Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn - Chương 22 - 23
Phong Mạn Mạn đóng cửa sổ trò chơi, dụi mắt định viết văn nhưng lại thấy mệt mỏi, nhớ tới lời Mộng Toàn nói lúc trước là gần đây có bộ phim rất hay, không biết phim tên gì nhĩ?
Phong Mạn Mạn nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, lại thấy qq báo– mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ login.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Mộng Toàn~ bà nói tên bộ phim sẽ công chiếu vào tháng tư là gì đó?
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Hội trưởng đại nhân là nữ hầu, đúng rồi, Băng rất đẹp trai đó~
Phong Mạn Mạn ngẩn ngơ, đó là tên nam chính sao? Cô cũng không thấy rõ nên chẳng biết đọc tên đó thế nào, là “Băng” 冰 hay là “Thủy” 水? Choáng……
Mạn Bộ Mạn Mạn: Được rồi, ta đang chán đây, mình cùng xem đi.
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Đúng rồi, Mạn Mạn~ thảm ~ Như không chịu đi.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Như đang ở chỗ bà hả?
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Đúng vậy, nó đang nói chuyện vui vẻ với bạn cùng phòng ta, còn than gặp nhau hận trễ nữa cơ đấy! Mấy bả kệ xác ta…… Ta thật đáng thương mà~
Mạn Bộ Mạn Mạn: Ha ha, đứa trẻ đáng thương mà, đúng rồi, Linh Như có khỏe không? Bả với Quan Hạo thế nào rồi?
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Ai~ bữa đó nó khóc suốt đêm, hôm sau lại chả nhắc Quan Hạo một chữ, chỉ lo chơi bời với bà bạn cùng phòng ta, hơn nữa còn giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Như cứ vậy thôi~ con bé ngốc nghếch……
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Ta thật thảm~ lại phải kiếm cơm lo cho hai bà đại tiểu thư kia~ ta thật đáng thương mà~
Mạn Bộ Mạn Mạn: Vậy sao không phản kháng? Không giống tác phong của bà nha?
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Bà nghĩ ta không muốn sao…… trận Brazil đấu Hà Lan ta cá thua mất~ Brazil coi thế mà bại~ thật bực mình~ không nói với bà nữa, ta xuống nấu cơm đây.
Mạn Bộ Mạn Mạn: Hắc hắc~ thì ra người đáng thương tất có chỗ đáng hận…Ha ha ha ha~
Mộng ảo xoay tròn ngựa gỗ: Khinh bỉ bà! Hừ~
Phong Mạn Mạn đóng khung chat với Mộng Toàn, login acc mới tạo lúc trước- thương nhân cấp 18- bày quầy bán đá hồi sinh, 2000 viên này chính là một phần sính lễ mà ai đó đưa.
Đặt giá xong, mọi việc ok, thu nhỏ màn hình game, Phong Mạn Mạn mở web xem phim, ừm~ đúng hơn là xem người đẹp.
Bộ phim này cũng khá hay, ít nhất nam chính có vẻ đẹp trai, nếu không bạn Phong nhà ta sẽ không xem liền tù tì hơn mười tập mà vẫn hai mắt sáng rỡ ngắm người ta không chớp.
Linh…… Linh…… Điện thoại vang lên.
“Alô~”
“Bé Mạn à, con ở nhà vẫn ok chứ?”
“Vâng, đến bây giờ vẫn không sao cả, bên ba mẹ có vui không?”
“Không tệ a, giờ chúng ta đang ở Đức cơ đấy, hướng dẫn viên nói chênh lệch đến 7 giờ, giờ ở nhà chắc gần 9 giờ hả?”
“Đúng ạ, 9 giờ rồi, ba mẹ nhớ mang quà về cho con nha.”
“Con ở nhà cẩn thận một chút đó, ba con có chuyện muốn nói nè……”
“Dạ~” Phong Mạn Mạn vừa “thèm nhỏ dãi” thác tóc của Lý Băng trên phim vừa ậm ừ trong điện thoại……
“Bé Mạn hả con~ ở nhà 1 mình cẩn thận một chút, tối ngủ nhớ khóa cửa, đóng cả cửa sổ, khóa bình ga, nhớ tắt cả bếp điện, đừng quên sạc pin cho di động, còn nữa, ở nhà nhớ chú ý an toàn, có ra ngoài cũng đừng đi quá khuya……”
“Ba…… Ba không biết điện thoại đường dài rất tốn tiền sao? Con lớn rồi, con biết mà~”
“Vậy con ở nhà 1 mình nhớ cẩn thận đó!”
“ok~ok~ ba mẹ cứ đi chơi vui vẻ~ cứ như vậy~ chào ba.”
“Tạm biệt~”
Hô~ rốt cục ngăn lại “ kim cương kinh” của lão ba, Phong Mạn Mạn tiếp tục thèm nhỏ dãi thác tóc của diễn viên thôi.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, Phong Mạn Mạn thấy bụng cồn cào mới nhớ ra mình còn chưa ăn bữa tối!
May mà lầu dưới có cửa hàng mở cửa 24/24, Phong Mạn Mạn cầm theo di động, ví tiền và chìa khóa rồi cứ mặc áo ngủ đi xuống tìm đồ ăn.
Đến lầu 3, thấy tầng 5 nhà đối diện (của Giang gia) còn chưa bật đèn, hiển nhiên, Giang Hàn cũng chưa về nhà, Phong Mạn Mạn chợt thấy buồn buồn, ai~ cuộc sống về đêm của anh cũng thực muôn màu muôn vẻ a! Chẳng như cô, suốt ngày ru rú góc nhà!
Phong Mạn Mạn mua 1 ly trà sữa, 1 vỉ trứng cá, 1 hộp cơm trắng. Vừa đi vừa cắn trứng ăn, cô lên đến lầu 2 thì thấy một cụ già ở lầu dưới nhà cô đang run run lên cầu thang.
“Bác Lục ơi, sao bác về trễ thế ạ?” Phong Mạn Mạn vừa nói vừa chạy nhanh đến đỡ tay ông cụ.
“Mạn Mạn hả con~ khụ khụ~ bác bị sốt nhẹ nên ra ngoài mua thuốc về uống.” Lục bá bá thở hồng hộc nói.
“Gần đây trời trở lạnh, bác phải chú ý sức khỏe nha, có chuyện gì bác cứ gọi đến nhà con.” Phong Mạn Mạn nói.
Ông Lục cười cười, “Nếu thằng cháu nhà bác cũng ngoan như con là tốt rồi, tiếc là bác không có phúc đó.”
Ông Lục có đứa con trai ăn học chẳng tới nơi tới chốn, phạm tội bị phạt 10 năm tù, con dâu lại tái hôn, ra nước ngoài sống, đứa cháu lúc trước còn ngoan, bây giờ lớn rồi lại giở chứng, vừa tốt nghiệp cấp 2 đã đi bụi làm xã hội đen thường xuyên không về nhà, để mặc người ông hơn 80 ở 1 mình.
Hai người 1 hỏi 1 đáp cùng đến tầng 5.
“Bác Lục ơi, bác ở 1 mình phải cẩn thận, có gì nhớ gọi cho con nha bác.” Phong Mạn Mạn vẫy tay chào ông cụ.
“Ừ.” Ông Lục mở cửa vào nhà.
Phong Mạn Mạn về nhà, lại ngồi vào máy, mở trò chơi lên xem bán được bao nhiêu viện đá rồi.
Oa…… Ai mua tới 200 viên đá vậy?
Phong Mạn Mạn xem lại “sổ tay”……
[ nêu lên] Nho Nhã Lễ Độ mua 200 đá hồi sinh mầu nhiệm, bạn nhận được 1,000,000 đồng
Oa! Oa! Oa! 10 triệu, thì ra thành người có tiền chính là thế này đây, thì ra đá hồi sinh đắt hàng như vậy, hì hì…… Cô sẽ dùng 10 triệu này mua đá hồi sinh giá thấp từ acc của Giang Hàn, sau đó lại bán giá cao…… Oa ha ha ha~
Ngạch…… đến lúc này Phong Mạn Mạn mới sực nhớ, Nho Nhã Lễ Độ, không phải người thương nhân mới gặp lúc chiều sao?
Mua một lúc 200 viên đá hồi sinh, quả thật là người giàu a!
Phong Mạn Mạn logout chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cuối tuần sau đã khai giảng rồi, các môn đều được xếp lịch vào buổi sáng, hầu như là sáng sớm hết, thảm a! Cô phải tập dậy sớm thôi.
Khi Phong Mạn Mạn bắt đầu tiến vào giấc ngủ thì anh chàng Giang Hàn đáng thương mới từ công ty về nhà.
Giang Hàn dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, nhìn sang cửa sổ đối diện, vừa vặn thấy phòng Phong Mạn Mạn tắt đèn.
Anh ngồi vào máy tính, login, luyện cấp……
Gần 12 giờ đêm, kênh bang hội đột nhiên ồn ào hẳn lên.
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Bé Thảo ơi, mai mình kết hôn rồi trọng sinh đi!
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Ngọc Ngọc à, sao không cưới anh? haizzz~
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Anh 99 rồi thì tìm vợ đi…… Em cũng 99 rồi, đừng lãng phí!
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Ngọc Ngọc~
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Phiền chết mà! Ông đây là nam! Biết không!?! Đừng mãi quấn quít ông!
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: A a a a a a a a~ em có từ chối anh cũng đừng nhận bừa mình là les a!!!!
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: MK tin hay không thì tùy.
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Thảo à! Mình kết hôn chỉ vì trọng sinh thôi mà, trọng sinh xong ly hôn liền, em vì mang anh mà… MK cũng không mất kinh nghiệm, coi như anh trả ơn em!
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm:……………… Ngọc…… thì ra…… bạn là nam?!
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đúng! Về sau mình coi nhau như anh em! Em không ngại chứ?
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Sẽ không…… Nhưng mà……
[ bang hội] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Được! Mình cưới liền đi, ông đây muốn trọng sinh, đợi không kịp!!!
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ha ha, chúc mừng 2 người a……
[ bang hội] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Hàn đại thần, anh lên rồi? Hình như hôm nay Mạn Mạn chờ anh cả ngày đó.
[ bang hội] Thu Sắc Tòng Tây Lai: DM! MK! Mối tình đầu của ta lại là les!!!
[ nêu lên] hội viên Thu Sắc Tòng Tây Lai logout.
[ bang hội] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: cậu chàng bị sốc, đến mai lại bình thường thôi, anh cũng logout đây, mọi người ngủ ngon.
Giang Hàn tắt máy tính rồi cũng tiến vào mộng đẹp……
Giang Hàn mệt mỏi nghĩ sẽ ngủ thẳng đến sáng nhưng là……
Anh bị tiếng còi xe cứu hỏa đánh thức, vừa nhìn ra cửa sổ lại thấy tầng 5 nhà đối diện có khói đặc bay ra, hơn nữa còn có ánh lửa bập bùng.
Bé Mạn!! Giang Hàn vội cầm di động và chìa khóa chạy vội xuống lầu.
Chỉ thấy mọi người trong tòa nhà đều vội vàng chạy trốn, đội cứu hỏa bắt thang phun nước vào lầu 5, 3 anh lính cứu hỏa xong vào trong, Giang Hàn thì Phong Mạn Mạn trong đám đông nhưng không thấy.
Oanh…… Oanh…… Tầng 5 nổ mạnh 2 lần liên tiếp, khắp nơi tràn ngập mùi khói.
“Oành oành” Hai tiếng này dọa khóc Mạn Mạn.
Phong Mạn Mạn đang ngủ thì phát hiện cô bị ngộp thở, vừa nhìn quanh đã thấy khói dày đặc trong phòng nên quýnh cả tay chân.
Cô vội vàng xuống giường nhưng “oành”……”oành”…… 2 tiếng, cả phòng rung chuyển, Phong Mạn Mạn ngồi bệt xuống ôm đầu khóc, xung quanh toàn mùi khét! Cô nhận ra là ga bị rò! Nếu bình ga nổ, cô sẽ chết, sẽ chết……
Đột nhiên, di động vang lên.
Phong Mạn Mạn vội cầm lấy, chẳng biết là ai gọi đã bật khóc trong điện thoại……
” Ô ô ô ô ô ô~”
” Bé Mạn em còn trong nhà không?” Giang Hàn vội vàng hỏi.
” Ô ô ô ô ô~ em~ cứu em…… Khụ khụ…….” Khói dày đặc khiến Mạn Mạn thấy nghẹt thở.
Di động hết pin…… Còn chưa nói hết câu đã tắt máy.
Giang Hàn vội la to, “Lầu 6 còn có người! Có ai giúp với.” Nói xong anh vội vàng muốn chạy vào trong nhưng bị lính cứu hỏa ngăn lại.
Vì lửa càng lúc càng lớn nên không thể dùng thang theo leo vào, cho nên lại thêm 2 anh lính cứu hỏa chạy lên cứu người.
Mấy phút sau……
Phong Mạn Mạn được 1 người lính cứu hỏa bế ra, lúc này, Giang Hàn mới bình tĩnh lại một chút.
” Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ……” Phong Mạn Mạn ho khan.
Giang Hàn ôm Phong Mạn Mạn ngồi cạnh xe cứu thương, vuốt vuốt lưng an ủi cô.
” Không việc gì, không sao, em vẫn an toàn.” Giang Hàn thì thầm bên tai cô.
Lúc này, cô vẫn còn run rẩy, nghĩ mà sợ.
Nhân viên y tế giúp Phong Mạn Mạn kiểm tra sức khỏe tổng quát, “Hít phải nhiều khói đặc, nghỉ ngơi vài ngày là được, em còn thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Phong Mạn Mạn lắc đầu, ánh mắt vẫn là đờ đẫn.
“Nếu còn chỗ nào không khỏe nhớ đến bệnh viện khám nhé.”
Sau 1 giờ dập lửa, đám cháy bị dập tắt. Nhân viên phòng cháy chữa cháy điều tra sơ bộ nguyên nhân đám cháy, thì ra tầng 5 có hộ gia đình đun thuốc quên tắt bếp, lửa lan sang giẻ lau rồi cháy cả phòng bếp, sau đó lại lan đến lò thuốc gây nổ.
Hộ gia đình kia chính là nhà cụ già sống 1 mình- ông Lục.
Đám cháy lần này có 7 người vì hít phải khói đặc mà ngộp thở, 1 người lính cứu hỏa bị bỏng, ngoài ra ông Lục ở lầu 5 vì vụ nổ mà tử vong tại chỗ.
Trừ tòa nhà bị chạy còn lại, những nhà khác vì phát hiện kịp thời nên không có thiệt hại.
Giang Hàn ôm cô bé bị dọa ngốc mang về nhà, tuy đêm nay đã xảy ra chuyện đáng tiếc nhưng hy vọng mọi người vẫn ngủ ngon.
Chương 23: Một đêm nhiều bất ngờ
2 giờ sáng ở Giang gia.
Sau khi Phong Mạn Mạn bị Giang Hàn ôm về nhà xong vẫn ngơ ngác ngồi trên giường Giang Hàn.
“Lau mặt nào.” Giang Hàn đưa cho cô 1 chiếc khăn ướt, rồi nói “Giờ em chưa về nhà được đâu, đêm nay cứ ngủ lại đây, không sao hết, lại đây, nằm xuống nào.” Vừa nói anh vừa đỡ Mạn Mạn nằm xuống.
Phong Mạn Mạn ngoan ngoãn nằm nhưng cô vẫn không ngủ mà nhìn đăm đăm lên trần nhà.
“Sao? Em sao vậy?” Giang Hàn hỏi nhỏ.
Phong Mạn Mạn lắc đầu, nhắm mắt lại.
Giang Hàn ôm cái gối nắm màu đen cạnh cô rồi lấy 1 tấm chăn mỏng từ tủ quần áo ra.
Khi anh ôm gối chăn định ra khỏi phòng thì Phong Mạn Mạn ngồi bật dậy.
“Anh…… anh đi đâu đó?” Cô hơi cao giọng hỏi.
Giang Hàn quay lại, “Em cứ ngủ ở đây đi, anh qua phòng thằng Triệt.”
“Anh…… có thể ở đây với em không?” Cô đang cần người ở bên cạnh để biết chắc mình sẽ được che chở bảo vệ.
Giang Hàn hơi giật mình nhưng lại mỉm cười ngay, anh đến bên giường, xoa tóc cô.
“Sao? Ở đây với em làm gì nào?” Giang Hàn rất đứng đắn hỏi rồi ngồi xuống giường.
Lúc này, tuy đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ nhưng Phong Mạn Mạn lại đỏ mặt, 2 má trắng bệch do sợ hãi vì đám cháy lúc nãy cũng hơi ửng hồng.
“Không phải mà, là……là…… a…… mình nói chuyện phiếm được không anh?” Mạn Mạn lắp bắp hỏi.
Giang Hàn cười khẽ, “Em đã mệt lắm rồi, để lúc khác nói chuyện cũng được, giờ thì ngủ đi.”
“Nhưng mà anh……”
“Anh đọc sách ngay bên kia, ok không?” Giang Hàn chỉ chỉ bàn học.
“Ok……”
“Vậy ngoan ngoãn ngủ đi nào.” Giang Hàn lại xoa đầu cô, sau đó ngồi vào bàn học.
Phong Mạn Mạn nhìn bóng anh, dần chìm vào mộng đẹp, đêm nay cô đã bị dọa chết khiếp.
Kỳ thật, không chỉ riêng cô mệt mỏi mà anh cũng vậy.
Từ chiều hôm qua tới giờ, Giang Hàn tăng ca ở công ty 2 ngày liền, rốt cục hoàn thành hết nhiệm vụ, định về nhà nghỉ ngơi lấy sức ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh tìm trong tủ một quyển sách mà mình thích, chợt nhận ra anh đã rất lâu không yên tĩnh đọc sách rồi. Sách trong tủ đều là trước khi ra nước ngoài mẹ giúp anh giữ gìn, chính bà bảo anh mua tủ kiếng chuyên để xếp sách.
A? Sách ở tầng dưới cùng đều là những quyển rất cũ…
Giang Hàn ngồi xuống nhìn cho kỹ, thì ra là sổ nhật ký.
Giang Hàn có thói quen viết nhật ký, tính đến giờ, anh đã viết đến 7 quyển.
Mở quyển cũ kỹ nhất, những dòng chữ cong cong quẹo quẹo đập vào mắt anh.
Đọc lướt qua gần nửa quyển, có một ít nội dung khiến anh nhớ lại lúc trước.
Nhật ký “bé Giang” lúc 4 tuổi……
Ngày 7/ tháng 6, biển rộng ơi là rộng.
Hôm nay, em Mạn lại sang nhà mình chơi.( Chú thích: Chữ “Mạn” được viền đậm đủ thấy bé Giang rất nghiêm túc gò từng nét, bởi thế nên chỉ riêng chữ Mạn đã chiếm gần nửa dòng)
Em trai mình dọa anh ấy khóc.( Chú thích: Tha thứ bạn nhỏ lúc 4 tuổi còn không phân biệt được anh ấy- em ấy)
Mẹ nói lúc mình 2 tuổi, đã nói sẽ biến em thành punân.( Chú thích: Phu nhân)
Mẹ định biến em thành punân của em mình
Nhưng mình nghĩ em Mạn là của mình.
Bở vì em rất khả ài.( Chú thích: là khả ái đấy =.=)
Ngày 31/ tháng 7, ông trời khóc.
Hôm nay, mình ôm em Mạn sồi ngủ trưa, thật vui.( Chú thích: là “rồi” -.-)
Ngày 5/ tháng 9, lại là một ông mặt trời thật to.
Hôm nay, mụ mụ cho mình một que kẹo, mình đem kẹo cho em Mạn, em cười, ta với em tều rất vui.( Lại chú thích: là đều ~.~)
Đang lúc Giang Hàn nhìn quyển nhật ký đầy lỗi chính tả mang bản quyền “made by bé Giang”, thì đèn tắt, máy lạnh ngừng, nhìn quanh chỉ toàn một màu đen… thì ra bị cúp điện.
Anh mở hết cửa sổ cửa chính cho gió thổi vào nhà nhưng không may, tiết trời tháng 8 vẫn nóng như lò lửa, cả 1 cơn gió nhẹ cũng không có.
Phong Mạn Mạn thấy hơi nóng nên chuyển mình nhưng rồi lại ngủ tiếp, Giang Hàn ngắm cô 1 lúc rồi cầm xấp giấy A4, ngồi vào mép giường quạt mát cho cô, anh muốn cô ngủ ngon mà không bị nóng đến tỉnh giấc. Cảnh bây giờ thật giống lúc anh 10 tuổi, bé Mạn 8 tuổi……
Năm đó……
Năm đó, Phong ba ba làm việc ở thành phố S thì bị tai nạn xe cộ, Phong mụ mụ vội vàng đến Thượng Hải mà con gái duy nhất của Phong gia- Phong Mạn Mạn- bị “bỏ rơi” ở Giang gia.
Tối hôm đó, Mạn Mạn ngủ cùng Giang mụ mụ, trời rất nóng, dù có quạt nhưng Mạn Mạn vẫn nằm mãi mà không ngủ được.
Cô im lặng lồm cồm bò dậy, ra phòng khách rồi vào phòng Giang Hàn.
Cô dùng đôi tay mủm mỉm ngắn ngủn xốc chăn bé Giang nhà ta rồi chui ngay vào giường nằm.
Cô bé gọi nhỏ: “Anh Hàn ơi, anh Hàn……”
Tiểu Giang Hàn dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Bé Mạn? Khuya vậy em vào đây làm gì?”
“Anh Hàn ơi, nóng quá em không ngủ được.” Bé Mạn Mạn tiếp tục thì thầm nói nhỏ, tay vẫn nắm tay áo bé Giang Hàn.
“Mở quạt còn nóng sao?” Bé Giang Hàn sờ sờ trán bé Mạn Mạn, ừ, em Mạn đổ mồ hôi.
” Dạ……” Bé Mạn Mạn cúi đầu.
Bé Giang Hàn cầm cây quạt nhỏ dưới gối nằm lên, “Đến đây, nằm xuống nào, anh Hàn quạt cho em một lát sẽ hết nóng.”
Bé Mạn Mạn nằm xuống rồi mà tay vẫn nắm tay áo bé Giang Hàn, “Anh Hàn, ba ba em sẽ không sao phải không, mẹ em lại khóc, em……”
Bé Giang Hàn ngắt lời bé Mạn Mạn, “Ngoan, không việc gì, trước lúc ngủ không phải mẹ em đã gọi về nói không sao sao? Không sao đâu, ngủ đi nào, quạt như vầy có mát hơn không.”
“Dạ……” Bé Mạn Mạn gật gật đầu, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trở lại hiện tại……
Trong lúc nhớ lại anh cũng từ từ đi vào mộng đẹp……
Gần đến sáng thì Phong Mạn Mạn bị nóng đến giật mình tỉnh giấc, hình như có người đang ôm cô.
Cô mở to mắt, thấy 1 chiếc áo ngủ màu lam nhạt của nam giới……
Không phải hình như…… là có người ôm cô thật.
“Này……” Phong Mạn Mạn giãy dụa.
Giang Hàn cũng tỉnh, “Bé Mạn?……”
“Em…… em…… em…… Sao anh ôm em?” Phong Mạn Mạn đẩy Giang Hàn ra, lắp bắp hỏi.
“Xin lỗi, anh quen ôm gối ngủ, chắc tối qua anh nhầm em là gối.” Ai đó cực kỳ đứng đắn trả lời.
Phong Mạn Mạn hô to, “Vậy sao anh ngủ ở đây rồi?!!”
“Là em muốn anh ở lại với em, sau đó anh ngủ quên.” Ai đó vẫn cực kỳ cực kỳ đứng đắn trả lời!
Hình như là vậy ha…… Tối qua bị cháy, cô không nhà để về, hôm qua cô còn xin anh ở lại với mình, ách…… Nhưng anh là Giang Hàn mà, tuy trước đây cũng có mấy lần ngủ chung, nhưng giờ anh cũng không phải “anh Hàn” lúc trước, giờ anh là Giang Hàn, Hàn đại thần a!!
Hộc máu! Sao cô lại nhắc tới chồng mình trong game rồi? Hộc máu…… Hộc máu!
“Hửm? Bé Mạn? Sao rồi?” Giang Hàn vỗ vỗ vai Phong Mạn Mạn.
Phong Mạn Mạn còn đang suy nghĩ chuyện “anh Hàn và Hàn đại thần”, phản xạ có điều kiện là né tránh.
Giang Hàn nhìn bàn tay vỗ vào không khí của mình……
Đúng lúc này, cửa mở ra……
…1 người vừa từ chuyến đi tình nguyện đến châu Phi đáp máy bay trở về bước vào phòng Giang Hàn- là Giang Triệt.
Giang Triệt nhìn 2 người trên giường, bình tĩnh hỏi: “Em đang “bắt kẻ thông dâm ngay trên giường” phải không?”