When he was wicked - Chương 09 - Phần 01
Chương 09
…có thể những lá thư của chúng ta đã không gặp nhau, nhưng có vẻ như là cô chỉ không muốn nói chuyện. Tôi chấp nhận và mong cô luôn khỏe. Tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Tôi hy vọng là cô biết tôi vẫn đang lắng nghe, nếu có lúc nào cô đổi ý.
—của Bá tước Kilmartin gửi tới Nữ bá tước Kilmartin, tám tháng sau khi anh đến Ấn Độ
Thật không dễ giấu căn bệnh của anh. Giới quý tộc không phải là vấn đề; Michael chỉ cần từ chối tất cả các lời mời, và Francesca đã phao tin rằng anh muốn ổn định tại ngôi nhà mới của mình trước khi đảm nhận vị trí trong xã hội.
Những người hầu thì khó hơn một chút. Họ nói chuyện, tất nhiên, và thường là nói với những người hầu nhà khác, nên Francesca phải đảm bảo chỉ những người hầu cận trung thành nhất mới được phép vào phòng bệnh của Michael. Việc đó thật khó, đặc biệt là khi cô đang không chính thức sống tại Ngôi nhà Kilmartin, ít nhất là cho đến khi Janet và Helen đến, mà Francesca vô cùng hy vọng là sẽ sớm.
Nhưng phần khó nhất, những người luôn tò mò một cách khủng khiếp và rất khó để giấu, lại là gia đình Francesca. Giữ kín một bí mật trong nhà Bridgerton chưa bao giờ là một việc dễ dàng, và giữ bí mật với tất cả bọn họ thực là, nói ngắn gọn, một cơn ác mộng khủng khiếp.
“Tại sao chị đến đó mỗi ngày?” Hyacinth hỏi trong bữa sáng.
“Chị sống ở đó,” Francesca trả lời, rồi cắn một miếng muffin, dấu hiệu mà người bình thường sẽ nhận ra là cô không muốn nói chuyện.
Hyacinth, tuy thế, lại chưa bao giờ được biết đến như một người bình thường. “Chị sống ở đây,” cô cãi.
Francesca nuốt vào, rồi nhấp một ngụm trà, sự chậm trễ là để cô giữ được vẻ bình thản. “Chị ngủ ở đây,” cô nói lạnh nhạt.
“Đó chẳng phải là định nghĩa của nơi người ta sống sao?”
Francesca trát thêm mứt vào cái muffin của mình. “Chị đang ăn, Hyacinth.”
Em út của cô nhún vai. “Em cũng thế, nhưng chuyện đó không ngăn cản em có một cuộc nói chuyện thông minh.”
“Tôi sẽ giết nó,” Francesca nói chẳng với một ai cụ thể. Điều đó có thể là điều hay, bởi vì chẳng có ai khác có mặt hết.
“Chị đang nói với ai thế?” Hyacinth hỏi.
“Chúa,” Francesca nói cộc lốc. “Và chị thực sự tin chị đã được phép của đấng thiêng liêng cho phép được giết em.”
“Hừm,” là câu trả lời của Hyacinth. “Nếu mà dễ thế, thì em đã xin phép xóa sổ một nửa giới quý tộc từ đời nào rồi.”
Francesca kết luận ngay lúc đó rằng không phải tất cả các câu nói của Hyacinth đều cần được đáp lại. Thực tế là, rất ít.
“Ồ, Francesca!” giọng Violet vang lên, may sao đã xen ngang vào câu chuyện. “Con đây rồi.”
Francesca ngước lên và thấy mẹ cô bước vào phòng ăn sáng, nhưng trước khi cô kịp nói lấy một từ, Hyacinth đã phun ngay, “Francesca đang chuẩn bị giết con.”
“Thế thì mẹ đến vừa kịp lúc nhỉ,” Violet nói, ngồi xuống ghế. Bà quay sang Francesca. “Con có định qua Ngôi nhà Kilmartin sáng nay không?”
Francesca gật đầu. “Con sống ở đó.”
“Con nghĩ chị ấy sống ở đây,” Hyacinth nói, thêm một lượng kha khá đường vào trong ly trà của mình.
Violet lờ cô đi. “Mẹ nghĩ mẹ sẽ đi cùng con.”
Francesca suýt nữa đánh rơi cái nĩa. “Tại sao?”
“Mẹ muốn gặp Michael,” Violet nói với một cái nhún vai rất lịch lãm. “Hyacinth, con đưa cho mẹ mấy cái muffin được không?”
“Con không biết kế hoạch hôm nay của anh ấy là gì,” Francesca nói nhanh. Michael vừa lên cơn đêm hôm qua—lần lên cơn thứ tư của anh, nói một cách chính xác, và họ hy vọng nó sẽ là lần cuối của đợt này. Nhưng mặc dù đến giờ anh có thể đã hồi lại kha khá, rất có thể trông anh vẫn tệ hại. Da của anh—ơn Chúa—đã không chuyển sang màu vàng, Michael đã nói với cô rằng đó thường là dấu hiệu khi căn bệnh chuyển sang giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh vẫn còn có vẻ ốm yếu kinh khủng, và Francesca biết rằng nếu mẹ cô chỉ nhìn anh một cái thôi, bà sẽ phát hoảng. Và giận điên lên.
Violet Bridgerton không thích bị giấu chuyện gì. Đặc biệt khi chuyện đó quan trọng và người ta có thể dùng cụm từ “sống chết” để tả về nó mà không bị coi là quá cường điệu.
“Nếu cậu ấy không rảnh thì mẹ chỉ cần quay đầu và đi về thôi,” Violet nói. “Mứt, Hyacinth.”
“Em sẽ đi nữa,” Hyacinth nói.
Ôi, Chúa ơi. Con dao của Francesca lướt qua ngay trên chiếc muffin của cô. Cô sẽ phải trói em gái mình lại và kéo lê đi. Đó là giải pháp duy nhất.
“Mẹ không phiền nếu con đi cùng, phải không?” Hyacinth hỏi Violet.
“Không phải em có kế hoạch với Eloise sao?” Francesca hỏi thật nhanh.
Hycinth ngừng lại, nghĩ ngợi, chớp mắt vài lần. “Em không nghĩ vậy.”
“Đi mua sắm? Ở tiệm bán mũ?”
Hyacinth mất một lúc nữa để lục lại trong trí nhớ của mình. “Không, thực sự em khá chắc chắn là em không. Em vừa mua một cái mũ mới tuần trước. Rất đẹp, thật đấy. Màu xanh, với cái vành màu nâu làm khéo vô cùng.” Cô liếc lát bánh mỳ nướng của mình, nhìn nó một lúc, rồi với lấy lọ mứt cam. “Em mệt vì đi mua sắm rồi,” cô nói thêm.
“Không phụ nữ nào mệt vì đi mua sắm cả,” Francesca nói, có vẻ hơi tuyệt vọng.
“Người phụ nữ này có. Hơn nữa, ngài bá tước—“ Hyacinth tự dừng lại, quay sang mẹ cô. “Con gọi anh ấy là Michael được không?”
“Con phải hỏi cậu ấy,” Violet trả lời, cắn một miếng trứng.
Hyacinth quay lại phía Francesca. “Anh ấy đã trở lại London cả vài tuần nay, và em thậm chí chưa gặp anh ấy. Bạn bè em cứ hỏi em về anh ấy suốt, và em chẳng có gì để nói cả.”
“Tán chuyện là không đứng đắn, Hyacinth,” Violet nói.
“Đấy không phải là tán chuyện,” Hyacinth trả lời. “Đấy là phổ biến thông tin một cách trung thực.”
Francesca thực sự cảm thấy cằm mình vừa rớt ra. “Mẹ,” cô nói, lắc đầu, “mẹ đúng là nên dừng ở con số bảy.”
“Đứa con, ý con là vậy?” Violet hỏi, vừa nhấp trà. “Đôi khi mẹ cũng tự hỏi.”
“Mẹ!” Hyacinth kêu.
Violet chỉ mỉm cười với cô. “Muối?”
“Mẹ cần đến tám lần mới làm đúng được,” Hyacinth tuyên bố, đẩy lọ muối về phía mẹ cô với sự kém duyên dáng rõ rệt.
“Và cái đó có phải có nghĩa là con cũng muốn có tám đứa con?” Violet hỏi ngọt ngào.
“Chúa ơi, không,” Hyacinth nói. Với cảm xúc thật mạnh mẽ. Và cô cùng với Francesca, không ai có thể nhịn không cười khúc khích sau câu đó.
“Kêu trời là không lịch sự, Hyacinth,” Violet nói, với cái giọng giống như khi bà bảo Hyacinth không được tán chuyện.
“Tại sao bọn mẹ không ghé qua sớm một chút vào đầu buổi chiều nhỉ?” Violet hỏi Francesca, khi khoảnh khắc vui vẻ trôi qua.
Francesca liếc nhìn lên chiếc đồng hồ. Cái đó nghĩa là cô chỉ có khoảng một giờ để làm cho Michael trông coi được một chút. Và mẹ cô đã nói bọn mẹ. Nghĩa là nhiều hơn một người. Nghĩa là bà sẽ đưa Hyacinth đi theo, người có khả năng biến một tình thế kỳ cục trở thành một cơn ác mộng sống.
“Con sẽ đi bây giờ,” Francesca buột miệng, đứng dậy thật nhanh. “Để xem anh ấy có rảnh không.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, mẹ cô cũng đứng dậy. “Mẹ sẽ tiễn con ra cửa,” Violet nói. Chắc chắn.
“Err, mẹ sẽ?”
“Phải.”
Hyacinth bắt đầu đứng dậy.
“Một mình,” Violet nói, thậm chí không liếc Hyacinth một cái.
Hyacinth ngồi xuống lại. Ngay cả cô cũng đủ khôn để biết rằng không nên tranh cãi khi mẹ cô kết hợp nụ cười điềm tĩnh đó với một giọng nói đanh thép.
Francesca để mẹ ra khỏi phòng trước cô, và họ đi trong im lặng cho đến khi ra tới tiền sảnh, nơi cô đứng đợi người chạy việc lấy áo khoác cho mình.
“Con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?” Violet hỏi.
“Con không hiểu ý mẹ.”
“Mẹ nghĩ là con có.”
“Con đảm bảo với mẹ,” Francesca nói, nhìn mẹ với vẻ ngây thơ, “con không có.”
“Con đã dành khá nhiều thời gian ở Ngôi nhà Kilmartin,” Violet nói.
“Con sống ở đó,” Francesca giải thích, tưởng như phải đến lần thứ một trăm.
“Không phải là lúc này, và mẹ lo người ta sẽ nói.”
“Chưa có ai nói gì về chuyện đó cả,” Francesca đáp. “Con chưa thấy gì trong mục tin đồn, và nếu người ta nói về chuyện đó, con chắc một người trong chúng ta đã phải nghe rồi.”
“Chỉ vì người ta đang im lặng không có nghĩa là họ sẽ vẫn như vậy vào ngày mai,” Violet nói.
Francesca thở ra một hơi đầy bực bội. “Con cũng chẳng phải là một cô gái trong trắng chưa bao giờ lấy chồng.”
“Francesca!”
Francesca khoanh tay. “Con xin lỗi vì đã nói thẳng, mẹ à, nhưng đó là sự thật.”
Người chạy việc tới đúng lúc đó với chiếc áo khoác của Francesca và thông báo với cô rằng cỗ xe sẽ ngay lập tức sẵn sàng ở đằng trước nhà. Violet đợi cho đến khi anh ta ra ngoài đợi nó tới, rồi quay sang Francesca và hỏi, “Chính xác thì quan hệ của con và bá tước là gì?”
Francesca thở hắt. “Mẹ!”
“Đó không phải là một câu hỏi ngốc nghếch,” Violet nói.
“Đó là câu ngốc nghếch nhất—không, đúng hơn là ngớ ngẩn nhất— con từng được nghe. Michael là em họ con!”
“Cậu ấy từng là em họ của chồng con,” Violet sửa lại.
“Và anh ấy cũng là em họ con nữa,” Francesca nói thật gắt. “Và bạn con. Trời ơi, trong tất cả mọi người… con thậm chí không thể tưởng tượng… Michael!”
Nhưng sự thật là, cô có thể tưởng tượng. Trận ốm của Michael đã ngăn điều đó lại; cô đã quá bận bịu chăm sóc và giúp cho anh khỏe lại, đến nỗi cô đã có thể tránh nghĩ đến giây phút liêu xiêu đó trong công viên, khi cô nhìn anh và có cái gì đó trong cô sống dậy.
Một cái gì đó mà cô từng chắc mẩm đã chết ở trong cô từ bốn năm trước.
Nhưng khi nghe mẹ cô nhắc đến chuyện đó… Chúa ơi, điều đó thật khủng khiếp. Không đời nào, không đời nào cô có thể cảm thấy bị hấp dẫn bởi Michael. Điều đó thật sai trái. Điều đó thực sự sai trái. Điều đó… ừm, nó đơn giản là rất sai trái. Chẳng có từ nào để tả nó tốt hơn.
“Mẹ,” Francesca nói, cố giữ giọng đều đều, “Michael không cảm thấy khỏe. Con đã nói với mẹ rồi.”
“Bảy ngày thì cũng hơi lâu cho một trận cảm lạnh đấy.”
“Có thể là cái gì đó từ Ấn Độ,” Francesca nói. “Con không biết. Con nghĩ anh ấy gần bình phục rồi. Con đã giúp anh ấy ổn định tại London này. Anh ấy đã đi xa rất lâu và như mẹ đã nhận thấy, anh ấy có nhiều trách nhiệm mới trong cương vị bá tước. Con nghĩ nhiệm vụ của con là phải giúp anh ấy với những việc này.” Cô nhìn mẹ cô với một vẻ mặt cương quyết, khá hài lòng với bài nói của mình. Nhưng Violet chỉ nói, “Mẹ sẽ gặp con trong một giờ nữa,” và bước đi.
Để lại Francesca với cảm giác hoảng loạn thực sự.
Michael đang hưởng thụ chút thời gian thanh thản và yên tĩnh—cũng chẳng phải anh không được yên, nhưng bệnh sốt rét chẳng cho phép cơ thể được thảnh thơi nhiều—thì Francesca xông qua cánh cửa buồng ngủ, mắt mở to và thở không ra hơi.
“Anh có hai lựa chọn,” cô nói, hoặc đúng hơn, phều phào.
“Chỉ có hai thôi?” anh lẩm bẩm, mặc dù anh chẳng biết cô đang nói về chuyện gì.
“Đừng có đùa.”
Anh chuyển mình sang tư thế ngồi. “Francesca?” anh hỏi thật cẩn thận, bởi vì đó là kinh nghiệm của anh, rằng người ta luôn phải thận trọng khi có một phụ nữ đang có vấn đề.
“Cô có ổn—“
“Mẹ tôi sắp đến,” cô nói.
“Đây?”
Cô gật đầu.
Đó chẳng phải hoàn cảnh lý tưởng nhưng cũng chưa phải cái gì đáng để Francesca phản ứng rối tinh lên như thế. “Tại sao?” anh hỏi thật lịch sự.
“Bà nghĩ—“ Cô ngừng lại, lấy hơi. “Bà nghĩ—Ôi, trời ơi, anh sẽ không tin đâu.”
Khi cô không giải thích thêm về cái đó, anh mở to mắt và đưa tay làm một cử chỉ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể nói—Có thể kể rõ hơn không
“Bà nghĩ,” Francesca nói, nhún vai khi cô quay nhìn anh, “rằng chúng ta đang có quan hệ.”
“Chỉ sau một tuần trở lại London,” anh lẩm bẩm đầy vẻ suy tư. “Tôi nhanh hơn là tôi tưởng.”
“Sao anh có thể đùa về việc này chứ?” Francesca hỏi.
“Sao tôi có thể không đùa?” anh đáp trả. Nhưng tất nhiên cô sẽ không bao giờ có thể cười vì một chuyện như thế. Với cô đó là điều không thể tưởng tượng. Với anh đó là...
Ừm, một thứ hoàn toàn khác hẳn.
“Tôi đang chết khiếp,” cô tuyên bố.
Michael chỉ mỉm cười và nhún vai với cô, mặc dù anh bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Bình thường, anh không hy vọng Francesca sẽ nghĩ về anh theo cách đó, nhưng cái phản ứng khiếp sợ kia không thực sự làm một anh chàng cảm thấy thoải mái với tính đàn ông của mình.
“Hai lựa chọn của tôi là gì?” anh bỗng hỏi.
Cô chỉ nhìn anh chằm chằm.
“Cô đã nói tôi có hai lựa chọn.”
Cô chớp mắt, và lẽ ra trông cũng khá ngơ ngác đáng yêu, nếu như anh không quá bực mình với sự tức tối của cô để có thể nghĩ về cô một cách hào phóng như thế. “Tôi... không nhớ,” cuối cùng cô nói. “Ôi trời ơi,” cô rên rỉ. “Tôi phải làm gì?”
“Ngồi xuống có thể là một khởi đầu tốt,” anh nói, đủ to để đầu cô quay phắt về phía anh. “Dừng lại và suy nghĩ đi, Frannie. Đây là chúng ta. Mẹ cô sẽ nhận ra bà ngốc nghếch đến thế nào một khi bà bỏ thêm thời gian suy nghĩ về điều đó.”
“Đó là điều tôi đã nói với mẹ,” cô trả lời thật vội. “Ý tôi là, vì chúa. Anh có thể tưởng tượng được không?”
Thực ra, anh có thể, và cái đó đã luôn là chút vấn đề.
“Đó là thứ khó hình dung nhất ,” Francesca lầm bầm, đi qua đi lại trong phòng. “Cứ làm như là tôi—“ Cô xoay người, phẩy tay về phía anh với một cử động thật mạnh. “Cứ làm như là anh—“ Cô dừng lại, đặt hai tay lên hông, rồi rõ ràng đã từ bỏ cố gắng đứng yên và lại tiếp tục đi lại trong phòng. “Sao bà có thể nghĩ đến chuyện như vậy chứ?”
“Tôi không tin là tôi từng thấy cô bực tức đến thế này,” Michael bình phẩm.
Cô ngừng lại giữa chừng và nhìn anh chằm chằm như thể anh là tên ngốc. Với hai cái đầu.
Và có thể là một cái đuôi.
“Cô thực sự nên cố bình tĩnh lại,” anh nói, mặc dù anh biết lời nói của anh sẽ có hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Phụ nữ ghét bị khuyên nên bình tĩnh lại, đặc biệt là phụ nữ như Francesca.
“Bình tĩnh lại?” cô nhắc lại, nhìn anh như thể bị ám bởi cả đàn thiên thần thịnh nộ. “Bình tĩnh lại? Chúa ơi, Michael, anh vẫn còn sốt hả?”
“Không hề,” anh nói điềm tĩnh.
“Anh có hiểu tôi đang nói với anh cái gì không?”
“Cũng kha khá,” anh bật ra, lịch sự cỡ như bất cứ người đàn ông nào có thể phản ứng khi bị xúc phạm đến tính đàn ông của anh ta.
“Chuyện này thật điên rồ,” cô nói. “Hoàn toàn điên rồ. Ý tôi là, nhìn anh mà xem.”
Thiệt tình, cô có thể chỉ cần vớ lấy một con dao và lia một nhát vào háng anh. “Cô biết không, Francesca,” anh nói với sự nhẹ nhàng hết cỡ, “có rất nhiều phụ nữ ở London sẽ rất vui lòng được, người ta nói thế nào nhỉ, có quan hệ tình cảm với tôi.”
Miệng cô, vẫn đang mở sau tràng liên thanh vừa rồi, ngậm chặt lại.
Anh nhướng đôi lông mày và dựa lại vào gối. “Một số người sẽ gọi đó là đặc quyền.”
Cô lườm anh.
“Một số phụ nữ,” anh nói, thừa biết rằng anh không bao giờ nên nhử cô với một chủ đề như vậy, “thậm chí còn dụng đến tay chân chỉ để có cơ hội—“
“Thôi đi!” cô gắt. “Chúa ơi, Michael, cái cách nhìn nhận thế mạnh của bản thân theo kiểu thổi phồng quá mức như vậy chẳng hấp dẫn đâu.”
“Tôi nghe bảo rằng tôi xứng đáng như vậy,” anh nói với một nụ cười uể oải.
Khuôn mặt cô đỏ rực lên.
Anh khá thích cảnh tượng đó. Anh có thể yêu cô, nhưng anh ghét những gì cô vừa làm với anh, và anh không rộng lượng đến nỗi không thỉnh thoảng cảm thấy thỏa mãn khi nhìn cô khổ sở kiểu này.
Đó chỉ là một phần nhỏ so với những gì anh cảm thấy mỗi ngày, dù sao chăng nữa.
“Tôi không có mong muốn được nghe về những khám phá tình ái của anh,” Francesca nói cứng.
“Hay thật, cô thường luôn hỏi tôi về cái đó.” Anh dừng lại, nhìn cô nhăn nhó. “Cô vẫn hay hỏi tôi cái gì nhỉ?”
“Tôi không—“
“Kể cho tôi chuyện gì đó xấu xa đi” anh nói, với cái giọng như thể anh vừa mới nhớ ra, trong khi đương nhiên là anh chưa bao giờ quên bất cứ cái gì cô nói với anh. “Kể cho tôi chuyện gì đó xấu xa đi,” anh lại nói, lần này chậm hơn. “Đúng nó rồi. Cô cũng khá thích khi tôi xấu xa. Cô luôn tò mò về những khám phá của tôi.”
“Đó là trước khi—“
“Trước cái gì, Francesca?” anh hỏi.