việc thay đổi một xu hướng tình dục không hề đem lại hiệu quả như mọi người nghĩ mà thậm chí có hại nhiều hơn có lợi, bởi việc thay đổi này còn được hiểu là cả một sự thay đổi về cảm xúc , cảm nhận bản thân giới tính của chính con người ấy.
Có một kỷ niệm buồn về một tình yêy đồng tính đã làm cho Yên Thảo nhớ mãi, thậm chí là nàng khâm phục mối tình ấy và không hiểu sao trong đáy sâu tâm hồn mình nàng lại ao ước nếu giả như có một tình yêu như thế thì nàng sẵn sàng sống chết hết mình cho tình yêu ấy.
Sau khi tốt nghiệp lấy bằng Master xong, Yên Thảo được cấp học bổng làm tiếp luận án tiến sỹ và nàng cũng tìm được một việc bán thời gian tại Viện nghiên cứu Cơ học Pháp. Phụ trách phòng thí nghiệm của Viện nơi Yên Thảo làm việc là một phụ nữ người Anh đứng tuổi có tên Grazia Deladda, thật ra bà ấy vốn là người nước Ý nhưng đã sang Pháp sống từ nhỏ. Đó là người đàn bà trầm lặng, ít nói với vẻ mặt khắc khổ và một dáng người to đậm nhưng đi lại rất nhẹ nhàng. Mis.Deladda là người nghiêm nghị, cẩn thận đến kỹ lưỡng trong công việc nên nhân viên trong phòng rất ngán bà, Yên Thảo dĩ nhiên cũng vậy. Cũng tình cờ phòng làm việc củaa Yên Thảo sát phòng làm việc của bà nên thỉnh thoảng nàng được nghe sếp của mình nói chuyện qua điện thoại với ai đó bằng một giọng nói cực kỳ dịu dàng, âu yếm trong điện thoại và, nàng hiểu rằng bà ấy đang nói chuyện với người yêu. Bởi chỉ có với người yêu thì mới có thể có những âm thanh dịu ngọt trìu mến ấy. Khi đó Yên Thảo rất tò mò và nàng không thể tưởng tượng ra nổi một người đàn bà khô khan Deladda mà lại có thể yêu được và người yêu của bà là ai, tuy chưa gặp mặt nhưng cứ nghe giọng nói của bà qua điện thoại với người kia thì nàng hiểu rằng bà yêu, yêu lắm. Khi nghe nàng bày tỏ điều này, vài nhân viên trong phòng chỉ nhìn nàng cười cười ý nhị nhưng lắc đầu từ chối câu hỏi của nàng rằng nguời yêu của Deladda là ai. Cho đến một lần làm việc về khuya, từ thang máy ra đến cổng thì bất ngờ Yên Thảo bắt gặp một người phụ nữ trẻ tuổi đang âu yếm ôm hôn Deladda một cách rất tình tứ trước khi cùng vào xe ôtô. Yên Thảo trố mắt nhìn và bị sốc. Sáng hô sau bất ngờ Deladda cho gọi Yên Thảo vào phòng làm việc, nhìn nàng và hỏi: “Chắc hôm qua cô đã thấy?”, Yên Thảo bối rối thanh minh là mình không cố ý, Deladda cười cởi mở, “tôi là người đàn bà đồng tính nữ, lesbian và chuyện này ở đây ai cũng biết. Người phụ nữ hôm qua cô đã thấy, đó là Pearl Morrison, vợ tôi”. Deladda nhắc chữ vợ một cách đầy âu yếm tự hào. Bà ta cho biết họ chung sống với nhau đến nay đã được mười mấy năm rồi và rất hạnh phúc. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Yên Thảo nhưng nàng tế nhị nói rằng không có gì rồi rút lui. Sau đó nhiều ngày dần dần Yên Thảo cũng biết thêm được những mối quan hệ giữa Deladda với người phụ nữ kia, Deladda tướng tá cao lớn, giọng nói ồ ề, cử chỉ mạnh mẽ trong khi P.Morrison mềm mại nữ tính, khỏi phải nói cũng hiểu vai trò ai là vợ chồng trong mối quan hệ đồng tính này. Ở viện này ai cũng biết và mọi người tôn trọng quyền lựa chọn của họ. Một thời gian sau, Yên Thảo dần thân với Deladda hơn và nàng cũng hiểu tình cảm của hai con người này nhiều hơn. Pearl Morrison là người Mỹ, và từng là học trò của Deladda, khi bà qua đấy giảng dạy cách đây gần hai mươi năm trước, họ gặp là yêu nhau liền. Tuy nhiên về phía P.Morrison gặp nhiều trắc trở phản đối từ phía gia đình. Cứ y như phim, đến đúng ngày cưới chồng thì P.Morrison đã tuyên bố hủy hôn lễ, cho biết mình là người đồng tính và thu xếp công việc, bay sang Anh để sống với Deladda, đến nay họ đã có hơn mười năm hạnh phúc. Trong cuộc tình ấy cũng có những lúc hiểu lầm, tranh cãi, buồn phiền, thậm chí là từng chia tay nhau nhưng tất cả rồi vẫn gắn kết họ lại với nhau, tất cả chỉ vì hai chữ tình yêu. Sau này khi chuyển sang làm việc nơi khác nhưng Yên Thảo vẫn giữ liên lạc với Deladda và thỉnh thoảng cùng bà và người bạn của bà đi uống trà hoặc ăn tối đâu đó. Cho đến cách đây mấy năm, một lần Deladda gặp Yên Thảo vẻ mặt bơ phờ và cho biết P.Morrison bị ung thư, thời gian của P.Morrison sắp hết. Yên Thảo nghe bàng hoàng. Khi P.Morrison trở bệnh nặng, mặc dù còn cơ hội thăng tiến nữa nhưng Deladda vẫn xin nghĩ việc để vào bệnh viện chăm sóc P.Morrison bởi không có y tá hay hộ lý nào của bệnh viện có thể phục vụ được, P.Morrison hay khóc lóc, sợ hãi… mê thì thôi nhưng tỉnh thì liên tục hỏi Deladda đâu và chỉ khi có Deladda bên cạnh thì chịu ăn uống, ngủ.
“P.Morrison đã đi rồi, đi một cách bình yên trong hạnh phúc bởi những giây phút cuối cùng luôn có tôi bên nàng. Có lẽ chỉ có tôi khi ra đi mới cô đơn thôi”. Tiếng của Deladdda trong máy điện thoại báo tin buồn nghe cứ xa vời vợi. Yên Thảo vội vã đến chia buồn. Tại nghĩa trang, trong bộ đồ đen, Deladda cô đơn đứng một mình với bó hoa trắng trên tay đợi Yên Thảo đến, bà siết tay nàng nói lời cảm ơn vì đã đến chia buồn. Khi nghe Yên Thảo hỏi từ nay bà sẽ sống như thế nào, Deladda trả lời bà được chính phủ trả lươn hưu sau hơn ba mươi năm phục vụ, với số tiền ấy bà đủ sống đến cuối đời. “Từ đây mỗi chiều tôi sẽ đến đây đọc sách cho nàng nghe và vào trại trẻ tế bần, nơi nàng làm việc trước kia, làm nốt những công việc còn lại dở dang của nàng, tất cả chỉ thế thôi, cuộc đời tôi hết ý nghĩa rồi”. Yên Thảo rất muốn hỏi bà rằng, thật ra mối tình đồng tính của bà là gì, nó hạnh phúc thật không? Dường như hiểu những điều nàng nghĩ trong đầu, người đàn bà nở nụ cười buồn, hãy yêu đi em ạ, tình yêu dù nó mang màu sắc gì và là tình yêu gì, đồng tính hay dị tính thì một khi yêu, yêu bằng cả trái tim mình thì em sẽ cảm nhận được hạnh phúc của nó. Nói nhiều thành ra nói thừa, nhưng tôi muốn nói với em, trong tình yêu thì tình yêu đồng tính luôn mang một sắc thái riêng biệt của hạnh phúc. Có đau đớn và có hạnh phúc trong sự đau đớn ấy, mãi mãi là vậy.
- Chị ạ, nhìn người đàn bà đứng lặng lẽ một mình giữa rừng thánh giá chập chùng trong khu nghĩa trang, chiều chậm xuống, từng bông tuyết rơi nhè nhẹ trắng xóa, vẳng đâu đây tiếng chuông nhà thờ vời vợi, em đã bật khóc.
“Tôi không cô đơn, tôi không buồn, cuộc đời tôi là của tôi và tôi hạnh phúc vì tìm về được chính bản chất thật của mình, tôi hạnh phúc vì tôi tìm được tình yêu của tôi”. Đấy là những lời nói cuối cùng của Deladda khi chia tay tiễn em về Việt Nam . Nhiều năm nay em luôn bị ám ảnh về mối tình đồng tính ấy. Thậm chí sau này em còn ao ước giá như mình có được một mối tình như vậy, đối với em bây giờ dù là tình yêu đồng tính hay dị tính đều không quan trọng. Đúng như Deladda nói, quan trọng là yêu và được yêu, sống hạnh phúc thì phân biệt đồng tính hay dị tính làm gì hả chị.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Yên Thảo khi nói, Kiều Thu mĩm cười. Vuốt ve bờ vai tròn nàng thì thầm, chị sẽ giới thiệu với em một nơi này, sẽ có rất nhiều điều đặc biệt và hy vọng qua đấy bíêt đâu sẽ giúp tìm được những điều em muốn.
QUÁN CÀ PHÊ “QUỲNH HƯƠNG” – CU LẠC BỘ GIRL FRIEND
Quán nằm sâu trong một hẻm nhỏ trên đường Hồ Văn Huê, đây là một quán cà phê kinh doanh theo mô hình sân – vười – ao cá có thả hoa sen, hoa súng, một khung cảnh yên tĩnh, thanh tịnh kiểu đồng quê dân dã. Vì thế, chỉ sau một thời gian ngắn mở cửa thì quán khá đông khách. Nhiều nhất là những cặp tình nhân muốn trốn thế giới ồn ào hỗn tạp bên ngoài của thành phố vào đây để tìm một chút gì hương đồng gió nội mà thì thầm tình tự.
Tuy nhiên quán có một điều đặc biệt mà ít ai có thể biết đến nếu như không phải là người sành điệu, hay nói đúng hơn phải là người trong giới mới biết: đây là nơi sinh hoạt của một nhóm chị em trong cộng đồng giới lesbian (đồng tính nữ, thường được gọi tắt là les) của thành phố. “Quỳnh Hương” không hẳn là nơi sinh hoạt nhộn nhạo cho tất cả giới les và ai muốn tới cũng được. Nơi này chỉ dành đón tiếp những lady, tức những quý bà, những con người danh giá, có ăn học đàng hoàng, có vị trí, danh tiếng trong xã hội, thậm chí là nhiều tiền. Tất cả bọn họ cùng có một đam mê là chỉ yêu người cùng giới tính với mình. Họ mong muốn tìm và được làm bạn tình của nhau, vì thế mà họ tìm đến nhau để tâm sự, chia sẽ những điều thầm kín mà những gã đàn ông “vô tích sự” – theo lời của Kiều Thu – chẳng bao giờ có thể hiểu nổi, biết nổi.
Thế gian bên ngoài, chấp làm quái gì cho mệt.
Với những con số thống kê chưa được chắc chắn lắm của một vài tổ chức nước ngoài đã tiến hành điều tra trong thời gian qua thì ở Việt Nam có khoảng 1 -2 % trong tổng số dân số là những người đồng tính luyến ái nói chung, trong đó đồng tính nam (gay) khoảng 2 -3% (?) và nữ giới (les) khoảng 1-2% (?). Đấy là con số những người đồng tính thật sự, là những con người đã trưởng thành về cả thể xác lẫn tâm lý nhưng có những nổi đam mê mãnh liệt với người cùng giới, tất nhiên không phải chỉ có tình dục mà còn bao hàm cả yếu tố tình cảm trong đó nữa. Thật ra với hơn tám mươi triệu dân số thì rất khó có thể xác định được con số thật ở Việt Nam có bao nhiêu phần trăm người đồng tính luyến ái bởi hiếm có người nào chịu thừa nhận sở thích tình dục thật của mình, nhất là với những người đồng tính lại luôn sống trong tâm trạng sợ bị xã hội khinh ghét lên án ruồng bỏ. Vẻ bề ngoài xù xì của một phụ nữ nào đó nhìn rất giống les lẫn vẻ bóng bẩy của một người đàn ông nào đó nhìn rất giống gay, thế nhưng tất cả những biểu hiện bề ngoài ấy không khẳng định được rằng đấy là những biểu hiện đặc trưng của người đồng tính luyến ái thật. “Hãy đánh giá và nhận xét về người đồng tính phải từ bề sâu bên trong tâm hồn của một con người”, dược sỹ Kiều Thu đã trao đổi với thạc sỹ Yên Thảo như vậy trước khi đưa nàng đến giới thiệu làm quen với câu lạc bộ Girl Friend của nhóm chị em les tại quán cà phê Quỳnh Hương, mà nàng và một người bạn bỏ vốn làm chủ.