Không lối thoát - Chương 12

Vỹ Tường bước trở vào phòng sau khi Vỹ Danh bỏ đi.
Anh lặng lẽ đứng nhìn cô, đút hai tay vào túi quần điềm đạm.

-Kết thúc rồi, em thấy vui chứ?

-Anh đang cười em đó sao? – Cô đáp, nụ cười phớt hờ
trên môi nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu ướt nhòe – Anh ấy sẽ tin lời em nói phải
không?

-Có lẽ thế… Em bắt anh phải diễn màn kịch này, sao
nó lại không tin? Người anh trai này chưa bao giờ gạt nó một lần. Nhưng lần này
lại vì em mà phá lệ.

-Xin lỗi anh

-Xin lỗi làm gì? Chỉ cần em giữ lời hứa em đã hứa với
anh

Vỹ Tường bước lại gần giường bệnh, rồi ngồi xuống
bên cạnh cô.

-3 tháng… Em đã đồng ý cho anh cơ hội trong 3 tháng.
Anh sẽ giúp em quên đi Vỹ Danh.

Vi Lam mím chặt môi nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.

Có thật là cô sẽ gạt được hình bóng anh ra khỏi trái
tim mình?

—–

Vỹ Danh đứng nép mình vào phía sau góc tường, ánh mắt
dõi nhìn về phía Vi Lam. Cô đang ngồi trên băng ghế đá giữa khuôn viên bệnh viện
rộng lớn. Anh cứ nhìn cô như thế nhưng không dám bước lại gần. Anh tự hỏi tất cả
những gì cô nói hôm qua có phải là sự thật? Anh toan bước về phía cô, nhưng rồi
cái đau nhói phát ra từ con tim đã ngăn bước chân anh lại. Anh thật sợ, sợ sẽ lại
nghe những lời nói cay đắng ấy lần nữa. Nếu đúng là cô rũ bỏ tình yêu của anh,
từ bỏ đứa con của họ thì sao? Anh không đủ can đảm đối diện với điều ấy lần nữa.
Vậy rồi, anh xoay người bước đi thật nhanh…

Nhưng anh lại không hề biết rằng, ngày hôm ấy là lần
cuối cùng anh được nhìn thấy cô…

Cô biến mất khỏi cuộc đời anh như một làn khói. Ra
đi không lời từ biệt, và lời cuối họ dành cho nhau chỉ là những lời cay đắng.

Kết thúc thật rồi sao?

Anh như phát điên khi sống một cuộc đời không có cô
bên cạnh. Từng ngày trôi qua thật nặng nề, và anh chỉ sống vì trách nhiệm của một
người đàn ông, phải chăm sóc cho Tư Hân và đứa bé trong bụng cô. Còn Vi Lam, dù
đã đi thật xa, nhưng cô vẫn như bóng ma ám ảnh lấy tâm trí anh, trái tim vẫn cứ
nhói đau khi nghĩ về cô. Cô buông tay dễ dàng như vậy, chẳng màng đến cảm nhận
của anh dù chỉ là đôi chút.

Quán cà phê cô mở, giờ đã do Vỹ Tường tiếp quản. Vỹ
Danh đã đôi lần gặn hỏi nhưng anh trai anh chỉ cười nhạt, lắc đầu nói rằng
không biết cô ở đâu. Dù Vỹ Danh không tin lắm lời Vỹ Tường , nhưng anh đành chấp
nhận.

Chỉ một tháng sau ngày cô biến mất, Vỹ Tường cũng
giao lại bar rượu cho Vỹ Danh, bảo rằng anh ấy muốn du lịch nghỉ ngơi một thời
gian. Ừ, thì Vỹ Danh tin lời anh ấy nói, tiếp nhận cái bar rượu ấy, nơi mà anh
và cô đã bắt đầu những chuỗi ngày tình yêu đầy trắc trở.

Đôi lần anh gục đầu trên bàn, chờ đợi Tư Hân ngủ thiếp
đi anh mới dám về. Nhưng những lần như thế, anh cứ ngỡ rằng người nằm ngủ yên
bình đó chính là Vi Lam. Anh thật nhớ những khoảnh khắc ấy, khi anh và cô vẫn
luôn hạnh phúc bên nhau. Giờ này cô đang làm gì, đang ở đâu, có biết sự ra đi của
cô đã khiến trái tim anh giá lạnh? Anh thật giận cô lắm, sẽ không bao giờ quên
cái cảm giác hụt hẫng biết bao khi cô bảo đã từ bỏ đứa con giữa họ. Có phải cô
làm vậy để khiến anh luôn đau khổ, là cách cô trả thù anh vì những gì anh đã
gây ra cho cô lúc trước?

Anh cười nhạt thếch với dòng suy nghĩ ấy. Ừ, là anh
đã khiến cô đau khổ, giờ cô chỉ trả lại anh tất cả mà thôi. Đau đến vậy mà sao
anh vẫn cứ yêu cô như thế? Càng muốn quên thì lại càng nhớ, càng muốn giận thì
lại càng yêu cô nhiều hơn…

—–

Thời gian trôi qua, Vỹ Danh bắt đầu cảm nhận được điều
bất ổn từ phía Tư Hân. Đã thêm hai tháng trôi qua rồi nhưng sao bụng cô chẳng lớn
thêm chút nào. Vỹ Danh bắt đầu nghi ngờ có phải tất cả chỉ là điều giả dối. Anh
gặn hỏi, hỏi thật nhiều thì cuối cùng cũng nhận được câu trả lời như sét đánh
ngang tai.

-Phải, em chỉ gạt anh. Em không có thai.

Lời thú nhận của Tư Hân khiến anh như sụp đổ. Anh mất
đi Vi Lam chỉ vì sự giả dối điên đảo này hay sao? Anh nhìn Tư Hân bằng ánh mắt
đầy thất vọng và oán trách.

-Em nghĩ sẽ giữ được anh bên cạnh bằng cách này sao?
Vậy thì em đã lầm rồi. Anh ở bên em nhưng trái tim anh chẳng bao giờ còn hình
bóng của em nữa. Em làm vậy thì lại càng đẩy anh ra xa em hơn mà thôi, đến mức
chỉ làm bạn anh cũng thấy khó chịu. Tư Hân à, đủ rồi, anh thật sự chịu đựng quá
đủ rồi. Bây giờ cho dù em có chết thì anh cũng không quay đầu nhìn lại đâu. Vì
vậy em đừng bao giờ dại dột làm điều đó. Đừng đem nó ra để nắm giữ lấy anh nữa.
Anh không phải người có thể mang lại cho em hạnh phúc đâu. Em sẽ tìm được người
yêu em, xứng đáng ở bên cạnh em mà… Em hãy sống cho thật tốt…

Giọt nước mắt lăn dài trên bờ má Tư Hân, cô vội ôm
anh vào lòng, là cái ôm mà cô biết sẽ là lần cuối cùng. Ánh mắt ấy của anh thật
vô tình và lạnh lẽo… Cô đã thử hết mọi cách rồi, và cuối cùng vẫn không thể giữ
được anh bên cạnh.

Anh chỉ đứng lặng người trong vòng tay của cô. Đầu
óc trống rỗng, chỉ duy nhất hình bóng ai đó đang hiện hữu trong anh. Nếu như
ngày đó cô ấy biết được sự thật này, liệu cô ấy vẫn từ bỏ đứa con của họ chứ?
Anh thật sự muốn biết câu trả lời…

——-

Từ hôm đó, đêm nào anh cũng ngồi lì ở bar rượu, uống
đến khi say khướt chẳng nhớ nổi điều gì. Chỉ biết rằng đôi lần thức dậy, anh đã
thấy mình nằm trong căn phòng khách sạn từ bao giờ, và bên cạnh luôn là một cô
gái lạ lẫm, luôn chào ngày mới cùng anh bằng nụ cười lả lơi. Anh đã thật sự sống
buông thả đến thế sao? Anh chỉ cười thầm một mình. Anh và cô quen nhau cũng vì
một đêm như vậy, biết đâu được, sẽ có một đêm định mệnh nào đấy lại khiến anh
yêu điên cuồng một người con gái khác? Anh cầu mong là vậy, dù là bằng cách nào
đi nữa, nếu có thể khiến anh quên được cô, xóa bỏ hình bóng cô trong tâm trí,
thì có lẽ anh sẽ thanh thản cõi lòng nhiều lắm. Nhưng sự thật vẫn là sự thật:
anh yêu cô, và anh không thể phủ nhận điều đó.

———

Cuối cùng Vỹ Tường cũng trở về sau ba tháng du lịch
dài đằng đẵng. Vỹ Danh cảm nhận được hình như ánh mắt anh trai mình ánh lên vẻ
u buồn thất vọng, không giống như người hạnh phúc vừa trở về sau một chuyến du
lịch dài. Nhưng có lẽ do Vỹ Danh đã bắt đầu nhìn cuộc đời bằng màu xám nên tất
cả trong mắt anh đều là buồn chán chăng?

-Anh đã đi đâu? – Vỹ Danh hỏi, đặt ly rượu vừa pha
xuống trước mặt Vỹ Tường

-Đi tìm hy vọng – Vỹ Tường cười, uống ngụm rượu từ
chiếc ly

-Anh tìm được chứ?

-Em nghĩ sao?

Vỹ Danh lắc nhẹ đầu, nheo đôi mắt nhìn anh trai thay
câu trả lời.

-Lắc đầu là em không biết đáp án, hay muốn nói là
anh thất bại?

-Cả hai? – Vỹ Danh cười khẩy, giật ly rượu trên tay
Vỹ Tường

-Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ anh tranh giành với em
thứ gì không?

Câu hỏi của Vỹ Tường khiến Vỹ Danh khựng lại, buông
vội ly rượu đang uống dở xuống.

-Không phải anh nhỏ mọn vậy chứ? Em giật có ly rượu
mà anh hỏi vậy sao? Trả nè…

-Không phải

Vỹ Tường cười trừ trước thái độ trẻ con của thằng
em, rồi anh tỏ vẻ trầm ngâm nhìn bâng quơ vào ly rượu.

-Anh em mình chẳng bao giờ thua thiệt nhau điều gì.
Từ học hành, tiền bạc cho đến đánh nhau, tất cả đều ngang nhau có đúng không?

-Ừ… hình như là vậy… Muốn thử lại không? – Vỹ Danh
nheo mắt, tay giơ nắm đấm làm điệu bộ muốn đánh nhau

Vỹ Tường phì cười, gạt phắt tay Vỹ Danh sang một
bên.

-Đừng có đùa. Thật ra, bây giờ anh đã thua em một điều.

-Điều gì?

-Tình yêu! – Vỹ Tường đáp, đầy ẩn ý trong câu nói.

-Tình yêu gì chứ? Em thất bại như thế anh còn nói
thua em?

-Ít ra em được đến hai người con gái yêu em hết
lòng. Còn anh đến giờ vẫn có ai đâu?

-Yêu em hết lòng? – Vỹ Danh bật cười trước lời nhận
xét ấy, rồi anh uống cạn ly rượu. Lần đầu tiên anh thấy men rượu đắng đến vậy.

-Nhưng mà… – Vỹ Danh ngập ngừng một chút – Em cũng
thua anh một thứ.

-Cái gì?

-Thua anh một tuổi chứ sao – Vỹ Danh bật cười khanh
khách. Có lẽ anh muốn cười thật lớn để xua đi cái cảm giác đau đớn trong lòng…

-Cái thằng này, chê anh mày già chứ gì? – Vỹ Tường
cũng cười theo câu đùa của Vỹ Danh.

Tiếng cười họ nghe vui vẻ và giòn tan là vậy, nhưng
có ai biết rằng đó chẳng là nụ cười xuất phát từ trái tim họ? Con người ta liệu
có thể cười hạnh phúc khi trái tim đã vỡ tan?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3