Nếu ốc sên có tình yêu - chương 19
Chương 19
Giường trong phòng ngủ chính của phòng tổng thống
khách sạn rất lớn, Hứa Hủ duỗi thẳng chân tay cũng chỉ chiếm chưa đến một nửa.
Quay đầu ngắm cảnh đêm phồn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô bỗng xuất
hiện nỗi lo lắng bất an.
Ban đầu Hứa Hủ tưởng do thay đổi hoàn cảnh, nhắm mắt
một lúc, cô mới phát hiện bụng đói cồn cào. Hứa Hủ nhìn đồng hồ, cô ăn một ít đồ
trên máy bay từ lúc hơn năm giờ chiều, bây giờ đã là mười một giờ đêm. Một lúc
sau, Hứa Hủ không chịu đựng nổi nữa, liền ngồi dậy bước xuống giường.
***
Quý Bạch xem tin tức buổi đêm một lúc, vừa định tắt
đèn đi ngủ, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài.
Quý Bạch mở cửa phòng liền bắt gặp một hình bóng nhỏ
bé mặc áo ngủ màu trắng đi chầm chậm về phía phòng ăn. Quý Bạch hơi ngạc nhiên,
anh tưởng bộ đồ ngủ của Hứa Hủ sẽ có hình gấu mèo hoa cỏ gì đó, không ngờ cô mặc
áo choàng ngủ cổ mở rộng, thắt eo của người phụ nữ trưởng thành. Tuy nhiên...
Quý Bạch mỉm cười, áo choàng ngủ rất dài và rộng, khoác vào người cô chẳng khác
nào bé gái lén lút mặc đồ của người lớn cả.
Trên thực tế, lý do Hứa Hủ chọn bộ đồ ngủ này rất
đơn giản, năm nay cô hai mươi bốn tuổi, đương nhiên phải mặc kiểu phụ nữ.
Quý Bạch đi tới phòng ăn. Từ xa, anh đã ngửi thấy
mùi bánh pizza thơm phức, khiến cảm giác đói bụng bị đánh thức. Trước bàn ăn
bóng loáng, Hứa Hủ một tay chống cằm, ăn rất từ tốn. Áo ngủ tơ lụa mềm mại thuận
theo đường nét cơ thể cô, từ cổ rủ xuống tận gót chân xinh xắn như ngọc, khiến Hứa
Hủ có một vẻ mỹ lệ mà ngày thường không bộc lộ rõ. Một chiếc dép rơi xuống đất
nhưng cô chẳng hề bận tâm, bàn chân trần của cô còn nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn thấy Quý Bạch, Hứa Hủ không tỏ ra kinh ngạc. Cô
cúi xuống xỏ dép lê, sau đó hỏi: “Anh có ăn không?”
Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, mới phát hiện bữa
ăn đêm của cô tương đối phong phú, một miếng pizza, một đĩa hoa quả và một cốc
sữa, trông rất ngon lành. Với thể trạng của cô, ăn nhiều cũng không lo tăng
cân.
Hứa Hủ bỏ một miếng pizza vào lò vi sóng, sau đó đứng
ở bàn bếp cắt hoa quả cho Quý Bạch. Thật ra bình thường cô không có thói quen hầu
hạ người khác, nhưng hôm nay, sự tôn kính của cô đối với Quý Bạch tăng thêm mấy
phần. Do đó, cô rất hăng hái chuẩn bị đồ ăn cho anh. Hứa Hủ có tính cách đơn giản,
bởi vì kính trọng nên cô thấy anh càng gần gũi. Vừa cắt hoa quả, Hứa Hủ vừa ngẫm
nghĩ, sau này nên đổi cách xưng hô, gọi anh là ‘thầy’.
Bàn bếp vừa vặn đối diện bàn ăn. Hứa Hủ cúi đầu chăm
chú cắt hoa quả, Quý Bạch đặt một tay lên thành ghế phía sau, một tay nghịch
chiếc bật lửa, cũng nhìn cô chăm chú.
Có lẽ trai đơn gái chiếc ở bên nhau lúc nửa đêm, ngắm
mái tóc ngắn mềm mại của Hứa Hủ rủ xuống trán và hai bên tai, Quý Bạch cảm thấy
trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy và khô nóng rất khó diễn tả. Cảm giác này
giống lúc cô gọi anh là ‘anh ba’. Ngoài ra, bộ áo ngủ nữ tính mở rộng cổ, để lộ
làn da trắng muốt, trắng như ly sữa của cô trước mặt anh.
Đồ ăn của Quý Bạch chuẩn bị xong, hai người cùng ngồi
chén sạch sẽ. Khi Quý Bạch cầm đĩa chuẩn bị thu dọn, Hứa Hủ liền đứng dậy: “Thầy
để em làm.”
Quý Bạch liếc cô một cái.
Hứa Hủ đương nhiên hiểu ánh mắt anh có ý nghĩa gì.
Cô ngẫm nghĩ, nhưng không tìm ra từ ngữ uyển chuyển, thế là cô thẳng thắn bày tỏ
ý kiến của mình: “Thưa thầy, sau này em sẽ càng kính trọng thầy, càng cố gắng
theo thầy học tập.”
Quý Bạch lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Hứa Hủ: “...
Được.”
Thân hình cao lớn của anh ngồi bất động một chỗ, Hứa
Hủ đương nhiên phải cúi người xuống dọn cốc đĩa. Thân thể cô lắc lư trước mắt
Quý Bạch, ở cự ly rất gần. Trên thực tế, áo ngủ của cô rất rộng nên chẳng nhìn
ra đường nét ở bên trong. Nhưng cũng chính vì điều đó, Quý Bạch đột nhiên nhớ tới
cảm giác đầy đặn mềm mại lạ thường còn lưu lại trên đầu ngón tay từ nhiều ngày
trước.
Lúc bấy giờ anh chỉ cười cho qua, bây giờ hồi tưởng
lại mới thấy, xúc cảm đó rất tuyệt.
Quý Bạch không còn là thiếu niên tuổi mới biết yêu.
Sau khi về phòng ngủ, anh đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đẹp đẽ của Bắc
Kinh, trong đầu toàn là hình ảnh Hứa Hủ.
Gần đây, anh thường chú ý đến cô, tựa hồ đã trở
thành thói quen. Chỉ cần cô xuất hiện, ánh mắt anh dù vô tình hay hữu ý cũng dừng
lại trên người cô. Ngắm mái tóc ngắn của cô, anh cũng thấy vừa mắt, dáng người
nhỏ bé của cô cũng vừa mắt, kể cả biểu cảm bướng bỉnh của cô, anh cũng thấy vừa
mắt.
Hứa Hủ không mang đến cảm giác mãnh liệt cho anh.
Trên thực tế, do nguyên nhân tính cách và công việc, anh chưa từng có cảm giác
đó với một người phụ nữ. Tuy nhiên, ở bên cạnh Hứa Hủ, anh thấy rất yên bình, rất
dễ chịu.
Cô không giống hình mẫu người bạn gái trong dự tính
của anh. Anh vốn cho rằng, năm nay gần ba mươi tuổi, anh càng có khả năng động
lòng trước các cô gái chững chạc và trí tuệ. Khi Hứa Hủ mặc áo ngủ của người phụ
nữ trưởng thành, trông cô vẫn giống một đứa trẻ, nhưng anh lại thấy rất tuyệt.
Quý Bạch biết rõ bản thân, anh không muốn chơi bời,
càng không muốn tùy tiện thử nghiệm. Anh chẳng có thời gian để lãng phí. Anh
coi bạn gái chính là đối tượng kết hôn trong tương lai.
Ngẫm nghĩ một hồi, Quý Bạch kết luận, đợi sau khi kết
thúc vụ án này, anh sẽ tiến một bước tìm hiểu sâu hơn và xác nhận tâm ý của anh
đối với Hứa Hủ.
Sau đó, anh sẽ toàn lực theo đuổi cô.
Hai người hiện là quan hệ đồng nghiệp, quan hệ cấp
trên cấp dưới, quan hệ thầy trò... Đây chẳng phải là điều kiện có lợi hay sao?
***
Chưa đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, Hứa Hủ còn đang
chìm trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô tưởng có tình
hình khẩn cấp, vội chạy đi mở cửa mà quên cả đi dép.
Cửa vừa mở ra, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch mặc bộ
đồ thể thao, thân hình cao lớn tựa vào khung cửa, anh cúi đầu nói với cô: “Em
mau thay quần áo, chúng ta chạy bộ.”
Hứa Hủ nghi hoặc. Kể từ lúc xảy ra vụ án Diệp Tử Tịch,
hai người đã tạm dừng tiết mục thể dục buổi sáng.
“Tại sao?” Cô hỏi: “Chẳng phải đợi đến khi vụ án kết
thúc hay sao?”
Quý Bạch cất giọng nhàn nhạt: “Càng vào giai đoạn
căng thẳng, chúng ta càng phải giữ thể xác và tinh thần khỏe mạnh.” Nói xong,
anh lập tức quay người, đi ra ngoài phòng khách đợi cô.
“Vâng.” Hứa Hủ nhận ra, lãng tử của ngày hôm qua đã
khôi phục trạng thái bình thường.
***
Hoa viên của khách sạn buổi sáng sớm rất vắng vẻ yên
tĩnh. Chạy một lúc, Hứa Hủ liền phát giác điều bất thường. Trước đây Quý Bạch
luôn chạy mất hút, hôm nay cứ chạy một đoạn, anh lại dừng bước hoặc giảm tốc độ
đợi cô. Sau đó, anh chạy song song bên cạnh cô.
Lúc Quý Bạch dừng lại đợi Hứa Hủ lần thứ ba, cô
không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao hôm nay anh lại giảm tốc độ đợi em?”
Quý Bạch trả lời rất tự nhiên: “Ở đây không quen thuộc,
dễ bị lạc đường.”
Hứa Hủ hiểu ý anh. Ngắm gương mặt anh tuấn của Quý Bạch
dưới ánh ban mai, cô hơi xúc động: “Cám ơn anh. Anh khỏi cần lo cho em, em đã
xem qua sơ đồ khách sạn, không thể nào lạc đường.”
Quý Bạch quay đầu về phía Hứa Hủ, mỉm cười: “Thế thì
tốt. Nhưng tôi chưa xem sơ đồ, vì thế chúng ta cùng chạy đi.”
Hứa Hủ: “Vâng.”
Hai người cùng chạy bộ, cùng ăn bữa sáng, về phòng tắm
rửa, lại cùng xem tin tức buổi sáng vài phút, Thư Hàng mới bấm chuông cửa
phòng.
***
Trước khi đến Bắc Kinh, Quý Bạch đã liên hệ với cảnh
sát địa phương, lấy được danh sách sinh viên đại học H năm đó. Sau khi so sánh
đối chiếu, đội của anh đã tìm ra hơn một trăm người đang sống và làm việc ở
thành phố Lâm, đa phần đều loại trừ khỏi diện bị tình nghi. Nhưng đây mới chỉ
là bước đầu tiên.
Trọng tâm công việc của buổi sáng hôm nay là tìm gặp
thầy cô giáo và bạn bè thân thiết của Diệp Tử Tịch năm đó. Thời gian học ở đây,
Diệp Tử Tịch có người yêu hay không? Người yêu đó có liên quan đến cái chết của
chị? Quý Bạch và Hứa Hủ không thể xác định. Nhưng bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ
manh mối nào.
Bởi vì Thư Hàng đã đánh tiếng trước với mấy người bạn,
Quý Bạch lại đến điều tra vụ án nên nhà trường hết sức phối hợp. Hai người điều
tra suốt cả buổi sáng mà không có thu hoạch. Tuy thầy cô giáo và các sinh viên
cùng khóa với Diệp Tử Tịch được giữ lại trường đều có ấn tượng về cô gái xinh đẹp
và xuất sắc này, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói chị có bạn trai.
Buổi trưa, Hứa Hủ nói với Quý Bạch để cô gọi cơm hộp.
Quý Bạch chưa kịp trả lời, Thư Hàng gọi điện thoại đến, bảo đã giúp bọn họ đặt
chỗ ngồi tình nhân ở một nhà hàng gần đó. Quý Bạch quay đầu kêu Hứa Hủ không cần
gọi cơm hộp, hai người ra ngoài dùng bữa.
Đến buổi chiều, cuộc điều tra cuối cùng cũng có tiến
triển.
Bọn họ tìm ra một người phụ nữ tên Điền Điềm, là bạn
thân của Diệp Tử Tịch năm đó, hiện sống ở Bắc Kinh. Quý Bạch gọi điện thoại
liên hệ, Điền Điềm nghe tin dữ khóc nức nở. Sau khi khôi phục tâm trạng, chị cất
giọng nghẹn ngào: “Anh cảnh sát, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Từ thái độ của Điền Điềm, Quý Bạch và Hứa Hủ đều tin
tưởng bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra đáp án.
Một tiếng sau, Điền Điềm tới đại học H, kể với hai
người câu chuyện quá khứ.
Thì ra lúc học thạc sĩ năm thứ nhất, Diệp Tử Tịch từng
yêu một người đàn ông ngoại tỉnh. Nhưng về phương diện tình cảm, chị tương đối
lặng lẽ nên ngoài người bạn thân, không ai biết chị có bạn trai.
***
“Đó là thời điểm khoảng sáu bảy năm trước.” Điền Điềm
hồi tưởng lại: “Lúc bấy giờ, Tử Tịch rất yêu người đàn ông đó. Cậu ta nhỏ tuổi
hơn Tử Tịch, hình như còn chưa tốt nghiệp đại học. Cậu ta rất chăm đến Bắc
Kinh, thường ngồi tàu hỏa cả đêm tới nơi này. Mỗi lần cậu ta đến, Tử Tịch mấy
ngày không về trường. Vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông, hai người thuê nhà ở ngoài
trường, mấy tháng liền dính nhau như hình với bóng...”
Điền Điềm kể say sưa, Quý Bạch và Hứa Hủ im lặng lắng
nghe.
“Sau đó...” Điền Điềm hạ giọng: “Tử Tịch mang thai,
nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn phá bỏ cái thai đó. Tuy không khỏi đau lòng nhưng cậu
ấy vui vẻ tiết lộ, người bạn trai đã cầu hôn cậu ấy, nói sau khi tốt nghiệp sẽ
cưới cậu ấy. Vài tháng sau, không hiểu tại sao hai người đột nhiên chia tay.
Khoảng thời gian đó, Tử Tịch sa sút tinh thần trầm trọng. Cậu ấy yêu người bạn
trai như vậy...”
“Anh ta là người ở đâu? Tên là gì?” Quý Bạch hỏi.
“Người thành phố Lâm, tên là...” Điền Điềm ngẫm nghĩ
rồi mở miệng: “Nhà tôi hình như còn tấm ảnh bọn họ chụp chung. Tôi sống không
xa lắm, bây giờ có thể về nhà lấy ảnh.”
Hứa Hủ ngẩn người, cảm giác lo lắng bất an của buổi
tối ngày hôm qua lại xuất hiện, phảng phất có đầu mối quan trọng nào đó bị cô bỏ
sót.
Quý Bạch gật đầu. Quay sang bắt gặp gương mặt tái nhợt
của Hứa Hủ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, động tác rất tự nhiên: “Em sao vậy?”
Hứa Hủ không chú ý đến cử chỉ của anh, nói khẽ: “Em
không sao, em đang nghĩ đến một chuyện.”
Bộ dạng này khiến Quý Bạch nhớ đến dáng vẻ ngoan
ngoãn của cô lúc cắt hoa quả cho anh và gương mặt ửng đỏ của cô khi gọi anh là
‘thầy’. Anh mỉm cười: “Tôi và Điền Điềm đi lấy ảnh, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Không đợi Hứa Hủ từ chối, Quý Bạch lập tức cùng Điền Điềm đi ra ngoài.
***
Lúc nhận tấm ảnh, Quý Bạch thất thần trong giây lát.
Trên ảnh, người đàn ông tuấn tú trắng trẻo cúi đầu
hôn cổ người phụ nữ, thần sắc anh ta vừa chăm chú vừa si mê. Người phụ nữ có
mái tóc dài bay bay, nụ cười rạng rỡ như bông hoa nở rộ, không che giấu niềm hạnh
phúc ngập tràn.
Quý Bạch từng gặp người đàn ông này, anh biết anh ta
là ai.
***
Trong thời gian Quý Bạch đi lấy ảnh, Hứa Hủ đứng trước
cửa sổ văn phòng tạm thời của đại học H. Ngắm nhìn khuôn viên phủ một màu xanh
đẹp đẽ, cô thầm nghĩ: Sáu năm trước cô đang làm gì? Lúc đó cô bận thi đại học,
hai tai không nghe những chuyện bên ngoài cửa sổ, chỉ một lòng tập trung vào
sách vở.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Hứa Hủ
quay đầu, chạm phải ánh mắt suy tư của Quý Bạch.
Nỗi bất an và nghi ngờ của cô cuối cùng đã được chứng
thực, khi Quý Bạch đưa tấm ảnh cho cô.
“Là Hứa Tuyển.”