Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 71 - 72

Chương 71: Thì sao? (P1)

 

Edit: Sahara

Hai ngày sau Giang Nhân Ly biết tin Diệp Tư Đình bị thương là do Giang Thánh Minh gọi điện báo với cô, ông muốn cô đi bệnh viện thăm Diệp Tư Đình, dù sao cũng coi như là em gái, không thể để người khác lời ra tiếng vào.

Giang Nhân Ly đến bệnh viện này, tâm tình vô cùng phức tạp. Ở nơi này cô đã mất đi một đứa con, cũng là ở nơi này cô đã chịu sự vũ nhục lớn nhất trong đời.

Có một số việc không phải là cô đã quên, mà là cô sợ nhớ lại.

Tường trắng xóa, trần nhà trắng xóa, nhưng họ không cọ rửa sạch được sắc đỏ của máu ở đây. Cô vĩnh viễn không quên được lúc cô nằm ở đây, để bác sĩ cầm dao kéo khuấy đảo trong bụng mình. Vài phút ngắn ngủi, con đã không còn, một sinh mệnh đã không còn.

Có lẽ là cô thực sự không có trái tim, chưa từng năm mơ về đứa trẻ đó, cũng sẽ không nhìn một đứa trẻ con mà nhớ tới đứa bé cô đã ruồng bỏ kia. Cô đã hai lăm tuổi, nếu như nó còn sống, nó đã năm tuổi rồi, hẳn là đã rất cao rồi? Ở đây mỗi tầng đều có một cái thang đo chiều cao. Cô đi đến gần, tưởng tượng một chút, nhưng tưởng tượng thế nào cũng không ra hình dạng cô nghĩ.

Cô đột nhiên cảm thấy mất mát. Cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ không do dự mà làm như vậy. Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, không nghĩ tới chuyện đứa bé nữa.

Lúc cô đi tới phòng bệnh, Giang Nhân Đình còn đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng động, cô ta xoay người lại: “Là cô?”

“Không phải tôi thì cô mong là ai?” Giang Nhân Ly ngồi xuống.

Giang Nhân Đình lắc đầu: “Chí ít không mong là cô.”

Giang Nhân Ly nhìn chân bị thương của cô ta: “Cô hiểu tôi mà, tôi cũng không mong phải đến.”

“Vậy cần gì phải tỏ vẻ như vậy?”

Giang Nhân Ly nhún vai: “Nhân tiện cũng muốn tới tìm cô, tỏ vẻ một chút cũng không tồi.”

“Thật khó tin, cô cũng có lúc tới tìm tôi.”

“Tôi cũng rất khó tin.”

“Vậy cô hạ cố đến chơi là muốn làm gì?”

Giang Nhân Ly cầm cốc nước trên bàn cô ta uống một hơi. Giang Nhân Đình cười khẽ: “Không sợ tôi hạ độc sao?”

“Vừa lúc, tôi mà chết thì cô cũng chôn cùng tôi. Chúng ta khỏi phải cô đơn.”

Giang Nhân Đình cười nhạt: “Lúc sống cô đều không mong thấy tôi, hóa ra lúc chết lại tình nguyện thấy tôi.”

Giang Nhân Ly không muốn tiếp tục nói nhảm với cô ta: “Cô làm nhiều chuyện như vậy, không thấy mệt sao?”

“Cô ghét tôi lâu như vậy, không phải là ghét vẫn như nhau sao?”

Giang Nhân Ly nhìn Giang Nhân Đình, đột nhiên nghĩ đến chuyện trong tiệc rượu kia. Cô vẫn tưởng rằng, Giang Nhân Đình cùng lắm cũng chỉ là âm mưu chơi đùa, nhưng lúc cô ta té ngã trên mặt đất, cô đột nhiên hiểu ra, Diệp Tư Đình này đã không còn là Giang Nhân Đình trước kia nữa. Một người ngay cả làm tổn thương bản thân cũng có thể làm, cô ta còn có thể kiêng nể gì người khác ư?

“Cô cố tình khiến cho trên người Mạc Tu Lăng lộng mùi nước hoa, thậm chí ngang nhiên đi dự tiệc rượu cùng anh ấy, phóng viên chụ ảnh viết bài cũng đều là do cô sắp xếp.” Giang Nhân Ly không hề tỏ ra vui mừng khi vạch mặt người khác, “Nhưng tôi không hề cãi nhau mới Mạc Tu Lăng, cũng không hề tức giận, cô hẳn là thất vọng!”

Giang Nhân Đình hừ lạnh một tiếng: “Là tôi làm thì sao? Lẽ nào cô dám phủ nhận là cô sợ?”

“Tôi có thể sợ cái gì?”

“Thật không nghĩ đến có việc gì cô không làm được?” Giang Nhân Đình yếu ớt nói, “ Cô không tò mò nếu anh Tu Lăng biết tôi chính là Giang Nhân Đình thì sẽ phản ứng thế nào sao?”

“Cô uy hiếp tôi?”

“Tôi dám sao? Tôi là đang khen cô, cô không có chuyện gì là không làm được, Giang Nhân Ly tiểu thư!”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Thiếu kiên nhẫn vậy sao?” Giang Nhân Đình vẻ mặt khinh bỉ: “Cô thật đúng là càng này càng thua kém.”

“Đúng là không bằng được cô. Chỉ cần hai năm là đã có thể thay hình đổi dạng.” Đáng tiếc là không đổi được bộ xương.

Giang Nhân Đình cũng không tỏ ra đắc ý, cô ta nhìn Giang Nhân Ly, trong lòng bất bình: “Những thứ này đều là tôi nỗ lực mà có, còn cô thì sao?”

“Ý cô là tất cả những thứ tôi có đều là ông trời ban cho?”

“Cô nói xem?”

 

Chương 71: Thì sao? (P2)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Đình cũng không tỏ ra đắc ý, cô ta nhìn Giang Nhân Ly, trong lòng bất bình: “Những thứ này đều là tôi nỗ lực mà có, còn cô thì sao?”

“Ý cô là tất cả những thứ tôi có đều là ông trời ban cho?”

“Cô nói xem?”

“Tôi hẳn là nên cảm tạ trời xanh.”

“Làm bộ làm tịch.”

“Cô đã tự mình đạt được cái gì? Hay là năm bước thì cười một trăm bước?”

“Chí ít nếu tôi muốn có thứ gì tôi sẽ nguyện ý đi giành lấy, tôi sẽ cố gắng. Còn cô? Cô đã làm cái gì, cô dựa vào cái gì mà tính toán?”

Giang Nhân Ly nổi giận: “Cho nên năm đó rõ ràng cô biết tôi cũng thích Mạc Tu Lăng, cô đã cố ý tiếp cận anh ta, cố ý trước mặt tôi tỏ ra cho tôi thấy anh ta rất tốt với cô, rất quan tâm cô. Bởi cô rất hiểu tôi, cô biết rõ tôi không muốn người đàn ông của mình ở bên người con gái khác, tuyệt đối không chấp nhận giữa hai người khác phái có quan hệ gì khác. Cô định liệu được phản ứng của tôi, cho nên càng ngày càng bám lấy Mạc Tu Lăng, lúc nào cũng dính lấy anh ta như hình với bóng.”

“Vậy thì sao? Nếu như cô thật lòng yêu anh ấy thì cô sẽ quan tâm nhưng thứ này sao? Tất cả cũng chỉ chứng tỏ là tình cảm cô không kiên định. Đâu có liên quan gì tới tôi?”

“Quả nhiên là có dòng máu của Bạch Thanh Hà chảy trong người. Đê tiện như nhau.”

“Ồ. Cô cũng dùng mấy từ ngữ thô thục đó ư? Không sợ ảnh hưởng tới thân phận cao quý của mình ư?”

Giang Nhân Ly trừng mắt: “Dù cô có làm cái gì tôi cũng không sợ. Cho dù là Mạc Tu Lăng biết cô là Giang Nhân Đình thì sao chứ? Cũng chỉ chứng minh cô đã diễn một vở kịch. Bao nhiêu năm duy trì hình ảnh thiện lương của cô, cô bỏ đi sao?”

“Chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ.”

“Tôi chờ!”

Nói xong, Giang Nhân Ly đứng dậy ra khỏi phòng. Cô thực sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Mắng chửi làm gì chứ? Bao nhiêu năm nay ấm ức như vậy, cô còn muốn đánh người nữa. Bạch Thanh Hà hại cha mẹ cô không thể đoàn viên, một nhà hạnh phúc ly tán tứ phương. Nếu như không có Bạch Thanh Hà, mẹ cô cũng sẽ không phải quanh năm nằm trên giường bệnh như vậy, Giang Nhân Mạn cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Tất cả đều do Bạch Thanh Hà gây ra. Vì sao cô không thể mắng? Cô sẽ mắng. So với bất kì ai khác cô sẽ mắng gay gắt nhất.

Diệp Tư Đình, Giang Nhân Đình, cô ta muốn nói thì nói, có gì to tát chứ!

Giang Nhân Ly càng nghĩ càng giận. Hình như cô càng ngày càng nóng nảy. Lời muốn nói cũng nói rồi, cô đỡ phải nghẹn khuất trong lòng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, dù sao cũng không lừa được bao lâu. Cô không tin, Bạch Thanh Hà lại dễ dàng để Giang Nhân Đình buông tha di chúc mà không đi tranh giành.

Cảm thấy hơi đau đầu, còn khát nước, cô mua một chai nước lạnh, đưa lên miệng tu một hơi hết gần nửa chai. Uống xong chính cô cũng giật nảy mình.

Mạc Tu Lăng trở về nhà thấy cô hồn siêu phách lạc. Anh nhìn cô: “Sao thế? Sắc mặt không tốt.”

Cô trừng mắt nhìn anh không nói gì.

Anh cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh không có làm gì sai, sao mà lại phải chịu ánh mắt ấy của cô?

Anh còn không có định làm gì thì cô đã đi. Đi được hai bước cô kéo anh: “Mạc Tu Lăng.”

“Sao?”

“Hôm nay em đi thăm Diệp Tư Đình.” Cô nghĩ dù sao cũng phái mở miệng, chi bằng nói rõ sớm đi, sẽ không phải lo lắng gì nữa. Trước đây cô cho là chẳng đáng, nhưng hiện tại…”

Mạc Tu Lăng dường như có chút ngoài ý muốn, anh giật mình, nói: “Ừ, cô ấy đã đỡ hơn chưa?”

Cô gật đầu: “Điều em muốn nói không phải cái này.”

Anh nghiêng đầu ý bảo cô nói tiếp.

“Diệp Tư Đình và Giang Nhân Đình giống nhau như vậy, anh có bao giờ nghĩ bọn họ thực ra là…”

“Giang Nhân Ly!” Anh gằn giọng gọi tên cô. Dường như anh còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì với cô. Anh đi một vòng, dừng lại trước mặt cô: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho kỹ. Giang Nhân Đình là em gái, Diệp Tư Đình chỉ là người ngoài.”

Giang Nhân Ly bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ, trừng trừng nhìn anh đi vào phòng ngủ. Cửa phòng bị đóng sầm một tiếng.

Cô kinh ngạc nhìn cửa phòng. Cô làm gì sai ư?

 

Chương 72: Tôi tình nguyện cho rằng cô đã chết (P1)

 

Edit: Sahara

Sau khi Mạc Tu Lăng vô cớ nổi đóa lên một trận, cũng không có gì thay đổi. Cuộc sống gia đình của bọn họ vẫn yên ổn như trước. Giang Nhân Ly nghĩ mãi không ra Mạc Tu Lăng nổi giận là vì cái gì nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Cuối cùng cô cảm thấy mình đúng là đã biến thành ngốc rồi!

Giang Nhân Ly vẫn cho rằng sau lưng Giang Nhân Đình hẳn là đã hành động. Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy cô ta chỉ là khiến cô phải lo lắng sau đó suy đoán linh tinh.

Con người đôi khi chính là như vậy, lúc mình không hạnh phúc, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc. Cái ích kỷ này pha trộn lẫn vào vô số thứ, giống như là thổi hơi vào quả bóng vậy, từng chút từng chút một căng phồng lên

Hạnh phúc là gì? Thực ra rất đơn giản, lúc vui có người chia sẽ, lúc buồn có người lắng nghe, lúc đau khổ có người làm bạn, như vậy là đủ.

Giang Nhân Ly yêu cầu cũng không nhiều, hiện tại với cô như vậy là tốt lắm rồi. Rảnh rỗi thì cùng Tần Ngả Trữ ra ngoài shopping, về nhà sẽ nấu cơm, giặt giũ, một ngày cứ như vậy trôi qua rồi kết thúc, quay đầu nhìn lại cũng cảm thấy không tồi.

Mạc Tu Lăng gần đây tâm trạng cũng rất tốt, ngay cả Chương Tâm Dật cũng nhìn ra anh ngày càng cười nhiêu hơn. Có điều cô không cho đó là vì công ty hoạt động có lợi nhuận, trước đây công ty kiếm được cũng không thấy anh vui vẻ như vậy. Ông chủ tâm trạng tốt, cô làm thư ký đương nhiên cũng thấy thoải mái.

Mạc Tu Lăng lại còn mời mọi người đi ăn, tăng cường tình cảm nhân viên. Nói chung, hai tháng nay anh vô cùng dễ chịu. Anh cả đời này cũng không có gì cần chiếm đoạt. Có lẽ là có thứ anh muốn, nhưng không phải tuyệt đối.

Anh không đến làng quê kia nữa. Giang Nhân Ly nói đúng, anh ra mặt sẽ chỉ làm cho cả hai gia đình mất đi sự yên bình. Con người không nên quá cố chấp.

Hai tháng nay, Diệp Tư Đình vẫn đi làm bình thường, làm việc vô cùng chăm chỉ. Mạc Tu Lăng biết cô đã rất cố gắng cho nên quyết đinh tăng lương cho cô.Diệp Tư Đình cũng không từ chối, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt có vẻ thâm trầm.

Tan tầm, Diệp Tư Đình đi tới phòng làm việc của Mạc Tu Lăng. đây là lần đầu tiên cô vào phòng làm việc của anh không phải vì chuyện công. Mạc Tu Lăng biết cô có chuyện muốn nói.

Anh chỉ nhìn cô, không khách khí, ý muốn cô nói thẳng.

“Mạc tổng, hôm nay sinh nhật em, có thể mời anh được không?”

Anh khẽ cười: “Được!”

Cô sửng sốt. Cô vốn tưởng anh sẽ hỏi một câu “Sao lại thế?”, vì lúc trên sân bóng rổ cô đã từng nói với anh ngày sinh nhật của Diệp Tư Đình. Là anh quên, hay giả vờ không nhớ?

Giang Nhân Đình không rõ lắm nhưng chỉ cần anh đáp ứng là tốt rồi.

Mạc Tu Lăng ngồi xuống bàn ăn mới biết rằng cô chỉ mời mình mình.

Ở đây cũng không có gì hoa lệ, có chút cách điệu đặc biệt, màu sắc xanh nhạt là gam chủ yếu. Vào đây cho dù là tâm trạng vốn dĩ khó chịu cũng sẽ được thả lỏng phần nào.

Diệp Tư Đình ngồi đối diện anh.

Trên bàn đã bày đầy đủ món ăn, có món anh thích, cũng có món cô thích.

Diệp Tư Đình đưa cho anh một chén rượu: “Mạc tổng, cảm ơn anh hôm nay đồng ý đến dự sinh nhật em.”

Anh nhận ly rượu: “Cô có thể gọi tôi là Mạc Tu Lăng, hay Tu Lăng cũng được.”

Diệp Tư Đình kinh ngạc nhìn anh. Anh chỉ cười: “Có điều, chỉ trong giới hạn là tối hôm nay.”

Cô gật đầu, hai chữ “Tu Lăng” cô thế nào cũng không nói ra lời.

 

Chương 72: Tôi tình nguyện cho rằng cô đã chết (P2)

 

Edit: Sahara

Bọn họ cùng nhau ăn cơm, Diệp Tư Đình nói cho anh ý nghĩa mấy món ăn, còn có một chút phong tục địa phương. Anh trước sau im lặng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một hai câu. Bất tri bất giác đã uống được ba tuần rượu, thức ăn cũng đã ăn không ít.

Lúc này một người bồi bàn đẩy ra một chiếc bánh ga-tô. Diệp Tư Đình sững sờ.

Mạc Tu Lăng để cho anh ta vào, anh trực tiếp đẩy bàn bánh lại: “Đây là tôi đã đặt, sinh nhật sao thể thiếu bánh ga-tô?”

Anh thắp sáng các ngọn nến, sau đó đẩy đến trước mặt Diệp Tư Đình: “Thổi nến và ước đi.”

Diệp Tư Đình nhìn ánh sáng trước mắt, hỗn loạn, giống như giấc mộng. Khóe mắt cô bắt đầu ướt. Cô cúi đầu ước, sau đó thổi tắt nến.

Anh đi bật đèn: “Chúc mừng. Đã hai lăm tuổi rồi! Không còn là trẻ con nữa!”

Viền mắt cô nước mắt đã rơi ra. Cô ngồi xuống. Anh cắt bánh, đặt một phần trước mặt cô, một phần trước mặt anh. Đó là vị ô mai, vị mà Giang Nhân Đình thích nhất.

Cô ăn được vài miếng, lúc này mới có đủ dũng khí: “Thật ra hôm nay em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Cô dừng lại một chút, dường như cần rất nhiều dũng khí: “Không phải anh nói có một em gái tên Giang Nhân Đình ư?”

Anh cười: “Đúng. Cô ấy là một cô bé lương thiện, xinh đẹp, hồn nhiên. Là cô bé thuần khiết nhất tôi từng gặp. Mười hai tuổi tôi quen cô ấy. Lúc tôi mở cửa nhà ra, cô ấy đứng bên ngoài nhìn tôi không chớp mắt. Cô ấy thuần khiết như vậy. Dù thành tích học tập không phải tốt nhất, khiêu vũ không phải giói nhất, IQ cũng không phải cao nhất, nhưng tôi chắc chắn, cô ấy là một người nỗ lực nhiều nhất. Lúc tôi khổ sở cô ấy sẽ ở bên khuyên tôi, nếu như có thể tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ nguyện ý ở bên tôi, chỉ cần tôi có thời gian. Nhưng, cô ấy đã chết, đã thuộc về quá khứ.”

Diệp Tư Đình liên tục run lên: “Đã chết, đã thuộc về quá khứ.”

Mạc Tu Lăng gật đầu: “Ba năm trước, tự sát ở bệnh viện. Không thể cứu chữa.”

Diệp Tư Đình giật mình: “Trong lòng anh không ai có thể thay thế cô ấy phải không?”

Anh gật đầu: “Trên thế giới này không ai có thể thay thế Giang Nhân Đình.”

Cả người cô run lên, cô mạnh mẽ đứng lên: “Thực ra, Giang Nhân Đình không…”

“Cô ấy đã chết!” Anh cắt đứt lời cô. “Ba năm trước, cô ấy đã chết. Và không bao giờ có thể sống lại nữa!”

Cô nhìn anh, nước mắt tuôn trào.

Anh đưa cho cô khăn tay. Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Anh đứng dậy: “Muộn rồi, tôi phải đi.”

Anh thật sự đi.

Giang Nhân Đình nhìn theo anh, cho đến khi anh ra đến cửa, cô đột nhiên mở miệng: “Nếu Giang Nhân Đình vẫn còn sống thì sao?”

Mạc Tu Lăng thở dài, anh không quay đầu lại: “Tôi tình nguyện cho rằng cô ấy đã chết!”

Anh cười. Thực ra, cô sớm đã chết. Giang Nhân Đình thuần khiết thánh thiện kia sớm đã chết!

Giang Nhân Đình cả người run lên. Cô nhìn anh rời đi. Hóa ra, anh sớm đã biết.

Cô hẳn là nên phát hiện ra ngay từ lúc anh nói “Chúc mừng. Đã hai lăm tuổi rồi! Không còn là trẻ con nữa!”

Cô từng nói với anh, chỉ cần cô chưa đến hai lăm tuổi thì cô vẫn còn là một đứa trẻ. Hóa ra anh vẫn nhớ ký.

Tất cả những việc cô làm còn nghĩa lý gì nữa?

Tốn bao nhiêu tâm huyết như vậy, bao nhiêu thời gian như vậy, tất cả chỉ đổi được một câu “Tôi tình nguyện cho rằng cô ấy đã chết!”. Sao mà cô thật đáng thương, thật buồn khổ. Cô cầm ly rượu, rót đầy rượu vào ly, cô muốn làm mình say, mãi không tỉnh lại!

Có thứ gì khiến con người ta khó chịu hơn là sự mất đi?