Nuôi dưỡng tình nhân bí mật - Chương 10 part 2 (Hết)

"Để đền bù sai lầm của anh, em quyết định........" Mặc Khải Tuyền từ trong lòng hắn ngồi dậy, hắng giọng tuyên bố: "Nếu anh không thể đem Nguyễn tiểu thư từ trong ma chưởng của Lôi Ngự Phong cứu ra thì anh cũng đừng nghĩ cưới được vợ"
Thật là tình thiên phích lịch! Cận Thừa vỗ trán, cả người lảo đảo vô lực ngã xuống ghế salon
Mặc Khải Tuyền thấy thế cười lớn, nhào tới trên người hắn, "chiêm chiếp thu", cô loạn hôn một lúc, đồng thời cười "hahaha", cả người vô cùng vui vẻ. Nhiều năm đều bị hắn ăn gắt gao, bây giờ là cơ hội để cô phản pháo một lần
Ngày hôm sau, hai người đi bệnh viện của Quan Dạ Kỳ một chuyến, lấy được đáp án chính xác, Mặc Khải Tuyền mang thai, hơn nữa mùa hè năm sau có thể thấy tiểu bảo bảo ra đời
"Chúc mừng hai vị, khi nào thì mời tôi uống chén rượu mừng?" Quan Dạ Kỳ cười hì hì hỏi
Không mở bình ai biết trong bình có gì? Cận Thừa mặc kệ hắn, kéo Mặc Khải Tuyền đi
"Di? Chẳng lẽ có người không muốn gả? Hay là có người không muốn cưới? Nếu như hai người sinh con ra cũng không muốn nuôi thì cứ giao cho tôi, tôi rất thích trẻ con a!" Quan Dạ Kỳ luôn thích xem náo nhiệt, đi theo hai người kia ra khỏi phòng khám vẫn không ngừng càu nhàu
"Câm miệng" Cận Thừa quay đầu lại trừng hắn
Mặc Khải Tuyền nở nụ cười: "Tốt, vậy con của tôi về sau liền nhờ anh rồi"
"Thật sao? Quá tốt, đúng là Mặc tiểu thư hào phóng, tôi nhất định không phụ sự ủy thác........." Quan Dạ Kỳ hi hi ha ha cười liên tục
Cận Thừa trầm mặt, con hắn cũng không phải không có cha, tại sao lại để cho người ngoài chiếm tiện nghi?
"Cậu nhất định muốn tôi nói với vị bác sĩ nha khoa kia sao?" Hắn dừng chân, quay đầu lãnh lùng hỏi
"Bác sĩ nha khoa?" Mặc Khải Tuyền nghe vậy tò mò nhìn hắn: "Bác sĩ Quan sợ nhổ răng sao?"
"Cũng không phải, vị bác sĩ đó không chỉ có thể nhổ răng mà còn có thể trộm tâm"
Mặc Khải Tuyền kinh ngạc, tầm mắt chuyển sang Quan Dạ Kỳ, khó thấy lăn lộn trong bụi hoa vài năm, đại bác sĩ Quan Dạ Kỳ lại đỏ mặt
"Cảm thấy thế nào?" Cận Thừa cuối cùng mở miệng oán trách, giọng nói nhẹ nhàng
"Là người phụ nữ đáng thương nào bị bác sĩ Quan nhìn trúng vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi, trong lòng lặng lẽ giúp người phụ nữ kia cầu phúc
"Này, nói gì vậy?" Quan Dạ Kỳ thính tai nghe được
"Lời tâm huyết" Cận Thừa thay người phụ nữ của mình trả lời: "Bất luận là người nào, bị một con quỷ hoa tâm ngư cậu thầm mến sáu năm cũng không phải chuyện tốt"
"Cận Thừa!" Quan Dạ Kỳ thay đổi, mới vừa nhìn có chút hả hê, đối với hắn trợn mắt nhìn, khóe mắt chợt quét qua khúc quanh một hình bóng duyên dáng, yêu kiều thì cả người như bị vu bà niệm chú, chân cũng không nhấc nổi
Cận Thừa dắt Mặc Khải Tuyền vào thang máy, nhanh nhẹn ấn phím, không nhìn Quan Dạ Kỳ nửa cái
"Không sao chứ?" Mặc Khải Tuyền không yên tâm hỏi
"Không biết"
"Không phải anh quan tâm sao?"
"Anh hiện tại chỉ quan tâm dạ dày của em, muốn ăn gì?" Hắn hỏi: "Đồ ăn Pháp?"
Cô lắc đầu
"Món ăn Tây Ban Nha?"
Lại lắc đầu
"Đồ ăn Nhật?"
Kiên quyết lắc đầu
Cận Thừa than thở: "Ngoan, suy nghĩ thật kỹ, cái gì cũng không ăn không tốt cho cơ thể"
Nghiêm túc suy nghĩ, năm phút sau, cô lớn tiếng nói ra mấy chữ: "Muốn ăn cháo"
"OK!" Hắn quả quyết đáp ứng
Hai người tới bãi đậu xe, sau khi lên xe, Cận Thừa vừa khởi động xe liền theo kính chiếu hậu thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, bên cạnh đi theo một người, vừa sờ cằm, Cận Thừa vừa kéo môi cười.
Do mùa đông sắp hết nên mọi người kéo nhau ra ngoài tìm kiếm mùa xuân sao?
Sau khi Mặc Khải Tuyền mang thai bốn tháng, nôn nghén mới dần chuyển biến tốt, bắt đầu thưởng thức mỹ thực nhân gian
Được năm tháng thì Cận Thừa theo cô đi kiểm tra định kì, biết mình có một đứa con khỏe mạnh
Được sáu tháng, bọn họ đi Hawai một chuyến, gặp thầy của Cận Thừa. Đúng như anh dự đoán, cô cùng thầy của mình nhất kiến như cố, chỉ hận không sớm gặp mặt
Đến tháng thứ bảy, căn phòng hắn chuẩn bị sẵn, lắp đặt thiết bị đã xong nhưng Mặc Khải Tuyền không nỡ dời xa nơi ở gần năm năm, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục ở cùng cô trong căn phòng trọ nhỏ
Tháng thứ tám, mắt thấy người phụ nữ của mình bụng ngày càng lớn, vẫn không thể khiến cô chấp nhận danh phận "Cận phu nhân", Cận Thừa không nén được bắt đầu tức giận liên tục
"Họ Lôi vừa nhìn chính là giả bộ mất trí nhớ, chỉ có thể lừa người đơn thuần như vợ hắn mà thôi" Mặc Khải Tuyền vừa gặm táo vừa thở phì phì: "Anh khi nào thì mới trở về ngăn cản âm mưu của Lôi Ngự Phong?"
"Vụ án có chút phiền toái, anh sẽ sớm trở về, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng tức giận, phải luôn giữ tinh thần vui vẻ, biết không?"
Vốn dĩ không muốn bỏ lại kiều thê ở nhà đi công tác, bất đắc dĩ vụ án này khá phức tạp. Luật sư bên này không giải quyết được, hắn đành phải tự ra tay, ai ngờ vụ án vừa giải quyết xong thì hắn mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm hiếm gặp, không nói cho cô vì sợ cô lo lắng/
"Em biết rồi....em mới sẽ không sinh, nếu sinh như vậy Mexico trời sinh xấu tính, vậy thì thảm" Mặc Khải Tuyền nói thầm
"Cái gì Mexico?" Cận Thừa ngạc nhiên nói
"Tên con em nha"
"Hả?" Hắn khiếp sợ kêu to
"Nếu không gọi Melbourne cũng được" Không chỉ dễ nhớ dễ thuộc, lại còn quốc tế hóa
"Mặc Khải Tuyền!" Cận Thừa bị đến cả tên cả họ cô đều mang ra gọi
"Vậy làm sao bây giờ, luật sư Cận?" Mà nhân tinh vẫn còn ở bên kia thở ngắn than dài, hướng lửa đang cháy đổ thêm dầu nói.
"Em nói rồi, anh không đem Nguyễn tiểu thư cứu ra liền không lấy được vợ. Hiện tại Lôi Ngự Phong sống chết không chịu ly hôn, em không thể gả cho anh, không có biện pháp, con tất nhiên sẽ theo họ em rồi. Cho nên....anh thêm chút sức nhanh lên giải quyết bọn họ" Cô khích lệ hắn, "Luật sư Cận, tất cả nhờ anh đó!" Nói xong vô cùng nhẹ nhàng cúp máy
Đúng là khắc tinh.....Cận Thừa im lặng nhìn chằm chằm trong tay ống nói, một bụng buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui nuốt không trôi giọng điệu này. Tay thuần thục bấm điện thoại gọi tới Lôi gia, tính mắng Lôi Ngự Phong đến cẩu huyết lâm đầu để tiêu mối hận trong lòng!
Cũng may, như vậy đối với đôi vợ chồng nhà giàu giằng co quá lâu, sau khi con của Cận Thừa ra đời hai tháng, bọn họ vui vẻ hòa hảo như lúc ban đầu
Một đám khách cũng không tẫn trách, cuối cùng yên tâm rút lui, về nhà hảo hảo sống qua ngày.
Trong căn hộ, đem con trai đang ngủ say cẩn thận để lại trong nôi, Mặc Khải Tuyền nhìn khuôn mặt non nớt giống y Cận Thừa, môi đỏ mọng cười đẹp như hoa. Con của bọn họ không gọi Mexico, cũng không gọi Melbourne, mà gọi Cận Kha, là Cận Thừa đặt tên.
Từ khi sinh con, cô liền nghỉ học, kiên trì cho con bú sữa mẹ, kiên trì không mời bảo mẫu, tự mình chăm sóc con. Cận Thừa sợ cô vất vả, nhưng cô biết, có người người đàn ông một lớn một nhỏ này là hạnh phúc cùng thỏa mãn nhất đời cô
"Tiểu Kha ngủ rồi sao?" Cận Thừa vừa từ phòng tắm bước ra, vào phòng ngủ nhìn tuyệt diễm kiều thê đang ngồi cạnh nôi mỉm cười nhìn con trai đang ngủ say, toàn thân cũng tỏa ra mùi vị mẫu tính chói lọi, làm ấn tượng cao ngạo về cô cũng trở nên dịu dàng
Trong lồng ngực mềm lại, hắn đi tới, cong người xuống, dùng mũi men theo gò má mềm mặt của cô đè xuống, "Mệt không?"
"Hoàn hảo...Bảo bảo rất ngoan" Con trai cô tính khí tốt, chưa bao giờ náo cô, so với lão cha này vẫn giày vò người
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi. Anh ở chỗ này xem" Hắn đem cô nhét vào ngực, đau lòng hỏi
"Ừ" Mệt rã rời, che miệng, đánh cái ngáp nho nhỏ, cô tựa đầu vào cằm hắn thầm oán: "Cuộc thi lần này chắc chắn không tham gia được"
"Không sao, năm sau thi lại" Cận Thừa thấp giọng an ủi, bàn tay vuốt ve vòng eo mềm mại, mảnh khảnh của cô. Mới sinh xong được hai tháng, dáng người của cô cũng khôi phục lại như ban đầu, thâm chí còn đẹp hơn. Chỉ cần nhìn thấy cô, cũng khiến nhiệt huyết của hắn sôi trào
"Cho dù thi được bằng luật sư thì sao? Có thể cũng không còn cơ hội lên tòa cãi một trận" Cô như con mèo nhỏ tựa vào ngực hắn, nhắm hai mắt hừ nhẹ
Còn chưa tốt nghiệp đã mang thai, theo kế hoạch của hắn, ít cũng phải sinh hai. Cuộc đời của cô từ nay đại khái cũng không phải là của cô
"Vậy thì sao?" Hắn bật cười hôn môi cô, "Em đã đánh bại luật sư tố tụng giỏi nhất, Cận phu nhân"
"Anh chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt" cô không chịu phục, cái miệng nhỏ nhắn đô phải cao hơn, giống như dụ hắn tiếp tục hôn, "Anh chính là quỷ kế đa đoan, gian trá giảo hoạt, siêu cấp phúc hắc...Ngô!"
Người xấu này! Lại thành công ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, không để cho cô tiếp tục oán trách. Kích tình như nước thủy triều, bọn họ rất nhanh rút đi quần áo cản trở, nhiệt tình hôn, vuốt ve lẫn nhau, quyến luyến tỉ mỉ liếm cắn da thịt trần truồng, dịu dàng, tỉ mỉ lấy tay, lấy môi cúng bái hắn một tấc lồi lõm. Xinh đẹp yếu ớt cười. Khi hắn tiến vào cô một khắc kia, cô nhìn hắn, chợt dịu dàng nói: "Em yêu anh"
Hắn ngẩn ra, có chút không dám tin nhìn cô
"Anh không phải xấu hổ sao, em nói trước cũng tốt lắm" Cô cười nói: "Cận phu nhân rất thích Cận tiên sinh, nghe được không?"
Tim Cận Thừa suýt ngừng đập, cô nói rồi, đúng, cô đã nói
Đầu óc như đèn kéo quân, không bị khống chế nhớ tới lần đầu tiên gặp cô. Khi đó hắn chỉ là một người đi đường, cô lại là nữ chính xuất sắc được vạn người nhìn ngắm, ngoài ra còn có rất nhiều người khác. Một đám mặc đồng phục trường trung học "Minh Đức" đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nghe nói người thắng trận cuối cùng mới có tư cách theo đuổi cô. Lúc đó hắn chỉ là khách qua đường, một sinh viên mới thi được bằng luật sư, đang cùng bạn đi du lịch. Một bên nhàn nhã ăn đậu hoa, một bên cùng bạn học vây xem náo nhiệt, trong tai nghe các thiếu niên nói một chút bão tố từ, lại có một chút đặc biệt danh từ. Trường hồ giúp, Lam tỷ.......Còn có Mặc gia tiểu thư gọi "Khải Tuyền". Đó là một thế giới xa lạ với hắn, hắn không có lòng hiếu kỳ đi xem, càng không có hứng thú nhìn đám người chưa thành niên đánh nhau, đang định cùng bạn học tách ra thì một thiếu nữ kiêu căng, xinh đẹp lại diêu linh xuất hiện
Đang hăng sai đánh nhau, thô tục cuồng tiêu, các thiếu niên vừa nhìn thấy cô lập tức đình chỉ hành động, không ai lên tiếng, mắt chăm chú nhìn cô
Rõ ràng mặc đồng phục trung học, rõ ràng còn chưa trưởng thành nhưng thiếu nữ kia nhìn giống như Sailor Moon, xinh đẹp đoạt tâm người khác, còn thiếu một câu lời kịch "Ta muốn thay trăng sáng trừng phạt ngươi"
"Từ Tử Dương, cậu lại đây" Cô cao ngạo ngẩng đầu, nắm chặt khuôn mặt nhỏ bé, hướng một thiếu niên móc ngoéo
"Khải....Khải Tuyền" Bị gọi đích danh, Từ Tử Dương hưng phấn từ trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người đi tới
"Mẹ cậu bị bệnh, cậu không đi bệnh viện chăm sóc bà, lại ở đây làm gì?" Cô bắt đầu thịnh khí lăng nhân, dạy dỗ người mới tới, "mẹ cậu vất vả sinh ra cậu như thế, cậu lại đối xử với bà như vậy, cậu có còn là người không hả?"
"Tớ.......Tớ sẽ đi" Từ Tử Dương xấu hổ mà đi
"Đỗ Gia Minh!" Cô gọi người thứ hai
"Khải Tuyền, tớ thật lòng yêu cậu mà" Đỗ Gia Minh không đợi cô dạy dỗ, tiên phát chế nhân lên giọng tỏ tình
"Yêu cái đầu cậu ấy" Cô căm ghét nói: "Yêu là trên đầu lưỡi nói một chút sao? Quá ghê tởm. Tôi ghét nhất loại người như vậy. Nếu muốn thổ lộ cũng phải là tôi nói trước OK!"
"Khải Tuyền, cậu đừng tức giận, mình không nói nữa......." Đỗ Gia Minh trên mặt lúc đỏ lúc trắng
"Cậu sắp thi đại học rồi, không chăm chỉ học tập lại ở chỗ này làm gì?"
"Mình, mình trở về đọc sách" Lại đi mất một
Người này nối tiếp người kia, các thiếu niên giống như xếp thành hàng chờ cô gọi rồi tự mình rời đi, chưa để cho bất kỳ cảnh sát nào bắt được.
Hắn nhịn cười, nhìn đám người ẩu chiến kia nhanh chóng tan đi, nhìn thiếu nữ một cái nhăn mày cười, giơ tay nhấc chân đều sáng rỡ cùng mị lực, cuối cùng cô vỗ vỗ tay, chuẩn bị đi
"Khải Tuyền, cậu biết không, mình gia nhập 'trường hô giúp' a!" Có người còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo cô lấy lòng
"Liên quan gì tôi?" Cô liếc tên kia một cái hừ lạnh nói: "Sách ghi chép về đại phương hoa, nhìn ở tôi và cậu là bạn học, tôi hỏi cậu, cậu cảm giác mình đánh thắng được tôi sao?"
"Dĩ nhiên đánh không lại" Sách ghi chép về địa phương hoa nói xong, mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp, tuyệt không thấy hổ thẹn
"Cậu liên tục không đánh lại, vậy còn học người ta gia nhập bang phái? Thật là buồn cười" nói xong, cô xem thường cười to hai tiếng, "Cậu muốn chết cứ chết, tôi không xen vào, chỉ là về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu"
"Khải, Khải Tuyền, tôi không lăn lộn, về sau cậu phải để ý tôi, có được không?"
"Hừ" thiếu nữ không để ý tới, quay đầu đi thẳng
"Người ta thật không dám vào bang phái rồi.......Khải Tuyền........" Thanh âm kêu khóc bám theo một đoạn, bên trong còn có âm thanh hối hận
Hắn im lặng cười cùng bạn học rời đi
Hắn từng cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc trong cuộc sống, nhưng lại không nghĩ tới, hắn trở thành người đàn ông duy nhất của cô. Cô nói yêu không phải trên đầu lưỡi nói một chút mà thôi: cô cũng nói ghét nhất người không dịu dàng, cô còn nói, nếu là thổ lộ cũng phải là cô nói trước
Hắn nghe được nên vẫn nhớ. Nhớ rất kỹ nên cũng không đối với cô nhẹ nhàng nói "yêu", sợ cô đột nhiên đại nghĩa trỗi dậy dạy dỗ mình một phen. Nhuwg cô mới vừa nói, nói yêu hắn
Trong lòng nóng lên, có một loại chất chất lỏng tựa hồ muốn từ trong hốc mắt mà chảy xuống, hắn ôm sát cô, cuồng loạn mà tham lam hôn sâu cô, cùng với cô triền miên, dùng gân cốt cả người hướng cô bày tỏ tình yêu
Hồi lâu, tiếng thở dốc chưa dừng. Ngoài cửa, trăng đã lên cao. Tiểu bảo bảo rất ngoan ngoãn ngủ say sưa, không quấy rầy lúc cha mẹ ngọt ngào lưu luyến.
"Khải Tuyền........." Hắn nằm nghiêng ở bên người cô, ngón tay khẽ vuốt tóc cô, thấp kêu tên cô
"Ừ?" Cô mệt mỏi vô cùng, cúi nằm ở giường lớn theo kiểu châu u, nhắm hai mắt buồn ngủ
"Thật ra, bảy năm trước anh đã gặp em rồi"
"Ừ?" Cô từ từ chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trên mặt hoàn toàn mờ mịt, giộng như nghe không hiểu lời hắn
"Đó là chuyện thật lâu trước kia, em muốn nghe không?" Hắn mỉm cười, tuấn dung bình tĩnh dịu dàng
Cô gật đầu, dựa vào ngực hắn.
Đem người yêu ôm vào lòng, Cận Thừa hài lòng hít sâu
Hắn muốn nói cho cô biết, bảy năm trước gặp mặt một lần, còn phải nói cho cô biết hắn yêu cô, yêu thật lâu, thật lâu
Đúng vậy, hắn yêu cô, không có bất kỳ nguyên nhân, chỉ bởi vì hắn yêu cô.
[Toàn văn hoàn]

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3