Nếu ốc sên có tình yêu - chương 02

Chương 2

Khi Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Quý Bạch đang tụ tập
cùng một đám bạn.

Ánh chiều tà rọi vào khung cửa sổ chạm hoa, thành phố
Bắc Kinh mờ mịt được thắp sáng bởi đủ loại đèn điện. Đám người trong phòng ăn mặc
chỉnh tề, cười nói vui vẻ, tạo thành bức tranh trống rỗng và đắt giá... Quý Bạch
đưa đống bài trong tay cho người bên cạnh. Anh ngậm điếu thuốc lá, cầm điện thoại
di động đẩy cửa đi ra ngoài.

Quý Bạch ngồi xuống ghế sofa trên hành lang. Dưới
chân anh là tấm thảm lông cừu mềm mại, trước mắt là một dãy cây cảnh xanh mướt,
xếp xung quanh hòn non bộ bằng ngọc trắng có nước chảy. Một nhân viên phục vụ
tiến lại gần, hỏi anh cần gì. Thấy Quý Bạch lắc đầu, nhân viên phục vụ lập tức
bỏ đi.

Quý Bạch búng tàn thuốc lá. Ở đầu kia điện thoại,
Triệu Hàn không ngừng báo cáo: “Cục trưởng nói, sếp phải hướng dẫn một sinh
viên thực tập, có gì ghi vào sát hạch cuối năm của sếp...”

Quý Bạch tựa người vào thành ghế phía sau, khép mi mắt:
“Cũng được.”

Triệu Hàn còn chưa kịp vui mừng, anh chậm rãi nói tiếp:
“Chú hãy sắp xếp lại trọng tâm công việc trong năm nay rồi dẫn dắt sinh viên thực
tập cho tốt. Có gì ghi vào sát hạch cuối năm của chú.”

Triệu Hàn vội từ chối: “Em không hướng dẫn được đâu,
thật đấy. Hai cô gái đó là chuyên gia, chắc chắn chỉ anh mới có đủ trình độ hướng
dẫn.”

Để chứng minh câu nói của mình, Triệu Hàn kể với Quý
Bạch toàn bộ quá trình suy đoán của Hứa Hủ.

Thứ nhất, Triệu Hàn vô thức sờ vào sợi dây chuyền do
bạn gái tặng. Vẻ mặt của anh không chỉ trở nên dịu dàng, anh còn dùng ngón tay
điều chỉnh vị trí mặt dây chuyền. Biểu hiện này cho thấy, anh chưa quen đeo sợi
dây chuyền, chứng tỏ bạn gái mới tặng, đồng thời thể hiện dục vọng từ nội tâm của
anh. Những dấu hiệu này thường xuất hiện ở cặp tình nhân mới bắt đầu yêu nhau.

Thứ hai, ánh mắt Triệu Hàn dừng lại mấy lần ở ngăn
kéo thứ nhất bên tay phải, vẻ mặt lúc đó vô cùng ôn hòa. Hứa Hủ đoán trong đó
có món quà anh tặng bạn gái. Do là bạn gái mới xác lập mối quan hệ, hôm nay
không phải ngày kỷ niệm đặc biệt, vậy thì càng có khả năng là quà sinh nhật.

Thứ ba, cánh tay phải bị thương là bởi vì anh vẫn
dùng tay phải viết chữ theo thói quen, nhưng mấy lần cầm đồ vật, động tác của
anh dừng lại một hai giây ngắn ngủi, hoặc đổi sang tay trái.

Thứ tư, anh mặc áo thun dài tay kiểu mới của nhãn hiệu
Givenchy, bên dưới lại là quần jeans của nhãn hiệu Metersbonwe (*). Một người
đàn ông biết mua hàng Givenchy, tuyệt đối không phối đồ kiểu này. Vì vậy cái áo
không phải do anh mua.

(*) Givenchy là nhãn hiệu thời trang nổi tiếng thế
giới. Metersbonwe là nhãn hiệu bình dân của Trung Quốc.

Món quà của người bạn gái là sợi dây chuyền bạc mặt
thuyền hải tặc, hơn nữa thời gian yêu nhau không dài, bạn gái sẽ không tặng đồ
đắt tiền như Givenchy, vì vậy áo thun của anh có thể do người con gái khác tặng.

Những người đàn ông lớn lên cùng chị gái đều có đặc
điểm chung về tính cách và cử chỉ. Đó là khi tiếp xúc với người khác giới, họ sẽ
càng tỏ ra tự nhiên, thoải mái, tinh tế và chu đáo hơn những người đàn ông bình
thường. Trên người Triệu Hàn đều có đặc điểm này.

“Ngoài ra, khi nhìn thấy người đẹp Diêu Mông, anh
không mắt sáng rực và tỏ ra hưng phấn như những cảnh sát khác. Anh cư xử rất
đúng mực.” Hứa Hủ nói: “Vì vậy chị gái mua áo Givenchy cho anh có khí chất
không tồi, thậm chí rất xinh đẹp.”

Thứ năm, về chiếc bật lửa Zippo sản xuất với số lượng
hạn chế, Triệu Hàn không tùy tiện vứt nó trên mặt bàn hoặc để ở nơi dễ lấy, mà
anh đặt ở vị trí tương đối xa, gần khung ảnh. Như vậy, chiếc bật lửa có khả
năng là quà tặng của bạn bè cùng trang lứa. Hơn nữa, tiềm thức của Triệu Hàn phản
ánh sự kính nể của anh đối với người tặng quà. Trong đội cảnh sát hình sự, người
trẻ tuổi có khả năng được Triệu Hàn kính nể nhất chính là Quý Bạch.

Triệu Hàn thể hiện là một người rất có giáo dục và
có tính cách thành thật. Nhận được món quà quý giá đó, anh chắc chắn sẽ tìm cơ
hội đáp lễ. Tuy anh mặc quần bò Metersbonwe rẻ tiền nhưng dưới chân là đôi giày
thể thao thuộc nhãn hiệu nổi tiếng đắt tiền, chiếc ba lô đặt bên cạnh cũng cùng
một nhãn hiệu, chứng tỏ anh là tín đồ trung thành của nhãn hiệu này. Vì vậy món
quà anh tặng lại Quý Bạch, rất có khả năng là đôi giày thể thao của nhãn hiệu
mà anh cho là có giá trị nhất.

***

Sau khi kể xong, Triệu Hàn nói: “Sếp, anh hãy hướng
dẫn Hứa Hủ đi. Cô ấy tuyệt đối xứng đáng làm học trò của anh.”

Quý Bạch cười cười: “Suỵt Suỵt?”

Triệu Hàn cũng mỉm cười.

Nhưng Quý Bạch nhanh chóng thu lại nụ cười, cất giọng
lãnh đạm: “Kiếm tẩu thiên phong (*), lý luận của Suỵt Suỵt có yếu tố may mắn ở
trong đó. Nếu giải quyết vụ án theo kiểu Suỵt Suỵt, rủi ro sẽ rất lớn. Diêu
Mông tuy không phân tích sâu nhưng ổn thỏa, đâu ra đấy. Hơn nữa, theo như chú kể,
cô bé đó toàn diện hơn Suỵt Suỵt.”

(*) Kiếm tẩu thiên phong là một chiêu kiếm pháp,
nghĩa bóng chỉ việc tìm kiếm những phương pháp bất bình thường để giải quyết vấn
đề.

Triệu Hàn á khẩu, một lúc sau mới hỏi nhỏ: “Vậy...
anh định hướng dẫn ai?”

“Để tôi suy nghĩ đã.”

***

Sau khi cúp máy, Quý Bạch không quay về phòng VIP mà
ngồi ở chỗ cũ, mở điện thoại xem sơ yếu lý lịch của Hứa Hủ và Diêu Mông, để mặc
điếu thuốc dài giữa hai đầu ngón tay cháy hết.

Một lúc sau, có người từ trong phòng VIP đi ra
ngoài, ngồi xuống bên cạnh Quý Bạch. Người này tên Thư Hàng, là bạn nối khố
thân thiết nhất của Quý Bạch, anh ta cười hì hì: “Vừa rồi vẫn chưa nói xong, tại
sao cậu lại một mình trốn ra ngoài này hút thuốc? Cậu cũng cho rằng lĩnh vực
năng lượng mới làm được, năm nay tớ định mở công ty, cậu có muốn cùng đầu tư
không, tớ sẽ để một nửa cổ phần cho cậu.”

Quý Bạch thu điện thoại, nhếch miệng cười: “Mẹ tớ bảo
cậu làm thuyết khách đấy à?”

Thư Hàng không trả lời, coi như mặc nhận. Anh ta nửa
thật nửa giả hỏi: “Cậu định ở đội hình cảnh mãi sao?”

Quý Bạch nheo mắt, thổi ra khói thuốc lá.

Thư Hàng nghĩ thầm, cậu đừng tuôn ra một tràng lý luận
đáng buồn nôn đấy. Ai ngờ một lúc sau, Quý Bạch chậm rãi buông một câu: “Tử phi
ngư, yên tri ngư chi lạc (*)?”

(*) Cậu chẳng phải là cá, thì sao biết được niềm vui
của cá?

Thư Hàng cười: “Thôi xin cậu! Ở nơi nam nhiều nữ ít,
suốt ngày tiếp xúc với hung ác bạo tàn, thú vị lắm sao?”

“Dù sao cũng thú vị hơn đám vô tích sự suốt ngày
chơi bời nhậu nhẹt các cậu.” Quý Bạch cười nhạt.

Thư Hàng ngẩn người. Trầm mặc một lúc, anh ta không
tức giận mà gật đầu.

“Chúng tớ đúng là chẳng thú vị gì cả.” Thần sắc Thư
Hàng trở nên nghiêm túc: “Trên đời này không có việc gì khó, vì vậy rất vô vị.
Người khác vừa nghe cậu là con cháu nhà ai, lập tức vuốt đuôi giải quyết cho cậu.
Chỉ mỗi việc giơ tay đóng con dấu, liền có người khen cậu là kỳ tài trong lĩnh
vực thương mại. Nếu cậu muốn thực sự dựa vào bản thân, người ta không chừng nói
sau lưng cậu, tên đó có bản lĩnh gì ngoài việc hắn mang họ Thư?”

Quý Bạch nở nụ cười lãnh đạm, đồng thời vỗ vai Thư
Hàng. Thư Hàng cũng biết câu nói của anh ta hơi buồn cười, coi như lời nói lúc
uống rượu say.

Hai người hút thuốc một lúc, Thư Hàng lại mở miệng:
“Cậu chẳng thật thà gì cả. Ban đầu, cậu nói dối mẹ cậu, kêu gia nhập ngành cảnh
sát là nhằm mục đích làm chính trị. Lần này cậu về nhà, mẹ cậu không cằn nhằn đấy
chứ? Cậu đúng là đồ bất hiếu.”

Thật ra không chỉ bà Quý, tất cả bạn bè cùng lớn lên
với Quý Bạch đều cho rằng anh thi vào trường cảnh sát, vì không muốn làm kinh tế
như bố anh, mà kế thừa truyền thống của ông nội, vốn là một tướng quân. Kết quả
bảy năm trôi qua, tuy anh đạt thành tích tốt trong công việc, đề bạt cũng rất
nhanh nhưng dù sao vẫn ở tuyến đầu nguy hiểm.

Quý Bạch tắt điếu thuốc, cười cười: “Mẹ tớ quen biết
cả hệ thống cảnh vụ. Nếu không viện cớ, lúc thi vào trường cảnh sát, tớ bị đánh
trượt thẳng cẳng cũng không biết chừng. Chuyện này cậu đừng bận tâm nữa.”

Thư Hàng nghĩ thầm: “Biết rồi, tớ cũng chỉ nói đến mức
đó thôi.” Anh ta lập tức chuyển sang đề tài khác: “Xem ra bây giờ cậu vẫn còn độc
thân?”

Quý Bạch gật đầu.

Thư Hàng cười cười: “Nghe nói cậu ngày đêm xông pha
chiến đấu. Thức đêm nhiều dễ đau thận đấy, người anh em. Chỉ e đến lúc cần
dùng, đồ của cậu không dùng được nữa.”

Quý Bạch liếc anh ta một cái: “Lạc đà dù gầy cũng to
hơn ngựa.”

Thư Hàng khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

Hai người im lặng một lúc, Quý Bạch chợt nhớ ra một
chuyện, quay sang nói với Thư Hàng: “Thật ra năm ngoái tớ đi coi mắt một lần.”

Thư Hàng kinh ngạc: “Cậu đi coi mắt?”

Quý Bạch gật đầu: “Cháu gái của phu nhân Cục trưởng.
Bọn tớ hẹn hò mấy tuần, cuối cùng đường ai nấy đi.”

Thư Hàng tỏ ra hưng phấn: “Tại sao?”

Quý Bạch lại châm một điếu thuốc, cất giọng lười
nhác: “Cô gái này cũng khá xinh đẹp, là hoa khôi của huyện Hưởng Xuyên. Nhưng
thời gian đó tớ rất bận, cũng chẳng gặp mặt mấy lần. Cuối cùng, người ta vớ được
một công tử nhà giàu, đá bay tớ.”

Thư Hàng có vẻ không tin, anh nhìn chằm chằm gương mặt
nghiêng anh tuấn của Quý Bạch: “Tốt xấu gì cậu cũng là ‘bông hoa’ của đại viện
chúng ta. Cô gái đó nỡ đá cậu dứt khoát như vậy sao?”

Quý Bạch cười cười: “Thật ra cô ta từng đến tìm tớ một
lần, nói cô ta rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định này. Nếu tớ có thể mua
cho cô ta một căn hộ ở thành phố Lâm trong vòng ba năm, cô ta sẽ bỏ anh chàng
nhà giàu rồi đi theo tớ.”

Thư Hàng nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Giá trị của cậu chỉ
là một căn hộ? Yêu cầu thấp quá còn gì, cậu trả lời thế nào?”

“Tớ nói tiền lương hàng tháng của tớ là sáu ngàn,
trong khi giá nhà ở thành phố Lâm mười ngàn một mét.”

Thư Hàng cười ha hả: “Ôi trời! Tớ không tin có người
đàn bà ngốc nghếch như vậy? Áo khoác cậu mặc trên người, đồ mới ít nhất cũng trị
giá vài chục ngàn? Cô ta nhìn không ra sao?”

Quý Bạch nheo mắt cười: “Cô ta hỏi tớ, quần áo của
anh có phải là hàng fake loại A mua trên đường Tú Thủy ở Bắc Kinh hay không? Tớ
nói: ‘Phải, hóa ra em cũng biết đường Tú Thủy’.”

Thư Hàng ôm bụng cười một trận. Sau đó, anh vỗ vai
Quý Bạch: “Cô gái này cũng tốt đấy chứ, quá thẳng thắn.”

Quý Bạch gật đầu: “Đúng là thẳng thắn, tình cảm cũng
có thể niêm yết giá, mua bán sòng phẳng.”

Đúng lúc này, cửa phòng VIP mở toang, một đám người
đi ra. Có người vừa cười vừa chỉ vào một người khác: “Đi thôi, đến nhà cậu ta uống
rượu quý của ông già cậu ta.”

Thư Hàng hỏi Quý Bạch: “Cậu có đi không?”

Quý Bạch hít một hơi thuốc rồi ném mẩu thuốc còn lại
vào gạt tàn, cất giọng lười nhác: “Đi chứ, tội gì không đi.”

***

Cũng vào lúc chạng vạng ở thành phố Lâm ẩm ướt, hai
bên bờ dòng sông chảy xuyên qua thành phố, đèn điện sáng choang.

Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vang lên, Diêu Mông
vẫn không có ý ra về. Cô nói muốn xem thêm tài liệu, còn nhanh nhẹn đề nghị đặt
cơm hộp cho các đồng nghiệp tăng ca. Mấy người cảnh sát nói cười vây quanh chỗ
cô ngồi.

Hứa Hủ xách túi đứng dậy, muốn lịch sự chào tạm biệt
mọi người. Nhưng đứng một lúc vẫn không có ai chú ý đến cô. Cô lại không có
thói quen nói to, cuối cùng cô đành lặng lẽ ra về.

Xe ô tô của Hứa Tuyển đã đậu sẵn bên lề đường. Bây
giờ là giờ cao điểm tan tầm, ánh hoàng hôn và đèn đường mông lung chiếu qua cửa
xe, hắt lên gương mặt tuấn tú trắng trẻo của anh. Cộng thêm bộ comple màu đen,
Hứa Tuyển mang dáng vẻ của một tinh anh trong thành phố phồn hoa này.

Hứa Hủ mở cửa lên ô tô. Xe chạy một lúc, Hứa Tuyển
âm thầm dò xét cô em gái của anh, chỉ thấy hai tay cô an phận đặt trên đầu gối,
thần sắc lãnh đạm, nhưng chân cô nhẹ nhàng đá vào tấm thảm lông cừu mới thay.

Hứa Tuyển hơi buồn cười. Anh biết rõ thói quen của
em gái. Lúc có tâm trạng vui vẻ, cô thích đá đồ vật; lúc tập trung suy nghĩ vấn
đề, cô thường gõ ngón tay xuống đầu gối y như đàn ông.

“Hôm nay công việc thuận lợi không?” Hứa Tuyển cười
hỏi.

“Cũng không tồi.”

Câu này có nghĩa rất tốt. Hứa Tuyển cười híp mắt, một
tay rút cà vạt ném ra ghế sau. Anh mở cửa sổ, để ngọn gió chiều muộn thổi vào.
Hai anh em đều không phải là người nhiều lời, ai nấy trầm mặc dõi mắt ra ngoài
cửa xe.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Hủ đổ
chuông.

Vừa nhìn dãy số hiện trên màn hình, sắc mặt Hứa Hủ
hơi thay đổi.

Hứa Tuyển hỏi: “Ai vậy?”

“Quý Bạch, đội phó đại đội cảnh sát hình sự.” Hôm
nay, Hứa Hủ xem qua danh sách thành viên trong đội nên nhớ rõ số điện thoại của
tất cả mọi người. Xem ra, Quý Bạch đã quyết định làm thầy giáo hướng dẫn cô.
Tâm trạng cô bất chợt bay bổng trong tích tắc.

Đối diện với truyền kỳ trẻ tuổi nhất của giới cảnh
sát, Hứa Hủ hơi căng thẳng. Cô điều hòa hơi thở mới bắt máy: “A lô!”

“Chào em, tôi là Quý Bạch.” Thanh âm trầm thấp của
người đàn ông từ đầu kia điện thoại truyền tới.

“Chào anh, Quý đội.”

“Một tuần sau tôi sẽ quay về. Thời gian này, em hãy
xem tư liệu về những vụ án chưa giải quyết trong mười năm qua rồi tiến hành
phân tích.”

“Vâng ạ.”

“Tháng sau cần phối hợp với hoạt động chuyên mục của
Bộ Công an, em hãy thu thập tài liệu có liên quan.”

“Vâng ạ.”

...

Một lúc bố trí năm sáu công việc phức tạp, Quý Bạch
nói dứt khoát gọn gàng, Hứa Hủ lập tức đáp lời, không hề do dự. Cuối cùng anh
ngừng lại, Hứa Hủ cũng không lên tiếng, chờ anh nói tiếp.

Lúc này, đầu kia điện thoại vang lên tiếng người nói
chuyện và tiếng âm nhạc ồn ào. Quý Bạch nói câu gì đó với người ở bên cạnh. Vài
giây sau, anh mới cất giọng nhàn nhạt: “Suỵt Suỵt, em có vấn đề gì muốn hỏi tôi
không?”

Thanh âm của anh vẫn chưa hết ý cười. Hứa Hủ ngẫm
nghĩ rồi trả lời: “Tạm thời không có.”

“Được, tạm biệt em.”

“Chào anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Hủ thầm rà soát một lượt
nhiệm vụ Quý Bạch vừa giao phó. Cô ngẩng đầu liền bắt gặp Hứa Tuyển nhìn cô
chăm chú.

“Đó là cấp trên của em, sao em không biết lấy lòng
người ta?” Hứa Tuyển phê bình em gái.

Tâm trạng của Hứa Hủ tương đối vui vẻ, cô nhẫn nại
giải thích: “Anh có biết tại sao em muốn thực tập với người này hay không?”

“Em nói rồi, anh ta có tỷ lệ phá án cao nhất đội.”

“Ừ, một người có tỷ lệ phá án cao, sẽ không dễ dàng
để nhân tố khác ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta về con người và sự việc. Nói
một cách khác, làm việc với anh ta, em sẽ không cần nịnh nọt lấy lòng, không cần
nhìn sắc mặt, không cần phỏng đoán tâm tư. Em có thể bỏ tất cả tinh lực vào
công việc. Em có thể sống một cách thoải mái tự tại.”

Bắt gặp tia sáng vụt qua đáy mắt em gái, tâm trạng của
Hứa Tuyển cũng trở nên vui vẻ. Sau đó, nhân lúc em gái phấn khởi, Hứa Tuyển
chuyển sang đề tài anh quan tâm hơn: “Sang năm em chính thức tốt nghiệp, công
việc cũng ổn định. Cục Cảnh sát còn nhiều đàn ông chưa có bạn gái không? Em định
lúc nào tìm bạn trai?”

Hứa Hủ nhìn anh trai bằng ánh mắt kỳ lạ: “Điều này
liên quan gì đến anh?”

Hứa Tuyển không khỏi nản lòng, anh biết em gái không
phải tranh cãi với anh, cô thật sự cảm thấy chuyện tình cảm của cô không liên
quan đến anh.

Hứa Tuyển chán nản giơ tay vò mái tóc ngắn của Hứa Hủ
loạn xạ. Hứa Hủ biết không thể né tránh, đành để mặc anh vò tóc. Cho đến khi
anh thu tay về, cô mới quay đầu nhìn anh.

Đầu tóc cô rối bù như tổ quạ, nhưng thần sắc cô bình
tĩnh, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Bắt gặp bộ dạng này của cô, Hứa Tuyển mềm lòng: “Năm
nay em hai mươi bốn tuổi rồi. Tuy tuổi tác không phải lớn nhưng em chưa yêu bao
giờ, lại gần như không có hứng thú với người khác giới... Em bảo hai người đàn
ông ở nhà sao có thể yên tâm?”

Hứa Hủ trầm mặc. Sau đó cô đột nhiên ngồi thẳng người,
nói nghiêm túc: “Em xin lỗi. Không phải em không có hứng thú, sau này em sẽ cố
gắng.”

Năm Hứa Tuyển năm tuổi, Hứa Hủ hai tuổi, mẹ bọn họ bệnh
nặng qua đời.

Bà Hứa là người hoạt động kinh doanh, để lại một văn
phòng kế toán không lớn không nhỏ, giao cho cậu ruột quản lý. Sau khi tốt nghiệp
đại học, Hứa Tuyển tiếp quản văn phòng của mẹ anh, bây giờ đã phát triển thành
công ty có tiếng trong nghề. Bố của hai anh em là giáo sư đại học, sau khi vợ
qua đời, ông một tay nuôi dạy con trai và con gái lớn khôn, không đi bước nữa.

Tính cách Hứa Tuyển trầm ổn thạo đời, là tổng hợp
tính cách của bố mẹ anh. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, anh đã có chỗ đứng vững
chắc ở thành phố Lâm. Tuy nhiên, anh thay bạn gái nhanh hơn thay áo, tính cách
trăng hoa không biết giống ai?

Hứa Hủ thì nghiêm túc giống người mẹ mạnh mẽ của cô.
Lớn từng tuổi này, người xung quanh đều cảm thấy cô rất xuất sắc, nhưng không
biết cách đối nhân xử thế, là trường hợp có IQ cao, EQ thấp điển hình.

Hứa Tuyển ngược lại cho rằng, em gái anh không phải
không biết cách đối nhân xử thế, không phải có EQ thấp.

Cô chỉ là chẳng bận tâm mà thôi.

***

“Em không muốn bạn trai làm cảnh sát.” Hứa Hủ đột
nhiên lên tiếng.

“Tại sao?”

“Không thích hợp. Công việc của em có tính chất nguy
hiểm nhất định, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không ổn định. Vì vậy, đối
phương cần có công việc ổn định, kết cấu gia đình mới có thể cân bằng bổ sung
cho nhau.”

Hứa Tuyển cũng không muốn em gái yêu cảnh sát. Trên
thực tế, anh không yên tâm em gái tự đi tìm bạn trai, dù cô là chuyên gia tâm
lý.

“Hay là vậy đi, để anh giới thiệu đối tượng cho em.”
Hứa Tuyển nói.

Hứa Hủ trầm tư trong giây lát. Cô cảm thấy đề nghị của
anh trai không tồi: “Được thôi. Em muốn tìm người làm nghề kỹ thuật. Nghiên cứu
khoa học, IT, xây dựng, hóa chất... đều được.”

Hứa Tuyển vui vẻ hỏi: “Tại sao?”

Hứa Hủ trả lời: “Đàn ông làm kỹ thuật, lái xe ổn định
hơn.”

Hứa Tuyển bật cười ha hả.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3