Một đời - Chương 17 - 20
Tập Lãng duỗi vai xuống, hơi cúi đầu, ánh mắt lưu trên ngón tay tôi, để tôi thắt cà-vạt chỉnh chu cho người.
“Đẹp lắm!” Tôi nói với người, lấy tay vòng quanh thắt lưng người, dán mặt trên ngực người, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của người, tôi hỏi người, “Tập Lãng, anh có biết vì sao, em vẫn luôn thích đeo cà-vạt cho anh không?”
Tập Lãng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng nhìn người, lắc đầu, cười nói, “Anh chắc chắn chẳng đoán được vì sao... Từ năm 19 tuổi, em yêu anh, tới năm 20 tuổi, em khăng khăng kết hôn với anh, kỳ thực giống như việc đẹo cà-vạt vậy, em thắt quanh anh cuộc đời của mình, giam chặt anh vào bên trong... Ha ha, đoán không được phải không, anh chắc chắn đoán không được, là anh đang bị em giam giữ...”
Tôi cố hết sức mà cười to, mặc cho ngay cả khóe mắt cũng ngập nước, đây cũng là lần đầu tiên, tôi bất chấp nỗi tức giận đương dần ngưng tụ trong ánh mắt Tập Lãng.
Tập Loãng “soạt” một tiếng lôi cà-vạt ra, ấn đè người tôi trên bồn rửa tay, bắt đầu cởi quần áo tôi...
Tôi biết mình chọc giận người rồi, sự trừng phạt của đàn ông đối với phụ nữ, có một loại hình phạt, chính là thô lỗ làm chuyện đó.
Tập Lãng chính là kiểu đàn ông như thế, người không biết biểu đạt bằng ngôn ngữ; mà lúc này đây, tôi cũng vừa vặn chọn lấy loại hình phạt mãnh liệt này.
Bồn rửa tay cấn thắt lưng tôi rất đau, tôi ưỡn mình ra sau, lại khiến không gian giao hợp của hai bên trở nên lớn nhất. Tập Lãng đâm vào rất sâu, người dường như đang mở ra đất trời trong cơ thể tôi, tôi mở to hai mắt, cũng vẫn không nhìn được trắng đen, mơ hồ chẳng rõ, tôi chỉ có thể cảm giác được, như có ngọn lửa cháy bừng bừng, như sa vào hận và thoát khỏi yêu.
Có đôi khi, không có tình yêu, làm đến thấu triệt, cũng sẽ được gọi là người hạnh phúc!
Lúc này, từ buổi sáng đến buổi trưa, trọn ba giờ liền, chúng tôi vẫn làm ~ tình, làm không biết mệt! Tập Lãng thậm chí còn quên đi mục đích ban đầu, mà tôi cũng chẳng hề nghĩ tới kết cục cuối cùng, dường như đối với hai người chúng tôi, đây chẳng qua chỉ là chuyện tình của một đôi vợ chồng bình thường.
Tập Lãng mặc xong quần áo, vẫn kêu tôi đeo cà-vạt cho người, người nhìn tôi, không nói lời nào, cũng không hề giận.
Tôi vuốt cà-vạt người cho thẳng, luồn vào trong tây trang, kiễng đầu ngón chân ôm lấy cổ người, ghé vào vai người khẽ nói, “Hôn môi em!”
Tập Lãng ngẩn người, chậm chạp nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng dịu dàng lướt trên môi tôi, tỉ mẩn tựa như đang vẽ tranh.
Tôi cười cười thỏa mãn, mới đẩy cái ôm của người ra, trong lòng lặng lẽ nói, “Tập Lãng, đây là lần cuối cùng, em đeo cà-vạt cho anh, sau này, sẽ không bao giờ nữa.”
Người đi.
Tôi đứng trên sân thượng, trông Tập Lãng lái xe sắc bạc dần dần khuất khỏi tầm nhìn của mình, mới về phòng ngủ, thu dọn quần áo cùng đồ dùng cá nhân hàng ngày.
Tôi cầm máy quay, lẳng lặng quay lại từng phòng, từng ngõ ngách, tôi ngay cả mỗi tấc bụi khiến mình lưu luyến cũng chẳng bỏ qua.
Bởi vì, đối với tôi mà nói, lần quay ngày hôm nay, sẽ trở thành ký ức của ngày mai.
Sau cùng, tôi lấy ra khỏi bao phần văn kiện nặng trịch kia ——《Thỏa Thuận Ly Hôn》, bên cột nhà gái ký tên chính mình, Kiều Mộng Sơ! Sau khi ký xong, tôi đặt lại trên bàn trà. Bên trái 《Thỏa Thuận Ly Hôn》 đặt chìa khóa nhà, bên phải chính là 《Giấy Chứng Nhận Kết Hôn》 vốn đỏ thẫm kia!
Tôi nhìn rồi lại nhìn ba thứ được xếp ngay ngắn trên bàn trà kia, đứng dậy, kéo hành lý, đi về phía cửa.
“Tiểu thư, cô đi đâu ạ?”
“Sân bay!”
Mười tám,
Tháng sáu. Nước Mỹ. Los Angeles.
Cái mùa này, ở nước Mỹ cũng là mùa hè, cũng hanh nóng không kém, nhưng nơi tôi ở lại là một thị trấn nhỏ yên tĩnh, tôi thích nơi này, yên tĩnh, mộc mạc, phong tình mà lại hồn nhiên, nó khiến tôi nhớ tới một bộ phim nông thôn của nước Mỹ, người con trai cùng người con gái ở cùng thị trấn nhỏ quen nhau rồi yêu nhau, sau này lớn lên khỏi tránh khỏi trải qua vàn mưa gió, nhưng cuối cùng vẫn gặp lại nhau nơi đây, nắm lấy tay đối phương, cùng đi tới cuối đời...
Hai bên đường thị trấn nhỏ là những căn nhà lầu xinh xắn, ẩn sau những cây đại thụ xanh um tùm, trên phố có thể thấy trẻ con hồn nhiên vui đùa, người già ôn hòa phấn khởi trò chuyện, đến chạng vạng còn có một đám các cô gái trẻ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh cùng những chàng trai anh tuấn, say sưa nhảy hiphop ven đường, trượt pa-tin.
Trông thấy bọn họ vui vẻ như thế, tôi quyết định dừng bước, đứng một bên lẳng lặng xem.
Chính vào những ngày bình thản này, tôi bắt đầu suy nghĩ về một số chuyện mà trước đây mình chưa từng nghĩ, rất hư ảo, nhưng cũng rất thực tế. Tôi đang nghĩ thế giới này tuy thật rộng lớn, nhưng niềm vui hóa ra cũng chỉ giản đơn như thế, tựa như hát ca, nhảy múa, bạn bè, người thân... Thế mà vì cớ gì có người lại thấy đau khổ, có người lại thấy hạnh phúc.
Có lẽ, chỉ đơn giản là bởi vì, cách sống của mỗi người vĩnh viễn không giống nhau.
Hôm nay, tôi mặc một bộ váy liền áo lấm tấm hoa, đầu đội nón tránh nắng, đi dạo trên đường.
Trên tường một tiệm trang sức nơi góc đường, tôi thấy có treo một bức tranh, chính giữa tranh là một bình hoa tráng men xanh dương, cắm đầy hoa cát cánh màu tím nhạt.
Tôi lặng yên trông bức tranh hoa cát cánh rực rỡ kia, chợt không bước nổi nữa, con ngươi cũng không khỏi chua chát...
Mặc cho tôi cực lực kềm chế bản thân mình khỏi nghĩ, nhưng tôi biết, ở bên kia đại dương có một thành phố tôi không tài nào quên được, cùng một người đàn ông tôi ngày đêm nhung nhớ...
Ngày đó, tôi rời nhà, đi thẳng ra sân bay. Trước khi cất cánh, tôi có gọi điện cho cha, rồi gởi cho Tiểu Vũ một tin nhắn tạm biệt, tiếp đó tôi nhìn tên Tập Lãng ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng, tôi lấy rút thẻ điện thoại ra, ném vào thùng rác.
“Can I help you?” (Tôi có thể giúp được gì cho cô?) Chủ tiệm trang sức là một bà cụ tóc hoa râm, cụ đi tới, hỏi tôi muốn mua gì.
Tôi lắc đầu, chỉ vào bức tranh trên tường rồi nói, “No. I just think it is beautiful.” (Không. Tôi chỉ là đang nghĩ nó đẹp thật.)
“yea, it is lovely, telling about a love story.” (ừ, nó thật đáng yêu, kể về một câu chuyện tình.) Cụ nheo nheo mắt lại ngắm bức tranh, tựa như đang hồi tưởng, như tôi vậy, “The boy and the girl, they love each other, but missed. They miss the end of the party, when finally loved.” (Chàng trai và cô gái, họ yêu nhau, nhưng lại bỏ lỡ nhau. Họ bỏ lỡ phần cuối buổi tiệc, khi mà cuối cùng đã yêu nhau.)
Tôi nghe được đại khái là, bà cụ dùng ba câu kể về một chuyện tình cảm động, chàng trai cùng cô gái khi gặp nhau thì không hiểu là đã yêu nhau, khi yêu nhau thì không hiểu được nhung nhớ, bọn họ cuối cùng yêu nhau thật sâu, nhưng lại phải tiếc nuối rời khỏi đối phương.
“There are so many such stories, but only one picture is in the memory, so don't you want to buy it?” (Có nhiều câu chuyện như thế lắm, nhưng chỉ có một bức tranh trong ký ức thôi, cô không muốn mua nó sao?) Cụ còn nói, chuyện như thế trên thế gian này hãy còn nhiều lắm, nhưng trong ký ức lại chỉ có một bức tranh hoa cát cánh chân chất như thế, cụ hỏi tôi có muốn mua không.
Tôi lắc đầu, nghĩ ngợi hồi lâu, thì nghĩ được một câu đơn giản thế này, “No. Something is gone in my life, and it will never come back.” (Không. Có một thứ đã đi mất hút trong cuộc đời tôi, và nó sẽ chẳng bao giờ trở lại.)
Cụ bà người Mỹ cũng rất cố chấp, cụ xua tay nói, “You are wrong. Something is just waiting for you, in the future.” (Cô nhầm rồi. Có một thứ đang chờ cô, ở tương lai đó.
Ra khỏi tiệm trang sức góc đường, tôi nghĩ về câu nói kia của cụ bà, không khỏi lần sờ bụng dưới, muốn cười, trong lòng lại chua xót đớn đau.
Ba ngày trước, tôi tới bệnh viện nhận đơn xét nghiệm, bác sĩ Doctor. Smith người nước ngoài của tôi lấp lánh đôi con ngươi màu xanh như hai mảnh đá quý, nói cho tôi hay, tôi có thai rồi. Ngay lúc tôi rơi nước mắt vì vui sướng, con ngươi màu xanh lấp lánh của ông bỗng hóa u buồn, ông bi thương mà nói với tôi, để có thể điều trị thật tốt, và cũng là vì sức khỏe của đứa bé, tôi tốt nhất nên phá đứa con này đi.
Ông nói khi tôi trị dứt bệnh rồi, mà tôi vẫn còn muốn có con, thì vẫn còn cơ hội.
Sau cùng, Smith cho tôi ba ngày suy nghĩ cẩn thận. Thế nhưng ba ngày qua đối với tôi mà nói, lại trôi qua vô cùng chậm chạp, dài như cả một đời người.
Sống? Chết? Con?
Trong giáo đường, tôi dụng hết thảy linh hồn và trái tim mình nghe mục sự đọc 《 Thánh Kinh 》 trong nắm sớm. Cha nói, chết đúng là sự trừng phạt của tội lỗi, và người sống, chính là để chuộc tội.
Sau khi rời khỏi giáo đường, tôi lại đi cô nhi viện, một cụ ông lại gần bắt chuyện với tôi về những đứa trẻ đáng thương ấy, cụ nói, đối với hôn nhân không tình yêu, đứa con là một sai lầm, nó đến với thế gian này, lại phải vô tội chịu đựng tội ác truyền trong huyết thống, nó không phải thiên thần, bởi vì thứ mà người thân của nó đem lại cho nó chẳng phải là hạnh phúc.
Mười chín,
Song trong ba ngày này, tôi lại nghĩ nhiều đến Tập Lãng nhất. Mỗi một phút đồng hồ trôi qua, là mỗi một lần tôi nhớ Tập Lãng.
Mỗi khi tôi đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, tôi sẽ cầm lòng không đặng mà nhẩm lại số điện thoại của người, cho nên, lúc tôi ra khỏi cửa, chỉ dắt theo người mấy đồng xu lẻ, tôi sợ mình sẽ không kềm chế được, mà gọi điện thoại cho người.
Đi dạo thật lâu, cho tới hoàng hôn, tôi rốt cuộc tạt vào một buồng điện thoại công cộng bên đường, ở trong đấy ngây người thật lâu. Tôi một tay bóp chặt đồng Đô-la cuối cùng trong túi, tay kia lại điên cuồng nhấn số điện thoại di động của Tập Lãng, một lần lại một lần, không ngừng lặp lại.
Mãi cho đến khi có một cô bé áo quần rách rưới lại đây, cô bé nhìn tôi, đôi mắt xám tràn đầy kinh ngạc cùng chờ đợi.
Tôi xoa đầu cô bé, lấy ra một Đô-la cuối cùng trong túi kia, hôn lên đó, rồi mới nhét vào trong tay cô bé, nhún vai, nói, “The last coin! I know it is every little, but with it, sometimes people can do whatever they want.” (Đồng xu cuối cùng đấy! Chị biết là nó rất nhỏ bé, nhưng với nó, đôi khi con người ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.)
“a call”? (một cuộc gọi?) Cô bé chỉ điện thoại, hỏi tôi.
Tôi thoáng ngây người, gật đầu, nói, “yes, but maybe hope, maybe love, maybe home!” (phải, nhưng có thể là hy vọng, là tình yêu, hay là nhà!)
Giờ này khắc này, tôi vô cùng tin tưởng rằng, chỉ bằng một Đô-la, tôi có thể trở về bên cạnh Tập Lãng, chỉ là, tôi lại không thể làm thế.
Cô bé nhoẻn miệng, hồn nhiên cười rạng rỡ, “Thank you, good luck!” (Em cám ơn chị, chúc chị may mắn!)
Cô bé đi rồi, tôi ngồi bên bồn hoa ven đường, trông nắng chiều nơi chân trời một chút rồi lại một chút lùi xa, trời sao chợt lộ.
Tôi nằm trên ghế dài, đếm sao trên trời, “1 ông sao, 2 ông sao, 3 ông sao... 306 ông sao, 307 ông sao...”
“308 ông sao!”
Một thanh âm trầm thấp cắt ngang tôi, tôi vội ngồi dậy khỏi ghế, lại bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, ôm chặt vào trong lòng.
Tập —— lãng ——.
Tôi chẳng cần nâng đầu chi, đã biết đó là người. Tôi ngửi thấy hơi thở của người, mũi bắt đầu không khống chế được mà chua xót.
“Oa ~~~” Tôi ôm thắt lưng người nằm trong lòng người mà khóc lớn, tựa như có oan ức gì to lắm.
Tập Lãng cũng khóc, nước mắt người lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên trán, trên mặt, trên cánh môi tôi...
Đây là lần đầu tiên tôi thấy người khóc, người ôm chặt lấy tôi, như đứa trẻ lạc đường, trên mặt dạt dào ý cười, cùng với đó lại chan chứa sợ hãi, người khóc không thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt đắng chát tựa ánh trăng ấy lại tràn ra khắp cơ thể tôi, khiến tôi không cầm được lòng mà đau.
Tôi nâng khuôn mặt người nhìn người thật kỹ, người gầy rồi, xương gò má lồi cả ra ngoài, dưới cằm còn lộ rõ mấy cọng râu ria đen, nhưng mà con ngươi người thực vẫn rất trong rất sáng, trong bóng đêm lóe sáng, tựa như ngôi sao mai rơi xuống từ trời, rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tập Lãng cõng tôi về nhà trọ, nghe tôi kể cho người hết thảy những cuộc gặp gỡ nơi nước Mỹ, trong khoảng thời gian này.
Tôi kể cho người nghe tiệm cà phê nào giá vừa rẻ uống vừa ngon, con đường nào có mở quán cơm Trung Hoa, còn có mấy con đường phương Bắc làm cơm rất ngon, tôi kể cho người nghe bồn hoa giữa đường có một bầy bồ câu trắng xinh đẹp, cuối tuần tôi sẽ tới giáo đường cầu nguyện, như người nước ngoài thành kính cầu hạnh phúc cho người mình yêu, tôi kể cho người đôi vợ chồng trẻ mới chuyển đến sinh được cậu con trai mập mạp, tóc vàng mắt xanh, rất đáng yêu rất tuấn tú...
“Mộng Sơ, em đi, tôi lại một chút cũng không thấy tốt...” Tập Lãng chợt thôi cười, cắt lời tôi, dịu dàng nói, “Em biết không? Lúc em còn ở bên tôi, tôi lai chưa hề để ý đến em, tôi cho em là mảnh không khí mỏng manh, đối với tôi vốn chẳng có trọng lượng; thế mà lúc em lặng lẽ rời đi không nói gì, tôi bắt đầu thấy người mình thiêu thiếu thứ gì đó, tôi không biết thứ đó là gì, nhưng là nếu không có nó tôi sẽ khó chịu, sẽ trống rỗng, sẽ chẳng biết phải làm sao...”.
Tôi trông sao nơi chân trời, nghe Tập Lãng chậm rãi nói với mình, “Mộng Sơ, tha thứ cho tôi...”
Hai mươi,
Hôm sau, Tập Lãng đưa tôi tới bệnh viện.
Khoảnh khắc người xuất hiện kia, tôi đã biết, tất cả mọi sự, người đều đã rõ rồi, là Tiểu Vũ nói cho người hay, cũng có thể là người hỏi Tiểu Vũ. Nhưng tôi nghĩ dù có thế nào, tất cả đều đã là quá khứ rồi, giống như lời của cụ bà người Mỹ tôi gặp hôm qua trong tiệm trang sức, Something is waiting in the future! (Có một thứ đang chờ ở tương lai đó.)
“Anh ở bên ngoài chờ em được rồi.” Tôi ngăn Tập Lãng lại ở ngoài cửa phòng bệnh của Smith.
Tập Lãng kéo lấy tay tôi, vỗ nhẹ, dịu dàng nói, “Không sợ sao? Tôi đi với em.”
Tôi lắc đầu, nâng tay người, hôn lên, nói, “Tập Lãng, có anh ở đây, em không sợ đâu. Hơn nữa chỉ là một xét nghiệm nhỏ thôi, sẽ nhanh mà.”
Tập Lãng gật đầu, thả tay tôi ra.
Tôi cười cười với người, đi vào trong phòng bệnh của Smith, vừa vào liền đóng ngay cửa, kéo Smith ra góc khác.
“Hi, Qiao, what is your answer?” (Chào, cô Kiều, câu trả lời của cô là gì?) Smith vội hỏi tôi.
Tôi nói với ông tôi muốn đứa con này, tôi muốn giữ lại nó. Biết đâu, giả như tối qua Tập Lãng không xuất hiện đúng lúc, tôi hẵng còn lưỡng lự việc từ bỏ đứa con này cũng nên, thế nhưng, khi người ôm chặt lấy tôi giọng dịu dàng nới với tôi “Xin lỗi”, khi người cõng tôi đi qua con đường vắng vẻ, sau đó nói muốn ở bên tôi, tôi đã quyết định sẽ giữ lại đứa con này.
Tôi tin tưởng rằng khi nó đến với thế giới này, nó sẽ trở thành một thiên sứ của hạnh phúc.
Smith nghe xong thì sững sờ nhìn tôi, ông ấy nói làm vậy cũng không hẳn là không thể, nhưng khá nguy hiểm, ông vẫn đề nghị tôi suy nghĩ cẩn thận như trước, cuối cùng, ông nói với tôi, “One more day for deep thinking!” (Thêm một ngày suy nghĩ kỹ hơn nữa!
Tôi gật đầu, nói cám ơn
Thế mà lúc tôi ra ngoài, thấy Tập Lãng sắc mặt lo lắng đi về phía tôi, tôi lại đang nghĩ, nếu như nó là con trai, như vậy 20 năm sau, nó nhất định sẽ trở thành một người anh tuấn phóng khoáng, tài hoa xuất chúng như cha nó.
“Mộng Sơ, thế nào rồi?” Người hỏi tôi, tôi thấy sắc đen trong ánh mắt người, tôi thấy những gì mình chưa từng được thấy.
“Tốt lắm.” Tôi cười trả lời người.
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Đau không?”
“Không đau.”
“Đói không?”
…
Một khắc này, tôi muốn nói với người, tôi thực hạnh phúc, do họa mà được phúc.
“Tập Lãng, thật không dễ gì được ra ngoài, chúng ta đi Hawaii du lịch đi...” Trên đường về, tôi ở trong tiệm bán báo mua một bản đồ nước Mỹ, chỉ vào đường bờ biển dài xanh thẳm trên bản đồ ngẩng đầu hỏi người.
Tập Lãng đang ăn nửa phần kem còn lại mà tôi đã ăn, người ngẩn ra, mới mỉm cười gật đầu nói, “Được, có điều em phải chữa bệnh trước đã, chờ em trị hết, chúng ta lại đi du lịch.”
“Thế không được đâu, tới lúc đó anh chắc chắn sẽ lại quên, đi giờ luôn đi, chỉ có mấy ngày thôi mà, không làm chậm trễ việc chữa trị đâu.”
Người nhéo chóp mũi tôi, mỉm cười lắc đầu, giọng nói dịu dàng tựa như gió thoảng ấm áp bên tai, “Mộng Sơ, tôi cam đoan, tôi sẽ không quên đâu, nghe lời tôi, trước tiên ngoan ngoãn chữa dứt bệnh đã, sau đó, chúng ta vẫn còn thời gian...”
“Sau đó là sau đó, bây giờ là bây giờ, hai chuyện khác nhau. Hơn nữa hồi đó chúng ta kết hôn, cũng không hề đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ xem như là anh đền bù cho em, thế nào?” Tôi quấn lấy Tập Lãng, lần đầu tiên trong đời làm nũng không phân phải trái.
Khi tôi nói đến từ “đền bù”, đôi con ngươi Tập Lãng tựa hồ buồn bã, người nắm chặt lấy tay tôi, ra sức gật đầu.
Tôi nở nụ cười thỏa mãn, nắm lại tay người.
Tập Lãng, em chẳng cách nào nói cho người hay, chính là em rất rất sợ, sợ rằng bản thân không đợi được cái ngày “sau đó”.
Cho nên, em chẳng cầu điều chi xa vời, chỉ mong hiện tại mà thôi!